Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã gần cuối đông mà tuyết rơi trên núi vẫn rất dầy, đưa mắt nhìn xa vạn dặm, chỉ thấy tầng tầng chóp núi nhấp nhô liên miên, phong sương phủ trắng.
Cả dãy núi bao la bàng bạc khí thế ẩn hiện trong mây mù, tuyết trắng mênh mông, đẹp như cõi mộng, lại khiến người xem tâm sinh an lành.
Có lẽ, đặt mình vào giữa thiên nhiên hùng vĩ thế này, mới thấy hết thẩy nhân sinh, tựa hồ không có gì đáng nói.
Vô Ưu một thân lam bào màu nhạt, ý cười thanh thiển, thong thả tự đắc, ba ngàn sợi tóc buộc lên bán nửa, tùy ý để mặc gió thổi bay.
Nàng khoanh tay an tĩnh ngắm nhìn bầu trời, thân hình ẩn hiện, như muốn tùy thời bay vút, tan biến theo mây.
"Vô Ưu..." Tích Nguyệt nhìn nàng trường thân ngọc lập, tao nhã đứng giữa trời mưa tuyết, trong thoáng chốc có chút ngây người, còn tưởng vị tiên nhân nào vừa đi lạc bước.
"Công chúa" Vô Ưu quay lại nhìn nàng, dịu dàng cười "Nàng có biết tại sao hôm nay bầu trời không một tia nắng không?"
"Tại sao?" Tích Nguyệt theo bản năng hỏi.
"Vì ngàn vạn tia nắng, đều tập trung hết trên người nàng rồi...Hahahaha"
Vô Ưu lập tức lột bỏ vẻ phong nhã giả dối, rất không hình tượng ôm bụng cười.
"..." Nàng chơi trò này, chơi đến nghiện rồi phải không?!
Tích Nguyệt có chút đau đầu nhìn người trước mặt, còn tưởng hơn mười ngày ở đây, nàng ta ngộ đạo, trở nên ổn trọng hơn rồi chứ. Cuối cùng chưa đến hai câu, liền lập tức biến về nguyên hình.
Bất đắc dĩ thở dài, Tích Nguyệt tiến đến, gạt đi lớp tuyết trên vai áo khoác của Vô Ưu, ôn nhu hỏi: "Hôm nay dậy có chút sớm?"
Ngoại trừ ngày đầu tiên, Vô Ưu sẽ tham gia buổi lễ cầu an, những ngày khác, đều sẽ đợi cho đến khi giảng kinh, mới thấy nàng mắt nhắm mắt mở vội vàng bước vào đại điện.
Cũng khó có thể trách nàng, lễ cầu an bắt đầu từ giờ sáng, làm liền một lúc mãi đến giờ. Lại còn thêm gần bốn tiếng ngồi thỉnh giảng. Vô Ưu thực sự có chút ăn không tiêu.
Đám nam tử dù sao cũng có vẻ đã học khôn, không còn tùy tiện làm phiền hai người nữa.
Vô Ưu đối với bọn họ trong lòng mạnh mẽ lên án, chưa đánh đã hàng, rất không nghĩa khí, quan trọng nhất, bản thân cũng không còn kịch vui để xem.
Chỉ có Tích Nguyệt thở phào nhẹ nhõm
Vô Ưu cười cười yên lặng cùng nàng bước đi, một lúc sau mới thản nhiên đáp:
"Vài ngày nữa là hồi phủ rồi, cứ bỏ lỡ mãi cũng không phải phép"
Công chúa nghe vậy, chỉ hơi gật đầu tỏ ra hiểu ý.
Hai người sóng vai chậm rãi bước xuyên qua làn sương sớm, dấu chân mờ ảo in trên nền tuyết, rất nhanh đều bị gió thổi hắt đi.
'
Đợi cho buổi cầu an hằng ngày dài dòng kết thúc, Cảnh Y phương trượng mới bước vào làm lễ, lại bình thản đưa mắt nhìn xung quanh. Trong tâm cũng coi như hài lòng, ít nhất các vị quý nhân vẫn đông đủ, chưa có ai vì buồn chán mà rút lui sớm.
Nâng niu lật giở kinh thư úa vàng, Cảnh Y phương trượng bắt đầu chậm rãi giảng niệm:
"Khi Bồ Tát quán tự tại, hành sâu bát-nhã-ba-la-mật-đa, ngài soi thấy năm uẩn đều không, liền qua hết thẩy khổ ách. Này Xá Lợi Tử, sắc tức là không, không tức là sắc. Thọ, Tưởng, Hành, Thức, cũng lại như thế..."
Vô Ưu yên lặng lắng nghe, trong lòng gật gù.
Bát nhã tâm kinh, kinh điển trong kinh điển a!!
"....tâm không ngăn ngại. Vì không ngăn ngại nên không sợ hãi, ly hẳn tất cả điên đảo mộng tưởng, đạt đến cứu cánh niết bàn..."
Hồi đó nàng đi chùa với bà nội, cũng đã nghe giảng về bộ kinh này. Thật sự trải qua ngàn năm bể dâu, tinh hoa chân lý của đạo Phật vẫn không hề thay đổi...
Hôm nay có chút khác, Cảnh Y phương trượng tụng niệm xong. Không lập tức làm phân tích giảng giải. Mà vuốt râu cười hòa ái, cất tiếng hỏi: "Kinh đã niệm xong, các vị thí chủ nghĩ sao?"
"Vạn vật đều không hình, không tướng, là chúng ta áp đặt ý nghĩa nên chúng, trói buộc bản thân vào ý nghĩa đó. Tâm mới vọng động, không thể tự tại"
Trương công tử nhàn nhạt lên tiếng.
Cảnh Y phương trượng gật đầu, Trương thí chủ có sự hiểu biết nhất định về Phật học. Nhưng hiểu mà không thể áp dụng, thì hiểu cũng vô ích.
"Tất cả sự vật đến-đi, đều là tự nhiên, đều do nhân quả. Biết phàm trần là cõi tạm, mọi thứ đều là duyên vay nợ, vẫn không ngăn được bản thân bị mê hoặc, vĩnh viễn chấp niệm, vĩnh viễn khổ đau, sống chết yêu ghét đều không thể tự tại. Nhân sinh thành bể khổ, là vì như thế" Một nam tử khác lên tiếng.
Úi giời, triết học quá...!!
"Ta không tán thành, cảm giác bị một người từ chối, thống khổ là thật. Cảm giác mất đi người thân, đau đớn là thật. Cảm giác cầu mà không được, tuyệt vọng càng là thật.
"Sao lại nói đó là vô minh, đó là không thật?" Một nam tử trẻ tuổi, đầu đội kim quan nhíu mày cao giọng hỏi.
Ồ ồ, công chúa, người ta bị nàng từ chối cảm thấy tuyệt vọng thống khổ kìa...
"Chấp mê bất ngộ" Cảnh Y phương trượng trong lòng lắc đầu. Không lập tức trả lời mà hướng Tích Nguyệt hỏi: "Công chúa có muốn giúp vị thí chủ này cởi chuông?"
"Nhân sinh trên đời như thân trong bụi gai. Tâm bất động, nhân không vọng động. Người không động tâm, thì không làm bậy. Tâm bất động, vạn vật đều không động, tâm bất biến, vạn vật đều không biến."
"...Thiện-ác-sướng-khổ đều bắt đầu từ suy nghĩ mà ra "
Ôi giời, ảo vãi gái ạ. Nhưng thật ra cũng đúng...
Cảnh Y phượng trượng trên mặt nở nụ cười hiếm hoi. Công chúa hiểu biết rất không tầm thường. Nhưng chính là suy nghĩ quá phức tạp so với hiểu biết của đa số đại chúng. Nhất là những người không có Phật duyên, nói ra đôi khi càng khiến người nghe rơi vào sương mù khúc mắc.
Nhưng là...
"Vô Ưu thí chủ, có thể nói rõ hơn một chút không?" Vị tiểu thí chủ này có khả năng biến hóa ngôn ngữ Phật giáo ảo diệu thành ngôn ngữ bình thường, dễ hiểu. Cũng là rất hiếm thấy.
"Mọi thứ trên đời đều là vay mượn. Vật chất cũng vậy mà tình cảm cũng thế. Nhưng chúng ta lại bị che phủ bởi cái gọi là vô minh. Chấp nhất mọi thứ phải là Của Mình, nên khi không đạt được, lại thành ra đau khổ. Kể cả khi đạt được rồi, lại lo chuyện được mất, lại muốn những điều khác nữa, vĩnh viễn không biết đủ, nên vĩnh viễn khổ đau. Thế nhưng khi chứng quả giác ngộ, sẽ hiểu ra rằng..."
"Thật ra không gì mãi mãi là của mình, cũng như, không ai trên đời là của ai cả"
"..Tất cả mọi người đều chỉ là Khách của nhau, khác biệt, chỉ là thời gian dừng lại dài hay ngắn mà thôi..."
Nếu đã là khách, thì đều phải đi, vì ai cũng có hành trình và điểm cuối của riêng mình.
Nói cho cùng thì, con người, sẽ vĩnh viễn là loài động vật cô đơn.
Cảnh Y phương trượng gật đầu cười. Không thâm sâu, vừa đủ hiểu, nhưng cũng đã trọn vẹn ý. Ngài đứng dậy, chắp tay nói: "Hôm nay giảng kinh chỉ dừng lại ở đây, mọi chuyện phụ thuộc vào sự ngộ đạo của các vị thí chủ. Nhưng là sáu câu này, có thể gói gọn cả cuộc đời của mỗi người lại, các vị thí chủ không ngại hảo hảo nhớ lấy
Đời người, nhìn nhẹ một chút, chẳng qua là Vô Thường,
Thế gian, nhìn xuyên thấu một chút, chẳng qua là Nắm Buông,
Ái tình, nhìn rõ một chút, chẳng qua là Hợp Tan,
Sống chết, nhìn rộng một chút, chẳng qua là Quay Vòng,
Việc người, nhìn hiểu một chút, chẳng qua là Trải Nghiệm,
Sự thực, khám phá một chút, chẳng qua là Chân Tướng... "
Nói xong, cười ha ha, phất tay áo rời đi. Để lại đám tiểu thí chủ nhìn nhau không lời để nói.
'
'
'
Mùa đông, trời tối rất nhanh, mây từ trên cao sà xuống, ôm trọn cả người lẫn cảnh.
Tối nay, chính gặp đêm trăng tròn, mặt trăng như che trời bế nhật nghênh ngang xuất hiện, rồi lại như xấu hổ ẩn núp sau mây, lén lút đem ánh sáng bàng bạc rót xuống, như nước chảy xuôi, đổ đầy cả khu rừng.
"Công chúa, ở trong chùa còn lén lút rủ ta uống rượu, như vậy là không đúng" Vô Ưu mạnh mẽ lên án, trên tay tiếp tục động tác rót thêm chén nữa cho hai người.
Tích Nguyệt nhìn nàng mỉm cười, một thân y phục mùa đông màu tím thêu chỉ vàng ôm sát thân, ánh trăng cọ vào mặt ngọc trơn bóng, tinh tế nõn nà, sóng mắt long lanh, mi nhẹ như khói, dịu dàng thướt tha.
Cũng không biết do lãnh phong hay noãn tửu, mà hai má nàng hiện tại có chút ửng hồng, lại tự thành một phen phong tình kiều mị. Tựa như rượu ủ lâu ngày, chỉ nhìn thôi, cũng đã khiến lòng người thấy say.
"Nước hoa quả mà thôi, Vô Ưu quá lời" Tích Nguyệt lại nâng chén uống cạn.
Trăng tròn, quả thực thích hợp để uống rượu, vạn vật dường như được phủ thêm một tầng nguyệt quang ấm áp, lại vẫn khó hiểu khiến lòng người cảm thấy trống vắng tịch liêu.
"Công chúa, có hứng thú đến một bài thơ?" Vô Ưu tiện tay bốc một khối bánh hoa quế tinh tế nhấm nuốt.
Tích Nguyệt cong lên khóe môi, tự tay rót thêm rượu, còn thực sự làm bộ suy nghĩ. Một lúc sau, nàng mới dịu dàng dùng thanh âm trong trẻo ngâm xướng:
Trăng kia có tự bao giờ
Mà sao khi tỏ khi mờ trăng ơi
Nâng chén rượu lạt hỏi chơi
Thiên đình nơi ấy nay thời kỳ nao
Niên nhật ngày tháng năm nào?
Để ta lướt gió bay vào cung trăng
Lầu son gác tía giăng giăng
Điện ngọc lạnh lẽo e rằng khó lên
Thôi thì đặt chén sang bên
Nhảy cùng với bóng cho quên chốn sầu
Trăng lên lấp lánh trên đầu
Xoay vòng một trục bắc cầu vào chơi
Thương nhau đã hết một đời
Thì không nên hận, nói lời đắng cay
Nhưng sao trăng xuống nơi này
Rồi tròn đúng lúc người say một mình
Buồn vui ly hợp sinh linh
Phải là quy luật một mình nhân gian?
Trăng cao cũng chẳng vẹn toàn
Khi tròn khi khuyết mơ màng hiển minh
Nguyện cho nhân thế hữu tình
Nhân thành quyến thuộc như bình rượu ngon
Trăng khuyết rồi lại trăng tròn
Nghìn dặm một ánh, người còn thấy nhau.
Vô Ưu thở dài, u oán nói: "Có học chính là rất khác a, hảo lợi hại"
Ho ra thơ, thở ra văn, hắt hơi ra tiểu luận. Công chúa siêu vãi!!!
"Đó là bài Thủy điệu ca đầu, ta chỉ mượn tạm ý thơ thôi, Vô Ưu khen chệch rồi"
Tích Nguyệt khiêm tốn nói.
"Ôi, công chúa biết không, vẫn nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt cái gì, ta bây giờ cuối cùng đã có thể cảm nhận được..."
"Trăng tròn lấp lánh trên cao, có thể cùng người tri kỷ đối ẩm làm thơ. Cuộc đời này, quả thực không thể hối tiếc."
Vô Ưu khoanh tay, làm như ngộ đạo gật gù nói.
"Chính là, không biết cảm giác này thì thôi, biết rồi, mai sau cảnh còn người mất, cảm giác sẽ vô cùng tịch liêu" Tích Nguyệt nhìn nàng, trong lòng có chút đau xót
"...Từng nếm trải qua hạnh phúc, mới biết cô đơn là cỡ nào khổ đau.."
Vô Ưu nghe vậy, trong lòng cũng không phải tư vị. Nhân sinh a nhân sinh, sao có thể mãi như thửa ban đầu gặp gỡ.
Nàng thở dài, ngẩng đầu ngắm trăng, trong đầu lập lại vài câu thơ:
"Người có buồn vui tan hợp,
Trăng có tỏ mờ tròn khuyết,
Từ xưa khó vẹn màu.
Mong người, tình chẳng đổi,
Ngàn dặm tỏ lòng nhau."
.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng trải dài trên mặt đất, đan xen vào bóng tối như muốn tranh đấu thắng thua, lại càng như muốn cho nhau nổi bật.
Vô Ưu yên bình chùm chăn kín mít ngủ say, hơi thở đều đều, thoạt nhìn vô cùng nhu nhược yếu ớt.
Bỗng từ đầu, cửa phòng nàng bị đập mạnh. Một lần, hai lần, rồi liên tục dồn dập tiếng đập cửa. Như muốn phá môn mà vào.
Vô Ưu trên giường lập tức dựng dậy mở to mắt, theo bản năng chộp lấy đồ dùng và y phục trên ghế, lung tung khoác lên người.
Còn chưa kịp hoàn toàn chỉnh tề, Tiểu Hàn đã thực sự tông môn mà vào.
Cửa phòng vừa mở, từ xa xa đã truyền đến tiếng kẻng báo động, tiếng binh khí chạm nhau, tiếng hò hét, khói lửa rợp trời...
"Công tử Vô Ưu, có thích khách, công chúa lệnh cho ta mang ngươi đi"
Tiểu Hàn sắc mặc nghiêm trọng, nói ngắn gọn. Theo sau là vài chục vệ binh hoàng gia cùng tử sĩ vũ khí đầy người thận trọng nhìn xung quanh.
"..."
Uồi, thích khách á?
Vãi...!
'
'
'
'
Bài thơ Thủy điệu ca đầu
Bản dịch trên của Phù Vân Du Tử
câu trích đoạn dưới là bản dịch của Cao Tự Thanh.
Bài này rất hay, các bạn có thời gian có thể tìm đọc thử. Rồi tìm bản dịch hợp nhất cho mình
Được rồi, nói về Phật pháp đến đây thôi, nói nữa các bạn bỏ mình đi mất
ಥ_ಥ _______ಥ_ಥ
Nói chung rằng thì mà là, có tri thức không chỉ dễ kiếm việc, mà nó còn là một cách hoàn thiện con người nữa.
Mình thấy đa phần các bạn còn trẻ, tìm đến truyện để giải trí cũng tốt, nhưng còn quan trọng hơn nếu từ câu truyện của mình, các bạn có thể tìm được cho mình một cái gì đó có ích cho bản thân.
Đó mới là điều mình thực sự mong muốn.
Lại nói, mỗi chương này viết mệt lắm đó mấy má... làm ơn dành thời gian nghiền ngẫm những thứ khác mà mình ra sức thức đêm để tìm cách gõ ra chữ
Chứ không chỉ là vấn đề ai là công, ai lại thụ a a a á á á ..... (;'Д')(;'Д')(;'Д')
Mình nghĩ một tình yêu thật sự sẽ vượt qua cả giới tính, và chuyện công hay thụ đều không hề quan trọng, chủ yếu cho nhau một chỗ dựa, và một đời bình yên ấm áp.
Hai nvc đều là con gái, xin nhắc lại là con gái, mình sẽ không nam tính hay buff cường hóa cho bất kỳ ai.
Vì mình mong, tình yêu của họ không phải là sự cố gắng cho giống một cặp đôi dị tính bình thường, mà sẽ đẹp đẽ, trường tồn và đáng trân trọng theo cách của riêng họ.
Cũng như tình cảm của các bạn vậy, có thể giữ nguyên tính cách bản năng của mình, chứ không cần phải gồng ép đóng vai một người "chồng" hay "phái mạnh" trong mối quan hệ.
Như vậy, mình thấy mệt mỏi lắm.
Nên dựa vào nhau mà đi qua nhân sinh mấy chục năm ngắn ngủi, chứ đừng cố gắng ôm trọn tất cả trách nhiệm vào người.
Như vậy, mới bền được
Tiếp, khi nào chap này được trên view hãy gọi hồn mình nhá, Hà Nội vào đông, buồn ngủ lười gõ chữ quá. ( ̄з ̄)( ̄з ̄)( ̄з ̄)
CUỐI CÙNG, CẦU LIKE, CẦU VOTE
VÀ CỰC KỲ CẦU SHARE
¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯
CÁC BẠN TRẺ, CHO TÔI THẤY SỨC MẠNH CHIA SẺ CỦA CÁC BẠN "LÀOOOO"
ლ(ಠ益ಠ)ლ ლ(ಠ益ಠ)ლლ(ಠ益ಠ)ლლ(ಠ益ಠ)ლლ(ಠ益ಠ)ლ
CLICK VÀO LINK MÌNH ĐẶT Ở PHẦN COMMEN DƯỚI, CÓ BÀI VIẾT SỢ QUA VỀ CỐT TRUYỆN BAN ĐẦU, NHÂN TIỆN, CHO XIN MỘT CHẤM UP BÀI PR TRUYỆN NHÉ, MÃI YÊU~~