Hạ Tuyết quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo, không hiểu hỏi: "Tại sao anh biết thua vậy? Cái này không thể nào ?" Hàn Văn Hạo cũng nhìn dáng vẻ hưng phấn của Hàn Văn Vũ, liền nhướng mày, không lên tiếng đứng lên, đi ra tân phòng của mình, chậm rãi nhẹ nhàng đi đến phòng của con gái, nhanh chóng mở cửa, Hi Văn đang cùng bạn Đan Y ngồi trên giường thủy tinh màu hồng của mình, đang vỗ tay đối chưởng, không biết có bao nhiêu vui vẻ, còn ngửa đầu cười khanh khách, Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm con gái hỏi: die»ndٿanl«equ»yd«on"Con vừa làm gì?" Hi Văn lập tức quay đầu, cất giọng trong vắt nói với cha: "Cùng Đan Y chơi vỗ tay đối chưởng a! Chơi rất vui a! Cha! Cha có muốn cùng chơi không?" Hàn Văn Hạo không lên tiếng, đóng cửa lại, tròng mắt hơi híp nói: "Không thể nào! Đầu óc tên kia bị sét đánh?" "Anh cả! ! Mau tới đây! ! Đêm đã khuya rồi, anh có chơi có chịu! Em trai cho anh một cơ hội cuối cùng! Nếu anh đoán được ai là vợ của anh, tối nay em trai sẽ để cho anh Động Phòng Hoa Chúc!" Hàn Văn Vũ lập tức đem Hàn Văn Hạo ngăn ở bên ngoài, trong tay cầm một khối tấm vải đỏ, die»ndٿanl«equ»yd«onnhìn anh cả hì hì cười. Hàn Văn Hạo nhìn em trai nói: "Chú giở trò quỷ gì?" "Ba người chúng ta cùng nhau giở trò quỷ! Ha ha ha!" Hàn Văn Vũ lập tức mở cửa, phát hiện bức tường người ngăn ở trước tấm bình phong, Trác Bách Quân là cao thủ giải trí, hai ngón tay nhanh chóng cầm lên cái ly lớn, một phút ngắn ngủn, chồng lên một tháp ly nho nhỏ, nhưng đặt vào một cái cuối cùng, bởi vì sơ ý một chút, rớt xuống, Tĩnh Đồng nhanh như tia chớp, trên không trung tiếp nhận cái ly kia, bản lĩnh tốt! Trác Bách Quân kinh ngạc nhìn Tĩnh Đồng đã đỏ lên mặt, hắn vui vẻ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh dạy rất tốt!" Hàn Văn Hạo mặt lạnh không lên tiếng, ngồi tại chỗ, nhìn Hàn Văn Kiệt lại đem tới một chai rượu mạnh, đưa cho Trác Bách Quân, Trác Bách Quân không nói hai lời, liền lập tức cầm chai rượu, die»ndٿanl«equ»yd«oncẩn thận hướng ly thứ nhất rót rượu, rượu đang chậm rãi chảy xuống, vẫn chảy đến một ly cuối cùng, người cả căn phòng, cuồng nhiệt vỗ tay, Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn Trác Bách Quân rót xong rượu, nhìn hai tròng mắt của người em trai này sáng lên, nói: "Uống đi! Anh trai! Chỉ cần anh uống hết tháp ly này, không ngã xuống, sẽ đi vào chọn vợ!" Hàn Văn Hạo chặt nhíu mày, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Kiệt và Trác Bách Quân nở nụ cười hả hê nhìn mình, hắn gật gật đầu, nói: "Các người nhớ kỹ cho anh!" Hắn vừa nói xong, liền nghiêng người tới trước, cầm lên cái ly, một ly, một ly rượu mạnh xuống bụng, dạ dày nặng nề thiêu đốt, hắn lập tức đè xuống nhộn nhạo, uống nữa! Một ly, một ly, Uống! Ly đã cạn sẽ sạch! Ly ly lớp lớp để lên bàn! Hàn Văn Vũ nhìn anh cả uống hết 13 ly xuống bụng, rốt cuộc hai mắt có chút vẩn đục, hắn phù một tiếng, vui vẻ che miệng nở nụ cười, Hàn Văn Hạo giơ lên ly thủy tinh cuối cùng, lúc đem ly rượu mạnh uống xuống bụng, die»ndٿanl«equ»yd«oncũng đã cảm thấy thần trí của mình rốt cuộc có chút mơ hồ, hắn nặng thở dốc một hơi, hoa mắt, choáng váng đứng lên, Hàn Văn Vũ lập tức đi tới sau lưng anh trai, cầm tấm vải đỏ quấn ngang ánh mắt của anh trai, mới nói: "Trước mặt có năm cô gái! Anh tùy tiện đi một vòng trước mặt của các cô! Tìm ra ai là vợ của anh, dắt cô ấy ra, hôm nay chúng tôi lui ra khỏi tân phòng của anh! !" Hàn Văn Hạo bị che lên tấm vải đỏ, bị Hàn Văn Vũ đẩy tới trước mặt năm cô gái, cách tấm vải thật dầy, chỉ thấy thấp thoáng mấy cái bóng nhàn nhạt, chiều cao giống nhau, ăn mặc giống nhau, ngay cả bóng dáng cũng giống nhau, hắn chậm rãi di chuyển bước chân, đi qua từng cô gái bên cạnh, phát hiện mùi thơm trên người các cô cũng giống nhau, Daniel ngồi ở trên ghế sa lon, mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo. Đầu tiên, Hàn Văn Hạo đi qua trước mặt của Hi Thần, nhìn bóng dáng này, lại đi qua trước mặt của Phó Tịch Viện,die»ndٿanl«equ»yd«on cảm giác không đúng, lại đi qua trước mặt của Tĩnh Đồng, cũng cảm giác không đúng, lại đi tới trước mặt của Tĩnh Nhi tiểu thư nhà họ Vương, vẫn cảm giác không đúng, trở lại trước mặt của một cô gái, ngoài cửa sổ một cơn gió mát quét tới, thổi lất phất nổi lên sợi tóc mềm mại của cô, hắn nhìn chằm chằm vào bóng kia, trong lúc tất cả mọi người đều yên lặng như tờ, đột nhiên mở miệng nói: "Năm người này đều không phải! Hạ Tuyết ở phía sau của tôi" Sau lưng Hạ Tuyết sững sờ, tiếng vỗ tay của tất cả mọi người vang lên lên cuồng nhiệt, Hàn Văn Hạo lập tức kéo tấm màu đỏ xuống, lại nhìn thấy Tả An Na đang mỉm cười đứng ở trước mặt của mình, rưng rưng nhìn Tổng Tài nói:die»ndٿanl«equ»yd«on "Tổng Tài, chúc mừng anh, tìm đúng người sinh thích nhất. Tu ngàn năm mới gặp lại, Tả An Na chúc hai người hạnh phúc trăm năm đến bạc đầu" Hàn Văn Hạo nhìn cô, xúc động cười khẽ, xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết đang sửng sốt nhìn mình, cô ngây ngốc hỏi: "Làm sao anh biết là em?" Hàn Văn Hạo cười khẽ, nhìn Hạ Tuyết, hai mắt thoáng qua thâm tình nói: "Bởi vì lúc anh di động bước chân, em không nhịn được đi theo anh, đây là thói quen của em, luôn đuổi theo bước chân của anh" Hạ Tuyết cười nhỏ, lập tức nghiêng người tới trước, ôm chầm lấy Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo cũng ôm chặt Hạ Tuyết, trong từng tràng vỗ tay, hai người hôn nhau nóng bỏng. Daniel nhìn hình ảnh này, cũng không lên tiếng, trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, ra khỏi căn phòng tràn đầy hạnh phúc, chậm rãi đi đến phòng của Hi Văn, nhẹ nhàng mở cửa nhìn vào, nhìn thấy Hi Văn vẫn cùng bạn nhỏ chơi vỗ tay đối chưởng, vui đùa vui vẻ, trẻ con luôn ngây thơ hồn nhiên, trong thế giới của bọn chúng, thật ra cũng không có ly biệt đau khổ, hoặc có thể nói, bởi vì ngây thơ hồn nhiên, cho nên rất dễ quên một chút tổn thương. Daniel cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cũng giống như những ngày ở Pháp, có lẽ chỉ là xa cách ngắn ngủi, ngày mai còn có thể gặp lại, hai tròng mắt hắn thật ra vẫn có chút không bỏ, lại từng bước đi qua hành lang thật dài, đi xuống lầu, lúc này cả đại sảnh đã yên tĩnh, sẽ không ai phát hiện người đàn ông này đi ra khỏi đại sảnh, trong màn đêm sương mù, nhìn Mặc Nhã và Hạo Vũ mở cửa xe cho hắn. "Trực tiếp đến phi trường, Sophie sẽ ở lại sắp xếp mọi thứ" Daniel ngồi ở trong xe nói. "Vâng!" Mặc Nhã cũng lên xe ngay sau đó, bảo tài xế lái xe, cô mới quay đầu nhìn nửa khuôn mặt của Daniel trong màn đêm, giống như nhỉn thấy được một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp, hắn giơ tay nhấc chân, luôn lộ ra hào khí, người đàn ông này, kết thúc một đoạn tình cảm, nhưng cuộc đời sự nghiệp của hắn, giờ mới bắt đầu, có ai có thể biết, thế giới của hắn rộng bao nhiêu? die»ndٿanl«equ»yd«onTương lai của hắn, sẽ dẫn dắt một quốc gia đi về phía trước, một quyết sách, có thể chấn động toàn thế giới. Nhưng một người như vậy, lại hết lần này đến lần khác không ích kỷ, khi tất cả người đưa hắn lên Tổng Thống, lúc ngưỡng mộ hắn, có lẽ cho tới bây giờ cũng không có ai nghĩ qua, đã từng ở một ngày nào đó, năm tháng nào đó, hắn yêu một cô gái, thậm chí muốn vì cô bỏ đi thời gian quý báo nhất và sự nghiệp tôn quý nhất cả đời, chỉ mong theo cô ở trong núi tuyết, chờ đợi sóc con đến. Có người hỏi, người đàn ông như thế, tại sao không có ai yêu? Nói càn! Hắn làm sao sẽ không có ai yêu? Rất nhiều, rất nhiều người cũng yêu hắn! Hắn ưu tú như thế, khoan dung như thế, rộng lượng như vậy, không phải sao? Bởi vì bị từ chối, cho nên chúng ta phủ nhận hắn hoàn mỹ? Không phải, không phải, không phải, hắn ở trong lòng của chúng ta, vẫn là một anh hùng. Xe lái vào phi trường, sương mù nặng nề, đây không phải là mùa xuân sao? Tại sao sương mù không rõ? Cánh cửa tình yêu, trong mỗi thế giới, đều có phong cảnh riêng của từng thế giới, mỗi người cũng có phong cảnh thuộc về mình? Bạn giữ chặt cánh đồng lúa mạch trong lòng bạn không? Phải canh giữ chặt chẽ! Cái thế giới này, bởi vì có bạn, mới có thể tồn tại! Daniel đi xuống xe, đạp sân quảng trường đẫm ướt, đi về phía máy bay tư nhân, lúc này hắn phát hiện một cô gái mặc váy màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác dầy cộm màu xanh dương, bên trái đánh một cái nơ con bướm thật to, đầu tóc xoăn, tay cầm túi xách màu đen bóng loáng, nhìn Daniel hơi cong eo gật đầu, dịu dàng nói: "Chủ nhân" Daniel đứng ở trước mặt của cô, mượn ánh đèn phi trường, die»ndٿanl«equ»yd«onnhìn cô gái này mặc dù ưu nhã xinh đẹp, hai tròng mắt sáng lấp lánh có chút cơ trí và đáng yêu, hắn nhàn nhạt nhìn cô hỏi: "Cô là ………." "Tôi là thư ký thay thế Sophie, cùng ngài trở về nước Pháp, tham gia tranh cử Tổng Thống, tôi tên là Quân Nhi" Quân Nhi mỉm cười nói. Daniel nhẹ nhàng nhớ tới cái tên này: "Quân Nhi?" "Vâng" Quân Nhi mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy" Daniel suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Thời gian sau này, vất vả cho cô rồi" "Không vất vả, có thể hầu ở bên cạnh ngài, đây là vinh hạnh của tôi, mời lên máy bay" Quân Nhi hơi tránh ra đường thang mây, Daniel thở dốc một hơi, mới quay đầu nhìn bầu trời tối tăm, nghĩ đến bầu trời xanh xanh, mây trắng trắng, tối nay ra đi,die»ndٿanl«equ»yd«on lại vô cùng u ám như vậy, nhưng hắn cười nhẹ một tiếng, cuộc đời của chúng ta, không chỉ có tình yêu, không phải sao? Hắn không lưu luyến nữa, mà nhanh chóng đi lên bậc thang, đi vào máy bay tư nhân, Quân Nhi cũng đi theo, căn dặn Thanh Nhã đóng cửa, sau đó theo Daniel, ánh sáng của ly thủy tinh lóe lên, bưng tới ly rượu đỏ Daniel thích uống. "Cám ơn" Daniel mỉm cười nhận lấy rượu đỏ, nhìn Quân Nhi nói: "Ngồi đi" "Vâng" Quân Nhi mỉm cười ngồi ở bên cạnh hắn, trong miệng hát nhỏ một khúc dân ca, Daniel tò mò quay đầu, nhìn Quân Nhi cười nói: die»ndٿanl«equ»yd«on"Cô hát bài hát đó rất êm tai" "Thật sao? Ngài muốn nghe không? Tôi hát cho ngài nghe?" Quân Nhi ngẩng huôn mặt tươi cười, nhìn Daniel nói. "Tốt" Daniel nhắm lại hai mắt, mỉm cười nghe. Quân Nhi cười ngọt ngào, ngồi bên cạnh Daniel, nhìn máy bay chậm rãi khởi động, sắp bay lên trời, tiếng hát ngọt ngào, mềm mại của cô vang lên: "Tìm kiếm kí ức thời thơ ấu, mở trang nhật kí, nhìn thấy mình trong quá khứ, lắng nghe tiếng nói quen thuộc, quanh quẩn trong giấc mơ, thời thơ ấu dại khờ. Câu chuyện cổ tích, mãi mãi xanh. Trong chuyện xưa có bóng dáng của tôi, ly cà phê với đôi mắt mỏi mệt hiện lên trên gương mặt tiều tụy cùng niềm kiêu hãnh của mình. Harry potter, phép thuật vô hạn, hắn thần bí, xuyên qua thời gian, có thể hóa giải chú ngữ, với tình yêu, không hề sợ hãi. . . . . . BATMAN! Xuất hiện trong đêm tối, lúc gặp nguy hiểm, trong nháy mắt đứng ra. Chuyển biến trong vòng một đêm, cô bé lọ lem thay đổi, tin chắc chỉ cần có duyên phận, cho dù qua bao lâu, tình yêu vẫn chân thật. Bạch Tuyết ngủ say, táo đỏ đã bị phá vỡ, nước mắt những người bạn lùn, bão tuyết bay tán loạn, Hoàng Tử nhỏ cưỡi ngựa trắng, hôn nàng cùng rong chơi khắp chân trời. Thần đèn, thấp sáng linh hồn, cọ qua chất phác, tham lam và ngu dốt Bụi Gai, làm thành chiến y, tràn ngập kỳ tích, đồng tâm hiệp lực và lòng can đảm mạnh mẽ, dũng cảm bảo vệ bạn! !" Máy bay phá vỡ bầu trời đêm tăm tối, xẹt qua cầu vồng bảy màu trong đêm, bài hát cảm động đuổi theo, hướng đất nước lãng mạn bay đi.
Nhà họ Hàn vẫn náo nhiệt, có rất nhiều khách đang uống rượu hát vang, Hàn Văn Vũ từng bước, từng bước đi xuống bậc thang, đi tới sân khấu màu trắng của hôn lễ hôm nay, nhìn hoa hồng và đèn lồng màu đỏ, lóe màu sắc động lòng người, không có ai biết người đàn ông đẹp trai này, đã từng ở phía sau nhà mình, gieo một vườn hoa hồng đỏ, đã từng mơ ước nhận được tình yêu của cô, tặng cho cô trái tim trọn vẹn nhất, cũng không ai biết được tình yêu của người đàn ông này, có thể tiếp tục đến phút cuối cùng hay không, câu chuyện tình yêu xa xưa, đến lúc này, rốt cuộc chúng ta có lẽ đã hiểu rõ? Người có tình yêu, thật sự tốt đẹp!
Hắn vươn tay khẽ vuốt khán đài màu trắng, nhớ tới một mùa đông nhiều năm trước, ở bên hồ băng, hai người ôm nhau lướt qua từng cảnh tuyết, cùng nhau nhìn bông tuyết bay múa đầy trời, lúc đó, thật sự rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
"Bùm …………." Bầu trời xa xăm, truyền đến một tiếng nổ thật to, Hàn Văn Vũ sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy bên kia bầu trời, pháo hoa cháy sáng rực rỡ, tiếp sức cho bầu trời đêm, tiếp sức cho người đàn ông này, hắn sửng sốt một chút, quay đầu, rốt cuộc nhìn thấy Kim Vân, trong tay cầm một cây đuốc pháo hoa, sáng lấp lánh đi đến trước mặt của mình, cô nhìn hắn, đột nhiên cười một tiếng.
Kim Vân thở dài, nắm cây đuốc pháo hoa trong tay, nhìn đốm lửa thật nhỏ đang lập lòe nhấp nháy, cô thở dài, nói: die»ndٿanl«equ»yd«on"Một mình trong đêm như vậy, suy nghĩ tưởng nhớ một người, mệt mỏi và khó chịu chết đi. Không bằng tôi và anh đi cùng nhau, ít nhất sẽ không cô đơn"
Hai mắt Hàn Văn Vũ đỏ lên, ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ, biết tình yêu của mình, cuối cùng cũng phải kết thúc.
Đèn lồng đỏ sậm, cùng với từng trận tiếng thở dốc truyền đến, Hàn Văn Hạo đè Hạ Tuyết trên giường, vừa cuồng nhiệt hôn cô, vừa cách quần áo mềm mại, khẽ xoa nắn cô, Hạ Tuyết hơi cuốn hai chân, ôm cổ của Hàn Văn Hạo, thở gấp, Hàn Văn Hạo nhẹ xoa nắn cô, vừa cúi xuống, vuốt nhẹ váy dài của cô, sau đó dò vào trong váy ngủ màu đỏ của cô, cách lớp ren, véo nhẹ giữa hai chân.
Một trận kích thích từ giữa hai chân của cô vọt lên, cô không nhịn được ưỡn lên, đón nhận nụ hôn nóng bỏng của hắn, ôm hông của hắn, khẽ vuốt ve làn thịt trước ngực của hắn, đã có một thỏa mãn thật sâu, Hàn Văn Hạo dùng cánh tay to lớn, ôm chặt thân thể Hạ Tuyết, cúi đầu hôn nhẹ trước ngực của cô, cách lớp tơ tằm khẽ cắn đốm nhỏ màu hồng, xúc động gọi nhỏ: "Tuyết Nhi"
"Hả?" Hạ Tuyết xúc động đáp lời, hai tay vẫn khẽ vuốt ve cơ ngực màu đồng của hắn, lâu lâu khẽ nâng đầu lên, hôn lồng ngực hắn, dịu dàng hỏi: "Thế nào?"
Hàn Văn Hạo cách váy ngủ tơ tằm, dần dần khẽ hôn xuống, cảm động, nói: "Anh yêu em, anh thật sự rất yêu em"
Dường như nói một trăm lần cũng không chán, dường như nghe một trăm lần cũng không chán!
Hạ Tuyết mỉm cười, lại cảm thấy Hàn Văn Hạo đã hôn tới giữa hai chân, đang cách lớp ren, khẽ cắn liên tục, die»ndٿanl«equ»yd«onhai tròng mắt của cô mê ly chợt lóe, dường như không nhịn được kích thích như vậy, say đắm cười nhỏ, nhìn Hàn Văn Hạo nhẹ giọng nói: "Em rất hạnh phúc"
Đúng vậy a, thật hạnh phúc, thật hạnh phúc, mê người như vậy, say lòng người như vậy.
Hàn Văn Hạo kéo nhẹ váy ngủ của Hạ Tuyết xuống, hôn trên bả vai bóng loáng của cô, hai tay lại nhẹ xoa nắn cô, làm cho đốm nhỏ màu hồng nở ra, hắn liền cúi đầu khẽ cắn.
"A" Hạ Tuyết nắm chặt ra giường, cảm thấy đầu lưỡi của Hàn Văn Hạo, khẽ liếm lấy đốm nhỏ màu hồng, làm cho ngứa ngáy, cô nuốt cổ họng khát khô, hai mắt nhắm lại, hưởng thụ chút kích tình này, Hàn Văn Hạo vừa ngậm đốm nhỏ màu hồng của Hạ Tuyết, thân thể khó nhịn dục vọng, kéo quần lót đỏ thẫm, tách hai chân của cô, hướng giữa chân của cô tiến vào, lập tức một cảm giác khít khao bao quanh mình, hắn hưởng thụ ngẩng đầu, thân thể vẫn tiếp tục hoạt động, đâm vào, rút ra, ở giữa hai chân ấm áp và khít khao của cô, càng không ngừng tiến thẳng vào, từng trận kích thích dâng lên, làm cho hắn thở hổn hển, trong trận trận tiến vào, nhìn cô gái phía dưới kích động, đang xoay mặt, dưới ánh đèn màu hồng, thở gấp, hắn cảm động cười khẽ, cúi đầu, vừa tiến vào, vừa nóng bỏng hôn cô.
Đèn lồng màu đỏ sáng ngời, die»ndٿanl«equ»yd«ontrong phòng thật yên tĩnh, nhưng bóng dáng một trước, một sau chuyển động, truyền đến tiếng thở dốc của Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết và tiếng chi chi phát ra từ chiếc giường, chạm nhẹ vào vách tường, hai bóng dáng cứ như vận, chặt chẽ hợp nhau tại một chỗ, từ hai thế giới tạo thành một thế giới.
Đêm nay, rốt cuộc chuyện xưa đã kết thúc, ngược lại chuyện bọn trẻ con! Hả? Dĩ nhiên, còn có một số chuyện xưa vẫn chưa xong !
Rốt cuộc, Hạ Tuyết bằng vào bộ phim mới “Mộng”, một lần nữa đạt được nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Giải Kim Mã, cô mặc bộ váy dài màu vàng, nhận lấy chiếc cúp trong tay Hàn Văn Vũ, trước ống kính truyền hình, nghẹn ngào nói: "Trong đời tôi, phần thưởng tốt nhất, khích lệ tôi, chính là lấy được chồng tôi!"
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.
Hàn Văn Hạo đang ở nước Pháp, trợ giúp Daniel tranh cử Tổng Thống, đêm hôm đó, Daniel ngồi trong phòng khách tòa lâu đài, xem trực tiếp truyền, cũng một cười thỏa mãn.
Hạ Tuyết cầm chiếc cúp, nhìn trước ống kính, thâm tình kêu lên: "Chồng, anh đã đi Pháp hơn một tháng rồi, anh mau trở về đi! Ở nhà em đã không chịu nổi hai tiểu quỷ nữa! Lại còn thêm chị của chúng nó, em không sống được"
Đúng vậy! ! Lúc Hạ Tuyết đóng xong bộ phim “Song Thành Ký”, cùng Hàn Văn Vũ kết thúc công việc hoàn mỹ thì phát hiện mình mang thai, die»ndٿanl«equ»yd«onhơn nữa lại mang thai song sinh, chuyện này làm cho Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt rất hài lòng, Hàn Văn Kiệt rất mệt mỏi, chỉ sợ cô sanh đôi có gì sơ xuất, nhưng Thượng Đế nói, nếu con vượt qua khó khăn này, ta sẽ cho con một điều tốt đẹp! Thời gian dần trôi qua, rốt cuộc trong một đêm tối gió lạnh, Hạ Tuyết nâng cao bụng bự mười tháng, đang cùng Hàn Văn Vũ gặm chân gà lại bị đau bụng, Hàn Văn Vũ bị hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, hỏi: "Thân ái, cái chân gà này là nhà chúng ta ướp, cũng không được? Gần đây vì cục cưng của cô, ở nhà trồng cỏ nuôi bò sữa, trái cây và rau dưa ở nhà trồng, còn không được? Chân gà này cũng là gà nhà chúng ta làm a!"
"Đừng nói nhảm! !" Hạ Tuyết ôm thắt lưng kêu to: "Tôi muốn sinh cục cưng nhà chú ………… mau gọi Văn Hạo ……….."
Hàn Văn Vũ nghe xong, hoảng sợ, ném chân gà, chạy ra bên ngoài như điên! !
Đông đông đông! ! Hàn Văn Hạo và cả nhà cùng nhau ôm Hạ Tuyết xuống lầu, Hạ Tuyết vừa ôm bụng đau đớn, toàn thân xuất mồ hôi, kêu to: "Em đau quá! ! Em không sinh nữa ! Văn Hạo, em không sinh nữa ! Em chỉ cần Hi Văn thôi! !"
Hi Văn lập tức đi tới kêu to: "Mẹ! ! Cố gắng lên! Sau khi hai em trai ra ngoài, con giúp mẹ trông coi! !"
"Tốt! !" Cô bé nói trông coi, mọi người tin không?
Ngày đó, Hàn Văn Hạo mới từ nước Pháp trở lại, die»ndٿanl«equ»yd«onvừa đi vào cửa nhà, lại nhìn thấy cả nhà họ Hàn gà bay chó sủa, kể từ sau khi hai Hỗn Thế Ma Vương ra đời, cái nhà này cách mỗi một giờ đều náo loạn! Người cả nhà vì chìu theo hai vật nhỏ này, đã mang đồ quý giá, bao gồm tất cả đồ cổ giấu đi, chỉ bày biện một số hàng loại hai để cho chúng nó ném! Mới ba tuổi, cũng đã giày vò người ta như vậy! Hàn Văn Hạo thật sự không chỉ một lần, muốn đem bọn chúng đưa cho Daniel nuôi!
"Cậu cả! !" Lý thẩm bị sợ đến khóc lên, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tôn tiểu thư cùng hai vị thiếu gia để lại tờ giấy này đi ra ngoài rồi! !"
Hàn Văn Hạo nghe xong, mặt biến sắc, nói ngay: "Lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát Trưởng!"
Lại gọi điện thoại cho cảnh sát Trưởng, ba đứa nhỏ này, mỗi ngày chơi trò mất tích, cái vườn hoa rộng lớn này, chỉ thiếu chút nữa lật tung lên, vậy mà chạy đi đâu? Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng Hàn Văn Vũ, Văn Kiệt đi tìm khắp nơi, mỗi công viên, mỗi trang trại cá, cuối cùng là bờ biển, dù sao mỗi ngày thay đổi một trò, Hạ Tuyết tức giận đến khuôn mặt nhăn nhúm, nói: "Nếu mẹ bắt được các con, mẹ nhất định hung hăng quất chết!"
Mỗi ngày cô không nhìn thấy con, mỗi ngày cũng nói lời này, mỗi ngày cũng lo lắng đề phòng!
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết ở chợ bán thức ăn, tìm được hai con trai của mình, Hàn Tử Dục, Hàn Tử Diệp, hai đứa trẻ ba tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần kẻ carô đen, đứng trước mặt một ông chủ bán quả mơ, die»ndٿanl«equ»yd«onnghe ông chủ nói một đồng tiền một cân mơ, Tử Dục vừa nghe, đôi mắt thật to chớp chớp, đưa ra bốn ngón tay, bắt chước lần trước chị n1 mua anh đào, thầm thì nói: "Năm đồng tiền bốn cân có được không?"
Hi Văn ở đó đầu ăn cá trứng, vừa nghe em trai nói như vậy, con ngươi nóng lên, đi đến phía sau em trai, hung hăng vỗ xuống sau ót nó một cái, tức giận la hét: "Ngu ngốc! Một đồng tiền một cân, hỏi người ta năm đồng tiền bốn cân có được không? Em có phải là em trai chị không? Mang thai sai rồi! ! Chị của em ăn trắng củ cải lớn lên, hai đứa em mỗi ngày ở trong bụng mẹ ăn thịt cá, cũng không thông minh một chút nào! Như vậy làm sao chị dẫn theo?"
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn ba đứa con này, mệt mỏi, cười một tiếng.
Tất cả đều vì con cái a!
"Đi theo chị nữa đừng để cho cha mẹ phát hiện! Phát hiện đánh chết em! ! Không có chị, hai em làm thế nào? Đi theo chị!" Hi Văn một tay kéo một em trai, đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: "Ai là em!"
Hai đứa nhỏ cùng nhau giơ tay!
"Muốn chị mệt chết sao! !die»ndٿanl«equ»yd«on Lại không phân biệt được! ! Tối hôm qua, chị tắm cho Tử Dục hai lần, ra ngoài còn nói mình chưa có tắm, em trai ngồi ở trên ghế sa lon, cũng chưa tắm lần nào! Ghét! ! Các em ngốc y như mẹ! !" Hi Văn vừa dắt tay em trai, đi vào trong đám người, vừa mắng!
Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo nhịn không được bật cười, thật thỏa mãn nhìn ba đứa con phía trước, tay trong tay dắt nhau đi, trong lòng suy nghĩ, bọn chúng muốn đi nơi nào đây? Sau khi lớn lên, nối gót chân của cha mẹ sao? Hay muốn có một vùng trời riêng đặc sắc của mình? Sẽ hạnh phúc đấy! Cầu mong cho những đứa trẻ, khỏe mạnh, bình an và vui vẻ. Chúc mọi người hạnh phúc./.
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 643
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hạ Tuyết quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo, không hiểu hỏi: "Tại sao anh biết thua vậy? Cái này không thể nào ?" Hàn Văn Hạo cũng nhìn dáng vẻ hưng phấn của Hàn Văn Vũ, liền nhướng mày, không lên tiếng đứng lên, đi ra tân phòng của mình, chậm rãi nhẹ nhàng đi đến phòng của con gái, nhanh chóng mở cửa, Hi Văn đang cùng bạn Đan Y ngồi trên giường thủy tinh màu hồng của mình, đang vỗ tay đối chưởng, không biết có bao nhiêu vui vẻ, còn ngửa đầu cười khanh khách, Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm con gái hỏi: die»ndٿanl«equ»yd«on"Con vừa làm gì?" Hi Văn lập tức quay đầu, cất giọng trong vắt nói với cha: "Cùng Đan Y chơi vỗ tay đối chưởng a! Chơi rất vui a! Cha! Cha có muốn cùng chơi không?" Hàn Văn Hạo không lên tiếng, đóng cửa lại, tròng mắt hơi híp nói: "Không thể nào! Đầu óc tên kia bị sét đánh?" "Anh cả! ! Mau tới đây! ! Đêm đã khuya rồi, anh có chơi có chịu! Em trai cho anh một cơ hội cuối cùng! Nếu anh đoán được ai là vợ của anh, tối nay em trai sẽ để cho anh Động Phòng Hoa Chúc!" Hàn Văn Vũ lập tức đem Hàn Văn Hạo ngăn ở bên ngoài, trong tay cầm một khối tấm vải đỏ, die»ndٿanl«equ»yd«onnhìn anh cả hì hì cười. Hàn Văn Hạo nhìn em trai nói: "Chú giở trò quỷ gì?" "Ba người chúng ta cùng nhau giở trò quỷ! Ha ha ha!" Hàn Văn Vũ lập tức mở cửa, phát hiện bức tường người ngăn ở trước tấm bình phong, Trác Bách Quân là cao thủ giải trí, hai ngón tay nhanh chóng cầm lên cái ly lớn, một phút ngắn ngủn, chồng lên một tháp ly nho nhỏ, nhưng đặt vào một cái cuối cùng, bởi vì sơ ý một chút, rớt xuống, Tĩnh Đồng nhanh như tia chớp, trên không trung tiếp nhận cái ly kia, bản lĩnh tốt! Trác Bách Quân kinh ngạc nhìn Tĩnh Đồng đã đỏ lên mặt, hắn vui vẻ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh dạy rất tốt!" Hàn Văn Hạo mặt lạnh không lên tiếng, ngồi tại chỗ, nhìn Hàn Văn Kiệt lại đem tới một chai rượu mạnh, đưa cho Trác Bách Quân, Trác Bách Quân không nói hai lời, liền lập tức cầm chai rượu, die»ndٿanl«equ»yd«oncẩn thận hướng ly thứ nhất rót rượu, rượu đang chậm rãi chảy xuống, vẫn chảy đến một ly cuối cùng, người cả căn phòng, cuồng nhiệt vỗ tay, Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn Trác Bách Quân rót xong rượu, nhìn hai tròng mắt của người em trai này sáng lên, nói: "Uống đi! Anh trai! Chỉ cần anh uống hết tháp ly này, không ngã xuống, sẽ đi vào chọn vợ!" Hàn Văn Hạo chặt nhíu mày, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Kiệt và Trác Bách Quân nở nụ cười hả hê nhìn mình, hắn gật gật đầu, nói: "Các người nhớ kỹ cho anh!" Hắn vừa nói xong, liền nghiêng người tới trước, cầm lên cái ly, một ly, một ly rượu mạnh xuống bụng, dạ dày nặng nề thiêu đốt, hắn lập tức đè xuống nhộn nhạo, uống nữa! Một ly, một ly, Uống! Ly đã cạn sẽ sạch! Ly ly lớp lớp để lên bàn! Hàn Văn Vũ nhìn anh cả uống hết 13 ly xuống bụng, rốt cuộc hai mắt có chút vẩn đục, hắn phù một tiếng, vui vẻ che miệng nở nụ cười, Hàn Văn Hạo giơ lên ly thủy tinh cuối cùng, lúc đem ly rượu mạnh uống xuống bụng, die»ndٿanl«equ»yd«oncũng đã cảm thấy thần trí của mình rốt cuộc có chút mơ hồ, hắn nặng thở dốc một hơi, hoa mắt, choáng váng đứng lên, Hàn Văn Vũ lập tức đi tới sau lưng anh trai, cầm tấm vải đỏ quấn ngang ánh mắt của anh trai, mới nói: "Trước mặt có năm cô gái! Anh tùy tiện đi một vòng trước mặt của các cô! Tìm ra ai là vợ của anh, dắt cô ấy ra, hôm nay chúng tôi lui ra khỏi tân phòng của anh! !" Hàn Văn Hạo bị che lên tấm vải đỏ, bị Hàn Văn Vũ đẩy tới trước mặt năm cô gái, cách tấm vải thật dầy, chỉ thấy thấp thoáng mấy cái bóng nhàn nhạt, chiều cao giống nhau, ăn mặc giống nhau, ngay cả bóng dáng cũng giống nhau, hắn chậm rãi di chuyển bước chân, đi qua từng cô gái bên cạnh, phát hiện mùi thơm trên người các cô cũng giống nhau, Daniel ngồi ở trên ghế sa lon, mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo. Đầu tiên, Hàn Văn Hạo đi qua trước mặt của Hi Thần, nhìn bóng dáng này, lại đi qua trước mặt của Phó Tịch Viện,die»ndٿanl«equ»yd«on cảm giác không đúng, lại đi qua trước mặt của Tĩnh Đồng, cũng cảm giác không đúng, lại đi tới trước mặt của Tĩnh Nhi tiểu thư nhà họ Vương, vẫn cảm giác không đúng, trở lại trước mặt của một cô gái, ngoài cửa sổ một cơn gió mát quét tới, thổi lất phất nổi lên sợi tóc mềm mại của cô, hắn nhìn chằm chằm vào bóng kia, trong lúc tất cả mọi người đều yên lặng như tờ, đột nhiên mở miệng nói: "Năm người này đều không phải! Hạ Tuyết ở phía sau của tôi" Sau lưng Hạ Tuyết sững sờ, tiếng vỗ tay của tất cả mọi người vang lên lên cuồng nhiệt, Hàn Văn Hạo lập tức kéo tấm màu đỏ xuống, lại nhìn thấy Tả An Na đang mỉm cười đứng ở trước mặt của mình, rưng rưng nhìn Tổng Tài nói:die»ndٿanl«equ»yd«on "Tổng Tài, chúc mừng anh, tìm đúng người sinh thích nhất. Tu ngàn năm mới gặp lại, Tả An Na chúc hai người hạnh phúc trăm năm đến bạc đầu" Hàn Văn Hạo nhìn cô, xúc động cười khẽ, xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết đang sửng sốt nhìn mình, cô ngây ngốc hỏi: "Làm sao anh biết là em?" Hàn Văn Hạo cười khẽ, nhìn Hạ Tuyết, hai mắt thoáng qua thâm tình nói: "Bởi vì lúc anh di động bước chân, em không nhịn được đi theo anh, đây là thói quen của em, luôn đuổi theo bước chân của anh" Hạ Tuyết cười nhỏ, lập tức nghiêng người tới trước, ôm chầm lấy Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo cũng ôm chặt Hạ Tuyết, trong từng tràng vỗ tay, hai người hôn nhau nóng bỏng. Daniel nhìn hình ảnh này, cũng không lên tiếng, trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, ra khỏi căn phòng tràn đầy hạnh phúc, chậm rãi đi đến phòng của Hi Văn, nhẹ nhàng mở cửa nhìn vào, nhìn thấy Hi Văn vẫn cùng bạn nhỏ chơi vỗ tay đối chưởng, vui đùa vui vẻ, trẻ con luôn ngây thơ hồn nhiên, trong thế giới của bọn chúng, thật ra cũng không có ly biệt đau khổ, hoặc có thể nói, bởi vì ngây thơ hồn nhiên, cho nên rất dễ quên một chút tổn thương. Daniel cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cũng giống như những ngày ở Pháp, có lẽ chỉ là xa cách ngắn ngủi, ngày mai còn có thể gặp lại, hai tròng mắt hắn thật ra vẫn có chút không bỏ, lại từng bước đi qua hành lang thật dài, đi xuống lầu, lúc này cả đại sảnh đã yên tĩnh, sẽ không ai phát hiện người đàn ông này đi ra khỏi đại sảnh, trong màn đêm sương mù, nhìn Mặc Nhã và Hạo Vũ mở cửa xe cho hắn. "Trực tiếp đến phi trường, Sophie sẽ ở lại sắp xếp mọi thứ" Daniel ngồi ở trong xe nói. "Vâng!" Mặc Nhã cũng lên xe ngay sau đó, bảo tài xế lái xe, cô mới quay đầu nhìn nửa khuôn mặt của Daniel trong màn đêm, giống như nhỉn thấy được một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp, hắn giơ tay nhấc chân, luôn lộ ra hào khí, người đàn ông này, kết thúc một đoạn tình cảm, nhưng cuộc đời sự nghiệp của hắn, giờ mới bắt đầu, có ai có thể biết, thế giới của hắn rộng bao nhiêu? die»ndٿanl«equ»yd«onTương lai của hắn, sẽ dẫn dắt một quốc gia đi về phía trước, một quyết sách, có thể chấn động toàn thế giới. Nhưng một người như vậy, lại hết lần này đến lần khác không ích kỷ, khi tất cả người đưa hắn lên Tổng Thống, lúc ngưỡng mộ hắn, có lẽ cho tới bây giờ cũng không có ai nghĩ qua, đã từng ở một ngày nào đó, năm tháng nào đó, hắn yêu một cô gái, thậm chí muốn vì cô bỏ đi thời gian quý báo nhất và sự nghiệp tôn quý nhất cả đời, chỉ mong theo cô ở trong núi tuyết, chờ đợi sóc con đến. Có người hỏi, người đàn ông như thế, tại sao không có ai yêu? Nói càn! Hắn làm sao sẽ không có ai yêu? Rất nhiều, rất nhiều người cũng yêu hắn! Hắn ưu tú như thế, khoan dung như thế, rộng lượng như vậy, không phải sao? Bởi vì bị từ chối, cho nên chúng ta phủ nhận hắn hoàn mỹ? Không phải, không phải, không phải, hắn ở trong lòng của chúng ta, vẫn là một anh hùng. Xe lái vào phi trường, sương mù nặng nề, đây không phải là mùa xuân sao? Tại sao sương mù không rõ? Cánh cửa tình yêu, trong mỗi thế giới, đều có phong cảnh riêng của từng thế giới, mỗi người cũng có phong cảnh thuộc về mình? Bạn giữ chặt cánh đồng lúa mạch trong lòng bạn không? Phải canh giữ chặt chẽ! Cái thế giới này, bởi vì có bạn, mới có thể tồn tại! Daniel đi xuống xe, đạp sân quảng trường đẫm ướt, đi về phía máy bay tư nhân, lúc này hắn phát hiện một cô gái mặc váy màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác dầy cộm màu xanh dương, bên trái đánh một cái nơ con bướm thật to, đầu tóc xoăn, tay cầm túi xách màu đen bóng loáng, nhìn Daniel hơi cong eo gật đầu, dịu dàng nói: "Chủ nhân" Daniel đứng ở trước mặt của cô, mượn ánh đèn phi trường, die»ndٿanl«equ»yd«onnhìn cô gái này mặc dù ưu nhã xinh đẹp, hai tròng mắt sáng lấp lánh có chút cơ trí và đáng yêu, hắn nhàn nhạt nhìn cô hỏi: "Cô là ………." "Tôi là thư ký thay thế Sophie, cùng ngài trở về nước Pháp, tham gia tranh cử Tổng Thống, tôi tên là Quân Nhi" Quân Nhi mỉm cười nói. Daniel nhẹ nhàng nhớ tới cái tên này: "Quân Nhi?" "Vâng" Quân Nhi mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy" Daniel suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Thời gian sau này, vất vả cho cô rồi" "Không vất vả, có thể hầu ở bên cạnh ngài, đây là vinh hạnh của tôi, mời lên máy bay" Quân Nhi hơi tránh ra đường thang mây, Daniel thở dốc một hơi, mới quay đầu nhìn bầu trời tối tăm, nghĩ đến bầu trời xanh xanh, mây trắng trắng, tối nay ra đi,die»ndٿanl«equ»yd«on lại vô cùng u ám như vậy, nhưng hắn cười nhẹ một tiếng, cuộc đời của chúng ta, không chỉ có tình yêu, không phải sao? Hắn không lưu luyến nữa, mà nhanh chóng đi lên bậc thang, đi vào máy bay tư nhân, Quân Nhi cũng đi theo, căn dặn Thanh Nhã đóng cửa, sau đó theo Daniel, ánh sáng của ly thủy tinh lóe lên, bưng tới ly rượu đỏ Daniel thích uống. "Cám ơn" Daniel mỉm cười nhận lấy rượu đỏ, nhìn Quân Nhi nói: "Ngồi đi" "Vâng" Quân Nhi mỉm cười ngồi ở bên cạnh hắn, trong miệng hát nhỏ một khúc dân ca, Daniel tò mò quay đầu, nhìn Quân Nhi cười nói: die»ndٿanl«equ»yd«on"Cô hát bài hát đó rất êm tai" "Thật sao? Ngài muốn nghe không? Tôi hát cho ngài nghe?" Quân Nhi ngẩng huôn mặt tươi cười, nhìn Daniel nói. "Tốt" Daniel nhắm lại hai mắt, mỉm cười nghe. Quân Nhi cười ngọt ngào, ngồi bên cạnh Daniel, nhìn máy bay chậm rãi khởi động, sắp bay lên trời, tiếng hát ngọt ngào, mềm mại của cô vang lên: "Tìm kiếm kí ức thời thơ ấu, mở trang nhật kí, nhìn thấy mình trong quá khứ, lắng nghe tiếng nói quen thuộc, quanh quẩn trong giấc mơ, thời thơ ấu dại khờ. Câu chuyện cổ tích, mãi mãi xanh. Trong chuyện xưa có bóng dáng của tôi, ly cà phê với đôi mắt mỏi mệt hiện lên trên gương mặt tiều tụy cùng niềm kiêu hãnh của mình. Harry potter, phép thuật vô hạn, hắn thần bí, xuyên qua thời gian, có thể hóa giải chú ngữ, với tình yêu, không hề sợ hãi. . . . . . BATMAN! Xuất hiện trong đêm tối, lúc gặp nguy hiểm, trong nháy mắt đứng ra. Chuyển biến trong vòng một đêm, cô bé lọ lem thay đổi, tin chắc chỉ cần có duyên phận, cho dù qua bao lâu, tình yêu vẫn chân thật. Bạch Tuyết ngủ say, táo đỏ đã bị phá vỡ, nước mắt những người bạn lùn, bão tuyết bay tán loạn, Hoàng Tử nhỏ cưỡi ngựa trắng, hôn nàng cùng rong chơi khắp chân trời. Thần đèn, thấp sáng linh hồn, cọ qua chất phác, tham lam và ngu dốt Bụi Gai, làm thành chiến y, tràn ngập kỳ tích, đồng tâm hiệp lực và lòng can đảm mạnh mẽ, dũng cảm bảo vệ bạn! !" Máy bay phá vỡ bầu trời đêm tăm tối, xẹt qua cầu vồng bảy màu trong đêm, bài hát cảm động đuổi theo, hướng đất nước lãng mạn bay đi.