Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiếu chỉ ban xuống, rất nhanh toàn thiên hạ đều biết Đại công chúa Tích Nguyệt, đệ nhất mỹ nhân của bản quốc sắp sửa thành hôn.
Tin tức vừa truyền ra, những ngày tiếp theo quả thực là vô cùng bận rộn. Người đến chúc mừng đông như trẩy hội, suốt từ sáng sớm tới đêm khuya, không lúc nào ngớt khách. Hoàng thân quốc thích có, quý tộc thương nhân có, tam giáo cửu lưu cũng có luôn.
Thật sự là vô cùng náo nhiệt...
Vô Ưu tính cách tương đối nội hướng, mấy ngày đầu nàng còn cố gắng kiên trì mặt trái mặt phải với họ. Càng về sau càng thấy phiền phức, sợ mình nói nhiều thành lỡ lời, cũng sợ thân phân nữ tử của mình bị một trong số bọn họ phát hiện ra.
Vì vậy, nàng liền quyết định ngoan ngoãn ở trong biệt viện đọc sách, để mặc cho gia nhân của phủ công chúa tự đi ứng phó.
Bản thân nàng thì chưa cảm thấy vui sướng hạnh phúc đến đâu, nhưng những người xung quanh thì nhìn ai cũng như trúng sổ, nhiệt tình hoan hỉ thật sự..
Thực ra Vô Ưu từ trước đến nay hoàn toàn không có khái niệm về hôn nhân, nàng vẫn nghĩ mình sẽ vĩnh viễn độc thân, cứ như vậy bình tĩnh vượt qua nhân sinh cô độc.
Đối với nàng mà nói, công chúa, thật giống như một bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Nàng đối với nàng, một phần là quý mến, một phần là nể phục, nhưng càng nhiều lại giống như một người bạn mà nàng vô cùng trân trọng.
Từ hiện đại xuyên về cả ngàn năm trước, lại còn phải giả trang nam tử lưu lạc nơi đất khách quê người, đến bây giờ nàng mới có một người bạn đầu tiên, đây là chuyện cỡ nào khó khăn, cỡ nào đáng quý a...
Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung
(Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, Người con gái làm dáng vì kẻ mình yêu)
Vô Ưu là người hiện đại, đối với bất kỳ một dạng tình cảm nào luôn có một sự hời hợt nhất định. Thế nên trước đây, nàng vẫn cảm thấy câu này là nói quá, nhưng bây giờ xem ra, quả thực là như thế. Kẻ sĩ, có thể chết vì người tri kỉ a...
Ở thời cổ đại chưa có Internet, người với người, đối xử với nhau phần nhiều bằng thứ tình cảm thuần khiết chân thực
Du Bá Nha đập đàn tạ tri âm, Chu U Vương vì Bao Tự mà phóng hỏa giỡn chư hầu.
Trong Hịch Tướng Sĩ của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn ngay đoạn đầu cũng có nói:" Kỷ Tín đem mình chết thay, cứu thoát cho Cao Đế; Do Vu chìa lưng chịu giáo, che chở cho Chiêu Vương; Dự Nhượng nuốt than, báo thù cho chủ; Thân Khoái chặt tay để cứu nạn cho nước. Kính Đức một chàng tuổi trẻ, thân phò Thái Tông thoát khỏi vòng vây Thái Sung; Cảo Khanh một bầy tôi xa, miệng mắng Lộc Sơn, không theo mưu kế nghịch tặc. Từ xưa các bậc trung thần nghĩa sĩ, bỏ mình vì nước, đời nào chẳng có?.... "
Từ đó có thể thấy, tình cảm, tình bằng hữu ở thời kỳ cổ đại bền chắc và lâu dài hơn ở hiện đại rất rất nhiều. Thậm chí, nếu lấy thước đo và tiêu chuẩn ở hiện đại tới để so sánh, thì có thể coi đó là những dạng tình cảm điên cuồng cực đoan, vô cùng chấp nhất, không thể nào hiểu nổi..
Vô Ưu bỏ cuốn sách Sử sang một bên, ngồi yên lặng ở hậu viện, chống cằm suy nghĩ mông lung
Nàng là người hiện đại, sống ở thời kỳ công nghệ phát triển rực rỡ, mọi thứ tình cảm đều trở nên mong manh dễ vỡ, chúng ta cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với nhau qua màn hình điện thoại, hơn là gặp nhau ngoài đời thật để rồi im lặng lúng túng...
Thế nên, những thứ tình cảm tưởng như không thể thay thế, đến cuối cùng, đều có thể trở thành lạ lẫm...
People are strange when you're a stranger
(Người trở nên xa lạ, khi bạn thành người lạ)
"Nàng lại thất thần" Tích Nguyệt bất đắc dĩ lên tiếng
"A.." Vô Ưu giật mình ngoài đầu, có chút ngơ ngác nhìn người trước mặt
"Công chúa đến khi nào nào vậy?"
"Được một lúc rồi" Tích Nguyệt thản nhiên đáp, thay nàng vuốt lên vài lọn tóc
"Vô Ưu dạo gần đây có chút không tập trung, giống như đang bận tâm điều gì?"
"À..." Vô Ưu đưa tay vuốt vuốt trán, nửa đùa nửa thật cười nói " Ta nghĩ, mình đang bị khủng hoảng tiền hôn nhân"
"..." Lần trước là trầm cảm, lần này là khủng hoảng tiền hôn nhân, nàng thế nào toàn bị những căn bệnh ta chưa bao giờ nghe nói?!
"Đùa thôi, đùa thôi!!" Vô Ưu như nhớ ra điều gì, lập tức lùi ra phía sau vài bước, như rất sợ lại bị ăn tát lần nữa
"Công chúa, mặc dù chỉ là thành hôn giả, nhưng ta vẫn rất lo lắng hồi hộp a. Cảm giác có chút kỳ quặc, ta phải làm sao bây giờ?"
Dù chỉ là kết hôn giả nhưng nhiều khả năng đây sẽ là đám cưới đầu tiên và duy nhất của nàng trong kiếp này, không cảm thấy gì mới là lạ..!
"Ta cũng chưa thành thân bao giờ, như thế nào biết được" Tích Nguyệt quay đi, mặt mũi đỏ ửng nói.
"Ừ, nói cũng đúng, nói cũng đúng" Vô Ưu ngơ ngác gật đầu, bắt đầu lảm nhảm
"Trước kia, ta cũng từng theo phụ mẫu đi dự lễ thành thân của người khác, nhưng mọi thứ đều khác hiện tại.."
"Khác thế nào?" Tích Nguyệt tò mò hỏi
"Lúc đó ta chỉ đóng vai phụ, là thực khách, lần này ta được đóng vai chính, là Tân lang a" Vô Ưu còn thực sự nghiêm túc nói
"..." Tích Nguyệt thở dài bất lực, có chút đau đầu hỏi " .. khác gì nữa?"
"Khác nhiều lắm" Vô Ưu bĩu môi hất cằm, hớn hở nói "Tân lang tân nương không cần phải bái thiên địa, mà sẽ có người làm chứng nói lời chúc phúc này. Tân nương không cần phải ngồi đợi cả ngày trong phòng mà có thể cùng tân lang đi từng bàn cùng mọi người uống rượu mừng này, rồi thì..... bla bla bla......"
"Nàng nói gì?" Tích Nguyệt thẹn thùng cắt ngang, xấu hổ cúi đầu nhỏ giọng "Tân lang tân nương như thế nào có thể, như thế nào có thể... thân mật trước mặt những người khác, lễ nghĩa hoang phế hết rồi sao, còn ra thể thống gì nữa.."
Ở cổ đại, lễ nghĩa rằng buộc rất nhiều, nhất là đối với tầng lớp quý tộc thế gia.
Thực ra hồi đầu nam nữ đều rất tự do trong quan hệ giao tiếp. Tuy nhiên, đến thời Chiến Quốc bên Trung Hoa, với những quy định của các gia đình quý tộc thời bấy giờ theo Nho gia, đã làm cho mối quan hệ giữa nam và nữ ngày càng xa cách.
Sách Lễ Kí nói rằng: Nam nữ không được phép ngồi lẫn với nhau, không được dùng chung lược, không được đón tay nhau. Chị dâu em trai của chồng không được nhìn thẳng vào mắt nhau. Phụ nữ phải nghe lời chồng, anh, không có việc lớn thì không được phép nói chen, hay vào nhà lớn. Nữ ăn nhà dưới, nam ăn chiếu trên.
Nam tử nếu có hành động nói năng suồng sã, sẽ bị nữ tử xa lánh.
Thế nhưng, vẫn không đáng lo bằng việc nữ tử bị gán cho cái tội lẳng lơ, bị xã hội dèm pha sẽ khó lấy được tấm chồng tử tế, thậm chí có thể bị thả trôi sông dìm chết không biết chừng.
Ở thời cổ đại, người Á Đông nói chung đều nghĩ Nam Nữ thụ thụ bất thân, mọi hành vi vô ý chạm vào da thịt người khác giới đều có thể coi là cử chỉ không đứng đắn.
Kể cả trong việc buồng phòng, người nữ cũng không thể quá chủ động, nếu không sẽ bị phu quân của mình đánh giá là thiếu lễ nghĩa, không biệt giữ đạo vợ chồng.
"Đúng đúng!!" Vô Ưu căm hận nghĩ đến "Như thế nào có thể tú ân ái, hôn nhau trước mặt người khác? bảo những kẻ độc thân như ta làm sao sống tiếp???"
"Nàng còn nói" Tích Nguyệt mặt mũi càng đỏ, nhẹ giọng trách cứ.
"Đúng vậy, không nói nữa, nói đến lại bực mình!" Vô Ưu phất phất tay, vô cùng chính nghĩa nói.
Rõ ràng hai người hai ý khác nhau, vậy mà đến cuối cùng vẫn không mưu mà hợp...
'
Càng gần đến ngày cưới, phủ công chúa càng trở nên vô cùng náo nhiệt, khắp nơi treo đèn kết hoa, đi đâu cũng thấy màu đỏ, đem Vô Ưu nhìn xem choáng váng.
Ngay cả trong kinh thành, không khí vui mừng cũng tràn ngập các con phố, nhà nhà kết đèn lồng, dán Song Hỷ mừng cho đám cưới này. Người thì cảm động bởi câu chuyện Gặp hoạn nạn thấy chân tình, người thì tò mò không biết phò mã của đệ nhất mỹ nữ trưởng công chúa sẽ là ai, người thì đơn giản chỉ muốn tham gia náo nhiệt, chứng kiến lễ cưới của một vị hoàng thân quốc thích.
Triệu gia lần này ra tay mạnh bạo, lấy danh nghĩa chúc phúc cho đám cưới thiếu chủ nhà bọn họ, liên tiếp mở các đợt phát chẩn gạo muối suốt cả tháng trời.
Đem người dân cả nước lây nhiễm không khí vui mừng, khắp nơi một mảnh hân hoan, tung hô thái bình.
Hai mươi ngày trước khi hôn lễ chính thức diễn ra, một tiểu đội ma ma tổng quan được đích thân hoàng hậu chỉ định đến, đem Vô Ưu ép buộc đến sắp khóc..
Ở thời cổ đại, chuyện cưới hỏi vô cùng rườm rà, lễ cưới phải trải qua trình tự lễ nghi:
Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn" để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.
Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.
Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.
Lễ nạp tệ (hay nạp trưng): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.
Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới.
Lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.
Hồi đó, công chúa có hỏi nàng ngày sinh tháng đẻ. Vô Ưu há mồm ngơ ngác một lúc lâu, sau mới rụt rè nói: "Ta sinh vào mùa đông, cung Nhân Mã"
Công chúa và lễ quan nhìn nàng chằm chằm, rồi lại quay sang nhìn nhau. Cuối cùng, vẫn là Tích Nguyệt vô cùng bình tĩnh nói: "Đại nhân cứ chọn cho hắn một ngày cuối năm, hợp với khánh sinh của bản cung là được"
Thế nên, Vô Ưu chỉ với một câu nói, liền đã thuận lợi hanh thông vượt qua Lễ nạp thái, vấn danh và nạp cát!
Lại nói, nàng là vào ở rể, nên chuyện sính lễ hứa hôn có thể giản lược bớt, người cổ đại lúc đó đối với nam tử ở rể luôn có sự khinh thường nhất định, thường nói bọn họ là tiểu bạch kiểm, chỉ muốn dựa hơi bám váy đàn bà.
Vậy mà lần này, đối với Vô Ưu cũng không chê trách được gì. Chuyện nàng xả thân cứu công chúa được hữu ý nhân cố ý thêu dệt, tình tiết so với tiểu thuyết tình cảm còn muốn chân thực phấn khích. Ai đó lại cố tình lộ ra chuyện nàng không sợ cường quyền, cứu giúp dân lành khỏi tên ác bá Lương Bạc.
Thế nhân từ trước đến nay vẫn luôn yêu thích và dễ đồng cảm với mấy kiểu anh hùng áo vải, hảo hán si tình, thế nên đối với vị phò mã ngoại quốc này, thật sự là vô cùng có hảo cảm..
'
Hôn lễ trước mười ngày, công chúa trở về hoàng cung, để Vô Ưu hai hàng nước mắt một mình... ứng phó với tiểu đội ma ma tổng quản.
Trái khoáy hơn, hoàng thất còn cẩn thận cho người đến dậy nàng chuyện... bí mật khuê phòng.
"Có thể không học được không?" Vô Ưu nuốt nước bọt, có chút khó khăn nhìn vị ma ma to béo, mặt mũi trắng bệch trước mặt hỏi.
"Không học, công tử làm thế nào... động phòng" Vị ma ma này có vẻ đã quá quen với những trường hợp như như thế, rất không cho nàng mặt mũi, lập tức mở ra Xuân cung đồ, bắt đầu dùng chất giọng đều đều nói: "Chuyện người nam nữ....."
Đ...ịnh....M.......ệnh, cháu không muốn nghe, không muốn nghe, bác là đang cố tình dụ dỗ thanh niên lương hảo!!!!
Vô Ưu mắt tròn mắt dẹt, mặt mũi lúc đỏ lúc xanh, rồi chuyển hẳn sang xám ngoét.
Nàng trong lòng vô lực lên án: Người cổ đại các bạn, rõ ràng lúc nào cũng tỏ ra kín đáo, xem chuyện ấy là đáng xấu hổ. Vậy mà lý thuyết một bộ lại một bộ, lại còn nghiên cứu kỹ lưỡng vô cùng, tranh minh họa tô màu các kiểu... thực sự là so với thời hiện đại, còn muốn vô cùng phấn khích....
'
Trước đại hôn một ngày, Tích Nguyệt yên lặng ngồi ở Cảnh Dương cung, cùng Diệp Thu hài hòa trò chuyện
"Niệm Mẫn, đây là quà cưới của vi sư" Diệp Thu mỉm cười nói, đẩy về phía nàng một chiếc hộp gỗ Ngọc am, được chạm khắc khéo léo tỉ mỉ.
Tích Nguyệt hai tay tiếp nhận, chậm rãi mở ra. Là một đôi ngọc bội uyên ương làm bằng cẩm thạch thượng hạng, chất ngọc rất đẹp, xanh mướt thuần khiết, sờ vào có cảm giác ôn nhuận, mượt tay vô cùng.
"Cảm tạ sư phụ" Tích Nguyệt hồi cười, chân thành nói
"Ngươi a.." Diệp Thu bất đắc dĩ sủng nịnh nhìn nàng "..như thế nào không chịu yên phận một chút, lại muốn giả phượng hư hoàng, cưới một cái nữ tử về làm phu quân"
"Ta chẳng phải đã nói hết cho sư phụ rồi sao" Tích Nguyệt cười nhẹ, thản nhiên đáp
"Nếu sau năm, ngươi vẫn không tìm được phu quân như ý, vậy phải làm sao bây giờ?" Diệp Thu thở dài, nhàn nhạt nhìn nàng, đôi mắt xanh lục hiện ra ít thấy lo lắng
"Nếu là như thế..." Tích Nguyệt cong lên khóe môi, nửa đùa nửa thật nói "...Vậy phải phiền Vô Ưu ở lại đây thêm một thời gian nữa rồi"
"Nàng đồng ý sao?" Diệp Thu tựa người ra sau, bình tĩnh hỏi
Tích Nguyệt cúi đầu, thờ ơ không đáp. Cẩm y ngọc thực, kẻ hầu người hạ, vàng bạc châu báu... chỉ cần Vô Ưu muốn, nàng đều có thể đưa.
Thế nhưng, nếu có một ngày Vô Ưu cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả những điều đó, để đi tìm bầu trời tự do của riêng mình. Tích Nguyệt có chút không xác định được...
...Liệu mình còn có thể trả lại đôi cánh cho nàng nữa không đây...
Diệp Thu nhìn nàng nhíu mày, ra chiều suy nghĩ mung lung, trong lòng lặng lẽ thở dài, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
"Sư phụ, trước khi rời bước.." Tích Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng khẽ nói "..người vấn tóc cho ta được không?"
Thời cổ đại, con trai đến hai mươi tuổi thì làm "Lễ đội mũ" (quan lễ), tỏ vẻ mình thành niên. Mà con gái mười lăm tuổi thành niên đính hôn xong làm "Lễ cài trâm" (kê lễ, nên con gái tuổi này còn gọi là tuổi "cập kê", tức là sắp có thể cài trâm, sắp thành niên). Biểu thị đã đến tuổi kết hôn.
Sau lại bởi vì thịnh hành tảo hôn, hơn nữa lễ nghi của thường dân bị đơn giản hoá, diễn biến thành nghi thức vấn tóc trước khi kết hôn.
Diệp Thu ngạc nhiên nhìn nàng, việc này nên là đương kim hoàng hậu làm mới đúng, nàng làm, thật sự không hợp lễ. Diệp Thu yên lặng, chần chừ một lúc, sau lại gỡ xuống mặt nạ bạc, nhấc lên cây lược gỗ đàn hương, thay Tích Nguyệt sơ tóc, vô cùng êm tai khe khẽ hát:
Một chải chải hết đầu, phú quý không cần sầu,
Hai chải chải hết đầu, vô bệnh lại vô ưu,
Ba chải chải chải hết đầu, nhiều con lại nhiều thọ,
Lại chải chải đến cuối, cử án lại tề mi,
Hai chải chải đến cuối, bỉ dực cộng song phi,
Ba chải chải đến cuối, vĩnh kết đồng tâm bội,
Có đầu lại có cuối, một đời cùng phú quý.
.
((└(:」┌)┘))
((└(:」┌)┘))
((└(:」┌)┘))
((└(:」┌)┘))
((└(:」┌)┘))
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra bạn trẻ Vô Ưu từ trước tới tận bận giờ vẫn chỉ thích đùa, nhưng kiểu đùa ám muội giữa hai gái thẳng lại rất dễ gây hiểu lầm và làm tâm hồn ai đó xao xuyến...
Cổ đại cũng vậy mà hiện đại cũng thế
Kẻ nguy hiểm nhất ko phải kẻ suốt ngày cố tình rắc thính, mà là kẻ thả thính khắp nơi mà không hề hay biết.
Làm bao nhiêu bách nữ thổn thức nhỉ
('∀`)♡ ('∀`)♡
Dù sao cũng không trách được bạn ý, nếu nhìn từ con mắt người thường, thật ra trò đùa của bạn ý rất vô hại, cũng chỉ thuận theo hoàn cảnh mà đón ý nói hùa thôi, chứ rất rất ít khi Vô Ưu chủ động trêu chọc ai đó
Lòng có quỷ, mới ảo tưởng bạn ý đang quyến rũ mình =))
Chỉ khổ thân Tích Nguyệt, dính thính lung tung đến xa xẩm mặt mày =)))
Mà chán đời ở chỗ, công chúa cũng thả thính khắp nơi, mà còn toàn thính cao cấp, thế nhưng Vô Ưu chưa dính phát nào =)) quá đau =))
Mình nói này, đầu bạn Vô Ưu so với gà ăn mày còn muốn nhiều đất hơn, thế nên các bạn cứ phải từ từ kiên nhẫn nhé =)) Đừng giục, bạn ý sợ, mình cũng sợ =))
À, cái đoạn bạn Vô Ưu nói mình bị trầm cảm là ở chương =>>
Thực ra trong chuyện mình đặt rất nhiều rất nhiều ẩn ý, thế nhưng hình như ko mấy người hiểu thì phải, toàn phải tìm cách giải thích ra
Mệt muốn chết luôn i.i
Được rồi, chương sau hai người động phòng rồi =)) Thế nên vẫn như mọi khi cầu vote, cầu comment, cầu share nhé = )))
Yên tâm, động phòng vui lắm = )))) há há há há
ψ(`∇')ψ ψ(`∇')ψ
Dạo gần đây phát