Phi phi phi phi phi. Nói nhăn nói cuội" Trang Minh Nguyệt và Lam Anh cùng nhìn Hạ Tuyết, sốt ruột nói: "Nói cái gì vậy? Hôm nay là ngày vui, nói chuyện gì sống hay không? Con sống lâu trăm tuổi" "Đúng vậy" Trần lão cũng đau lòng Hạ Tuyết, nắm bàn tay nhỏ bé của cô nói: "Không có chuyện gì, cháu phải nghe Văn Kiệt nói thế nào đã" "Như thế nào?" Hàn Văn Hạo cũng có chút lo lắng, đề phòng đi đến bên giường, nhìn em trai hỏi, khoảng thời gian này quá hạnh phúc, làm cho hắn cũng không nhịn được lo lắng, có thể là hơi quá hạnh phúc rồi. Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn mọi người mỉm cười nói: "Cũng không cần lo lắng. Chẳng qua dạ dày bị lạnh. . . . . . Vừa rồi em còn cố ý lắng nghe hỉ mạch của chị dâu một chút, còn tưởng rằng cô ấy mang thai đấy" Hạ Tuyết nghe xong, vẫn có chút thất vọng nhìn Hàn Văn Kiệt nói: "Tôi không có mang thai sao?" Hàn Văn Kiệt bật cười, nói với Hạ Tuyết: "Chị còn trẻ như vậy, còn nhiều cơ hội. . . . . ." Hạ Tuyết khẽ cắn môi, cúi đầu, không có lên tiếng. . . . . . Hàn Văn Hạo đứng ở bên giường, hai mắt mập mờ nhìn bộ dáng có chút mất mát của vợ, liền lặng lẽ cười. "Được rồi, được rồi" Trang Minh Nguyệt đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Xác định không có gì là tốt rồi, Văn Kiệt, con sắc chén thuốc trị dạ dày bị lạnh cho chị dâu . . . . . . tối nay còn có một buổi dạ tiệc kéo dài, đừng để con bé quá mệt mỏi" "Vâng. . . . . ." Hàn Văn Kiệt nói dứt lời, liền đứng dậy, nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Chị nghỉ ngơi trước một chút, tôi tự mình đến phòng bếp chuẩn bị cho chị chén thuốc. . . . . ." Hạ Tuyết có chút mất mát gật đầu một cái. Mọi người cũng yên tâm, rối rít để cho cô nghỉ ngơi một lúc, cũng đi ra ngoài, trai đẹp Hàn Văn Vũ, bị Trác Bách Quân kéo đi ra ngoài, vừa đi ra bên ngoài, vừa la hét nói oan uổng. Hàn Văn Hạo ngồi trên giường cưới, nhìn Hạ Tuyết nằm trên giường, nhìn mình cười ngọt ngào, nhưng mang chút thất vọng, hắn liền nắm bàn tay nhỏ bé của cô nói: "Thế nào? Muốn mang thai con của anh như vậy sao?" Hạ Tuyết lập tức rút tay của hắn, làm nũng nhìn hắn nói: "Dĩ nhiên a, em nhất định muốn sinh Tiểu Hạo hạo. . . . . ." Hàn Văn Hạo cười khẽ, cúi đầu, cụng nhẹ lên trán cô một chút, thật lòng nói: "Anh lại không hy vọng nhanh như vậy có bảo bảo, anh còn muốn cùng em ân ái mấy năm nữa, có em và Hi Văn, đã đủ náo nhiệt với anh rồi. . . . . ." Hạ Tuyết cười ngọt ngào, nhìn hắn, vẫn không hề vui vẻ nói: "Nhưng chúng ta đã không đề phòng thật lâu, tại sao không có mang thai?" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết nằm trên giường, lộ ra nửa bầu ngực, rất hấp dẫn người, liền cúi đầu, cụng nhẹ trán cô một chút, xúc động hôn lên môi cô, mới nói: "Nếu em thật thích, tối nay anh yêu em nhiều một chút? Anh không uống nhiều rượu. . . . . . Hả?" "Đi." Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, lại hài lòng cười một tiếng. Hàn Văn Hạo vươn tay, ôm khẽ Hạ Tuyết vào trong ngực, ngay sau đó cảm thấy thân thể của cô mềm mại rất hấp dẫn người, liền ra tay khẽ xoa bộ ngực sữa của cô, Hạ Tuyết bắt lấy tay hắn, đỏ mặt nói với hắn: "Đừng á. . . . . . Một lát, sẽ có người tiến vào, em còn phải uống thuốc? Phải nhanh đứng lên, chiêu đãi tân khách. . . . . ." "Anh đã đóng cửa lại. . . . . ." Hàn Văn Hạo không nhịn được chui vào trong chăn, ngay sau đó cởi bỏ cúc áo âu phục của mình, đem tây trang khoác một bên, đè nhẹ trên người của cô, vừa hôn đôi môi mềm mại của cô, vừa nói: "Bây giờ chúng ta sẽ chế tạo bảo bảo. . . . . ." . Hạ Tuyết cười nhỏ, liền đưa hai tay, ôm cổ của hắn, vừa muốn hôn hắn, lại nghe được ngoài cửa vang lên tiếng động rầm rầm rầm, Hàn Văn Hạo nhướng mày, không để ý tới tiếng gõ cửa này, vẫn muốn ôm lấy Hạ Tuyết hôn cuồng nhiệt. . . . . . "Ai vậy? Anh cũng không đi xem một chút?" Hạ Tuyết đẩy nhẹ chồng nói. "Còn có ai? Không cần nghĩ cũng biết là ai. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhất thời tức giận nhảy xuống giường, đen mặt đi ra phòng ngủ, đi qua phòng khách nhỏ, “phịch” một tiếng mở cửa, quả nhiên nhìn thấy tên ngoại tộc Hàn Văn Vũ, dám đứng trước mặt của mình, vỗ tay, nhảy múa, vô cùng đẹp trai hát vang: "Nhiệt tình của tôi, giống như một ngọn đuốc, thiêu đốt cả sa mạc, mặt trời nhìn thấy tôi, cũng sẽ chạy trốn, nó cũng sợ ngọn lửa tình yêu của tôi. . . . . ." Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, nhìn tên Thần Tiên này. . . . . . Hàn Văn Vũ vẫn nhiệt tình hát: "Em cho tôi một cơn mưa, làm dịu trái tim của tôi, tôi cho em cơn gió, thổi đóa hoa nở ra, đóa hoa nhỏ tình yêu, thuộc về tôi và em, tình yêu của hai chúng ta, nhiệt tình như sa mạc" "Chú nổi điên làm gì?" Sắc mặt của Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, nhìn Hàn Văn Vũ nói. Hàn Văn Vũ nhìn anh trai, ác ý cười nói: "Lúc nảy em trai nói, Hạ Tuyết nôn mửa, không có liên quan đến em. Dạ dày bị lạnh cũng không phải vì hạt sen, cô ấy chỉ bị lạnh. A, những tinh linh màu xanh đáng yêu, những tinh linh màu xanh dễ thương, chúng ta chung lòng chung sức, thúc đẩy suy nghĩ, đấu hư mọi thứ ...zzzz..zz, chúng ta ca hát, khiêu vũ vui vẻ, rất vui vẻ. . . . . ." Hàn Văn Hạo muốn bốc cháy, nhìn Hàn Văn Vũ, sắc mặt nhăn nhó nói: "Chú nổi điên làm gì, cút xa một chút. . . . . . Đừng đến phiền tôi" "Anh cả. . . . . ." Hàn Văn Vũ đột nhiên bước lên, vươn tay ngoặt cổ anh cả, nói: "Thế nào? Tối nay anh chuẩn bị xong chưa?" Hàn Văn Hạo nhìn em trai chằm chằm. . . . . . Hàn Văn Vũ lại nâng tay, đã tính trước, lại hát lên: "Em cho tôi một cơn mưa, làm dịu trái tim của tôi, tôi cho em cơn gió, thổi đóa hoa nở ra, đóa hoa nhỏ tình yêu, thuộc về tôi và em, tình yêu của hai chúng ta, nhiệt tình như sa mạc . . . . . . Tối nay náo động phòng, em trai nhất định sẽ đem hết toàn lực, quậy cho tân phòng của anh nghiêng trời lệch đất. . . . . . Nếu không chơi đùa cho anh chết đi sống lại, em sẽ không phải là em trai ruột của anh. Em sẽ phối hợp với anh trai mới, đấu với IQ180 của anh một chút. . . . . ." Hàn Văn Hạo nghe những lời này, liền châm chọc, cười một tiếng, nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Anh hỏi chú một đề tài, chú có thể trả lời được . . . . . . anh sẽ tin tối nay chú có thể đánh ngã anh" "Đến đây đi". Hàn Văn Vũ hi hi cười nói: "Giày vò em đi. Vuốt ve em đi" Hàn Văn Hạo nhìn em trai, đưa ra đầu ngón tay, hỏi: "Tại sao Beethoven không cần ngón tay này để đàn dương cầm?" Hàn Văn Vũ nhíu mày, nhìn đầu ngón tay của anh cả, khẽ cắn môi, chớp chớp cặp mắt đẹp. . . . . . Hàn Văn Hạo lại hừ một tiếng, cười rộ lên, nói: "Không biết sao? Còn học người ta hát cái gì? Đề tài IQ này, ba tuổi anh đã làm" “Phịch”. . . . . . Cửa nhanh chóng đóng lại. Hàn Văn Vũ sững sờ tại chỗ, đưa ra ngón út của mình, nhìn trái nhìn phải, ngây ngốc nói: "Đầu ngón tay Beethoven bị đứt sao? Không đúng, nếu ông ta thiếu một ngón tay, làm sao đánh đàn được?" Người này vừa đi, vừa nghĩ, càng không ngừng đưa đầu ngón tay của mình nhìn ngó, vừa vặn liền nhìn thấy Hi Văn muốn chạy đi tìm mẹ, hắn lập tức bắt được Hi Văn nói: "Bảo bối, chú hai hỏi cháu một đề tài IQ. Đáp đúng, có thưởng" "Tốt." Tiếng nói trong vắt của Hi Văn đáp lại, ôm vai nhìn chú hai. Hàn Văn Vũ lập tức vươn đầu ngón tay của mình, nhìn Hi Văn nói: "Tại sao Beethoven không cần ngón tay này để đánh đàn?" Hi Văn trừng mắt thật to, rất kinh ngạc nhìn chú hai, a một tiếng, có chút không hiểu nói: "Chú long trọng chạy đến tìm cháu, chính là hỏi chuyện đơn giản này sao?" "Cháu biết?" Hàn Văn Vũ ngạc nhiên nhìn Hi Văn nói. Hi Văn liếc hắn một cái, mới vươn tay, đem đầu ngón tay của chú hai cụp xuống, mới ngẩng đầu lên, nhìn chú hai nói: "Đương nhiên rồi. Cái ngón tay này là của chú mà. Beethoven làm sao có thể dùng ngón tay của chú để đàn dương cầm a. Thật là. . . . . ." Hàn Văn Vũ trừng mắt thật to, nhìn Hi Văn nện bước chân nhỏ, vui vẻ nhảy lên phòng của cha, lồng ngực hắn tức giận muốn nổ tung, nặn ra một hàng chữ: "Đây là người sao? Ngoài hành tinh tới. Tối nay Bản thiếu gia muốn náo động phòng, xem xem anh lợi hại hay em lợi hại. Hừ. Chờ xem"
Hàn Văn Vũ tức giận đi xuống lầu, trong miệng vừa la hét, vừa nhìn đầu ngón tay nói: "Tôi cũng không tin, ngoại trừ một lớn, một nhỏ ngoại tộc các người hiểu đề tài IQ này, còn có ai hiểu được"
Hắn vừa nói xong, cũng đã nhìn thấy Trác Bách Quân đứng ở trong mặt sân cỏ, đang muốn đi vào phòng, hắn lập tức nhìn Trác Bách Quân gọi to: "Anh đứng lại đó cho tôi"
Trác Bách Quân ngạc nhiên quay đầu, nhìn Hàn Văn Vũ hỏi: "Chuyện gì?"
"Tôi tới hỏi anh một đề tài, xem anh có thể trả lời tôi được không?" Hàn Văn Vũ không tin vào ma quỷ, hắn không tin hỏi người anh em thoạt nhìn cũng đần giống mình, giơ đầu ngón tay của mình, nói: "Anh nói cho tôi biết, tại sao Beethoven không cần ngón tay này để đánh đàn dương cầm?"
Trác Bách Quân bất đắc dĩ nhìn người nhàm chán này.
"Anh cũng không biết đúng không?" Ánh mắt Hàn Văn Vũ sáng lên, rất hả hê nhìn Trác Bách Quân, cười nói.
Trác Bách Quân thở dài, nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Thân ái, chú đóng phim không phải rất tốt sao? Chơi đề tài IQ làm gì?"
Hắn vừa nói xong, liền vươn tay, nhẹ nắm ngón tay Hàn Văn Vũ, cụp xuống, bất đắc dĩ nói: "Cái ngón tay này là của mình, Beethoven làm sao có thể dùng nó để đánh đàn dương cầm, lại bị anh cả của chú làm cho thất vọng nữa rồi? Tội gì chứ?".
"Đi. Tôi cho anh biết a, nói hay lắm, tối nay cùng nhau náo động phòng" Hàn Văn Vũ nói dứt lời, liền đi ra, Trác Bách Quân mỉm cười đứng ở trong mặt sân cỏ, nhìn Hàn Văn Vũ bước nhanh tới cha mẹ, không khỏi đối với hắn sinh lòng lòng cảm kích, may mắn có một người em trai như vậy, ở trước mặt, sau lưng người, cũng lộ ra tấm lòng khoan dung, bao dung mọi người, một chút lúng túng của mọi người, đều bị tính tình nhiệt tình của hắn hóa giải.
Trác Bách Quân suy nghĩ một chút, theo bản năng tìm kiếm Tĩnh Đồng, vừa rồi Hi Thần có chuyện gọi cô, cô theo Hi Thần rời đi, nói một lát tán gẫu tiếp, nhưng không gặp lại cô, hắn ngạc nhiên vừa định cất bước tìm cô, trong lòng luôn có một loại không khỏi khủng hoảng, sợ mất cô, nghĩ đi nghĩ lại, trong bụng liền bắt đầu buồn bực, nhìn thấy Lý thẩm đi xuống bậc thang, liền đi tới hỏi: "Lý thẩm, bà nhìn thấy Tĩnh Đồng không?"
Lý thẩm mỉm cười nhìn Trác Bách Quân nói: "Cậu chủ, Tĩnh Đồng đang ở phòng khách của cậu, cẩn thận thu xếp cho cậu ngủ trưa, cô ấy biết cậu có thói quen, ban ngày phải ngủ trưa một chút, mới không cáu kỉnh, nên vô phòng, thu xếp cho cậu. Phòng khách của cậu ở lầu một tòa nhà phụ thứ nhất. Tôi đưa cậu đi. . . . . ."
"Không cần, tôi biết ở đâu. . . . . ." Trác Bách Quân nói dứt lời, trong lòng không khỏi ngọt ngào, nện bước trên mặt sân cỏ xanh biếc, đi vòng qua nhà chính, đi tới một tòa biệt thự nhỏ phía sau cây liễu, hắn bước qua cầu hình vòm, nhìn về phía rào chắn màu xanh lá cây, xuyên qua hàng trúc xanh, thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Tĩnh Đồng, xuất hiện tại trước cửa sổ sát đất, rất nhỏ di chuyển, hắn đột nhiên cười một tiếng, bước nhanh đi vào trong biệt thự nhỏ, đi qua phòng khách, đi tới gian phòng khách thứ nhất, tựa vào bên cửa hoa, nhìn Tĩnh Đồng một mình đã thay áo sơ mi màu vàng, tay áo đèn lồng, quần jean màu xanh dương nhạt, nửa quỳ trong chiếc ra giường màu xanh dương, nhẹ nhàng kéo ga giường, bên cạnh một chiếc đèn nến thơm, tỏa sáng tinh tế. . . . . .
Hắn lặng lẽ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, im lặng, dịu dàng, trên mặt hơi mỉm cười, hai mắt hắn thoáng qua một chút ánh sáng mập mờ, nhìn Tĩnh Đồng dường như không có phát hiện mình đi vào gian phòng, chỉ đứng lên xoay người, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất, cầm lấy miếng bông gòn màu trắng, nhẹ nhàng gạt gạt tinh dầu Lavender, làm cho mùi thơm càng lan tỏa.
Trác Bách Quân nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, từng bước từng bước đi vào phòng, đi tới sau lưng Tĩnh Đồng, vươn tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, ở trên cổ cô nhẹ nhàng hôn, hai mắt Tĩnh Đồng lập tức lộ ra mê ly, nhìn hàng trúc phía ngoài cửa sổ, cảm thấy nụ hôn của Trác Bách Quân, dịu dàng mà ngọt ngào, có chút ươn ướt, giống như tình thâm trêu đùa, làm cho cô cười nhỏ, lại sâu kín nói: "Anh biết em là ai sao?".
"Anh biết rõ. . . . . ." Trác Bách Quân hôn nhẹ cái cổ của cô, khẽ cắn vành tai của cô, nói: "Em là Tĩnh Đồng. . . . . . Tĩnh Đồng cùng anh hôn môi, triền miên. . . . . ."
"Vậy. . . . . ." Tĩnh Đồng có chút lo lắng hỏi: "Em là một người khác? Anh sẽ để ý sao? Cô ấy đã từng bán đứng anh. . . . . ."
"Em cũng bán đứng thân thể của mình. . . . . ." Trác Bách Quân hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, xúc động nói: "Cho dù người đó là em, anh đều muốn. . . . . . Tiếp nhận quá khứ của em, tiếp nhận hiện tại của em, giống như em tiếp nhận quá khứ và hiện tại của anh, ở trong lòng của anh, em vĩnh viễn là Tĩnh Đồng xinh đẹp nhất, đơn thuần nhất, thiện lương nhất, đáng yêu nhất. . . . ."
Hai mắt Tĩnh Đồng đỏ lên, sâu kín xoay người, nhìn Trác Bách Quân, nhìn hai tròng mắt thâm tình, đột nhiên nghẹn ngào hỏi: "Thật. . . . . . Không trách em?"
Trác Bách Quân khẽ mỉm cười, vươn tay nắm cằm Tĩnh Đồng, thật lòng nói: "Đứa ngốc, lúc trước anh còn chê em ngốc một chút, hiện tại không ngốc, không phải rất tốt sao?"
Tĩnh Đồng đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, Trác Bách Quân nhẹ nắm nhẹ cằm của cô, nhắc tới khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn hai tròng mắt mê ly của cô, còn có cánh môi đỏ mọng mê người, cuối cùng, khó lòng kiềm chế, cúi đầu, hôn nhẹ lên môi của cô, Tĩnh Đồng nhắm hai mắt lại, nước mắt lăn xuống, mở đôi môi đỏ mọng, cùng đầu lưỡi ấm áp của hắn quấn quít chung một chỗ, hai tay run rẩy ôm nhẹ lồng ngực kiên cố của hắn . . . . . . Trác Bách Quân mút lấy đầu lưỡi ngọt thơm của cô, hai tay ôm chặt cô vào trong ngực, bế cả người cô lên, đặt trên giường nệm, vừa cuồng nhiệt hôn cô, vừa vươn tay xoa ngang thắt lưng khêu gợi của cô, sau đó từ từ buông lỏng cúc áo sơ mi của cô . . . . .
Ánh sáng xanh biếc của hàng trúc nhẹ chiếu vào gian phòng ấm áp này, trên giường truyền đến tiếng chuyển động thật nhỏ, cuối cùng âu phục, áo sơ mi của Trác Bách Quân và áo sơ mi của Tĩnh Đồng, rào rào khoác lên trên ghế dựa Hồng Mộc, lộ ra 1 góc gối ôm đỏ thẫm. . . . . .
"A. . . . . ." Tĩnh Đồng nắm chặt ra giường, tách ra hai chân dài của mình, thở phì phò, ngẩng đầu nhìn cặp mắt nóng rực của Trác Bách Quân, lóe lên ánh sáng hấp dẫn mê người, ánh mắt hắn ngưng tụ, cúi đầu, hôn chặt môi mềm của Tĩnh Đồng, từng trận tiến vào, làm cho chiếc giường phát ra tiếng chi chi, còn có tiếng thở gấp mê người của Tĩnh Đồng, năm ngón tay thon dài, xẹt qua sau lưng kiên cố của Trác Bách Quân, cũng mê tình, kích thích cào đầy vết đỏ.
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 637
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phi phi phi phi phi. Nói nhăn nói cuội" Trang Minh Nguyệt và Lam Anh cùng nhìn Hạ Tuyết, sốt ruột nói: "Nói cái gì vậy? Hôm nay là ngày vui, nói chuyện gì sống hay không? Con sống lâu trăm tuổi" "Đúng vậy" Trần lão cũng đau lòng Hạ Tuyết, nắm bàn tay nhỏ bé của cô nói: "Không có chuyện gì, cháu phải nghe Văn Kiệt nói thế nào đã" "Như thế nào?" Hàn Văn Hạo cũng có chút lo lắng, đề phòng đi đến bên giường, nhìn em trai hỏi, khoảng thời gian này quá hạnh phúc, làm cho hắn cũng không nhịn được lo lắng, có thể là hơi quá hạnh phúc rồi. Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn mọi người mỉm cười nói: "Cũng không cần lo lắng. Chẳng qua dạ dày bị lạnh. . . . . . Vừa rồi em còn cố ý lắng nghe hỉ mạch của chị dâu một chút, còn tưởng rằng cô ấy mang thai đấy" Hạ Tuyết nghe xong, vẫn có chút thất vọng nhìn Hàn Văn Kiệt nói: "Tôi không có mang thai sao?" Hàn Văn Kiệt bật cười, nói với Hạ Tuyết: "Chị còn trẻ như vậy, còn nhiều cơ hội. . . . . ." Hạ Tuyết khẽ cắn môi, cúi đầu, không có lên tiếng. . . . . . Hàn Văn Hạo đứng ở bên giường, hai mắt mập mờ nhìn bộ dáng có chút mất mát của vợ, liền lặng lẽ cười. "Được rồi, được rồi" Trang Minh Nguyệt đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Xác định không có gì là tốt rồi, Văn Kiệt, con sắc chén thuốc trị dạ dày bị lạnh cho chị dâu . . . . . . tối nay còn có một buổi dạ tiệc kéo dài, đừng để con bé quá mệt mỏi" "Vâng. . . . . ." Hàn Văn Kiệt nói dứt lời, liền đứng dậy, nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Chị nghỉ ngơi trước một chút, tôi tự mình đến phòng bếp chuẩn bị cho chị chén thuốc. . . . . ." Hạ Tuyết có chút mất mát gật đầu một cái. Mọi người cũng yên tâm, rối rít để cho cô nghỉ ngơi một lúc, cũng đi ra ngoài, trai đẹp Hàn Văn Vũ, bị Trác Bách Quân kéo đi ra ngoài, vừa đi ra bên ngoài, vừa la hét nói oan uổng. Hàn Văn Hạo ngồi trên giường cưới, nhìn Hạ Tuyết nằm trên giường, nhìn mình cười ngọt ngào, nhưng mang chút thất vọng, hắn liền nắm bàn tay nhỏ bé của cô nói: "Thế nào? Muốn mang thai con của anh như vậy sao?" Hạ Tuyết lập tức rút tay của hắn, làm nũng nhìn hắn nói: "Dĩ nhiên a, em nhất định muốn sinh Tiểu Hạo hạo. . . . . ." Hàn Văn Hạo cười khẽ, cúi đầu, cụng nhẹ lên trán cô một chút, thật lòng nói: "Anh lại không hy vọng nhanh như vậy có bảo bảo, anh còn muốn cùng em ân ái mấy năm nữa, có em và Hi Văn, đã đủ náo nhiệt với anh rồi. . . . . ." Hạ Tuyết cười ngọt ngào, nhìn hắn, vẫn không hề vui vẻ nói: "Nhưng chúng ta đã không đề phòng thật lâu, tại sao không có mang thai?" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết nằm trên giường, lộ ra nửa bầu ngực, rất hấp dẫn người, liền cúi đầu, cụng nhẹ trán cô một chút, xúc động hôn lên môi cô, mới nói: "Nếu em thật thích, tối nay anh yêu em nhiều một chút? Anh không uống nhiều rượu. . . . . . Hả?" "Đi." Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, lại hài lòng cười một tiếng. Hàn Văn Hạo vươn tay, ôm khẽ Hạ Tuyết vào trong ngực, ngay sau đó cảm thấy thân thể của cô mềm mại rất hấp dẫn người, liền ra tay khẽ xoa bộ ngực sữa của cô, Hạ Tuyết bắt lấy tay hắn, đỏ mặt nói với hắn: "Đừng á. . . . . . Một lát, sẽ có người tiến vào, em còn phải uống thuốc? Phải nhanh đứng lên, chiêu đãi tân khách. . . . . ." "Anh đã đóng cửa lại. . . . . ." Hàn Văn Hạo không nhịn được chui vào trong chăn, ngay sau đó cởi bỏ cúc áo âu phục của mình, đem tây trang khoác một bên, đè nhẹ trên người của cô, vừa hôn đôi môi mềm mại của cô, vừa nói: "Bây giờ chúng ta sẽ chế tạo bảo bảo. . . . . ." . Hạ Tuyết cười nhỏ, liền đưa hai tay, ôm cổ của hắn, vừa muốn hôn hắn, lại nghe được ngoài cửa vang lên tiếng động rầm rầm rầm, Hàn Văn Hạo nhướng mày, không để ý tới tiếng gõ cửa này, vẫn muốn ôm lấy Hạ Tuyết hôn cuồng nhiệt. . . . . . "Ai vậy? Anh cũng không đi xem một chút?" Hạ Tuyết đẩy nhẹ chồng nói. "Còn có ai? Không cần nghĩ cũng biết là ai. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhất thời tức giận nhảy xuống giường, đen mặt đi ra phòng ngủ, đi qua phòng khách nhỏ, “phịch” một tiếng mở cửa, quả nhiên nhìn thấy tên ngoại tộc Hàn Văn Vũ, dám đứng trước mặt của mình, vỗ tay, nhảy múa, vô cùng đẹp trai hát vang: "Nhiệt tình của tôi, giống như một ngọn đuốc, thiêu đốt cả sa mạc, mặt trời nhìn thấy tôi, cũng sẽ chạy trốn, nó cũng sợ ngọn lửa tình yêu của tôi. . . . . ." Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, nhìn tên Thần Tiên này. . . . . . Hàn Văn Vũ vẫn nhiệt tình hát: "Em cho tôi một cơn mưa, làm dịu trái tim của tôi, tôi cho em cơn gió, thổi đóa hoa nở ra, đóa hoa nhỏ tình yêu, thuộc về tôi và em, tình yêu của hai chúng ta, nhiệt tình như sa mạc" "Chú nổi điên làm gì?" Sắc mặt của Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, nhìn Hàn Văn Vũ nói. Hàn Văn Vũ nhìn anh trai, ác ý cười nói: "Lúc nảy em trai nói, Hạ Tuyết nôn mửa, không có liên quan đến em. Dạ dày bị lạnh cũng không phải vì hạt sen, cô ấy chỉ bị lạnh. A, những tinh linh màu xanh đáng yêu, những tinh linh màu xanh dễ thương, chúng ta chung lòng chung sức, thúc đẩy suy nghĩ, đấu hư mọi thứ ...zzzz..zz, chúng ta ca hát, khiêu vũ vui vẻ, rất vui vẻ. . . . . ." Hàn Văn Hạo muốn bốc cháy, nhìn Hàn Văn Vũ, sắc mặt nhăn nhó nói: "Chú nổi điên làm gì, cút xa một chút. . . . . . Đừng đến phiền tôi" "Anh cả. . . . . ." Hàn Văn Vũ đột nhiên bước lên, vươn tay ngoặt cổ anh cả, nói: "Thế nào? Tối nay anh chuẩn bị xong chưa?" Hàn Văn Hạo nhìn em trai chằm chằm. . . . . . Hàn Văn Vũ lại nâng tay, đã tính trước, lại hát lên: "Em cho tôi một cơn mưa, làm dịu trái tim của tôi, tôi cho em cơn gió, thổi đóa hoa nở ra, đóa hoa nhỏ tình yêu, thuộc về tôi và em, tình yêu của hai chúng ta, nhiệt tình như sa mạc . . . . . . Tối nay náo động phòng, em trai nhất định sẽ đem hết toàn lực, quậy cho tân phòng của anh nghiêng trời lệch đất. . . . . . Nếu không chơi đùa cho anh chết đi sống lại, em sẽ không phải là em trai ruột của anh. Em sẽ phối hợp với anh trai mới, đấu với IQ180 của anh một chút. . . . . ." Hàn Văn Hạo nghe những lời này, liền châm chọc, cười một tiếng, nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Anh hỏi chú một đề tài, chú có thể trả lời được . . . . . . anh sẽ tin tối nay chú có thể đánh ngã anh" "Đến đây đi". Hàn Văn Vũ hi hi cười nói: "Giày vò em đi. Vuốt ve em đi" Hàn Văn Hạo nhìn em trai, đưa ra đầu ngón tay, hỏi: "Tại sao Beethoven không cần ngón tay này để đàn dương cầm?" Hàn Văn Vũ nhíu mày, nhìn đầu ngón tay của anh cả, khẽ cắn môi, chớp chớp cặp mắt đẹp. . . . . . Hàn Văn Hạo lại hừ một tiếng, cười rộ lên, nói: "Không biết sao? Còn học người ta hát cái gì? Đề tài IQ này, ba tuổi anh đã làm" “Phịch”. . . . . . Cửa nhanh chóng đóng lại. Hàn Văn Vũ sững sờ tại chỗ, đưa ra ngón út của mình, nhìn trái nhìn phải, ngây ngốc nói: "Đầu ngón tay Beethoven bị đứt sao? Không đúng, nếu ông ta thiếu một ngón tay, làm sao đánh đàn được?" Người này vừa đi, vừa nghĩ, càng không ngừng đưa đầu ngón tay của mình nhìn ngó, vừa vặn liền nhìn thấy Hi Văn muốn chạy đi tìm mẹ, hắn lập tức bắt được Hi Văn nói: "Bảo bối, chú hai hỏi cháu một đề tài IQ. Đáp đúng, có thưởng" "Tốt." Tiếng nói trong vắt của Hi Văn đáp lại, ôm vai nhìn chú hai. Hàn Văn Vũ lập tức vươn đầu ngón tay của mình, nhìn Hi Văn nói: "Tại sao Beethoven không cần ngón tay này để đánh đàn?" Hi Văn trừng mắt thật to, rất kinh ngạc nhìn chú hai, a một tiếng, có chút không hiểu nói: "Chú long trọng chạy đến tìm cháu, chính là hỏi chuyện đơn giản này sao?" "Cháu biết?" Hàn Văn Vũ ngạc nhiên nhìn Hi Văn nói. Hi Văn liếc hắn một cái, mới vươn tay, đem đầu ngón tay của chú hai cụp xuống, mới ngẩng đầu lên, nhìn chú hai nói: "Đương nhiên rồi. Cái ngón tay này là của chú mà. Beethoven làm sao có thể dùng ngón tay của chú để đàn dương cầm a. Thật là. . . . . ." Hàn Văn Vũ trừng mắt thật to, nhìn Hi Văn nện bước chân nhỏ, vui vẻ nhảy lên phòng của cha, lồng ngực hắn tức giận muốn nổ tung, nặn ra một hàng chữ: "Đây là người sao? Ngoài hành tinh tới. Tối nay Bản thiếu gia muốn náo động phòng, xem xem anh lợi hại hay em lợi hại. Hừ. Chờ xem"