Hạ Tuyết vừa nghe, sửng sốt, sau đó có chút không biết làm sao nhìn thoáng qua Hàn Văn Vũ ...
Hàn Văn Vũ hứng thú xoay người lại, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Hạ Tuyết, thoải mái cười nói: "Đạo diễn muốn cô làm cái gì thì cô làm cái đó. . . . . ."
Hạ Tuyết “a” một tiếng, chớp mắt một cái nhẹ nhàng nhìn đạo diễn hỏi: "Bắt đầu từ cảm xúc nào?"
Tôn Minh nhìn ánh mắt Hạ Tuyết, trầm ngâm một lúc, hứng thú cười nói: "Trước hết là vui vẻ đi".
"Được!". Sau đó đôi mắt Hạ Tuyết sáng lên, chớp một cái, từ từ nghĩ đến lúc sáng này, Hàn Văn Vũ bị cô lừa ăn quả cam, cô phù một tiếng, che mặt cúi đầu cười nhẹ, sau cùng không thể nhịn được nữa, vỗ tay một cái ha ha ha ha cười rộ lên, thậm chí càng nghĩ càng buồn cười, ôm bụng cười cười ngặt nghẽo, chỉ vào Hàn Văn Vũ cười nói: "Anh, ngốc quá đi. . . . . ."
Hàn Văn Vũ đen mặt, trừng mắt nhìn cô, tức giận hỏi: "Đạo diễn muốn cô giả vờ vui vẻ, tại sao cô lại mắng chửi người vậy hả?"
"Đạo diễn không phải muốn tôi thể hiện vẻ mặt vui vẻ sao? Tôi chỉ nghĩ đến sáng nay anh bị tôi lừa ăn cam, tôi liền mắc cười. . . . . . Ha ha hô hô. . . . . . Ha ha ha. . . . Ha ha hô hô. . . . . . Ha ha hô hô. . . . . ." Hạ Tuyết nhịn không được miệng cười ra tiếng, tất cả nhân viên đang làm việc trên sân thượng cũng nhịn không được nhìn về phía cô gái mặc áo màu hồng nhạt, rộng thùng thình, mái tóc ngắn, đang vui vẻ ôm bụng cười thật lớn, mọi người ngạc nhiên không hiểu cô đang cười cái gì. . . . .
Tiểu Thanh và Lynda cũng không khỏi cười theo nói: "Con bé điên”
Tôn Minh và Hàn Văn Vũ cũng nhịn không được, chỉ biết cười nhìn cô, tự cười chính mình . . . . . .
"Tốt! thu lại vẻ mặt, diễn giận dữ xem?" Tôn Minh nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô có thể tìm chuyện tức giận trong lòng, sau đó diễn cho tôi xem!"
Hạ Tuyết thật sự nhịn cười không nổi, xua xua tay nói không diễn được, thật sự quá buồn cười, lại liếc mắt nhìn gương mặt thúi của Hàn Văn Vũ, lập tức cô ngưng cười, ho khan một tiếng, thở nhẹ, ánh mắt đang nhốn nháo nhưng không biết tại sao, liền nhớ tới Hàn Văn Hạo, cô đột nhiên trừng mắt, vẻ mặt căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi thở hổn hển, tiếp tục nhớ tới bộ dáng Hàn Văn Hạo cứng rắn, bá đạo, hai tay cô nắm chặt lại, ánh mắt nheo lại nhìn người ta. . . . . .
Hàn Văn Vũ cắn môi dưới, có phần kinh ngạc nhìn vẻ mặt của Hạ Tuyết, đang suy nghĩ xem cô không giận anh chứ?
Tôn Minh lại nhìn cô nói thẳng: "Không cần kiềm nén, hãy xem như nơi này không có ai, nếu cô biểu hiện tốt, ngày mai tôi cho cô diễn vai quần chúng, lương là 100 đồng!"
“Đinh” ……… trong đầu Hạ Tuyết lập tức vang lên thanh âm của đồng tiền, cô thật không ngờ bước vào giới giải trí này, thật sự là bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm được tiền, cô lập tức nhìn Tôn Minh, thở phì phò vô cùng hưng phấn hỏi: "Thật không ? Ông đã nói thì không được hối hận đó nha...?"
Tôn Minh nghe xong, mỉm cười gật đầu nói: "Tôi nói còn không thật thì còn có ai nói thật chứ?"
Ánh mắt Hạ Tuyết sáng lên, ầm một tiếng, không nói gì, ngã nằm trên tuyết. . . . .
Hàn Văn Vũ sửng sốt, cúi đầu nhìn Hạ Tuyết kỳ quái hỏi: "Cô muốn làm gì?"
Hạ Tuyết nằm trên tuyết lạnh giá, nghĩ đến fan Dạ Thiên Thiên đè nàng xuống mặt tuyến, nổi điên cắt đi mái tóc của nàng, nàng a một tiếng hét ầm lên, tròng mắt tức giận, khàn giọng hét to …....” Buông ra ……...... buông ra …........ các người, tất cả các người sẽ không được chết tử tế! ! ! Buông ra ………"
Hàn Văn Vũ trừng mắt nhìn Hạ Tuyết nằm trên mặt tuyết, một mình gầm thét, thậm chí ánh mắt lộ ra một loại bi thương, mất mát, giận dữ, càng lúc càng giận dữ, hắn có phần không nói nên lời, ngậm miệng lại, nhịn không được tiếp tục nhìn nàng. . . . . .
Hạ Tuyết thở gấp gáp, cảm thấy trước mắt, có một cô gái đang cầm cây kéo bắt nàng ngẩng đầu lên liền cắt xuống, nàng lập tức tức giận nắm lên một nắm tuyết, ném tới phía trước, không nghĩ tới lại có thể toàn bộ ném vào trên gương mặt thối của Hàn Văn Vũ, nhưng không có phát giác, lại tận lực gầm thét: "Cút …. Cô sẽ không chết được tử tế ….. cút! !"
Trên người, trên mặt Hàn Văn Vũ, tất cả đều là tuyết, lửa giận dần dần bốc lên nhìn Hạ Tuyết, cô bé chết tiệt kia! !
Tất cả nhân viên đang làm việc nhao nhao tò mò dừng công việc, vây quanh Hạ Tuyết nhìn nàng, thật kỳ lạ, cô ấy làm sao vậy?
Tôn Minh ngồi im, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn bộ dáng Hạ Tuyết trừng mắt, tức giận, thậm chí đường nét trên mặt nàng cũng giật giật đáng sợ, vô cùng sống động, ông nén cười nói: "Tốt . . . Đứng lên đi. . . . . ."
Hạ Tuyết vẫn nằm trên mặt tuyết thở phì phò, quên mất Tôn Minh kêu nàng dừng lại, chỉ tiếp tục trừng mắt, nhớ tới chuyện kia, giãy dụa không thoát …
Tôn Minh mỉm cười chờ nàng. . . . . .
Hàn Văn Vũ tức giận đưa chân đá một cái vào chân Hạ Tuyết, lại tức giận nói: "Dậy đi ………”
Hạ Tuyết sửng sốt, như vừa hồi phục tinh thần nhìn đạo diễn, kinh ngạc hỏi: "Đạo diễn. . . . . . Chuyện này. . . . . Tôi có thể làm được không?"
Tôn Minh cười gật đầu, trầm giọng nói: "Đứng lên đi. . . . . ."
"A...!" Hạ Tuyết lập tức cố kiềm chế cảm xúc của mình, cười lên, lại nhìn trên người Hàn Văn Vũ đầy tuyết, nàng a một tiếng, chạy tới bên cạnh phủi tuyết trên tóc của hắn, hỏi: "Anh làm sao vậy? Tại sao trên người đầy tuyết vậy?"
"Xôn xao. . . . . . Cái này cực phẩm!" Hàn Văn Vũ tức giận đẩy ra nàng, lại tức giận nói: "Cút, cút, cút, cút, cút! !"
Hạ Tuyết sửng sốt, không hiểu nhìn hắn hỏi: "Sao vậy?"
"Không có việc gì. . . . . ." Tôn Minh mỉm cười nói: "Có thể được . . . . ."
"Muốn diễn bi thương hoặc vui vẻ hay không?" Hạ Tuyết vì ngày mai có thể làm diễn viên quần chúng, vô cùng nhiệt tình hỏi.
"Không cần. . . . . ." Tôn Minh mỉm cười đứng lên, tay cắm vào túi quần, lấy ra hộp thuốc lá. . .
Trong tay Hạ Tuyết không biết khi nào đã có một cái cái bật lửa, lập tức thắp sáng đưa cho đạo diễn, đôi mắt nhấp nháy sáng như hai ngọn lửa, nhìn Tôn Minh lấy lòng nói: "Tôi có thể diễn vai bi thương …. Tôi nhất định diễn rất tốt. . . . . ."
Tôn Minh nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, nghiêng người ra phía trước, đốt điếu thuốc, mới nói: "Ánh mắt cô đã có đau thương thâm sâu, không cần diễn …"
Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn đạo diễn. . . . . .
"Ngày mai nhớ cuộc hẹn của chúng ta! Cô gái nhỏ nên cố gắng!" Tôn Minh mỉm cười tránh ra, đứng bên cạnh, không biết suy nghĩ gì. . . . . .
"Ngày mai đi vào trong đó diễn xuất sao?" Hạ Tuyết chỉ nghĩ tới việc có thể kiếm được tiền, nàng liền vui vẻ vô cùng!
Tiểu Thanh bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết, lại cười nói: "Đến cao ốc Thế Kỷ lấy cảnh!"
Hạ Tuyết đột nhiên cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nàng tiện kỳ quái hỏi: "Gì? Cao ốc gì?"
"Cao ốc Thế Kỷ a!" Tiểu Thanh mỉm cười nói: "Là Tổng Công ty của nhà Văn Vũ. . . . . ."
Hạ Tuyết tròng mắt rốt cục nhìn Tiểu Thanh, trong lòng khàn giọng hò hét, xem mình có tội gì a? ? ? ? Sẽ không gặp phải Hàn Văn Hạo đi? Không cần a ……..