Sau khi kết thúc lễ kết hôn của Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, trong không khí vui vẻ, trở lại phòng của mình, chuẩn bị thay trang phục cho bữa tiệc buổi trưa, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết vừa đi vào tân phòng, nhìn thấy người giúp việc ở trong tân phòng vui vẻ, thu xếp mọi thứ, chuyên gia trang điểm nhìn thấy Hạ Tuyết vào, vội vàng dắt cô đi vào trong tủ quần áo, Hàn Văn Hạo muốn cùng Hạ Tuyết trở về phòng âu yếm, vợ lại bị người ta kéo đi, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của vợ, vẫn mỉm cười không chịu buông lỏng. "Ôi chao, cậu cả. Đoàn tụ còn nhiều thời gian, hay là để mợ cả thay quần áo trước, còn phải cắt bánh cake. Mau lên" Lý thẩm vội vàng cùng người giúp việc và chuyên gia trang điểm kéo Hạ Tuyết đi vào. Hạ Tuyết đành phải vừa đi vào trong tủ áo, vừa quay đầu lại, ngọt ngào nhìn Hàn Văn Hạo, dịu dàng nói: "Một chút em ra . . . . . ." Hàn Văn Hạo nhìn cô, động tình cười một tiếng, cũng cởi âu phục, chuẩn bị rửa mặt, thay lễ phục cho buổi trưa, nhưng vừa cởi âu phục màu trắng, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón vô danh của mình, hai tròng mắt hắn xẹt qua dịu dàng, nghĩ đến cô gái này cuối cùng trên danh nghĩa cũng thuộc về mình, là vợ của mình, cảm xúc của hắn dâng trào. "Cậu cả. Mời đến phòng kế bên thay đổi quần áo" Người giúp việc cầm theo âu phục cao quý, mời Hàn Văn Hạo. . . . . . "Ừ. . . . . ." Hàn Văn Hạo mỉm cười đi ra ngoài, trước khi đi, quay đầu nhìn cánh cửa phòng khép chặt, cười khẽ một tiếng, mới chịu đi ra ngoài. . . . . . Hiện trường hôn lễ. Trên chiếc cầu hoa xuấn hiện một đoàn vũ công người Russia, nhảy vũ điệu sôi động vui tươi. Lần đầu tiên, Hàn Trung Trí dẫn Trang Minh Nguyệt đi tới trước mặt của Trần lão, hai tròng mắt rưng rưng, cũng không biết nói gì. Trần lão đứng trong mặt sân cỏ, liếc mắt nhìn Hàn Trung Trí, người học trò mình đã từng thích nhất, hai mắt ông lão lộ ra nụ cười tha thứ, nhìn Trang Minh Nguyệt dựa sát vào bên cạnh ông ta, đứa bé này vẫn giống như xưa, khi gặp chuyện xúc động, đều rất thích khóc, động một chút là sẽ kích động rơi lệ. Ông lão mỉm cười, giọng nói già nua, vô hạn thuơng yêu nói: "Minh Nguyệt. . . . . ." "Sư phụ. . . . . ." Trang Minh Nguyệt nghe được sư phụ gọi mình, trong lòng của bà đột nhiên xúc động, đã rất nhiều năm, cũng không có nghe sư phụ gọi mình như vậy, bà nhất thời kích động, nhìn sư phụ, nghẹn ngào nói: "Nhiều năm qua, người có khỏe không? Con và Trung Trí phái người đi đón nguời trở lại, rất lo lắng ngưòi không muốn đi. . . . . ." Trần lão mỉm cười đi về phía trước, Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt lập tức chia ra hai bên, cùng dắt tay lão lão bước đi về phía trước. Nói lẩm bẩm: "Sư phụ, chân của người. . . . . ." Trang Minh Nguyệt nhất thời cúi đầu, nhìn dáng đi của sư phụ, đau lòng kêu nhỏ. "Người lớn tuổi, bị tai nạn xe, cũng không có cách nào lành lại hẳn, người cũng đã gần đất xa trời, còn quan tâm chuyện này làm gì?" Trần lão mỉm cười nhìn hai vợ chồng bên trái, phải, nói: "Mấy năm nay, các con khỏe không? Thương yêu nhau chứ?" "Trung Trí đối xử với con rất tốt, người yên tâm" Trang Minh Nguyệt lập tức nói. Hàn Trung Trí liếc mắt nhìn vợ, trầm mặc. . . . . . Trần lão cũng hiểu mấy phần, liền cười nói: "Có một số việc quá khứ đã qua rồi, cho chúng ta một chút thời gian hối tiếc cũng đã rất hạnh phúc rồi, Minh Nguyệt bản tính hiền lành, rất dễ dàng tha thứ cho người khác, chuyện đã qua không như ý, hãy để cho nó qua đi. . . . . ." Hàn Trung Trí mỉm cười nói: "Con có thể cưới được bà ấy là may mắn của con, trước kia để cho bà ấy chịu uất ức" Hai mắt Trang Minh Nguyệt đỏ lên, không dám lên tiếng. "Đúng rồi. . . . . ." Trần lão có chút vội vàng nhìn bọn họ hai nói: "Không phải các con nói, con trai của Văn Giai từ Nhật Bản trở về sao? Sư phụ muốn gặp đứa bé kia, hắn là em trai của Văn Hạo, chuyện này đối với sư phụ rất bất ngờ . . . . ." Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt nghe xong, có chút căng thẳng liếc mắt nhìn sư phụ, vừa muốn nói tiếp, cũng đã nghe tiếng nói của Hàn Văn Hạo, mạnh mẽ truyền đến: "Trần gia gia, hôm nay tới tham dự tiệc cưới của cháu, tại sao lại không nhớ tới cháu?" Trần lão vừa nghe, vui vẻ xoay người lại, nhìn Hàn Văn Hạo đã thay âu phục màu đen, vô cùng phong độ, đạp mặt sân cỏ xanh biếc đi tới, hai mắt vẫn nóng rực, ánh nhìn sắc bén, ông lão mỉm cười nhìn Văn Hạo nói: "Trong rất nhiều người, ông không lo lắng nhất chính là cháu, cũng không bận lòng. . . . . ." Hàn Văn Hạo mỉm cười đi tới bên cạnh Trần lão, nhận lấy vị trí của cha, nhẹ đỡ cánh tay Trần lão, cung kính nói: "Cho dù thế nào, ở trong lòng của cháu, ông nội là người quan trọng nhất, đương nhiên cháu hi vọng ông cũng đem cháu và Hạ Tuyết đặt ở trong lòng, tương lai còn dài, muốn đích thân chỉ dẫn rất nhiều chuyện, ông không thể quên bọn cháu đâu" Trần lão cao hứng mỉm cười, nhìn vợ chồng Hàn Trung Trí, nói: "Hai người các con đều là người cố chấp, tại sao lại sinh ra đứa bé thông minh và khéo léo như vậy? Tâm tư cẩn mật, dám thách thức. . . . . ." Hàn Trung Trí lập tức cười nói: "Sư phụ, người cũng đừng khen ngợi hắn, đi gặp Bách Quân đi" Nhắc tới chuyện này, trái tim mọi người cũng đè ép tảng đá nặng nề, thật sự không muốn trong ngày vui mừng như vậy, để cho ông lão lớn tuổi đau lòng, nhưng không cách nào ngăn cản, cũng không có tư cách bảo Trác Bách Quân nói ra bất cứ sự thật nào. Trong mặt sân cỏ xanh biếc. Tĩnh Đồng mặc chiếc váy màu xanh dương nhạt, đang cầm hoa cầu, có chút ngượng ngùng nở nụ cười, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trác Bách Quân, Trác Bách Quân chăm chú nhìn Tĩnh Đồng, trong lòng thật xúc động, ánh mắt không cách nào dời khỏi người của cô, chỉ rất vui mừng, rất ngọt ngào, cảm kích nhìn cô, vừa muốn nói gì. . . . . . "Hôm nay bữa ăn sáng ăn không ngon sao? Vào nhà họ Hàn, còn phải ăn nhiều cháo như vậy. . . . . ." Tĩnh Đồng dịu dàng nhìn Trác Bách Quân, có chút làm nũng hỏi. Trác Bách Quân kinh ngạc nhìn Tĩnh Đồng nói: "Bữa ăn sáng. . . . . . Là em làm? Em làm lúc nào. . . . . ." Tĩnh Đồng không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân, ngọt ngào cười một tiếng. Trác Bách Quân xúc động nhìn Tĩnh Đồng, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, cặp mắt mơ mộng, có chút không dám tin, gọi nhỏ: "Tĩnh Đồng. . . . . ." "Hả?" Tĩnh Đồng dịu dàng nhìn hắn, nhẹ nhàng đáp lời, mặc dù mất đi chút ngây ngô, nhưng vẫn hồn nhiên đáng yêu. "Em. . . . . . Thật sự là Tĩnh Đồng sao?" Trác Bách Quân muốn cô xác minh. Hai mắt Tĩnh Đồng, lóe lên màu sắc mộng ảo, dịu dàng nhìn Trác Bách Quân mỉm cười nói: "Em thật sự là Tĩnh Đồng. . . . . . Họ Tĩnh, Tĩnh trong yên tĩnh, Tĩnh Đồng, tốt nghiệp khoa chính quy. . . . . . Có chút ngu ngốc, cũng có chút khôn vặt, ông chủ tự mình dạy dỗ em. . . . . ." Trác Bách Quân nhìn cô như vậy, đột nhiên cười nhỏ, vừa muốn đến gần cô, nhưng lại không dám đến gần, mới muốn nói nói cái gì, lại nghe được có người kêu nhỏ mình, hắn ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Hàn Văn Hạo và Trang Minh Nguyệt, đỡ một ông lão đang kích động đi tới, hắn sững sờ, phát hiện ông lão này giống như đã từng quen biết, mới nhớ tới mình đã nhìn thấy một người già trong hình cũ của mẹ, lúc đó, mái tóc của ông lão không có bạc và già nua như vậy, lúc đó, ánh mắt ông lão sáng lấp lánh có thần, khí thế hiên ngang, ông lão là người cha nuôi mà mẹ mình vô cùng tôn kính. Trác Bách Quân lập tức đi tới trước mặt của Trần lão, cũng lộ ra một chút kích động gọi: "Trần gia gia. . . . . . Ông chính là sư phụ của mẹ cháu phải không?" Trần lão vô cùng đau lòng nhìn cặp mắt lóe sáng của Trác Bách Quân, khuôn mặt rất giống Văn Giai, là một đứa bé đẹp trai thông minh, ông lão từ trên người của Trác Bách Quân, nhìn thấy bóng dángxinh đẹp của Văn Giai năm xưa, ông lão từ ái vươn tay, nhẹ nắm tay Trác Bách Quân, nhìn đứa bé này, hai mắt chợt đỏ bừng, đau lòng nói: "Cháu đừng gọi ông là Trần gia gia, mẹ của cháu là con gái của ông, cháu nên gọi ông là ông ngoại. . . . . ." Hai mắt Trác Bách Quân chợt đỏ bừng, nhìn bộ dáng kích động nhưng vô cùng thương yêu của ông lão trước mặt, cảm thấy ấm áp, gọi nhỏ: "Ông ngoại. . . . . ." "Tốt. . . . . . Tốt. . . . . ." Trần lão mỉm cười gật đầu, thiết tha nắm tay Trác Bách Quân, hai mắt lộ ra một chút hy vọng hỏi: "Mấy năm nay, Văn Giai có khỏe không?" Trác Bách Quân sững sờ, nhìn người Nhà họ Hàn cũng mặt trầm mặc, liền hiểu ý của bọn họ, hắn do dự một lát, nhìn ông lão già nua, trong hai tròng mắt đỏ thắm, lộ ra thiết tha, hắn cười khẽ, nắm tay của ông lão, nói: "Mẹ rất tốt, người sống ở Nhật Bản, tìm được một. . . . . . người đàn ông mình yêu thích, gả cho ông ấy, những ngày sau này không tệ. . . . . . . . ." Người Nhà họ Hàn đều không lên tiếng, trong lòng thật nặng nề, hai mắt Trang Minh Nguyệt lóe lên, hốc mắt đong đầy nước mắt, run rẩy rơi xuống. Trần lão nghe Trác Bách Quân nói, nhìn hai mắt trong suốt, vui vẻ gật đầu một cái, nghẹn ngào nói: "Tốt. . . . . . Tốt. . . . . . Chỉ cần nó sống tốt, không liên lạc với ông, cũng không sao. Nhưng cháu phải nói cho nó biết, nói ông rất nhớ nó, bảo nó sống thật tốt, đừng nhớ tới ông. . . . . . Ông biết nó sẽ nhất định nhớ tới ông. . . . . ." Hai mắt Trác Bách Quân xốc xếch chợt lóe, nhớ tới mẹ cầm xem tấm hình của ông lão, ánh mắt luôn đau lòng, hắn liền nói với ông lão: "Ông ngoại, mấy năm nay mẹ vẫn rất nhớ tới người. . . . . ." "Ông biết mà, ông biết mà, nó là đứa bé hiếu thuận, nhất định là có nguyên nhân mới có thể không tìm đến ông, nó hạnh phúc là tốt rồi. . . . . ." Trần lão nghẹn ngào nói xong, liền cúi đầu không lên tiếng, nước mắt lại không nhịn được chảy xuống.
"Sư phụ" Lam Anh nghe nói sư phụ đến, vui mừng chạy như bay tới đây, từ phía sau lưng đột nhiên ôm cổ Trần lão, khuôn mặt chôn trên bả vai của ông lão, nghẹn ngào vui vẻ cười nói: "Sư phụ, con rất nhớ người a"
Trần lão vội vàng lau nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn Lam Anh sau lưng, nói: "Đứa nhỏ này, đã lớn tuổi rồi. Cũng đã là Tổng Thống phu nhân, còn nghịch ngợm như vậy"
"Không nghịch ngợm, sư phụ sẽ không nhớ con đấy" Lam Anh vui vẻ ôm sư phụ.
"Được rồi, được rồi, các con cũng tụ tập cùng nhau là tốt rồi. Đoàn tụ thật là tốt. . . . . ." Trần lão mỉm cười nói.
"Trần gia gia. . . . . . mấy con mèo bự ở nhà thế nào rồi? Cháu rất nhớ bọn chúng a. . . . . ." Hàn Văn Vũ vui vẻ nhìn Trần lão hỏi.
Trần lão nhìn Văn Vũ, mỉm cười hỏi: "Vậy cháu có muốn ông dắt bọn chúng tới đây cho cháu chơi với chúng một lát hay không?"
"Không cần. . . . . ." Hàn Văn Vũ giả vờ sợ hãi, nói: "Lâu như vậy không thấy, chắc chắn bọn chúng cao lớn không ít. Vẫn là sống ở trong núi tốt hơn"
Mọi người cùng nhau cười vui vẻ, nghe có người nói cô dâu đi ra. Mọi người cùng nhau nhìn sang, nhìn thấy Hạ Tuyết mặc chiếc váy dài màu vàng, cổ chữ V sâu trước sau, trang điểm xinh đẹp, mái tóc xoăn buông xuống, trên trán quấn chuỗi vàng ròng khảm kim cương, bước chân khêu gợi, đón gió đi về phía mọi người, thỉnh thoảng hướng tân khách vẫy tay chào.
Hàn Văn Hạo vừa nhìn thấy vợ, không nhịn được xúc động, cười một tiếng, cất bước đi về phía cô.
Hạ Tuyết cũng đứng ở trong mặt sân cỏ, mỉm cười chờ chồng đã thay âu phục màu đen, phong độ tiêu sái đi về phía mình, cô thâm tình nhìn chằm chằm vào hắn.
Hàn Văn Hạo đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, nhẹ nắm hai tay của cô, tay đeo nhẫn kết hôn đan vào nhau, ôn nhu cười nói: "Phải mời rượu với tân khách và cắt bánh cake, đi thôi. . . . . ."
Hạ Tuyết mỉm cười gật đầu, trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt của tân khách, cùng chồng đi về phía khán đài màu trắng, vũ công ballet nhìn thấy cô dâu chú rể đi lên khán đài, lập tức đứng sang hai bên khán đài, bày ra tư thế xinh đẹp chờ đợi, chúng tân khách cùng nhau tập trung bên dưới khán đài, vui vẻ nhìn bọn họ. . . . . .
Hàn Văn Hạo trong cái nhìn chăm chú của chúng tân khách, nhận lấy ly sâm banh cài đóa hoa hồng trắng, Hạ Tuyết cũng nhận lấy ly sâm banh, hai vợ chồng đứng chung một chỗ, nhìn về phía mọi người mỉm cười, cảm ơn nói: "Cám ơn mọi người đã tới tham gia hôn lễ của chúng tôi, cám ơn mọi người"
"Chúc mừng hai người. . . . . ." Mọi người cũng giơ lên cao ly sâm banh.
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết xoay người, nhìn nhau chằm chằm, thắm thiết mỉm cười, vươn tay, móc vào khuỷu tay của đối phương, chuyển đổi ly rượu, hai người khẽ mím môi uống chút rượu sâm banh, sau đó giơ về phía chúng tân khách nói: "Cám ơn mọi người. . . . . ."
Dưới khán đài một tràng pháo tay cuồng nhiệt, đã đem sâm banh uống một hơi cạn sạch. . . . . .
Hạ Tuyết rất sự vui vẻ, vừa định uống một hớp sâm banh, lại phát hiện trong dạ dày buồn nôn, cô nhíu mày, chớp chớp mắt to, liền nhẹ nắm cánh tay Hàn Văn Hạo, nhỏ giọng nói: "Văn Hạo. . . . . . Em có chút khó chịu. . . . . ." Hàn Văn Hạo nghe vậy, có chút lo lắng nhìn cô nói: "Em nói cái gì? Khó chịu? Khó chịu chỗ nào?"
Hạ Tuyết nuốt cảm giác buồn nôn xông tới cổ họng, nói: "Có thể do ngày hôm qua, ăn quá nhiều chè hạt sen . . . . . ." .
Hàn Văn Hạo mỉm cười nhìn tân khách giơ cao ly rượu, cám ơn mọi người chúc phúc, sau đó đỡ Hạ Tuyết đi xuống bậc thang, sắc mặt bình tĩnh, làm như không có gì, nói: "Ngày hôm qua, em ở Tân nương các cùng Văn Vũ ăn chè hạt sen ngon không?
"Đúng vậy, thật rất ngon. . . . . ." Hạ Tuyết trúng chiêu, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, cô đột nhiên sửng sốt.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo tức giận, nắm chặt ly rượu nói: "Anh biết ngay là hắn. Hắn ở trong nhà này là đứa dư thừa. Không có lợi ích chút nào, tất cả đều gây họa cho anh"
"Ôi chao, anh đừng nói như vậy. Lúc hắn bưng tới cho em ăn, em rất thích ăn mà, không nghĩ tới dạ dày của em bị lạnh. . . . . ." Hạ Tuyết vừa nói xong, lại không nhịn được, che miệng lại, cố nén buồn nôn.
Hàn Văn Hạo đau lòng ôm vợ, bước nhanh vào trong nhà, vừa đi vừa nhìn Lý thẩm nói: "Thông báo cho cậu ba, nhanh chóng đến phòng tôi, xem cho mợ cả một chút. Nói bụng mợ cả không thoải mái. . . . . ."
"Vâng" Lý thẩm nghe xong, lập tức đi tới ngoài tân khách.
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ, còn có Trần lão, Lam Anh, Daniel, Trác Bách Quân vừa nói vừa cười, lại nhìn thấy Lý thẩm lo lắng đi tới nói: "Cậu ba, mợ cả đột nhiên có chút không thoải mái, muốn mời cậu vào xem cho cô ấy một chút. . . . . ."
Hàn Văn Kiệt vừa nghe xong, lập tức quay đầu nhìn về phía Văn Vũ đáng thương, nói: "Có phải anh lại đưa thứ gì cho Hạ Tuyết nhét vào trong bụng hay không?"
"Không có a. Kỳ quái . . . . . ." Hàn Văn Vũ tức giận nhìn em trai nói: "Lúc nhỏ hai chúng ta đi học đều thông minh, Nhưng vì anh ngây thơ lãng mạn một chút, nên anh bị các người khi dễ phải hay không? Có bệnh sao. Chẳng qua ngày hôm qua, anh. . . . . . Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . ."
Hắn nghĩ nghĩ, có chút hụt hơi, nhìn ánh mắt trách cứ của em trai, hắn lại tức giận nhảy dựng lên nói: "Không phải chỉ ăn hai chén chè hạt sen sao? Làm gì dùng ánh mắt hung dữ như vậy nhìn anh? Hạt sen cũng không cho ăn?"
"Dạ dày cô ấy bị lạnh. Hạt sen là thứ hàn nhất" Hàn Văn Kiệt tức giận nói xong, liền đi vào trong nhà trước, mọi người cũng quan tâm vội vàng đi theo, Hàn Văn Vũ không muốn đi, nghĩ muốn xoay người, hướng đầu kia đi tới, Trác Bách Quân lại móc lấy cổ của hắn nói: "Đi thôi, chị dâu chú cũng không thoải mái, chú còn không đi xem một chút?"
"Anh đáng ghét" Hàn Văn Vũ tức giận bị Trác Bách Quân móc cỗ lôi đi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Văn Hạo nhanh chóng mở cửa, liền nhìn em trai cùng người nhà đều tới, cũng hỏi tình huống Hạ Tuyết, hắn lo lắng nói: "Vừa đi vào chỉ hơn mười phút, cũng đã nôn rất nhiều lần, lần cuối cùng, thiếu chút nữa đã bất tỉnh, bây giờ đang ở bên trong nghỉ ngơi. . . . . ."
"Nghiêm trọng như thế?" Lam Anh và Trang Minh Nguyệt cùng kêu lên.
Hàn Văn Kiệt lo lắng đi vào, đi qua phòng khách nhỏ, đi tới sau tấm bình phong ngoài phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, đang đắp chăn đỏ thẫm, vẻ mặt cô lộ ra khó chịu, hắn không nói gì, lập tức ngồi ở mép giường, cầm lên cổ tay Hạ Tuyết bắt mạch cho cô, vừa bắt mạch vừa hỏi: "Từ hôm qua tới giờ, ngoại trừ ăn chè hạt sen, còn ăn cái gì khác không?"
Hạ Tuyết nằm trên giường, khó chịu lắc lắc đầu.
Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu, trợn mắt giận dữ nhìn em trai, không khách khí nói: "Anh đã nói rồi, lúc ấy không cần để cho mẹ sinh đứa thứ hai, trực tiếp bỏ qua, sinh đứa thứ ba"
Trang Minh Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm con trai.
Hàn Trung Trí cũng ho khan một tiếng, không lên tiếng.
"Này. . . . . . chuyện này không nhất định liên quan tới em. Tại sao vợ của anh có chuyện, lại đổ lên người của em? Anh là anh ruột của em sao?" Hàn Văn Vũ ghét nói.
"Anh rất hi vọng không phải" Hàn Văn Hạo nói ngay. . . . . .
"Anh. . . . . ." Hàn Văn Vũ tức giận, Trần lão cũng ép nhẹ cánh tay Hàn Văn Vũ hạ xuống, rồi đi đến bên giường Hạ Tuyết, ngồi xuống, nắm một bàn tay khác của cô, vỗ nhẹ nói: "Không có gì, nghỉ ngơi một chút thì tốt thôi, có thể làm cô dâu quá mệt mỏi. . . . . ."
"Cám ơn ông nội. . . . . ." Hạ Tuyết rất vui vẻ nhìn ông nội, nói: "Cháu thật sự nhớ rất ông, ông nội. Cháu ca hát cho ông nghe hả".
Trên mặt Hàn Văn Kiệt thoáng qua nụ cười, rất ý tứ nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết cũng chú ý tới ánh mắt Hàn Văn Kiệt, liền cười nói: "Làm sao vậy? Không phải chú tin tưởng tôi à? Tôi ca hát thật sự là rất dễ nghe"
Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, thần thần bí bí đem bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, đặt vào trong chăn, rồi ngẩng đầu nhìn cô, trong hai tròng mắt có chút đau lòng.
Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn ánh mắt Hàn Văn Kiệt, trái tim của cô rung lên, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Tôi còn có thể sống bao lâu?"
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 635
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi kết thúc lễ kết hôn của Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, trong không khí vui vẻ, trở lại phòng của mình, chuẩn bị thay trang phục cho bữa tiệc buổi trưa, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết vừa đi vào tân phòng, nhìn thấy người giúp việc ở trong tân phòng vui vẻ, thu xếp mọi thứ, chuyên gia trang điểm nhìn thấy Hạ Tuyết vào, vội vàng dắt cô đi vào trong tủ quần áo, Hàn Văn Hạo muốn cùng Hạ Tuyết trở về phòng âu yếm, vợ lại bị người ta kéo đi, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của vợ, vẫn mỉm cười không chịu buông lỏng. "Ôi chao, cậu cả. Đoàn tụ còn nhiều thời gian, hay là để mợ cả thay quần áo trước, còn phải cắt bánh cake. Mau lên" Lý thẩm vội vàng cùng người giúp việc và chuyên gia trang điểm kéo Hạ Tuyết đi vào. Hạ Tuyết đành phải vừa đi vào trong tủ áo, vừa quay đầu lại, ngọt ngào nhìn Hàn Văn Hạo, dịu dàng nói: "Một chút em ra . . . . . ." Hàn Văn Hạo nhìn cô, động tình cười một tiếng, cũng cởi âu phục, chuẩn bị rửa mặt, thay lễ phục cho buổi trưa, nhưng vừa cởi âu phục màu trắng, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón vô danh của mình, hai tròng mắt hắn xẹt qua dịu dàng, nghĩ đến cô gái này cuối cùng trên danh nghĩa cũng thuộc về mình, là vợ của mình, cảm xúc của hắn dâng trào. "Cậu cả. Mời đến phòng kế bên thay đổi quần áo" Người giúp việc cầm theo âu phục cao quý, mời Hàn Văn Hạo. . . . . . "Ừ. . . . . ." Hàn Văn Hạo mỉm cười đi ra ngoài, trước khi đi, quay đầu nhìn cánh cửa phòng khép chặt, cười khẽ một tiếng, mới chịu đi ra ngoài. . . . . . Hiện trường hôn lễ. Trên chiếc cầu hoa xuấn hiện một đoàn vũ công người Russia, nhảy vũ điệu sôi động vui tươi. Lần đầu tiên, Hàn Trung Trí dẫn Trang Minh Nguyệt đi tới trước mặt của Trần lão, hai tròng mắt rưng rưng, cũng không biết nói gì. Trần lão đứng trong mặt sân cỏ, liếc mắt nhìn Hàn Trung Trí, người học trò mình đã từng thích nhất, hai mắt ông lão lộ ra nụ cười tha thứ, nhìn Trang Minh Nguyệt dựa sát vào bên cạnh ông ta, đứa bé này vẫn giống như xưa, khi gặp chuyện xúc động, đều rất thích khóc, động một chút là sẽ kích động rơi lệ. Ông lão mỉm cười, giọng nói già nua, vô hạn thuơng yêu nói: "Minh Nguyệt. . . . . ." "Sư phụ. . . . . ." Trang Minh Nguyệt nghe được sư phụ gọi mình, trong lòng của bà đột nhiên xúc động, đã rất nhiều năm, cũng không có nghe sư phụ gọi mình như vậy, bà nhất thời kích động, nhìn sư phụ, nghẹn ngào nói: "Nhiều năm qua, người có khỏe không? Con và Trung Trí phái người đi đón nguời trở lại, rất lo lắng ngưòi không muốn đi. . . . . ." Trần lão mỉm cười đi về phía trước, Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt lập tức chia ra hai bên, cùng dắt tay lão lão bước đi về phía trước. Nói lẩm bẩm: "Sư phụ, chân của người. . . . . ." Trang Minh Nguyệt nhất thời cúi đầu, nhìn dáng đi của sư phụ, đau lòng kêu nhỏ. "Người lớn tuổi, bị tai nạn xe, cũng không có cách nào lành lại hẳn, người cũng đã gần đất xa trời, còn quan tâm chuyện này làm gì?" Trần lão mỉm cười nhìn hai vợ chồng bên trái, phải, nói: "Mấy năm nay, các con khỏe không? Thương yêu nhau chứ?" "Trung Trí đối xử với con rất tốt, người yên tâm" Trang Minh Nguyệt lập tức nói. Hàn Trung Trí liếc mắt nhìn vợ, trầm mặc. . . . . . Trần lão cũng hiểu mấy phần, liền cười nói: "Có một số việc quá khứ đã qua rồi, cho chúng ta một chút thời gian hối tiếc cũng đã rất hạnh phúc rồi, Minh Nguyệt bản tính hiền lành, rất dễ dàng tha thứ cho người khác, chuyện đã qua không như ý, hãy để cho nó qua đi. . . . . ." Hàn Trung Trí mỉm cười nói: "Con có thể cưới được bà ấy là may mắn của con, trước kia để cho bà ấy chịu uất ức" Hai mắt Trang Minh Nguyệt đỏ lên, không dám lên tiếng. "Đúng rồi. . . . . ." Trần lão có chút vội vàng nhìn bọn họ hai nói: "Không phải các con nói, con trai của Văn Giai từ Nhật Bản trở về sao? Sư phụ muốn gặp đứa bé kia, hắn là em trai của Văn Hạo, chuyện này đối với sư phụ rất bất ngờ . . . . ." Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt nghe xong, có chút căng thẳng liếc mắt nhìn sư phụ, vừa muốn nói tiếp, cũng đã nghe tiếng nói của Hàn Văn Hạo, mạnh mẽ truyền đến: "Trần gia gia, hôm nay tới tham dự tiệc cưới của cháu, tại sao lại không nhớ tới cháu?" Trần lão vừa nghe, vui vẻ xoay người lại, nhìn Hàn Văn Hạo đã thay âu phục màu đen, vô cùng phong độ, đạp mặt sân cỏ xanh biếc đi tới, hai mắt vẫn nóng rực, ánh nhìn sắc bén, ông lão mỉm cười nhìn Văn Hạo nói: "Trong rất nhiều người, ông không lo lắng nhất chính là cháu, cũng không bận lòng. . . . . ." Hàn Văn Hạo mỉm cười đi tới bên cạnh Trần lão, nhận lấy vị trí của cha, nhẹ đỡ cánh tay Trần lão, cung kính nói: "Cho dù thế nào, ở trong lòng của cháu, ông nội là người quan trọng nhất, đương nhiên cháu hi vọng ông cũng đem cháu và Hạ Tuyết đặt ở trong lòng, tương lai còn dài, muốn đích thân chỉ dẫn rất nhiều chuyện, ông không thể quên bọn cháu đâu" Trần lão cao hứng mỉm cười, nhìn vợ chồng Hàn Trung Trí, nói: "Hai người các con đều là người cố chấp, tại sao lại sinh ra đứa bé thông minh và khéo léo như vậy? Tâm tư cẩn mật, dám thách thức. . . . . ." Hàn Trung Trí lập tức cười nói: "Sư phụ, người cũng đừng khen ngợi hắn, đi gặp Bách Quân đi" Nhắc tới chuyện này, trái tim mọi người cũng đè ép tảng đá nặng nề, thật sự không muốn trong ngày vui mừng như vậy, để cho ông lão lớn tuổi đau lòng, nhưng không cách nào ngăn cản, cũng không có tư cách bảo Trác Bách Quân nói ra bất cứ sự thật nào. Trong mặt sân cỏ xanh biếc. Tĩnh Đồng mặc chiếc váy màu xanh dương nhạt, đang cầm hoa cầu, có chút ngượng ngùng nở nụ cười, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trác Bách Quân, Trác Bách Quân chăm chú nhìn Tĩnh Đồng, trong lòng thật xúc động, ánh mắt không cách nào dời khỏi người của cô, chỉ rất vui mừng, rất ngọt ngào, cảm kích nhìn cô, vừa muốn nói gì. . . . . . "Hôm nay bữa ăn sáng ăn không ngon sao? Vào nhà họ Hàn, còn phải ăn nhiều cháo như vậy. . . . . ." Tĩnh Đồng dịu dàng nhìn Trác Bách Quân, có chút làm nũng hỏi. Trác Bách Quân kinh ngạc nhìn Tĩnh Đồng nói: "Bữa ăn sáng. . . . . . Là em làm? Em làm lúc nào. . . . . ." Tĩnh Đồng không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân, ngọt ngào cười một tiếng. Trác Bách Quân xúc động nhìn Tĩnh Đồng, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, cặp mắt mơ mộng, có chút không dám tin, gọi nhỏ: "Tĩnh Đồng. . . . . ." "Hả?" Tĩnh Đồng dịu dàng nhìn hắn, nhẹ nhàng đáp lời, mặc dù mất đi chút ngây ngô, nhưng vẫn hồn nhiên đáng yêu. "Em. . . . . . Thật sự là Tĩnh Đồng sao?" Trác Bách Quân muốn cô xác minh. Hai mắt Tĩnh Đồng, lóe lên màu sắc mộng ảo, dịu dàng nhìn Trác Bách Quân mỉm cười nói: "Em thật sự là Tĩnh Đồng. . . . . . Họ Tĩnh, Tĩnh trong yên tĩnh, Tĩnh Đồng, tốt nghiệp khoa chính quy. . . . . . Có chút ngu ngốc, cũng có chút khôn vặt, ông chủ tự mình dạy dỗ em. . . . . ." Trác Bách Quân nhìn cô như vậy, đột nhiên cười nhỏ, vừa muốn đến gần cô, nhưng lại không dám đến gần, mới muốn nói nói cái gì, lại nghe được có người kêu nhỏ mình, hắn ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Hàn Văn Hạo và Trang Minh Nguyệt, đỡ một ông lão đang kích động đi tới, hắn sững sờ, phát hiện ông lão này giống như đã từng quen biết, mới nhớ tới mình đã nhìn thấy một người già trong hình cũ của mẹ, lúc đó, mái tóc của ông lão không có bạc và già nua như vậy, lúc đó, ánh mắt ông lão sáng lấp lánh có thần, khí thế hiên ngang, ông lão là người cha nuôi mà mẹ mình vô cùng tôn kính. Trác Bách Quân lập tức đi tới trước mặt của Trần lão, cũng lộ ra một chút kích động gọi: "Trần gia gia. . . . . . Ông chính là sư phụ của mẹ cháu phải không?" Trần lão vô cùng đau lòng nhìn cặp mắt lóe sáng của Trác Bách Quân, khuôn mặt rất giống Văn Giai, là một đứa bé đẹp trai thông minh, ông lão từ trên người của Trác Bách Quân, nhìn thấy bóng dángxinh đẹp của Văn Giai năm xưa, ông lão từ ái vươn tay, nhẹ nắm tay Trác Bách Quân, nhìn đứa bé này, hai mắt chợt đỏ bừng, đau lòng nói: "Cháu đừng gọi ông là Trần gia gia, mẹ của cháu là con gái của ông, cháu nên gọi ông là ông ngoại. . . . . ." Hai mắt Trác Bách Quân chợt đỏ bừng, nhìn bộ dáng kích động nhưng vô cùng thương yêu của ông lão trước mặt, cảm thấy ấm áp, gọi nhỏ: "Ông ngoại. . . . . ." "Tốt. . . . . . Tốt. . . . . ." Trần lão mỉm cười gật đầu, thiết tha nắm tay Trác Bách Quân, hai mắt lộ ra một chút hy vọng hỏi: "Mấy năm nay, Văn Giai có khỏe không?" Trác Bách Quân sững sờ, nhìn người Nhà họ Hàn cũng mặt trầm mặc, liền hiểu ý của bọn họ, hắn do dự một lát, nhìn ông lão già nua, trong hai tròng mắt đỏ thắm, lộ ra thiết tha, hắn cười khẽ, nắm tay của ông lão, nói: "Mẹ rất tốt, người sống ở Nhật Bản, tìm được một. . . . . . người đàn ông mình yêu thích, gả cho ông ấy, những ngày sau này không tệ. . . . . . . . ." Người Nhà họ Hàn đều không lên tiếng, trong lòng thật nặng nề, hai mắt Trang Minh Nguyệt lóe lên, hốc mắt đong đầy nước mắt, run rẩy rơi xuống. Trần lão nghe Trác Bách Quân nói, nhìn hai mắt trong suốt, vui vẻ gật đầu một cái, nghẹn ngào nói: "Tốt. . . . . . Tốt. . . . . . Chỉ cần nó sống tốt, không liên lạc với ông, cũng không sao. Nhưng cháu phải nói cho nó biết, nói ông rất nhớ nó, bảo nó sống thật tốt, đừng nhớ tới ông. . . . . . Ông biết nó sẽ nhất định nhớ tới ông. . . . . ." Hai mắt Trác Bách Quân xốc xếch chợt lóe, nhớ tới mẹ cầm xem tấm hình của ông lão, ánh mắt luôn đau lòng, hắn liền nói với ông lão: "Ông ngoại, mấy năm nay mẹ vẫn rất nhớ tới người. . . . . ." "Ông biết mà, ông biết mà, nó là đứa bé hiếu thuận, nhất định là có nguyên nhân mới có thể không tìm đến ông, nó hạnh phúc là tốt rồi. . . . . ." Trần lão nghẹn ngào nói xong, liền cúi đầu không lên tiếng, nước mắt lại không nhịn được chảy xuống.