Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Và thế là hết,
Trong một chiều buồn em nói với anh.
Những đắm say ngọt ngào giờ đây trôi về nơi rất xa,
Ta đã quên môi hôn chiều hôm ấy...Anh biết,
Và thế là hết,
Trong một chiều buồn em nói với anh.
Ta nỡ buông đôi tay nhau, khi còn đang dở dang,
Hai đứa nay đôi nơi, vạn dặm mãi muôn đời. ()
Vô Ưu giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm thân thể.
Nàng ngơ ngác ngồi dậy, mơ hồ nghe tiếng nhạc từ tai nghe Iphone vẫn đang chậm rãi phát ra.
Ngủ quên à..
Đau đầu ôm trán, nàng uể oải nhíu mày nhìn màn hình điện thoại hiện thị hiện tại đã là hai giờ chiều. Vô Ưu choáng váng đứng lên, có chút liêu xiêu đi về phía bàn trà...
Đầu đông, thời tiết cũng ngày một lạnh lẽo, Vô Ưu sắc mặt tái nhợt uống hết chén trà nguội lạnh, miễn cưỡng áp chế cơn nóng bất thường trong phế phủ, lại thở dài một hơi thoát lực dựa vào trường kỷ, cứ như vậy ngây ngốc nhìn cơn mưa trắng xóa đem cảnh sắc biệt viện của bản thân hung hăng nuốt trọn.
Nàng dùng dược đã nhanh một tháng, khang kiện thân thể thì chưa có thấy, ném đi của nàng một nửa cái mạng thì chắc cũng sắp rồi.
Phải biết rằng dược lực của những bài thuốc đông y thời cổ đại rất kinh khủng, uống bừa một hai lần còn có thể miễn cưỡng nói không sao, nhưng uống bừa liên tục a, nhẹ thì ngộ độc, phù nề, sốt cao, khó thở.. nặng thì xuất huyết dạ dày, suy gan, suy thận, thậm chí lập tức "dừng cuộc chơi" lúc nào cũng không hay.
Vô Ưu y thuật không quá tinh thông, nàng chẩn không ra hết được những vấn đề trong cơ thể mình, cũng không có cách nào đấu lại những thái y thời cổ đại chân chính.
Thế nên, mỗi lần ở trước mặt Thương Túc Mạch đem chén thuốc đắng ngắt uống cạn xong xuôi, nàng chỉ có thể tìm mọi cách nhanh chóng rời đi, rồi bất chấp biện pháp đem toàn bộ số thuốc vừa nuốt vào nôn ra cho bằng hết.
Gấp đôi vị đắng để làm gì...
Vô Ưu mỉm cười tự giễu, ở trên trường kỷ tìm một tư thế tương đối thoải mái, nhắm mắt làm ngơ cơn đau day dứt trong lục phủ ngũ tạng, cứ như vậy bình thản chuyên chú nghe nhạc.
Vài ngày sau khi xuất cung, Tích Nguyệt liền một mình rời đi phủ công chúa, nàng rời đi có chút vội vàng, chỉ ôm bản thân một chút, ở bên tai nhẹ giọng nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần bảo trọng thân thể.
Vô Ưu trong lòng thất lạc, vô thức chăm chú nhìn chiếc nhẫn bạch ngọc hoa mai trên bàn tay trái, tiểu công chúa cũng có một chiếc y như vậy, vẫn nghe nói hai người cùng đeo một cặp nhẫn đôi ở ngón áp út bàn tay trái, sẽ khiến tâm ý của họ tương thông.
Vậy không biết, công chúa có cảm thấy được mình thực nhớ nàng không đây...
Nghỉ ngơi một chút vẫn là quyết định đứng dậy, Vô Ưu uể oải bắt đầu thu dọn, đem pin năng lượng mặt trời, Iphone và tai nghe cất vào sâu trong ngăn tủ gỗ khóa kín, chậm chạp rời đi biệt viện về chính sảnh.
"Phò mã.." Tiểu Hoa trông thấy nàng cô cô linh linh đi tới, vội vàng chạy đến: "Ngài đã ngủ gần tám canh giờ rồi, là có chỗ nào không thoải mái sao? có cần ta đi gọi Thương ngự y.."
"Không cần" Vô Ưu gần đây quả thực có chút ám ảnh sợ gặp người này, nghĩ nghĩ một chút lại hạ giọng hỏi: "Công chúa thế nhưng có tin tức?"
Nhìn đến Tiểu Hoa lắc đầu, Vô Ưu trong lòng lập tức hụt hẫng, tiểu công chúa rời đi đã gần ba tuần rồi a, tại sao một điểm phong thư cũng không có..
Áp xuống trong lòng phiền muộn, nàng nhè nhẹ gật đầu tỏ ý đã biết, trước khi xoay người rời đi liền bình thản nói: "Thông báo cho các quản sự đến thư phòng gặp ta."
Tiểu Hoa bóng lưng đơn bạc của nàng chầm chậm hướng về phía trước, nhíu mày suy nghĩ một chút mới chịu quay người rời đi.
Công chúa không ở, phò mã liền mặc định trở thành chủ nhân duy nhất, công việc ở thương đoàn, xã giao quý tộc, ngay cả những việc an bài hàng ngày trong nội phủ cũng đều do phò mã đảm nhiệm. Có phải hay không vì lẽ đó nên phò mã dạo gần đây sắc mặt càng ngày càng kém?
'
Thật vất vả mới xử lý xong công việc trong ngày, Vô Ưu thẫn thờ ngồi im lặng ở thư phòng một lúc lâu, trước đây cũng tương đương bận rộn, nhưng đều cảm thấy mỗi ngày trôi qua còn có điều gì đó để mong đợi phấn đấu. Công chúa vừa rời khỏi một thời gian ngắn, nàng liền mạc danh kỳ diệu cảm thấy cả người đều như thoát lực trống rỗng, mọi sự cố gắng tranh cường háo thắng bỗng trong phút chốc cũng không có nhiều ý nghĩa như vậy.
Trầm mặc ngước nhìn mùa đông tiêu điều đem biệt phủ rộng lớn nhuộm thành màu sắc ảm đạm, Vô Ưu trong lòng không ngăn được tự hỏi rốt cục người đó làm sao vượt qua được từng ấy tháng năm chống chọi với cô đơn, với những áp lực vô hình liên miên không ngớt.
Không có khuê mật, không có bằng hữu, ngay cả những lần hiếm hoi gặp người nhà cũng là những lần từng bước từng bước tính kế lẫn nhau. Người nàng thân cận nhất, chắc cũng chỉ có sư phụ của nàng - Diệp Thu. Nhưng không hiểu sao, Vô Ưu luôn cảm thấy Diệp Thu đối với tiểu công chúa, ngoại trừ tình thương, càng nhiều là cảm giác áy náy và... hổ thẹn.
"Cũng khó trách tại sao em lại bá đạo cứng đầu như thế.." Khóe môi hình thành độ cong nhợt nhạt, ánh mắt Vô Ưu xẹt qua một tia cưng chiều bất đắc dĩ: "Nhưng quen rồi...thì cũng thấy dễ thương a."
'
Không thể lấy sức khỏe của bản thân ra đánh cược mãi được. Vô Ưu đành bắt đầu tính toán làm thế nào để không phải tiếp tục dùng dược.
Thế nhưng Thương thái y thực sự là rất rất khó chơi, dù cho có trăm phương ngàn kế tìm cách trì hoãn, hắn sẽ luôn luôn tìm được biện pháp xuất quỷ nhập thần mang bát dược đến trước mặt nàng, không chớp mắt nhìn nàng uống hết, lại đợi một lúc hỏi han tình trạng "tiến triển" của bản thân, mới gật đầu hài lòng rời đi.
Vô Ưu hơn một tháng trời liên tục vô cớ dùng sai đông dược, dù cho có ra sức đào thải lượng độc tố trong lục phủ ngũ tạng ra ngoài, thì cơ thể cũng đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu kiệt quệ tan rã, nàng con mắt ám trầm nhìn lòng bàn tay, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là thấp giọng hô: "Đường Xa"
Một thân ảnh hắc y lập tức quỷ mị vững vàng quỳ gối trước mặt nàng, chất giọng khàn khàn xa xăm kính cẩn hỏi: "Cô gia có gì phân phó?"
Từ vài tháng trước công chúa đã bắt đầu cho nàng dần dần tiếp cận một phần lực lượng Ám Dạ khổng lồ, đứng sau bóng tối làm việc cho Triệu gia: nhân lực của Đường Môn, Triệu gia tử sĩ và hoàng gia thám tử. Những người này trong phủ công chúa thoạt nhìn hết sức bình thường, nhưng quả thực đều là tinh anh trong tinh anh, năng lực làm việc tuyệt đối không thể nghi ngờ.
"Ta muốn biết mọi thông tin về Thương Túc Mạch thái y." Vô Ưu ngừng lại một chút, rồi lại lãnh đạm nói: "Cả người nhà của hắn nữa, một chút thông tin cũng không được bỏ sót"
Đường Xa khẽ thấp giọng đáp ứng, lập tức quỷ dị biến mất.
'
'
Nam Vận Hà
Nam Vận Hà cách kinh thành không xa, liền mất ba ngày ngồi xe ngựa. Nơi đây nổi tiếng với nhiều kênh đào, thuyền bè giao thương từ khắp mọi nơi đi lại phi thường tấp nập.
Vô Ưu kéo kéo cổ áo lông, lững thững ngồi trên Trà sữa từ tửu điểm về lại nhà khách của Triệu gia. Nàng đến đây đã được mười ngày, công việc cơ bản cũng đã ổn thỏa. Có lẽ một hai ngày nữa có thể lên đường trở lại kinh thành. Vô Ưu trong lòng nhẩm tính, công chúa rời đi đã nhanh hai tháng, phong thư gửi đi liên tục không có hồi đáp, lần này trở về nếu thực sự vẫn biệt vô âm tín, nàng liền nhất định đích thân đi tìm.
Gió mùa đông từ sông hồ thổi vào đem theo mảng lớn tuyết trắng, cái lạnh phất qua da thịt như dao lam, thẩm thấu vào xương tủy lại thành đao sắc.
Vô Ưu thân thể không bằng ngày trước, rất dễ cảm thấy choáng váng đầu óc, nàng biết rõ tình trạng của mình có bao nhiêu dở dang, cũng liền không quá để ý từ trong ngực áo móc ra một miếng sâm lớn, cho vào miệng tùy tiện nhấm nuốt.
Vẫn nói ngậm sâm có thể kéo dài sức chịu đựng của một người, thậm chí kéo dài hơi tàn của một người sắp chết, nàng hiện tại cũng chưa đến mức đấy. Nhưng đại khái, cũng không thể cứ như vậy gục ngã được.
Nàng còn phải chờ một người trở lại a....
Vô Ưu hơi hơi cúi đầu tránh gió, nhanh hơn bước chân đi vào nhà khách, đầu óc choáng váng kèm theo cảm giác không khỏe trong người khiến nàng thực sự chỉ muốn ngủ gục tại chỗ. Nhưng có lẽ ông trời còn chưa thấy nàng đủ mệt, lập tức đưa tới một nhóm người đến trước mặt.
"Xin hỏi, có chuyện gì vậy?" Vô Ưu nhíu mày nhìn nhóm người lạ chắn ngang đường, có chút không rõ mở miệng hỏi.
Đầu tóc trang phục của nhóm người này thực sự....vừa lạ vừa quen.... nhưng lạ và quen chỗ nào thì chính nàng nhất thời cũng nghĩ không ra.
"Em là người Nam?" Một người đàn ông trung niên tóc ngắn, dáng người thâm thấp, răng nhuộm đen, trên cổ xăm hình hướng nàng hỏi bằng tiếng Việt.
Vô Ưu lập tức thanh tỉnh, bất động thanh sắc bắt đầu đánh giá ba bốn nam tử người Việt trước mặt. Đầu óc cấp tốc đưa ra đánh giá, ánh mắt rất nhanh dừng lại ở một khuôn mặt có điểm quen thuộc...
Ông anh này lần trước hình như đi theo thương đoàn của anh em nhà Nguyễn Phúc.
"Tôi là Phạm Văn Sài, anh Huỳnh có thưa với tôi rằng lần trước thấy em giao du với thương đoàn Bắc Kỳ Nguyễn Phúc." Phạm Văn Sài chỉ chỉ vào "Gương mặt thân quen", rồi lại hồ hồ hởi hởi hướng nàng nói.
"Ra là Phạm thương chủ, thất lễ." Vô Ưu bình tĩnh làm ra một cái cúi chào tiêu chuẩn của người Hán, vẫn quyết định không nói tiếng Việt.
Nàng đã hứa với Tích Nguyệt là sẽ không có bất kỳ qua lại gì với người Nam, hơn nữa tình hình đông đúc trước mặt cũng không cho phép nàng lộ ra thân phận.
Rắc rối với hoàng gia còn chưa giải quyết xong, bây giờ mà có tiếng gió về thân thế thực sự của nàng truyền tới, thì cuộc đời này của nàng và công chúa tuyệt đối không có chuyển cơ rồi.
Phạm Văn Sài quay sang anh Huỳnh nghe dịch lại những lời Vô Ưu vừa nói, nhăn mày hỏi lại: "Em là người Việt, tại sao không nói tiếng Việt?"
"Vô Ưu trong người còn có việc, sẽ không làm mất Phạm thương chủ thời gian, nếu Phạm thương chủ có cần hỗ trợ, thỉnh tìm đến quản sự nói chuyện, tại hạ xin phép cáo từ trước" Vô Ưu lúc này cũng không có tâm tư đi giải thích từng điều một, nói xong câu này liền thực sự phải nhấc chân rời đi.
"Hưởng tý ân huệ của bọn Hán liền quên mất ngôn ngữ tổ tiên, quên mất mồ mả ông bà ở đâu rồi?" Một người Việt khác trong nhóm hướng nàng cao giọng nói, ngôn ngữ mang theo nửa đùa nửa thật trêu tức.
"Hội Nguyễn Phúc lần trước trở về cũng khen bọn Hán hết lời, nói chúng làm ăn thoải mái, không kén chọn mặt hàng còn trả giá cao, bây giờ lại được một thằng nhãi con ăn vài bữa cơm người Hán liền quên hết thù nước nợ nhà, bắt đầu sính ngoại mắt cao hơn đầu quên luôn bản thân là ai. Dân Bắc Kỳ chúng mày đều có máu Hán Nô như vậy à?"
Vô Ưu hờ hững nghe người này nói hết, lại liếc nhìn Phạm Văn Sài không ủng hộ cũng không phản đối đứng một bên. Còn chưa kịp làm gì, liền đã thấy ngực một trận độn đau. Nàng theo bản năng quay người sang một bên đưa tay bịt miệng ho khan, liếc nhìn lòng bàn tay một chút, bình thản dấu ra sau lưng, lại nhàn nhạt nói: "Thất lễ, tại hạ thực sự không hiểu các vị đang nói gì"
"Thằng nhãi này..để ông đây thay ba má mày cho mày nên thân" Nam tử xắn tay áo, cầm theo ghế gỗ định xông tới. Còn chưa kịp tiến lên vài bước, liền đã thấy đao kiếm sáng nhoáng từ đâu kề sát cổ họng, đem mấy người một trận trừng mắt run rẩy không rõ tại sao.
Vô Ưu vẫn mặc nhiên đứng đó chưa hề di chuyển một bước chân, áo lông hồ cừu che không hết giá lạnh trong lòng. Không hiểu sao, nàng chợt nhớ tới một câu Đồ Hâm từng hàm hồ nói với nàng: "Ngài coi bọn họ là đồng hương, bọn họ chưa chắc đã có lòng tốt như vậy"
Tình cảnh này, quả thực cũng không thể trách ai..
Vô Ưu chậm rãi đi đến, lại phất tay cho đám cận vệ lui xuống, ghé sát vào mặt nam tử cơ hồ gằn ra từng chữ: "Từ xưa tới nay, chúng ta chiến thắng chưa bao giờ chỉ dựa vào sức mạnh, anh cũng phải học cách sử dụng cái đầu đi, rồi hãy muốn dạy bảo người khác."
Nói xong, cũng chẳng cần biết bọn họ có hiểu hay không, lập tức xoay người lên lầu.
Vô Ưu bám vào ven tường liên tục ho khan, nàng thân thể vốn đã có chút mất căn cơ, lại vừa chịu giá lạnh trở về, thêm hoàn cảnh vừa rồi thật khiến lửa giận công tâm.
Run rẩy đổ vào miệng nửa bình được hoàn bổ khí huyết, lại lấy hết chỗ sâm tươi mang theo người mạnh mẽ ngậm vào miệng. Vô Ưu thở hổn hển dựa người vào tường, cứ như vậy để thân thể trượt xuống.
Niệm Mẫn, Niệm Mẫn.... em ở đâu vậy, chị thực sự rất nhớ em..
'
'
'
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, ngoài cửa sổ, những cơn gió tuyết gào thét tuyệt vọng.
"Phò mã, phò mã.... mau mở cửa, mau mở cửa...chuyện lớn không tốt...chuyện lớn không tốt!!!"
Vô Ưu đang mơ mơ màng màng, nghe tiếng đập cửa dồn dập vội vã bật dậy, nhanh chóng khoác thêm hồ cừu che lấp đi thân hình phập phồng đơn bạc, lập cập nương theo ánh đèn dầu leo lét sờ soạng bước tới.
Chỉ thấy Tiểu Hoa mặt cắt không còn giọt máu, vừa thấy Vô Ưu liền bất chấp lễ nghĩa, run giọng thét lên: "Phò mã ngài mau trở lại kinh thành, công chúa...công chúa xảy ra chuyện rồi!"
'
'
'
'
'
'
() Và thế là hết - Chillies
'
'
'
'
Đây là một chương gắn kết rất rất quan trọng, nó gần như làm cho cả bộ truyện rõ ràng, cũng dọn đường để nó có thể lạc địa trần ai.
THẾ NÊN, mình quyết định kỷ niệm chương này bằng một bài hát mình mà mình thấy hợp với nội dung truyện vãi~~~
Há há há há = )))
Cái kết mình cũng đã có thể mường tượng ra, cũng rất muốn viết, nhưng đại khái chỉ còn tuần nữa mình buộc phải trở lại làm việc rồi
Không rõ có thể cố đến đâu.
Chúng ta đồng hành cũng hơn năm rồi. Quả thực thời gian như bóng câu khe cửa nhỉ ^^
Mình thực sự hy vọng nghe được các bạn đóng góp cho mình ý kiến để mình hoàn thành phần chính của bộ truyện này một cách sớm và tốt nhất, thế nên..... nếu có gì muốn nói, có gì cần nói, xin hay cứ mạnh dạn nói đi ạ~~~!!!!!
Trường bình có ý nghĩa nhất, mình sẽ mời đi uống trà sữa ạ = )))
Hà Nội có thể ngàn năm văn vở nhưng nói được là làm được nhé!!!!