Chiếc Rolls-Royce ở trong tuyết bay lao đi. Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, hai tay ôm hông của hắn, mặt dính vào lồng ngực của hắn nơi, cười ngọt ngào nói: "Anh trêu cợt Văn Vũ và Văn Kiệt như vậy, không sợ bọn họ tức giận à?" Hàn Văn Hạo ôm khẽ thân thể Hạ Tuyết, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi hôn, dịu dàng cười nói: "Anh vốn là có thù phải trả" Hạ Tuyết mỉm cười, nhớ tới tất cả mọi chuyện khi mới quen biết giữa mình và Hàn Văn Hạo, cô lại cười ngọt ngào nói: "Bây giờ em nhớ lại lúc chúng ta đi chung với nhau, em thật sự đối anh rất quá đáng a, thường hay bạt tai anh, còn cố sức mắng anh, nhưng ngoại trừ miệng mồm độc ác một chút, cũng không thấy anh làm gì em ————" Hàn Văn Hạo nghe vậy, khẽ mỉm cười, cúi đầu, véo nhẹ lấy cằm nhọn của cô, sủng ái nói: "Em cũng biết? Giống như con hổ con, lúc nào cũng giương nanh múa vuốt với anh ————" Hạ Tuyết miệng khẽ mím môi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngọt ngào, vui vẻ nhìn Hàn Văn Hạo. Hàn Văn Hạo cũng cúi đầu nhìn Hạ Tuyết, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của cô, mắt hạnh xinh đẹp, cái mũi nhỏ nhắn tinh tế, còn có cánh môi giống như hoa anh đào, càng nhìn, trong lòng càng vui vẻ, véo nhẹ lấy cằm nhỏ của cô, cảm động nói: "Anh biết làm sao để có em? Nhưng anh lại có được em ———— Bỏ lỡ sáu năm, em lại trở về bên cạnh anh ———— Có lúc suy nghĩ, thật là cảm thấy không thể tin được" Hạ Tuyết cười một tiếng, ôm cổ của hắn, sau đó cố ý cau mày nói: "Vậy không phải anh nên cám ơn em thật tốt sao ? Cám ơn em kiên định yêu anh như vậy?" "Em có sao?" Hàn Văn Hạo lại nhịn không được, ôm chặt thân thể của cô, mỉm cười nói: "Em là anh rất không dễ dàng, rất không dễ dàng theo đuổi ————" Hạ Tuyết nhíu chặt mày, sau đó cố ý buông tay ra, xoay người, dựa lưng vào trong ngực của hắn, cúi đầu vuốt vuốt chiếc nhẫn ngọc bích trong tay mình, mới nói: "Vậy không em có? Em cũng rất yêu anh mà? Không phải em theo đuổi anh một lần nữa sao?" Hàn Văn Hạo ở phía sau, ôm chặt Hạ Tuyết, cúi đầu khẽ cọ cọ vào mặt của cô, khẽ hôn vành tai của cô, xúc động, nói: "Có đôi khi, anh có cảm giác, anh yêu em nhiều hơn một chút ————" "Vậy sao?" Hạ Tuyết lại ngắm nghía chiếc nhẫn của mình, cười nói: "Em yêu anh nhiều hơn ————" Hàn Văn Hạo cười khẽ, sau đó nhìn Hạ Tuyết đang vuốt vuốt chiếc nhẫn của mình, hắn liền hỏi: "Em đang ngắm nghía chiếc nhẫn của mình, có chuyện gì vậy?" Hạ Tuyết nghe vậy, con ngươi đảo một vòng, lập tức giơ tay lên, để cho mình ngón tay thon dài trắng nõn, giương ở trước mặt Hàn Văn Hạo nói: "Anh cảm thấy chiếc nhẫn của em nhìn đẹp không?" "Tạm được ————" Hàn Văn Hạo ôm lấy cô, cũng mỉm cười nhìn chiếc nhẫn kia, mới phát hiện, Hạ Tuyết không thích đồ trang sức nhỏ, chiếc nhẫn kim cương cũng không phải nhỏ, cô muốn lớn hơn, càng rực rỡ càng tốt. "Vậy ————" Hạ Tuyết có chút cau mày, khẽ cắn môi, cố ý hỏi: "Anh cảm thấy đeo vào ngón tay nào, thì nhìn đẹp?" Hàn Văn Hạo cũng không để ý, nói ngay: "Đeo vào ngón trỏ đẹp ————" Sắc mặt của Hạ Tuyết xụ xuống, liền buông tay, cố ý không để ý tới hắn! "Thế nào?" Hàn Văn Hạo cúi đầu, dịu dàng hỏi. "Không có!" Gương mặt Hạ Tuyết không vui. Ánh mắt Hàn Văn Hạo có chút lóe lên, cúi đầu, hôn nhẹ khuôn mặt của cô, nói: "Có phải nhớ tới chuyện hôm qua, còn cảm thấy ủy khuất hay không?" Không đề cập tới chuyện này, còn được! Vừa nhắc tới chuyện này, Hạ Tuyết càng phiền não hơn, nói: "Anh đừng nói nữa! Hôm nay bên tổ diễn kịch chắc chắn tụ tập một đám phóng viên, lại túm lấy em hỏi tiếp, có phải anh muốn vứt bỏ em hay không!" "Không phải anh đưa em đến tổ diễn kịch sao? Như vậy không phải chân tướng rõ ràng sao?" Hàn Văn Hạo nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô. "Bọn họ sẽ nói chúng ta đang diễn trò! Thật ra thì chúng ta đã xuất hiện vấn đề! Anh cũng biết, minh tinh làm cho người ta có cảm giác, không quá thực tế! Hừ!" Hạ Tuyết nghĩ tới đây, thân thể có chút cứng ngắc, muốn tránh ra khỏi lồng ngực Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo giống như đang nịnh nọt, ôm chặt eo nhỏ của cô, xoay thân thể của cô, cúi đầu, hôn lên môi của cô ———— "Ưmh ————" Trái tin Hạ Tuyết nhảy lên, tay không tự giác nắm1 góc cổ áo của Hàn Văn Hạo, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, cùng đầu lưỡi của hắn cuồng nhiệt quấn lấy, chỉ cần đón nhận nụ hôn của hắn, cô cũng không có biện pháp tức giận, sẽ rơi vào trong dịu dàng của hắn, không cách nào thoát khỏi ———— Hàn Văn Hạo đè Hạ Tuyết lên trước cửa sổ xe, vừa cuồng nhiệt hôn môi của cô, vừa vươn tay khẽ xoa bộ ngực sữa của cô. "Đừng như vậy ————" Hạ Tuyết nhìn về phía tài xế lái xe, nhẹ nắm tay của hắn, Hàn Văn Hạo lại cười một tiếng, ôm chặt eo nhỏ của cô, hôn nhẹ cánh môi của cô, xúc động, nhỏ giọng hỏi: "Tối nay lúc nào thì quay phim xong?" Hạ Tuyết ngắm nhìn cà vạt của hắn, ngọt ngào nói: "Tám giờ ————" "Vậy chúng ta trở về khu nhà ở ————" Hàn Văn Hạo khẽ cắn vành tai của cô nói: "Hai người ở trong thế giới của chúng ta, mới yêu em được nhiều ————" "Ai muốn anh yêu?" Hạ Tuyết đột nhiên cười một tiếng, đẩy hắn ra, Hàn Văn Hạo lại mỉm cười khẽ hôn lên môi cô, tay lại xấu xa hướng trước ngực của cô tìm kiếm, rồi ở bên tai của cô nói: "Bây giờ anh muốn ————" "Tránh ra!" Hạ Tuyết không nhịn được, cười một tiếng, lại bị Hàn Văn Hạo ôm vào trong lòng, bị hắn hôn, rơi vào trên môi, khẽ cắn cằm của mình, thậm chí hôn nhẹ xương quai của mình, lòng của cô có chút say, bởi vì cảm giác người đàn ông này thật sự rất quý trọng, rất yêu mình, cô thỏa mãn, mỉm cười thuận theo, tiếp nhận nụ hôn của hắn. Chiếc xe cứ lao đi trong tuyết, chạy nhanh đến một bãi đất trống trước bót cảnh sát, hôm nay “Song Thành Ký” phải quay cảnh tại bót sát sảnh, cho nên sáng nay phóng viên cũng đã tụ tập tại bãi đất trống, đang chuẩn bị muốn chặn Hạ Tuyết tiếp nhận phỏng vấn, nhưng lại bị nhân viên tổ diễn kịch và bảo an đuổi đi, nói muốn được yên tĩnh thì chiếc xe của Hàn Văn Hạo hướng bên này chạy tới, đám phóng viên đang cầm máy quay hình, xôn xao nhìn Hàn Tổng Tài vĩ đại cư nhiên tự mình đưa Hạ Tuyết tới tổ diễn kịch, tất cả mọi người đều hưng phấn như ong vỡ tổ, nhưng hộ vệ của Hàn Văn Hạo sớm có chuẩn bị chặn mọi người lại. Cửa xe Rolls-Royce mở ra, Hàn Văn Hạo bước ra ngoài trước, lập tức thành tiêu điểm gây kinh ngạc toàn trường, một người giống như Đế Vương, đến mức, luôn có thể phát ra khí thế khổng lồ cuồn cuộn, chỉ thấy hai tròng mắt của hắn, áp chế toàn trường, chợt lóe, rồi hết sức sủng ái dắt Hạ Tuyết vô cùng rạng rỡ, hai người quang minh chính đại, nhận lấy ánh đèn flash nhấp nháy của đám phóng viên, cả tổ diễn kịch “Song Thành Ký” xôn xao nhìn sang phía hắn, không nhịn được hâm mộ Hạ Tuyết lại có được một người ái mộ như vậy, Trầm Ngọc Lộ cũng mặt lạnh đứng một bên, tức giận nhìn về phía bọn họ! Hàn Văn Hạo ôm khẽ Hạ Tuyết, đứng trước đám phóng viên, không để ý bọn họ, chỉ ôm khẽ eo nhỏ của cô, cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng nói: "Tối nay chờ anh ———— Anh tới đón em ————" "Ừ. . . . . ." Hạ Tuyết cười ngọt ngào đáp lời. "Đi nha ———— Các người chăm sóc Hạ tiểu thư thật tốt ————" Hàn Văn Hạo phân phó Nhậm Phong và Hứa Mặc, hai người bọn họ lập tức gật đầu! Trong ánh mắt của mọi người, Hàn Văn Hạo hôn lên tóc Hạ Tuyết, mới xoay người lên xe, ngồi trong xe, nhìn cô sủng ái cười một tiếng, rồi cho xe chậm rãi chạy đi ———— Vẻ mặt Hạ Tuyết cũng ngọt ngào nhìn chiếc xe lao đi, biết hắn quan tâm mình chịu ủy khuất, cho nên đặc biệt tới đập tan lời đồn đãi, nghĩ tới đây, trong lòng của cô ấm áp, xoay người liền nhìn thấy Isha đã đứng ở trước mặt của mình, trong miệng đang nhai kẹo sữa bò nói: "Xem đi? Ngày hôm qua còn ủy khuất khóc như vậy, hôm nay người yêu làm Hộ Hoa Sứ Giả đưa tới, Hạ Tuyết cô có tài đức gì à? Thật là!" "Đi!" Hạ Tuyết mỉm cười vừa định đi về phía tổ diễn kịch, lại nhìn thấy một cô gái nhỏ trong tổ diễn kịch, đang nhiệt tình phân phát kẹo khắp nơi, cô liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" "Cô nàng này muốn kết hôn, cho nên phát bánh kẹo cưới ————" Isha cười nói. Sắc mặt của Hạ Tuyết lại mất hứng!
Hạ Tuyết ngồi ở trong tổ diễn kịch, để cho thợ trang điểm chải tóc cho cô, một người mình nhìn chiếc kẹo trong tay, khuôn mặt mất hứng, không tình nguyện không thích, không vui!
"Cô lại làm sao vậy?" Isha vẫn ăn kẹo sữa bò, buồn cười nhìn Hạ Tuyết hỏi.
"Tôi có thể làm sao?" Hạ Tuyết có chút ủy khuất nhìn chiếc kẹo trong tay, nói: "Người ta cũng có thể gả đi, còn tôi ở đây tốn hao !"
"Không phải hôm nay, đàn ông của cô tới biểu đạt tình yêu với cô sao?" Isha thật sự nhịn không được cười, nói.
"Nhưng hắn không có cầu hôn với tôi a!" Hạ Tuyết rất không hài lòng, lầu bầu nói: "Sáng nay tôi đã ra ám hiệu cho hắn, thậm chí tôi còn vung tay lên, hỏi hắn, ngón tay nài đeo nhẫn đẹp nhất, hắn lại nói với tôi, đeo ngón trỏ! Tôi không muốn, tôi muốn kết hôn! Tôi muốn đường đường chính chính gả cho hắn!"
Isha nhìn Hạ Tuyết đã muốn có chút phát điên, không nhịn được cười nói: "Vậy cô gả đi! ! Cô nói thẳng với hắn là được rồi! Bây giờ hắn yêu cô muốn chết! Không phải cưới cô là chuyện sớm hay muộn sao?"
Vẻ mặt Hạ Tuyết lập tức đau khổ, thật là phiền não, nắm tóc của mình nói: "Vậy có người nào yêu cầu đàn ông cưới mình? Một người đàn ông quý trọng cô, không phải cầm một bó hoa tươi, đi tới trước mặt của cô, trong một bữa tối lãng mạn tràn đầy ánh nến, sau đó cầu hôn cô sao? Tôi sợ tôi lên tiếng, sẽ bỏ qua thời khắc này thì làm thế nào? Tôi cũng biết hắn làm việc suy tính chu đáo! Nhưng bây giờ tôi đã bất chấp tất cả rồi, tôi muốn gả cho người đàn ông này, tôi thậm chí, mỗi buổi tối, đều muốn, người khác gọi tôi Hàn phu nhân, chắc tôi rất hạnh phúc? Ô ô ô ————"
Hạ Tuyết nói đến chuyện này, lập tức hai tay bưng mặt, phiền não nức nở, chọc cho nhà tạo mẫu tóc và chuyên gia trang điểm đứng sau lưng cũng không nhịn được bật cười, nói: "Cô cũng không nên sốt ruột, hôm nay tôi ở bên trong tổ diễn kịch, thấy Hàn Tổng Tài thật sự rất yêu thích cô a, tất cả chúng tôi hâm mộ muốn chết!"
"Tôi không muốn anh hâm mộ tôi ———— Tôi muốn kết hôn!" Hạ Tuyết lại che mặt, nức nở khóc lên, nói: "Tôi muốn kết hôn! Tôi muốn mặc áo cưới! Tôi muốn ngay, tôi muốn ngay!"
"Cô theo chúng tôi làm nũng cũng vô dụng a!" Isha không nhịn được cười, nói: "Cô phải theo làm nũng với Hàn Tổng Tài vĩ đại mới được a! Cô nói với hắn, cô muốn một cuộc cầu hôn lãng mạn, muốn này muốn nọ ————"
"Hắn sẽ không!" Hạ Tuyết lập tức buông tay ra, thật khổ não nằm trên bàn nói: "Mỗi ngày hắn đều bận rộn như vậy, một chút lại có hội nghị, một chút lại thần bí bí đi làm chuyện này chuyện nọ, hắn làm sao làm chuyện lãng mạn như vậy? Bây giờ, chỉ cần tôi nghĩ đến chuyện kết hôn, đầu tôi muốn nổ tung! Tôi làm ám hiệu cho hắn thế nào, hắn đều không để ý tôi!"
Vào lúc này, điện thoại di động vang lên!
Hạ Tuyết đang không vui, cầm điện thoại lên, lại là tiếng con gái khóc, cô lập tức đứng thẳng người dậy, căng thẳng hỏi: "Bảo bối, con làm sao vậy?"
"Con thất tình ———— Ô ô ô ————" Hi Văn đau lòng khóc lên: "Con vừa trở về bên PA¬PA, gặp PA¬PA, nhưng con lại phát hiện Lucas cùng người bạn nhỏ khác rất tốt! Oa ———— cậu ấy bỏ rơi con rồi! Con đây xinh đẹp, có tiền như vậy, cậu ấy vẫn bỏ rơi con, oa ——————"
Hạ Tuyết không nhịn được, kêu lên: "Aiz! chuyện lớn cả đời của mẹ con còn chưa giải quyết được, mẹ không có thời gian lo chuyện lớn cả đời của con! ! Con yên một chút cho mẹ, mới bây lớn, đã nói tới yêu ! Con biết thất tình là cái gì không? Thất tình chính là cha của con không chịu cưới mẹ của con ! ! Cúp máy!"
Isha bất đắc dĩ nhìn cô gái đáng thương này!
Hạ Tuyết ngồi ở một bên, vẻ mặt đau khổ, lại tức giận nói: "Các người xem đi? Đây chính là hậu quả tôi không lấy chồng, con gái của tôi không có ai trông nom, đã dám nói yêu rồi!"
"Được rồi!" Isha nhìn cái người điên này, cười nói: "Cô không cần đem chuyện bên này và chuyện bên kia, trộn vào nhau để nói! Con gái cô là con gái cô, cô muốn bận rộn chuyện lớn cả đời, cũng là việc nên làm! ! Công chúa của chúng ta hôm nay bị vứt bỏ à? Thật đáng thương a"
"Phi! !" Hạ Tuyết không còn lý trí, nói: "Con bé thông minh như vậy, gàn gỡ như vậy, có tiền như vậy, không bị bỏ rơi mới là lạ chứ! Tôi không có hi vọng gì với nó, tương lai nếu có người chịu cưới nó, tôi sẽ cám ơn trời đất, có thể tôi cũng đưa hơn 100 triệu của hồi môn cho người đàn ông kia! Bên ngoài góp 100 kg gạo!"
Phốc! ! Isha không nhịn được cười ha ha, nói: "Tôi chưa từng thấy qua một cô gái muốn gả đến mức độ này ————"
"Đi!" Hạ Tuyết đã nghe được tiếng loa bên ngoài, chuẩn bị mở máy, liền đứng dậy, mặt lạnh ôm vai đi ra ngoài, nhưng vừa mới đi ra phòng hóa trang, lại nghe tiếng Hi Thần, đứng ở chỗ lối đi, cầm điện thoại, hơi cúi thấp đầu, nói: "Hàn tiên sinh đã điều tra được, cái chết của Cẩn Nhu, xác thực liên quan đến Trầm Ngọc Lộ ————"
Trong lòng của Hạ Tuyết lạnh lẽo, không thể tưởng tượng nổi, khiếp sợ nhìn Hi Thần, kêu nhỏ: "Cô nói cái gì?"
Hi Thần giật mình ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Tuyết, hai mắt lóe lên một chút, không dám lên tiếng!
Hạ Tuyết ngừng thở, từng bước, từng bước đi tới trước mặt của Hi Thần, mặt lạnh hỏi: "Nói cho tôi biết, cái chết của Cẩn Nhu, có phải có liên quan đến Trầm Ngọc Lộ hay không?"
"Tình huống cụ thể, hay là ngài chờ tối nay hỏi Hàn tiên sinh một chút ————"
"Bây giờ tôi muốn biết!" Hạ Tuyết nhanh chóng nhìn Hi Thần nói: "Tôi muốn biết ngay! ! Hạ Tuyết nghĩ, có phải có liên quan đến Trầm Ngọc Lộ hay không!"
Tuyết bồng bềnh ngoài cửa sổ, không khí khắp nơi dễ chịu.
Cả người Hạ Tuyết lạnh lẽo run rẩy ngồi ở phòng hóa trang, nghe Hi Thần nói với mình, nói Trầm Ngọc Lộ chính là Hồ Điệp năm đó, lần này trở lại, là để báo thù, mà Cẩn Nhu là đối tượng thứ nhất, cô ta tìm kiếm hợp tác, sau sự kiện CD, bọn họ cảm thấy Cẩn Nhu không còn có giá trị lợi dụng, nên căm giận xuống tay!
Ánh mắt Hạ Tuyết mãnh liệt lóe lên ánh sáng rét lạnh và khổ sở, nhớ tới Cẩn Nhu trước lúc chết, đã nói với mình, nhớ tới dưới gốc cây hoa anh đào, sắc mặt của cô càng lúc càng tái nhợt, tức giận, nước mắt từng viên lăn xuống, lập tức nhìn Hi Thần, tức giận nói: "Nếu đã phát hiện tất cả mọi chuyện đều do cô ta làm, tại sao còn để cho cô ta sống yên ổn như vậy? Tại sao không để cho cô nhận sự trừng phạt? Tại sao?"
Hi Thần thật lòng nói với Hạ Tuyết: "Bởi vì Hàn tiên sinh giữ cô ta lại, tự nhiên có chỗ dùng! Chỉ bảo chúng tôi trông chừng cô ta thật kỹ, nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, chúng tôi thật không biết, nhưng chúng tôi tin, Hàn tiên sinh làm tất cả, đều đúng! Chúng tôi chỉ cần tin tưởng hắn là được!"
Hạ Tuyết cắn răng nghiến lợi bật khóc, nói: "Rốt cuộc còn có kế hoạch gì? Còn muốn làm gì? Cẩn Nhu đã chết rồi, chân tướng chưa được phơi bày, cô ấy dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ rất đau lòng ————"
Hi Thần nhìn Hạ Tuyết, khổ tâm khuyên: "Hạ tiểu thư, chuyện này không phải chỉ là cuộc chiến của một hai người ———— Đây là một cuộc chiến khổng lồ, trong cuộc chiến này, chúng ta đã rất vất vả trải qua, việc đã đến nước này, chúng ta ngàn vạn lần không thể bởi vì tức giận nhất thời, mà hành động theo cảm tính, làm hư kế hoạch của Hàn tiên sinh ————"
Hạ Tuyết cắn chặt răng, tức giận nghiêm mặt, nhìn tuyết đang rơi phía ngoài cửa sổ, hai mắt trở nên căm thù và không thể tha thứ!
"Hạ Tuyết ———— Bắt đầu ghi hình ————" Isha gõ cửa đi tới, nhìn Hạ Tuyết mặt đầy nước mắt, cô không hỏi nhiều, chỉ cẩn thận nói với cô: "Tất cả mọi người đang chờ cô, bao gồm Trầm Ngọc Lộ ————"
Hạ Tuyết nghe tới cái tên đó, tức giận ngẩng đầu lên nói: "Tốt ————"
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 602
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chiếc Rolls-Royce ở trong tuyết bay lao đi. Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, hai tay ôm hông của hắn, mặt dính vào lồng ngực của hắn nơi, cười ngọt ngào nói: "Anh trêu cợt Văn Vũ và Văn Kiệt như vậy, không sợ bọn họ tức giận à?" Hàn Văn Hạo ôm khẽ thân thể Hạ Tuyết, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi hôn, dịu dàng cười nói: "Anh vốn là có thù phải trả" Hạ Tuyết mỉm cười, nhớ tới tất cả mọi chuyện khi mới quen biết giữa mình và Hàn Văn Hạo, cô lại cười ngọt ngào nói: "Bây giờ em nhớ lại lúc chúng ta đi chung với nhau, em thật sự đối anh rất quá đáng a, thường hay bạt tai anh, còn cố sức mắng anh, nhưng ngoại trừ miệng mồm độc ác một chút, cũng không thấy anh làm gì em ————" Hàn Văn Hạo nghe vậy, khẽ mỉm cười, cúi đầu, véo nhẹ lấy cằm nhọn của cô, sủng ái nói: "Em cũng biết? Giống như con hổ con, lúc nào cũng giương nanh múa vuốt với anh ————" Hạ Tuyết miệng khẽ mím môi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngọt ngào, vui vẻ nhìn Hàn Văn Hạo. Hàn Văn Hạo cũng cúi đầu nhìn Hạ Tuyết, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của cô, mắt hạnh xinh đẹp, cái mũi nhỏ nhắn tinh tế, còn có cánh môi giống như hoa anh đào, càng nhìn, trong lòng càng vui vẻ, véo nhẹ lấy cằm nhỏ của cô, cảm động nói: "Anh biết làm sao để có em? Nhưng anh lại có được em ———— Bỏ lỡ sáu năm, em lại trở về bên cạnh anh ———— Có lúc suy nghĩ, thật là cảm thấy không thể tin được" Hạ Tuyết cười một tiếng, ôm cổ của hắn, sau đó cố ý cau mày nói: "Vậy không phải anh nên cám ơn em thật tốt sao ? Cám ơn em kiên định yêu anh như vậy?" "Em có sao?" Hàn Văn Hạo lại nhịn không được, ôm chặt thân thể của cô, mỉm cười nói: "Em là anh rất không dễ dàng, rất không dễ dàng theo đuổi ————" Hạ Tuyết nhíu chặt mày, sau đó cố ý buông tay ra, xoay người, dựa lưng vào trong ngực của hắn, cúi đầu vuốt vuốt chiếc nhẫn ngọc bích trong tay mình, mới nói: "Vậy không em có? Em cũng rất yêu anh mà? Không phải em theo đuổi anh một lần nữa sao?" Hàn Văn Hạo ở phía sau, ôm chặt Hạ Tuyết, cúi đầu khẽ cọ cọ vào mặt của cô, khẽ hôn vành tai của cô, xúc động, nói: "Có đôi khi, anh có cảm giác, anh yêu em nhiều hơn một chút ————" "Vậy sao?" Hạ Tuyết lại ngắm nghía chiếc nhẫn của mình, cười nói: "Em yêu anh nhiều hơn ————" Hàn Văn Hạo cười khẽ, sau đó nhìn Hạ Tuyết đang vuốt vuốt chiếc nhẫn của mình, hắn liền hỏi: "Em đang ngắm nghía chiếc nhẫn của mình, có chuyện gì vậy?" Hạ Tuyết nghe vậy, con ngươi đảo một vòng, lập tức giơ tay lên, để cho mình ngón tay thon dài trắng nõn, giương ở trước mặt Hàn Văn Hạo nói: "Anh cảm thấy chiếc nhẫn của em nhìn đẹp không?" "Tạm được ————" Hàn Văn Hạo ôm lấy cô, cũng mỉm cười nhìn chiếc nhẫn kia, mới phát hiện, Hạ Tuyết không thích đồ trang sức nhỏ, chiếc nhẫn kim cương cũng không phải nhỏ, cô muốn lớn hơn, càng rực rỡ càng tốt. "Vậy ————" Hạ Tuyết có chút cau mày, khẽ cắn môi, cố ý hỏi: "Anh cảm thấy đeo vào ngón tay nào, thì nhìn đẹp?" Hàn Văn Hạo cũng không để ý, nói ngay: "Đeo vào ngón trỏ đẹp ————" Sắc mặt của Hạ Tuyết xụ xuống, liền buông tay, cố ý không để ý tới hắn! "Thế nào?" Hàn Văn Hạo cúi đầu, dịu dàng hỏi. "Không có!" Gương mặt Hạ Tuyết không vui. Ánh mắt Hàn Văn Hạo có chút lóe lên, cúi đầu, hôn nhẹ khuôn mặt của cô, nói: "Có phải nhớ tới chuyện hôm qua, còn cảm thấy ủy khuất hay không?" Không đề cập tới chuyện này, còn được! Vừa nhắc tới chuyện này, Hạ Tuyết càng phiền não hơn, nói: "Anh đừng nói nữa! Hôm nay bên tổ diễn kịch chắc chắn tụ tập một đám phóng viên, lại túm lấy em hỏi tiếp, có phải anh muốn vứt bỏ em hay không!" "Không phải anh đưa em đến tổ diễn kịch sao? Như vậy không phải chân tướng rõ ràng sao?" Hàn Văn Hạo nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô. "Bọn họ sẽ nói chúng ta đang diễn trò! Thật ra thì chúng ta đã xuất hiện vấn đề! Anh cũng biết, minh tinh làm cho người ta có cảm giác, không quá thực tế! Hừ!" Hạ Tuyết nghĩ tới đây, thân thể có chút cứng ngắc, muốn tránh ra khỏi lồng ngực Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo giống như đang nịnh nọt, ôm chặt eo nhỏ của cô, xoay thân thể của cô, cúi đầu, hôn lên môi của cô ———— "Ưmh ————" Trái tin Hạ Tuyết nhảy lên, tay không tự giác nắm1 góc cổ áo của Hàn Văn Hạo, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, cùng đầu lưỡi của hắn cuồng nhiệt quấn lấy, chỉ cần đón nhận nụ hôn của hắn, cô cũng không có biện pháp tức giận, sẽ rơi vào trong dịu dàng của hắn, không cách nào thoát khỏi ———— Hàn Văn Hạo đè Hạ Tuyết lên trước cửa sổ xe, vừa cuồng nhiệt hôn môi của cô, vừa vươn tay khẽ xoa bộ ngực sữa của cô. "Đừng như vậy ————" Hạ Tuyết nhìn về phía tài xế lái xe, nhẹ nắm tay của hắn, Hàn Văn Hạo lại cười một tiếng, ôm chặt eo nhỏ của cô, hôn nhẹ cánh môi của cô, xúc động, nhỏ giọng hỏi: "Tối nay lúc nào thì quay phim xong?" Hạ Tuyết ngắm nhìn cà vạt của hắn, ngọt ngào nói: "Tám giờ ————" "Vậy chúng ta trở về khu nhà ở ————" Hàn Văn Hạo khẽ cắn vành tai của cô nói: "Hai người ở trong thế giới của chúng ta, mới yêu em được nhiều ————" "Ai muốn anh yêu?" Hạ Tuyết đột nhiên cười một tiếng, đẩy hắn ra, Hàn Văn Hạo lại mỉm cười khẽ hôn lên môi cô, tay lại xấu xa hướng trước ngực của cô tìm kiếm, rồi ở bên tai của cô nói: "Bây giờ anh muốn ————" "Tránh ra!" Hạ Tuyết không nhịn được, cười một tiếng, lại bị Hàn Văn Hạo ôm vào trong lòng, bị hắn hôn, rơi vào trên môi, khẽ cắn cằm của mình, thậm chí hôn nhẹ xương quai của mình, lòng của cô có chút say, bởi vì cảm giác người đàn ông này thật sự rất quý trọng, rất yêu mình, cô thỏa mãn, mỉm cười thuận theo, tiếp nhận nụ hôn của hắn. Chiếc xe cứ lao đi trong tuyết, chạy nhanh đến một bãi đất trống trước bót cảnh sát, hôm nay “Song Thành Ký” phải quay cảnh tại bót sát sảnh, cho nên sáng nay phóng viên cũng đã tụ tập tại bãi đất trống, đang chuẩn bị muốn chặn Hạ Tuyết tiếp nhận phỏng vấn, nhưng lại bị nhân viên tổ diễn kịch và bảo an đuổi đi, nói muốn được yên tĩnh thì chiếc xe của Hàn Văn Hạo hướng bên này chạy tới, đám phóng viên đang cầm máy quay hình, xôn xao nhìn Hàn Tổng Tài vĩ đại cư nhiên tự mình đưa Hạ Tuyết tới tổ diễn kịch, tất cả mọi người đều hưng phấn như ong vỡ tổ, nhưng hộ vệ của Hàn Văn Hạo sớm có chuẩn bị chặn mọi người lại. Cửa xe Rolls-Royce mở ra, Hàn Văn Hạo bước ra ngoài trước, lập tức thành tiêu điểm gây kinh ngạc toàn trường, một người giống như Đế Vương, đến mức, luôn có thể phát ra khí thế khổng lồ cuồn cuộn, chỉ thấy hai tròng mắt của hắn, áp chế toàn trường, chợt lóe, rồi hết sức sủng ái dắt Hạ Tuyết vô cùng rạng rỡ, hai người quang minh chính đại, nhận lấy ánh đèn flash nhấp nháy của đám phóng viên, cả tổ diễn kịch “Song Thành Ký” xôn xao nhìn sang phía hắn, không nhịn được hâm mộ Hạ Tuyết lại có được một người ái mộ như vậy, Trầm Ngọc Lộ cũng mặt lạnh đứng một bên, tức giận nhìn về phía bọn họ! Hàn Văn Hạo ôm khẽ Hạ Tuyết, đứng trước đám phóng viên, không để ý bọn họ, chỉ ôm khẽ eo nhỏ của cô, cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng nói: "Tối nay chờ anh ———— Anh tới đón em ————" "Ừ. . . . . ." Hạ Tuyết cười ngọt ngào đáp lời. "Đi nha ———— Các người chăm sóc Hạ tiểu thư thật tốt ————" Hàn Văn Hạo phân phó Nhậm Phong và Hứa Mặc, hai người bọn họ lập tức gật đầu! Trong ánh mắt của mọi người, Hàn Văn Hạo hôn lên tóc Hạ Tuyết, mới xoay người lên xe, ngồi trong xe, nhìn cô sủng ái cười một tiếng, rồi cho xe chậm rãi chạy đi ———— Vẻ mặt Hạ Tuyết cũng ngọt ngào nhìn chiếc xe lao đi, biết hắn quan tâm mình chịu ủy khuất, cho nên đặc biệt tới đập tan lời đồn đãi, nghĩ tới đây, trong lòng của cô ấm áp, xoay người liền nhìn thấy Isha đã đứng ở trước mặt của mình, trong miệng đang nhai kẹo sữa bò nói: "Xem đi? Ngày hôm qua còn ủy khuất khóc như vậy, hôm nay người yêu làm Hộ Hoa Sứ Giả đưa tới, Hạ Tuyết cô có tài đức gì à? Thật là!" "Đi!" Hạ Tuyết mỉm cười vừa định đi về phía tổ diễn kịch, lại nhìn thấy một cô gái nhỏ trong tổ diễn kịch, đang nhiệt tình phân phát kẹo khắp nơi, cô liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" "Cô nàng này muốn kết hôn, cho nên phát bánh kẹo cưới ————" Isha cười nói. Sắc mặt của Hạ Tuyết lại mất hứng!