Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi sắc trời còn chưa sáng, cái ảm đạm của mùa đông đã kịp len lỏi vào từng gian phòng, len lút mang theo gió rét hơi sương thấm qua tầng tầng lớp lớp y phục, như dao lam nhẹ nhàng phất qua da thịt, đem đến cảm giác tê dại nhức nhối.
Tiếng chuông chùa từ xa vang lên như sấm rền, vọng lại vách núi, tạo nên dư âm da diết, lại vẫn kỳ diệu khiến lòng người có cảm giác thanh tỉnh, sáng suốt.
Vô Ưu mặc một bộ lam bào màu nhạt, tóc dài như bộc buộc lên bán nửa, dùng một cây trâm gỗ anh đào đơn giản cố định.
Nàng mở cửa phòng, nhắm mắt lại để những cơn gió lạnh lùng va vào da thịt, mang theo sự uể oải tan vào hư không.
Đến khi cảm giác cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất. Vô Ưu mới chậm rãi đạp lên lớp tuyết dày, cẩn thận từng bước hướng về phía đại điện.
Tích Nguyệt đã đến đó từ trước, đôi mắt khép lại quỳ trên bồ đoàn, làm như chuyên chú một lòng lắng nghe kinh phật.
Phạn ngữ thanh âm như tiếng gió, thẩm thấu lòng người.
"Như thế nào đến không nói cho ta biết" Đợi cho buổi lễ cầu an dài dòng kết thúc, công chúa mới quay sang hỏi nàng.
"Còn tưởng ngươi ngủ gật rồi chứ" Vô Ưu nhịn trong lòng ham muốn ngáp dài vài cái, kinh ngạc nói.
"..." Nàng nghĩ ai cũng như mình sao?!
Còn chưa kịp đáp lời, Cảnh Y phương trượng đã điềm tĩnh bước vào đại điện, cà sa theo bước chân khe khẽ lay động, thoạt nhìn có mấy phần tiên phong đạo cốt, làm những người chứng kiến tự giác tâm sinh kính nể.
Hắn trước tiên bước vào quỳ lạy ngôi tam bảo, lại chắp tay hành lễ với đám quý nhân ở dưới, sau mới đạm mạc nhìn xung quanh, đem tất cả mọi người thu vào trong mắt.
Lần này không chỉ có đại công chúa, mà theo tới đây còn có vài vị con cháu thế gia vọng tộc trong kinh thành.
Khổ nỗi, bọn họ đa phần đều là nam tử trẻ tuổi, thường ngày chỉ muốn chuyên tâm tu học văn, luyện tập võ, tìm kiếm cơ hội kiến công lập nghiệp, chứ đối với Phật pháp bao la ảo diệu, bọn họ gần như mù tịt không quan tâm.
Cảnh Y phương trượng cũng biết như vậy, nhất thời có chút khó xử, không biết giảng gì thì phù hợp. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng chắp tay lại chậm rãi nói:
"A di đà phật, các vị thí chủ không ngại đường xá xa xôi đến đây dâng hương, cầu học phật pháp. Quả thật đại thiện, đại thiện! Vẫn nghe người tới là khách, hôm nay là buổi giảng kinh đầu tiên, bần tăng xin nhượng việc chọn đề tài đàm luận cho các vị thí chủ"
Đám nam tử nghe thấy vậy, liếc nhìn nhau ra hiệu. Bọn họ đều còn rất trẻ, đối với Phật giáo hoàn toàn không có hứng thú. Đến đây chỉ để tạo cơ hội tiếp xúc với công chúa, đương nhiên phải tìm mọi cách đến gần mục đích này.
"Trương mỗ nghe nói Phật trọng chữ duyên, không bằng hôm nay nói về Duyên Phận?" Nam tử áo xanh hôm qua lên tiếng.
Đám nam tử nghe vậy, lập tức ồn ào gật đầu hưởng ứng.
Tích Nguyệt vẫn lạnh nhạt ngồi im, trước sau như một, phảng phất như mọi chuyện chẳng liên quan đến mình. Vô Ưu càng không có ý kiến, hoàn toàn xem bản thân là người ngoài cuộc, đến đây xem kịch vui.
Cảnh Y phương trượng thấy vậy, cũng vuốt râu mỉm cười xem như đồng ý.
Bắt đầu chậm rãi giảng: "Đức Phật nói rằng, kiếp sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ Duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ Nợ...."
Vừa mở miệng chính là gần canh giờ không ngừng nghỉ.
Đến cuối cùng, kết thúc buổi giảng. Có người lặng yên suy ngẫm, có người mê man bất định, có người bừng tỉnh giấc thu, lại cũng có người thở phào nhẹ nhõm... Cảnh Y phương trượng thu hết biểu tình của bọn họ vào trong tầm mắt, vuốt râu ôn hòa lên tiếng:
"Các vị thí chủ nghĩ sao về chữ Duyên?"
Đám người nhìn nhau, rồi nhất tề vụng trộm đưa ánh mắt về phía Tích Nguyệt. Cảnh Y phương trượng thấy vậy, nghĩ rằng bọn họ là ngại thân phận, e sợ dĩ hạ phạm thượng, bèn nói: "Công chúa có muốn khai kim khẩu trước?"
Tích Nguyệt nghe vậy, hơi cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nhàn nhạt đáp:
"Hết thảy duyên trần, đều là ảo mộng"
Uồi, thâm thúy vãi...
Cảnh Y gật đầu cười, đưa mắt nhìn về phía những người còn lại. Lúc này, vị áo xanh nam tử mới lên tiếng: "Phật nói, kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại, mới đổi được kiếp này một lần gặp lướt qua nhau. Thế nhưng, chỉ vì một ánh mắt, một nụ cười của người, ta liền biết mình nguyện ý dùng hết nhân duyên tam kiếp, chỉ để cùng nàng đổi lại một đoạn tình cảm khắc cốt minh tâm kiếp này."
"Cho dù đó chỉ là ảo mộng, cho dù bị người gọi là si nhân, ta cũng tuyệt không hối hận"
Đám nam tử thấy vậy, nhất thời ồ lên.
Vô Ưu thấy vậy cũng ồ theo
Tích Nguyệt thấy vậy vụng trộm bấm nàng một cái đau điếng..
"Duyên khởi, duyên diệt, duyên tụ, duyên tán, hết thảy đều là Thiên ý. Tình duyên tựa như cây cỏ, xuân thì xanh tốt, đông thì úa tàn. Chúng ta biết rõ điều đó, nhưng vẫn không ngăn được bản thân chấp nhất, nói những lời thương tiếc thừa thãi" Tích Nguyệt cười nhạt
"Đó là sự bất lực vô cùng của kiếp người"
Vô Ưu há mồm trợn mắt, trong lòng vỗ tay ầm ầm, cảm giác vô cùng ngạc nhiên. Công chúa quả thực không nói thì thôi, một khi đã nói thì không phải dồn con người ta vào đường cùng, mà trực tiếp hai tay bóp chết luôn!!
Đại điện nhất thời một mảnh yên tĩnh... Cảnh Y phương trượng khe khẽ lắc đầu, rốt cục vẫn là người trẻ tuổi, đối với tình cảm khăng khăng một mực cũng là lẽ thường. Phật độ người hữu duyên, mình hết lòng giảng giải cho họ nhân thế rối ren, lòng người lạnh lẽo, cuối cùng họ vẫn không chịu hiểu, điên cuồng tự chuốc đau khổ vào thân.
Đã thế, chi bằng cứ thả họ vào nhân sinh hỗn loạn, trải qua trăm lần ngọt đắng, để thời gian bào mòn góc cạnh, mới có thể hiểu ra hết thẩy nhân gian ấm lạnh a.
Cảnh Y phương trượng chờ trong chốc lát, vẫn không thấy ai lên tiếng. Đám nam tử thì câm như hến, không dám ho he gì. Công chúa thắt lưng vẫn thẳng thắn y như ban đầu, yên lặng phảng phất như một pho tượng.
Còn có thí chủ Vô Ưu... bộ dạng nghẹn cười đấy... thật ra khó đoán.
"Thí chủ Vô Ưu nhưng có điều gì muốn nói?" Cảnh Y phương trượng vuốt râu hỏi
Phương trượng, mị chỉ muốn cười, không muốn nói
"Tất cả tình duyên trên đời đều là số kiếp. Kẻ có tình chưa chắc có duyên, kẻ có duyên chưa chắc có tình." Vô Ưu đáp lời
" ...Chuyện nhân duyên xưa nay, vốn dĩ không thể ép buộc. Nên tụ thì tụ, nên tán thì tán.
Mất đi rồi mới có thể được lại, từng có hạnh phúc của hoa nở, thì phải chấp nhận lạnh lẽo của hoa tàn. Thế nhưng nhân thế phồn hoa, trăm tía nghìn hồng, đi qua muôn vàn hoa thơm cỏ lạ, đến cuối cùng, sẽ biết ai mới là đóa hoa trong tay mình."
Vô Ưu hơi quay đầu nhìn nam tử áo xanh, mỉm cười nhàn nhạt
"Phật dạy: buông bỏ chính là đạt được, tàn khuyết chính là viên mãn. Chi bằng trước khi mọi thứ trở thành vỡ nát không thể cứu vãn, liền thả tay đi đến tùy duyên, để mãi mãi có thể giữ lại trong lòng, hình ảnh người luôn là đẹp nhất"
"Ngươi nói thì dễ lắm" Nam tử cười lạnh, tay nắm thành quyền: "Yêu mà không có, cầu mà không được, vĩnh viễn không thể ở bên nhau, cảm giác này sống không bằng chết!"
Em giai chưa chết bao giờ nên mới nói thế, chụy đây suýt chết một lần rồi đây nài!!
"Phật nói: Không thể ở bên nhau thì không thể ở bên nhau thôi, kỳ thực cuộc đời cũng chẳng dài như thế" Vô Ưu thản nhiên cười: "Nhưng ta có một lời khuyên cho Trương công tử..."
"... Đã lỡ để xuân hoa héo tàn, thì chớ cô phụ trăng thu rực rỡ a..."
Cảnh Y phương trượng gật đầu cười hài lòng, Vô Ưu thí chủ còn trẻ, nhưng đối với nhân tình thế thái hiểu biết không cạn. Không phải kiểu sắc bén thâm ảo như công chúa, mà là kiểu nói gần gũi, uyển chuyển, dễ tiếp thu.
Nhưng cuối cùng vẫn cùng công chúa ý kiến không mưu mà hợp, thật đúng là kẻ tung người hứng.
Cảnh Y phương trượng xem thời gian cũng không sai biệt lắm, liền đứng dậy tuyên bố buổi thỉnh giảng đầu tiên kết thúc. Trước khi đi, không quên chấp tay ném lại một câu:
"Nhân duyên trăm năm, sai trong một phút, quay đầu tìm lại, tình đã thành không.
Các vị tiểu thí chủ, hảo hảo quý trọng hiện tại, mất đi rồi mới sẽ không hối tiếc a"
'
'
'
Xế chiều, đưa mắt vạn dặm vẫn là một màu xám trắng ảm đạm, Tích Nguyệt trên tay cầm ô, một thân bạch y thắng tuyết chậm rãi đi đến lương đình.
Mưa tuyết phiêu phiêu, tuyết trắng như ngọc, lại như những cánh hoa bồ công anh, trôi dạt trong không trung nhẹ nhàng bay múa.
Nàng chuyên chú nhìn vào thân hình cao ngất, đang mỉm cười ngẩng đầu lưu luyến ngắm hoa, gió mang theo mưa tuyết tinh tế vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, phảng phất như muốn cùng người hòa vào nhất thể.
Dường như cảm thấy có người đang đến, Vô Ưu chậm rãi quay đầu, mị thái ôn nhu, cười như nắng ấm.
Nàng nhẹ giọng hỏi: "Thế nào công chúa lại ra đây?"
Tích Nguyệt không trả lời, chỉ cùng nàng ngẩng đầu đứng sóng vai, yên lặng tận hưởng khoảnh khắc mỹ hảo an tĩnh.
Một lúc sau nàng mới mở môi son, khe khẽ ngâm:
Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng,
Tao nhân bình tỷ phí tư lường.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch,
Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương.
(Mai, tuyết giành xuân chẳng chịu nhường ,
Thi nhân cạn hứng chuyện giai chương.
Mai thua tuyết ấy ba phân trắng,
Tuyết hẳn nhường mai một bậc hương.)
"Thơ hay, thơ hay" Vô Ưu vỗ tay gật đầu cười.
Tích Nguyệt gập ô đưa cho thị nữ, lại chờ cho bọn họ sắp xếp xong xuôi. Mới phất phất tay áo, lưu lại duy nhất hai người giữa không gian rộng lớn, cùng nhau thưởng trà ngắm hoa
"Công chúa, ta nói, lần sau tranh luận nên lưu tình một chút, ngươi hôm nay một câu liền khiến Trương công tử mất hết mặt mũi." Vô Ưu chậm rãi đi xung quanh xúc thêm than cho vào chậu đồng. Mùa đông trên núi, còn ngồi ngoài trời, thực sự rất lạnh a.
Tích Nguyệt vẫn tiếp tục pha trà, không mặn không nhạt đáp: "Hắn phát ngôn lỗ mãng như vậy, ta mới chỉ động khẩu, đã tính là lưu tình"
Nhi tử của một vị quan tam phẩm mà thôi, công chúa đương nhiên không ngại đem hắn đi giết gà dọa khỉ cho đám công tử bột còn lại nhìn.
Vô Ưu bật cười, ở hiện đại, mấy câu làm quen, tán tỉnh cua gái còn thô thiển hơn gấp tỷ lần. Công chúa chính là ánh mắt rất cao, mới thấy lời lẽ hoa mỹ như vậy là lỗ mãng...
"Công chúa, ở nơi ta đến, thịnh hành một thứ gọi là Pick-up line. Muốn hay không chơi thử?" Vô Ưu cười gian xảo, ngồi cạnh công chúa, mở to mắt nhướn mày hỏi.
"Đó là cái gì?" Tích Nguyệt hí mắt nhìn nàng, nha đầu này lại bày trò gì đây
"Đại khái là những lời nói nhằm thu hút, làm quen với người khác giới" Vô Ưu vẫn cười, hưng trí bừng bừng
"A..." Công chúa dài giọng, trong lòng hừ lạnh. ".. Hảo thôi, nói thử xem nào"
"Hừm...." Vô Ưu chống cằm suy nghĩ, một bộ si mê đa tình nửa mùa mở miệng hỏi
"..Có phải cha nàng là một tên trộm?."
"Cha ta là hoàng đế " Công chúa nhíu mày khó hiểu nhìn nàng
"Nói phụ hoàng là tên trộm, ngươi sẽ mất đầu đấy"
"..." Không thú vị, một chút cũng không thú vị!!!
"Công chúa, ngươi tạm thời quên chuyện đó đi, cứ trả lời đúng hay không là được"
Tích Nguyệt suy nghĩ một lát, lại nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai. Mới hướng nàng do dự gật đầu. Mình càng ngày càng dễ dung túng đứa nhỏ này làm mấy chuyện xấu thì phải.
"Được rồi, làm lại" Vô Ưu hít một hơi, lại một bộ thâm tình nửa mùa nói
"Có phải cha nàng là một tên trộm?"
"Không phải" Tích Nguyệt nhỏ giọng đáp
"Vậy ai đã ăn cắp những vì sao trên bầu trời và đặt chúng vào đôi mắt nàng?" Vô Ưu vẻ mặt như đứa trẻ thực hiện được trò đùa dai, hớn hở nói.
Tích Nguyệt nhìn nàng như vậy, bất lực đưa tay lên vuốt trán.
Đúng là lời làm quen cấp thấp a. Nếu người trước mặt không phải là Vô Ưu, mình nhất định kêu người đánh cho hắn mắt mạo tinh quang (đánh cho hoa mắt chóng mày, sao bay đầy mặt)
"Tiếp, tiếp..." Vô Ưu ôm bụng cười xong, bắt đầu suy nghĩ
"Nàng có thấy quan phủ gần đây không?"
"Không thấy" Công chúa bất đắc dĩ trả lời
"Tốt quá, vì ta đang định cướp đi trái tim của nàng" Vô Ưu lại ôm bụng cười, nói có bao nhiêu đáng hận, liền có bấy nhiêu đáng hận.
"..." Làm quen với nữ tử mà mở mồm toàn trộm với cướp, như vậy cũng được sao?? cũng được sao???
"Hahaha..." Vô Ưu nhìn khuôn mặt khổ sở của Tích Nguyệt, cảm thấy vô cùng vui sướng
"Công chúa, vết thương của nàng thế nào rồi?"
"Vết thương nào?" Tích Nguyệt bất lực hỏi
"Vết thương khi nàng rơi từ trên thiên đình xuống ý" Vô Ưu nói, bộ dạng cười đến vô cùng lưu manh đáng đánh.
Muốn nói người khác đẹp như tiên nữ hạ phàm, thì cứ nói thẳng thôi, vòng vo thô thiển như vậy làm gì a?
"... Công chúa muốn chơi thử hay không?" Nàng nhấp một ngụm trà hào phóng hỏi, trò này thú vị thật sự
"Được..." Tích Nguyệt suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng hỏi
"Nàng có phải chủ nợ của ta không?"
"Không phải" Vô Ưu hớn hở trả lời, thương nhân đúng là thương nhân a, vui đùa thôi cũng phải dính chút kim tiền vào.
"Vậy tại sao mỗi lần nhìn thấy nàng, ta đều cảm thấy bối rối" Tích Nguyệt lẩn tránh ánh mắt của người đối diện, cúi đầu che dấu sắc mặt đỏ ửng nói.
"Hahaha... " Vô Ưu đập bàn, giơ ngón tay cái "Công chúa, lời nói đùa của người đúng là xuất sắc!"
Tích Nguyệt nhìn nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần. Cuối cùng chỉ đành thở dài bất lực, nuốt xuống những lời tiếp theo.
Vô Ưu, ta là nói thật a ...
'
'
'
'
Pick-up line có thể hiểu là mấy câu cưa gái ý = ))) trò này có thật đó mấy má, search thử đi, vui phết =))
Chuyện chậm nhiệt, kiên nhẫn nhaaa các bạn trẻ _(:」∠)_
Mình nói từ đầu là chủ yếu tập trung vào việc tìm hiểu tri thức, và sự giao thoa văn hóa với Việt Nam rồi.
Dù sao cũng mất công đọc, vậy đọc cái gì có chút kiến thức, suy nghĩ là điều rất tốt mà (:_ヽ)_
Mấy chương này đều rất khó viết, trung bình một chương mất tầm - tiếng trong - ngày mới viết được.
Sau còn chỉnh sửa, thêm thắt này nọ....
Thế nến
CẦU BÌNH LUẬN, CẦU VOTE.
ლ(' ❥ 'ლ)
NẾU THẤY ĐƯỢC THÌ SHARE HỘ MÌNH NHÉ ლ(' ❥ 'ლ)
NHÌN VÀO LƯỢNG VIEW, COMMENT, VOTE ĐỂ CÓ ĐỘNG LỰC NGỒI NHÀ GÕ CHỮ
(╭☞•̀o•́)╭☞ (╭☞•̀o•́)╭☞ ☜╮('ิ∀'ิ☜╮)☜╮('ิ∀'ิ☜╮)