Thuỷ tinh cầu Tân nương các giống như đóa hoa tươi, mở rộng ra, xuất hiện hình hoa đẹp nhất, đây là lễ chào hỏi cao nhất với tân khách. Chung quanh pháo hoa mừng khổng lồ, “ầm” một tiếng, bay thẳng lên trời, cuối cùng biến ảo thành rất nhiều đóa hoa nhỏ rực rỡ, mộng ảo rơi xuống. Rất nhiều chim bồ câu, mang đồng tâm kết, bay lượn trên không trung. Tiếng hoan hô của những người hâm mộ chấn động trời đất, lần nữa truyền khắp cả hồng nương các. Tấm thảm đỏ to dài từ trong Tân nương các mở rộng ra, chính xác lăn tới cạnh cửa xe hoa, Hàn Văn Hạo một bước đạp lên thảm đỏ, vẻ mặt kích động nhìn về phía tân nương các. Tiếng vỗ tay vang lên, trong màn lụa mỏng màu trắng, các phù dâu mặc váy xinh đẹp, mộng mơ chậm rãi bước ra, trong tay bọn họ cũng nâng Thủy Tinh Cầu xinh đẹp, đón gió xuân say lòng người, chậm rãi đi ra cửa, chia làm hai hàng đứng hai bên, đuôi váy màu trắng phất nhẹ lên, giống như tiên tử, hai tròng mắt sáng ngời chờ đợi . . . . . . . Rất nhiều nam nữ Tiểu Hoa đồng, mặc lễ phục nhỏ, trong tay mọi người cũng nâng hoa cầu, tay nắm tay, đi ra, cũng chia đứng hai bên, lặng yên chờ đợi, những người hâm mộ của Hạ Tuyết, đều yên lặng, chờ đợi giờ phút thiêng liêng này. Hàn Văn Hạo căng thẳng đứng trên thảm đỏ, nhìn chằm chằm nơi cửa. . . . . . Rốt cuộc nhìn thấy con gái mình, mặc váy dài cung đình màu vàng, xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đôi mắt to sáng ngời, đầu đội vòng hoa màu trắng, nét mặt vui vẻ đi ra, nhìn cha, đá lông nheo một cái. Hàn Văn Hạo cười một tiếng. Hạ Hân lại đi ra ngoài, ở đầu kia thảm đỏ, nhìn Hàn Văn Hạo hơi khom lưng, cùng Hi Văn đứng chung một chỗ. Bên trong rốt cuộc truyền đến tiếng lướt của đuôi váy thật dài, cuối cùng xuất hiện một bóng dáng màu trắng mộng ảo. Hạ Tuyết mặc váy cưới do bậc thầy thiết kế Paris chậm rãi ra, chiếc váy dài khít khao, xinh đẹp, bỏ qua long trọng, đổi lại cực hạn xa hoa, dùng hoa văn thần điểu thêu thủ công, lấy đường cong chạy theo phía trên đuôi váy thôi làm chủ đạo, khắp nơi đính kim cương nhỏ tinh xảo, tầng tầng lớp lớp lụa mỏng trong suốt dùng kim cương nhỏ thêu hoa văn xinh đẹp, từ ngang lưng Hạ Tuyết kéo thật dài gần 12m, giống áng như mây, tấm lụa mỏng bám đuôi theo Hạ Tuyết. . . . . . Chảy kiểu tóc cung đình, dùng hoa hồng nhỏ vòng chặt, trên trán cài nhẹ vòng bạch kim do bậc thầy thời trang Paris tự tay chế tạo cho cô, vòng qua phía trước rơi xuống những đóa hoa trân châu nhỏ màu trắng, giống như hoàng hậu cổ đại, lúc làm lễ, những đóa hoa trân châu nhỏ nhẹ nhàng đong đưa, trang sức tinh xảo, như ngầm có thể thấy được, bên ngoài phủ chiếc khăn lụa trùm đầu màu trắng, làm cho điểm thần bí kéo dài tới phút cuối cùng của hôn lễ. Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo chờ được Hạ Tuyết, hai mắt hắn chợt đỏ bừng nhìn Hạ Tuyết được hai người dâu phụ nâng đở, từng bước, từng bước đi về phía mình, hắn cảm động cười nhỏ, đứng chặt ở này đầu thảm đỏ, nhìn Hạ Tuyết. Hai mắt Hạ Tuyết đã sớm tràn lệ, xuyên qua mành trân châu lay động trên mặt, nhìn Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu trắng, kích động đứng ở đầu kia, cô nhớ tới rất nhiều người đã nói, giờ phút hôn lễ, sẽ không ngừng nhớ lại chuyện tình yêu đã trải qua, nhớ lại từ gặp Hàn Văn Hạo, từ lúc bắt đầu cãi vả, đến cuối cùng Tâm Linh Tương Thông, trải qua rất nhiều chuyện, nhớ tới những ngày tuyết rơi năm đó, hai người ở trong toa xe cuồng nhiệt hôn, sáu năm sau, lúc gặp lại mâu thuẫn, rồi đến lúc hắn nhảy xe, cùng mình rơi xuống vách núi, những ngày thần tiên ở dưới chân núi, rồi tới sau khi rời núi, tình yêu hai người gặp trắc trở, mỗi một bước đi đều đau thấu tim gan, chấn động trời đất. . . . . . Cha, mẹ, hôm nay con kết hôn, người yên tâm, con sẽ sống rất tốt, bởi vì con có một tình yêu quý giá nhất, người đàn ông này, cho dù con đi tới đâu, gặp phải khó khăn gì, gặp gỡ sống và chết, cũng có hắn làm bạn, đến chết cũng không đổi. Cha. . . . . . Mẹ. . . . . . Hai người yên tâm, con sẽ rất hạnh phúc, rất hạnh phúc. . . . . . Hạ Tuyết nhìn về phía Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào kích động cười. Hàn Văn Hạo cũng kích động nhìn cô. . . . . . Pháo mừng lại một lần nữa phóng lên cao, giấy màu rực rỡ, bay múa đầy trời, trên thảm đỏ, một đôi người hạnh phúc, cuối cùng đến gần nhau, Hạ Tuyết đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, rưng rưng cảm ơn nhìn hắn, Hàn Văn Hạo cũng dâng trào cảm động nhìn cô, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi khẽ hôn. . . . . . "A . . . . . ." rất nhiều người hâm mộ lại một lần nữa, giơ lên áp-phích Hạ Tuyết, đong đưa khắp nơi, hưng phấn rơi lệ, kêu to: "Hạ Tuyết. . . . . . Chúng tôi yêu cô. . . . . .Hai người nhất định phải hạnh phúc. . . . . ." Hàn Văn Hạo ôm khẽ Hạ Tuyết, cùng nhau nhìn về phía các tất cả những người hâm mộ trước Tân nương các, cũng cảm động nở nụ cười, Hạ Tuyết càng thêm rưng rưng đưa tay, đặt nhẹ bên môi, lại hướng bọn họ ném bay đi, chiếc hôn gió hạnh phúc, truyền tới trong lòng của mỗi người hâm mộ, bọn họ càng thêm kích động kêu to, nghẹn ngào rơi lệ nói: "Hạ Tuyết. Hai người nhất định phải hạnh phúc, chúng tôi sẽ vĩnh viễn ủng hộ cô, sẽ vĩnh viễn yêu cô. . . . . ." . Hạ Tuyết xúc động cười khẽ, hơi gật đầu, rồi cùng Hàn Văn Hạo kích động hướng xe hoa đi tới, bọn Nhậm Phong mỉm cười, tự mình mở cửa xe, Hàn Văn Hạo nhẹ đỡ Hạ Tuyết lên xe trước, mình cũng ngồi lên xe, đóng cửa xe. Xe hoa chậm rãi chạy dọc theo đường lớn trung tâm phố xá sầm uất đi tới, rất nhiều người hâm mộ Hạ Tuyết, đã sớm đứng chờ, chỉ cần xe hoa đến nơi, sẽ giơ lên cao áp-phích ủng hộ, rất nhiều người mặc áo lễ, lúc xe hoa chạy 1000m, liền giơ cao áp-phích, nhiều loại hoa rãi khắp nơi, hai người ngồi ở trong xe, cảm động nhìn đám người ủng hộ xung quanh, cảm động cười. Xe hoa đi qua trước cao ốc Hàn thị và cao ốc Toàn Cầu, nhân viên làm việc bên trong cao ốc, xôn xao đứng trước cửa, lúc xe hoa chạy tới, tập thể lập tức khom lưng chào, vẫy tay chúc phúc, Hàn Văn Hạo mỉm cười gật đầu, ôm khẽ Hạ Tuyết hôn lên tóc cô. . . . . . Hạ Tuyết kích động nhìn Hàn Văn Hạo, cười nói: "Trong thời gian chuẩn bị hôn lễ này, anh vất vả rồi, vì em cử hành hôn lễ sang trọng như vậy, bây giờ em động đến nói không nên lời, giống như đang nằm mộng. . . . . ." Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Nếu em cảm thấy anh vất vả, tối nay để cho anh ôm em cho đã. . . . . ." "Hư. . . . . ." mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, vươn tay nhẹ nhàng đánh bờ vai của hắn một cái, Hàn Văn Hạo thuận lợi bắt lấy bàn tay nhỏ bé, đặt lên môi hôn, xúc động, nói: "Có thể có được em, cực khổ đi nữa, cũng là hạnh phúc, anh chờ đợi giờ khắc này, thật lâu thật lâu, loại cảm giác này rất hạnh phúc, từ đây về sau, em là người phụ nữ của anh. . . . . ." Hạ Tuyết ngọt ngào cười nhỏ, đầu dựa vào trên bả vai Hàn Văn Hạo, kích động nhìn khắp bầu trời đầy hoa bay múa, sâu kín nói: "Em rất mong đợi, giờ khắc hôn lễ. . . . . . Rất mong đợi, rất mong đợi. . . . . ." "Sẽ mỹ mãn . . . . . ." Hàn Văn Hạo động tình cam kết. Ở nơi đây, náo nhiệt và hạnh phúc, còn ở nơi đó thế nào? Trác Bách Quân mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đứng trước cửa sổ sát đất, uống rượu đỏ, bên cạnh để thiệp mời và một bộ lễ phục màu đen. . . . . . Hai tròng mắt hắn lóe lên tia sáng không dễ nhận biết.
Ngoài sân nhà họ Hàn, tân khách hào hứng bước tới bước lui, đang mong đợi hôn lễ lần này.
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt chào hỏi tân khách khắp nơi, nhưng Hàn Trung Trí mỗi bước đi, không ngừng nhìn tìm kiếm trong tân khách, trong lòng vẫn nghĩ đến đứa con kia, Trang Minh Nguyệt nhìn chồng nói: "Ông yên tâm, nó sẽ tới. . . . . ."
Hàn Trung Trí cười khổ nói: "Nó không đến, tôi cũng sẽ không trách nó, dù sao cũng là chúng ta phụ nó. . . . . ." . Trang Nguyệt Minh Tâm đau lòng nhìn chồng, còn chưa biết nói lời gì an ủi, thì đang lúc quay đầu trong chớp mắt, lại nhìn thấy có một bóng người màu đen đung đưa trước mặt, bà cho rằng mình hoa mắt, cố gắng nhìn kỹ, liền thấy Trác Bách Quân mặc bộ đồ phù rể, cổ áo mở ra, trong tay cầm cái nơ màu đen, có chút bất đắc dĩ đi về phía này, bà kích động gọi: "Trung Trí. Ông xem ai tới rồi ?"
Hàn Trung Trí cũng ngạc nhiên nhìn về phía trước, vừa vặn nhìn thấy Trác Bách Quân đang có chút ngượng ngùng đi tới, hai tròng mắt ông ta đột nhiên đỏ lên, kích động nói không ra lời, không biết nên phản ứng thế nào?
"Bách Quân. . . . . ." Trang Minh Nguyệt cũng nghẹn ngào gọi: "Con đến rồi. Chúng tôi cũng rất mong con đến"
Trác Bách Quân không lên tiếng, cúi đầu, đi tới trước mặt bọn họ, có chút bất mãn nói: "Chỗ này quá lớn, lại phô trương lớn như vậy, con đi tới đi lui, cũng không tìm được mọi người. Đã đi tới đi lui thật lâu. . . . . ."
Hàn Trung Trí nhất thời cảm động, nở nụ cười nói: "Tới là tốt rồi, tới là tốt rồi, anh cả của con. . . . . . Hắn sắp về tới, hôn lễ cũng sắp bắt đầu,con cùng hai em trai, phụ anh cả làm lễ. . . . . . Được không?"
Trác Bách Quân suy nghĩ một chút, do dự một chút, khẽ gật đầu nói: "Được . . . . . ."
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt cùng kích động nở nụ cười.
"Con xem con kìa. . . . . . Nơ cũng không . . . . . Dì thắt cho con . . . . ." Trang Minh Nguyệt rưng rưng, cầm lấy cái nơ trong tay Trác Bách Quân, đi lên phía trước, nhẹ lật cổ áo sơ mi cho hắn, hai tay khẽ run đeo nơ lên cho hắn, vừa đeo nước mắt vừa rơi xuống.
Trác Bách Quân nhìn bà một cái, cũng không ngăn bà làm như vậy.
Hàn Trung Trí quan tâm, nhìn Trác Bách Quân hỏi: "Con qua đây, đã ăn điểm tâm chưa? Có muốn cha nói Lý thẩm làm cho con một chút món ăn hay không?"
"Không cần. . . . . ." Trác Bách Quân nói: "Sáng nay Hạ Tuyết tới, đã làm cho con một chút rồi. . . . . . Mỗi ngày tới làm cho con, người chị dâu này, không tệ. . . . . ."
Hàn Trung Trí sững sờ, mỗi ngày Hạ Tuyết đều qua đó, bọn họ biết, nhưng ông ta ngạc nhiên nói: "Sáng nay Hạ Tuyết không có qua đó, hôm qua con bé đã ở lại Tân nương các, cũng không có đi ra a. . . . . ."
Trác Bách Quân nghe xong, tò mò ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ hỏi: "Vậy ai tới làm bữa sáng cho con vậy?" .
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu. . . . . .
Trác Bách Quân suy nghĩ một chút, không nghĩ ra, cũng không có để ý tới, ngược lại nói thật: "Hay là ăn một chút gì đi, bởi vì sáng nay có chút căng thẳng, ăn không vô. . . . . ."
"Được, được, tốt" Mắt Hàn Trung Trí đỏ bừng, nhìn Trác Bách Quân nói: "Con tới đây. Cha. . . . . . Cùng ngươi vào nhà, bảo đầu bếp làm cho con một chút món ăn. . . . . ."
"Vâng. . . . . ." Trác Bách Quân gật đầu, sau đó cùng Hàn Trung Trí đi vào trong, Trang Minh Nguyệt cũng không kịp chào tân khách, vội vàng đi tới phòng bếp, thu xếp.
Hàn Trung Trí cùng với Trác Bách Quân đi vào tòa nhà lớn, Lý thẩm vừa bước ra ngoài, nhìn thấy lão gia và Trác Bách Quân đi tới, bà sững sờ, không biết chào hỏi thế nào, Hàn Trung Trí cao hứng nói: "Đây là Cậu chủ. Cậu hai"
"Cậu hai" Lý thẩm lập tức cung kính, mỉm cười chào.
Trác Bách Quân không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
"Đến phòng ăn. . . . . ." Hàn Trung Trí nhẹ nắm cánh tay của con trai, căng thẳng run rẩy bước đi.
"Bước cẩn thận, coi chừng té. . . . . ." Trác Bách Quân đỡ cha đi vào trong, đi tới phòng ăn mới ngồi xuống, Trang Minh Nguyệt đã từ bên trong đi ra, bảo đầu bếp nhanh chóng đem các món điểm tâm lên, còn có một súp vây cá sớm chuẩn bị xong để đưa lên bàn tiệc, bào ngư xào, và một số món ăn khác, đều dọn lên, bà còn đích thân múc một chén cháo tổ yến nóng hổi, cẩn thận đưa đến trước mặt của Trác Bách Quân, vừa mới để xuống, nước mắt lại không nhịn được lăn xuống.
Trác Bách Quân nhận lấy chén cháo, nói một câu cám ơn, rồi cầm muỗng, cúi đầu bình tĩnh ăn cháo.
Hai mắt Hàn Trung Trí rưng rưng nhìn con trai, đã lớn như vậy, bỏ lỡ những năm tháng rất quý báu của cuộc đời của hắn, nhìn hắn lớn như vậy, ngồi ở trước mặt của mình, đang mặt bình tĩnh cầm muỗng, ăn từng ngụm từng ngụm cháo, thật ra biết hắn đã rất khoan dung, rất khoan dung với mình, ông ta thời xúc động, vội vàng cúi đầu lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: "Chúng ta ở chỗ này, nhất định con không được tự nhiên, con từ từ ăn đi, cha đi ra ngoài trước. . . . . ."
Trác Bách Quân ăn một chén cháo nữa, bình tĩnh nói: "Ngồi một lát đi, thu xếp bao lâu, không mệt sao? Dì cũng ngồi đi. . . . . ."
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt vui mừng nhìn hắn, cùng ngồi xuống.
Trác Bách Quân ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt hai ông bà già đang rưng rưng, liền hỏi: "Hai người không ăn một chút sao? Vậy cũng không đói bụng sao?"
"Không ăn. . . . . . cha. . . . . ."
"Ăn đi. . . . . ." Trang Minh Nguyệt nghẹn ngào, vội vàng nắm cánh tay chồng, nói: "Chúng ta là người một nhà. . . . . . Cùng nhau ăn một chút. . . . . ."
"A, được, được, được" Hàn Trung Trí lập tức bảo Lý thẩm thu xếp chén muỗng, cũng múc chén cháo, vừa ăn, trong lòng vừa xúc động nhìn Trác Bách Quân, lại có chút hy vọng hỏi: "Tối nay. . . . . . Bữa tiệc phải rất khuya, không bằng, ở lại một buổi tối, trò chuyện với cha một chút. . . . . .được không ?"
Trác Bách Quân suy nghĩ một chút, cầm đôi đũa, ăn một chút thức ăn, rồi nói: "Trong nhà có phòng sao?"
"Có. . . . . ." Trang Minh Nguyệt không nhịn được, cúi đầu kích động khóc thút thít.
Hàn Trung Trí cũng không nhịn được cúi đầu, lặng lẽ rơi lệ.
"Vậy thì ở lại thôi. Con thích ăn sáng với bánh mì sanwich, trứng gà, còn có cháo nóng. . . . . ." Trác Bách Quân bình tĩnh nói.
Trang Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, vừa rơi lệ vừa cười, nói: "Tốt. Sáng sớm dì sẽ chuẩn bị cho con, con muốn ăn cái gì, dì làm tất cả cho con. Cái gì dì cũng cho con. Chỉ cần con thích"
Trác Bách Quân cúi đầu, vẫn ăn cháo, hai mắt cũng đỏ lên. . . . . .
"Cha. . . . . . Xe hoa đã về. . . . . . Chuẩn bị làm lễ. . . . . . Bên Daniel cũng đã chuẩn bị xong" Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt vui vẻ đi vào phòng ăn, lại nhìn thấy cha mẹ đang cùng với Trác Bách Quân ăn sáng, bọn họ sửng sốt. . . . . .
Trác Bách Quân nghe được câu này, liền đặt muỗng xuống, đứng dậy nói: "Xe hoa đã về, chúng ta đi ra ngoài đi. . . . . ."
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng ngây ngốc nhìn hắn.
Trác Bách Quân không để ý bọn họ, vừa muốn đi qua, không ngờ bị Hàn Văn Vũ bắt được cánh tay, vòng chắc cổ của hắn nói: "Tên nhóc thối tha. Bây giờ mới xuất hiện. . . . . . Anh không biết chúng tôi mệt muốn chết rồi"
"Không thở được. . . . . ." Trác Bách Quân không nhịn được, bật cười, gắng phải ngăn tay của hắn.
"Mặc kệ" Hàn Văn Vũ lại muốn vòng chặt cổ của hắn, muốn đè chết hắn, Trác Bách Quân liều mạng kéo, cũng kéo không ra, hắn tức giận nói: "Tại sao chú luôn chưa trưởng thành vậy hả? Ở công ty cũng như vậy, ở nhà cũng như vậy. chú trưởng thành được không?"
"Tôi muốn ghìm chết anh. Đem one-king quăng vào một mình tôi. Mệt chết tôi rồi. Lúc ở công ty, hung hăng rủa anh. . . . . ." Hàn Văn Vũ vừa móc lấy cổ của Trác Bách Quân đi ra ngoài, vừa hung hăng nói.
Hàn Văn Kiệt cũng mỉm cười cùng đi ra ngoài nói: "Nếu ghìm chết rồi, em phụ trách cứu sống anh hai. . . . . ."
Trác Bách Quân không lên tiếng, quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, cũng im lặng cười một tiếng, sau đó ba anh em vừa nói vừa cười đi ra ngoài, Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt đi theo phía sau, vẻ mặt cũng kích động nhìn hình ảnh này, Trang Minh Nguyệt nghẹn ngào nói: "Nếu một lát nữa, Văn Hạo nhìn thấy hình ảnh như vậy, thì vui vẻ biết bao nhiêu?"
Pháo mừng ầm ầm mà vang lên, người chủ trì bắt đầu hưng phấn hô to: "Xin mời tân khách ngồi vào vị trí . . . . . . hôn lễ sắp bắt đầu"
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 631
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thuỷ tinh cầu Tân nương các giống như đóa hoa tươi, mở rộng ra, xuất hiện hình hoa đẹp nhất, đây là lễ chào hỏi cao nhất với tân khách. Chung quanh pháo hoa mừng khổng lồ, “ầm” một tiếng, bay thẳng lên trời, cuối cùng biến ảo thành rất nhiều đóa hoa nhỏ rực rỡ, mộng ảo rơi xuống. Rất nhiều chim bồ câu, mang đồng tâm kết, bay lượn trên không trung. Tiếng hoan hô của những người hâm mộ chấn động trời đất, lần nữa truyền khắp cả hồng nương các. Tấm thảm đỏ to dài từ trong Tân nương các mở rộng ra, chính xác lăn tới cạnh cửa xe hoa, Hàn Văn Hạo một bước đạp lên thảm đỏ, vẻ mặt kích động nhìn về phía tân nương các. Tiếng vỗ tay vang lên, trong màn lụa mỏng màu trắng, các phù dâu mặc váy xinh đẹp, mộng mơ chậm rãi bước ra, trong tay bọn họ cũng nâng Thủy Tinh Cầu xinh đẹp, đón gió xuân say lòng người, chậm rãi đi ra cửa, chia làm hai hàng đứng hai bên, đuôi váy màu trắng phất nhẹ lên, giống như tiên tử, hai tròng mắt sáng ngời chờ đợi . . . . . . . Rất nhiều nam nữ Tiểu Hoa đồng, mặc lễ phục nhỏ, trong tay mọi người cũng nâng hoa cầu, tay nắm tay, đi ra, cũng chia đứng hai bên, lặng yên chờ đợi, những người hâm mộ của Hạ Tuyết, đều yên lặng, chờ đợi giờ phút thiêng liêng này. Hàn Văn Hạo căng thẳng đứng trên thảm đỏ, nhìn chằm chằm nơi cửa. . . . . . Rốt cuộc nhìn thấy con gái mình, mặc váy dài cung đình màu vàng, xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đôi mắt to sáng ngời, đầu đội vòng hoa màu trắng, nét mặt vui vẻ đi ra, nhìn cha, đá lông nheo một cái. Hàn Văn Hạo cười một tiếng. Hạ Hân lại đi ra ngoài, ở đầu kia thảm đỏ, nhìn Hàn Văn Hạo hơi khom lưng, cùng Hi Văn đứng chung một chỗ. Bên trong rốt cuộc truyền đến tiếng lướt của đuôi váy thật dài, cuối cùng xuất hiện một bóng dáng màu trắng mộng ảo. Hạ Tuyết mặc váy cưới do bậc thầy thiết kế Paris chậm rãi ra, chiếc váy dài khít khao, xinh đẹp, bỏ qua long trọng, đổi lại cực hạn xa hoa, dùng hoa văn thần điểu thêu thủ công, lấy đường cong chạy theo phía trên đuôi váy thôi làm chủ đạo, khắp nơi đính kim cương nhỏ tinh xảo, tầng tầng lớp lớp lụa mỏng trong suốt dùng kim cương nhỏ thêu hoa văn xinh đẹp, từ ngang lưng Hạ Tuyết kéo thật dài gần 12m, giống áng như mây, tấm lụa mỏng bám đuôi theo Hạ Tuyết. . . . . . Chảy kiểu tóc cung đình, dùng hoa hồng nhỏ vòng chặt, trên trán cài nhẹ vòng bạch kim do bậc thầy thời trang Paris tự tay chế tạo cho cô, vòng qua phía trước rơi xuống những đóa hoa trân châu nhỏ màu trắng, giống như hoàng hậu cổ đại, lúc làm lễ, những đóa hoa trân châu nhỏ nhẹ nhàng đong đưa, trang sức tinh xảo, như ngầm có thể thấy được, bên ngoài phủ chiếc khăn lụa trùm đầu màu trắng, làm cho điểm thần bí kéo dài tới phút cuối cùng của hôn lễ. Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo chờ được Hạ Tuyết, hai mắt hắn chợt đỏ bừng nhìn Hạ Tuyết được hai người dâu phụ nâng đở, từng bước, từng bước đi về phía mình, hắn cảm động cười nhỏ, đứng chặt ở này đầu thảm đỏ, nhìn Hạ Tuyết. Hai mắt Hạ Tuyết đã sớm tràn lệ, xuyên qua mành trân châu lay động trên mặt, nhìn Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu trắng, kích động đứng ở đầu kia, cô nhớ tới rất nhiều người đã nói, giờ phút hôn lễ, sẽ không ngừng nhớ lại chuyện tình yêu đã trải qua, nhớ lại từ gặp Hàn Văn Hạo, từ lúc bắt đầu cãi vả, đến cuối cùng Tâm Linh Tương Thông, trải qua rất nhiều chuyện, nhớ tới những ngày tuyết rơi năm đó, hai người ở trong toa xe cuồng nhiệt hôn, sáu năm sau, lúc gặp lại mâu thuẫn, rồi đến lúc hắn nhảy xe, cùng mình rơi xuống vách núi, những ngày thần tiên ở dưới chân núi, rồi tới sau khi rời núi, tình yêu hai người gặp trắc trở, mỗi một bước đi đều đau thấu tim gan, chấn động trời đất. . . . . . Cha, mẹ, hôm nay con kết hôn, người yên tâm, con sẽ sống rất tốt, bởi vì con có một tình yêu quý giá nhất, người đàn ông này, cho dù con đi tới đâu, gặp phải khó khăn gì, gặp gỡ sống và chết, cũng có hắn làm bạn, đến chết cũng không đổi. Cha. . . . . . Mẹ. . . . . . Hai người yên tâm, con sẽ rất hạnh phúc, rất hạnh phúc. . . . . . Hạ Tuyết nhìn về phía Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào kích động cười. Hàn Văn Hạo cũng kích động nhìn cô. . . . . . Pháo mừng lại một lần nữa phóng lên cao, giấy màu rực rỡ, bay múa đầy trời, trên thảm đỏ, một đôi người hạnh phúc, cuối cùng đến gần nhau, Hạ Tuyết đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, rưng rưng cảm ơn nhìn hắn, Hàn Văn Hạo cũng dâng trào cảm động nhìn cô, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi khẽ hôn. . . . . . "A . . . . . ." rất nhiều người hâm mộ lại một lần nữa, giơ lên áp-phích Hạ Tuyết, đong đưa khắp nơi, hưng phấn rơi lệ, kêu to: "Hạ Tuyết. . . . . . Chúng tôi yêu cô. . . . . .Hai người nhất định phải hạnh phúc. . . . . ." Hàn Văn Hạo ôm khẽ Hạ Tuyết, cùng nhau nhìn về phía các tất cả những người hâm mộ trước Tân nương các, cũng cảm động nở nụ cười, Hạ Tuyết càng thêm rưng rưng đưa tay, đặt nhẹ bên môi, lại hướng bọn họ ném bay đi, chiếc hôn gió hạnh phúc, truyền tới trong lòng của mỗi người hâm mộ, bọn họ càng thêm kích động kêu to, nghẹn ngào rơi lệ nói: "Hạ Tuyết. Hai người nhất định phải hạnh phúc, chúng tôi sẽ vĩnh viễn ủng hộ cô, sẽ vĩnh viễn yêu cô. . . . . ." . Hạ Tuyết xúc động cười khẽ, hơi gật đầu, rồi cùng Hàn Văn Hạo kích động hướng xe hoa đi tới, bọn Nhậm Phong mỉm cười, tự mình mở cửa xe, Hàn Văn Hạo nhẹ đỡ Hạ Tuyết lên xe trước, mình cũng ngồi lên xe, đóng cửa xe. Xe hoa chậm rãi chạy dọc theo đường lớn trung tâm phố xá sầm uất đi tới, rất nhiều người hâm mộ Hạ Tuyết, đã sớm đứng chờ, chỉ cần xe hoa đến nơi, sẽ giơ lên cao áp-phích ủng hộ, rất nhiều người mặc áo lễ, lúc xe hoa chạy 1000m, liền giơ cao áp-phích, nhiều loại hoa rãi khắp nơi, hai người ngồi ở trong xe, cảm động nhìn đám người ủng hộ xung quanh, cảm động cười. Xe hoa đi qua trước cao ốc Hàn thị và cao ốc Toàn Cầu, nhân viên làm việc bên trong cao ốc, xôn xao đứng trước cửa, lúc xe hoa chạy tới, tập thể lập tức khom lưng chào, vẫy tay chúc phúc, Hàn Văn Hạo mỉm cười gật đầu, ôm khẽ Hạ Tuyết hôn lên tóc cô. . . . . . Hạ Tuyết kích động nhìn Hàn Văn Hạo, cười nói: "Trong thời gian chuẩn bị hôn lễ này, anh vất vả rồi, vì em cử hành hôn lễ sang trọng như vậy, bây giờ em động đến nói không nên lời, giống như đang nằm mộng. . . . . ." Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Nếu em cảm thấy anh vất vả, tối nay để cho anh ôm em cho đã. . . . . ." "Hư. . . . . ." mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, vươn tay nhẹ nhàng đánh bờ vai của hắn một cái, Hàn Văn Hạo thuận lợi bắt lấy bàn tay nhỏ bé, đặt lên môi hôn, xúc động, nói: "Có thể có được em, cực khổ đi nữa, cũng là hạnh phúc, anh chờ đợi giờ khắc này, thật lâu thật lâu, loại cảm giác này rất hạnh phúc, từ đây về sau, em là người phụ nữ của anh. . . . . ." Hạ Tuyết ngọt ngào cười nhỏ, đầu dựa vào trên bả vai Hàn Văn Hạo, kích động nhìn khắp bầu trời đầy hoa bay múa, sâu kín nói: "Em rất mong đợi, giờ khắc hôn lễ. . . . . . Rất mong đợi, rất mong đợi. . . . . ." "Sẽ mỹ mãn . . . . . ." Hàn Văn Hạo động tình cam kết. Ở nơi đây, náo nhiệt và hạnh phúc, còn ở nơi đó thế nào? Trác Bách Quân mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đứng trước cửa sổ sát đất, uống rượu đỏ, bên cạnh để thiệp mời và một bộ lễ phục màu đen. . . . . . Hai tròng mắt hắn lóe lên tia sáng không dễ nhận biết.