Lam Anh nhẹ nhàng đem cửa phòng bệnh khép lại, từng bước một đi đến trước giường bệnh, nhìn Trang Minh Nguyệt, chị em tốt của mình, đang bình thản nằm trên giường, hai tròng mắt của bà đỏ lên, đã thật lâu, rất lâu không có chung sống, nước mắt của bà rơi xuống, lại cười một tiếng, die»ndٿanl«equ»yd«onngồi ở mép giường, giống như vài chục năm trước, trò chuyện tâm sự "Bà biết không? Lúc tôi vừa đi vào phòng, thật sự rất hâm mộ bà, bởi vì bà có nhiều đứa con ưu tú, con dâu hiếu thuận như vậy, trong lúc bà gặp chuyện không may, khóc lóc vì bà, vì bà rơi lệ, bà nên thỏa mãn" Lam Anh nghẹn ngào, cúi đầu, nước mắt chảy xuống. Trang Minh Nguyệt vẫn nằm trên giường, thật yên tĩnh, thật yên tĩnh ngủ. "Minh Nguyệt" Lam Anh nhẹ nhàng nắm tay chị em tốt, đau lòng rơi lệ, vươn tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của bà, nghẹn ngào nói: "Bà còn trách tôi sao? Trách tôi năm đó cũng không ủng hộ bà, mà lặng lẽ đi mất sao? Đúng vậy, năm đó tôi không ủng hộ bà, tôi không ủng hộ bà yếu đuối, die»ndٿanl«equ»yd«onvì con của mình, đi quỳ gối van xin Văn Giai vốn hiền lành và yếu đuối, nhưng sau khi tự bà yêu và kết hôn, mang thai đứa con, ở bầu trời Pháp xa xôi, tôi càng hiểu được, làm một người mẹ, luôn hy vọng bảo vệ con cái của mình biết bao nhiêu, cho con tất cả, tôi bắt đầu ghét bản thân mình, lúc ấy lặng lẽ ra đi, không giúp đỡ cho bà một chút nào, cũng không đưa bà đi lên thảm đỏ, để cho bà một mình, ôm đứa con, dắt tay một người đàn ông không yêu bà, đi lên thảm đỏ, xin lỗi đã từng nói, chị em tình thâm, đồng cam cộng khổ, mà tôi đã từ bỏ bà cũng từ bỏ Văn Giai, thật ra tôi mới chính là người ích kỷ nhất, lúc các người vì tình yêu mà hy sinh và cố gắng, tôi lại không tranh thủ, tôi mới là người không có dũng khí" Trang Minh Nguyệt nằm trên giường, dường như thật bình tĩnh, thật bình tĩnh lắng nghe. "Minh Nguyệt, tại sao phải lựa chọn cái chết? Tại sao vậy?" Lam Anh khổ sở khóc to, nói: "Cũng đã trải qua những ngày gian khổ nhất, tại sao còn muốn lựa chọn cái chết? Chuyện của Văn Giai, lỗi cũng không phải tại bà, tình yêu vốn có thể lựa chọn mà. Văn Giai cũng có yếu đuối của mình, bà cũng có thiện lương của bà, tại sao muốn hủy hoại mình như vậy? Bà có nghĩ tới ba đứa con đáng yêu của bà hay không, bọn chúng thương yêu bà như vậy, bà nhẫn tâm bỏ lại bọn chúng sao?" Sắc mặt của Trang Minh Nguyệt bắt đầu hơi ửng đỏ. "Minh Nguyệt" Lam Anh đau lòng gọi nhỏ : "Tôi có yêu Hàn Trung Trí, bởi vì lúc đó ông ta thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai, một người như vậy, mặc dù rất ghét bà đứng trước mặt của ông ta, nhưng lơ đãng quan tâm, làm tôi cảm động, bà có nhớ năm đó, tôi muốn ăn hột đào, tôi tìm mọi cách mở nó, nhưng không làm sao được, lúc đó, lão già đáng chết kia đi tới, cũng không nói lời nào, khinh bỉ nhìn tôi một cái, rồi đem hột đào thả vào trong khe cửa, nhẹ nhàng đóng cửa, hột đào liền bể ra" Trang Minh Nguyệt thật yên tĩnh Lắng nghe. "Bà nói, người đàn ông như vậy, ai lại không thích? Bà thích cũng không sai a, người ta thích quyền lực, bà theo đuổi hạnh phúc trong cuộc đời, là sai sao? cái sai lớn nhất của bà chính là không nên yêu lão già đáng chết Hàn Trung Trí, tất cả đều là lỗi của ông ta, mà tôi không đành lòng trách ông ta, bởi vì ông ta cũng không làm chủ được bản thân, nhớ lại năm đó, thật ra chúng ta có thể dũng cảm, chịu trách nhiệm cuộc đời của mình, thì tất cả mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra, chúng ta mỗi người đều có lỗi, bà không thể đem lỗi lầm, một mình chịu đựng" die»ndٿanl«equ»yd«onLam Anh khóc: "Thật ra năm đó rời đi, tôi cảm giác không biết là mình hâm mộ bà? Hay đố kỵ với bà? Minh Nguyệt, bà chiếm được người đàn ông này, bà nên rất quý trọng, bây giờ ông ta đã hiểu rõ sai rồi, mấy lần ngất xỉu vì bà, mấy lần rơi lệ, nhìn ông ta tuổi già bất hạnh như vậy, tôi rất tiếc thay cho các người, vợ chồng cũng đã gần nhau hơn mười năm, bà nhất định phải tin tưởng, ông ta có tình cảm với bà, tình cảm nước chảy đá mòn, không phải là quý giá nhất sao? Mặc dù giữa các người cũng không hài hòa, nhưng rốt cuộc đã chung sống mấy chục năm a, trong một khoảng thời gian, nhất định là có ân ái và ngọt ngào, b2 không thể tha thứ cho ông ta sao? Bà cũng không nhớ ông ta sao?" Lam Anh khóc nói: "Minh Nguyệt, tu trăm kiếp được chung thuyền, tu nghìn đời được gối chung giường ngủ, bà nhìn thấy lão già đáng chế đí hối hận, bà sẽ thấy ông ta đã già đi mấy năm rồi, gần hết cái tuổi già này rồi" Lam Anh nói tới chỗ này, nhìn thấy vẻ mặt Trang Minh Nguyệt vẫn bình tĩnh nằm yên trên giường, bà nhất thời suy sụp, đẩy nhẹ vào thân thể người chị em tốt, khóc nói: "Bà tỉnh lại đi, trước kia luôn một mình tôi nói chuyện, bà luôn là nhìn tôi cười nhẹ, chưa bao giờ trách tôi, cũng không ghét tôi, làm chuyện gì, tha thứ cho tôi, luôn nói với sư phụ, Lam Anh còn nhỏ, tôi cũng không còn nhỏ, tôi chỉ ỷ vào bà và Văn Giai thương tôi, chúng ta không còn khổ nữa, Văn Giai đã chết, tôi cũng không gặp được bà ấy, bà cũng đừng bỏ lại tôi, thật ra nhiều năm qua, tôi thật sự rất nhớ các người, nhớ tới những thời gian vui vẻ trước kia, nhớ tới bà và Văn Giai luôn đối xử tốt với tôi ……….. tôi thật sự rất hối hận, năm đó không nên bỏ đi như vậy, tôi nên ở bên cạnh các người đến cùng, tôi đã sai rồi, tôi hổ thẹn với sư phụ, tôi hổ thẹn với tình cảm chị em, bà hãy tỉnh lại đi, tôi cầu xin bà, Minh Nguyệt! tôi nhớ bà thích ăn hột đào nhất, tôi mở cho bà, có được không? Mỗi ngày tôi mở cho bà" Đôi khi, chuyện tình yêu, làm sao đánh giá đúng hay sai? Tình yêu, là một chút duyên phận. Oán hận, cũng là một chút duyên phận nếu không có duyên, đau khổ đi nữa, cũng không có lợi ích gì, nếu có duyên, chỉ cần gặp thoáng qua. Nhưng rất kỳ diệu, trong phút chốc đó, sẽ lặng lẽ xảy ra thay đổi. Lam Anh vẫn giống như vài chục năm trước, tựa vào trong ngực bạn tốt, làm nũng khóc, bà đã từng bướng bỉnh, thu hoạch cuộc sống tốt đẹp nhất. Bọn họ yêu bà cái gì? Yêu bà thẳng thắn. Mất mát tình yêu, đã tạo thành sai lầm thật lớn, có lẽ chân thật và thẳng thắn, không đủ thẳng thắn với người khác, cũng không đủ thẳng thắn với chính mình. Bóng dáng già nua của Hàn Trung Trí đứng ở cửa, nghe tiếng Lam Anh hối tiếc và khóc to, hai mắt ông ta rưng rưng, không có dũng khí tiến vào, chỉ nhẹ nhàng cất bước, xoay người rời đi. "Cha" Hàn Văn Kiệt đau lòng nhìn cha, gọi nhỏ. Hàn Trung Trí từng bước từng bước đi về phía trước, vừa đi, vừa vẫy nhẹ tay: "Không cần đi theo, cha muốn đi một mình" "Cha, bây giờ thân thể của cha …….." Hàn Văn Kiệt lại đau lòng kêu. "Không có gì, die»ndٿanl«equ»yd«oncha muốn đi một mình" Hàn Trung Trí lặp lại, bước dọc theo hành lang màu trắng thật dài, đi về phía trước, bóng lưng sao già nua và cô đơn, thật ra lúc tình yêu mơ hồ, tại sao không tự mình ra đi trước? Có lẽ sẽ rõ ràng hơn? Hàn Văn Kiệt đứng ở đầu này, nhìn bóng lưng cha cô đơn, hai mắt không khỏi đỏ lên. Trên sân cỏ ngoài phòng bệnh, rất nhiều đứa bé ở nơi này cãi nhau ầm ĩ, có vài đứa bé, mặc quần áo bệnh nhân, ôm banh vải nhiều màu, ném tới ném lui, Hàn Trung Trí đứng ở dưới ánh mặt trời, nhìn cảnh vật trơ trọi, vừa cào tuyết, còn một hai điểm tuyết đọng, nhìn sang, có chút thưa thớt, bóng dáng già nua của ông ta mờ mịt đứng trên khoảng đất trống, thưởng thức chút ánh bình minh, ấm áp và mát mẻ. Một bác sĩ, mặc áo bác sĩ màu trắng, mang khẩu trang màu trắng, từ từ tiến đến gần ông già đã chịu đủ đả kích, lạnh lùng nói: "Hàn lão gia, ông còn nhớ Văn Giai không?"
Hàn Văn Hạo đứng trong phòng làm việc Tổng Tài, lạnh lùng nhanh chóng xem trước tài liệu hôm nay trong phòng thư ký chuyển tới, Ân Tuệ nhanh chóng đi tới, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tổng Tài, họp báo phóng viên đã bắt đầu rồi !"
"Ừ" Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đáp lời, liếc mắt nhìn đồng hồ trên bàn làm việc, ánh mắt đang chờ đợi một tin tức vô cùng quan trọng!
Điện thoại di động vang lên!
Hàn Văn Hạo lập tức nhận điện thoại, sắc mặt bình tĩnh nghe lời nói của Hoàng thất Nhật Bản truyền tới, hai mắt hắn sáng lên, xác minh suy đoán của mình, liền nhanh chóng để điện thoại xuống!
Lúc này, Hứa Mặc và Nhậm Phong cũng bước nhanh tới, nói: "Hàn tiên sinh, buổi họp báo phóng viên sắp bắt đầu! Ngài nhất định phải tham gia sao?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ đứng lên, cài cúc áo âu phục, ngẩng mặt cứng rắn đi ra ngoài, nhưng Hi Thần đi tới, vẫn có chút lo lắng nói: "Tổng Tài, ngài cho tôi thêm một chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra chỗ bí mật của bọn hắn mà !"
"Tôi không có thời gian! Chuyện bom chỉ đề phòng được nhất thời! Chúng ta phải hành động trước khi bọn hắn hành động!" sắc mặt của Hàn Văn Hạo cứng rắn, trong lòng có kế hoạch rất tốt, đi ra ngoài, Nhậm Phong, Hứa Mặc và Hi Thần lập tức theo sau
"Chính Hách đâu rồi?" Hàn Văn Hạo vừa đi ra ngoài, vừa hỏi
"Hắn cùng với Daniel Tổng Tài ra sức truy xét căn cứ tổ chức bí mật của Trác Bách Quân !" Hi Thần nói!
Hàn Văn Hạo nghe xong, liền im lặng không lên tiếng đi vào thang máy, biết sau cuộc họp báo phóng viên, sẽ có một cuộc gió tanh mưa máu, nhưng hắn không sợ, đứng trong thang máy, hai tròng mắt lạnh lùng, che giấu vô số suy tính, khẽ chớp mắt một cái, đã nhìn thấy ánh sáng.
Cửa thang máy mở ra
Hàn Văn Hạo sải bước đi ra thang máy, ngay sau đó nghe được tiếng cổ động của phóng viên bên ngoài cao ốc Hàn thị, nghe nói lần này Hàn Tổng Tài muốn phát ra quyền chuyển nhượng cổ phần, đây là một chuyện lớn làm cho giới kinh doanh khiếp sợ, cho nên tập trung rất nhiều truyền thông, bọn họ đều ở đây rỉ tai nhau, hơn nữa bởi vì tình hình này của Hàn Văn Hạo, sáng nay thị trường chứng khoán đã lập tức lao dốc! !
"Hàn Tổng Tài đến rồi!" Các phóng viên xôn xao cầm camera, không ngừng nhắm về phía Hàn Văn Hạo bấm máy.
Trong ánh đèn flash của mọi người, Hàn Văn Hạo đi về phía khán đài, biết có người bí mật đang ẩn núp chỗ tối, dùng súng nhắm vào đầu mình, người đàn ông này sống chết nhiều lần, đã sớm cùng thần chết đánh thắng rất nhiều người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, đứng trước đám phóng viên, bình tĩnh ngồi xuống.
Hạ Tuyết ngồi trước TV, nắm chặt một góc ghế sa lon, có chút đau lòng nhìn chằm chằm TV, cô bé Hi Văn cũng ngạc nhiên nhìn mẹ hỏi: "Mẹ, cha làm gì thế?"
Hạ Tuyết không dám trả lời, chỉ căng thẳng nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo ngồi trước phóng viên truyền thông, đầu tiên công bố với mọi người kế hoạch đầu tư dự án khách sạn thế giới, nói cổ đông yên tâm, hai nhà Hàn thị và tập đoàn Toàn Cầu cùng nhau đồng tâm hiệp sức hoàn thành dự án lớn này.
Phóng viên quan tâm một khía cạnh khác, hỏi: "Xin hỏi Hàn Tổng Tài, nghe nói ngài muốn nhượng lại cổ phần Hàn thị, có chuyện này không? Nếu ngài thật muốn nhượng lại, ngài tính đưa cho người nào, vẫn là con gái của ngài phải không?"
Hàn Văn Hạo nghe lời này, sắc mặt đông lại, suy nghĩ một lát, rốt cuộc muốn mở miệng, không ngờ một trận gió lớn nổi lên, phông màn dựng lên hiện trường buổi họp báo đột nhiên vang lên tiếng xé rách, Hàn Văn Hạo lạnh lùng quay đầu lại.
Một người đàn ông trong bóng tối, trong tay cầm súng lục, ẩn nấp ở một góc, đang lúc phông màn sắp rơi xuống, chính xác bấm cò! ! Chỉ nghe vang lên “phằng” một tiếng, bên ngực phải Hàn Văn Hạo trúng đạn, máu tươi bắn tung tóe ra ngoài, hắn kêu lên một tiếng, cắn răng ấn chặt lồng ngực, ngay sau đó máu tươi từ trong kẽ tay của hắn tràn ra ngoài, lúc này phông màn, ầm ầm sụp đổ, đem cả người hắn phủ kín! !
Ánh mắt của Hi Thần trừng lên, rút súng lục ra, căng thẳng kêu to: "Bảo vệ Hàn tiên sinh —————"
Cô vừa nói xong, lập tức nhắm vào góc tối đầu kia phông màn nả một phát súng! !
“Phằng” một tiếng nổ, mọi người rối loạn, ôm đầu thét chói tai, hiện trường loạn thành một đống, đám hộ vệ của Hàn Văn Hạo nhanh chóng rút súng chạy như bay tới, tìm kiếm bóng dáng của Hàn Văn Hạo, hiện trường tưng bừng hỗn loạn, đài truyền hình, nhiếp ảnh gia cắn răng chụp được cảnh tượng hỗn loạn này, Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, thở hốc vì kinh ngạc, bật khóc, kêu to: "Văn Hạo ——————"
Tại căn cứ một tổ chức bí mật!
Cái bóng dáng trong bóng tối nghe nói Hàn Văn Hạo trong cuộc họp báo phóng viên, bởi vì bắn nhau, sau khi trúng đạn ly kỳ mất tích! Ông ta nhanh chóng hỏi: "Tin tức chính xác?"
"Tin tức chính xác! ! Hơn nữa không nghĩ tới, lại có kẻ thứ ba xuất hiện, lúc xuất hiện bắn nhau, Hàn Văn Hạo trúng đạn bị ép buộc rời đi! Trước mắt tung tích không rõ!" Thuộc hạ lập tức báo cáo! !
"Tốt! ! !" Người sau tấm bình phong, đột nhiên lớn tiếng kích động nói: "Em trai, cuối cùng anh có thể báo thù cho chú! cô gái Văn Giai kia, làm hại em trai tôi cắt cổ tay tự sát! ! Tôi muốn bọn người nhà họ Hàn nợ máu phải trả bằng máu! ! Tôi muốn cho Trác Bách Quân chính tay mình đâm cha đẻ của mình! ! Tôi muốn để cho linh hồn bọn họ, trọn đời không được siêu sinh! !"
Cửa ầm ầm mở ra!
Mấy người thuộc hạ lập tức đi tới, nhìn về phía bình phong nói: "Lão đại! Xe đã chuẩn bị xong rồi! ! Có thể lên đường! ! Mọi chuyện ở Trung quốc, giao cho chúng tôi! ! Trác Bách Quân đã đến bệnh viện, chúng tôi đã cử y tá và bác sĩ cùng phối hợp với hắn hoàn thành nhiệm vụ lần này! !"
"Đi! !" Cái "Bóng dáng" đó đột nhiên từ trong bình phong đứng dậy, sải bước đi ra ngoài, không ngờ, bên ngoài phòng phát ra tiếng bắn nhau đáng sợ, bọn vệ sĩ trong phòng, nhốn nháo lui về phía sau, bảo vệ chủ nhân, rút súng lục ra, xoay người bấm cò, bắn rớt một ổ khóa cửa đường hầm bí mật, cửa vừa mở: phanh ———— một tiếng vang thật lớn, không ngờ, nhanh như chớp lại bị trúng đạn, máu thịt văng tung tóe lên bức tường đối diện, cuối cùng hai mắt giận dữ trợn lên nhìn, bị chết không hiểu rõ!
Ngoài phòng xông tới rất nhiều đặc cảnh, đem người bên trong nhà một lưới bắt hết! !
Mặc Nhã tay chống súng trường, nắm Trầm Ngọc Lộ đã bị tra hỏi vùng vẫy giãy chết, ném trên đất, mặc cho toàn thân cô ta đầy máu tươi, đầu tóc rối bời, đói khát ngã xuống đất, mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt! !
Hạo Vũ theo bộ đội đặc công cũng từng bước, từng bước đi ra khỏi đường hầm bí mật.
"Các người" cái bóng dáng ẩn nấp trong bóng tối, "Ông ta" khiếp sợ nhìn Daniel, người mặc âu phục màu trắng, từ trong đường hầm bí mật đi ra, hai mắt lạnh lùng, đang nhìn người trước mặt, chậm rãi nói: "Quả nhiên là ông"
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 620
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lam Anh nhẹ nhàng đem cửa phòng bệnh khép lại, từng bước một đi đến trước giường bệnh, nhìn Trang Minh Nguyệt, chị em tốt của mình, đang bình thản nằm trên giường, hai tròng mắt của bà đỏ lên, đã thật lâu, rất lâu không có chung sống, nước mắt của bà rơi xuống, lại cười một tiếng, die»ndٿanl«equ»yd«onngồi ở mép giường, giống như vài chục năm trước, trò chuyện tâm sự "Bà biết không? Lúc tôi vừa đi vào phòng, thật sự rất hâm mộ bà, bởi vì bà có nhiều đứa con ưu tú, con dâu hiếu thuận như vậy, trong lúc bà gặp chuyện không may, khóc lóc vì bà, vì bà rơi lệ, bà nên thỏa mãn" Lam Anh nghẹn ngào, cúi đầu, nước mắt chảy xuống. Trang Minh Nguyệt vẫn nằm trên giường, thật yên tĩnh, thật yên tĩnh ngủ. "Minh Nguyệt" Lam Anh nhẹ nhàng nắm tay chị em tốt, đau lòng rơi lệ, vươn tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của bà, nghẹn ngào nói: "Bà còn trách tôi sao? Trách tôi năm đó cũng không ủng hộ bà, mà lặng lẽ đi mất sao? Đúng vậy, năm đó tôi không ủng hộ bà, tôi không ủng hộ bà yếu đuối, die»ndٿanl«equ»yd«onvì con của mình, đi quỳ gối van xin Văn Giai vốn hiền lành và yếu đuối, nhưng sau khi tự bà yêu và kết hôn, mang thai đứa con, ở bầu trời Pháp xa xôi, tôi càng hiểu được, làm một người mẹ, luôn hy vọng bảo vệ con cái của mình biết bao nhiêu, cho con tất cả, tôi bắt đầu ghét bản thân mình, lúc ấy lặng lẽ ra đi, không giúp đỡ cho bà một chút nào, cũng không đưa bà đi lên thảm đỏ, để cho bà một mình, ôm đứa con, dắt tay một người đàn ông không yêu bà, đi lên thảm đỏ, xin lỗi đã từng nói, chị em tình thâm, đồng cam cộng khổ, mà tôi đã từ bỏ bà cũng từ bỏ Văn Giai, thật ra tôi mới chính là người ích kỷ nhất, lúc các người vì tình yêu mà hy sinh và cố gắng, tôi lại không tranh thủ, tôi mới là người không có dũng khí" Trang Minh Nguyệt nằm trên giường, dường như thật bình tĩnh, thật bình tĩnh lắng nghe. "Minh Nguyệt, tại sao phải lựa chọn cái chết? Tại sao vậy?" Lam Anh khổ sở khóc to, nói: "Cũng đã trải qua những ngày gian khổ nhất, tại sao còn muốn lựa chọn cái chết? Chuyện của Văn Giai, lỗi cũng không phải tại bà, tình yêu vốn có thể lựa chọn mà. Văn Giai cũng có yếu đuối của mình, bà cũng có thiện lương của bà, tại sao muốn hủy hoại mình như vậy? Bà có nghĩ tới ba đứa con đáng yêu của bà hay không, bọn chúng thương yêu bà như vậy, bà nhẫn tâm bỏ lại bọn chúng sao?" Sắc mặt của Trang Minh Nguyệt bắt đầu hơi ửng đỏ. "Minh Nguyệt" Lam Anh đau lòng gọi nhỏ : "Tôi có yêu Hàn Trung Trí, bởi vì lúc đó ông ta thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai, một người như vậy, mặc dù rất ghét bà đứng trước mặt của ông ta, nhưng lơ đãng quan tâm, làm tôi cảm động, bà có nhớ năm đó, tôi muốn ăn hột đào, tôi tìm mọi cách mở nó, nhưng không làm sao được, lúc đó, lão già đáng chết kia đi tới, cũng không nói lời nào, khinh bỉ nhìn tôi một cái, rồi đem hột đào thả vào trong khe cửa, nhẹ nhàng đóng cửa, hột đào liền bể ra" Trang Minh Nguyệt thật yên tĩnh Lắng nghe. "Bà nói, người đàn ông như vậy, ai lại không thích? Bà thích cũng không sai a, người ta thích quyền lực, bà theo đuổi hạnh phúc trong cuộc đời, là sai sao? cái sai lớn nhất của bà chính là không nên yêu lão già đáng chết Hàn Trung Trí, tất cả đều là lỗi của ông ta, mà tôi không đành lòng trách ông ta, bởi vì ông ta cũng không làm chủ được bản thân, nhớ lại năm đó, thật ra chúng ta có thể dũng cảm, chịu trách nhiệm cuộc đời của mình, thì tất cả mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra, chúng ta mỗi người đều có lỗi, bà không thể đem lỗi lầm, một mình chịu đựng" die»ndٿanl«equ»yd«onLam Anh khóc: "Thật ra năm đó rời đi, tôi cảm giác không biết là mình hâm mộ bà? Hay đố kỵ với bà? Minh Nguyệt, bà chiếm được người đàn ông này, bà nên rất quý trọng, bây giờ ông ta đã hiểu rõ sai rồi, mấy lần ngất xỉu vì bà, mấy lần rơi lệ, nhìn ông ta tuổi già bất hạnh như vậy, tôi rất tiếc thay cho các người, vợ chồng cũng đã gần nhau hơn mười năm, bà nhất định phải tin tưởng, ông ta có tình cảm với bà, tình cảm nước chảy đá mòn, không phải là quý giá nhất sao? Mặc dù giữa các người cũng không hài hòa, nhưng rốt cuộc đã chung sống mấy chục năm a, trong một khoảng thời gian, nhất định là có ân ái và ngọt ngào, b2 không thể tha thứ cho ông ta sao? Bà cũng không nhớ ông ta sao?" Lam Anh khóc nói: "Minh Nguyệt, tu trăm kiếp được chung thuyền, tu nghìn đời được gối chung giường ngủ, bà nhìn thấy lão già đáng chế đí hối hận, bà sẽ thấy ông ta đã già đi mấy năm rồi, gần hết cái tuổi già này rồi" Lam Anh nói tới chỗ này, nhìn thấy vẻ mặt Trang Minh Nguyệt vẫn bình tĩnh nằm yên trên giường, bà nhất thời suy sụp, đẩy nhẹ vào thân thể người chị em tốt, khóc nói: "Bà tỉnh lại đi, trước kia luôn một mình tôi nói chuyện, bà luôn là nhìn tôi cười nhẹ, chưa bao giờ trách tôi, cũng không ghét tôi, làm chuyện gì, tha thứ cho tôi, luôn nói với sư phụ, Lam Anh còn nhỏ, tôi cũng không còn nhỏ, tôi chỉ ỷ vào bà và Văn Giai thương tôi, chúng ta không còn khổ nữa, Văn Giai đã chết, tôi cũng không gặp được bà ấy, bà cũng đừng bỏ lại tôi, thật ra nhiều năm qua, tôi thật sự rất nhớ các người, nhớ tới những thời gian vui vẻ trước kia, nhớ tới bà và Văn Giai luôn đối xử tốt với tôi ……….. tôi thật sự rất hối hận, năm đó không nên bỏ đi như vậy, tôi nên ở bên cạnh các người đến cùng, tôi đã sai rồi, tôi hổ thẹn với sư phụ, tôi hổ thẹn với tình cảm chị em, bà hãy tỉnh lại đi, tôi cầu xin bà, Minh Nguyệt! tôi nhớ bà thích ăn hột đào nhất, tôi mở cho bà, có được không? Mỗi ngày tôi mở cho bà" Đôi khi, chuyện tình yêu, làm sao đánh giá đúng hay sai? Tình yêu, là một chút duyên phận. Oán hận, cũng là một chút duyên phận nếu không có duyên, đau khổ đi nữa, cũng không có lợi ích gì, nếu có duyên, chỉ cần gặp thoáng qua. Nhưng rất kỳ diệu, trong phút chốc đó, sẽ lặng lẽ xảy ra thay đổi. Lam Anh vẫn giống như vài chục năm trước, tựa vào trong ngực bạn tốt, làm nũng khóc, bà đã từng bướng bỉnh, thu hoạch cuộc sống tốt đẹp nhất. Bọn họ yêu bà cái gì? Yêu bà thẳng thắn. Mất mát tình yêu, đã tạo thành sai lầm thật lớn, có lẽ chân thật và thẳng thắn, không đủ thẳng thắn với người khác, cũng không đủ thẳng thắn với chính mình. Bóng dáng già nua của Hàn Trung Trí đứng ở cửa, nghe tiếng Lam Anh hối tiếc và khóc to, hai mắt ông ta rưng rưng, không có dũng khí tiến vào, chỉ nhẹ nhàng cất bước, xoay người rời đi. "Cha" Hàn Văn Kiệt đau lòng nhìn cha, gọi nhỏ. Hàn Trung Trí từng bước từng bước đi về phía trước, vừa đi, vừa vẫy nhẹ tay: "Không cần đi theo, cha muốn đi một mình" "Cha, bây giờ thân thể của cha …….." Hàn Văn Kiệt lại đau lòng kêu. "Không có gì, die»ndٿanl«equ»yd«oncha muốn đi một mình" Hàn Trung Trí lặp lại, bước dọc theo hành lang màu trắng thật dài, đi về phía trước, bóng lưng sao già nua và cô đơn, thật ra lúc tình yêu mơ hồ, tại sao không tự mình ra đi trước? Có lẽ sẽ rõ ràng hơn? Hàn Văn Kiệt đứng ở đầu này, nhìn bóng lưng cha cô đơn, hai mắt không khỏi đỏ lên. Trên sân cỏ ngoài phòng bệnh, rất nhiều đứa bé ở nơi này cãi nhau ầm ĩ, có vài đứa bé, mặc quần áo bệnh nhân, ôm banh vải nhiều màu, ném tới ném lui, Hàn Trung Trí đứng ở dưới ánh mặt trời, nhìn cảnh vật trơ trọi, vừa cào tuyết, còn một hai điểm tuyết đọng, nhìn sang, có chút thưa thớt, bóng dáng già nua của ông ta mờ mịt đứng trên khoảng đất trống, thưởng thức chút ánh bình minh, ấm áp và mát mẻ. Một bác sĩ, mặc áo bác sĩ màu trắng, mang khẩu trang màu trắng, từ từ tiến đến gần ông già đã chịu đủ đả kích, lạnh lùng nói: "Hàn lão gia, ông còn nhớ Văn Giai không?"