Khách sạn, phòng tổng thống! Tiếng gõ cửa bên ngoài bang bang vang dội, Thanh Nhã vội vàng mang theo hai người người giúp việc đứng dậy mở cửa, liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Tuyết đứng ở cửa, khóc không thành tiếng kêu lên: "Daniel đâu?" Thanh Nhã giật mình, lập tức đỡ Hạ Tuyết nói: "Hạ tiểu thư, chủ nhân đang nghỉ ngơi, cô chờ, chúng tôi lập tức đi gọi ngài ấy!" Cô nói xong, vừa muốn xoay người, cũng đã nhìn thấy Daniel mặc đồ ngủ màu trắng, khoác áo ngủ màu xám tro, đôi mắt lim dim có chút buồn ngủ, nhưng vẻ mặt ngưng trọng đi ra, hiển nhiên là nghe được tiếng của Hạ Tuyết, thấy cô đứng ở cửa khóc ngất, hoảng sợ đến cả người run rẩy, ngoài cửa sổ, bông tuyết bay phất phới, hắn nhíu chặt lông mày đi đến trước mặt của Hạ Tuyết nói: "Tuyết, em làm sao vậy?" "Anh giúp em đi, Daniel, em cầu xin anh giúp em đi" Hạ Tuyết khóc đến khóc không thành tiếng, nắm chặt tay Daniel nói: "Văn Hạo đã xảy ra chuyện!" Daniel vừa nghe, liền lập tức đỡ Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, cũng hơi căng thẳng hỏi: "Em đừng khóc! Hiện tại phải giải quyết vấn đề, em cố gắng bình tĩnh!" Hạ Tuyết nghe Daniel nói, cố gắng đè nén lo lắng trong lòng, nhìn hắn rơi lệ nói: "Hôm nay mẹ của Văn Hạo uống thuốc ngủ tự sát!" "WHAT?" Daniel khiếp sợ nghe chuyện này: "Tại sao phải như vậy?" "Em cũng không rõ sự thật thế nào! Chỉ cảm giác mơ hồ có chuyện lớn xảy ra, mẹ Văn Hạo uống thuốc ngủ tự sát, mặc dù được cứu trở sống, nhưng bác sĩ nói có khả năng rất lớn có thể sẽ biến thành người sống đời sống thực vật, chỉ cần sau ba ngày, không tỉnh lại, thì cả đời cũng sẽ không tỉnh lại" Hạ Tuyết vừa nói vừa không nhịn được khóc rống lên. "Chúa ơi" Daniel nghe xong, nhanh chóng bảo Thanh Nhã cũng đang ở trong khiếp sợ, nói: "Lập tức thông báo cho mẹ! Để cho bà mau sớm đến bệnh viện thăm dì Trang!" "Vâng!" Thanh Nhã bước nhanh đi ra ngoài! Daniel quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết, sốt ruột hỏi: "Sau đó Hàn Tổng Tài xảy ra chuyện gì?" "Sau đó tất cả người họ Hàn suy sụp! Nhất là Văn Hạo, trong lúc hắn đang chờ mẹ cấp cứu, sau khi cầm tài liệu sát phá của Trưởng cục cảnh án đưa đến, liền bước nhanh đi ra ngoài, trong miệng cứng rắn nói cùng một cội sinh ra, anh em tương tàn, sau đó còn nói không thể tha thứ cho người mang thù hận trong lòng, hắn mang theo tâm tình rất bi phẫn và trả thù rời khỏi! Daniel, em lo lắng Văn Hạo sẽ xảy ra chuyện, em cũng không hy vọng chúng tôi, lại tạo nghiệt nữa !" Hạ Tuyết gần như sụp đổ nhìn Daniel nói! Daniel bình tĩnh suy nghĩ một chút, lập tức cầm điện thoại lên, chờ điện thoại của bên đối phương nối thông, liền trầm giọng nói: "Lập tức nói thư ký Tả An Na của Hàn Văn Hạo tới gặp tôi!" Sau khi hắn để điện thoại xuống, liền quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon rơi lệ khóc rống lên, trong lòng hắn đau nhói, khẽ ôm cô vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng của cô, nói: "Bảo bối, em hãy nghe anh nói, em đã trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn không rõ đạo lý sao? Cái thế giới này cũng bởi vì có mâu thuẫn, mới có xung đột, bây giờ chúng ta có thể làm, chính là giải quyết mâu thuẫn, mâu thuẫn trước mắt ở chỗ, không phải ai là kẻ địch của ai, cũng không phải ở trong thế giới của bọn họ có thân thế mơ hồ, mà là dì Trang" Hạ Tuyết buông nhẹ lồng ngực Daniel, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Daniel. Daniel ôm chặt thân thể Hạ Tuyết, sắc mặt nghiêm túc nói: "Không phải Bác sĩ nói, dì Trang vẫn có cơ hội tỉnh lại sao? Cho dù cơ hội này rất nhỏ, cũng không thể bỏ qua! ! Em và tất cả người nhà họ Hàn phải nghĩ cách làm cho dì Trang tỉnh lại, như vậy chúng ta mới có thể giải quyết mâu thuẫn tốt hơn ! Chắc rằng Hàn Tổng Tài là một người vô cùng có trách nhiệm? Hắn trơ mắt nhìn mẹ tự sát thành người sống đời sống thực vật, bất luận cứ ai cũng không có cách nào bình tĩnh! Nhưng cho dù hắn muốn muốn trả thù như thế nào đi nữa, hắn cũng tuyệt đối là một người thông minh tuyệt đỉnh và cơ trí, tự có kế hoạch của mình, cho nên tạm thời không có việc gì, em yên tâm đi!" Hạ Tuyết thở hổn hển, cố gắng đè xuống khủng hoảng trong lòng, suy nghĩ về chuyện này. "Hạ Tuyết!" Daniel lại nắm chặt bả vai của cô nói: "Thời gian đã không còn nhiều! Em nhớ kỹ, phải làm một cô gái kiên cường sau lưng Hàn Tổng Tài, chỉ có kiên cường và dũng cảm, cùng trí tuệ của mình, em mới có thể đứng ở bên cạnh hắn cả đời, giống như lúc em đã ở trên khán đài lĩnh thưởng, hắn một mực ở dưới khán đài, canh giữ bảo vệ cho em! ! Em nhất định phải giúp hắn hóa giải mâu thuẫn lần này! !" Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, hai mắt lóe lên! Tiếng gõ cửa gấp rút vang lên, sắc mặt của Tả An Na tái nhợt đi vào, nhìn Daniel và Hạ Tuyết, có chút căng thẳng kêu nhỏ: "Tổng Tài, Hạ tiểu thư" Khuôn mặt Daniel lạnh lùng, nghiêm túc nhìn Tả An Na nói: "Nói! Hàn Tổng Tài đã xảy ra chuyện gì?" Tả An Na do dự một lát, không biết nên nói hay không! "Nói! !" Ánh mắt Daniel lạnh lẽo, lộ ra khí thế không thể kháng cự! Tả An Na không có cách nào, đành phải ở trong đêm tuyết rơi đầy, kể lại chuyện cũ của Trác Bách Quân và Văn Giai, cùng kế hoạch báo thù của Hàn Văn Hạo, nói ra tất cả! Daniel và Hạ Tuyết nghe xong, tương đối khiếp sợ, nhất là Hạ Tuyết, cô bật khóc, đau lòng cho Hàn Văn Hạo nói: "Không trách được, không trách được hắn cắn răng, nắm chặt tài liệu không buông tay, chính là không muốn để cho cha sau khi nhìn thấy sẽ đau lòng, cha cũng sẽ không chịu nổi!" Daniel lập tức nhìn Hạ Tuyết nói: "Thời gian không còn nhiều! ! Mau đi xem dì Trang một chút, nghĩ cách đi! Anh phải đi Hàn thị một chuyến! ! Ngăn cản mọi chuyện! Phải biết Hàn Tổng Tài và Trác Bách Quân thật là anh em ruột, như vậy lần tỷ thí này, đối xử với cha mẹ chồng của em, đều là một chuyện tàn nhẫn! ! Mau lên! ! Chúng ta chia nhau làm việc!" Hạ Tuyết không có cách nào, chỉ đành phải gật đầu! ! ********* Tuyết vẫn thật dịu dàng rơi xuống, nhưng không ai biết, có đôi khi nó rất mơ mộng, đáng yêu, có đôi khi, lại mâu thuẫn cất giấu quá nhiều tính toán và âm mưu! Trác Bách Quân khẽ ôm Tĩnh Đồng nằm trên giường, cùng nhau nhìn thế giới ngoài cửa sổ, cũng hơi cười một tiếng, Trác Bách Quân nhẹ nhàng hôn trên mặt Tĩnh Đồng, cảm xúc nói: "Thích tuyết rơi sao?" "Ừ" Tĩnh Đồng mỉm cười, tựa vào trong ngực Trác Bách Quân, cũng ngửi thấy mùi hương của Trầm Ngọc Lộ trong ngực của hắn, sắc mặt cô bình tĩnh, hai mắt dịu dàng khẽ chớp, ôm chặt hắn hơn, dịu dàng nói với hắn: "Hôm nay anh và chị Ngọc Lộ đi đâu vậy ?" Ánh mắt Trác Bách Quân hơi lạnh lùng, khẽ vuốt ve cánh tay của cô nói: "Đi ra ngoài tạm biệt" "Tạm biệt?" Tĩnh Đồng tò mò ngẩng đầu lên, nhìn Trác Bách Quân hỏi: "Tạm biệt cái gì?" Trác Bách Quân mỉm cười nhìn Tĩnh Đồng nói: "Anh đã chán ghét ở lại Trung Quốc, anh muốn trở về Nhật Bản" Thân thể Tĩnh Đồng chợt cứng ngắc, ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Trác Bách Quân nói: "Có thật không? Anh muốn trở về? Vậy em làm sao?" Trác Bách Quân khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, véo nhẹ cằm của cô nói: "Dĩ nhiên cùng em bỏ hết mọi thứ nơi này, cùng theo anh đi, em vốn đã có visa Nhật Bản, chúng ta đi Nhật Bản, đi Hokkaido, nơi đó có con đường ngô đồng thật dài cây, còn có bờ biển lãng mạn hai bên đường, mùa đông tuyết rơi, chúng ta cùng nhau tắm suối nước nóng, mùa hè chúng ta cùng đi thăm hòn đảo đẹp nhất, được không?" Tĩnh Đồng đột nhiên cười nhỏ, ôm chặt Trác Bách Quân, cười ngọt ngào nói: "Tốt" "Ba ngày sau, là ngày 18, 2 giờ chiều, chúng ta gặp nhau ở phi trường, mấy ngày nay anh trở về công ty sắpp xếp một chút công việc, bỏ hết mọi chuyện, cùng em rời khỏi" Trác Bách Quân sâu kín nói. Tĩnh Đồng ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân, thật lòng cười nói: "Thật muốn em cùng đi sao?" "Ừ chúng ta trở về Nhật Bản, sống bên mẹ" Trác Bách Quân mỉm cười nói xong, liền cầm ly nước ấm nói: "Được rồi, lúc nảy còn nói khát nước, mỗi lần hôn em xong, đều nói khát nước, con thỏ nhỏ kỳ quái" Tĩnh Đồng cười một tiếng, sau đó uống xong ly nước kia. Trác Bách Quân nhìn Tĩnh Đồng thuận lợi uống xong ly nước kia, đột nhiên cười một tiếng, trong ánh mắt xuất hiện ánh sáng chết chóc, dần dần, hắn nhìn trên mặt Tĩnh Đồng hơi chút co quắp, nhìn mình, hai mắt hơi lộ ra một chút hơi nước mộng ảo, cuối cùng lòng bàn tay mềm nhũn, ly nước tuột xuống, “xoảng” một tiếng, vỡ vụn ở bên giường, hai mắt từ từ nhắm lại, giống như cánh hoa anh đào rơi, nằm ở trên giường, mái tóc đen mềm mại, bung xõa ra trên ra giường, khóe miệng tràn ra máu tươi. Thân thể Trác Bách Quân run rẩy, thở hổn hển, nước mắt buồn bã rơi xuống, hắn không dám nhìn Tĩnh Đồng, chỉ khóc nói: "Tĩnh Đồng, em chờ anh, rất mau anh sẽ tới tìm em, chúng ta cùng đi" Người của tổ chức, rốt cuộc đẩy cửa đi vào, nhìn Trác Bách Quân bên cạnh cô gái, khóe miệng tràn ra tia máu, hai mắt nhắm lại, bình tĩnh nằm trên giường, sắc mặt dần dần tái nhợt như đã chết, sắc mặt của bọn họ cứng rắn, nói: "Chỉ cần cô ta chết! Hành động của chúng ta sẽ bắt đầu! !"
Chiếc Rolls-Royce màu bạc thắng gấp trước cao ốc Hàn thị, Daniel cùng Tả An Na, còn có Sophie, Mặc Nhã, Hạo Vũ nhanh chóng xuống xe, bước nhanh tới cao ốc Hàn thị, nhìn thấy có mười mấy người hộ vệ chờ đợi ở bên ngoài cao ốc, vốn muốn tiến lên ngăn trở, lại thấy là Daniel và Tả An Na đi cùng, liền để cho bọn họ đi vào cao ốc Hàn thị!
Daniel vừa bước đi, vừa nhanh chóng hỏi Tả An Na: "Kế tiếp Hàn Tổng Tài có kế hoạch gì?"
Tả An Na nhanh chóng nói: "Lần này chúng tôi bí mật điều tra nguồn gốc cổ đông khách sạn thế giới, phát hiện trên tay Trầm Ngọc Lộ nắm giữ rất nhiều vốn đầu tư cổ đông! Chúng tôi nghi ngờ, cô ta muốn từng bước tiến vào Hàn thị chúng tôi và tập đoàn Toàn Cầu, theo đó đó tan rã"
"Không biết tự lượng sức mình!" Daniel đi vào thang máy nói: "Hàn Tổng Tài cũng sẽ không để Trầm Ngọc Lộ ở trong mắt!"
Tả An Na ngạc nhiên nhìn Daniel hỏi: "Thật sao?"
Daniel chậm rãi nói: "Cơ nghiệp trăm năm của Hàn thị, làm sao có thể sẽ vì một số nhóm cổ đông nho nhỏ là có thể bị đùa giỡn ở trong lòng bàn tay? Một công ty thành công, bọn họ cũng sẽ có một lượng khổng lồ đối phó nguy cơ khủng hoảng, phòng thủ chặt chẽ trước mắt và sau cùng! Tôi tin Hàn Tổng Tài nổi tiếng làm việc mạnh mẽ, người giải quyết dứt khoát, không thể nào không đề phòng mai một ! Hắn muốn giải quyết, là nhóm người đứng đầu ở phía sau !"
Ngược lại, Sophie hiểu được, nhìn Daniel nói: "Tổng Tài, ý của ngài là …….."
Daniel không lên tiếng, nhìn cửa thang máy mở ra, hắn nhanh chóng đi ra ngoài, đi qua bộ phận hành chính tối tăm, cũng không đợi thư ký ở một bên thông báo và Hi Thần ngăn cản, nghiêm nghị sải bước đẩy cửa đi vào, liếc mắt liền thấy văn phòng xa hoa, Hàn Văn Hạo đang ngồi với trước bàn làm việc, mặt lạnh mở tài liệu, đang muốn đặt bút xử lý công việc, vào lúc này, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Daniel Tổng Tài đêm khuya viếng thăm, có chuyện gì sao?"
Daniel sải bước đứng tới trước bàn làm việc của Hàn Văn Hạo, giơ tay lên!
Tất cả mọi người cũng im lặng rời đi, Tả An Na là người cuối cùng đóng cửa phòng làm việc, trước khi đóng có chút lo lắng nhìn Tổng Tài.
"Hàn Tổng Tài, hai nhà chúng ta đang triển khai kế hoạch khách sạn thế giới, tôi bất kể trước mắt anh có bao nhiêu thù hận, chẳng qua tôi không thể lấy 1000 tỉ mỹ kim tiền vốn của tôi, để cùng anh chơi trò chơi này! Tập đoàn Toàn Cầu tôi phải nuôi sống 40 vạn nhân viên trong và ngoài nước, tất cả nắm giữ trên tay một mình tôi! Tôi càng không thể để cho anh triển khai cuộc chơi này! !" Daniel trực tiếp nói thẳng.
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo từ trong tài liệu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Daniel
Daniel cũng nhìn Hàn Văn Hạo, hai tròng mắt sắc bén, trầm trọng nói: "Nếu bây giờ Hàn thị gặp nguy cơ gì, sự tình có liên quan đến Toàn Cầu của tôi, tôi nhất định phải phối hợp với anh cùng xử lý vấn đề! Chuyện mẹ của anh, tôi rất lấy làm tiếc nuối, tôi cũng cảm thấy rất buồn, tôi cũng sẽ không khuyên chuyện riêng của anh, chẳng qua đây là công việc!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, nhìn Daniel nói: "Daniel, anh quên, các anh chỉ là nhà đầu tư!"
"Nhưng tôi và anh đã từng cùng mở họp báo phóng viên, bỏ ra 10% cổ phần đưa cho Hi Văn! Anh và Hi Văn còn chưa phải là quan hệ cha con chính thức, anh và Hạ Tuyết vẫn chưa kết hôn, hiện tại người giám hộ chính cho Hi Văn là tôi!" Hai mắt Daniel lạnh lẽo, nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cũng nhìn Daniel nói: "Anh không cần giúp tôi"
Ánh mắt Daniel chợt lóe, sắc mặt hòa hoãn nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Hiện tại chuyện thế nào?"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, đứng dậy, đi tới trên ghế sa lon, trầm giọng nói: "Có người vụng trộm, ở phía sau điều khiển mọi chuyện, mượn cổ đông trong tay Trầm Ngọc Lộ nhằm mở rộng đường, tự cho rằng ánh mắt của tôi sẽ đặt trên người của Trầm Ngọc Lộ, khoảng thời gian này tôi vẫn điều tra Trầm Ngọc Lộ, chính là để cho bọn họ, cho rằng tôi nhắm về phía cô ta, thật ra, tôi âm thầm phái người tra xét tình huống khởi công khách sạn thế giới của chúng ta và tất cả các nhà cung cấp, lần trước, chúng ta khởi công giai đoạn đầu, cao ốc sụp đổ, chính là bọn họ làm ra! ! Mượn tay nhà cung cấp, trực tiếp đánh đổ thương hiệu của chúng ta! ! Thế kỷ này, cái gì đáng giá tiền nhất? Thương hiệu!"
"Thật là ác độc! Hao tổn tâm cơ như thế! Điều tra được người kia chưa?" Daniel cũng ngồi ở trên ghế sa lon, mặt lạnh hỏi.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, một cỗ tức giận từ thân thể xông lên: "Trác Bách Quân! ! Người này là em trai cùng cha khác mẹ với tôi, phối hợp tổ chức hắc ám, muốn phá hủy Hàn thị tôi! !"
Quả nhiên Daniel nghe được đáp án: "Ý của anh nói, muốn phá đổ Hàn thị của anh đã lâu chính là Trác Bách Quân và tổ chức hắc ám?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng!
"Nếu sự thật là như vậy, bọn họ hành động chưa?" Daniel nhìn Hàn Văn Hạo hỏi.
"Núp trong bóng tối, đâm sau lưng người! Tránh được tai mắt tất cả mọi người, nhưng lại không tránh được tai mắt của Hàn Văn Hạo tôi!" Hàn Văn Hạo nắm chặt quả đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, ánh mắt lạnh lẽo, hắn muốn cho Trác Bách Quân cơ hội trả thù! !
Daniel tạm thời không khuyên giải, chỉ nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Vậy kế tiếp, anh nên làm gì?"
Hàn Văn Hạo mặt lạnh nói: "Tôi đã phái người bí mật giám thị nhất cử nhất động của Trác Bách Quân, đợi đến khi tôi phát hiện hắn đã biến mất tại biệt thự, mới biết trong biệt thự của hắn có đường hầm bí mật, hắn đã sớm biết mình sẽ có một ngày như thế! ! Chẳng qua, hắn làm rất tốt! !"
Daniel nhìn hắn!
Hàn Văn Hạo cũng nhìn Daniel, chậm rãi nói: "Nửa giờ trước, tôi vừa bí mật điều tra ba nơi gồm Tây Ban Nha, nước Pháp và Nhật Bản, công ty xây dựng chúng ta bị chôn thuốc nổ! Những thứ này thuốc nổ, đủ để hủy diệt một tòa nhà 100 tầng!"
"WHAT! ?" Daniel khiếp sợ kêu lên.
Hàn Văn Hạo lại nhớ đến người mẹ đáng thương của mình, nói: "Làm việc tàn nhẫn như thế, tự cho rằng Hàn Văn Hạo tôi đang ở chỗ sáng, sẽ ngồi chờ chết?"
Daniel lập tức nói với Hàn Văn Hạo nói: "Chúng ta chia nhau làm việc, nếu biết bọn họ có ý muốn hủy diệt thương hiệu Hàn thị, hơn nữa thừa lúc chúng ta kế hoạch đầu tư quan trọng, làm ra chuyện như vậy, tôi lập tức phái người cho dừng lại tất cả công trình khách sạn thế giới, sau đó đặc phái nhân viên giám sát tinh anh nhất đi giám sát, nhờ Đại Sứ Quán địa phương giúp đỡ, phối hợp quân đội địa phương làm chuyện này! ! Sophie ————"
Sophie lập tức đẩy cửa đi vào, sắc mặt nghiêm túc nhìn Daniel nói: "Vâng!"
Daniel nhìn Sophie, nói: "Công trình khách sạn thế giới của chúng ta, kéo dài đến quốc gia nào rồi ? Tài liệu được phê duyệt tới quốc gia nào!"
"Italy!" Sophie lập tức nói.
Daniel trầm ngâm một chút, chậm rãi căn dặn: "Sáng sớm ngày mai, tập hợp truyền thông rộng rãi, tập trung các báo chí viết về khởi công dự án mang tính đột phá tại Italy, hơn nữa còn để cho chuyên gia phân tích cổ phiếu tại Italy phân tích lộ trình cổ phiếu của khách sạn! ! Trong ngày thứ hai phê duyệt tài liệu, mở họp báo phóng viên truyền thông, đem chuyện này làm ầm ĩ càng lớn càng tốt! Bảo Mặc Nhã vào đây!"
Hàn Văn Hạo lắng nghe, không lên tiếng!
"Chủ nhân!" Mặc Nhã lập tức đi tới!
Daniel mặt lạnh phân phó: "Lập tức liên hệ Đại sứ quán Pháp tại Italy, để cho hắn phối hợp với tôi, điều động bộ phận cảnh sát, cùng phối hợp với người của chúng ta, mai phục ở xung quanh khách sạn! Lần này tôi muốn một lưới bắt hết người! !"
"Vâng!" Mặc Nhã đi ra ngoài!
"Hi Thần, Nhậm Phong, Tả An Na!" Hàn Văn Hạo cũng mặt lạnh phân phó!
Ba người cùng đi tới! !
"Bắt được Trầm Ngọc Lộ, thẩm vấn liên tục ba ngày ba đêm không ngừng không nghỉ cho tôi! Tôi không muốn kết quả! Tôi chỉ muốn thời gian!" Trên mặt Hàn Văn Hạo nặng nề co giật, nói.
"Vâng!" Hi Thần đáp lời!
"Tả An Na, Nhậm Phong! Bây giờ các người lập tức lên đường đến Nhật Bản, cầm tài liệu tôi đưa cho hoàng phi Nhật Bản, để cho người trong hoàng thất bọn họ tới định đoạt chuyện Trầm Ngọc Lộ và tổ chức Yamamoto! ! Tôi muốn dùng một “Binh” một “Tốt” của tôi, cũng có thể phá huỷ hang ổ của bọn chúng" Hàn Văn Hạo cắn chặt răng nói.
"Tổ chức này núp trong bóng tối trong nước sao?" Daniel nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo ngẩng mặt lên, ánh mắt chợt lóe nói: "Con báo vốn núp trong bóng tối ngủ đông, tự cho rằng chết một Tĩnh Đồng, tôi sẽ không còn ai sao ?"
"Nhưng bây giờ hành động của bọn họ nhanh như vậy, chỉ sợ sẽ bất lợi đối với người bên cạnh chúng ta!" Daniel nói.
"Bọn họ vĩnh viễn đều không có cơ hội này! ! Tôi muốn Trác Bách Quân nợ máu phải trả bằng máu, cùng đi theo tuổi già của mẹ tôi, tôi mặc kệ bây giờ bọn họ đã ngầm phái tới bao nhiêu sát thủ, nhưng muốn mạng của Hàn Văn Hạo tôi, không có dễ dàng như vậy! !" Hàn Văn Hạo nắm chặt quả đấm phân phó: "Hành động đi! !"
***********
Trác Bách Quân ngồi trong phòng bí mật, ngồi đối diện nhau với người đàn ông bên phía tổ chức hắc ám, cách một bức màn vải!
Trác Bách Quân mặt lạnh nói: "Chúng ta chôn thuốc nổ, mặc dù vẫn không có tiếng động, nhưng hai ngày nay, dường như có người gia tăng canh giữ nơi có thuốc, không biết có phải bọn chúng đã nghi ngờ ý đồ của chúng ta hay không?"
Đối phương dùng giọng nói nguội lạnh đáng sợ: "Hàn Văn Hạo giỏi về ẩn nấp, lùng giết thợ săn! ! Rốt cuộc hắn có biết chuyện này hay không, chúng ta không thể nào biết, nhưng Trầm Ngọc Lộ bị tóm để tra hỏi, vì để đề phòng ngộ nhỡ, tôi đã phái người giết cô ta!"
"Giết?" Mặc dù lòng dạ của Trác Bách Quân tàn nhẫn, nhưng cho tới bây giờ cũng không giết đồng bạn!
"Nếu muốn đạt được mục đích, thì phải hy sinh một số người! Nếu cậu muốn thành công, thì không thể coi mạng người là mạng người, bọn họ nhiều lắm chỉ là một công cụ mà thôi!" Người đàn ông bên đối phương lạnh lùng cứng rắn nói: "Tối nay, tôi muốn chính thức gặp qua Hàn Văn Hạo, có thể tôi không nhịn được, ở trong rừng rậm, ám sát con Báo nhỏ ngủ đông đã lâu!"
Sắc mặt của Trác Bách Quân cứng rắn, nhìn hắn nói: "Ông có kế hoạch gì?"
"Kế hoạch của tôi, đã tiến hành, chẳng qua cậu không biết mà thôi! Nếu hắn biết người đang nằm vùng bên cạnh tôi, tôi sẽ làm sao? Tôi mai phục hắn nhiều năm, là chờ hôm nay ! Cha nuôi của cậu, mẹ của cậu, gia tộc Yamamoto, thù hận của tất cả mọi người, cũng sẽ chấm dứt! Bắt đầu nhiệm vụ của cậu trước đi" Bóng dáng kia, khủng khiếp nói.
Trác Bách Quân cười lạnh một tiếng!
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 612
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khách sạn, phòng tổng thống! Tiếng gõ cửa bên ngoài bang bang vang dội, Thanh Nhã vội vàng mang theo hai người người giúp việc đứng dậy mở cửa, liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Tuyết đứng ở cửa, khóc không thành tiếng kêu lên: "Daniel đâu?" Thanh Nhã giật mình, lập tức đỡ Hạ Tuyết nói: "Hạ tiểu thư, chủ nhân đang nghỉ ngơi, cô chờ, chúng tôi lập tức đi gọi ngài ấy!" Cô nói xong, vừa muốn xoay người, cũng đã nhìn thấy Daniel mặc đồ ngủ màu trắng, khoác áo ngủ màu xám tro, đôi mắt lim dim có chút buồn ngủ, nhưng vẻ mặt ngưng trọng đi ra, hiển nhiên là nghe được tiếng của Hạ Tuyết, thấy cô đứng ở cửa khóc ngất, hoảng sợ đến cả người run rẩy, ngoài cửa sổ, bông tuyết bay phất phới, hắn nhíu chặt lông mày đi đến trước mặt của Hạ Tuyết nói: "Tuyết, em làm sao vậy?" "Anh giúp em đi, Daniel, em cầu xin anh giúp em đi" Hạ Tuyết khóc đến khóc không thành tiếng, nắm chặt tay Daniel nói: "Văn Hạo đã xảy ra chuyện!" Daniel vừa nghe, liền lập tức đỡ Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, cũng hơi căng thẳng hỏi: "Em đừng khóc! Hiện tại phải giải quyết vấn đề, em cố gắng bình tĩnh!" Hạ Tuyết nghe Daniel nói, cố gắng đè nén lo lắng trong lòng, nhìn hắn rơi lệ nói: "Hôm nay mẹ của Văn Hạo uống thuốc ngủ tự sát!" "WHAT?" Daniel khiếp sợ nghe chuyện này: "Tại sao phải như vậy?" "Em cũng không rõ sự thật thế nào! Chỉ cảm giác mơ hồ có chuyện lớn xảy ra, mẹ Văn Hạo uống thuốc ngủ tự sát, mặc dù được cứu trở sống, nhưng bác sĩ nói có khả năng rất lớn có thể sẽ biến thành người sống đời sống thực vật, chỉ cần sau ba ngày, không tỉnh lại, thì cả đời cũng sẽ không tỉnh lại" Hạ Tuyết vừa nói vừa không nhịn được khóc rống lên. "Chúa ơi" Daniel nghe xong, nhanh chóng bảo Thanh Nhã cũng đang ở trong khiếp sợ, nói: "Lập tức thông báo cho mẹ! Để cho bà mau sớm đến bệnh viện thăm dì Trang!" "Vâng!" Thanh Nhã bước nhanh đi ra ngoài! Daniel quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết, sốt ruột hỏi: "Sau đó Hàn Tổng Tài xảy ra chuyện gì?" "Sau đó tất cả người họ Hàn suy sụp! Nhất là Văn Hạo, trong lúc hắn đang chờ mẹ cấp cứu, sau khi cầm tài liệu sát phá của Trưởng cục cảnh án đưa đến, liền bước nhanh đi ra ngoài, trong miệng cứng rắn nói cùng một cội sinh ra, anh em tương tàn, sau đó còn nói không thể tha thứ cho người mang thù hận trong lòng, hắn mang theo tâm tình rất bi phẫn và trả thù rời khỏi! Daniel, em lo lắng Văn Hạo sẽ xảy ra chuyện, em cũng không hy vọng chúng tôi, lại tạo nghiệt nữa !" Hạ Tuyết gần như sụp đổ nhìn Daniel nói! Daniel bình tĩnh suy nghĩ một chút, lập tức cầm điện thoại lên, chờ điện thoại của bên đối phương nối thông, liền trầm giọng nói: "Lập tức nói thư ký Tả An Na của Hàn Văn Hạo tới gặp tôi!" Sau khi hắn để điện thoại xuống, liền quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon rơi lệ khóc rống lên, trong lòng hắn đau nhói, khẽ ôm cô vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng của cô, nói: "Bảo bối, em hãy nghe anh nói, em đã trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn không rõ đạo lý sao? Cái thế giới này cũng bởi vì có mâu thuẫn, mới có xung đột, bây giờ chúng ta có thể làm, chính là giải quyết mâu thuẫn, mâu thuẫn trước mắt ở chỗ, không phải ai là kẻ địch của ai, cũng không phải ở trong thế giới của bọn họ có thân thế mơ hồ, mà là dì Trang" Hạ Tuyết buông nhẹ lồng ngực Daniel, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Daniel. Daniel ôm chặt thân thể Hạ Tuyết, sắc mặt nghiêm túc nói: "Không phải Bác sĩ nói, dì Trang vẫn có cơ hội tỉnh lại sao? Cho dù cơ hội này rất nhỏ, cũng không thể bỏ qua! ! Em và tất cả người nhà họ Hàn phải nghĩ cách làm cho dì Trang tỉnh lại, như vậy chúng ta mới có thể giải quyết mâu thuẫn tốt hơn ! Chắc rằng Hàn Tổng Tài là một người vô cùng có trách nhiệm? Hắn trơ mắt nhìn mẹ tự sát thành người sống đời sống thực vật, bất luận cứ ai cũng không có cách nào bình tĩnh! Nhưng cho dù hắn muốn muốn trả thù như thế nào đi nữa, hắn cũng tuyệt đối là một người thông minh tuyệt đỉnh và cơ trí, tự có kế hoạch của mình, cho nên tạm thời không có việc gì, em yên tâm đi!" Hạ Tuyết thở hổn hển, cố gắng đè xuống khủng hoảng trong lòng, suy nghĩ về chuyện này. "Hạ Tuyết!" Daniel lại nắm chặt bả vai của cô nói: "Thời gian đã không còn nhiều! Em nhớ kỹ, phải làm một cô gái kiên cường sau lưng Hàn Tổng Tài, chỉ có kiên cường và dũng cảm, cùng trí tuệ của mình, em mới có thể đứng ở bên cạnh hắn cả đời, giống như lúc em đã ở trên khán đài lĩnh thưởng, hắn một mực ở dưới khán đài, canh giữ bảo vệ cho em! ! Em nhất định phải giúp hắn hóa giải mâu thuẫn lần này! !" Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, hai mắt lóe lên! Tiếng gõ cửa gấp rút vang lên, sắc mặt của Tả An Na tái nhợt đi vào, nhìn Daniel và Hạ Tuyết, có chút căng thẳng kêu nhỏ: "Tổng Tài, Hạ tiểu thư" Khuôn mặt Daniel lạnh lùng, nghiêm túc nhìn Tả An Na nói: "Nói! Hàn Tổng Tài đã xảy ra chuyện gì?" Tả An Na do dự một lát, không biết nên nói hay không! "Nói! !" Ánh mắt Daniel lạnh lẽo, lộ ra khí thế không thể kháng cự! Tả An Na không có cách nào, đành phải ở trong đêm tuyết rơi đầy, kể lại chuyện cũ của Trác Bách Quân và Văn Giai, cùng kế hoạch báo thù của Hàn Văn Hạo, nói ra tất cả! Daniel và Hạ Tuyết nghe xong, tương đối khiếp sợ, nhất là Hạ Tuyết, cô bật khóc, đau lòng cho Hàn Văn Hạo nói: "Không trách được, không trách được hắn cắn răng, nắm chặt tài liệu không buông tay, chính là không muốn để cho cha sau khi nhìn thấy sẽ đau lòng, cha cũng sẽ không chịu nổi!" Daniel lập tức nhìn Hạ Tuyết nói: "Thời gian không còn nhiều! ! Mau đi xem dì Trang một chút, nghĩ cách đi! Anh phải đi Hàn thị một chuyến! ! Ngăn cản mọi chuyện! Phải biết Hàn Tổng Tài và Trác Bách Quân thật là anh em ruột, như vậy lần tỷ thí này, đối xử với cha mẹ chồng của em, đều là một chuyện tàn nhẫn! ! Mau lên! ! Chúng ta chia nhau làm việc!" Hạ Tuyết không có cách nào, chỉ đành phải gật đầu! ! ********* Tuyết vẫn thật dịu dàng rơi xuống, nhưng không ai biết, có đôi khi nó rất mơ mộng, đáng yêu, có đôi khi, lại mâu thuẫn cất giấu quá nhiều tính toán và âm mưu! Trác Bách Quân khẽ ôm Tĩnh Đồng nằm trên giường, cùng nhau nhìn thế giới ngoài cửa sổ, cũng hơi cười một tiếng, Trác Bách Quân nhẹ nhàng hôn trên mặt Tĩnh Đồng, cảm xúc nói: "Thích tuyết rơi sao?" "Ừ" Tĩnh Đồng mỉm cười, tựa vào trong ngực Trác Bách Quân, cũng ngửi thấy mùi hương của Trầm Ngọc Lộ trong ngực của hắn, sắc mặt cô bình tĩnh, hai mắt dịu dàng khẽ chớp, ôm chặt hắn hơn, dịu dàng nói với hắn: "Hôm nay anh và chị Ngọc Lộ đi đâu vậy ?" Ánh mắt Trác Bách Quân hơi lạnh lùng, khẽ vuốt ve cánh tay của cô nói: "Đi ra ngoài tạm biệt" "Tạm biệt?" Tĩnh Đồng tò mò ngẩng đầu lên, nhìn Trác Bách Quân hỏi: "Tạm biệt cái gì?" Trác Bách Quân mỉm cười nhìn Tĩnh Đồng nói: "Anh đã chán ghét ở lại Trung Quốc, anh muốn trở về Nhật Bản" Thân thể Tĩnh Đồng chợt cứng ngắc, ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Trác Bách Quân nói: "Có thật không? Anh muốn trở về? Vậy em làm sao?" Trác Bách Quân khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, véo nhẹ cằm của cô nói: "Dĩ nhiên cùng em bỏ hết mọi thứ nơi này, cùng theo anh đi, em vốn đã có visa Nhật Bản, chúng ta đi Nhật Bản, đi Hokkaido, nơi đó có con đường ngô đồng thật dài cây, còn có bờ biển lãng mạn hai bên đường, mùa đông tuyết rơi, chúng ta cùng nhau tắm suối nước nóng, mùa hè chúng ta cùng đi thăm hòn đảo đẹp nhất, được không?" Tĩnh Đồng đột nhiên cười nhỏ, ôm chặt Trác Bách Quân, cười ngọt ngào nói: "Tốt" "Ba ngày sau, là ngày 18, 2 giờ chiều, chúng ta gặp nhau ở phi trường, mấy ngày nay anh trở về công ty sắpp xếp một chút công việc, bỏ hết mọi chuyện, cùng em rời khỏi" Trác Bách Quân sâu kín nói. Tĩnh Đồng ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân, thật lòng cười nói: "Thật muốn em cùng đi sao?" "Ừ chúng ta trở về Nhật Bản, sống bên mẹ" Trác Bách Quân mỉm cười nói xong, liền cầm ly nước ấm nói: "Được rồi, lúc nảy còn nói khát nước, mỗi lần hôn em xong, đều nói khát nước, con thỏ nhỏ kỳ quái" Tĩnh Đồng cười một tiếng, sau đó uống xong ly nước kia. Trác Bách Quân nhìn Tĩnh Đồng thuận lợi uống xong ly nước kia, đột nhiên cười một tiếng, trong ánh mắt xuất hiện ánh sáng chết chóc, dần dần, hắn nhìn trên mặt Tĩnh Đồng hơi chút co quắp, nhìn mình, hai mắt hơi lộ ra một chút hơi nước mộng ảo, cuối cùng lòng bàn tay mềm nhũn, ly nước tuột xuống, “xoảng” một tiếng, vỡ vụn ở bên giường, hai mắt từ từ nhắm lại, giống như cánh hoa anh đào rơi, nằm ở trên giường, mái tóc đen mềm mại, bung xõa ra trên ra giường, khóe miệng tràn ra máu tươi. Thân thể Trác Bách Quân run rẩy, thở hổn hển, nước mắt buồn bã rơi xuống, hắn không dám nhìn Tĩnh Đồng, chỉ khóc nói: "Tĩnh Đồng, em chờ anh, rất mau anh sẽ tới tìm em, chúng ta cùng đi" Người của tổ chức, rốt cuộc đẩy cửa đi vào, nhìn Trác Bách Quân bên cạnh cô gái, khóe miệng tràn ra tia máu, hai mắt nhắm lại, bình tĩnh nằm trên giường, sắc mặt dần dần tái nhợt như đã chết, sắc mặt của bọn họ cứng rắn, nói: "Chỉ cần cô ta chết! Hành động của chúng ta sẽ bắt đầu! !"