Hàn Văn Hạo đứng trong phòng làm việc Tổng Tài, lạnh lùng nhanh chóng xem trước tài liệu hôm nay trong phòng thư ký chuyển tới, Ân Tuệ nhanh chóng đi tới, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tổng Tài, họp báo phóng viên đã bắt đầu rồi !"
"Ừ" Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đáp lời, liếc mắt nhìn đồng hồ trên bàn làm việc, ánh mắt đang chờ đợi một tin tức vô cùng quan trọng!
Điện thoại di động vang lên!
Hàn Văn Hạo lập tức nhận điện thoại, sắc mặt bình tĩnh nghe lời nói của Hoàng thất Nhật Bản truyền tới, hai mắt hắn sáng lên, xác minh suy đoán của mình, liền nhanh chóng để điện thoại xuống!
Lúc này, Hứa Mặc và Nhậm Phong cũng bước nhanh tới, nói: "Hàn tiên sinh, buổi họp báo phóng viên sắp bắt đầu! Ngài nhất định phải tham gia sao?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ đứng lên, cài cúc áo âu phục, ngẩng mặt cứng rắn đi ra ngoài, nhưng Hi Thần đi tới, vẫn có chút lo lắng nói: "Tổng Tài, ngài cho tôi thêm một chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra chỗ bí mật của bọn hắn mà !"
"Tôi không có thời gian! Chuyện bom chỉ đề phòng được nhất thời! Chúng ta phải hành động trước khi bọn hắn hành động!" sắc mặt của Hàn Văn Hạo cứng rắn, trong lòng có kế hoạch rất tốt, đi ra ngoài, Nhậm Phong, Hứa Mặc và Hi Thần lập tức theo sau
"Chính Hách đâu rồi?" Hàn Văn Hạo vừa đi ra ngoài, vừa hỏi
"Hắn cùng với Daniel Tổng Tài ra sức truy xét căn cứ tổ chức bí mật của Trác Bách Quân !" Hi Thần nói!
Hàn Văn Hạo nghe xong, liền im lặng không lên tiếng đi vào thang máy, biết sau cuộc họp báo phóng viên, sẽ có một cuộc gió tanh mưa máu, nhưng hắn không sợ, đứng trong thang máy, hai tròng mắt lạnh lùng, che giấu vô số suy tính, khẽ chớp mắt một cái, đã nhìn thấy ánh sáng.
Cửa thang máy mở ra
Hàn Văn Hạo sải bước đi ra thang máy, ngay sau đó nghe được tiếng cổ động của phóng viên bên ngoài cao ốc Hàn thị, nghe nói lần này Hàn Tổng Tài muốn phát ra quyền chuyển nhượng cổ phần, đây là một chuyện lớn làm cho giới kinh doanh khiếp sợ, cho nên tập trung rất nhiều truyền thông, bọn họ đều ở đây rỉ tai nhau, hơn nữa bởi vì tình hình này của Hàn Văn Hạo, sáng nay thị trường chứng khoán đã lập tức lao dốc! !
"Hàn Tổng Tài đến rồi!" Các phóng viên xôn xao cầm camera, không ngừng nhắm về phía Hàn Văn Hạo bấm máy.
Trong ánh đèn flash của mọi người, Hàn Văn Hạo đi về phía khán đài, biết có người bí mật đang ẩn núp chỗ tối, dùng súng nhắm vào đầu mình, người đàn ông này sống chết nhiều lần, đã sớm cùng thần chết đánh thắng rất nhiều người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, đứng trước đám phóng viên, bình tĩnh ngồi xuống.
Hạ Tuyết ngồi trước TV, nắm chặt một góc ghế sa lon, có chút đau lòng nhìn chằm chằm TV, cô bé Hi Văn cũng ngạc nhiên nhìn mẹ hỏi: "Mẹ, cha làm gì thế?"
Hạ Tuyết không dám trả lời, chỉ căng thẳng nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo ngồi trước phóng viên truyền thông, đầu tiên công bố với mọi người kế hoạch đầu tư dự án khách sạn thế giới, nói cổ đông yên tâm, hai nhà Hàn thị và tập đoàn Toàn Cầu cùng nhau đồng tâm hiệp sức hoàn thành dự án lớn này.
Phóng viên quan tâm một khía cạnh khác, hỏi: "Xin hỏi Hàn Tổng Tài, nghe nói ngài muốn nhượng lại cổ phần Hàn thị, có chuyện này không? Nếu ngài thật muốn nhượng lại, ngài tính đưa cho người nào, vẫn là con gái của ngài phải không?"
Hàn Văn Hạo nghe lời này, sắc mặt đông lại, suy nghĩ một lát, rốt cuộc muốn mở miệng, không ngờ một trận gió lớn nổi lên, phông màn dựng lên hiện trường buổi họp báo đột nhiên vang lên tiếng xé rách, Hàn Văn Hạo lạnh lùng quay đầu lại.
Một người đàn ông trong bóng tối, trong tay cầm súng lục, ẩn nấp ở một góc, đang lúc phông màn sắp rơi xuống, chính xác bấm cò! ! Chỉ nghe vang lên “phằng” một tiếng, bên ngực phải Hàn Văn Hạo trúng đạn, máu tươi bắn tung tóe ra ngoài, hắn kêu lên một tiếng, cắn răng ấn chặt lồng ngực, ngay sau đó máu tươi từ trong kẽ tay của hắn tràn ra ngoài, lúc này phông màn, ầm ầm sụp đổ, đem cả người hắn phủ kín! !
Ánh mắt của Hi Thần trừng lên, rút súng lục ra, căng thẳng kêu to: "Bảo vệ Hàn tiên sinh —————"
Cô vừa nói xong, lập tức nhắm vào góc tối đầu kia phông màn nả một phát súng! !
“Phằng” một tiếng nổ, mọi người rối loạn, ôm đầu thét chói tai, hiện trường loạn thành một đống, đám hộ vệ của Hàn Văn Hạo nhanh chóng rút súng chạy như bay tới, tìm kiếm bóng dáng của Hàn Văn Hạo, hiện trường tưng bừng hỗn loạn, đài truyền hình, nhiếp ảnh gia cắn răng chụp được cảnh tượng hỗn loạn này, Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, thở hốc vì kinh ngạc, bật khóc, kêu to: "Văn Hạo ——————"
Tại căn cứ một tổ chức bí mật!
Cái bóng dáng trong bóng tối nghe nói Hàn Văn Hạo trong cuộc họp báo phóng viên, bởi vì bắn nhau, sau khi trúng đạn ly kỳ mất tích! Ông ta nhanh chóng hỏi: "Tin tức chính xác?"
"Tin tức chính xác! ! Hơn nữa không nghĩ tới, lại có kẻ thứ ba xuất hiện, lúc xuất hiện bắn nhau, Hàn Văn Hạo trúng đạn bị ép buộc rời đi! Trước mắt tung tích không rõ!" Thuộc hạ lập tức báo cáo! !
"Tốt! ! !" Người sau tấm bình phong, đột nhiên lớn tiếng kích động nói: "Em trai, cuối cùng anh có thể báo thù cho chú! cô gái Văn Giai kia, làm hại em trai tôi cắt cổ tay tự sát! ! Tôi muốn bọn người nhà họ Hàn nợ máu phải trả bằng máu! ! Tôi muốn cho Trác Bách Quân chính tay mình đâm cha đẻ của mình! ! Tôi muốn để cho linh hồn bọn họ, trọn đời không được siêu sinh! !"
Cửa ầm ầm mở ra!
Mấy người thuộc hạ lập tức đi tới, nhìn về phía bình phong nói: "Lão đại! Xe đã chuẩn bị xong rồi! ! Có thể lên đường! ! Mọi chuyện ở Trung quốc, giao cho chúng tôi! ! Trác Bách Quân đã đến bệnh viện, chúng tôi đã cử y tá và bác sĩ cùng phối hợp với hắn hoàn thành nhiệm vụ lần này! !"
"Đi! !" Cái "Bóng dáng" đó đột nhiên từ trong bình phong đứng dậy, sải bước đi ra ngoài, không ngờ, bên ngoài phòng phát ra tiếng bắn nhau đáng sợ, bọn vệ sĩ trong phòng, nhốn nháo lui về phía sau, bảo vệ chủ nhân, rút súng lục ra, xoay người bấm cò, bắn rớt một ổ khóa cửa đường hầm bí mật, cửa vừa mở: phanh ———— một tiếng vang thật lớn, không ngờ, nhanh như chớp lại bị trúng đạn, máu thịt văng tung tóe lên bức tường đối diện, cuối cùng hai mắt giận dữ trợn lên nhìn, bị chết không hiểu rõ!
Ngoài phòng xông tới rất nhiều đặc cảnh, đem người bên trong nhà một lưới bắt hết! !
Mặc Nhã tay chống súng trường, nắm Trầm Ngọc Lộ đã bị tra hỏi vùng vẫy giãy chết, ném trên đất, mặc cho toàn thân cô ta đầy máu tươi, đầu tóc rối bời, đói khát ngã xuống đất, mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt! !
Hạo Vũ theo bộ đội đặc công cũng từng bước, từng bước đi ra khỏi đường hầm bí mật.
"Các người" cái bóng dáng ẩn nấp trong bóng tối, "Ông ta" khiếp sợ nhìn Daniel, người mặc âu phục màu trắng, từ trong đường hầm bí mật đi ra, hai mắt lạnh lùng, đang nhìn người trước mặt, chậm rãi nói: "Quả nhiên là ông"
Bệnh viện, người đến người đi, không một chút tiếng động.
Hàn Trung Trí và một bác sĩ vừa nói, vừa cười đi trở về, một mình trở lại phòng bệnh, nói với đám hộ vệ ngoài phòng bệnh: "Mọi người ở bên ngoài canh chừng, tôi mời vị bác sĩ này, bắt mạch cho tôi"
"Vâng!" die»ndٿanl«equ»yd«onHộ vệ liếc mắt nhìn vị bác sĩ mang khẩu trang một cái, khép cửa đi ra ngoài, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Hàn Trung Trí đứng ở bên cạnh giường bệnh, mặt lạnh quay đầu lại, nhìn người đàn ông mặc áo trắng trước mặt, khôi phục thái độ hô mưa gọi gió, lạnh lùng nói: "Nói đi, cậu là ai? Tại sao muốn nói cho tôi chuyện của Văn Giai?"
Người đàn ông mặc áo trắng trước mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm ông già lớn tuổi này, mặc dù trên mặt có nét tang thương, nhưng mặt mày vẫn hồng hào, tinh thần sung túc như thời trai trẻ, hai mắt hắn lóe lên tà ác, lạnh lùng cởi khẩu trang của mình.
Hàn Trung Trí nhìn người trước mặt, nhướng mày, dường như đã từng quen biết, nhưng nhất thời không nhớ nổi hắn là ai, nhưng cho dù xa lạ, nhìn thấy người thanh niên này, tim của ông ta cũng đột nhiên đập mạnh.
Trác Bách Quân lạnh lùng nhìn Hàn Trung Trí, cười khẽ một tiếng, vươn tay vào trong túi, móc một xấp hình, ném ra, mới nói: "Ông xem một chút đi"
Hàn Trung Trí đề phòng nhìn người thanh niên kia một cái, rồi chậm rãi xoay người, cầm xấp hình này lên, dường như chỉ lơ đãng liếc mắt nhìn trong hình, một cô gái xinh đẹp, trong sáng, mặc ki-mô-nô, bụng thật to, đứng dưới tàng cây hoa anh đào, nhìn ống kính mỉm cười, dường như linh hồn bị rơi vào địa ngục, trái tim của mình hung hăng bị nện một cái.
Hàn Trung Trí kinh ngạc nhìn cô gái trong hình, hai mắt nghiêng nhưng đỏ thắm, giống như trở về mấy chục năm trước, hai tròng mắt lộ ra bi thương và buồn bã, ông ta nặng nề thở dốc một hơi,die»ndٿanl«equ»yd«on lật tấm hình tiếp theo, cô gái trong hình đã sinh ra đứa trẻ, tay ôm đứa trẻ một tuổi, cuộc sống từ từ vất vả, nhìn ống kính, nụ cười vẫn rất nhẫn nại, trái tim của ông ta dường như bị đập một cái nặng nề, lại lật xem tiếp tấm hình, cho đến khi tám, chín năm sau, nhìn thấy Văn Giai ôm đứa trẻ ngồi dưới một gốc cây hoa anh đào, mỉm cười.
Ông ta chợt khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng Trác Bách Quân, giống đứa bé trai đó như đúc, đôi mắt ông ta đỏ lên, lúc này mới phát hiện, vóc dáng người thanh niên này có chút giống Văn Giai, nhưng cặp mắt sắc bén giống như con báo nhỏ là người Nhà họ Hàn, làm cho hắn càng lộ ra khí phách bất phàm.
"Cậu, rốt cuộc cậu là ai?" Hàn Trung Trí có chút nghi ngờ, nhưng vẫn lo lắng nhìn Trác Bách Quân, hỏi.
Trác Bách Quân lạnh lùng nhìn ông già này, giống như nhìn một người xa lạ vô cùng chán ghét, chậm rãi, lại cười "Nhiều năm trước, một cô gái, vì sống cùng một người đàn ông ích kỹ, đã phá hủy cuộc đời của cô ấy, bao gồm sự nghiệp trà trang của cô ấy"
Hàn Trung Trí nín thở, im lặng nhìn Trác Bách Quân!
Trác Bách Quân vẫn lạnh lùng nhìn Hàn Trung Trí, nói: "Sau đó, người đàn ông này, lại đi theo người chị em tốt nhất của cô gái này ở chung một chỗ, cuối cùng cô gái này, người mang thai, một mình buồn tủi, rời khỏi người đàn ông này, đi đến Nhật Bản!"
Sắc mặt của Hàn Trung Trí hơi co quắp, hai tròng mắt già nua, kiên nghị, nhìn chòng chọc người thanh niên này, xẹt qua một tia đỏ thắm.
Sắc mặt Trác Bách Quân bình tĩnh cầm lấy xấp hình trong tay Hàn Trung Trí, nhìn mẹ cười thật vui vẻ, hắn cũng đột nhiên cười khẽ, nghẹn ngào nói: "Sau đó, cô gái này sinh ra một đứa bé trai, đặt cho hắn một cái tên, gọi là Bách Quân, từ đó hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, vào ngày hè, đi theo thuyền ra biển, đánh bắt cá băng thật lớn, quỳ gối trước mặt mọi người, dùng dao găm sắc bén, cắt từng nhát dao lên con cá sống, nghe nói, cô ấy đã từng được cưng chìu, thiện lương giống như con thỏ nhỏ, chưa từng sát sinh"
Hàn Trung Trí vẫn không lên tiếng, im lặng lắng nghe.
"Vào mùa đông, die»ndٿanl«equ»yd«onmặc quần áo mỏng manh, dắt tay đứa con, đi đến một tiệm xông hơi tìm việc làm, thật ra cũng vì tìm một chỗ ấm áp, cho đứa con đáng thương của cô ấy" Hai mắt Trác Bách Quân đỏ bừng, nghẹn ngào nói.
Hàn Trung Trí nắm chặt quả đấm, hai mắt đông đầy nước mắt.
"Vào lúc đó, hai mẹ con này luôn ở trong đêm khuya yên tĩnh, ôm chặt nhau, người mẹ sẽ nói với đứa con mình: Bách Quân, chúng ta sẽ hạnh phúc, nhất định phải cố gắng chịu đựng, sống thật tốt" Trác Bách Quân đi đến trước bệ cửa sổ, nhìn rất nhiều người bạn nhỏ, thân mật, vui vẻ, ôm trái banh bảy màu, đứa bé nào cũng ngây thơ trong sáng như vậy, hắn vẫn cười khổ nói: "Mỗi khi vào lúc như vậy, đứa bé kia, luôn vô cùng tin tưởng mẹ mình, tin tưởng nó và mẹ ở chung một chỗ, nhất định sẽ hạnh phúc, mặc dù đói bụng và rét lạnh, nhưng ít nhất bọn họ được ở chung một chỗ, vui vẻ đếm sao, lúc tuyết rơi, cô mang theo đứa bé kia, đắp hình người tuyết thật lớn, cho đứa bé đáng thuơng kia một chút vui vẻ, nhưng cô ấy không biết rằng, đứa bé kia, vẫn rất vui vẻ, bởi vì có thể cùng mẹ ở chung một chỗ, cho đến một buổi tối kia, bởi vì dáng dấp cô xinh đẹp, bị mấy đàn ông, lôi vào gian phòng u ám, xé nát quần áo của cô, tách ra hai chân của cô, từng người, từng người đè trên người của cô, cô ở trong gian phòng đó khóc rống, cô kêu to: Bách Quân, đừng tới đây! ! Đừng tới đây! !"
Trên mặt Hàn Trung Trí co quắp, nghe lời này, trầm mặc chết lặng, nắm chặt quả đấm, cúi đầu để mặc cho nước mắt hối hận khổ sở lăn xuống, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt, đau thương vô tận, trong chớp mắt, người trở nên già nua, đau thương chồng chất.
"Ha ha ha ha ha" Trác Bách Quân bắt đầu khổ sở, nở nụ cười, nước mắt lăn xuống, hối hận khóc nói: "Tôi không đi qua, bởi vì tôi sợ, tôi núp trong một góc tối, tôi sợ! Tôi sợ ————— tôi nghe mẹ của tôi, khàn giọng kêu la, nhưng tôi không đi qua, tôi sợ hãi khóc, lần đầu tiên kêu cha, hi vọng cha, có thể giống như sao băng trên bầu trời, xuất hiện tới cứu người mẹ đáng thương của tôi"
Thân thể Hàn Trung Trí bắt đầu co quắp mãnh liệt, tay đè chặt trái tim, nhớ tới Văn Giai đứng ở trong vườn trà, mỉm cười như đóa sen thuần khiết, nước mắt đau khổ lại giàn giụa chảy xuống.
"Nhưng cha của tôi đâu? Ông ta ở đâu? Ông ta đang cùng một cô gái, vui vẻ cuộc sống hạnh phúc, sinh ba đứa con! ! sống hạnh phúc như vậy! ! Mỗi một ngày cùng nhau hưởng hạnh phúc! ! Mà mẹ tôi đâu? Mẹ của tôi lại chết yểu ở trên người của mấy người đàn ông! ! Thậm chí đến chết lúc, bà ấy còn nói với tôi, đừng trách cha con! ! Tại sao? Tại sao người thiện lương, lại phải chết thảm! ! Tại sao những người tàn nhẫn vô tình như các người, lại sống xa hoa, hạnh phúc như vậy! !" Trác Bách Quân tức giận gào khóc.
Hàn Trung Trí chợt cảm thấy trái tim đau nhức vỡ tan, nước mắt hối hận lăn xuống, không nói được lời nào.
"Đều tại ông! ! Đều tại ông hại chết mẹ tôi ———— Lẽ ra, bà ấy có thể sống rất hạnh phúc, sống quang minh chính đại, đều tại ông ————" Trác Bách Quân đột nhiên rút súng lục ra, nhắm ngay cha của mình, nhìn cha của mình đang khổ sở cúi đầu khóc, thân thể già nua, càng làm cho ông ta càng cúi thấp, tim của hắn chợt đau xót, lại nhịn không được khóc rống lên: die»ndٿanl«equ»yd«on"Đều tại ông! ! ! Tôi muốn giết chết ông! ! Tôi muốn giết chết ông, để báo thù cho mẹ tôi ———— Nếu không phải vì ông, bà ấy sẽ không chết, bà ấy sẽ không chết thảm như vậy ———— bị chết thê thảm như vậy! ! Tôi muốn giết chết ông, để tế vong hồn của mẹ tôi ở trên trời không được siêu thoát ————"
Hàn Trung Trí đau lòng chua xót ngẩng đầu, trầm mặc nhìn người thanh niên trước mặt, vẻ mặt khổ sở co quắp, cặp con mắt đều là thê lương và đau thương, còn có thù hận, ông ta buồn bã cúi đầu rơi lệ, sau đó di chuyển bước chân, từng bước, từng bước đi tới trước mặt của Trác Bách Quân, có chút không nhịn được, nhìn đứa bé này đã trưởng thành, khom đầu gối một cái, “phịch” một tiếng, đầu gối chạm đất, đầu cúi xuống, cuối cùng thấp giọng bật khóc, khóc từng hồi, nhớ tới hình ảnh trong sáng của Văn Giai, cúi đầu khóc, nước mắt xẹt qua gương mặt già nua, suy sụp khóc không ra tiếng, nói: "Con giết ta đi! Con hãy giết ta đi, ta đi theo bà ấy, ta sẽ đi theo bà ấy, để chuộc tội lỗi lầm của mình, tất cả đều là lỗi của ta, là năm đó ta nhất thời kích động, hại mấy người phụ nữ, bao gồm mẹ của con, con hãy giết ta đi, ta cũng không muốn sống nữa, ta đi cùng với bà ấy, con nổ súng đi! Giết ta đi! Giết kẻ có tội này đi! !"
"Ông là kẻ có tội ————" Trác Bách Quân đau đớn khóc thành tiếng, cầm súng chỉ vào đầu cha, gân xanh nổi lên, siết cò, tức giận kêu to: "Ông chính là kẻ có tội ———— Ông hại chết mẹ của tôi! ! Ông là kẻ có tội! ! Mười cái mạng của ông, cũng không xóa được nổi hận của mẹ tôi ————"
"Con giết ta đi! Đứa con đáng thương của ta, tôi để cho con chịu tội rồi! Con giết ta đi! Giết ta, để báo thù cho mẹ của con! !" Hàn Trung Trí khóc, kêu lên: "Đều là lỗi của ta ——————"
Trác Bách Quân nhìn bộ dáng hối hận, thừa nhận, càng thêm tức giận muốn siết cò! ! !
"Ầm!" một tiếng, cửa bị đẩy ra, Trang Minh Nguyệt đã tỉnh lại, dưới sự nâng đỡ của Lam Anh, yếu ớt rơi lệ đi vào, khóc nói: "Chuyện không liên quan đến ông ấy! Tất cả đều là lỗi của tôi! Muốn giết cứ giết tôi đi!"
Trác Bách Quân cầm súng lục, khiếp sợ chỉ vào Trang Minh Nguyệt, còn có Lam Anh cùng Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Kiệt, Hạ Tuyết đứng phía sau lưng, vẻ mặt bọn họ cũng bình tĩnh nhìn mình, hắn từng bước, từng bước lui về phía sau, kích động gọi: "Các người vào đây làm gì? Cùng vào đây làm gì? Tôi ngờ có ngày hôm nay! ! Tôi muốn ông ta chôn theo mẹ tôi! ! Tôi cũng đi theo mẹ tôi! !"
Trang Minh Nguyệt ngăn cản không cho bọn họ vào, vừa mới tỉnh lại, thân thể lục phủ ngũ tạng đều rã rời, nhưng vẫn trong ánh mắt khiếp sợ của chồng, đi tới trước mặt của chồng, quỳ gối trước mặt của Trác Bách Quân, khóc nói: "Con muốn giết, hãy giết tôi đi! Tất cả đều là lỗi của tôi, không thể trách cha con! Năm đó, bọn họ yêu nhau, vì xảy ra hiểu lầm, tôi không nên xen vào, b]die»ndٿanl«equ»yd«on[/b]sau đó mang thai, đã không thể thu xếp! Nhưng con đã hiểu lầm cha của con rồi, từ đó đến giờ, ông ấy vẫn yêu mẹ của con, là tôi, cũng là tôi van xin mẹ của con, bởi vì tôi muốn bảo vệ con của mình, đều là lỗi của tôi! ! Con giết tôi đi! Con giết tôi đi ————— tôi đi theo Văn Giai! ! Tôi chết vạn lần cũng không oán thán! ! Đừng tổn thương người vô tội nữa. Chuyện của Văn Giai, đối với chúng tôi, cũng như con, vô cùng đau lòng! Chúng tôi cũng yêu bà ấy, chúng tôi cũng rất yêu bà ấy! Đều là lỗi của tôi nên để cho bà ấy ôm hận mà chết, con giết tôi đi! Tôi tới chuộc tội! ! Con hãy tha cho chồng của tôi, ông ấy đã bị tôi dày vò mấy chục năm, ông ấy bị buộc phải sống cùng một người không yêu mấy chục năm rồi, con giết tôi đi, tôi cầu xin con giết tôi đi"
"Bà đừng cho rằng tôi không dám! ! Hai người các người đều phải chết! !" Trác Bách Quân tức giận rống lên! !
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến "Nếu như hai người bọn họ đáng chết, vậy còn có một người, đáng chết hơn".