Khán đài màu trắng tại hiện trường hôn lễ chậm rãi nhô lên, cho đến khi cao năm mét, nghệ sĩ dương cầm mặc váy lụa trắng tinh, mỉm cười ngồi trước chiếc dương cầm ba chân, đón gió xuân say lòng người, bắt đầu khảy ca khúc Pháp lãng mạn “Đoàn tàu đi xa”, dàn giao hưởng ngay lập tức hòa theo, cùng với bài hát lãng mạn say lòng người, dàn Hợp Xướng nhi đồng cũng cất giọng hát, biểu diễn nhạc khúc lãng mạn để nghênh đón. Bức màn lụa màu vàng “oanh” một tiếng, kéo ra, một chiếc cầu hoa thật dài đang nhấp nháy ánh sáng, xuất hiện trước mặt mọi người, chúng tân khách chia ra ngồi hai bên, vẻ mặt cũng xôn xao nhìn chiếc cầu hoa dài gần trăm mét, trên mặt đất trải đầy hoa hồng tươi xinh, kéo dài tới trên khán đài chứng hôn, cổng hình vòm, tất cả khảm đầy thủy tinh bảy màu, còn kết rất nhiều đóa hoa nhỏ màu trắng, tạo ra một thế giới cổ tích đầy mộng mơ, tuyệt đẹp. Hàn Văn Hạo đứng ở đầu này thảm đỏ, dọc theo chiếc cầu hoa thật dài, nhìn về phía khán đài chứng hôn phía xa xa, vẻ mặt của hắn lộ ra nụ cười cảm động và vui sướng, chỉ thấy hắn bắt đầu cất bước, đạp hoa hồng đỏ thẫm xinh tươi, từng bước từng bước đi lên khán đài chứng hôn, tất cả người thân và tân khách nhìn thấy chú rễ xuất hiện, lập tức hưng phấn vỗ tay, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng liệt, Hàn Văn Hạo ở trong tiếng vỗ tay, hướng chúng tân khách khẽ gật đầu cám ơn, lúc đi ngang qua cha mẹ của mình, hắn càng thêm hiểu ý cười một tiếng, sau đó đứng bên cạnh đài chứng hôn màu trắng, thở nhẹ, có chút căng thẳng, nắm quả đấm, chờ đợi. Ca khúc Pháp lãng mạn vẫn ngon ngào vang lên trên toàn trường, tiếng vỗ tay tại hiện trường dần dần hạ xuống, từ từ yên lặng, chúng tân khách đang hào hứng chờ mong, rồi nghe phía trước nói cô dâu đã vào, từng trận tiếng vỗ tay cuồng nhiệt lại vang lên, mọi người xôn xao tò mò nhìn đầu kia thảm đỏ, rốt cuộc nhìn thấy Daniel mặc lễ phục màu đen, hôm nay nhìn hắn vẫn như xưa, nhất phái tao nhã, phong độ thân sĩ cầm tay cô dâu cao quý xinh đẹp cầm hoa cầu, mộng mơ, kỳ diệu đi về phía bên này thảm đỏ, Hàn Văn Vũ cầm tay Kim Vân, dẫn đầu đi theo phía sau, Trác Bách Quân cầm tay tiểu thư nhà họ Phó, sau lưng dẫn theo cả đám phù rể, phù dâu cũng chậm rãi đi tới, Hi Văn mặc váy nhỏ màu hồng, cầm tay người bạn Hoa đồng cũng chậm rãi đi tới, cả đoàn người ngọt ngào, ấm áp. Ngay sau đó, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt! ! Hàn Văn Hạo kích động nhìn Daniel dắt vợ chưa cưới của mình từ từ đi tới, hắn đột nhiên cảm xúc trăm mối ngổn ngang, trong lòng mang theo biết ơn, nhìn vẻ mặt dịu dàng và nụ cười chúc phúc của Daniel, hắn lại nhìn người vợ của mình ở bên cạnh, khăn lụa trùm đầu màu trắng và mành trân châu che mặt, nhất định đôi mắt tràn đầy ý cười, tràn đầy cảm kích, cảm xúc của hắn lại mãnh liệt trào dâng. Rốt cuộc, Daniel đem Hạ Tuyết dắt tới đầu bên này thảm đỏ, nhìn Hàn Văn Hạo đang đang nôn nóng mong đợi ở đầu kia, Daniel xoay người, nhìn Hạ Tuyết, hai mắt lộ ra dịu dàng và nụ cười thâm tình một lần cuối, nhìn cô bên trong cái khăn che mặt, xúc động, mỉm cười nói: "Bảo bối, kế tiếp là thời khắc tuyệt vời nhất trong đời em, anh rất vui, sáu năm trước, đã đến một xinh đẹp trấn nhỏ, tiếp nhận một người mẹ xinh đẹp hoạt bát, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, hình ảnh của em năm đó, kiên cường mang bụng bự, phe phẩy cây quạt nhỏ, đứng dưới cây liễu mỉm cười, cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngày Hi Văn ra đời, chúng ta cùng chung một chỗ, từng giây phút có em, anh rất hạnh phúc" Hạ Tuyết nghẹn ngào nhìn Daniel, vị hoàng tử dịu dàng hoàn mỹ nhất. Hai mắt Daniel đỏ thắm, xúc động nhìn Hạ Tuyết nói: "Cho dù cuộc đời sau này có thế nào, chúng ta ở trong Vũ trụ, hay đi về phía bất kỳ một quỹ đạo nào, nhưng anh tin tưởng, tình nghĩa giữa anh và em, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, thân ái, đi thôi, anh muốn đem tay em, đặt vào trong tay một người khác, để cho hắn dắt tay của em, dũng cảm đi về phía tương lai trọn cuộc đời" "Daniel, cám ơn anh" Hạ Tuyết cảm động đến nói không ra lời, khẽ nói cám ơn, chia tay sáu năm tình cảm, thật sự có biết bao nhiêu đau buồn. Daniel dịu dàng cười khẽ, cũng có chút căng thẳng dắt tay Hạ Tuyết, đứng trước thảm đỏ, cùng Hạ Tuyết nhìn về phía trước! Giờ phút trang Nghiêm sắp tới! Nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp, ngồi trước dương cầm thủy tinh, hai mắt sáng rỡ, vẻ mặt động lòng người, đưa ra ngón tay ngọc thon dài, đặt giữa hai phím trắng đen, trong không khí trang nghiêm, đè xuống, khảy “Hành khúc hôn lễ” rung động lòng người, dàn giao hưởng lập tức theo tiếng dương cầm, cũng diễn tấu bài hát, dàn Hợp Xướng nhi đồng cũng cất giọng biểu diễn nhạc khúc, lãng mạn. Vào lúc này, đột nhiên bên dưới khán đài màu trắng, hàng trăm ngàn con bướm xanh bay lên không trung, trong tiếng ồ lên của tân khách, vây xung quanh chiếc cầu hoa thật dài, mộng mơ, vỗ đôi cánh xinh đẹp, phất phới bay trong chiếc cầu hoa, Daniel và Hạ Tuyết kích động và vui vẻ đi trong bươm bướm bay múa đầy trời, từng bước từng bước tiến về phía khán đài chứng hôn, Hàn Văn Hạo đứng ở đầu này, kích động nhìn Hạ Tuyết. Hạ Tuyết cũng kích động nhìn Hàn Văn Hạo, từng bước từng bước đến gần bên cạnh hắn, hai mắt không nhịn được tràn ra nước mắt, mặc dù Isha đã nói với cô, ngàn vạn lần không thể khóc, mascara sẽ làm mắt mình trở thành gấu mèo (0.0). Người bạn thân Isha, ngồi ở đầu dưới chiếc cầu hoa, nhìn Daniel dắt tay bạn tốt của mình từng bước, từng bước đi về phía thảm đỏ, cô đột nhiên cảm thán nở nụ cười, hai mắt không nhịn được đỏ lên, kêu nhỏ: "Hạ Tuyết cố lên" “Hành khúc hôn lễ” rung động lòng người vẫn vang lên, Daniel dắt tay Hạ Tuyết vẫn đi về phía Hàn Văn Hạo, từ khoảng cách tương đối xa, rốt cuộc đã đạp đoàn hoa hình trái tim cuối cùng, đi tới trước mặt của chú rễ, Daniel và Hàn Văn Hạo hai người đàn ông phong độ, đứng đối diện nhau, nhìn nhau thật sâu, rốt cuộc trong ánh mắt và sự chờ mong của mọi người, Daniel mỉm cười nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết đang đặt ở cánh tay của mình, đem đặt ở trong tay Hàn Văn Hạo, mới ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Hạ Tuyết giao cho anh, hi vọng sau này, anh có thể yêu thương cô ấy cả đời, tôi tin anh, giống như tin tưởng chính mình" Hàn Văn Hạo cảm kích nhìn Daniel, nghiêm trang cam kết: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cám ơn anh, 6 năm qua, đã yêu thương, ủng hộ và khích lệ cho cô ấy, cám ơn sự thành toàn vĩ đại của anh" Daniel yên lòng cười khẽ, quay đầu nhìn Hạ Tuyết ở bên trong chiếc khăn lụa trùm đầu, mông lung cảm động, gật đầu với cô, trong hành khúc hôn lễ, xoay người đi xuống chiếc cầu hoa, ngồi chung một chỗ với mẹ mình, cùng nhìn lên khán đài chúc phúc cho cô dâu chú rể! Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết kích động nhìn nhau, vô cùng vất vả mới đi tới hôm nay, cám ơn trời cao thành toàn, hai người đều nở nụ cười, hơi xoay người, đối mặt với khán đài chứng hôn màu trắng! Hàn Văn Vũ và Trác Bách Quân lấy thân phận anh em trai chưa kết hôn, đứng ở sau anh trai mình, kế tiếp là cả đám phù rể đứng một bên! Kim Vân và Phó Đan Đan dẫn chúng phù dâu cũng đứng một bên cô dâu ! Hành khúc Hôn lễ rốt cục cũng ngừng lại! ! Người chủ trì cao giọng hô to: Xin mời người chứng hôn! Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng chúng tân khách nhìn về phía sau khán đài màu trắng, một người già chậm rãi đi ra, mặc lễ phục màu đen, khuôn mặt hiền lành và nụ cười cơ trí, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nhất thời khiếp sợ nhìn ông lão kia, kêu lên: "Ông nội"
Trần lão mỉm cười tới trước khán đài chứng hôn, nhìn hai đứa bé này, rốt cuộc đứng chung một chỗ, nhận lấy lời chúc phúc của vạn người, ông lão cảm động cười một tiếng, cũng không có quá nhiều lời, biết đây là thời khắc long trọng, vẻ mặt nghiêm túc, mở quyển sách màu đỏ thẫm, trong không khí hoàn toàn yên tĩnh đầy mong đợi, chậm rãi mở miệng nói: "Thật vui mừng có thể lấy thân phận của người chứng hôn, tham gia hôn lễ hôm nay, Hàn Văn Hạo tiên sinh và Hạ Tuyết tiểu thư kết duyên chồng vợ trăm năm, dắt tay nhau làm bạn suốt cuộc đời. Mượn một câu thơ của danh nhân nói: Đêm tối cho ta đôi mắt màu đen, để chúng ta dùng nó tìm kiếm tình yêu tốt đẹp. Đã từng có thời gian kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, nhưng vì một chút duyên phận trân quý, bọn họ đã trải qua trăm ngàn gian khổ mới đến được cùng với nhau! Để cho bọn họ quen biết, hiểu nhau rồi đến gần nhau hơn, số mạng không chỉ tạo ra tình yêu của bọn họ, mà còn mang đến cho bọn họ dũng khí, kiên trì và quyết tâm!"
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết kích động nhìn Trần lão!
Trần lão mỉm cười khép quyển sách màu đỏ thẫm, sau đó nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Sau đây tôi tuyên bố lời thề kết hôn: Hàn Văn Hạo tiên sinh, ngài có đồng ý cưới Hạ Tuyết tiểu thư làm vợ, trở thành người bầu bạn duy nhất trong cuộc đời của ngài không ?"
Hàn Văn Hạo kích động nhìn Trần lão nói: "Tôi đồng ý! Tôi đồng ý Hạ Tuyết trở thành vợ của tôi, là người bầu bạn duy nhất trong cuộc đời tôi, tôi trân trọng tình yêu của chúng tôi, cho dù trong hiện tại, tương lai, hay mãi mãi. Tôi sẽ tin tưởng cô ấy, tôn trọng cô ấy. Tôi nguyện chia sẽ hạnh phúc hay đau buồn cùng cô ấy. Tôi nguyện chung thủy với cô ấy, cho dù tương lai tốt đẹp hay nghèo khó, cho dù gian nan hay an nhàn, tôi cũng sẽ cùng cô ấy vượt qua. Cho dù đón nhận cuộc sống như thế nào, tôi cũng sẽ luôn bảo vệ, vươn tay để cho cô ấy nắm lấy. Tôi sẽ đem sinh mệnh của mình, giao cho cô ấy"
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt! Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt nhìn hình ảnh này, cũng không khỏi xúc động, hai mắt đỏ bừng.
Trong tiếng vỗ tay nhỏ dần, Trần lão gật đầu khẽ cười, rồi thương yêu nhìn Hạ Tuyết nói: "Hạ Tuyết tiểu thư, cô có đồng ý làm vợ của Hàn Văn Hạo tiên sinh, trở thành người bầu bạn duy nhất trong cuộc đời của cô không ?"
Hai mắt Hạ Tuyết nóng lên, kích động nói: "Tôi đồng ý, tôi đồng ý trở thành vợ của Hàn Văn Hạo, trở thành người bầu bạn duy nhất trong cuộc đời của tôi, tôi trân trọng tình yêu của chúng tôi, cho dù trong hiện tại, tương lai, hay mãi mãi. Tôi sẽ tin tưởng anh ấy, tôn trọng anh ấy. Tôi nguyện chia sẽ hạnh phúc hay đau buồn cùng anh ấy. Tôi nguyện chung thủy với anh ấy, cho dù tương lai tốt đẹp hay nghèo khó, cho dù gian nan hay an nhàn, tôi cũng sẽ cùng anh ấy vượt qua. Cho dù đón nhận cuộc sống như thế nào, tôi cũng sẽ luôn quan tâm, vươn tay để cho anh ấy nắm lấy. Tôi sẽ đem sinh mệnh của mình, giao cho anh ấy"
Tiếng vỗ tay từng trận vang lên! Daniel và Lam Anh cảm động mỉm cười.
Trần lão lại mỉm cười gật đầu nói: "Xin hai bên trao đổi nhẫn cưới!"
Hàn Văn Vũ và Kim Vân lập tức tiến lên, tay nâng một chiếc hộp màu đỏ, mở ra hộp của mình, vẻ mặt Hàn Văn Hạo kích động cầm chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, đeo vào ngón tay áp út của cô, sau đó nhẹ nâng bàn tay nhỏ bé của cô, tình thâm hôn lên chiếc nhẫn, trong lòng của Hạ Tuyết ngọt ngào, không nhịn được cảm động, hai mắt ứa lệ, cô chậm rãi cầm lấy chiếc nhẫn bạch kim trong tay Kim Vân, nắm tay Hàn Văn Hạo, cảm xúc dâng tràn, vẻ mặt kích động, đưa tay, đeo vào trong ngón áp út người đàn ông này, cô đột nhiên bật khóc, nước mắt lăn xuống !
Toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt!
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nhìn nhau, ngọt ngào, thâm tình mỉm cười.
Rốt cuộc Trần lão mỉm cười nói: "Trong buổi hôn lễ này, tôi sẳn sàng cùng mọi người chứng kiến, trong cuộc sống sau này, hai người phải dùng cả đời để yêu thương, bảo vệ đối phương, che chở đối phương, trong đường đời vĩnh viễn tâm đầu ý hợp, tôi cũng sẳn sàng cùng mọi người chứng kiến, trong tương lai sau này, nhìn hai người đầu bạc răng long, hạnh phúc mỹ mãn. Ngay lúc này, làm người chứng hôn, tôi tuyên bố: chú rễ và cô dâu từ đây kết làm vợ chồng hợp pháp! Xin mọi người cho tràng pháo tay!"
Toàn trường tân khách xôn xao đứng lên, nhìn cô dâu chú rể trên khán đài, tiếng vỗ tay vang lên cuồng nhiệt, thậm chí chúc phúc và ủng hộ cho bọn họ!
Hàn Văn Hạo xoay người, kích động nhìn Hạ Tuyết, trong tiếng chúc phúc của mọi người, chậm rãi tiến lên, hai mắt đỏ thắm, vươn tay, nhấc khăn trùm đầu của cô, kéo mành trân châu thần bí trên khuôn mặt cô, ngay sau đó, nhìn thấy hai tròng mắt xúc động của vợ, đang nhìn mình chằm chằm, cảm động rưng rưng, khuôn mặt xinh đẹp, giữa trăm ngàn con bướm bay múa, uyển chuyển phong hoa, xinh đẹo say lòng người, hắn nhất thời kích động khẽ ôm eo Hạ Tuyết, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên môi của cô.
Chúng tân khách lại đứng lên, cuồng nhiệt vỗ tay.
“Phụt” một tiếng, từ chung quanh người nhà họ Hàn, vang lên lời chúc mừng, rất nhiều giấy bảy màu tung bay lên không trung, rất nhiều con bướm xanh trên bầu trời nhẹ nhàng tung bay, nghệ sĩ dương cầm vui vẻ mỉm cười khảy đàn “Tình yêu tuyệt đẹp”, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết trong tiếng vỗ tay và chúc phúc của mọi người, ôm chặt nhau, nhìn người thân và tân khách, cùng nhau cúi người tạ lễ! !
Chúng tân khách cùng nhau đứng lên, đến gần cầu hoa, cao giọng hô: "Chúc mừng hai người ……………"
"Cám ơn" Hai vợ chồng Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng nhau nhìn tân khách gật đầu cám ơn, sau đó tay trong tay, đi qua chiếc cầu hoa thủy tinh, nhìn về phía chúng tân khách vẫy tay chào, cho đến khi đi tới cuối đầu chiếc cầu hoa, Isha ở đầu cầu hoa nhắc nhở Hạ Tuyết: "Bảo bối! ! Ném hoa cầu! !"
Hạ Tuyết đứng ở bên đầu này chiếc cầu hoa, nhìn chúng dâu phụ vui vẻ đi tới, nôn nóng đứng ở dưới cầu hoa, hưng phấn nhìn Hạ Tuyết, ngay cả rất nhiều thiên kim nổi tiếng ngồi cùng Isha đều say mê chờ đợi, Hạ Tuyết quay đầu, kích động nhìn Hàn Văn Hạo
Hàn Văn Hạo nhìn vợ mỉm cười.
Hạ Tuyết cũng mỉm cười gật đầu, buông tay chồng, đưa lưng về phía sau lưng phù rể, hai tay nâng hoa cầu, hai mắt nhắm lại, cầu nguyện một lúc, rồi vui vẻ mở mắt kêu to: "Nhận hoa cầu đây ……………"
Bó hoa cầu màu trắng, được ném trên không trung thành một đường cung xinh đẹp, hướng trong đám người rơi xuống, tất cả các tiểu thư cũng theo bản năng đưa tay nhận, nhưng đều chụp hụt, mọi người cũng nhìn trái, nhìn phải xem hoa cầu rơi ở đâu.
"Người đó là ai vậy?" Tiểu thư nhà họ Vương, Vương Tịnh khẽ kêu lên, chúng dâu phụ xôn xao đứng ra một vị trí, nhìn cô gái trước mặt, dáng dấp mộng mơ xinh đẹp, dịu dàng, uyển chuyển, mặc chiếc váy dài đến đầu gối màu xanh dương, mái tóc buông dài, dùng sợi ruy băng trắng quấn quanh, khuôn mặt ngượng ngùng, đỏ bừng đang cầm bó hoa cầu kia, không biết nên nói gì.
Trác Bách Quân không để ý đến ai nhận hoa cầu, muốn cùng Hàn Văn Vũ đi xuống chiếc cầu, nhưng lúc đang đi xuống cầu, trong chớp mắt, nhìn thấy bóng dáng màu xanh nhạt, hắn sững sờ, kích động quay đầu lại, kích động nhìn Tĩnh Đồng đứng ở trong đám người, hắn nhất thời trợn to hai mắt, cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng lại không nhịn được hai mắt đỏ lên, chạy như bay xuống chiếc cầu hoa, rẽ đám người, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi tới trước mặt của Tĩnh Đồng, nhìn cô chân thực đứng ở trước mặt của mình, tim của hắn chợt đau nhói, ly nước kia không phải là thuốc độc, hắn chưa bao giờ muốn làm hại cô, chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt.
Tĩnh Đồng cũng ngẩng đầu lên mỉm cười, nhìn Trác Bách Quân, nụ cười dịu dàng, hai mắt thiện lương nhẹ cong lên, như muốn nói cho hắn biết, em biết rõ ly nước kia không phải là thuốc độc.
Trác Bách Quân đột nhiên cười nhỏ, lập tức ôm Tĩnh Đồng vào trong ngực, kích động đến run rẩy, nghẹn ngào nói: "Anh rất nhớ em"
Hai mắt Tĩnh Đồng đỏ lên, đang cầm hoa cầu, nhẹ ôm trong ngực hắn, nhưng cũng không nói gì, chỉ muốn dùng dịu dàng của mình, dành cho người đàn ông đáng yêu này.
Hàn Văn Hạo ôm lấy Hạ Tuyết đứng trên chiếc cầu hoa, nhìn đôi tình nhân, cũng thỏa mãn nở nụ cười.
"Em ném có chính xác không?" Hạ Tuyết nở nụ cười xinh đẹp hỏi Hàn Văn Hạo.
"Ừm! Kỹ thuật rất tốt!" Hàn Văn Hạo véo nhẹ cằm vợ, hôn nhẹ trên môi của cô.
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 633
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khán đài màu trắng tại hiện trường hôn lễ chậm rãi nhô lên, cho đến khi cao năm mét, nghệ sĩ dương cầm mặc váy lụa trắng tinh, mỉm cười ngồi trước chiếc dương cầm ba chân, đón gió xuân say lòng người, bắt đầu khảy ca khúc Pháp lãng mạn “Đoàn tàu đi xa”, dàn giao hưởng ngay lập tức hòa theo, cùng với bài hát lãng mạn say lòng người, dàn Hợp Xướng nhi đồng cũng cất giọng hát, biểu diễn nhạc khúc lãng mạn để nghênh đón. Bức màn lụa màu vàng “oanh” một tiếng, kéo ra, một chiếc cầu hoa thật dài đang nhấp nháy ánh sáng, xuất hiện trước mặt mọi người, chúng tân khách chia ra ngồi hai bên, vẻ mặt cũng xôn xao nhìn chiếc cầu hoa dài gần trăm mét, trên mặt đất trải đầy hoa hồng tươi xinh, kéo dài tới trên khán đài chứng hôn, cổng hình vòm, tất cả khảm đầy thủy tinh bảy màu, còn kết rất nhiều đóa hoa nhỏ màu trắng, tạo ra một thế giới cổ tích đầy mộng mơ, tuyệt đẹp. Hàn Văn Hạo đứng ở đầu này thảm đỏ, dọc theo chiếc cầu hoa thật dài, nhìn về phía khán đài chứng hôn phía xa xa, vẻ mặt của hắn lộ ra nụ cười cảm động và vui sướng, chỉ thấy hắn bắt đầu cất bước, đạp hoa hồng đỏ thẫm xinh tươi, từng bước từng bước đi lên khán đài chứng hôn, tất cả người thân và tân khách nhìn thấy chú rễ xuất hiện, lập tức hưng phấn vỗ tay, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng liệt, Hàn Văn Hạo ở trong tiếng vỗ tay, hướng chúng tân khách khẽ gật đầu cám ơn, lúc đi ngang qua cha mẹ của mình, hắn càng thêm hiểu ý cười một tiếng, sau đó đứng bên cạnh đài chứng hôn màu trắng, thở nhẹ, có chút căng thẳng, nắm quả đấm, chờ đợi. Ca khúc Pháp lãng mạn vẫn ngon ngào vang lên trên toàn trường, tiếng vỗ tay tại hiện trường dần dần hạ xuống, từ từ yên lặng, chúng tân khách đang hào hứng chờ mong, rồi nghe phía trước nói cô dâu đã vào, từng trận tiếng vỗ tay cuồng nhiệt lại vang lên, mọi người xôn xao tò mò nhìn đầu kia thảm đỏ, rốt cuộc nhìn thấy Daniel mặc lễ phục màu đen, hôm nay nhìn hắn vẫn như xưa, nhất phái tao nhã, phong độ thân sĩ cầm tay cô dâu cao quý xinh đẹp cầm hoa cầu, mộng mơ, kỳ diệu đi về phía bên này thảm đỏ, Hàn Văn Vũ cầm tay Kim Vân, dẫn đầu đi theo phía sau, Trác Bách Quân cầm tay tiểu thư nhà họ Phó, sau lưng dẫn theo cả đám phù rể, phù dâu cũng chậm rãi đi tới, Hi Văn mặc váy nhỏ màu hồng, cầm tay người bạn Hoa đồng cũng chậm rãi đi tới, cả đoàn người ngọt ngào, ấm áp. Ngay sau đó, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt! ! Hàn Văn Hạo kích động nhìn Daniel dắt vợ chưa cưới của mình từ từ đi tới, hắn đột nhiên cảm xúc trăm mối ngổn ngang, trong lòng mang theo biết ơn, nhìn vẻ mặt dịu dàng và nụ cười chúc phúc của Daniel, hắn lại nhìn người vợ của mình ở bên cạnh, khăn lụa trùm đầu màu trắng và mành trân châu che mặt, nhất định đôi mắt tràn đầy ý cười, tràn đầy cảm kích, cảm xúc của hắn lại mãnh liệt trào dâng. Rốt cuộc, Daniel đem Hạ Tuyết dắt tới đầu bên này thảm đỏ, nhìn Hàn Văn Hạo đang đang nôn nóng mong đợi ở đầu kia, Daniel xoay người, nhìn Hạ Tuyết, hai mắt lộ ra dịu dàng và nụ cười thâm tình một lần cuối, nhìn cô bên trong cái khăn che mặt, xúc động, mỉm cười nói: "Bảo bối, kế tiếp là thời khắc tuyệt vời nhất trong đời em, anh rất vui, sáu năm trước, đã đến một xinh đẹp trấn nhỏ, tiếp nhận một người mẹ xinh đẹp hoạt bát, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, hình ảnh của em năm đó, kiên cường mang bụng bự, phe phẩy cây quạt nhỏ, đứng dưới cây liễu mỉm cười, cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngày Hi Văn ra đời, chúng ta cùng chung một chỗ, từng giây phút có em, anh rất hạnh phúc" Hạ Tuyết nghẹn ngào nhìn Daniel, vị hoàng tử dịu dàng hoàn mỹ nhất. Hai mắt Daniel đỏ thắm, xúc động nhìn Hạ Tuyết nói: "Cho dù cuộc đời sau này có thế nào, chúng ta ở trong Vũ trụ, hay đi về phía bất kỳ một quỹ đạo nào, nhưng anh tin tưởng, tình nghĩa giữa anh và em, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, thân ái, đi thôi, anh muốn đem tay em, đặt vào trong tay một người khác, để cho hắn dắt tay của em, dũng cảm đi về phía tương lai trọn cuộc đời" "Daniel, cám ơn anh" Hạ Tuyết cảm động đến nói không ra lời, khẽ nói cám ơn, chia tay sáu năm tình cảm, thật sự có biết bao nhiêu đau buồn. Daniel dịu dàng cười khẽ, cũng có chút căng thẳng dắt tay Hạ Tuyết, đứng trước thảm đỏ, cùng Hạ Tuyết nhìn về phía trước! Giờ phút trang Nghiêm sắp tới! Nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp, ngồi trước dương cầm thủy tinh, hai mắt sáng rỡ, vẻ mặt động lòng người, đưa ra ngón tay ngọc thon dài, đặt giữa hai phím trắng đen, trong không khí trang nghiêm, đè xuống, khảy “Hành khúc hôn lễ” rung động lòng người, dàn giao hưởng lập tức theo tiếng dương cầm, cũng diễn tấu bài hát, dàn Hợp Xướng nhi đồng cũng cất giọng biểu diễn nhạc khúc, lãng mạn. Vào lúc này, đột nhiên bên dưới khán đài màu trắng, hàng trăm ngàn con bướm xanh bay lên không trung, trong tiếng ồ lên của tân khách, vây xung quanh chiếc cầu hoa thật dài, mộng mơ, vỗ đôi cánh xinh đẹp, phất phới bay trong chiếc cầu hoa, Daniel và Hạ Tuyết kích động và vui vẻ đi trong bươm bướm bay múa đầy trời, từng bước từng bước tiến về phía khán đài chứng hôn, Hàn Văn Hạo đứng ở đầu này, kích động nhìn Hạ Tuyết. Hạ Tuyết cũng kích động nhìn Hàn Văn Hạo, từng bước từng bước đến gần bên cạnh hắn, hai mắt không nhịn được tràn ra nước mắt, mặc dù Isha đã nói với cô, ngàn vạn lần không thể khóc, mascara sẽ làm mắt mình trở thành gấu mèo (0.0). Người bạn thân Isha, ngồi ở đầu dưới chiếc cầu hoa, nhìn Daniel dắt tay bạn tốt của mình từng bước, từng bước đi về phía thảm đỏ, cô đột nhiên cảm thán nở nụ cười, hai mắt không nhịn được đỏ lên, kêu nhỏ: "Hạ Tuyết cố lên" “Hành khúc hôn lễ” rung động lòng người vẫn vang lên, Daniel dắt tay Hạ Tuyết vẫn đi về phía Hàn Văn Hạo, từ khoảng cách tương đối xa, rốt cuộc đã đạp đoàn hoa hình trái tim cuối cùng, đi tới trước mặt của chú rễ, Daniel và Hàn Văn Hạo hai người đàn ông phong độ, đứng đối diện nhau, nhìn nhau thật sâu, rốt cuộc trong ánh mắt và sự chờ mong của mọi người, Daniel mỉm cười nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết đang đặt ở cánh tay của mình, đem đặt ở trong tay Hàn Văn Hạo, mới ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Hạ Tuyết giao cho anh, hi vọng sau này, anh có thể yêu thương cô ấy cả đời, tôi tin anh, giống như tin tưởng chính mình" Hàn Văn Hạo cảm kích nhìn Daniel, nghiêm trang cam kết: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cám ơn anh, 6 năm qua, đã yêu thương, ủng hộ và khích lệ cho cô ấy, cám ơn sự thành toàn vĩ đại của anh" Daniel yên lòng cười khẽ, quay đầu nhìn Hạ Tuyết ở bên trong chiếc khăn lụa trùm đầu, mông lung cảm động, gật đầu với cô, trong hành khúc hôn lễ, xoay người đi xuống chiếc cầu hoa, ngồi chung một chỗ với mẹ mình, cùng nhìn lên khán đài chúc phúc cho cô dâu chú rể! Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết kích động nhìn nhau, vô cùng vất vả mới đi tới hôm nay, cám ơn trời cao thành toàn, hai người đều nở nụ cười, hơi xoay người, đối mặt với khán đài chứng hôn màu trắng! Hàn Văn Vũ và Trác Bách Quân lấy thân phận anh em trai chưa kết hôn, đứng ở sau anh trai mình, kế tiếp là cả đám phù rể đứng một bên! Kim Vân và Phó Đan Đan dẫn chúng phù dâu cũng đứng một bên cô dâu ! Hành khúc Hôn lễ rốt cục cũng ngừng lại! ! Người chủ trì cao giọng hô to: Xin mời người chứng hôn! Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng chúng tân khách nhìn về phía sau khán đài màu trắng, một người già chậm rãi đi ra, mặc lễ phục màu đen, khuôn mặt hiền lành và nụ cười cơ trí, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nhất thời khiếp sợ nhìn ông lão kia, kêu lên: "Ông nội"