Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những chiếc lá phong đỏ rực đua nhau rơi rớt trên mặt đất như muốn đem cả mùa thu đi cùng.
Vô Ưu nghiêm túc ngồi thẳng người, dường như không quá để ý đến những cơn gió đi lạc đem mái tóc và y phục của nàng làm cho có chút rối tung, trước sau như một chăm chú cẩn thận để ý từng nét, từng nét chữ mà mình đang viết.
Vẫn nói nét chữ nét người, cổ nhân ngày xưa luyện chữ không chỉ để nhìn cho..đẹp mắt, mà đối với họ, luyện chữ còn là một hình thức chui rèn đức tính kiên trì, tỉ mỉ, tập trung cũng như sự bình tĩnh, điềm đạm trong cuộc sống.
Thú viết chữ, chơi chữ, luyện chữ thường chỉ dành cho giới văn nhân quý tộc. Lịch sử, suy nghĩ của tiền nhân và dòng chảy dài của văn hóa đều dựa hết vào những con chữ này để tồn tại và minh chứng cho một thời kỳ và cuộc sống đã trôi qua.
"Đại phò mã.." Đồ Hâm đặt bút sang một bên, mơ mơ màng màng hỏi: "..vì cái gì ta phải cùng ngài chép Đạo Đức Kinh?"
Vô Ưu lười biếng ngẩng đầu nhìn hắn, ngắn gọn nói: "Công chúa mất hứng, ngài đoán xem vì sao?"
"....." Có phúc thì không đến phiên ta hưởng, có họa thì liền lôi đầu ta ra chịu cùng có phải hay không?!
Đồ Hâm trong lòng vụng trộm mắng ai đó sống thiếu nghĩa khí, còn không quên cầu trời khấn phật để ai đó đừng chịu không nổi áp lực mà khai ra cả mình...
"Thánh ý khó dò, thánh ý khó dò..chép tiếp đi chép tiếp đi" Đồ Hâm tươi cười giả lả, lập tức nhặt lên bút lông tiếp tục công việc còn đang dang dở, nhân tiện làm như thuận miệng đổi đề tài: "Ngài viết đến đâu rồi?"
Trời mời biết hắn cỡ nào ủy khuất, bản thân chép được gần hai bản rồi mà tên tiểu tử này vẫn còn loanh quanh nắn nót ở bản đầu tiên, rốt cục thì ai mới đang phải chịu phạt a?! Đây là trắng trợn lừa đảo bóc lột có được hay không??
Vô Ưu mới lười để ý đến sắc mặt méo mó của Đồ Hâm, gật gù đáp: "Chương mười bảy Thuần Phong: Công thành sự toại, bách tính giai vị: Ngã tự nhiên"
(Người làm vua giỏi là phải biết cai trị khéo léo, tế nhị, đến nỗi khi một công trình nào đó hoàn thành, đời sống người dân được cải thiện thì người dân vẫn tin tưởng đó là sự cố gắng của bản thân, là do tự bản thân làm được, chứ không phải do các chính sách của nhà cầm quyền hay vô ý thức bị điều động chủ xướng)
"......" Có những chương, lại còn phải chép lần. Tiểu tử này ngồi ngẫm nghĩ cả buổi sáng mới bò được đến chương mười bảy?! Cứ thế này thì đến bao giờ bản thân mới được về nhà ăn cơm a??
"Đồ tướng quân, ta cảm thấy công chúa là nhà cầm quyền giỏi.." Vô Ưu chăm chú nhìn vào nét chữ thanh mảnh phân minh trên trang giấy trước mặt, hời hời hợt hợt nói.
Không thể phủ nhận rằng nàng ý thức được rất rõ ràng sự cố gắng của công chúa, và càng không thể phủ nhận rằng nàng cũng đang bị sự chấp nhất một mực đấy làm cho lung lay cảm động.
Trong cuộc sống, đa phần sự biến chuyển theo hướng tốt đẹp thường rất khó để nhận ra. Chỉ mãi về sau này khi chúng ta giật mình nhìn lại, mới thấy sự thay đổi đó đã và đang diễn ra mạnh mẽ đến mức nào.
Quả thật là chạy trời không khỏi nắng...
Vô Ưu trong lòng thật sâu thở dài, bất lực cúi đầu ôm trán. Đối với nàng, "Yêu" là một chuyện, có thể nắm tay nhau cả đời hay không lại là chuyện khác. Có quá nhiều trở ngại và biến số trong mối quan hệ "không dám nhìn thẳng" này...Vô Ưu không phủ nhận mình sợ chết, nhưng nàng càng sợ công chúa sẽ có một ngày vì mình mà rơi vào "Vạn kiếp bất phục"
Tình Yêu đương nhiên rất quan trọng nhưng nó không bao giờ là duy nhất. Ngoài tình yêu, người ta còn có tình cảm gia đình, bạn bè, trách nhiệm, công việc và rất nhiều rất nhiều những mối quan tâm khác...
Trong lịch sử người xưa lưu truyền một câu "Hồng Nhan Họa Thủy", không thiếu chuyện những bậc Quân vương cầm quyền vì Hồng nhan mà phụ tẫn thiên hạ... Trăm ngàn năm sau có lẽ hậu thế khi nhìn vào những hành động đó sẽ cảm thấy vô cùng cảm động, vô cùng đáng ngưỡng mộ...
Thế nhưng là...những người sống ở thời đại đó, những nạn nhân của việc "Đốt lửa gọi chư hầu để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân" đó đã và sẽ nghĩ sao?()
Họ cũng có gia đình, cũng có những người mình muốn thương nhớ bao bọc, chẳng lẽ chỉ vì họ là nhân vật phụ, nên mạng sống và cuộc đời cứ như vậy bị những Nhân Vật Chính đem ra đùa bỡn...?
Đừng quá lãng mạn hóa chuyện "Vì một người mà phụ cả Thiên hạ", và càng đừng nghĩ rằng "Ta vì nàng, có thể đạp bằng sinh linh" là thứ gì đó rất ngầu, rất lãng mạn, rất si tình
Nhất tướng công thành vạn cốt khô!
(Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ,
Sinh dân hà kế lạc tiều tô.
Bằng quân mạc thoại phong hầu sự,
Nhất tướng công thành vạn cốt khô.) ()
(Xứ sông hồ rơi vào cơn chiến loạn,
Mấy ai còn tìm được cảnh tiêu dao
Phong hầu, chuyện nọ xin đừng nói
Một anh lên tướng, vạn tên rơi đầu...)
Lịch sử, mãi mãi chỉ lưu truyền và xướng danh những tên tuổi lớn cũng như cuộc đời vĩ đại của họ, và đa phần chúng ta, cũng chỉ là nhân vật phụ của cuộc đời một Tinh Hoa nào đó mà thôi..
Nếu tình cảm của nàng và công chúa chỉ là chuyện của hai người bình thường...thì thật tốt biết mấy...thì thật tốt biết mấy...
Thế nhưng cuộc sống... vĩnh viễn không có chữ Nếu a..
Đồ Hâm nghe nàng câu được câu chăng lộn xộn nói ra suy nghĩ của mình, trầm ngâm một chút rồi gật đầu cười chẳng đáng nói: "Ngài biết phương nam Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân Trần Khánh Dư sao?"
"Ừ, làm sao?" Vô Ưu hơi ngẩng đầu nhìn hắn, tò mò hỏi.
"Người đó từng nói một câu: "Tướng là chim ưng, dân lính là vịt, dùng vịt để nuôi chim ưng thì có gì là lạ?" Đồ Hâm tà tà cười, ẩn ý nhìn nàng.
Đồ gia đời đời chinh chiến, chưa bao giờ chỉ vì cuộc sống của muôn dân bách tính. Nếu chỉ vì muôn dân bách tính, làm sao mở rộng lãnh thổ Quốc gia? làm sao khai thác được lợi ích từ những Quốc gia xa xôi lận cận?
Đồ gia cầm quân đánh trận, chính là vì lời thề trung thành với Hoàng Tộc, với những giấc mơ vĩ đại của Thiên Tử Con Trời, sinh linh trong mắt bọn họ mãi mãi chỉ như phù du thấp kém sớm nở tối tàn mà thôi..
Dùng máu của bọn họ để dệt nên Cẩm tú giang sơn, tạo nên dòng chảy không ngừng của ngàn năm lịch sử có gì không đúng?
"Marx nói: Vật chất quyết định ý thức!" Vô Ưu ngây người trong giây lát, sau lại nhàn nhạt mở miệng nói: "Có được ăn học đàng hoàng sung sướng và trải qua quá trình đào tạo nghiêm khắc, là bậc cầm quyền đứng ở trên đỉnh của chuỗi thức ăn mới có khả năng hiểu được những kẻ giống mình...từ đó mới đưa ra được những quyết định mà những kẻ tầm thường cả đời loanh quanh với cơm áo gạo tiền mãi mãi..mãi mãi không bao giờ hiểu nổi.."
"...Và vì ngu dốt không hiểu, nên mới sinh ra oán trách..."
"Nói khó hiểu quá..!" Đồ Hâm nhăn mặt cắt đứt lời nàng, tên tiểu tử này học cái gì từ công chúa không học, liền chọn học ngay kiểu thâm thúy cao cao tại thượng đem người khác nói cho choáng váng đầu óc..
"Tựu chung phò mã gia ngài cứ tin tưởng vào công chúa.." Đồ Hâm thẳng thắn kết luận: "Nàng tựa như chim ưng, tầm nhìn và suy nghĩ sâu rộng hơn chúng ta nhiều lắm, nàng đã làm chuyện gì tất phải có đã có cái lý và kế hoạch lâu dài, ngài thuận theo nàng là được. Tốt xấu gì ngài bây giờ cũng đã là đại phò mã của một Đại quốc, chớ đem cái suy nghĩ tiểu nông lo trước lo sau, thương thân trách phận ra biện minh nữa!"
"........."
"Quá sắt máu, quá lạnh lùng.." Vô Ưu cảm thán dựa người ra đằng sau thư giãn, bình tĩnh nói: "Quá tàn nhẫn.."
"Trong tự nhiên, ngài đã từng thấy hổ báo thương cảm cho con mồi của mình chưa?" Đồ Hâm đem bản chép Đạo đức kinh thứ hai hoàn tất, mỉm cười vươn vai nói: "Chém giết để sinh tồn chính là quy luật của tự nhiên, con người sinh ra lòng thương cảm chỉ là để hạn chế điều đó diễn ra không cần thiết, chứ không phải là để chấm dứt nó.."
Vô Ưu hơi nhíu mày suy nghĩ trong giây lát, gật đầu cam chịu nói: "Bậc cầm quyền các ngươi đều là kẻ mạnh, suy nghĩ quả thật cũng vượt lên trên người bình thường.."
Hắn khoa trương thở dài, cảm thán nói: "Số phận của công chúa sinh ra để làm phượng hoàng giương cánh, điều đó là không thể thay đổi. Nàng không có cách nào giống như ngài mong muốn trở lại làm một nữ tử bình thường, cùng ngài du sơn ngoạn thủy, trải qua nhân sinh bình lặng an ổn.."
Đồ Hâm mỉm cười nhìn Vô Ưu một bộ đờ đẫn, làm như nhân tiện bổ sung: "..Nhưng ta tin rằng nàng sẽ khuynh tẫn tất cả những gì mình có để bảo hộ ngài một đời bình yên.."
"Có đáng không?"
"Công chúa nói đáng, liền đáng a!"
'
'
'
'
'
() Đốt lửa gọi chư hầu: Chu U Vương vì say mê mỹ nhân Bao Tự, nên để làm nàng cười, vua quyết tâm dùng mọi cách cho bằng được. Khi ấy, quanh đất nhà Chu vốn có nhiều tháp dầu để khi có giặc loạn thì đốt lửa lên cho các quân chư hầu xung quanh biết mà kéo đến, một lần được vị quan trong triều mách nước, Chu U Vương liền đốt lửa để các vị trên tháp dầu. Quân chư hầu xung quanh thấy cột lửa cháy, vô cùng sốt ruột, hớt ha hớt hải mang binh sĩ đến ứng cứu. Ấy thế mà khi đến kinh thành thì thấy mọi người đi lại sinh sống vẫn bình thường, không có giặc giã gì, quân chư hầu liền ngơ ngác nhìn nhau không hiểu. Bao Tự được Chu U Vương dẫn lên cao nhìn cảnh ấy, nàng bật tiếng cười lớn làm U Vương rất hoan hỉ.
Sau này, để mang tiếng cười cho người đẹp, U Vương thi thoảng lại thắp tháp dầu trêu đùa chư hầu. Không may thay, cũng vì việc này, mà về sau, khi quân Khuyển Nhung đem quân đến đánh kinh thành, Chu U Vương hoảng sợ thắp lửa gọi ứng cứu thì quân lính xung quanh cứ tưởng đùa vui mà chẳng chút bận tâm, cuối cùng đau đớn mà mất nước. Về phía Bao Tự, khi nhà Chu sụp đổ, phiến quân nổi loạn đánh vào trong cung, nàng cũng thắt cổ tự tử mà chết.
'
() Kỷ hợi tuế nhị thủ - Tác giả Tào Tùng
Nhất tướng công thành, vạn cốt khô:
(Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô
(Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
'
'
(((((‥)(: )(¨)( :)(‥)
((((((‥)(: )(¨)( :)(‥)
((((((‥)(: )(¨)( :)(‥)
((((((‥)(: )(¨)( :)(‥)
Tình hình là do mình nghịch dại apply thử cho một công việc nghe vui vui, trước hạn chót có ngày nên nghĩ chắc người ta cũng ko gọi đâu, không ngờ được nhận thật
??:D??
Nói chung là khá mệt mỏi, đang làm quen trong môi trường và cách làm việc của người phương Tây, bây giờ về làm việc với người phương Đông (chủ yếu là Nhật Hàn) tự nhiên có cảm giác muốn nhảy cầu TT_TT
Thành thật xin lỗi vì sự trễ nải và ngắn gọn của chap nhạc đệm này, cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn chờ đợi và tiếp tục ủng hộ mình TT_TT
Truyện này mình KHÔNG dự định drop, nhưng sẽ ra chap chậm hơn trước, các bạn hiểu và thông cảm giúp mình nhé .... huhuhu
Người Lạ ơiiiii, đi qua hãy để lại comment TT.TT, để mình đọc được bỗng hừng hực khí thế như tu hết cả lon Monster, mang theo sức khỏe và thanh xuân dào dạt ngồi tự kỷ trước lap viết tiếp =))))
_(┐「ε:)_♡_(┐「ε:)_♡