Trần lão mỉm cười tới trước khán đài chứng hôn, nhìn hai đứa bé này, rốt cuộc đứng chung một chỗ, nhận lấy lời chúc phúc của vạn người, ông lão cảm động cười một tiếng, cũng không có quá nhiều lời, biết đây là thời khắc long trọng, vẻ mặt nghiêm túc, mở quyển sách màu đỏ thẫm, trong không khí hoàn toàn yên tĩnh đầy mong đợi, chậm rãi mở miệng nói: "Thật vui mừng có thể lấy thân phận của người chứng hôn, tham gia hôn lễ hôm nay, Hàn Văn Hạo tiên sinh và Hạ Tuyết tiểu thư kết duyên chồng vợ trăm năm, dắt tay nhau làm bạn suốt cuộc đời. Mượn một câu thơ của danh nhân nói: Đêm tối cho ta đôi mắt màu đen, để chúng ta dùng nó tìm kiếm tình yêu tốt đẹp. Đã từng có thời gian kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, nhưng vì một chút duyên phận trân quý, bọn họ đã trải qua trăm ngàn gian khổ mới đến được cùng với nhau! Để cho bọn họ quen biết, hiểu nhau rồi đến gần nhau hơn, số mạng không chỉ tạo ra tình yêu của bọn họ, mà còn mang đến cho bọn họ dũng khí, kiên trì và quyết tâm!"
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết kích động nhìn Trần lão!
Trần lão mỉm cười khép quyển sách màu đỏ thẫm, sau đó nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Sau đây tôi tuyên bố lời thề kết hôn: Hàn Văn Hạo tiên sinh, ngài có đồng ý cưới Hạ Tuyết tiểu thư làm vợ, trở thành người bầu bạn duy nhất trong cuộc đời của ngài không ?"
Hàn Văn Hạo kích động nhìn Trần lão nói: "Tôi đồng ý! Tôi đồng ý Hạ Tuyết trở thành vợ của tôi, là người bầu bạn duy nhất trong cuộc đời tôi, tôi trân trọng tình yêu của chúng tôi, cho dù trong hiện tại, tương lai, hay mãi mãi. Tôi sẽ tin tưởng cô ấy, tôn trọng cô ấy. Tôi nguyện chia sẽ hạnh phúc hay đau buồn cùng cô ấy. Tôi nguyện chung thủy với cô ấy, cho dù tương lai tốt đẹp hay nghèo khó, cho dù gian nan hay an nhàn, tôi cũng sẽ cùng cô ấy vượt qua. Cho dù đón nhận cuộc sống như thế nào, tôi cũng sẽ luôn bảo vệ, vươn tay để cho cô ấy nắm lấy. Tôi sẽ đem sinh mệnh của mình, giao cho cô ấy"
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt! Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt nhìn hình ảnh này, cũng không khỏi xúc động, hai mắt đỏ bừng.
Trong tiếng vỗ tay nhỏ dần, Trần lão gật đầu khẽ cười, rồi thương yêu nhìn Hạ Tuyết nói: "Hạ Tuyết tiểu thư, cô có đồng ý làm vợ của Hàn Văn Hạo tiên sinh, trở thành người bầu bạn duy nhất trong cuộc đời của cô không ?"
Hai mắt Hạ Tuyết nóng lên, kích động nói: "Tôi đồng ý, tôi đồng ý trở thành vợ của Hàn Văn Hạo, trở thành người bầu bạn duy nhất trong cuộc đời của tôi, tôi trân trọng tình yêu của chúng tôi, cho dù trong hiện tại, tương lai, hay mãi mãi. Tôi sẽ tin tưởng anh ấy, tôn trọng anh ấy. Tôi nguyện chia sẽ hạnh phúc hay đau buồn cùng anh ấy. Tôi nguyện chung thủy với anh ấy, cho dù tương lai tốt đẹp hay nghèo khó, cho dù gian nan hay an nhàn, tôi cũng sẽ cùng anh ấy vượt qua. Cho dù đón nhận cuộc sống như thế nào, tôi cũng sẽ luôn quan tâm, vươn tay để cho anh ấy nắm lấy. Tôi sẽ đem sinh mệnh của mình, giao cho anh ấy"
Tiếng vỗ tay từng trận vang lên! Daniel và Lam Anh cảm động mỉm cười.
Trần lão lại mỉm cười gật đầu nói: "Xin hai bên trao đổi nhẫn cưới!"
Hàn Văn Vũ và Kim Vân lập tức tiến lên, tay nâng một chiếc hộp màu đỏ, mở ra hộp của mình, vẻ mặt Hàn Văn Hạo kích động cầm chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, đeo vào ngón tay áp út của cô, sau đó nhẹ nâng bàn tay nhỏ bé của cô, tình thâm hôn lên chiếc nhẫn, trong lòng của Hạ Tuyết ngọt ngào, không nhịn được cảm động, hai mắt ứa lệ, cô chậm rãi cầm lấy chiếc nhẫn bạch kim trong tay Kim Vân, nắm tay Hàn Văn Hạo, cảm xúc dâng tràn, vẻ mặt kích động, đưa tay, đeo vào trong ngón áp út người đàn ông này, cô đột nhiên bật khóc, nước mắt lăn xuống !
Toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt!
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nhìn nhau, ngọt ngào, thâm tình mỉm cười.
Rốt cuộc Trần lão mỉm cười nói: "Trong buổi hôn lễ này, tôi sẳn sàng cùng mọi người chứng kiến, trong cuộc sống sau này, hai người phải dùng cả đời để yêu thương, bảo vệ đối phương, che chở đối phương, trong đường đời vĩnh viễn tâm đầu ý hợp, tôi cũng sẳn sàng cùng mọi người chứng kiến, trong tương lai sau này, nhìn hai người đầu bạc răng long, hạnh phúc mỹ mãn. Ngay lúc này, làm người chứng hôn, tôi tuyên bố: chú rễ và cô dâu từ đây kết làm vợ chồng hợp pháp! Xin mọi người cho tràng pháo tay!"
Toàn trường tân khách xôn xao đứng lên, nhìn cô dâu chú rể trên khán đài, tiếng vỗ tay vang lên cuồng nhiệt, thậm chí chúc phúc và ủng hộ cho bọn họ!
Hàn Văn Hạo xoay người, kích động nhìn Hạ Tuyết, trong tiếng chúc phúc của mọi người, chậm rãi tiến lên, hai mắt đỏ thắm, vươn tay, nhấc khăn trùm đầu của cô, kéo mành trân châu thần bí trên khuôn mặt cô, ngay sau đó, nhìn thấy hai tròng mắt xúc động của vợ, đang nhìn mình chằm chằm, cảm động rưng rưng, khuôn mặt xinh đẹp, giữa trăm ngàn con bướm bay múa, uyển chuyển phong hoa, xinh đẹo say lòng người, hắn nhất thời kích động khẽ ôm eo Hạ Tuyết, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên môi của cô.
Chúng tân khách lại đứng lên, cuồng nhiệt vỗ tay.
“Phụt” một tiếng, từ chung quanh người nhà họ Hàn, vang lên lời chúc mừng, rất nhiều giấy bảy màu tung bay lên không trung, rất nhiều con bướm xanh trên bầu trời nhẹ nhàng tung bay, nghệ sĩ dương cầm vui vẻ mỉm cười khảy đàn “Tình yêu tuyệt đẹp”, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết trong tiếng vỗ tay và chúc phúc của mọi người, ôm chặt nhau, nhìn người thân và tân khách, cùng nhau cúi người tạ lễ! !
Chúng tân khách cùng nhau đứng lên, đến gần cầu hoa, cao giọng hô: "Chúc mừng hai người ……………"
"Cám ơn" Hai vợ chồng Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng nhau nhìn tân khách gật đầu cám ơn, sau đó tay trong tay, đi qua chiếc cầu hoa thủy tinh, nhìn về phía chúng tân khách vẫy tay chào, cho đến khi đi tới cuối đầu chiếc cầu hoa, Isha ở đầu cầu hoa nhắc nhở Hạ Tuyết: "Bảo bối! ! Ném hoa cầu! !"
Hạ Tuyết đứng ở bên đầu này chiếc cầu hoa, nhìn chúng dâu phụ vui vẻ đi tới, nôn nóng đứng ở dưới cầu hoa, hưng phấn nhìn Hạ Tuyết, ngay cả rất nhiều thiên kim nổi tiếng ngồi cùng Isha đều say mê chờ đợi, Hạ Tuyết quay đầu, kích động nhìn Hàn Văn Hạo
Hàn Văn Hạo nhìn vợ mỉm cười.
Hạ Tuyết cũng mỉm cười gật đầu, buông tay chồng, đưa lưng về phía sau lưng phù rể, hai tay nâng hoa cầu, hai mắt nhắm lại, cầu nguyện một lúc, rồi vui vẻ mở mắt kêu to: "Nhận hoa cầu đây ……………"
Bó hoa cầu màu trắng, được ném trên không trung thành một đường cung xinh đẹp, hướng trong đám người rơi xuống, tất cả các tiểu thư cũng theo bản năng đưa tay nhận, nhưng đều chụp hụt, mọi người cũng nhìn trái, nhìn phải xem hoa cầu rơi ở đâu.
"Người đó là ai vậy?" Tiểu thư nhà họ Vương, Vương Tịnh khẽ kêu lên, chúng dâu phụ xôn xao đứng ra một vị trí, nhìn cô gái trước mặt, dáng dấp mộng mơ xinh đẹp, dịu dàng, uyển chuyển, mặc chiếc váy dài đến đầu gối màu xanh dương, mái tóc buông dài, dùng sợi ruy băng trắng quấn quanh, khuôn mặt ngượng ngùng, đỏ bừng đang cầm bó hoa cầu kia, không biết nên nói gì.
Trác Bách Quân không để ý đến ai nhận hoa cầu, muốn cùng Hàn Văn Vũ đi xuống chiếc cầu, nhưng lúc đang đi xuống cầu, trong chớp mắt, nhìn thấy bóng dáng màu xanh nhạt, hắn sững sờ, kích động quay đầu lại, kích động nhìn Tĩnh Đồng đứng ở trong đám người, hắn nhất thời trợn to hai mắt, cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng lại không nhịn được hai mắt đỏ lên, chạy như bay xuống chiếc cầu hoa, rẽ đám người, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi tới trước mặt của Tĩnh Đồng, nhìn cô chân thực đứng ở trước mặt của mình, tim của hắn chợt đau nhói, ly nước kia không phải là thuốc độc, hắn chưa bao giờ muốn làm hại cô, chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt.
Tĩnh Đồng cũng ngẩng đầu lên mỉm cười, nhìn Trác Bách Quân, nụ cười dịu dàng, hai mắt thiện lương nhẹ cong lên, như muốn nói cho hắn biết, em biết rõ ly nước kia không phải là thuốc độc.
Trác Bách Quân đột nhiên cười nhỏ, lập tức ôm Tĩnh Đồng vào trong ngực, kích động đến run rẩy, nghẹn ngào nói: "Anh rất nhớ em"
Hai mắt Tĩnh Đồng đỏ lên, đang cầm hoa cầu, nhẹ ôm trong ngực hắn, nhưng cũng không nói gì, chỉ muốn dùng dịu dàng của mình, dành cho người đàn ông đáng yêu này.
Hàn Văn Hạo ôm lấy Hạ Tuyết đứng trên chiếc cầu hoa, nhìn đôi tình nhân, cũng thỏa mãn nở nụ cười.
"Em ném có chính xác không?" Hạ Tuyết nở nụ cười xinh đẹp hỏi Hàn Văn Hạo.
"Ừm! Kỹ thuật rất tốt!" Hàn Văn Hạo véo nhẹ cằm vợ, hôn nhẹ trên môi của cô.
Sau khi kết thúc lễ kết hôn của Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, trong không khí vui vẻ, trở lại phòng của mình, chuẩn bị thay trang phục cho bữa tiệc buổi trưa, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết vừa đi vào tân phòng, nhìn thấy người giúp việc ở trong tân phòng vui vẻ, thu xếp mọi thứ, chuyên gia trang điểm nhìn thấy Hạ Tuyết vào, vội vàng dắt cô đi vào trong tủ quần áo, Hàn Văn Hạo muốn cùng Hạ Tuyết trở về phòng âu yếm, vợ lại bị người ta kéo đi, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của vợ, vẫn mỉm cười không chịu buông lỏng.
"Ôi chao, cậu cả. Đoàn tụ còn nhiều thời gian, hay là để mợ cả thay quần áo trước, còn phải cắt bánh cake. Mau lên" Lý thẩm vội vàng cùng người giúp việc và chuyên gia trang điểm kéo Hạ Tuyết đi vào.
Hạ Tuyết đành phải vừa đi vào trong tủ áo, vừa quay đầu lại, ngọt ngào nhìn Hàn Văn Hạo, dịu dàng nói: "Một chút em ra . . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn cô, động tình cười một tiếng, cũng cởi âu phục, chuẩn bị rửa mặt, thay lễ phục cho buổi trưa, nhưng vừa cởi âu phục màu trắng, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón vô danh của mình, hai tròng mắt hắn xẹt qua dịu dàng, nghĩ đến cô gái này cuối cùng trên danh nghĩa cũng thuộc về mình, là vợ của mình, cảm xúc của hắn dâng trào.
"Cậu cả. Mời đến phòng kế bên thay đổi quần áo" Người giúp việc cầm theo âu phục cao quý, mời Hàn Văn Hạo. . . . . .
"Ừ. . . . . ." Hàn Văn Hạo mỉm cười đi ra ngoài, trước khi đi, quay đầu nhìn cánh cửa phòng khép chặt, cười khẽ một tiếng, mới chịu đi ra ngoài. . . . . .
Hiện trường hôn lễ. Trên chiếc cầu hoa xuấn hiện một đoàn vũ công người Russia, nhảy vũ điệu sôi động vui tươi.
Lần đầu tiên, Hàn Trung Trí dẫn Trang Minh Nguyệt đi tới trước mặt của Trần lão, hai tròng mắt rưng rưng, cũng không biết nói gì.
Trần lão đứng trong mặt sân cỏ, liếc mắt nhìn Hàn Trung Trí, người học trò mình đã từng thích nhất, hai mắt ông lão lộ ra nụ cười tha thứ, nhìn Trang Minh Nguyệt dựa sát vào bên cạnh ông ta, đứa bé này vẫn giống như xưa, khi gặp chuyện xúc động, đều rất thích khóc, động một chút là sẽ kích động rơi lệ.
Ông lão mỉm cười, giọng nói già nua, vô hạn thuơng yêu nói: "Minh Nguyệt. . . . . ."
"Sư phụ. . . . . ." Trang Minh Nguyệt nghe được sư phụ gọi mình, trong lòng của bà đột nhiên xúc động, đã rất nhiều năm, cũng không có nghe sư phụ gọi mình như vậy, bà nhất thời kích động, nhìn sư phụ, nghẹn ngào nói: "Nhiều năm qua, người có khỏe không? Con và Trung Trí phái người đi đón nguời trở lại, rất lo lắng ngưòi không muốn đi. . . . . ."
Trần lão mỉm cười đi về phía trước, Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt lập tức chia ra hai bên, cùng dắt tay lão lão bước đi về phía trước. Nói lẩm bẩm:
"Sư phụ, chân của người. . . . . ." Trang Minh Nguyệt nhất thời cúi đầu, nhìn dáng đi của sư phụ, đau lòng kêu nhỏ.
"Người lớn tuổi, bị tai nạn xe, cũng không có cách nào lành lại hẳn, người cũng đã gần đất xa trời, còn quan tâm chuyện này làm gì?" Trần lão mỉm cười nhìn hai vợ chồng bên trái, phải, nói: "Mấy năm nay, các con khỏe không? Thương yêu nhau chứ?"
"Trung Trí đối xử với con rất tốt, người yên tâm" Trang Minh Nguyệt lập tức nói.
Hàn Trung Trí liếc mắt nhìn vợ, trầm mặc. . . . . . Trần lão cũng hiểu mấy phần, liền cười nói: "Có một số việc quá khứ đã qua rồi, cho chúng ta một chút thời gian hối tiếc cũng đã rất hạnh phúc rồi, Minh Nguyệt bản tính hiền lành, rất dễ dàng tha thứ cho người khác, chuyện đã qua không như ý, hãy để cho nó qua đi. . . . . ."
Hàn Trung Trí mỉm cười nói: "Con có thể cưới được bà ấy là may mắn của con, trước kia để cho bà ấy chịu uất ức"
Hai mắt Trang Minh Nguyệt đỏ lên, không dám lên tiếng.
"Đúng rồi. . . . . ." Trần lão có chút vội vàng nhìn bọn họ hai nói: "Không phải các con nói, con trai của Văn Giai từ Nhật Bản trở về sao? Sư phụ muốn gặp đứa bé kia, hắn là em trai của Văn Hạo, chuyện này đối với sư phụ rất bất ngờ . . . . ."
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt nghe xong, có chút căng thẳng liếc mắt nhìn sư phụ, vừa muốn nói tiếp, cũng đã nghe tiếng nói của Hàn Văn Hạo, mạnh mẽ truyền đến: "Trần gia gia, hôm nay tới tham dự tiệc cưới của cháu, tại sao lại không nhớ tới cháu?"
Trần lão vừa nghe, vui vẻ xoay người lại, nhìn Hàn Văn Hạo đã thay âu phục màu đen, vô cùng phong độ, đạp mặt sân cỏ xanh biếc đi tới, hai mắt vẫn nóng rực, ánh nhìn sắc bén, ông lão mỉm cười nhìn Văn Hạo nói: "Trong rất nhiều người, ông không lo lắng nhất chính là cháu, cũng không bận lòng. . . . . ."
Hàn Văn Hạo mỉm cười đi tới bên cạnh Trần lão, nhận lấy vị trí của cha, nhẹ đỡ cánh tay Trần lão, cung kính nói: "Cho dù thế nào, ở trong lòng của cháu, ông nội là người quan trọng nhất, đương nhiên cháu hi vọng ông cũng đem cháu và Hạ Tuyết đặt ở trong lòng, tương lai còn dài, muốn đích thân chỉ dẫn rất nhiều chuyện, ông không thể quên bọn cháu đâu"
Trần lão cao hứng mỉm cười, nhìn vợ chồng Hàn Trung Trí, nói: "Hai người các con đều là người cố chấp, tại sao lại sinh ra đứa bé thông minh và khéo léo như vậy? Tâm tư cẩn mật, dám thách thức. . . . . ."
Hàn Trung Trí lập tức cười nói: "Sư phụ, người cũng đừng khen ngợi hắn, đi gặp Bách Quân đi"
Nhắc tới chuyện này, trái tim mọi người cũng đè ép tảng đá nặng nề, thật sự không muốn trong ngày vui mừng như vậy, để cho ông lão lớn tuổi đau lòng, nhưng không cách nào ngăn cản, cũng không có tư cách bảo Trác Bách Quân nói ra bất cứ sự thật nào.
Trong mặt sân cỏ xanh biếc.
Tĩnh Đồng mặc chiếc váy màu xanh dương nhạt, đang cầm hoa cầu, có chút ngượng ngùng nở nụ cười, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trác Bách Quân, Trác Bách Quân chăm chú nhìn Tĩnh Đồng, trong lòng thật xúc động, ánh mắt không cách nào dời khỏi người của cô, chỉ rất vui mừng, rất ngọt ngào, cảm kích nhìn cô, vừa muốn nói gì. . . . . .
"Hôm nay bữa ăn sáng ăn không ngon sao? Vào nhà họ Hàn, còn phải ăn nhiều cháo như vậy. . . . . ." Tĩnh Đồng dịu dàng nhìn Trác Bách Quân, có chút làm nũng hỏi.
Trác Bách Quân kinh ngạc nhìn Tĩnh Đồng nói: "Bữa ăn sáng. . . . . . Là em làm? Em làm lúc nào. . . . . ."
Tĩnh Đồng không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân, ngọt ngào cười một tiếng.
Trác Bách Quân xúc động nhìn Tĩnh Đồng, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, cặp mắt mơ mộng, có chút không dám tin, gọi nhỏ: "Tĩnh Đồng. . . . . ."
"Hả?" Tĩnh Đồng dịu dàng nhìn hắn, nhẹ nhàng đáp lời, mặc dù mất đi chút ngây ngô, nhưng vẫn hồn nhiên đáng yêu.
"Em. . . . . . Thật sự là Tĩnh Đồng sao?" Trác Bách Quân muốn cô xác minh.
Hai mắt Tĩnh Đồng, lóe lên màu sắc mộng ảo, dịu dàng nhìn Trác Bách Quân mỉm cười nói: "Em thật sự là Tĩnh Đồng. . . . . . Họ Tĩnh, Tĩnh trong yên tĩnh, Tĩnh Đồng, tốt nghiệp khoa chính quy. . . . . . Có chút ngu ngốc, cũng có chút khôn vặt, ông chủ tự mình dạy dỗ em. . . . . ."
Trác Bách Quân nhìn cô như vậy, đột nhiên cười nhỏ, vừa muốn đến gần cô, nhưng lại không dám đến gần, mới muốn nói nói cái gì, lại nghe được có người kêu nhỏ mình, hắn ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Hàn Văn Hạo và Trang Minh Nguyệt, đỡ một ông lão đang kích động đi tới, hắn sững sờ, phát hiện ông lão này giống như đã từng quen biết, mới nhớ tới mình đã nhìn thấy một người già trong hình cũ của mẹ, lúc đó, mái tóc của ông lão không có bạc và già nua như vậy, lúc đó, ánh mắt ông lão sáng lấp lánh có thần, khí thế hiên ngang, ông lão là người cha nuôi mà mẹ mình vô cùng tôn kính.
Trác Bách Quân lập tức đi tới trước mặt của Trần lão, cũng lộ ra một chút kích động gọi: "Trần gia gia. . . . . . Ông chính là sư phụ của mẹ cháu phải không?"
Trần lão vô cùng đau lòng nhìn cặp mắt lóe sáng của Trác Bách Quân, khuôn mặt rất giống Văn Giai, là một đứa bé đẹp trai thông minh, ông lão từ trên người của Trác Bách Quân, nhìn thấy bóng dángxinh đẹp của Văn Giai năm xưa, ông lão từ ái vươn tay, nhẹ nắm tay Trác Bách Quân, nhìn đứa bé này, hai mắt chợt đỏ bừng, đau lòng nói: "Cháu đừng gọi ông là Trần gia gia, mẹ của cháu là con gái của ông, cháu nên gọi ông là ông ngoại. . . . . ."
Hai mắt Trác Bách Quân chợt đỏ bừng, nhìn bộ dáng kích động nhưng vô cùng thương yêu của ông lão trước mặt, cảm thấy ấm áp, gọi nhỏ: "Ông ngoại. . . . . ."
"Tốt. . . . . . Tốt. . . . . ." Trần lão mỉm cười gật đầu, thiết tha nắm tay Trác Bách Quân, hai mắt lộ ra một chút hy vọng hỏi: "Mấy năm nay, Văn Giai có khỏe không?"
Trác Bách Quân sững sờ, nhìn người Nhà họ Hàn cũng mặt trầm mặc, liền hiểu ý của bọn họ, hắn do dự một lát, nhìn ông lão già nua, trong hai tròng mắt đỏ thắm, lộ ra thiết tha, hắn cười khẽ, nắm tay của ông lão, nói: "Mẹ rất tốt, người sống ở Nhật Bản, tìm được một. . . . . . người đàn ông mình yêu thích, gả cho ông ấy, những ngày sau này không tệ. . . . . . . . ."
Người Nhà họ Hàn đều không lên tiếng, trong lòng thật nặng nề, hai mắt Trang Minh Nguyệt lóe lên, hốc mắt đong đầy nước mắt, run rẩy rơi xuống.
Trần lão nghe Trác Bách Quân nói, nhìn hai mắt trong suốt, vui vẻ gật đầu một cái, nghẹn ngào nói: "Tốt. . . . . . Tốt. . . . . . Chỉ cần nó sống tốt, không liên lạc với ông, cũng không sao. Nhưng cháu phải nói cho nó biết, nói ông rất nhớ nó, bảo nó sống thật tốt, đừng nhớ tới ông. . . . . . Ông biết nó sẽ nhất định nhớ tới ông. . . . . ."
Hai mắt Trác Bách Quân xốc xếch chợt lóe, nhớ tới mẹ cầm xem tấm hình của ông lão, ánh mắt luôn đau lòng, hắn liền nói với ông lão: "Ông ngoại, mấy năm nay mẹ vẫn rất nhớ tới người. . . . . ."
"Ông biết mà, ông biết mà, nó là đứa bé hiếu thuận, nhất định là có nguyên nhân mới có thể không tìm đến ông, nó hạnh phúc là tốt rồi. . . . . ." Trần lão nghẹn ngào nói xong, liền cúi đầu không lên tiếng, nước mắt lại không nhịn được chảy xuống.