Tiểu Khai cười hắc hắc, không cần phải nói nửa chữ, ý tứ kia đã quá tinh tường.
Huyền Quy kinh ngạc nói: " Di, Bạch Ngọc yêu quái này của ngươi, sao lại còn mạnh hơn sự đồn đãi vài phần?" Hắn lại tinh tế xem xét, lại nói: " Ngươi rõ ràng chỉ là một khối bạch ngọc, làm sao còn có cả âm dương song tu chi đạo tiến vào?"
Chuẩn đại nhân ở một bên nhìn có chút hả hê hắc hắc cười, nếu Ngọc Hồ so với Huyền Quy còn cường hãn hơn, vậy chính mình không có gì đáng phải sợ hãi nữa, hắn nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ không nói ra không được, nhịn không được xen vào nói: " Chẳng lẽ khí vật thành yêu không thể lấy lão bà hay sao?"
Huyền Quy quay đầu, hung hăng trừng mắt, lần liếc mắt này hung quang lòe lòe, Chuẩn đại nhân bậc cao đẳng ma tộc này bị hắn trừng đến trong lòng run lên, nhưng Chuẩn đại nhân dù sao cũng là ma giới vong mạng người, hắn nhìn Nghiêm đại sư, nhất thời lòng tin tăng lên, liếc mắt trừng trở về: " Nhìn cái gì vậy, chờ phát Thiên Ma Độc Thệ đi."
Lời này mới nói xong, Tiểu Khai lên tiếng: " Ảnh, các ngươi cùng tiến lên, giết hắn."
Tiểu hùng miêu khó có cơ hội ra tay, không nói hai lời, nhấc tay lên, một thanh âm hô to: " Phá phá phá phá phá!"
Huyền Quy vừa sợ vừa giận, nhấc tay ngăn cản, chỉ cảm thấy cánh tay bị loạn tạc, rồi phảng phất như bị lửa ma thiêu đốt, đảo mắt đã bị tạc xa bảy, tám mươi bước, một trận nóng bỏng đau đớn, hắn đang muốn mở miệng mắng to, hai cánh tay Ngọc Hồ hóa thành sợi dây bay tới, thân thể hắn có thể tùy ý dài ra, hai sợi dây dài dài ra hơn mười trượng, ở giữa không trung quay vòng, phảng phất như tấm lưới nhện, thế nhưng đem Huyền Quy trực tiếp bao vây lại. Đợi khi bao vây chặt chẽ, lúc này mới chính thức tiến công.
Huyền Quy lớn tiếng nói: " Dừng tay!" Nhưng không ai để ý tới hắn, tiểu hùng miêu tiếng " phá" hô càng thuận miệng, giống như đang phóng tiên pháo, trên người Huyền Quy thay nhau oanh tạc, cánh tay Ngọc Hồ càng như ngàn quân, Huyền Quy không dám không đỡ Ngọc Hồ, rồi lại chỉ có hai tay, quy xác trên người hắn thật ra nặng nề, nhưng Phá Tự Quyết của tiểu hùng miêu cũng không phải tầm thường, mặc dù còn miễn cưỡng đầy đủ, nhưng trong bụng đã bị chấn đến quay cuồng lăn lóc, biết bao nhiêu khó chịu.
Chuẩn đại nhân xem trong mắt, càng hưng phấn vô cùng, niệm thao liên tục: " Thiên Ma Độc Thệ, Thiên Ma Độc Thệ, thề xong tha cho ngươi, ha ha, ha ha."
Huyền Quy phát ra một tiếng rống to, đã nghĩ muốn đổi thân, bản thể của hắn khổng lồ vô cùng, nếu thật biến ra nguyên dạng, có lẽ cả phòng đấu giá đều biến thành bằng phẳng, Chuẩn đại nhân cả kinh nói: " Ngọc Hồ, Ngọc Hồ đại ca, ngàn vạn lần đừng cho hắn biến."
" Ngươi yên tâm." Tiểu Khai mỉm cười: " Sẽ không hủy đi phòng đấu giá của ngươi đâu."
Ngọc Hồ đã hét lớn một tiếng, cánh tay kia càng phát ra thành chiếc võng dày đặc, vừa nhìn thấy, lại có trăm ngàn đạo kinh lạc, đem Huyền Quy quấn rắn chắc, Huyền Quy vừa muốn biến thân, nhưng Ngọc Hồ lại quấn quýt lấy hắn không cho biến, chỉ một hồi, kéo lôi vang răng rắc, người bàng quan nhìn thấy cảm thấy răng cũng phát ê, nhưng tiểu hùng miêu lại không hề cho ai an ổn, từng chữ " phá, phá phá phá phá." liên tục xuất ra, rốt cuộc " ba" một tiếng, một tạc đạn tạc lên ót Huyền Quy, có lẽ thấu xảo đánh trúng, Huyền Quy hét thảm một tiếng, thân hình nhất thời nhanh chóng thu nhỏ lại, thoáng chốc chỉ súc lại còn một thước, nhuyễn nhuyễn té ngã xuống.
Lại nhìn Ngọc Hồ, mồ hôi đầy người, vẻ mặt mệt nhọc, xem ra Huyền Quy này đích xác làm hắn mất không ít khí lực.
" Ngọc Hồ lui ra." Tiểu Khai lạnh nhạt nói: " Tiểu Ảnh, đừng đùa, giết hắn đi, ma châu đưa cho bốn con Hạn Bạt ăn tươi."
Nghiêm đại sư có một đặc điểm, vô luận là muốn giết người hay phân thây, lại nói rất là nhẹ nhàng, giống như chỉ là ăn cơm bình thường, nhưng nguyên nhân là vì như thế, lại càng có vẻ lành lạnh đáng sợ, Huyền Quy tính tình vừa thấy kiêu hoành, giờ phút này cư nhiên run rẩy lên, lớn tiếng nói: " Ngươi...ngươi không thể giết ta."
" Không mẹ ngươi." Tiểu Khai phiền táo: " Mỗi người đều nói câu nói này, không có gì dễ nghe sao? Ảnh, còn không mau động thủ."
Lần này Huyền Quy mới thật sự sợ, lảo đảo nói: " Từ từ, từ từ...ta...ta sai rồi."
Tiểu Khai lúc này mới lộ ra nụ cười: " Ngươi nói cái gì?"
Huyền Quy dùng sức nuốt ngụm nước bọt, nói: " Thực xin lỗi, ta sai rồi, có thể nghe ta nói cho hết lời không?"
Tiểu Khai cười: " Không thể."
Huyền Quy ngạc nhiên nói: " Vì sao?"
Tiểu Khai thản nhiên lắc đầu: " Trí tuệ của ngươi đích xác không cao, chẳng lẽ ngươi không biết, mạng sống, là phải mua hay sao?"
Giờ phút này Huyền Quy quả nhiên là xấu hổ vô cùng, nhưng chính mình gây ra, rồi không trách được người khác, biết ra đối phương muốn há to miệng mà nuốt, nhưng chỉ có thể ngạnh da đầu nói theo đối phương: " Làm sao mua?"
Tiểu Khai đưa tay: " Đưa lại Lưu Ly Trản."
Huyền Quy móc ra Lưu Ly Trản, giao cho ma tộc thị nữ đi tới, nói: " Còn sau đó?"
" Không có sau đó." Tiểu Khai lạnh nhạt nói: " Lưu Ly Trản mua mạng rùa của ngươi, ngươi bây giờ tự do, có gì thì nói."
Hắn thuận tay đưa Lưu Ly Trản cho Chuẩn đại nhân: " Sau ba ngày, đấu giá lần nữa."
Ma Luyện Sư đại nhân là một tên bạt hỗ quái dị, đến tận đây ma giới công nhận, không còn nghi ngờ gì nữa.
Huyền Quy thở dốc nói: " Ta nơi này có kiện ma khí, còn thỉnh Nghiêm đại sư hỗ trợ nhìn xem, đã quấy rầy, vạn mong thứ lỗi."
Nhìn xem lời này nói ra bao khách khí, đây là kết cục đánh nhau bị thua, bất quá lời nói như vậy, đã có thể thấy được Huyền Quy là một tên thức thời vụ.
Tiểu Khai cười lạnh nói: " Còn không mau lấy ra, thời gian của ta thật quý giá đó."
Huyền Quy từ trong lòng ngực móc ra một vật, cung kính đưa cho ma tộc thị nữ, một chữ cũng không dám nhiều lời.
Tiểu Khai tiếp nhận ma khí vừa thấy, kinh ngạc phát hiện, đây không ngờ là một món đồ chung hình( hình chuông) ma khí!
Xưa nay chung hình pháp khí rất thưa thớt, vô luận là Đông Hoàng Chung, Diệc hay là Lạc Hồn Chung, đều là đương đại độc nhất vô nhị dị bảo. Mà cho đến sau này, có nghe nói qua cái gì mà pháp khí hình chuông xuất thế, thì theo Tiểu Khai tự thân giải thích, quả nhiên là không ai biết. Người này xuất ra ma khí, vung tay quá trớn, hoang phí không nhỏ, khẳng định sẽ không xuất ra thứ gì rác rưởi để lừa gạt mọi người.
Vậy, cái chuông này, đến tột cùng là có lai lịch gì...còn phải hỏi trang thứ tư của Vô Tự Thiên Thư mới được!
" A a, Đãng Phách Chung mà thôi, sao thần bí như vậy làm gì?" Tiểu Khai một bộ dáng không quan tâm: " Thượng cổ thời đại, Đãng Phách Chung và Lạc Hồn Chung đều là bảo bối rất có danh, tục truyền ngày đó, hai chuông xuất thế, đưa tới dị tượng thiên địa vô cùng, rồi sau đó Đãng Phách Chung trực tiếp phá không mà đi, chỉ để lại Lạc Hồn Chung dương danh cuộc chiến phong thần, không nghĩ tới, nó cư nhiên lại chuyển lưu, thất lạc vào trong ma giới."
Đoạn truyền thuyết này đến từ Vô Tự Thiên Thư, Tiểu Khai tự nhiên không biết có gì đặc biệt hơn người, nhưng trên thực tế, ma giới căn bản không có nghe về tiếng đồn này, Tiểu Khai một lời nói ra chi tiết, biểu hiện này loan báo ra về kiến thức, kỳ thật đã nghiễm bác có điểm biến thái, cho nên phần đông ma tộc nhìn thấy hắn, đều nghĩ trong lòng: " Làm sao cái gì hắn cũng biết?"
Huyền Quy vừa nghe Tiểu Khai nói như thế, lập tức cung kính vô cùng thi lễ nói: " Nghiêm đại sư quả nhiên hảo nhãn lực, có thể nói ra được chuyện bí ẩn như thế!"
Tiểu Khai mỉm cười, ngạo nghễ nói: " Chuông này cùng Lạc Hồn Chung khác thường nhưng lại cùng công hiệu, lay động nhiếp hồn, hai động còn phách, nếu không chạm phải người chuyên tu hồn phách, thì có thể thí thần giết ma, quả nhiên phi thường lợi hại. Ác Ma Thành chủ có thể cất kỹ vật này mà không cho lưu truyền, thất lạc trong ma giới, coi như là tạo phúc cho chúng ma tộc rồi!"
" Ác Ma Thành Chủ!"
Chúng ma tộc vừa nghe lời này của Tiểu Khai, nhất thời cùng tỉnh ngộ, nguyên lai đúng là người do Ác Ma Thành Chủ phái tới, khó trách ra tay quá trớn, hoang phí, một lần mà cả ngàn vạn lần tài phú mà mặt không đổi sắc. Trong ma giới, cũng chỉ có mấy người có khí độ phong phạm như thế này.
Ác Ma Thành Chủ phái người đến xem hội đấu giá của Nghiêm đại sư!
Chúng ma tộc vừa nghe tin tức này, đều không tin mà nhìn thêm vài lần, trong lòng phi thường kinh ngạc.
Huyền Quy lúc này mới thật sự bị dọa hoảng, nột nột nói: " Ngươi...sao ngươi biết thứ này nằm trong tay thành chủ đại nhân..."
Tiểu Khai cười cười, đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà giải thích, hắn tiện tay đem Đãng Phách Chung đưa trở lại, gọi bọn người Ngọc Hồ rời đi. Nhưng lần này cũng như trước, còn chưa đi được hai bước, đã có người khác vội vã kêu lên: " Nghiêm đại sư, dừng bước, xin dừng bước!"
Người này cũng không phải người ngoài, đúng là Côn Bằng kia, Tiểu Khai trong lòng hiểu rõ, nhưng miệng cố ý cười nói: " Ngươi không phải muốn nói với ta, ngươi cũng có kiện ma khí, muốn ta giúp ngươi nhìn xem a."
" Phải...đúng vậy!" Côn Bằng bị nói trúng mục đích, vẻ mặt xấu hổ, thái độ lại ôn thuận, trực tiếp lấy ra một cây quạt, nói: " Mong đại sư hỗ trợ xem một chút, cây quạt này có lai lịch thế nào, tiểu nhân cảm kích vô cùng!"
Tiểu Khai cười lạnh, nói: " Cây quạt này là của ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết lai lịch hay sao?"
Côn Bằng liên tục gật đầu: " Quả thật chẳng biết, tuyệt không nói dối."
Tiểu Khai lắc đầu nói: " Nếu ngươi thật sự muốn hỏi ta, ta sẽ nguyện ý trả lời, nhưng ngươi xuất lời lừa gạt, ta không có hứng thú, ta cũng không giết ngươi, ngươi đi đi."
Côn Bằng khẩn trương, nói: " Nghiêm đại sư, ta thật sự không biết lai lịch, tuyệt không có ý thăm dò, còn thỉnh xin đừng hiểu lầm."
Tiểu Khai liếc cây quạt kia, nheo mắt lại nói: " Ngươi nói không biết, thì ta tin, chẳng lẽ với nhãn lực của Ma Tôn, còn nhìn không ra lai lịch của Tam Muội Thần Phong Phiến này hay sao?"
Chúng ma tộc hai mặt nhìn nhau, thực hiển nhiên nghe tên đó, so với sứ giả dưới tay Ác Ma Thành Chủ hiện thân, càng làm cho bọn họ cảm thấy rung động không thôi. Thứ nhất cơ hội Ác Ma Thành Chủ lộ diện, so với Ma Tôn còn nhiều hơn một lần hai lần, ma giới năm đại cao thủ, tuy nói có Đông Phong Ấn Tây Vong Xuyên, Nam Thành Chủ Bắc Yêu Vương và Trung Ma Tôn những xưng hào tịnh liệt này, nhưng thực tế thực lực mạnh mẽ nhất trong đó, là Ma Tôn như thần long thấy đầu không thấy đuôi!
Mặc dù ma giới thế lực cách cục phân ra, nhưng người này trên danh nghĩa, là đứng trên tứ đại cao thủ kia
Người như thế mà phái ra sứ giả, đến xem đấu giá hội của Nghiêm đại sư, có thể thấy được Tiểu Khai hôm nay ra ảnh hưởng lực, đã phù diêu trải rộng ra cả ma giới, thực chính thức làm cho những đại nhân vật này chú ý!
Hơn nữa, với giá thế của sứ giả Ma Tôn Côn Bằng, tựa hồ còn thật sự là cầm ma khí, đến hướng Nghiêm đại sư lãnh giáo lai lịch.
Ma Tôn, thực nhìn không ra lai lịch của ma khí này hay sao chứ?