Trầm lão thái gia liếc mắt nhìn con một cái, lệ bi thương chảy xuống,“Nghiệt tử! Còn không mau buông Lâu Đậu ra!” Thật đáng buồn, thật đáng buồn mà, đứa con lớn nhất cư nhiên giống như mình, tàn khốc đối với chính đứa con gái ruột của mình như vậy, giống như năm đó mình đem nữ nhi đuổi ra khỏi phủ. Báo ứng! Này hết thảy đều là báo ứng a......
Thấy phụ thân rơi lệ kinh sợ mà nghẹn lời, hắn trong khoảng thời gian ngắn chân tay luống cuống, không biết có nên tiếp tục nữa hay không.
Trầm Dục Nhiên biết tình huống không đúng, đứng dậy,“Cha! Tên đã trên dây, không thể không bắn!” Hắn nói với phụ thân, muốn phụ thân nhìn sắc mặt của Trần Hùng đứng ở cửa đã muốn đen một nửa.
Hừ! Hắn đã muốn cưới nhi nữ Trần gia làm thiếp thất, Lâu Đậu không lấy chồng cũng không được!
Trầm Đông Thanh cả kinh, liếc mắt nhìn phụ thân rơi lệ, còn muốn đem nữ nhi gả sau khi phụ thân rời khỏi đây. Trầm gia có thể đạt được lợi ích, sẽ kiếm tiến bao nhiêu tiền tài...... Hắn càng ngoan cố, quay đầu không hề để ý tới cha già,“Đem tiểu thư áp đi ra ngoài!”
“Nghiệt tử! Khụ......” Trầm lão gia tức giận đến giơ quải trượng trong tay lên đánh hắn, giận dữ công tâm, thiếu chút nữa thở không được.
“Gia gia!” Trầm Lâu Đậu nhìn gia gia, ánh mắt cùng thanh âm tràn ngập bi thương.
Trái tim Trầm lão gia trầm xuống. Ông không thể trơ mắt nhìn cháu gái bị gả ra ngoài như vậy! Ông bỏ quải trượng xuống, bất chấp hết thảy, xông lên đẩy tất cả bọn nha hoàn ra.
Bọn nha hoàn buông lỏng tay ra, ai cũng không dám động thủ động cước đối với Trầm lão gia, càng không nói đến là đẩy ông để mang tiểu thư đi ra ngoài, ngoài ra, các nàng đâu phải là người tuyệt tình, có thể bất động, tất nhiên là sẽ không làm đồng lõa.
Trầm lão gia run run dắt cháu gái, thở từng hơi mệt nhọc, đột nhiên trong lúc đó, cả người liền không thể hô hấp! Bước chân ông loạng choạng, vô lực té lăn trên đất.
“Gia gia!” Nàng kinh hô một tiếng.
“Cha!” Trầm phu nhân cũng hoảng sợ.
Trầm Lâu Đậu quỳ xuống, vươn tay ôm lấy gia gia nằm trên mặt đất thở, hai mắt sưng đỏ nhìn hai gò má gia gia huyết sắc dần xói mòn, nước mắt một giọt giọt rơi ở trên mặt,“Gia gia......” Nàng quả nhiên không nghĩ sai, khí sắc hồng hào mới vừa rồi của gia gia, chỉ sợ đúng là cái gọi là hồi quang phản chiếu.
Trầm lão gia biết là sinh mệnh mình đã đến giờ cuối, ông thở phì phò, mở to mắt, nâng một tay lên xoa mặt cháu gái,“Lâu, Lâu Đậu......” Cháu gái đáng thương, lão thiên gia giúp, giúp nàng đi......
“Gia gia, gia gia đừng bỏ con lại......” Cái gì nàng cũng đã không có, gia gia thậm chí còn chưa nhìn thấy cô cô lần cuối cùng...... Không thể, không thể để lão nhân gia đi như vậy, gia gia còn chưa có nói chuyện với cô cô mà!
Đứng ở cửa làm môn thần hồi lâu, rốt cục Trần Hùng nhịn không được . Hắn nổi giận đùng đùng vọt tới bên cạnh Trầm Lâu Đậu, nắm lên tay nàng,“Đủ chưa? Trình diễn đủ rồi, đi ngay đi!”
Hắn đụng chạm vào tay, nàng cảm thấy thật ghê tởm. Nàng đá hắn, tay kia thì vẫn nắm chặt tay gia gia, không chịu theo hắn rời đi.
“Không!” Muốn nàng gả cho hắn, thà rằng nàng chết còn hơn.
Trầm Lâu Đậu kêu lên, bỗng dưng cúi đầu, dùng sức cắn tay hắn --
Trần Hùng bị đau liền rút tay về, cúi đầu vừa thấy mu bàn tay đã bị nàng cắn đến chảy máu, hắn nổi giận liền giơ tay lên định cấp nàng một cái tát.“Con tiện nhân!”
“A!” những người đứng xem không đành lòng, nhắm mắt lại, cùng đợi tiếng vang kia.
“A -- a! A a a......” Ngoài dự đoán ngoài, vang lên tiếng kêu thảm thiết không phải đến từ chính Trầm Lâu Đậu, mà là một tiếng kêu thảm thiết giống giết heo.
Đoàn người nghi hoặc mở to mắt, lại hướng bên trong nhìn lại, chỉ thấy Trần Hùng đã cúi xuống, mà hắn chính là ôm tay nằm trên mặt đất......
Mọi người không khỏi cả kinh, vừa thấy đã biết, tay hắn bị chặt đứt.
“Tú ca......”
Trầm Lâu Đậu giật mình nhìn người xuất hiện trước mắt. Mấy ngày nay phải chịu thống khổ, bi thương cùng khuất nhục, hình ảnh Tú ca không ngừng hiện lên trong đầu nàng. Tầm mắt một mảnh sương mù, khiến nàng thậm chí không thấy rõ hết thảy trước mắt.
Uất Trì Tú nâng thân thể của gầy yếu vô lực nàng dậy, nhìn thấy bộ dáng nàng, trái tim co rút lại thành một đoàn, hai tay hơi hơi phát run,“Lâu Đậu, ta đến đây......” ngữ khí hắn mềm nhẹ đến cực điểm, giống như sợ làm nàng sợ hãi.
“Tú ca......” Là mộng sao? Nàng có thể thấy người mình ngày nhớ đêm mong sao? Người đang ôm nàng là Tú ca sao? Thật là hắn sao?
“Lâu Đậu, là ta, ta đến đây, thực xin lỗi, ta tới quá chậm.” Uất Trì Tú bi thống hơi nhếch môi, trong nháy mắt, tuấn mâu hơi hơi đỏ lên, đau lòng, không nỡ, cùng tự trách, tất cả cảm xúc trong nháy mắt đã bộc lộ ra.
Trầm Lâu Đậu si ngốc nhìn hắn, chậm rãi lắc lắc đầu,“Tú ca, huynh đã đến là tốt rồi, đến đây là tốt rồi......”
Mười ngày nay nàng chưa ngừng rơi lệ. Giờ khắc này lại càng rơi nhiều.
Hắn đang ôm nàng, ngón cái lướt qua mắt của nàng,“Đừng khóc, Lâu Đậu, nàng không cần phải khóc.” Hai mắt của nàng tràn ngập tơ máu, sưng đến mức cơ hồ làm cho hắn đều nhận thức không được. Thời gian ngắn ngủi như thế, nàng thế nhưng liền biến thành bộ dáng này? Chết tiệt! Trầm gia đối đãi với nàng như thế nào đây?
“Ta không khóc, Tú ca, huynh cũng đừng khóc a.” Nàng nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bé, lau đi lệ trên khóe mắt hắn, khóe miệng nở ra một nụ cười.
“Ta dẫn theo người trở về, cho nên mới chậm như vậy. Nàng đừng tự giận mình.” Uất Trì Tú đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, ức chế không được hốc mắt nóng rực, cảm nhận thân mình trong lòng càng thêm mảnh mai, hắn đau lòng đến sắp không thể hô hấp.
“Người?” Ánh mắt Trầm Lâu Đậu chậm rãi dời về phía đại môn, nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên chậm rãi bước tới gần bọn họ, Vạn Ti Ti cùng Võ Quân Nhạc đi theo phía sau bọn họ “Cô cô......”
“Trầm Lan!” Trầm Đông Thanh cùng Trầm phu nhân đồng thời kinh hô, cũng nhận ra đôi vợ chồng này.Bọn họ chính là Trầm Lan cùng Tống Khải năm đó bỏ trốn rời đi.
Vương Vân thấy thảm trạng của Trầm Lâu Đậu, đáy lòng đau xót, không đành lòng nhìn, khóe mắt nhìn thấy người phía sau bọn họ
“Cha?” Bà không dám tin trừng lớn hai mắt.
Uất Trì Tú ôm Trầm Lâu Đậu thối lui một ít không gian, để vợ chồng Vương Vân cùng Tống Khải có thể dựa vào bên người Trầm lão gia.
“Cha! Cha......” Vương Vân ngồi xổm xuống, cầm tay Trầm lão gia ngã xuống đất không dậy nổi, càng không ngừng gọi.
Vốn dĩ thần trí của Trầm lão gia đã sắp mê man bỗng ngón tay giật giật, hai mắt dần dần ngưng thần, chậm rãi nhìn Vương Vân, khóe mắt lệ quang lóe ra. Ông trời cuối cùng cũng cho ông gặp được nữ nhi rời nhà hơn mười năm!
Dùng hết một phần khí lực cuối cùng, Trầm lão gia thở phì phò chậm rãi nói:“Lan, Lan, Lan...... Cha...... Thực, thực xin lỗi...... Con......”
Bao nhiêu hận, bao nhiêu đau khổ, Vương Vân tận mắt gặp cha già rơi vào kết cục chật vật như thế, tất cả đều tan thành mây khói, một câu “Thực xin lỗi” như vậy, bà biết cha dùng hết sức lực.
“Cha......” Bà nhìn phụ thân, không nghĩ tới cha con bọn họ gặp mặt trong tình huống này.
Nghe được bà lại gọi mình là cha, Trầm lão gia nở nụ cười, hai mắt dần dần lại mất đi sáng rọi,“Chiếu, chiếu cố Lâu......” Ánh mắt Trầm lão gia cuối cùng dừng lại ở Uất Trì Tú.
Uất Trì Tú thận trọng gật đầu, cho ông một cái hứa hẹn,“Con sẽ.”
Đủ loại chuyện cũ từng chuyện một hiện lên trong đầu Trầm lão gia, cuối cùng ông còn có thể nhìn thấy nữ nhi, mà cháu gái bên người cũng có một nam nhân tốt như vậy làm bạn, ông không còn gì tiếc nuối.
Bạn già...... Tôi tới tìm bà đây......
“Cha!”
“Gia gia!” Tiếng la khóc vang lên cực kỳ bi ai, Trầm lão gia nhắm hai mắt lại, nỏ một nụ cười, không hề vướng bận rời khỏi trần thế này......