Hàn Văn Hạo im lặng nhìn Hạ Tuyết đã một tháng không gặp, chậm rãi nói: "Trở về phòng làm việc của anh, chờ anh"
"Được" Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng, vội vàng đóng cửa lại.
"Tiếp tục họp" Hàn Văn Hạo nói xong, lật tài liệu trên bàn, còn lại 12 phần, vậy phải đến lúc nào mới xong? hắn nhíu mày, lại nhấc cổ tay, nhìn đồng hồ một chút, nhưng vẫn trầm ngâm họp, lúc này điện thoại di động rung lên, hắn cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy Hạ Tuyết nhìn ống kính, mập mờ chu mỏ hôn, hắn đột nhiên cười một tiếng, cảm xúc dâng trào, khẽ thở mạnh, còn muốn chuyên tâm họp tiếp, nhưng phát hiện tài liệu vài tỷ này, tất cả cũng là con kiến, bây giờ hắn không có biện pháp, ngẩng đầu, nhìn gần ngàn người nói: "Tạm ngưng cuộc họp nửa giờ"
Hắn vừa nói xong, trong ánh mắt kỳ dị nhìn trừng trừng của nhiều người, bước nhanh đi ra ngoài, Ân Tuệ vội vàng muốn đi theo phía sau, hắn cũng giơ tay thôi, một mình dọc theo hành lang thật dài trở về, đi về phía phòng làm việc của mình, mắt nhìn thấy cửa chính đang ở trước mặt, hắn kích động đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Hạ Tuyết đứng trước cửa sổ sát đất, đã cởi bỏ áo khoác tây trang nhỏ, mặc váy dài trắng, mái tóc xoăn thả dài đến eo, đang ấp áp mỉm cười nhìn mình.
Hàn Văn Hạo “phịch” một tiếng đóng cửa lại, liền sải bước đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, ôm cả người vào trong ngực thật chặt, hôn mạnh trên môi của cô, bá đạo, xúc động nói: "Anh nhớ em quá. Sau này đừng phá hư cuộc họp của anh như vậy. Nếu không, anh sẽ bị phá sản".
Hạ Tuyết cười ngọt ngào, ôm cổ của Hàn Văn Hạo, kích động cười nói: "Em cũng vậy nhớ anh quá. Một tháng không gặp, em cũng sắp phát điên rồi ———— Hôn em đi".
Hàn Văn Hạo lập tức ôm chặt hông của cô, hôn mạnh trên môi của cô, sau đó hai nguời cuồng nhiệt hôn triền miên, càng hôn càng ngọt ngào, càng hôn càng cảm thấy khó dứt ra, Hạ Tuyết làm nũng nói với Hàn Văn Hạo: "Còn họp bao lâu nữa mới xong?"
"Hai giờ" Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết, cúi đầu, cụng lên trán cô, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói ————
"Phải lâu như vậy à?" Hạ Tuyết thở dài một cái, rất mất mát.
Hàn Văn Hạo khẽ xoa thắt lưng Hạ Tuyết, ở trên môi của cô nhẹ nhàng hôn, cảm tính nói: "Qua hai giờ nữa, ba tháng sau chính là của chúng ta rồi, anh muốn ở bên em, bồi thường cho em gấp bội ———— Tối nay anh muốn ôm em ngủ ————"
Hắn nói xong, cũng đã khẽ cắn vành tai của cô, hai tay bắt đầu xấu xa.
Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, thân thể nhẹ nhàng mềm nhũn, mặc cho nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi trên mặt mình, trên cổ, thậm chí muốn đi xuống, cô lại đẩy nhẹ hắn ra, cười ngọt ngào nói: "Anh biết không? Áo cưới của em đã xong, đang để ở Tân Nương Các, hôm nay anh có thời gian đi với em không?"
"Dĩ nhiên. Hôn lễ của chúng ta, anh muốn tham gia hết mọi thứ. Muốn cùng với em trải qua từng ngày hôn lễ" Hàn Văn Hạo lại hôn nhẹ lên môi đỏ mọng mềm mại của cô, chỉ cần vừa tiếp xúc với thân thể của cô, máu trong người của hắn sôi lên, không nói nữa, ôm cả người cô lên, để trên ghế sofa, nặng nề đè lên, muốn hôn lên môi của cô, lại bị cô nhẹ nhàng đẩy ra, mỉm cười hỏi: "Chờ một chút, em nhớ tới một chuyện ————"
"Hả?" Hàn Văn Hạo hôn nhẹ cổ của cô, ngửi mùi thơm trong cơ thể cô, chậm rãi đáp.
"Hôn lễ cuả chúng ta ———— Trác Bách Quân có đến không? Hắn là em trai của anh ————" Hạ Tuyết nói.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, tạm ngồi dậy, ngẩng mặt nhớ lại chuyện đã qua, Trác Bách Quân một mình đi Nhật Bản, sau đó mới biết được, theo ngày sinh của Trác Bách Quân và Hàn Văn Hạo, Hàn Trung Trí và Văn Giai hợp lại, sau khi chuẩn bị kết hôn thì mang thai Trác Bách Quân, cứ như vậy xem ra, Hàn Văn Hạo vẫn là anh trai ————
"Nghe nói hắn trở lại Nhật Bản, vẫn ở trong biệt thự, giống như đang đợi người nào đó ————" Chuyện này, Hạ Tuyết nghe Văn Vũ nói, bởi vì từ trước đến giờ, Văn Vũ và Trác Bách Quân qua lại thân thiết, chuyện kia đi qua, tính tình Trác Bách Quân đã thay đổi rất nhiều, chẳng qua lặng lẽ, thật lặng lẽ, thỉnh thoảng chỉ nói với Hàn Văn Vũ vài lời, nhưng vẫn rất từ chối người Nhà họ Hàn, nhất là Hàn Trung Trí.
"Anh cũng hi vọng hắn ———— Nhưng làm thế nào, mới có thể làm cho hắn nhanh chóng tiếp nhận nhà chúng ta? Chuyện này, tạm thời anh chưa nắm chắc ————" Hàn Văn Hạo nói.
Hạ Tuyết nghe lời này, ánh mắt chợt sáng lên.
Giữa trưa. Ánh mặt trời chói chang. Trên cành cây chồi non xanh biếc, có mấy con chim nhỏ đang ríu rít kêu.
Nóc tòa nhà màu trắng, ở lưng chừng núi, giống như chôn giấu ở trong núi rừng xanh thẳm yên tĩnh, mặt nước hồ bơi lấp lánh màu xanh da trời, lướt lên gợn sóng.
Một chiếc xe thể thao, từ kia đầu đường núi chạy nhanh đến, cuối cùng dừng bên cạnh biệt thự.
Trác Bách Quân mặc áo sơ mi màu xanh dương, bỏ vào quần tây màu đen, dây lưng bên hông chiếu lấp lánh. Hắn im lặng nhấc cái túi từ siêu thị mua về bánh mì dài, trái cây, còn có tất cả ăn vặt, đóng cửa xe, sau đó đi tới trước rào chắn biệt thự, chuẩn bị đẩy cửa ra ————
"Tổng giám ————" Một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến.
Hai mắt Trác Bách Quân lập tức đỏ thắm quay đầu lại, nhìn con đường thanh vắng, không hề có bóng người, trong lòng của hắn đột nhiên yếu đuối một chút, đã rất nhiều, rất nhiều đêm, hắn có thể nghe được tiếng Tĩnh Đồng dịu dàng êm ái gọi mình, làm cho gan mật đều vỡ, khắc khoải nhớ thương, cảm giác chờ đợi, đem mình chơi đùa gần chết. Hắn cắn chặt răng, im lặng cố nén nước mắt, xách theo cái túi, đi vào rào chắn, nhưng lại nghe có người ở sau lưng gọi mình: "Trác Bách Quân"
Hắn sửng sốt.
Trác Bách Quân kích động xoay người, trong lòng chợt rơi xuống, nhìn Hạ Tuyết đứng ở trước mặt của mình, mỉm cười nhìn mình, hắn nhìn cô, hỏi: "Cô có chuyện gì sao?"
Hai tròng mắt Hạ Tuyết thay đổi nhìn hắn, giọng nhàn nhạt hỏi: "Anh đang đợi người nào sao?"
Trác Bách Quân không để ý tới cô, chỉ một mình đi thẳng vào rào chắn biệt thự, Hạ Tuyết cũng đi theo vào, quan sát bốn phía yên tĩnh, mỉm cười hỏi: "Anh vẫn ở nơi này à?"
"Ừ. Tôi thích một mình" Trác Bách Quân đi lên hồ bơi boong thuyền, có chút tò mò, xoay người, nhìn vẻ mặt Hạ Tuyết đang nhìn chung quanh, hắn cau mày, nhìn người này nói: "Cô tìm đến tôi có chuyện gì?"
Hạ Tuyết nhìn Trác Bách Quân cười nói: "Tôi không thể tới thăm anh sao? Chúng ta là người một nhà mà"
Trác Bách Quân đột nhiên cười một tiếng xoay người, nhìn Hạ Tuyết, nhạo báng nói: "Cô còn chưa có vào cửa đó?"
"Xem anh nói kìa" Hạ Tuyết không để ý tới hắn, bước qua bên cạnh hắn, đi vào phòng khách sang trọng màu trắng, phong cách và hấp dẫn, nhìn bên trái phòng bếp xây dựa vào núi, bên phải hướng ra hồ bơi, mở rộng ra phòng khách lớn, cầu thang xoắn ốc xây dựng như trúc, một mảnh xanh biếc, cô ồ lên một tiếng, vui vẻ nói: "Nơi này thật đẹp ————"
Trác Bách Quân không để ý cô, đi vào phòng bếp, đem túi để xuống, mở cửa tủ lạnh, nhìn tất cả thức uống bên trong hỏi: "Cô uống gì?"
"Tùy tiện ————" Hạ Tuyết cũng đi theo hắn đi vào phòng bếp, tò mò mở ra túi nhựa ra xem, nhìn thấy bên trong đều là bánh mì khô và trái cây, còn có một chút thức ăn chín, cô kinh ngạc kêu lên: "Bình thường anh cũng ăn những thứ này à? Anh có thể còn sống thật là kỳ tích".
Trác Bách Quân đem một chai nước trái cây đặt ở trước mặt của Hạ Tuyết, mình cũng mở nắp một chai nước trái cây, người tựa vào trên bàn ăn, trầm mặc uống, nói: "Có thể xuống bụng là được rồi. Tôi không có yêu cầu khác. Huống chi, tôi rất ít nấu đồ ăn trong phòng bếp, tôi sợ khói dầu ————"
Hắn không nhịn được nhớ tới Tĩnh Đồng, mỗi buổi tối, bóng dáng sinh động của cô ở trong phòng bếp, thích nhất nét mặt cô dịu dàng quay lại, ngoái đầu nhìn hắn cười, thật dịu dàng và động lòng người, tim của hắn lại nhói đau.
"Tôi làm cho anh một chút món ăn" Hạ Tuyết đi thẳng tới trước tủ lạnh, mở ra, thấy bên trong thật ra có một ít hải sản quý giá, chân giò hun khói và một số thứ khác, cô đứng dậy nói: "Anh đi ra ngoài một lát, tôi làm cho anh ăn. Vừa đơn giản vừa nhanh gọn"
Trác Bách Quân nhìn Hạ Tuyết nói: "Không cần phiền cô, tôi tùy tiện ăn là được rồi. Tôi sợ khói dầu"
"Đi đi đi" Hạ Tuyết không có thời gian để ý đến hắn, sau khi đuổi hắn ra, cũng đã đi tới trước tủ chén, cầm cái nồi màu đen, ngồi xổm người xuống, mở một ngăn tủ chén, đưa tay đi vào trong thùng nhỏ, lấy gạo. Trác Bách Quân có chút ngạc nhiên nhìn cô hỏi: "Tại sao cô biết, gạo ở chỗ đó?"
Hạ Tuyết lấy gạo xong, đứng lên nhìn hắn thần bí cười nói: "Thân ái, bình thường phụ nữ sẽ đem gạo đặt ở vị trí đó ———— trước kia Tĩnh Đồng chắc chắn tự mình đem thùng nhỏ nhét vào bên trong chứ?"
Trác Bách Quân không lên tiếng, đi ra khỏi phòng bếp, ngồi trên ghế sa lon, cầm hộp điều khiển mở ti vi.
Hạ Tuyết cũng không có để ý đến hắn, tự mình nấu nồi cháo, sau đó từ trong tủ lạnh lấy ra một miếng chân giò hun khói, cắt thành hạt lựu nhỏ, đặt ở trong một cái đĩa nhỏ, dội dầu vừng lên, lấy thêm cái thìa nhỏ, múc một ít tương ớt, bỏ vào trong đĩa, cho vào một giọt dấm, để sang một bên, đặt nồi lên, đổ nước vào, đưa lồng hấp vào, để đĩa chân giò hun khói lên, rồi đậy nắp lại.
Cô lại đến trước tủ lạnh, từ bên trong lấy ra nấm tai mèo sơn dã trân quý, cô vừa lấy ra vừa cười nói: "Thì ra anh cũng thích ăn nấm tai mèo à?"
"Ừ ————" Trác Bách Quân vừa nhìn TV, vừa có chút nhàm chán trả lời.
Hạ Tuyết cười lấy ra một cái nấm tai mèo, đặt ở trong mâm mới nói: "Phụ nữ thường để vào trong tủ lạnh những thứ thức ăn mà người yêu của cô ấy thích ăn ———— Tôi vừa nhìn vào tủ lạnh của anh, cũng biết anh thích ăn cái gì ————"
Trác Bách Quân không lên tiếng, vẫn bấm hộp điều khiển ti vi, nghe trong phòng bếp truyền đến tiếng động nấu ăn, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác an toàn, suy nghĩ đến tất cả đau khổ và âm mưu đi qua, nếu người kia trở lại bên cạnh mình thật tốt? Tiếng động ở trong phòng bếp, có thể là tiếng động hạnh phúc nhất trên thế giới này, mình sẽ cảm thấy bình yên và tĩnh lặng.
Hạ Tuyết một mình ở trong phòng bếp bận rộn, một lát đem chân giò hun khói đã chín bưng xuống, một lát lại đem trứng gà bỏ vào luộc, lại đem nấm tai mèo bỏ vào trong một cái nồi khác, đun sôi kỹ lưỡng, cắt sợi nấm tai mèo, đập tỏi, thái gừng thành sợi, dấm, nước tương trộn lẫn vào nhau ————
Trác Bách Quân dần dần ngửi thấy một mùi thơm rất nồng, ngược lại thật sự hơi đói rồi, quay đầu, nhìn Hạ Tuyết trong phòng bếp, vẻ mặt bình tĩnh nấu thức ăn, hai mắt sáng ngời động lòng người, lộ ra thẳng thắn và chân thành, khác với Tĩnh Đồng, dường như cô kiên trì hơn một chút, hơn nữa cô làm việc nhanh nhẹn, gọn gàng, không giống Tĩnh Đồng chân tay vụng về, ánh mắt hắn xốc xếch chợt lóe lên, tiếp tục xem ti vi, nhưng nghĩ tới người kia ————
"Ăn cơm đây ————" Hạ Tuyết vui vẻ đặt nồi cháo trắng, thức ăn lên bàn, gọi Trác Bách Quân.
Trác Bách Quân cũng không khách khí, ném hộp điều khiển ti vi, đi vào phòng ăn, nhìn các món ăn đặt trên bàn gồm có trứng luộc, đĩa chân giò hun khói, rau trộn nấm tai mèo, lại đem bánh mì cắt miếng, thoa lên sốt dâu tây, đặt chỉnh tề ở trong cái đĩa nhỏ, nhìn như đơn giản, nhưng thật ra có thể để cho người ta ăn rất ngon, Trác Bách Quân không nói gì thêm, hai mắt thoáng qua vui vẻ, ngồi vào ghế, cầm cái muỗng, múc một chút cháo ăn ———— phát hiện cháo ăn rất ngon ———— không đặc không loãng, vừa mềm, vừa ngon miệng, hắn cầm đũa, gắp một phần nhỏ chân giò hun khói ăn, lại phát hiện mùi vị hấp rất khác biệt, hắn liền ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô ngồi đi ———— Ăn rất ngon ————"
"Cái đó đúng" Hạ Tuyết cũng vui vẻ ngồi xuống, nhìn Trác Bách Quân nói: "Anh từ từ ăn. Nếu anh thích, lúc nào tôi có thời gian, sẽ tới làm cho anh"
"Vậy ông chồng tốt của cô sẽ không ghen sao?" Trác Bách Quân vẫn ăn chân giò hun khói, nói.
Hạ Tuyết nhìn Trác Bách Quân nói: "Làm cho em trai hắn, tại sao lại ghen?"
Trác Bách Quân không lên tiếng, cúi đầu ănj cháo ————
"Anh còn kiên cường hơn tôi ————" Hạ Tuyết nhìn Trác Bách Quân mỉm cười nói ———— Trác Bách Quân ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, không hiểu cô nói gì.
Hạ Tuyết múc cháo, vừa ăn, nói: "Tôi nhớ lúc còn nhỏ, không có cha mẹ, nhưng tôi không có kiên cường như anh, suy nghĩ nhiều chuyện sâu xa, hoặc có thể một mình sống rất tốt, tôi không thể ———— Lúc đó, tôi yếu đuối, suy nghĩ muốn chết, một mình nằm trên giường, ngây ngốc không ăn uống gì, cảm thấy như vậy, là có thể sẽ chết theo cha mẹ ————"
Trác Bách Quân không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô.
Hạ Tuyết nở nụ cười khổ, nói tiếp: "Nhưng tôi còn có đứa em trai, vậy thì làm thế nào? Bây giờ trưởng thành, mới hiểu được, lúc đó kiên cường, thật ra là bởi vì còn vướng bận, những người như chúng ta, luôn vì người mình yêu thương mà cố gắng".
Ánh mắt Trác Bách Quân hơi sáng lên.
Hạ Tuyết thở dài một hơi nói: "Nhớ lại thời gian đó, luôn bị bóng ma ám ảnh, lo lắng bị rét lạnh đáng sợ, đói khát, cô đơn, tuyệt vọng, cảm nhận tất cả mùi vị, tôi cho là trong cuộc đời sau này, không còn có bất cứ chuyện gì có thể đánh ngã tôi, nhưng sau đó, lại tôi phát hiện, sau khi tôi có con, trong lòng càng thêm mềm yếu, khát vọng đoàn tụ ———— Suy nghĩ một chút a, thật ra cuộc sống náo nhiệt một chút thì tốt hơn, ít ra anh trải qua mọi chuyện, còn có người thân ở bên cạnh"
Trác Bách Quân vẫn cầm đũa, gắp một chút nấm tai mèo ăn.
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Trác Bách Quân nói: "Tôi biết anh luôn chờ đợi Tĩnh Đồng ———— Nhưng anh có nghĩ tới hay không, Tĩnh Đồng có lẽ cũng luôn chờ đợi anh? Chờ anh làm một chút chuyện gì đó thực sự có ý nghĩa đối với cuộc sống? Cố gắng đi về phía trước một khoảng thời gian, chờ đợi ngày hạnh phúc, có lẽ cô sẽ xuất hiện thì sao? Có lẽ cô ấy đang chờ đợi anh thì sao?"
Tay Trác Bách Quân khẽ run, hai mắt ửng đỏ.
Hạ Tuyết cũng nghẹn ngào nói với hắn: "Tôi cũng biết chờ đợi rất đau khổ, tôi cũng biết cô đơn rất đáng sợ, bởi vì yêu một người, mà có vẻ cô đơn hơn ———— Đi tham gia hôn lễ đi, ít ra trong thời gian này, còn có người nhà bên cạnh anh ———— Mọi người cũng sẽ hoan nghênh anh đến ———— Chúng tôi cũng thương yêu anh ———— Nhất là Văn Vũ, hắn muốn người anh em như anh, cái tên kia giống như tôi, lòng dạ đơn thuần, cho nên luôn là người chân thành nhất. Hắn vẫn luôn cố chấp tin tưởng, có một ngày nào đó, tình nghĩa anh em giữa các người, không phải là giả"
Trác Bách Quân vẫn không lên tiếng.
"Tôi đi trước đây ———— Anh suy nghĩ về điều này một chút ———— Đây là thiệp mời ————" Hạ Tuyết mỉm cười buông cái muỗng xuống, đặt thiệp mời ở trên bàn ăn trắng tinh, rồi lặng lẽ rời đi ————
Sau khi Hạ Tuyết rời đi, Trác Bách Quân mới nhìn tấm thiệp này một cái, không nhịn được cầm lên, mở ra xem, được người mời, viết: con trai Trác Bách Quân ———— Hai mắt hắn chợt nóng lên, đóng thiệp lại, tiếp tục ăn cháo, một giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ vào trong chén cháo nóng hổi.