Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Lui hết ra" Tích Nguyệt ngữ khí bình thản nhưng lạnh lẽo. Hiển lộ một cỗ khí thế không giận tự uy. Thu Cúc đang đong đưa trên người Vô Ưu thấy vậy thân mình cũng khẽ run một cái. Vội vàng hấp tấp từ trên người nàng trèo xuống, cùng đám ca kỹ nhanh chóng rời khỏi gian phòng.
Bỗng chốc cảnh ca múa thái bình biến mất, không khí trong phòng thậm chí có chút áp lực.
Tích Nguyệt lúc này mới không nhanh không chậm ngồi xuống. Hướng Lý Định Liêm lạnh nhạt mở miệng: "Đùa hơi quá"
"Vui mà, vui mà.. hoàng tỷ xuất hiện chậm một chút là ta có Xuân Cung Đồ xem rồi" Lý Định Liêm cười ha hả, còn không quên thêm mắm dặm muối dồn ai đó vào chỗ chết.
Em giai, chị có nợ tiền em sao??
"Công chúa ngươi ở sau bình phong chắc chắn đã chứng kiến từ đầu tới cuối... ta cái gì cũng chưa có làm" Vô Ưu há mồm lập tức vì bản thân biện bạch. Mình rõ ràng mới là nạn nhân bị quấy rối có được không hả???
"Cũng không biết vừa rồi ai cùng người ôm ôm ấp ấp, mắt đưa mày lại.. A, lại còn có da thịt chi thân nữa chứ. Nếu không phải bản thái tử ở đây, không biết các ngươi còn định làm những gì."
Lý Định Liêm chặc lưỡi lắc đầu, một bộ ác nhân cáo trạng trước.
"Mời ta đến đây chứng kiến chuyện này, thái tử gần đây có phải hay không rất nhàn rỗi?" Tích Nguyệt bất vi sở động, bỏ qua khuôn mặt ủy khuất của Vô Ưu, quay sang ôn hòa hỏi Lý Định Liêm. (không có động tĩnh, không bị thuyết phục)
"Nạn đói ở phía đông vẫn chưa giải quyết xong, mà thái tử còn ở nơi yên hoa phung phí tiền bạc, việc này nếu truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến uy tín của thái tử"
"Haha..." Lý Định Liêm nuốt nuốt nước bọt, cười trừ ".. Nào có, ta cũng đang dự định sẽ đóng góp thêm thạch gạo cứu giúp nạn dân" (, tấn)
Nhìn Tích Nguyệt hơi hơi nhướn mày, Lý Định Liêm lập tức đổi giọng. Vị trưởng công chúa này, trêu vào không được, trêu vào không được.
"Triệu gia đóng góp thạch gạo, vạn lượng bạc. Thái tử lần này tự thân xuất mã, mà chỉ đóng góp thạch, e rằng không phục chúng" Tích Nguyệt ngoài cười trong không cười nói
"Vậy.. thạch gạo" Lý Định Liêm cắn răng quyết định
Vốn dĩ bản thân chỉ là tò mò muốn xem người hoàng tỷ chọn là thần thánh phương nào, nhân tiện bày thêm một vở kịch mua vui.
Không ngờ kịch còn chưa xem xong, liền đã bị lột một lớp da, cắt một khúc ruột ...thương nhân a thương nhân!!
"Vậy còn tạm được" Tích Nguyệt gật đầu, bình thản nhìn Lý Định Liêm "Chuyện cứu nạn không thể chậm trễ, hắn thái tử còn rất nhiều việc phải làm, đã vậy chúng ta sẽ không giữ người ở lâu. Thái tử thỉnh đi thong thả."
"..." Lột sạch sẽ xong liền trở mặt đuổi người có phải hay không!!
Đợi Lý Định Liêm nước mắt đầm đìa xám xịt rời đi, Tích Nguyệt mới quay sang nhìn Vô Ưu, nhàn nhạt hỏi: "Chơi vui sao?"
"Công chúa..." Vô Ưu rất thức thời nhấc ghế ngồi sát bên người nàng "..Ta thực sự chỉ là nạn nhân"
"Nàng uống rượu ôm người đẹp nhìn hưởng thụ như vậy, chỗ nào giống nạn nhân?"
Tích Nguyệt nhướn mày cười, nàng đương nhiên biết Vô Ưu không làm gì quá phận, nhưng là trong lòng vẫn thấy có chút không thoải mái.
Cảm giác giống như một vật rất riêng tư của mình, bỗng nhiên một ngày bị trộm đi ngay trước mắt.
"Ngươi cũng biết ta là nữ tử" Vô Ưu bắt đầu cảm thấy đầu óc hơi choáng váng
"Hơn nữa, có công chúa đại mỹ nhân ở đây, ta sao còn có thể để ý người khác" Nàng giương đôi mắt long lanh nhìn Tích Nguyệt, một bộ xun xoe lấy lòng
"Ngươi cái tên nịnh thần này " Tích Nguyệt mỉm cười nhéo nhéo má nàng, giọng nói vẫn không hòa hoãn mấy
"Bất quá, lần này lời ngon tiếng ngọt cũng không cứu được nàng, nhất định phải phạt!"
Chị hai, ở hiện đại đây gọi là hiện tượng Victim-blaming đấy!! (đổ lỗi cho nạn nhân)
"Công chúa định phạt ta thế nào" Nàng ỉu xìu hỏi, có phải lên làm chủ rồi thì ai cũng thích bắt lỗi nhân công của mình không vậy?
Tích Nguyệt chậm rãi nói: "Một tháng ở trong phủ, không có lệnh của ta không được phép ra ngoài"
"Ôi.." Vô Ưu ủy khuất cầm lấy bàn tay của Tích Nguyệt đung đưa qua lại
"..công chúa đừng phạt, ta mời ngươi ăn lẩu bồi tội thế nào?"
"Nàng biết nấu lẩu?" Tích Nguyệt bất ngờ nhìn người trước mặt
Thực ra mị giỏi ăn hơn.
"Biết một chút..." Vô Ưu gật đầu"...hồi ở nhà Triệu đại thẩm có làm vài lần"
Tích Nguyệt vẫn nắm chặt tay người đối diện, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nói: "Vậy cũng được, nhưng ta nói trước, nếu ăn không ngon thì nàng vẫn phải chịu phạt như thường"
"..." Chị hai, làm thương nhân không cần làm tận tâm đến mức này đâu ạ...
Nhìn Vô Ưu một bộ sầu mi khổ mặt, Tích Nguyệt vui sướng che miệng cười trộm. Tay nắm chặt hơn một chút, kéo nàng kiên định rời đi.
Thật sự hảo chờ mong a!
'
Nói đến lẩu, đương nhiên phải nói đến lẩu Tứ Xuyên, mặc dù loại lẩu này mãi đến đời nhà Thanh mới phổ biến.
Tương truyền vào thời điểm đó, công nhân cảng, ngư dân làm việc và sống dọc sông Dương Tử không đủ khả năng để ăn thịt. Bởi vậy họ tìm ra cách nấu các loại thịt vụn và nội tạng bò bằng cách nhúng chúng trong nồi nước dùng thật cay. Việc này ban đầu nhằm che đi mùi hôi từ nội tạng và thịt rẻ tiền.
Tuy nhiên, sau khi bổ sung các loại gia vị thơm, món ăn dành cho người nghèo này đặc biệt hấp dẫn hơn và trở thành đặc sản nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên.
Mùa đông, lẩu lại càng được hoan nghênh, vị cay xé lưỡi của ớt, vị thơm ấm áp của quế, hồi, đinh hương, kết hợp với sự nóng hổi của thịt tươi nhúng ăn ngay thực sự rất kích thích vị giác, đặc biệt có tác dụng chống hàn.
Hồi đó, món đầu tiên Vô Ưu ăn ở Trung quốc chính là lẩu Tứ Xuyên. Một mình một nồi lẩu cay nồng, một bên ăn, một bên nước mắt nước mũi chảy đầm đìa. Người đi qua không biết còn tưởng nàng thất tình sinh oán hận.
Tích Nguyệt theo lệ cũ sáng sớm liền mang theo gia đinh ra ngoài làm việc, chỉ khác, lần này vừa tới cửa liền đã thấy Vô Ưu cùng Tiểu Hoa tay xách nách mang rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trở về.
"Nga..." Tích Nguyệt mỉm cười "... chuẩn bị chu đáo như vậy, xem ra Vô Ưu cũng rất có kinh nghiệm".
Sáng sớm thấy nàng, cảm giác có chút vui vẻ, hôm nay thực sự là ngày đẹp trời a.
"Đương nhiên..." Vô Ưu cười so với nàng còn rực rỡ "... đảm bảo khiến công chúa đối với kỹ năng của ta nhớ mãi không quên"
"Ta chỉ cần biết đó là ngươi, cho dù kỹ năng không tốt cũng không sao cả" Tích Nguyệt còn thật sự gật đầu
"Yên tâm, ta sẽ đem hết bản lĩnh của mình ra cố gắng, công chúa nhất định sẽ hài lòng" Nếu không phải hai tay đều đang xách đồ, Vô Ưu thật muốn vỗ ngực vài cái.
"Tự tin như vậy.." Tích Nguyệt che miệng cười ".. vạn nhất làm không tốt, liền tăng gấp đôi hình phạt thế nào?"
Chị hai, chị là sư tổ của nghề cho vay nặng lãi à?
"Công chúa đây là nghi ngờ năng lực của ta sao?"Vô Ưu cũng không chịu thua kém"Nếu vậy thì"
"...Tối nay công chúa nhất định phải về sớm, ta sẽ đợi ở biệt phủ, ngoan ngoãn chờ người thưởng thức"
Gia đinh: "..." Thanh thiên bạch nhật, lanh lảnh càn khôn, đứng giữa đường nói những lời ám muội như vậy thực sự không có vấn đề gì?!
Tiểu Hoa: "..." Hai vị chủ tử nhất định chỉ đang nói về việc nấu ăn, đúng vậy, nhất định là như thế.
Tích Nguyệt vẫn không cảm thấy có gì không ổn. Chỉ nhếch mép cười gật đầu tỏ ý đã biết, kéo theo gia đinh dẹp đường đi trước.
Vô Ưu chờ đoàn xe ngựa đi khuất, mới thẳng lưng ưỡn ngực tiến về phòng bếp.
Xương lợn rửa sạch, đập giập, luộc bỏ nước đầu. Sau đó ninh cùng thảo quả, đinh hương quế, hồi, sả, .... Hầm cho đến khi ra hết nước cốt.
Ớt khô rửa sạch, trần qua nước nóng sau đó băm nhuyễn, xào cùng với mỡ bò, đường, dấm chua, tương đen, gừng nhuyễn, tỏi băm, hành tươi, hoa tiêu, rượu trắng..
Đem trộn hai thành phẩm với nhau là có nồi nước dùng
Thịt và xách bò phải đem thái thật mỏng.. Hừm, cái này nhờ tử sĩ trong phủ làm.
Thịt gà lóc xương đem thái thành miếng nhỏ...Hừm, cái này nhờ đầu bếp trong phủ làm
Thịt dê xâu thành xiên, khi ăn chỉ việc nhúng vào...Hừm, cái này nhờ Tiểu Hoa làm
Mỳ tươi, đậu hũ, rau, nấm, măng... Hừm, việc ít quan trọng nhất ít dính máu nhất, để mình làm!!
Công chúa, ta thật chỉ vì ngươi mà bất chấp tất cả a!!
Vô Ưu đem phòng bếp và gia nhân trong phủ công chúa náo loạn gà bay chó sủa hết cả ngày, cuối cùng cũng có thể làm ra một bàn lẩu sắc vị câu toàn.
Còn chưa kịp tự kỷ tung hô sùng bái bản thân, liền đã thấy Tích Nguyệt một thân thanh thoát nhàn phục tươi cười tiến đến.
"Thế nào?" Vô Ưu ngẩng mặt lên trời hất cằm nhìn nàng, một bộ tự tin khiếm đánh mười phần.
Tích Nguyệt mới mặc kệ nàng, tự cố bản thân ngồi xuống, còn thực sự đem mọi chi tiết săm soi. Một lúc lâu sau, mới gật đầu thừa nhận: "Nhìn qua không tệ"
Vô Ưu trong lòng bĩu môi, còn chưa kịp rót trà, liền đã bị Tích Nguyệt ngăn lại, cười nói
"Mùa đông ăn lẩu, đương nhiên phải uống rượu"
Thôi được, thì uống rượu....
Vô Ưu nịnh nọt thay nàng gắp thức ăn, thêm nước chấm, còn cùng nàng bồi rượu nói chuyện vui quên trời quên đất
... Trong lòng âm thầm vái tứ phương cầu mong công chúa bỏ qua cho mình lần này...
Rượu quá vài tuần, thức ăn trên bàn cũng vơi đi kha khá. Vô Ưu choáng váng hai tay ôm đầu
"Thế nào?" Tích Nguyệt rất săn sóc ngồi cạnh, làm cho nàng dựa vào người mình
"Ngươi không giận nữa?" Vô Ưu cũng thả lòng, uống thực sự hơi nhiều rồi, công chúa tửu lượng khá như vậy mà bước đi còn không vững, mình càng không nói, thực sự nhấc không nổi người.
Tích Nguyệt suy nghĩ một lát, nhàn nhạt đáp "Ta vẫn rất tức giận"
"Khó tính như vậy" Vô Ưu nhẹ giọng than thở
"...công chúa, ta với Thu Cúc cô nương thực sự không làm gì cả..."
"Ta biết" Tích Nguyệt thản nhiên đáp
"Thái tử gọi ta đến trước, còn dặn ta hảo hảo ngồi sau bình phong, hai người làm những gì, ta đều thấy rõ."
"Vậy sao ngươi lại giận." Vô Ưu mờ mịt hỏi, không tự chủ đem toàn bộ sức nặng đặt trên người công chúa, cả ngày bận rộn làm việc, lại còn uống nhiều rượu như vậy
Thực sự mệt mỏi quá..
Tích Nguyệt cảm giác hơi thở của nàng đều đều phả vào cổ mình, nhất thời thân thể cứng lại, vô ý thức hít sâu một hơi.
Mùa đông, tuyết bay đầy trời, cảnh vật xung quanh cũng điêu tàn hiu hắt.
Ngồi trong biệt viện nhìn ra chỉ thấy một mảnh trắng xám tịch liêu ảm đạm,
Vạn vật xung quanh dường như trôi đi rất xa rất xa, chỉ có hơi ấm của nàng là vô cùng chân thật
Khiến cho bản thân hết lòng quyến luyến...
"Vô Ưu, nàng.." Tích Nguyệt khẽ gọi, thuận tay ôm người vào lòng
".. vĩnh viễn không được dễ dàng nói yêu ta..."
'
'
'
'
'
Tác giả: chương này hơi ngắn hén...
_(:」∠)_ _(:」∠)_ _(:」∠)_ _(:」∠)_
Chương , bạn Vô Ưu có nói dối thái tử là bạn ý yêu công chúa nên không quan tâm đến người khác nói gì
Bạn công chúa nghe được, thảm ....
VOTE ĐI COMMENT ĐI CÁC BẠN TRẺ, CHAP SAU CHO TÍCH NGUYỆT LÊN ĐÀI !!!!