Đêm, thật sâu. Tuyết, vẫn còn đang rơi. Không phải mỗi người, cũng có thể tận hưởng một chút hạnh phúc. Trác Bách Quân láy chiếc xe thể thao, chậm rãi chạy tới trước cánh cửa nhà mình, hai tròng mắt ở trong màn đêm lóe ra một chút sâu không lường được, nghĩ tới Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nói: Chúng ta làm một con người, tự nhiên phải chịu trách nhiện với sinh mệnh của mình, mà không phải trở thành vật hy sinh của người khác! Tôi không có quyền quyết định tất cả sự sống, chết của mọi người, chỉ cần hắn không ngã vào trong thế giới của tôi, sinh ra thù hận và trả thù! Tôi phải tha cho người nên tha. Quả nho chỉ tế điện Bồ Đào Tửu, vốn không phải cùng một cây sinh ra, chỉ có thể thông qua chân thành thật lòng nhắn nhủ tương lai! Tôi cam kết, chỉ cần Trác Tổng giám toàn tâm toàn ý đối với Hàn thị, tất nhiên trong tương lai, sẽ không buông bỏ tiếng anh em trong miệng Văn Vũ! Hắn đang nghĩ tới lời nói của Hàn Văn Hạo, thật lâu, thật lâu, tuyết ào ào rơi xuống cả một vùng trắng xóa, tế điện những sinh linh đã chết, hai tròng mắt hắn đỏ thắm, ở một chỗ tâm linh, xẹt qua một dòng nước ấm, lần thứ nhất trong nhiều năm qua. Có tiếng cửa mở, trong thế giới yên tĩnh, đầy tuyết truyền đến, ánh mắt hắn hơi thu lại, chậm rãi quay đầu, nhìn Tĩnh Đồng mặc áo ngủ trắng, mái tóc buông dài, mang một đôi dép lông thỏ màu trắng, tay chống một cây dù nhỏ màu xanh có lớp ren nhăn nheo, có chút khéo léo đi ra, hai mắt thoáng qua màu sắc mộng mơ xinh đẹp, nhìn thấy hắn về, trên mặt của cô mừng rỡ, vui vẻ, nở nụ cười. Trác Bách Quân cứ ngồi trước xe như vậy, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn Tĩnh Đồng đứng ở tuyết rơi, giống như cô vợ hiền đợi chờ đợi mình, ánh mắt đơn thuần, ngây thơ, lộ ra một chút tình yêu cố chấp, hắn thật bình tĩnh nhìn cô, có lẽ ở trong tuyết rơi, ánh mắt có chút lạnh ——— Tĩnh Đồng che dù đứng trong tuyết rơi, nhìn Trác Bách Quân vẫn không nhúc nhích, ngồi trong xe, im lặng nhìn mình, cô cũng cũng không nhúc nhích nhìn hắn, hai mắt vẫn trong suốt, mộng ảo. Trác Bách Quân nhìn bóng dáng nho nhỏ, đứng trong tuyết thật lâu, thật lâu, bên chân tuyết đã dần dần đắp lên, trong ánh mắt hắn có chút lóe lên, đột nhiên buông lỏng, đem xe dừng lại, tắt máy, mở cửa xe, bước ra xe, mỉm cười nhìn Tĩnh Đồng lạnh nhạt nói: "Đứa ngốc, em đứng bên ngoài, làm gì?" Tĩnh Đồng cẩn thận che dù, nhẹ bước đi tới Trác Bách Quân, giơ cái dù lên, che tuyết cho hắn, mềm mại nói: "Em cảm giác tâm tình anh có chút không tốt, cũng không muốn quấy rầy anh, về công ty, gặp chuyện không tốt sao?" Trác Bách Quân mỉm cười nhẹ kéo hông của Tĩnh Đồng, cùng cô đi vào trong nhà, mới nói: "Không có, cũng chỉ là hàn huyên với Hàn Tổng Tài một lát, hắn thu hồi tất cả quyền lực của anh ở one-king" "À?" Tĩnh Đồng giật mình nhìn Trác Bách Quân, nói: "Không thể nào? Vậy làm sao bây giờ? Tại sao hắn phải đối xử anh như vậy?" Trác Bách Quân chậm rãi đi về phía trước, cúi đầu trầm ngâm một lát, mới nói: "Hàn Tổng Tài vĩ đại, đoán việc như thần, đối với rất nhiều việc, cũng nắm giữ rất chu toàn ——— Bao gồm, đối phó người bên cạnh, cũng không lên tiếng, có thể hắn cảm thấy, Trác Bách Quân anh, đối với hắn gây bất lợi, nên cho anh cảnh cáo ———" "Nhưng ——— Giữa các người có thù hận gì sao?" Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, ngạc nhiên hỏi. Hai người đứng ở trước cửa kính, tuyết vẫn đang rơi. Trác Bách Quân chăm chú nhìn ánh mắt đơn thuần, tinh khiết của Tĩnh Đồng này, chậm rãi nói: "Em có nghe qua chuyện quả nho hoa tế điện Bồ Đào Tửu chưa?" Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, chậm rãi lắc đầu một cái. Trác Bách Quân nhìn cô, sâu kín nói: "Bồ Đào Tửu ở trong trang, luôn có một truyền thuyết rất đẹp, hàng năm hoa nho nở thì rượu vang trong thùng ở trong hầm rượu, vào lúc đó sẽ sôi trào, thậm chí nó sẽ tràn ra thùng ———" "Thần kỳ như vậy?" Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, có chút giật mình nói. "Cho nên———" Trác Bách Quân nhìn Tĩnh Đồng nói tiếp: "Gần ngàn năm nay, cũng không có ai thể giải thích được hiện tượng máu mủ này, cuối cùng chỉ có thể dùng loại thần thoại để giải thích cội nguồn máu mủ ——— Cho nên mới có truyền thuyết xinh đẹp về quả nho hoa tế điện Bồ Đào Tửu" Tĩnh Đồng nghe xong truyền thuyết này, không nói ra lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân. Trác Bách Quân sâu kín nhìn Tĩnh Đồng, thậm chí vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Tĩnh Đồng, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của cô, truyền tới trong lòng bàn tay lạnh lẽo của mình, đây là nhiệt độ sinh mệnh đầy sức sống truyền đến trong lòng bàn tay, hắn chậm rãi nói: "Em nói ——— Nếu hàng năm anh cũng bái tế mẹ của anh, bà ấy có thể sống ở trên thiên đường thật vui vẻ, hay là xuống địa ngục? Hàng năm chờ đợi một thời khắc nào đấy, linh hồn của bà ấy sẽ trở về tìm anh?" Tĩnh Đồng không trả lời, chỉ nhìn Trác Bách Quân, nói ra lời trong lòng của mình: "Không phải chúng ta đã rồi nói sao? Đây chỉ là một loại tín ngưỡng——— Có tín ngưỡng cũng tốt, chỉ cần linh hồn mình sạch sẽ ———" Trác Bách Quân nghe những lời này, hai tròng mắt không nhịn được, thoáng qua một chút buồn bã, rồi lại như có chút thần bí nhìn Tĩnh Đồng nói: "Linh hồn của em ——— Sạch sẽ sao?" Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, hai mắt không nhịn được run rẩy, ửng đỏ. Hai mắt Trác Bách Quân có chút mãnh liệt, nhìn Tĩnh Đồng. Tĩnh Đồng tay che dù, nhìn Trác Bách Quân, sâu kín nói: "Anh cảm thấy linh hồn của em ——— Sạch sẽ sao?" Ánh mắt Trác Bách Quân hơi chớp, một chuỗi bén nhọn đau buốt, cắm vào trái tim của mình, đau đến nổi không thở được, hắn sâu kín nhìn cô gái mình yêu, đột nhiên nói: "Tĩnh Đồng———" "Hả?" Cô có chút căng thẳng đáp lời hắn. "Anh có chút không thoải mái, có thể đỡ anh về phòng hay không, hôm nay uống rượu quá nhiều ———" Trác Bách Quân đột nhiên kêu Tĩnh Đồng. "Tốt———" Tĩnh Đồng lập tức vứt bỏ cây dù, đỡ Trác Bách Quân bước vào phòng khách, cách biệt thự không xa, có một người lạnh lùng, đang nâng súng, nhắm ngay sau lưng Tĩnh Đồng! Tĩnh Đồng vội đỡ Trác Bách Quân đi phòng, sau đó cẩn thận khẽ đặt hắn trên giường, nửa quỳ ở bên giường, kéo chăn cho hắn, sau đó đi đến trước cửa sổ sát đất, vừa muốn mở rèm cửa sổ, lại nghe trong lỗ tai truyền đến tiếng nói của Nhậm Phong: "Tĩnh Đồng, mau rút lui! Trác Bách Quân phái người tới ám sát cô! Đừng đi gần trước cửa sổ sát đất!" Cô sâu kín nghe những lời này, liền quay đầu nhìn Trác Bách Quân mỉm cười nói: "Anh uống rượu, nhất định là có chút buồn bực, chúng ta mở cửa sổ hóng mát một chút ———" Cô vừa nói xong, liền đem rèm cửa sổ trắng như tuyết, nhẹ nhàng dùng sức kéo ra, nhìn cửa sổ sát đất to lớn, cẩn thận vươn tay, nhẹ mở ra một cánh cửa sổ, nước mắt đọng trong mi mắt ———
"Khỏe chưa?" Tĩnh Đồng cẩn thận đi tới trước mặt của Trác Bách Quân, ngồi ở bên giường, nhìn sắc mặt khó coi của hắn, nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, giống như chuyện gì cũng đóng ngay dưới mắt, cô nhìn bộ dáng của hắn, sâu kín nói: "Em xuống nấu một chút canh giải rượu cho anh ———"
Cô nói hết lời, liền muốn đứng lên ——— Một bàn tay nắm cổ tay của cô, cô chậm rãi quay đầu ———
Trác Bách Quân vẫn nhắm lại hai mắt, nằm trên giường, tay vẫn nắm cổ tay của cô, ngón cái nhẹ nhàng ma sát da thịt trên cổ tay mềm mại, trơn mềm của cô, giống như là một loại lệ thuộc thật sâu.
Tĩnh Đồng mỉm cười cúi người xuống, trở tay nắm tay của hắn, cẩn thận đặt trong đệm chăn, dịu dàng nói: "Anh ngoan ngoãn ngủ một chút, em đi một chút sẽ trở lại ———"
Hai mắt Trác Bách Quân nhắm lại, không lên tiếng.
Tĩnh Đồng nhìn hắn một cái, mới xoay người rời đi.
Mặt của Trác Bách Quân dính vào gối đầu trắng như tuyết, một giọt nước mắt, nhẹ thấm ra.
Vẻ mặt Tĩnh Đồng không thay đổi, đi xuống lầu, biết có họng súng ở một nơi khác nhắm ngay mình, mặt cô không đổi màu mà đi vào phòng bếp, trong lỗ tai truyền đến giọng nói nóng nảy của Nhậm Phong đuổi đến bên này: "Tĩnh Đồng! ! Thân phận của cô đã bại lộ! ! Đi nhanh lên! Không nên hy sinh oan uổng như vậy! Mau! ! Đi! ! Người của chúng ta, một giờ nữa mới chạy tới, bên kia giám sát, đã phân rõ vị trí bọn hắn, có ba họng súng muốn mạng của cô!"
Tĩnh Đồng cầm một cái nồi inox, mở nước, rửa xong, lại hứng nước, đặt ở trên lò, bắt lửa, cô cúi đầu, nhìn ngọn lửa màu xanh hừng hực cháy lên, lại từ trong tủ bếp lấy ra một bình thủy tinh, bên trong có khối nhân sâm, cô cầm chén sứ trắng, cẩn thận múc một miếng nhân sâm, bỏ ngay vào trong nước nóng ———
Trong bóng tối, một người đang ẩn nấp, trong tay cầm một họng súng lục giảm thanh, đứng ở đầu kia rừng cây, cúi đầu xuyên qua cửa sổ thủy tinh phòng bếp, nhìn Tĩnh Đồng vẫn thật bình tĩnh đứng ở đó, nấu trà sâm, hai tròng mắt hắn lạnh lùng, nhếch nhẹ nụ cười, ngón trỏ đặt ở chốt cò, nhắm ngay phương hướng trên trán cô ———
Lúc này, điện thoại di động vang lên.
Trác Bách Quân mang theo một chút cảm giác say, nặng nề thở một hơi, vươn tay cầm điện thoại đặt ở trên tủ nhỏ đầu giường, nhấn nút nghe, giọng nói vô lực suy yếu đáp lời: "Alô ———"
"Anh xuống tay không được, tôi xuống tay dùm anh, tôi muốn cho con bé kia, trong lúc không biết gì, chết đi!" Tiếng nói tàn nhẫn của Trầm Ngọc Lộ truyền đến!
Trác Bách Quân vừa mở hai mắt, lập tức nghe bên dưới lầu vang một tiếng "Xoảng", Tiếng kêu thảm thiết, kinh khủng của Tĩnh Đồng truyền đến, hắn vung tay ném rơi điện thoại di động, chạy thật nhanh xuống lầu, hai mắt đỏ bừng, ba bước thì có hai bước nhảy xuống cầu thang, chạy như bay vọt vào phòng khách, nghẹn ngào gọi to: "Tĩnh Đồng ——————"
Tĩnh Đồng sửng sốt, đứng trước tủ bếp, đang cầm tay bị phỏng, quay đầu rưng rưng nhìn Trác Bách Quân, linh hồn có chút run rẩy nhìn hắn.
Trác Bách Quân đứng ở đầu đó, hai mắt rưng rưng nhìn cô còn rất tốt, trong lòng chợt đau xót, lo lắng bước đi qua, nắm chặt bả vai của cô, xoay thân thể của cô, để cho lưng mình đưa về phía cửa sổ phòng bếp, cúi đầu, không biến sắc nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đau lòng nói: "Em làm sao vậy? Tại sao lại bị phỏng tay?"
Tĩnh Đồng cúi đầu, nước mắt từng viên rơi xuống, khổ sở nức nở nói: "Anh xuống làm gì? Không phải anh không thoải mái sao? Em không sao, chỉ là phỏng tay thôi ———"
Trác Bách Quân cắn chặt răng, trong tròng mắt kiên nghị, nước mắt run rẩy rơi xuống, nâng nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, đặt bên môi, nhẹ nhàng thổi thổi, nước mắt rơi vào trên mu bàn tay nóng đỏ, nghẹn ngào nói: "Anh không muốn nhìn thấy em bị thương, anh chỉ muốn yêu em thật tốt ——— Cho dù em có làm việc gì sai hay không, anh chỉ muốn yêu em thật tốt ———"
Tĩnh Đồng cắn chặt môi, nước mắt vẫn từng viên lăn xuống, mặc cho hắn nắm bàn tay nhỏ bé của mình, không dám nhìn hắn nữa.
Trác Bách Quân cũng không nhìn cô, chỉ đau lòng bế ngang thân thể của cô, từng bước, từng bước đi ra khỏi phòng bếp, Tĩnh Đồng rơi lệ nhìn người đàn ông này, tối nay ánh mắt cũng kiên định hơn so với ai khác, lòng của cô đau nhói, đầu tựa vào cổ của hắn, mặc cho hắn ôm mình đi lên lầu, lại tiến phòng, cẩn thận đặt mình lên giường nệm, không lên tiếng, lặng lẽ đi tới trước cửa sổ sát đất, đem cánh cửa sổ mở ra, đóng lại lần nữa, rồi kéo rèm cửa sổ màu trắng dầy cộm nặng nề.
Tĩnh Đồng nằm trên giường, sâu kín nhìn hắn.
Trác Bách Quân xoay người, đi tới một cái tủ nhỏ trong phòng, lấy ra cái hòm thuốc, từ bên trong lấy ra thuốc trị phỏng và bông băng, lại đi đến bên giường, ngồi xuống, cẩn thận nhấc cổ tay Tĩnh Đồng lên, nhìn chỗ miệng vết thương của cô một khối sưng đỏ cực lớn, trong lòng chợt đau nhói, cầm bông băng, nặn ra một chút thuốc trị phỏng, cẩn thận bôi vào lớp da bị phỏng cho cô, nhẹ nhàng nói: "Không biết sẽ để lại sẹo hay không?"
Tĩnh Đồng mỉm cười nói: "Để lại thì để lại a ———"
"Khó coi ——— Anh không thích em để sẹo———" Trác Bách Quân cẩn thận bôi thuốc, lại cúi đầu, nhẹ nhàng thổi chỗ bị phỏng, hỏi: "Còn đau không?"
Tĩnh Đồng lắc đầu một cái, chẳng qua nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt tà mị, sau khi dỡ bỏ tất cả lớp ngụy trang, chỉ là ánh mắt lấp lánh đơn giản của người bình thường, cô nghiêng người tới trước, cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng lên, nói: "Tổng giám ——— Chúng ta ở trung quốc, lập một Mộ Bia cho mẹ anh có được không? Hàng năm vào ngày sinh nhật, ngày giổ, hay ngày tết, Chúng ta cũng đi tế bái bà, anh nói có được không ——— Nhất định phải tìm một nghĩa trang có hoa anh đào, hàng năm nhất định em sẽ đi cùng anh, làm một chút món ăn mà bà thích, cúng tế trước mộ của bà ——— Được không?"
Trác Bách Quân cảm động cười khẽ, trầm mặc cúi đầu, nhẹ nhàng thổi thổi vết thương, lại ngẩng đầu lên, nhìn Tĩnh Đồng, nước mắt rơi xuống hỏi: "Còn đau không?"
Tĩnh Đồng cũng cười, nước mắt cũng lăn xuống, lắc đầu một cái.
Trên cửa sổ màu trắng, phản chiếu bóng hai người, phản chiếu hai linh hồn, chồng lên chung một chỗ, hiểu nhau không cần lời nói, thỉnh thoảng có thể từ trong kính thủy tinh, thấy hai người ngồi thật yên tĩnh, có lúc, ngẩng đầu lên, nhìn đối phương, khẽ mỉm cười.
Tối nay, bọn họ đều rơi lệ, nhưng không hỏi nhau tại sao rơi lệ, có chút tha thứ chìm dưới đáy linh hồn, cứ như vậy, vì em, vì anh, vì tình yêu, chúng ta đều lựa chọn yên lặng ——— yên lặng ——— yên lặng ———
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 598
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đêm, thật sâu. Tuyết, vẫn còn đang rơi. Không phải mỗi người, cũng có thể tận hưởng một chút hạnh phúc. Trác Bách Quân láy chiếc xe thể thao, chậm rãi chạy tới trước cánh cửa nhà mình, hai tròng mắt ở trong màn đêm lóe ra một chút sâu không lường được, nghĩ tới Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nói: Chúng ta làm một con người, tự nhiên phải chịu trách nhiện với sinh mệnh của mình, mà không phải trở thành vật hy sinh của người khác! Tôi không có quyền quyết định tất cả sự sống, chết của mọi người, chỉ cần hắn không ngã vào trong thế giới của tôi, sinh ra thù hận và trả thù! Tôi phải tha cho người nên tha. Quả nho chỉ tế điện Bồ Đào Tửu, vốn không phải cùng một cây sinh ra, chỉ có thể thông qua chân thành thật lòng nhắn nhủ tương lai! Tôi cam kết, chỉ cần Trác Tổng giám toàn tâm toàn ý đối với Hàn thị, tất nhiên trong tương lai, sẽ không buông bỏ tiếng anh em trong miệng Văn Vũ! Hắn đang nghĩ tới lời nói của Hàn Văn Hạo, thật lâu, thật lâu, tuyết ào ào rơi xuống cả một vùng trắng xóa, tế điện những sinh linh đã chết, hai tròng mắt hắn đỏ thắm, ở một chỗ tâm linh, xẹt qua một dòng nước ấm, lần thứ nhất trong nhiều năm qua. Có tiếng cửa mở, trong thế giới yên tĩnh, đầy tuyết truyền đến, ánh mắt hắn hơi thu lại, chậm rãi quay đầu, nhìn Tĩnh Đồng mặc áo ngủ trắng, mái tóc buông dài, mang một đôi dép lông thỏ màu trắng, tay chống một cây dù nhỏ màu xanh có lớp ren nhăn nheo, có chút khéo léo đi ra, hai mắt thoáng qua màu sắc mộng mơ xinh đẹp, nhìn thấy hắn về, trên mặt của cô mừng rỡ, vui vẻ, nở nụ cười. Trác Bách Quân cứ ngồi trước xe như vậy, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn Tĩnh Đồng đứng ở tuyết rơi, giống như cô vợ hiền đợi chờ đợi mình, ánh mắt đơn thuần, ngây thơ, lộ ra một chút tình yêu cố chấp, hắn thật bình tĩnh nhìn cô, có lẽ ở trong tuyết rơi, ánh mắt có chút lạnh ——— Tĩnh Đồng che dù đứng trong tuyết rơi, nhìn Trác Bách Quân vẫn không nhúc nhích, ngồi trong xe, im lặng nhìn mình, cô cũng cũng không nhúc nhích nhìn hắn, hai mắt vẫn trong suốt, mộng ảo. Trác Bách Quân nhìn bóng dáng nho nhỏ, đứng trong tuyết thật lâu, thật lâu, bên chân tuyết đã dần dần đắp lên, trong ánh mắt hắn có chút lóe lên, đột nhiên buông lỏng, đem xe dừng lại, tắt máy, mở cửa xe, bước ra xe, mỉm cười nhìn Tĩnh Đồng lạnh nhạt nói: "Đứa ngốc, em đứng bên ngoài, làm gì?" Tĩnh Đồng cẩn thận che dù, nhẹ bước đi tới Trác Bách Quân, giơ cái dù lên, che tuyết cho hắn, mềm mại nói: "Em cảm giác tâm tình anh có chút không tốt, cũng không muốn quấy rầy anh, về công ty, gặp chuyện không tốt sao?" Trác Bách Quân mỉm cười nhẹ kéo hông của Tĩnh Đồng, cùng cô đi vào trong nhà, mới nói: "Không có, cũng chỉ là hàn huyên với Hàn Tổng Tài một lát, hắn thu hồi tất cả quyền lực của anh ở one-king" "À?" Tĩnh Đồng giật mình nhìn Trác Bách Quân, nói: "Không thể nào? Vậy làm sao bây giờ? Tại sao hắn phải đối xử anh như vậy?" Trác Bách Quân chậm rãi đi về phía trước, cúi đầu trầm ngâm một lát, mới nói: "Hàn Tổng Tài vĩ đại, đoán việc như thần, đối với rất nhiều việc, cũng nắm giữ rất chu toàn ——— Bao gồm, đối phó người bên cạnh, cũng không lên tiếng, có thể hắn cảm thấy, Trác Bách Quân anh, đối với hắn gây bất lợi, nên cho anh cảnh cáo ———" "Nhưng ——— Giữa các người có thù hận gì sao?" Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, ngạc nhiên hỏi. Hai người đứng ở trước cửa kính, tuyết vẫn đang rơi. Trác Bách Quân chăm chú nhìn ánh mắt đơn thuần, tinh khiết của Tĩnh Đồng này, chậm rãi nói: "Em có nghe qua chuyện quả nho hoa tế điện Bồ Đào Tửu chưa?" Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, chậm rãi lắc đầu một cái. Trác Bách Quân nhìn cô, sâu kín nói: "Bồ Đào Tửu ở trong trang, luôn có một truyền thuyết rất đẹp, hàng năm hoa nho nở thì rượu vang trong thùng ở trong hầm rượu, vào lúc đó sẽ sôi trào, thậm chí nó sẽ tràn ra thùng ———" "Thần kỳ như vậy?" Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, có chút giật mình nói. "Cho nên———" Trác Bách Quân nhìn Tĩnh Đồng nói tiếp: "Gần ngàn năm nay, cũng không có ai thể giải thích được hiện tượng máu mủ này, cuối cùng chỉ có thể dùng loại thần thoại để giải thích cội nguồn máu mủ ——— Cho nên mới có truyền thuyết xinh đẹp về quả nho hoa tế điện Bồ Đào Tửu" Tĩnh Đồng nghe xong truyền thuyết này, không nói ra lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân. Trác Bách Quân sâu kín nhìn Tĩnh Đồng, thậm chí vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Tĩnh Đồng, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của cô, truyền tới trong lòng bàn tay lạnh lẽo của mình, đây là nhiệt độ sinh mệnh đầy sức sống truyền đến trong lòng bàn tay, hắn chậm rãi nói: "Em nói ——— Nếu hàng năm anh cũng bái tế mẹ của anh, bà ấy có thể sống ở trên thiên đường thật vui vẻ, hay là xuống địa ngục? Hàng năm chờ đợi một thời khắc nào đấy, linh hồn của bà ấy sẽ trở về tìm anh?" Tĩnh Đồng không trả lời, chỉ nhìn Trác Bách Quân, nói ra lời trong lòng của mình: "Không phải chúng ta đã rồi nói sao? Đây chỉ là một loại tín ngưỡng——— Có tín ngưỡng cũng tốt, chỉ cần linh hồn mình sạch sẽ ———" Trác Bách Quân nghe những lời này, hai tròng mắt không nhịn được, thoáng qua một chút buồn bã, rồi lại như có chút thần bí nhìn Tĩnh Đồng nói: "Linh hồn của em ——— Sạch sẽ sao?" Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, hai mắt không nhịn được run rẩy, ửng đỏ. Hai mắt Trác Bách Quân có chút mãnh liệt, nhìn Tĩnh Đồng. Tĩnh Đồng tay che dù, nhìn Trác Bách Quân, sâu kín nói: "Anh cảm thấy linh hồn của em ——— Sạch sẽ sao?" Ánh mắt Trác Bách Quân hơi chớp, một chuỗi bén nhọn đau buốt, cắm vào trái tim của mình, đau đến nổi không thở được, hắn sâu kín nhìn cô gái mình yêu, đột nhiên nói: "Tĩnh Đồng———" "Hả?" Cô có chút căng thẳng đáp lời hắn. "Anh có chút không thoải mái, có thể đỡ anh về phòng hay không, hôm nay uống rượu quá nhiều ———" Trác Bách Quân đột nhiên kêu Tĩnh Đồng. "Tốt———" Tĩnh Đồng lập tức vứt bỏ cây dù, đỡ Trác Bách Quân bước vào phòng khách, cách biệt thự không xa, có một người lạnh lùng, đang nâng súng, nhắm ngay sau lưng Tĩnh Đồng! Tĩnh Đồng vội đỡ Trác Bách Quân đi phòng, sau đó cẩn thận khẽ đặt hắn trên giường, nửa quỳ ở bên giường, kéo chăn cho hắn, sau đó đi đến trước cửa sổ sát đất, vừa muốn mở rèm cửa sổ, lại nghe trong lỗ tai truyền đến tiếng nói của Nhậm Phong: "Tĩnh Đồng, mau rút lui! Trác Bách Quân phái người tới ám sát cô! Đừng đi gần trước cửa sổ sát đất!" Cô sâu kín nghe những lời này, liền quay đầu nhìn Trác Bách Quân mỉm cười nói: "Anh uống rượu, nhất định là có chút buồn bực, chúng ta mở cửa sổ hóng mát một chút ———" Cô vừa nói xong, liền đem rèm cửa sổ trắng như tuyết, nhẹ nhàng dùng sức kéo ra, nhìn cửa sổ sát đất to lớn, cẩn thận vươn tay, nhẹ mở ra một cánh cửa sổ, nước mắt đọng trong mi mắt ———