Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giận thật òi...
Vô Ưu nhìn Tích Nguyệt nghiêm túc....không thèm để ý đến mình, trong lòng bỗng nhiên xoắn thành bánh quẩy, tâm trạng bất tri bất giác cũng đi theo chùng xuống. Đời này quả thực nàng chưa bao giờ nghĩ có ngày bản thân sẽ phải đi dỗ dành con gái. Thôi được, việc này là nàng sai hoàn toàn, nhưng để nhận sai với một người bạn và nhận sai với...với....nư..nương tử của mình hình như có hơi hơi khác nhau.
"Công chúa..ngài không thấy mệt sao?" Nàng nhích lại gần Tích Nguyệt, lấy vai khẽ huých huých nàng.
"Vì cái gì hỏi vậy?" Công chúa đối với hành vi "bất kính" của ai đó dường như tập mãi cũng thành thói quen, đến bây giờ cũng lười phản kháng, để kệ nàng thiếu đứng đắn đong đưa bên cạnh mình.
"Vì ngài đã chạy trong tâm trí ta cả ngày rồi đấy.." Vô Ưu mặt so với nàng càng thêm đứng đắn, trăm phần trăm nghiêm túc nói.
Tích Nguyệt thật muốn một chưởng đem nàng chụp chết, rõ ràng người này đầu óc không kém, như thế nào toàn dùng vào những chuyện lưu manh vậy?
"Đi chỗ khác nháo!" Tích Nguyệt nghiêm mặt nhìn nàng, giọng nói một chút cũng không thấy hòa hoãn.
Ủ uồi...
Vô Ưu đương nhiên không thực sự ngốc đến mức rời đi thật....Chỉ là, làm thế nào tiếp theo thì nàng quả thật cũng không biết..
"Niệm Mẫn..." Vô Ưu không được tự nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng nàng, dịu giọng mềm nhũn nói: "Ta sai rồi, nàng đừng tức giận được không?"
"Nàng gọi ta là gì?" Tích Nguyệt trong nháy máy cứng người, quên cả tức giận quay sang không xác định nhìn Vô Ưu.
Triệu Niệm Mẫn là tên húy của Tích Nguyệt. Ở văn hóa Á đông cổ đại, tục danh, tên thật hay tên húy là tên cha mẹ đặt cho khi còn nhỏ (tên khai sinh). Tên húy được đặt, không chỉ dựa vào những đặc điểm và thiên hướng của đứa trẻ, mà còn ẩn chứa truyền thống, kỳ vọng và chí hướng của gia tộc đặt lên đứa trẻ đó.
Tư tưởng truyền thống cho rằng tên húy của một người gắn liền với linh hồn và số phận của họ, vì vậy việc dùng tên húy bị cho là cấm kị, đặc biệt là với tầng lớp văn nhân, quý tộc, hoàng thân quốc thích.
Việc gọi thẳng tên húy thường bị cho là vô lễ, chỉ có những bậc trưởng bối trong gia đình, hoặc những người đặc biệt thân thiết quen thuộc (như vợ chồng, anh em ruột thịt) mới có thể biết và có quyền gọi tên húy của nhau.
"Ta..ta có tính là phạm húy không?" Vô Ưu bối rối hỏi lại, nàng chỉ là muốn thử kéo gần khoảng cách với công chúa một chút thôi mà, trong mấy truyện ngôn tình cổ đại chẳng phải đều làm thế sao, gọi tên riêng của nhau tỏ vẻ thân thiết ân cần gì gì đó.
Tích Nguyệt lập tức phiêu nàng một cái xem thường, không nhanh không chậm gấp lại trang giấy trên tay, bình thản nói: "Còn phải xem nàng lấy thân phận nào a."
Nếu lấy tư cách bằng hữu thông thường mà gọi thẳng tên húy của công chúa thì đương nhiên là vô lễ, nhưng nếu là...phu quân thì.
"....." Được rồi, cảm giác tự đào hố chôn mình chính là như thế này đây!
"Lấy tư cách là...phò mã, phò mã của ngài còn không được sao..." Vô Ưu dở khóc dở cười, thành thành thật thật hướng ai đó chân thành nói.
"Nhìn không ra phò mã cũng có ý thức tự giác như vậy." Tích Nguyệt xoay người nghiêm chỉnh đối mặt với nàng:
"Biết nhau hơn năm, thành thân nhanh tháng, ta còn tưởng trong mắt phò mã bản cung vẫn chỉ là ngoại nhân đâu."
"....." Người ăn thịt ta đi!!
"Công chúa là người thân duy nhất của ta, so với bất kỳ ai đều muốn quan trọng.." Vô Ưu rầu rĩ hướng nàng thành khẩn: "..Là ta xem nhẹ cảm thụ của ngài."
Bản thân nàng từ nhỏ liền được giáo dục để biết "Yêu Tổ quốc, yêu Đồng bào", tình cảm đối với cố hương thực sự rất lớn lao, thời gian gần đây lại liên tiếp bị Đồ Hâm "công kích" không thể phản đòn, đến lúc tự ái Dân tộc nổi lên liền quả thật che hết cả lý trí và những suy nghĩ logic đúng-sai thông thường.
"Công chúa...ngài cho ta chút thời gian được không?" Vô Ưu thở dài, do dự cầm lấy tay nàng nói: "Ta đối với chuyện tình cảm thật sự rất trì độn...nhưng là ta sẽ cố gắng.."
"Nàng như thế nào cố gắng?" Tích Nguyệt trong lòng nhất thời lộp bộp, thế nhưng mặt ngoài lại vẫn biểu thị nhàn nhạt lãnh đạm, làm như hời hợt nói: "Đến tên ta còn không dám gọi, xưng hô thường ngày cũng phải dùng kính ngữ, nàng định thế nào cố gắng?"
"...." Còn không phải là vì trước đây em đáng sợ vãi chưởng sao?!
Vô Ưu vụng trộm nuốt nước bọt, lắp bắp phân bua: "Cái đó...thì...chẳng phải chúng ta nên tìm hiểu nhau trước sao? Ý ta là..ở nơi ta đến hình như mọi người đều làm vậy"
"Tìm hiểu? là biết thêm về nhau sao?" Tích Nguyệt có chút ngộ ra nhìn nàng, sau lại chậm rãi hỏi: "Nàng muốn biết điều gì về ta?"
Vô Ưu tự động ngồi thẳng người, tim đập như trống trận. Trước đây nàng chỉ có nhiệm vụ làm bóng đèn công suất lớn để chói chết mất cặp chim cu gáy xung quanh, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có "diễm phúc" được đóng vai nhân vật chính thế này.
Mà mấy cặp chim cu gáy đấy bình thường nói gì với nhau nhỉ?
"Ta...như thế nào xưng hô với ngài?" Vô Ưu vạn phần chú tâm, đứng đắn hỏi. Coi như quen biết từ đầu sao..
Tích Nguyệt là phong hào hoàng tộc của công chúa, không thể tùy tiện gọi...hơn nữa, gọi lên liền có cảm giác như đang đối thoại với cấp trên của mình, cảm giác có chút áp bách.
"Nga.." Tích Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, thản nhiên trần thuật: "Tích Nguyệt là phong hào, Triệu Niệm Mẫn là tên húy, Cẩm Niên là tên tự của ta." Nàng cân nhắc một chút, tiếp tục nói: "Ngoại trừ phong hào, nàng gọi ta tên nào cũng được"
Nhiều tên dữ vậy má...
Ở thời cổ đại, giới nho sĩ quý tộc rất kỵ gọi tên húy của nhau, vì vậy tên tự ra đời như một giải pháp thay thế. Tên tự không những dùng để một người tự xưng, mà còn là cách để người khác biểu lộ sự tôn kính đối với người mình gọi.
Ví dụ như ở Việt Nam, Cao Bá Quát có tên tự là Chu Thần, Nguyễn Du có tên tự là Tố Như, Nguyễn Sinh Cung (Hồ Chí Minh) có tên tự là Tất Thành, Phan Bội Châu có tên tự là Hải Thụ/Sào Nam.
"Cẩm Niên sao? có phải trong câu..." Vô Ưu ngoài ý muốn hớn hở nhìn nàng: "Tương phùng chính ngộ tố Cẩm Niên hoa thời vị vãn"
(Được gặp em trong những năm tháng bình yên và tươi đẹp, không bao giờ là muộn.) ()
Tích Nguyệt lắc đầu.
"Hay là trong câu..." Vô Ưu hứng thú dào dạt lôi hết "sở học" ngôn tình của mình ra thể hiện: "Niên hoa tố cẩm, tương phùng vị vãn, hoa khai tịnh hảo, tuế nguyệt an nhiên."
(Cuộc đời tươi đẹp, Gặp nhau chưa muộn, Hoa nở bình yên, Ngày tháng an nhiên)()
Tích Nguyệt nhẹ giọng nói:
"Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa Niên.()
( Đàn sắt vì đâu ngũ thập huyền
Mỗi dây mỗi trục gợi hoa niên
Trang Sinh sớm mộng mê thành bướm,
Thục đế xuân tình gửi tiếng quyên
Thương hải trăng thanh châu nhỏ lệ,
Lam điền nắng ấm ngọc tan bay.
Tình này ví thử sau còn nhớ,
Hay đã tàn phai với tháng ngày..)
"...." Tên drama vậy em gái?
"Tên rất hay!" Vô Ưu gật gù công nhận. Cẩm có nghĩa là gấm, Niên là tháng năm. Cẩm Niên nhìn chung có thể hiểu là những tháng năm êm đềm, dịu dàng như gấm.
Người đặt tên tự này cho công chúa hẳn phải hy vọng em ý sẽ có một đời bình yên phú quý a~
Chậc chậc...Cẩm Niên, Thương Nguyệt, Niệm Mẫn...nhà này khéo đặt tên thật ý!!
"Còn nàng thì sao?" Tích Nguyệt tò mò nhìn ai đó vẫn đang một bộ gật gù thán phục: "Vô Ưu hẳn là tên tự đi, tên húy của nàng là gì?"
"....." Quen nhau hơn năm, cưới nhau gần tháng, bây giờ mới hỏi tên có phải hay không quá muộn?!
"Vũ Khánh Vân!" Vô Ưu nhìn nàng, có chút mơ hồ nói: "Đám mây vui sướng, một đời tự do tự tại"
Ngay cả cái tên cũng thua kém, ông trời có cần bất công đến mức này không?!
"...." Người này có bao nhiêu muốn bay muốn chạy a?
"Thật muốn đem nàng trói lại." Tích Nguyệt đau đầu vuốt vuốt mi tâm.
"A..Công chúa không nỡ đâu."
'
'
Những ngày tiếp theo, không khí giữa hai người quả thật đã có chút hòa hoãn. Vô Ưu đối với tình thế hiện tại tương đối hài lòng, bởi vì công chúa ngoại trừ việc bỗng nhiên ném nàng sang thương đoàn làm việc, thì thái độ và cư xử cũng đã gần giống như trước đây.
Làm việc ở thương đoàn vất vả hơn rất nhiều so với làm việc ở tửu lâu và khách điếm, Vô Ưu lúc này có muốn về sớm cũng không được, ngày nào cũng tối mịt mới có thể lật đật lên đường hồi phủ.
"Rất mệt?" Tích Nguyệt vừa bước vào, liền dở khóc dở cười nhìn nàng vô cùng mất hình tượng nằm úp sấp trên sàn gỗ tẩm cư.
Ở phương bắc, thời tiết giữa thu đã bắt đầu có chút hơi lạnh. Vô Ưu đầu tóc vẫn còn ướt sũng, lười biếng gật đầu hướng nàng xác nhận, sau lại tiếp tục ngẩn ngơ an nhàn nhìn ngọn lửa nhẩy múa trước mặt.
Lạc Nhận vô cùng tri kỉ vì Vô Ưu đưa tới khăn bông, Tích Nguyệt cũng tự nhiên tiếp nhận, nhẹ nhàng ngồi xuống thay nàng lau khô tóc, làm như thuận miệng an ủi: "Thay đổi thói quen và bắt đầu một thứ gì đó mới mẻ luôn là hai điều rất khó, nhưng qua một thời gian chính nàng cũng sẽ tự hỏi bản thân Tại sao mình không làm điều đó sớm hơn.."
"Vô Ưu, đôi khi cũng phải tin tưởng bản thân mà cho mình một cơ hội a..."
Em gái này vẫn luôn luôn thâm ý như vậy...Vô Ưu trong lòng thở dài, suy nghĩ miên man một lúc lâu sau, mới hàm hàm hồ hồ không liên quan nói: "Công chúa nói xem, nếu nàng và ta chỉ là hai nữ tử bình thường..hoặc...một trong hai ta là chân chính nam tử, chúng ta có phải sẽ vĩnh viễn hạnh phúc không?"
"Thế gian vạn vật vô thường, biến ảo tùy duyên. Chữ Nếu đó chỉ là do nàng nghĩ ra, lại chẳng có gì đảm bảo kết cục sẽ được như nàng mong muốn.."
Nếu mình chỉ là nữ tử thông thường, - tuổi lúc đó nhiều khả năng đã phải thành thân với một người lạ mặt, an phận thủ thường ở nhà giúp chồng dạy con. Lấy đâu ra cơ hội chạm mặt người này?
Nếu Vô Ưu là nam tử, hồi đó ở Tương Vương Phủ, chính mình cũng sẽ không động lòng thương cảm đem nàng cứu thoát, càng sẽ không tùy tiện mạo hiểm giữ nàng ở bên. Hai người có lẽ sẽ vĩnh viễn như hai đường thẳng song song..thẳng đến ngày sinh mệnh kết thúc.
Đối với Tích Nguyệt, chữ Nếu không bao giờ cần phải dùng đến. Vì nó xét cho cùng vĩnh viễn chẳng thay đổi được bất kỳ điều gì, mà chỉ làm cho con người ta miên man bất định, chìm đắm trong ảo mộng xa vời mà quên đi thực tế rành rành trước mắt.
"Người Pháp có câu: Với một chữ nếu, người ta có thể nhét cả Paris vào một cái chai." Vô Ưu mơ màng lẩm bẩm: "Quả thật là như thế.."
"Cuộc sống như một trò chơi và không ai được quyền lựa chọn quân bài cho mình cả." Tích Nguyệt cũng theo nàng nằm xuống đối diện, ôn nhu nói: "Nàng chỉ có thể lựa chọn cách chơi tốt nhất từ những quân bài mình có mà thôi..."
"...Thế nên Vô Ưu, đừng tự giới hạn bản thân vào những thứ nàng không thể thay đổi, cũng không cần thay đổi.."
Tích Nguyệt kiên định đưa tay ôm nàng vào lòng: "Ta thích nàng như hiện tại..thế nên nàng cho nàng một cơ hội, cũng cho ta một cơ hội được không?"
'
'
'
Ꮚ`ꈊ'Ꮚ
Ꮚ`ꈊ'Ꮚ
()+(): Trích trong "Đừng để lỡ nhau" - Ân Tầm.
Tác hại của việc đọc quá nhiều Ngôn tình của Vô Ưu là ẻm chẳng có tý kiến thức nào về sự lãng mạn của Bách hợp cả = ))
() Cẩm Sắt - Lý Thương Ẩn
Bản dịch của Vĩnh Sính.
Bản dịch của Vương Thanh:
Ðàn gấm, năm mươi sợi ảo huyền
Từng dây, từng trục gọi hoa niên
Trang sinh, mộng sớm mơ hồn bướm
Thục đế, lòng xuân gửi tiếng quyên
Trăng sáng, lệ châu nhòa Bích Hải
Nắng hanh, khói ngọc tỏa Lam Ðiền
Tình này ôn lại còn thương cảm
Một thuở đau lòng chữ nợ duyên.
Bài này thực sự rất hay, gần như mỗi câu đều chứa điển cố điển tích, các bạn thích có thể tìm hiểu sâu thêm nà ^^
'
'
'
(..)(・.)(: )(¨)( :)(.・)(..)
(..)(・.)(: )(¨)( :)(.・)(..)
Vô Ưu lần này còn không động tâm mình bắt ẻm đi thay tim, thay luôn cả máu!! Khỏi nhận đồng hương đồng hao gì luôn!!
À mà...thực ra mình thấy nhiều bạn thích gái thẳng, thế nên...mình nói thật nhé, góc nhìn của Vô Ưu chính là góc nhìn và suy nghĩ của gái thẳng khi đối diện với tình yêu bách hợp đấy =))
(Kiểu gái thẳng tính cách ôn hòa có học thức nhé, chứ ko phải kiểu gái hơi tý là giẫy nẩy lên rồi cứ nghĩ ai thích con gái là cũng sẽ thích mình...kiểu gái này mình cũng không hiểu lắm đâu ?:D? )
Các bạn cứ đặt mình vào hoàn cảnh đùng một cái tự dưng bị bắt đi làm nữ chính ngôn lù xem =))) phản ứng chắc còn gấp mấy lần Vô Ưu ý chứ =)))
Ẻm như vậy là còn vô cùng bình tĩnh rồi =)) muốn hốt gái thẳng mà không kiên nhẫn làm sao hốt được (/≧ω\)
(Một bạn gái thẳng giấu tên chia sẻ =)))) ))