Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Oa oa oa, bắp cải của mị~~ bắp cải của mị ~~~" Vô Ưu mặt tràn đầy xúc động ôm lấy mấy cây bắp cải tròn xoe
Cảm giác khổ tận cam lai chính là như vậy!
Hồi mới đến đây, trong một lần tập cưỡi ngựa ở hậu viện. Vô Ưu liền phát hiện một khoảng đất trống màu mỡ bỏ không. Nàng nhất thời cảm thấy thú vị, liền bắt tay vào dọn dẹp nhổ cỏ, còn tự dựng lên một hàng rào bằng trúc xung quanh.
Xem như có một khoảng trời nho nhỏ cho riêng mình.
Ở nhà Triệu đại phu ba năm, ngư- tiều- canh- mục đều đã từng phải làm hết, mấy chuyện như thế này sao còn có thể thể đem nàng làm khó. Vô Ưu đắc ý dào dạt..
(câu cá, đốn củi, trồng trọt, chăn nuôi)
Hạ nhân trong phủ công chúa ban đầu còn tưởng nàng định trồng hoa hoa thảo thảo tao nhã gì đó.
Về sau biết nàng trồng bắp cải... quả thực chỉ biết nhìn nhau rưng rưng, không biết nói gì cho phải.
BỐP
Vô Ưu đang dào dạt hưng phấn nhổ mấy cây bắp cải lớn, liền cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh cứng rắn đập vào sau gáy của mình.
Nàng bất giác thất thần, đưa tay ra đằng sau sờ xoạng, vẫn còn chút ít nước âm ẩm dính vào lưng. Vô Ưu quay đầu nhìn đám người đang tới, lại nhìn cây bắp cải tròn vo dập nát nằm trên đất
Nhất thời nhíu mày.
"Ai u, đây chẳng phải tên tiểu bạch kiểm trong nội phủ sao" Một người trong số họ lên tiếng, giọng tràn đầy khinh thường
"Nhìn cũng không tệ, nhưng ốm yếu thư sinh như vậy, trên giường có dùng được gì không?" một tên khác nói xong, lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở chỗ rất không nên dừng.
"Lục huynh nói đùa, tên tiểu bạch kiểm này hẳn phải có gì đó hơn người, thì công chúa mới độc sủng hắn, bỏ mặc anh em chúng ta ở nơi khỉ ho cò gáy này làm toàn công việc nặng nhọc chứ"
"Thỏa mãn nữ nhân đâu chỉ cần nửa người dưới, còn nhiều phương pháp khác mà. Lão tử mà có cơ hội bò lên giường công chúa, đảm bảo đem nàng hầu hạ tốt đến mức quên luôn cả tên họ của bản thân" Một giọng nói khác hèn mọn xen vào, đem cả đám nam tử cười haha thành tiếng.
Đám mỹ nam tử này là do Lý Thần ban cho Tích Nguyệt, ban đầu bọn họ còn tưởng sắp được trở thành nam sủng của công chúa, ôm ấp mỹ nhân, suốt đời hưởng thụ cẩm y ngọc thực, không ngờ chỉ vì một tên tiểu bạch kiểm, mà công chúa hạ lệnh tống bọn họ ra hậu viện làm nô bộc. Chăm ngựa, bổ củi, nấu nước... thật sự là mệt muốn đòi mạng.
Bọn họ đương nhiên rất không hài lòng, nhưng chẳng thể làm gì công chúa. Hôm nay gặp Vô Ưu một mình ở đây, liền cậy người đông thế mạnh muốn trút giận lên nàng.
Vô Ưu nuốt nước bọt, trong lòng thầm than không ổn. Đám nam tử này nhìn qua là biết sẽ không dễ dàng nói chuyện. Lần này thực sự khó tìm cách thoát thân rồi.
BỐP
Lại một cây bắp cải nữa bay đến, khoảng cách quá gần, Vô Ưu nhất thời không kịp tránh né, chỉ có thể miễn cưỡng đưa cánh tay lên đỡ.
"Ai u, còn dám phản kháng, không phải trong phủ công chúa sống sung sướng lắm sao, còn suốt ngày ra đây trồng bắp cải "
Nam tử nói rồi, tiện tay đá lăn lóc mấy cây bắp cải chưa kịp lớn.
Vô Ưu nhìn công sức lao động suốt ba tháng liền của mình bị chà đạp không thương tiếc, trên mặt lập tức nóng lên. Nàng nhắm mắt hít sâu vài cái, bình thản nói:
"Các ngươi muốn gì? "
"Còn tưởng ngươi bị câm, biết nói rồi à" Nam tử lúc đầu lên tiếng, tiến đến định đá vào bụng nàng. Vô Ưu lần này đề phòng, nên xoay người tránh được, thuận tiện còn gạt chân trụ, khiến nam tử nhất thời mất đà ngã ngửa ra đằng sau.
Đám người còn lại thấy vậy, đồng loạt xông lên đem nàng chế trụ. Vô Ưu nhất thời không thoát ra được, liền bị khóa quỳ trên mặt đất.
"Ai cho ngươi phản kháng, ai cho ngươi đánh ta..." Nam tử kia bò dậy, lập tức đấm liên tục vài phát vào mạn sườn của Vô Ưu, trong miệng điên cuồng gào thét
Vô Ưu đau đến không kêu thành tiếng được, chỉ có thể im lặng chịu trận, cúi đầu hít sâu vài cái, tận lực làm cho bản thân thanh tỉnh, nàng mà đau ngất ở đây, e rằng thân phận sẽ bị bại lộ. Bản thân có chết cũng không sao, nhưng thanh danh của công chúa không nên vì mình mà bị ảnh hưởng...
Thế nên, Khánh Vân à Khánh Vân, mày nhất định phải chịu đựng!
Đám nam tử thấy Vô Ưu đứng không vững nữa, liền thả nàng rơi xuống, coi nàng như vật chết, kẻ đấm người đá, miệng còn liên tục chửi bới.
"Dám quyến rũ công chúa, hạng người như ngươi đáng chết..."
"Ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi..."
Vô Ưu cắn răng ôm đầu, ở cổ đại y học chưa phát triển, đầu mà bị thương là chết chắc rồi, những chỗ khác từ từ cũng có thể lành a. Nàng trong lòng cười khổ, yên lặng cầu mong cho mọi chuyện qua mau.
Một lúc sau, xem chừng có vẻ đã bớt giận, đám người mới buông tha nàng. Vô Ưu còn chưa kịp thở lại sức, liền có một nam tử ngồi xuống, túm lấy cổ áo nàng kéo đến sát mặt mình.
Vô Ưu lúc này đã đau đến thần trí không rõ, chỉ mơ hồ theo bản năng tóm chặt lấy cổ áo, tránh cho y phục của mình bị bung ra
"Chuyện này mà lộ ra, ta giết chết ngươi" Nói xong đẩy mạnh nàng ra đằng sau, còn không quên đá cho nàng một cước.
Đám nam tử sau đó phá nát vườn rau bắp cải, còn thi nhau nhổ nước bọt trên người nàng. Mới nghênh ngang ồn ào rời đi.
Vô Ưu nằm trên mặt đất nhẹ nhõm thở dài, xoay người ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám.
Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên da thịt tím tái của nàng
Chua xót...khổ đau
Có chút âm ẩm trượt trên gò má, Vô Ưu không cảm giác được đó là nước mắt, hay những bông tuyết đầu mùa vì hơi ấm của nàng mà tan ra nữa
Ầy, quả thật kiếm tiền không dễ a. Cái gì gọi là đồng tiền xương máu, coi như hôm nay được thể nghiệm.
Nàng nằm yên lặng ở đó thật lâu.. thật lâu.
Mãi đến khi trời đã nhá nhem tối. Mới lật đật vật vả bò dậy, cà nhắc cà nhắc lê lết từng bước một chậm chạp trở lại biệt viện.
Đoạn đường bình thường đi mất - phút, nàng mất tới gần một tiếng mới hoàn thành.
Lén lút mang y phục và chai thuốc trị thương được đại thúc mãi võ biếu tặng đến phòng tắm.
Lại chậm chạp cởi bỏ lớp quần áo rách nát, bám đầy bùn đất. Vô Ưu do dự xem xét hai bên xương sườn, cánh tay, bắp đùi.
Mùa đông, quần áo mặc dầy, nếu không chết chắc rồi- Nàng lầm bẩm, cẩn thận chạm vào những mảng thâm đen trên người.
Đau đến ứa nước mắt.
Sau khi xác định xương sườn không gẫy, chỉ bị nứt nhẹ, Vô Ưu mới thở phào nhẹ nhõm.
Vo tròn một chiếc khăn nhét vào trong miệng, lại vất vả tìm một góc nhà ngồi xuống. Nàng nhắm chặt mắt, đổ một chút rượu thuốc ra tay, quyết đoán áp vào mảng xanh tím bên sườn.
Chất lỏng lành lạnh chạm vào da thịt nóng bỏng, đau đến nước mắt vô tri vô giác tuôn ra ào ạt. Nàng ngửa cổ ra đằng sau thở hồng hộc, đau đến mức này, chỉ sợ nội tạng có chút tổn thương....
Hai bên mạn sườn, cánh tay, cẳng chân... một chai thuốc miễn cưỡng dùng hết sạch.
Sau lưng xem ra không có biện pháp chạm vào rồi. -Vô Ưu bất đắc dĩ- cũng không còn thuốc để mà bôi nữa.
Lại chậm chạp mặc lên từng lớp, từng lớp y phục. Nàng cũng chẳng buồn buộc tóc, ủ rũ bước thấp bước cao trở về phòng.
Mở cửa, cũng không châm nến. Nàng ngồi yên lặng trong gian nhà tối đen, kiên nhẫn chờ Tiểu Hoa đúng giờ mang cơm đến.
"Công tử, sao ngươi lại ngồi đây, còn không châm nến" Tiểu Hoa mang khay cơm bước vào phòng, nhìn thấy bóng dáng đơn bạc của Vô Ưu, sửng sốt hỏi
"Khụ... ta, ta không đói lắm. Tiểu Hoa, có thể tìm giúp ta ít kim sang dược và thuốc trị thương được không. Ở đây ta có viết một thang thuốc, ngày mai ra ngoài phủ, mua giúp ta đem về" Giọng Vô Ưu trầm thấp vang lên, mang theo vô hạn mệt mỏi.
"Công tử bị thương..." Tiểu Hoa hốt hoảng đặt khay cơm xuống bàn, chuẩn bị châm nến.
Vô Ưu bắt lấy tay nàng, tận lực điều chỉnh giọng nói: "Ta không sao, không cẩn thận bị ngã thôi, vài hôm nữa là lại có thể mang ngươi ra ngoài chơi rồi"
"Công tử..." Tiểu Hoa giọng nói như sắp khóc
"Ngoan, nghe lời. Chuyện này không được nói cho ai biết, nhất là công chúa"
Vô Ưu miễn cưỡng cười cười. Vết thương trên mặt theo đó bị chạm vào, đau đến nhức nhối.
Nàng dừng lại hít sâu một hơi, cúi đầu nhẹ giọng nói " Được rồi, ta có chút mệt mỏi muốn đi nghỉ sớm, ngươi tìm được thuốc để ở trên bàn là được"
Nói xong kéo kéo lớp áo choàng mỏng trên người, cẩn thận di chuyển từng bước về giường ngủ.
Tiểu Hoa nghe thấy vậy, gấp muốn chết, lại không biết làm gì, chỉ đành xoay người đi tìm kim sang dược và thuốc trị thương.
Vô Ưu trên giường lăn lộn trái phái, cả trước và sau đều bị đánh, nằm kiểu gì cũng chạm vào vết thương. Nàng quyết đoán chống tay, nửa ngồi nửa nằm, cô đơn nhìn ánh trăng đem căn phòng phủ kín
Đầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương.
Vô Ưu yên lặng sờ lên gò má, trong lòng cười khổ...
....Lần này, không phải là tuyết tan....
'
'
'
'
'
"Công tử, công tử.." Tiểu Hoa từ bên ngoài gõ cửa, đem Vô Ưu kéo tính.
Nàng chậm chạp mở mắt, vẫn thấy mình giữ nguyên tư thế nửa nằm nửa ngồi hôm qua, cả người như bị vắt kiệt sức lực, vừa đau vừa mỏi.
Vô Ưu nhìn những vết thương bị xước da chảy máu trên người, có chút bất đắc dĩ, ở cổ đại không có thuốc kháng sinh, bị nhiễm trùng là rắc rối to rồi. Tối qua định dùng ít rượu sát trùng, thế nào lại ngủ quên mất.
Kéo kéo khóe miệng, nàng gọi Tiểu hoa vào phòng, miễn cưỡng nằm xuống đem chăn trùm kín.
Tiểu Hoa trên tay bê một bát thuốc cùng chút cháo trắng bước vào. Nhìn đống thuốc ở trên bàn không xê dịch. Cẩn thận đi tới bên giường khẽ gọi tỉnh Vô Ưu
"À, ta vẫn muốn ngủ thêm một chút, Tiểu Hoa cứ để đồ ở đấy rồi lui xuống trước đi" Vô Ưu từ trong chăn nói vọng ra, len lén hít thở.
Đợi Tiểu Hoa rời đi rồi, nàng mới nhẹ nhàng ngồi dậy, bám vào đồ đạc trong phòng, tập tễnh dò dẫm di chuyển ngồi xuống ghế.
Nhắm mắt nhắm mũi uống hết thuốc, lại qua loa ăn vài miếng cháo. Vô Ưu bắt đầu xử lý những vết thương hở ở trên người, lại một lần nữa cắn răng đem những nơi bị thâm tím xoa thuốc.
Nhẹ giọng thở dài, sau lưng vẫn không có biện pháp chạm vào, làm sao bây giờ... mặc kệ, không gẫy xương, chỉ tụ máu thì một thời gian sẽ hết.
Vô Ưu quyết đoán trở lại giường, tỉnh tỉnh mê mê rơi vào giấc ngủ.
"Công tử thế nào lại bỏ bữa?" Tích Nguyệt nhíu mày nhìn Tiểu Hoa, hai ngày rồi không thấy mặt Vô Ưu. Nàng không ra hậu viện, không ở phòng đọc sách, không đi chăm sóc vườn bắp cải, cũng không cùng mình dùng bữa.
"Nô.. nô tỳ không biết, công tử Vô Ưu một mực ở trong phòng, không ra khỏi cửa" Tiểu Hoa quỳ trên mặt đất run rẩy nói.
Tích Nguyệt có chút đăm chiêu suy nghĩ. Quyết định tự mình mang theo một vài thị nữ, đi đến phòng ngủ của nàng.
Vừa bước vào mùi thuốc đông y lập tức sộc vào mũi. Tích Nguyệt nhanh hơn bước chân tiến đến bên giường, nhìn Vô Ưu chùm kín chăn, hơi thở đều đều.
"Vô Ưu, Vô Ưu..." Tích Nguyệt đặt tay lên tấm chăn, nhẹ giọng nói "... nàng làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái"
Vô Ưu giật mình tỉnh giấc, mùi hoa lê gần sát phảng phất trong không khí, khiến bản thân phân không rõ mộng ảo. Nhíu nhíu mày, thanh thanh cổ họng, Vô Ưu vẫn ôm chặt chăn, đêm qua bản thân lên cơn sốt, giọng nói liền có chút khàn: " A, công.. công chúa, ta cảm thấy không khỏe lắm, không thích hợp cùng ngươi tán gẫu. Vài ngày nữa ngươi quay lại được không?"
"Chỗ nào không khỏe, nàng ra đây ta xem nào" Tích Nguyệt nhíu mày càng sâu, giọng nói mang theo vài phần lo lắng
"Thì... thì là một tháng có vài ngày không khỏe, ngươi cũng hiểu" Vô Ưu vẫn giữ thật chặt chăn, cố thủ ở bên trong.
"Vậy nàng chùm chăn kín mít làm cái gì, ta biết y thuật, nàng ra đây ta xem nào" Tích Nguyệt nhẹ giọng dụ dỗ
"Ta cảm thấy có chút lạnh. Còn buồn ngủ nữa.." nhất định không ra!
"Thật không muốn ra" Tích Nguyệt có chút nghi ngờ nhìn nàng
"..." Chết cũng không ra!
Tích Nguyệt nhíu nhíu mày, tựa hồ suy nghĩ gì đó. Một lúc sau mới vỗ vỗ lưng nàng qua tấm chăn. Ôn nhu nói: " Vậy hảo hảo nghỉ ngơi"
Nàng đứng dậy, có chút vội vã hơn thường ngày rời khỏi biệt viện, trước khi đi không quên phân phó hạ nhân đưa thêm than, nước ấm và canh gừng vào.
Vô Ưu xác định trong phòng không có người, mới lật chăn thở dài, hai tay vắt lên trán.
Chỉ mong, ta trong lòng ngươi, vẫn luôn là đẹp nhất...
'
'
'
'
Tác giả: cảm thấy chưa đủ ngược thân... vẫn phải luyện thêm
lật bàn