Bên trong phòng bệnh, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, Hàn Trung Trí, mọi người trông coi ở bên cạnh Trang Minh Nguyệt, tất cả đều im lặng rơi lệ, Hạ Tuyết cũng ở một bên, nhớ tới Trang Minh Nguyệt, càng thêm đau lòng khó nhịn, nước mắt từng viên lăn xuống.
Hàn Văn Hạo ngồi ở trong phòng kín bên ngoài phòng bệnh, hai mắt rưng rưng, lạnh lùng mở tài liệu do Trưởng cục cảnh sát đưa tới, quả nhiên nhìn thấy một tấm hình chưa cháy hết, đó là góc hình lúc Văn Giai chết thảm, ánh mắt hắn rét lạnh, Nhậm Phong và Hứa Mặc ở phía sau, trầm trọng giải thích nói: "Lúc 12 giờ đêm, Lý thẩm nhận được một túi chuyển phát nhanh, cầm lấy túi tài liệu, đưa đến trong tay phu nhân, đoán chừng phu nhân xem hình, quá mức tự trách, muốn lấy cái chết để chuộc tội"
"Nhậm Phong" ๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý ĐônHàn Văn Hạo chậm rãi xem tài liệu, còn có báo cáo ADN của Trác Bách Quân và cha mình, bên trong ghi rõ điểm giống nhau, độ tương tự 99,9% hai mắt hắn thoáng qua buồn bã, nói: "Cậu nói cho tôi biết, cái gì gọi là sai? Cái gì gọi là đúng? Người vị tha là đúng, người ích kỷ là sai sao?"
Nhậm Phong và Hứa Mặc cũng im lặng không lên tiếng
Hi Thần nhìn Hàn Văn Hạo đau lòng nói: "Bên ngoài vẫn truyền nhau, Hàn tiên sinh ra tay độc ác, lòng dạ tàn nhẫn, không chừa đường lui, nhưng ở trong mắt của chúng tôi, vì ngài cứng rắn, mới bảo vệ được càng nhiều người chúng tôi, tôi không biết nên nói thế nào, nhưng tôi cảm thấy Hàn tiên sinh làm tất cả, đều xuất phát từ tình yêu, thật vĩ đại"
Hàn Văn Hạo cười khổ, nhìn chỗ đánh dấu nói: "Thật sao? Nhưng tôi không bảo vệ được mẹ tôi"
Hắn chậm rãi lật một tờ tài liệu, ๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đônhai mắt lạnh lùng nhìn đến trên giấy A4 có một dòng chữ, đây là chữ viết ngược "Nếu muốn Văn Giai chết nhắm mắt, thì bà phải chết đi”. Ngay lập tức, hai tròng mắt tức giận trào ra nước mắt, nghĩ đến người mẹ đáng thương, vì con, bỏ ra cả đời, cuối cùng bà chỉ có thể chịu đựng tiếng xấu, nhưng không ai lên tiếng nói một câu công bằng cho bà, nếu Thượng Đế không nói, Hàn Văn Hạo này sẽ báo mối thù này cho mẹ.
Hàn Văn Hạo nói xong, khẽ cắn răng, ánh mắt mãnh liệt lóe lên.
Hạ Tuyết cùng với Hàn Trung Trí, trông chừng Trang Minh Nguyệt, tâm tình đã từ từ bình tĩnh, có chút lo lắng cho Hàn Văn Hạo, nhưng hắn ở bên mẹ một chút, cũng đã cùng Nhậm Phong và Hứa Mặc trốn vào phòng kín, cô lo lắng đứng dậy, vừa mới đi ra phòng bệnh, cũng đã nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của Hàn Văn Hạo, nhanh chóng đi ra ngoài, trong lòng của cô không khỏi run lên, chạy thật nhanh, đi theo Hàn Văn Hạo ra trước vườn hoa, đi qua cây cầu nhỏ nước chảy, cô lớn tiếng gọi Hàn Văn Hạo: "Văn Hạo ———— Anh muốn đi đâu? Vừa rồi ánh mắt của anh thật đáng sợ ———— Nói cho em biết, anh muốn đi đâu?"
Hàn Văn Hạo nắm chặt quả đấm, đứng tại chỗ, hai mắt lại lóe lên ánh sáng cừu hận, rồi khổ tâm đè xuống, hơi nghiêng mặt, trầm giọng nói: "Không có gì, em trở về chăm sóc mẹ, trò chuyện với mẹ, anh xử lý xong chuyện, sẽ trở lại ngay"
"Văn Hạo ————" Hạ Tuyết căng thẳng đi tới trước mặt của hắn, đau lòng nói: "Anh nói cho em biết, anh muốn đi đâu? Phần tài liệu kia, nói cái gì?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ cắn chặt răng ————
Hạ Tuyết ở trong bóng tối, nhìn bóng lưng cứng rắn của Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào nói: "Văn Hạo, oán thù báo đến khi nào hả? Em mặc kệ trong lòng của anh có bao nhiêu thù hận, mẹ đang hôn mê, trước hết hãy để cho bà an tâm ra đi, có lẽ bà chỉ muốn yên lặng ra đi, nhưng anh lại sinh ra chuyện, không phải uổng phí khổ tâm của bà sao, cho dù xảy ra chuyện gì, cừu hận đều là thứ đáng sợ nhất. Nó có thể hủy diệt linh hồn con người, mặc dù em không biết xảy ra chuyện gì, nhưng em biết, anh sẽ làm chuyện rất nguy hiểm ———— Đừng vào lúc này, đi làm chuyện không thể bù đắp, chỉ có thể nhất thời phát tiết mối hận trong lòng, đừng như vậy, anh còn có em, còn người nhà của anh, đừng để thù hận che kín lòng của anh, không phải ông nội đã nói rồi sao? Khuyên anh phải có lòng khoan dung"
"Đừng nói với anh phải có lòng khoan dung ————" Hàn Văn Hạo tức giận quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết cao giọng rống lên:Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn "Cũng là bởi vì lúc đầu, anh tha thứ cho người, tạm tha thứ cho người, anh đã bỏ qua hắn ———— Cũng bởi vì hắn là anh em của anh, cùng một cội sinh ra. Anh em tương tàn. Anh đã cho hắn cơ hội tỉnh lại ———— Nếu đòi nợ, ở trước mặt của anh, hỏi anh ———— Anh sẽ cho ———— Nhưng không phải ở trong bóng tối giở thủ đoạn, nếu hắn muốn ở trong bóng tối giở thủ đoạn, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể ở trong bóng tối giải quyết vấn đề ———— Tánh mạng của hắn, đều ở trong tay anh. Trong thế giới của hắn đã có thù hận, tại sao anh còn phải tha thứ cho một người có thù hận? Anh không tha thứ cho hắn ———— Anh đau lòng cho mẹ, có thể ba ngày sau, bà ấy biến thành người sống đời sống thực vật ———— Người sống đời sống thực vật"
Trong lòng của Hàn Văn Hạo thoáng qua một cơn đau đớn, nước mắt của hắn lăn xuống, giống như một đứa bé, đau lòng nói: người sống đời sống thực vật, so với cái chết còn đáng thương hơn, chuyện này đối với người làm con làm sao chịu đựng? Rốt cuộc bà ấy làm sai chuyện gì? Bà ấy cũng chỉ vì con của mình, cầu xin một cô gái, xem trọng sinh mạng mà thôi. Lúc đó, bà ấy cũng không biết dì Văn Giai đã mang thai, tại sao muốn đem tất cả tổn thương của mọi người, đổ trên người của mẹ anh, đó chỉ là một lần dũng cảm cuối cùng trong cuộc đời của bà. Anh thương xót mẹ, vì sinh anh ra, bà phải biến thành một người ngớ ngẩn ————"
Hạ Tuyết khổ sở bước lên, từ phía sau ôm Văn Hạo vào lòng, khóc nói: "Văn Hạo, em biết trong lòng của anh đau biết bao nhiêu?"
"Nhưng anh không biết ———— Loại đau đớn này, cả đời cũng không có cách nào xóa hết ———— Chúng ta cũng không được hạnh phúc nữa ———— Đối mặt tình huống này của mẹ, chúng ta còn có thể hạnh phúc sao? Chúng ta cũng không hạnh phúc được nữa ————" Hàn Văn Hạo chợt giãy giụa mở tay Hạ Tuyết, bước nhanh đi về phía trước ————
"Đây là mẹ muốn sao? Là mẹ muốn sao?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, lớn tiếng khóc: "Nếu bà muốn anh trả thù, bà cũng sẽ không lựa chọn cái chết. Bà muốn kết thúc cuộc sống của mình. Muốn mọi người sống thật tốt ———— Nhưng anh thì sao? Anh muốn đi báo thù, em không ngăn cản, nhưng chờ mẹ tỉnh lại, anh hỏi mẹ đi ———— Hỏi mẹ một chút, rốt cuộc có muốn anh báo thù cho mẹ không?"
Hai mắt Hàn Văn Hạo lạnh lùnng, nhớ tới nụ cười ẩn nhẫn của mẹ, tim của hắn đau đớn kiệt liệt: "Mạng của anh là cha mẹ cho. Nếu anh không báo được thù này, anh sẽ hổ thẹn công ơn nuôi nấng của mẹ. Nếu quả thật gặp chuyện không may, anh đem mạng trả lại cho bà ————"
Hắn nói xong, lập tức bước nhanh đi về phía trước.
"Văn Hạo —————" Hạ Tuyết đau lòng kêu: "Đừng đi ———— Đừng để cho thù hận, không ngừng lặp lại ———— Văn Hạo ————"
Khách sạn, phòng tổng thống!
Tiếng gõ cửa bên ngoài bang bang vang dội, Thanh Nhã vội vàng mang theo hai người người giúp việc đứng dậy mở cửa, liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Tuyết đứng ở cửa, khóc không thành tiếng kêu lên: "Daniel đâu?"
Thanh Nhã giật mình, lập tức đỡ Hạ Tuyết nói: "Hạ tiểu thư, chủ nhân đang nghỉ ngơi, cô chờ, chúng tôi lập tức đi gọi ngài ấy!"
Cô nói xong, vừa muốn xoay người, cũng đã nhìn thấy Daniel mặc đồ ngủ màu trắng, khoác áo ngủ màu xám tro, đôi mắt lim dim có chút buồn ngủ, nhưng vẻ mặt ngưng trọng đi ra, hiển nhiên là nghe được tiếng của Hạ Tuyết, thấy cô đứng ở cửa khóc ngất, hoảng sợ đến cả người run rẩy, ngoài cửa sổ, bông tuyết bay phất phới, hắn nhíu chặt lông mày đi đến trước mặt của Hạ Tuyết nói: "Tuyết, em làm sao vậy?"
"Anh giúp em đi, Daniel, em cầu xin anh giúp em đi" Hạ Tuyết khóc đến khóc không thành tiếng, nắm chặt tay Daniel nói: "Văn Hạo đã xảy ra chuyện!"
Daniel vừa nghe, liền lập tức đỡ Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, cũng hơi căng thẳng hỏi: "Em đừng khóc! Hiện tại phải giải quyết vấn đề, em cố gắng bình tĩnh!"
Hạ Tuyết nghe Daniel nói, cố gắng đè nén lo lắng trong lòng, nhìn hắn rơi lệ nói: "Hôm nay mẹ của Văn Hạo uống thuốc ngủ tự sát!"
"WHAT?" Daniel khiếp sợ nghe chuyện này: "Tại sao phải như vậy?"
"Em cũng không rõ sự thật thế nào! Chỉ cảm giác mơ hồ có chuyện lớn xảy ra, mẹ Văn Hạo uống thuốc ngủ tự sát, mặc dù được cứu trở sống, nhưng bác sĩ nói có khả năng rất lớn có thể sẽ biến thành người sống đời sống thực vật, chỉ cần sau ba ngày, không tỉnh lại, thì cả đời cũng sẽ không tỉnh lại" Hạ Tuyết vừa nói vừa không nhịn được khóc rống lên.
"Chúa ơi" Daniel nghe xong, nhanh chóng bảo Thanh Nhã cũng đang ở trong khiếp sợ, nói: "Lập tức thông báo cho mẹ! Để cho bà mau sớm đến bệnh viện thăm dì Trang!"
"Vâng!" Thanh Nhã bước nhanh đi ra ngoài!
Daniel quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết, sốt ruột hỏi: "Sau đó Hàn Tổng Tài xảy ra chuyện gì?"
"Sau đó tất cả người họ Hàn suy sụp! Nhất là Văn Hạo, trong lúc hắn đang chờ mẹ cấp cứu, sau khi cầm tài liệu sát phá của Trưởng cục cảnh án đưa đến, liền bước nhanh đi ra ngoài, trong miệng cứng rắn nói cùng một cội sinh ra, anh em tương tàn, sau đó còn nói không thể tha thứ cho người mang thù hận trong lòng, hắn mang theo tâm tình rất bi phẫn và trả thù rời khỏi! Daniel, em lo lắng Văn Hạo sẽ xảy ra chuyện, em cũng không hy vọng chúng tôi, lại tạo nghiệt nữa !" Hạ Tuyết gần như sụp đổ nhìn Daniel nói!
Daniel bình tĩnh suy nghĩ một chút, lập tức cầm điện thoại lên, chờ điện thoại của bên đối phương nối thông, liền trầm giọng nói: "Lập tức nói thư ký Tả An Na của Hàn Văn Hạo tới gặp tôi!"
Sau khi hắn để điện thoại xuống, liền quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon rơi lệ khóc rống lên, trong lòng hắn đau nhói, khẽ ôm cô vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng của cô, nói: "Bảo bối, em hãy nghe anh nói, em đã trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn không rõ đạo lý sao? Cái thế giới này cũng bởi vì có mâu thuẫn, mới có xung đột, bây giờ chúng ta có thể làm, chính là giải quyết mâu thuẫn, mâu thuẫn trước mắt ở chỗ, không phải ai là kẻ địch của ai, cũng không phải ở trong thế giới của bọn họ có thân thế mơ hồ, mà là dì Trang"
Hạ Tuyết buông nhẹ lồng ngực Daniel, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Daniel.
Daniel ôm chặt thân thể Hạ Tuyết, sắc mặt nghiêm túc nói: "Không phải Bác sĩ nói, dì Trang vẫn có cơ hội tỉnh lại sao? Cho dù cơ hội này rất nhỏ, cũng không thể bỏ qua! ! Em và tất cả người nhà họ Hàn phải nghĩ cách làm cho dì Trang tỉnh lại, như vậy chúng ta mới có thể giải quyết mâu thuẫn tốt hơn ! Chắc rằng Hàn Tổng Tài là một người vô cùng có trách nhiệm? Hắn trơ mắt nhìn mẹ tự sát thành người sống đời sống thực vật, bất luận cứ ai cũng không có cách nào bình tĩnh! Nhưng cho dù hắn muốn muốn trả thù như thế nào đi nữa, hắn cũng tuyệt đối là một người thông minh tuyệt đỉnh và cơ trí, tự có kế hoạch của mình, cho nên tạm thời không có việc gì, em yên tâm đi!"
Hạ Tuyết thở hổn hển, cố gắng đè xuống khủng hoảng trong lòng, suy nghĩ về chuyện này.
"Hạ Tuyết!" Daniel lại nắm chặt bả vai của cô nói: "Thời gian đã không còn nhiều! Em nhớ kỹ, phải làm một cô gái kiên cường sau lưng Hàn Tổng Tài, chỉ có kiên cường và dũng cảm, cùng trí tuệ của mình, em mới có thể đứng ở bên cạnh hắn cả đời, giống như lúc em đã ở trên khán đài lĩnh thưởng, hắn một mực ở dưới khán đài, canh giữ bảo vệ cho em! ! Em nhất định phải giúp hắn hóa giải mâu thuẫn lần này! !"
Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, hai mắt lóe lên!
Tiếng gõ cửa gấp rút vang lên, sắc mặt của Tả An Na tái nhợt đi vào, nhìn Daniel và Hạ Tuyết, có chút căng thẳng kêu nhỏ: "Tổng Tài, Hạ tiểu thư"
Khuôn mặt Daniel lạnh lùng, nghiêm túc nhìn Tả An Na nói: "Nói! Hàn Tổng Tài đã xảy ra chuyện gì?"
Tả An Na do dự một lát, không biết nên nói hay không!
"Nói! !" Ánh mắt Daniel lạnh lẽo, lộ ra khí thế không thể kháng cự!
Tả An Na không có cách nào, đành phải ở trong đêm tuyết rơi đầy, kể lại chuyện cũ của Trác Bách Quân và Văn Giai, cùng kế hoạch báo thù của Hàn Văn Hạo, nói ra tất cả! Daniel và Hạ Tuyết nghe xong, tương đối khiếp sợ, nhất là Hạ Tuyết, cô bật khóc, đau lòng cho Hàn Văn Hạo nói: "Không trách được, không trách được hắn cắn răng, nắm chặt tài liệu không buông tay, chính là không muốn để cho cha sau khi nhìn thấy sẽ đau lòng, cha cũng sẽ không chịu nổi!"
Daniel lập tức nhìn Hạ Tuyết nói: "Thời gian không còn nhiều! ! Mau đi xem dì Trang một chút, nghĩ cách đi! Anh phải đi Hàn thị một chuyến! ! Ngăn cản mọi chuyện! Phải biết Hàn Tổng Tài và Trác Bách Quân thật là anh em ruột, như vậy lần tỷ thí này, đối xử với cha mẹ chồng của em, đều là một chuyện tàn nhẫn! ! Mau lên! ! Chúng ta chia nhau làm việc!"
Hạ Tuyết không có cách nào, chỉ đành phải gật đầu! !
*********
Tuyết vẫn thật dịu dàng rơi xuống, nhưng không ai biết, có đôi khi nó rất mơ mộng, đáng yêu, có đôi khi, lại mâu thuẫn cất giấu quá nhiều tính toán và âm mưu!
Trác Bách Quân khẽ ôm Tĩnh Đồng nằm trên giường, cùng nhau nhìn thế giới ngoài cửa sổ, cũng hơi cười một tiếng, Trác Bách Quân nhẹ nhàng hôn trên mặt Tĩnh Đồng, cảm xúc nói: "Thích tuyết rơi sao?"
"Ừ" Tĩnh Đồng mỉm cười, tựa vào trong ngực Trác Bách Quân, cũng ngửi thấy mùi hương của Trầm Ngọc Lộ trong ngực của hắn, sắc mặt cô bình tĩnh, hai mắt dịu dàng khẽ chớp, ôm chặt hắn hơn, dịu dàng nói với hắn: "Hôm nay anh và chị Ngọc Lộ đi đâu vậy ?"
Ánh mắt Trác Bách Quân hơi lạnh lùng, khẽ vuốt ve cánh tay của cô nói: "Đi ra ngoài tạm biệt"
"Tạm biệt?" Tĩnh Đồng tò mò ngẩng đầu lên, nhìn Trác Bách Quân hỏi: "Tạm biệt cái gì?"
Trác Bách Quân mỉm cười nhìn Tĩnh Đồng nói: "Anh đã chán ghét ở lại Trung Quốc, anh muốn trở về Nhật Bản"
Thân thể Tĩnh Đồng chợt cứng ngắc, ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Trác Bách Quân nói: "Có thật không? Anh muốn trở về? Vậy em làm sao?"
Trác Bách Quân khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, véo nhẹ cằm của cô nói: "Dĩ nhiên cùng em bỏ hết mọi thứ nơi này, cùng theo anh đi, em vốn đã có visa Nhật Bản, chúng ta đi Nhật Bản, đi Hokkaido, nơi đó có con đường ngô đồng thật dài cây, còn có bờ biển lãng mạn hai bên đường, mùa đông tuyết rơi, chúng ta cùng nhau tắm suối nước nóng, mùa hè chúng ta cùng đi thăm hòn đảo đẹp nhất, được không?"
Tĩnh Đồng đột nhiên cười nhỏ, ôm chặt Trác Bách Quân, cười ngọt ngào nói: "Tốt"
"Ba ngày sau, là ngày 18, 2 giờ chiều, chúng ta gặp nhau ở phi trường, mấy ngày nay anh trở về công ty sắpp xếp một chút công việc, bỏ hết mọi chuyện, cùng em rời khỏi" Trác Bách Quân sâu kín nói.
Tĩnh Đồng ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân, thật lòng cười nói: "Thật muốn em cùng đi sao?"
"Ừ chúng ta trở về Nhật Bản, sống bên mẹ" Trác Bách Quân mỉm cười nói xong, liền cầm ly nước ấm nói: "Được rồi, lúc nảy còn nói khát nước, mỗi lần hôn em xong, đều nói khát nước, con thỏ nhỏ kỳ quái"
Tĩnh Đồng cười một tiếng, sau đó uống xong ly nước kia.
Trác Bách Quân nhìn Tĩnh Đồng thuận lợi uống xong ly nước kia, đột nhiên cười một tiếng, trong ánh mắt xuất hiện ánh sáng chết chóc, dần dần, hắn nhìn trên mặt Tĩnh Đồng hơi chút co quắp, nhìn mình, hai mắt hơi lộ ra một chút hơi nước mộng ảo, cuối cùng lòng bàn tay mềm nhũn, ly nước tuột xuống, “xoảng” một tiếng, vỡ vụn ở bên giường, hai mắt từ từ nhắm lại, giống như cánh hoa anh đào rơi, nằm ở trên giường, mái tóc đen mềm mại, bung xõa ra trên ra giường, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Thân thể Trác Bách Quân run rẩy, thở hổn hển, nước mắt buồn bã rơi xuống, hắn không dám nhìn Tĩnh Đồng, chỉ khóc nói: "Tĩnh Đồng, em chờ anh, rất mau anh sẽ tới tìm em, chúng ta cùng đi"
Người của tổ chức, rốt cuộc đẩy cửa đi vào, nhìn Trác Bách Quân bên cạnh cô gái, khóe miệng tràn ra tia máu, hai mắt nhắm lại, bình tĩnh nằm trên giường, sắc mặt dần dần tái nhợt như đã chết, sắc mặt của bọn họ cứng rắn, nói: "Chỉ cần cô ta chết! Hành động của chúng ta sẽ bắt đầu! !"