Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vô Ưu trong mộng mở to mắt bừng tỉnh, cả người ướt đẫm mồ hôi. Nàng theo bản năng bật dậy thở dốc, thoáng chốc không phân biệt nổi mình ở chỗ nào.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, đem loang lổ vẩy đầy chăn gấm.
Ngoài kia, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Vô Ưu ngây người trong chốc lát để mặc bản thân khẽ run rẩy, nàng đưa hai tay lên ôm mặt, cố gắng làm cho trái tim bình tĩnh lại. Trong đầu, những hình ảnh đan xen giữa quá khứ và hiện tại như thủy triều ào ào lấp đầy tâm trí.
Mãnh liệt và dữ dội, tựa như ánh sáng, nhìn thấy thật rõ ràng, lại không có cách nào đem nó bắt được.
"Chỗ của cô không phải ở đây, thế nên, quay về nhà đi"
Mộc Trà sao?
Bạn cấp ba của nàng tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện trong giấc mơ kỳ quặc đó? Chỗ của mình không phải ở đây.... Lại còn quay về nhà là có ý nghĩa gì?
"Làm sao vậy?" Tích Nguyệt cũng mơ màng đi theo ngồi dậy, giọng nói sơ tỉnh mang theo chút khàn khàn: "Là gặp ác mộng sao?"
Nhìn Vô Ưu mặt mũi trắng bệch như vừa gặp quỷ, Tích Nguyệt trong nháy mặt trở nên thanh tỉnh rất nhiều, một bên vội dùng ống tay áo thay nàng lau đi mồ hôi lã chã, một bên vén rèm định hướng bên ngoài gọi người.
"Ta không sao" Vô Ưu giữ lại nàng, cũng không ngẩng đầu lên: "Mộng thôi"
Tích Nguyệt nghiêng người, đăm chiêu nhìn nàng lảo đảo từ trên giường đi xuống, nương theo ánh trăng tìm đến bàn trà, cũng mặc kệ trà ấm hay lạnh, máy móc ngửa đầu uống hết chén này đến chén khác.
Thực ra nàng cũng không nhớ rõ ràng lắm toàn bộ giấc mơ vừa rồi, nếu nói khắc sâu, chỉ là một "thứ gì đó" giống Mộc Trà, gọi nàng trở về...
...Vì nàng không thuộc về nơi đây....
Vô Ưu xiết chặt chén trà trên tay, lý trí tám chín phần đã trở lại, nhưng thân thể giống như không theo kịp vẫn ở khe khẽ run rẩy, giống như nhắc nhở nàng rằng giấc mộng vừa rồi, cũng không hẳn hoàn toàn là mộng đâu.
Tích Nguyệt đi đến bên cạnh, bằng phẳng bình tĩnh đem phượng đèn thắp sáng. Tiếng lạch cạch vừa dứt, một tiểu thái dương theo động tác của nàng bỗng bừng sáng lên, rọi chiếu cả màn đêm tăm tối.
Vô Ưu thất thần nhìn vào phượng đèn, để mặc cảm giác không khỏe như bóng râm gặp mặt trời dần dần héo rút ra khỏi cơ thể, trả lại sự nóng bỏng nguyên lành vốn có. Công chúa nhìn nàng chậm chạp ngẩng đầu, trong mắt dần dần khôi phục thanh minh, vẫn là có chút ưu tư đưa tay nắm lấy tay nàng, độ ấm vừa phải, không còn lạnh như vừa bị ném vào hầm băng như trước. Lúc này, nàng mới lặng lẽ thở phào, ôn nhu hỏi: "Mơ thấy gì không tốt?"
Vô Ưu gật đầu, rồi lại lắc đầu, nghĩ nghĩ một chút mới rầu rĩ nói: "Một vị cố nhân"
Tích Nguyệt hơi nghiêng đầu làm như tự hỏi trong chốc lát, lại thay nàng đắp lên áo choàng, lúc này xong mới tiếp tục câu chuyện: "Liền vì vậy mà sợ hãi?"
Vô Ưu do dự một chút lắc đầu, nàng đến đây cũng đã mau năm, ký ức về tương lai không nhiều thì ít cũng đã xuất hiện dấu hiệu phai nhạt, nhưng Mộc Trà là người tốt – thôi được, tính cách của bạn ý là có chút kỳ lạ, nhưng nội tâm thật sự rất tốt – điều này là không thể nghi ngờ.
năm, giờ này Mộc Trà có lẽ đã đi làm, hoặc có lẽ đang phiêu bạt đi du lịch ở đâu đó rồi. Rốt cục thì nguyện vọng cả đời của bạn ý chỉ là đi khắp thế gian xem hết mọi cảnh đẹp, ăn hết mọi món ngon..
Vô Ưu thất thần nhìn phượng đèn, đã bao lâu rồi nàng không nhớ đến cuộc sống ở tương lai? Có lẽ là từ vài năm trước, khi nàng chấp nhận sự thật rằng mình xuyên không, và sẽ dùng cả đời vĩnh viễn mắc kẹt ở quá khứ...
Vĩnh viễn mắc kẹt ở quá khứ..
Cảm giác đau đầu đánh úp lại, lục phủ ngũ tạng quay cuồng như say sóng, Vô Ưu bám vào thành trường kỷ cúi gập người, có chút hít thở không thông.
Tích Nguyệt vội vàng đỡ lấy nàng, để nàng dựa vào người mình thở dốc, rốt cục là làm sao vậy? Mơ thấy cố nhân liền có thể khiến cho Vô Ưu tan vỡ đến mức này.. vấn đề là ở vị cố nhân kia, hay vấn đề là ở chuyện gì trong quá khứ?
Muôn ngàn câu hỏi đánh úp lại khiến Tích Nguyệt nhất thời không có biện pháp, nàng luống cuống ôm lấy nàng, để nàng dựa vào hõm vai mình, nhỏ giọng khuyên can : "Đừng nghĩ nữa"
Vô Ưu dựa vào người nàng lắc đầu tỏ ý mình không sao.
"Muốn ta tuyên triệu thái y không?" Tích Nguyệt vẫn không yên tâm hỏi lại.
Vô Ưu tiếp tục lắc đầu, cảm giác chìm nổi nhanh đến cũng nhanh đi, nàng lấy lại bình tĩnh, rồi lại mềm oặt ngã trên trường kỷ, hàm hàm hồ hồ nói: "Không cần, nghỉ một chút liền tốt"
Tích Nguyệt do dự trong chốc lát, nhìn nàng giống như chỉ là thật sự gặp ác mộng, lúc này mới thả tâm cùng nàng song song nằm xuống, khinh thanh tế ngữ: "Muốn cùng ta nói sao?"
Ánh nến lay động, giống như sóng mắt của Vô Ưu, cũng tựa như tâm trạng ngổn ngang của nàng lúc này. Nàng thở dài, xoay người lên nhìn trần nhà, một lúc sau cũng mềm nhẹ đáp lại: "Ta từng đọc trong truyện một câu thế này: "Tô này, ngươi có biết nỗi cô độc của riêng một người là như thế nào không? Có nghĩa là tất cả mọi người xung quanh đều không có liên quan gì tới ngươi cả. Tất cả mọi người rồi sẽ biến mất." ()
Tích Nguyệt nghe vậy hơi cau mày, nhưng cũng chưa nói thêm. Vô Ưu dường như cũng chẳng trông đợi điều gì, dừng lại vài giây rồi tự cố bản thân chậm rãi nói tiếp: "Là rất cô độc"
Vô Ưu lắc đầu cười nhẹ, hai tay gối ra sau đầu, nhìn chằm chằm trần nhà tiếp tục nói: "Bố mẹ ta kết hôn rất muộn, rồi cũng rất khó khăn mới có được ta, là đứa trẻ duy nhất trong nhà, ta lúc đó.... Nói thế nào nhỉ, quả thật là rất được cưng chiều sủng ái, cũng không hẳn là muốn gì được đó, nhưng những thứ gì tốt nhất hai người có thể cho ta, họ liền chưa bao giờ tiếc quá"
"..Mẹ ta luôn nói ta là tâm huyết và thành quả duy nhất cả đời của họ.."
"...Thế nên ta vẫn luôn tự hỏi, đột ngột mất ta rồi, sau này họ sẽ thế nào a?"
Nàng lẩm bẩm, giống như nghiêm túc trưng cầu ý kiến của Tích Nguyệt, càng giống như đang hỏi chính mình, rất nhẹ lập lại: "Sẽ thế nào a?"
Tích Nguyệt hiếm thấy chần chừ, nàng đối với quá khứ của Vô Ưu hiểu biết không sâu, dù cho đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc, xuôi nam ngược bắc, nhưng quá khứ của Vô Ưu vẫn trống rỗng như một làn sương trắng, mù mờ không chút dấu vết.
Giống như người này chưa từng tồn tại.
Bất quá, cũng không sao.
Những điều đó đối với nàng không quan trọng.
Một chút cũng không.
Tích Nguyệt đáy mắt xẹt qua một tia cố chấp, rồi rất nhanh trả lại sự ôn hòa vốn có. Nàng cũng xoay người, cùng Vô Ưu nhìn lên trần nhà, rất lâu sau mới bình thản lên tiếng: "Nàng cô độc sao?"
Vô Ưu nghe vậy sửng sốt, rồi rất nhanh cảm thấy giống như mình lỡ miệng rồi, nàng thấp thấp cười làm lành: "Trước đây là rất cô độc, nhưng bây giờ thì không"
Tình cảm có nhiều loại, và không một thứ tình cảm nào có thể thay thế được cho nhau. Vô Ưu không cảm thấy chuyện mình nhớ về người thân, bạn bè ảnh hưởng gì đến tình cảm của mình và Tích Nguyệt. Dù cho trái tim có dành trọn cho một người, thì vẫn sẽ có lúc nó phải tạm nhường chỗ cho nỗi trống rỗng của sự biệt xứ tha hương, cho tình thân máu mủ ruột thịt, và của cả với những người đã cùng mình chia sẻ thanh xuân nữa.
Tích Nguyệt nhắm mắt, cũng không tỏ ra thế nào với câu trả lời của nàng. Nàng không giống như Vô Ưu, tình thân đối với nàng là một thứ gì đó rất mơ hồ và có thể tùy thời đem ra mặc cả đổi chác. Giống như... sự tồn tại của nàng ngay từ đầu chỉ là cái giá miễn cưỡng phải trả cho mối quan hệ giữa hoàng tộc và Triệu gia, mãi mãi không nói cảm tình, vẫn luôn chỉ là lợi ích..
Cho đến khi Vô Ưu trống rỗng xuất hiện, giống như ông trời rốt cục cũng chịu mở mắt, đưa đến cho nàng một người để nàng cứu vớt lại chút lương tri.
Nàng vẫn cho rằng tình yêu có thể bù đắp được những tiếc nuối của cuộc đời. Nhưng không ngờ, thứ càng tạo nên sự tiếc nuối nhiều hơn lại chính là tình yêu.
Vô Ưu là tất cả tình cảm mà đời này nàng muốn có, là tri kỷ, là bằng hữu, là người thân... là nàng khuynh tẫn một đời sở hữu cảm tình trút xuống.
Thế nên, nàng không cho phép nó có tỳ vết.
Tuyệt đối không.
"Nơi này.." Tích Nguyệt đột ngột xoay người đè lên nàng, xem nhẹ sự sửng sốt của người nằm dưới, từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi đưa tay vuốt ve theo từng đường cong trên khuôn mặt nàng, lại như lông vũ lướt qua cần cổ trắng nõn thon dài, chầm chậm lưu luyến nơi ngực trái, cảm nhận ở nơi đó có một trái tim mạnh mẽ hữu lực: "...là của ta sao?"
Vô Ưu ngoài ý muốn lúc sau lại bình tĩnh rất nhiều, đôi mắt đen láy sáng sủa sao đêm ngước nhìn lên, như chỉ vì người mà lấp lánh. Nàng cười cười ôn hòa đáp lại: "Là của nàng"
"Thật sao? Không hối hận?" Tích Nguyệt cũng hồi cười, con ngươi hổ phách như tà dương ngả bóng, sâu không thấy đáy.
"Không hối hận" Vô Ưu lắc đầu, đưa tay lướt qua khoé môi dưới của Tích Nguyệt, tinh nghịch nhướn mày, mười phần ám chỉ.
Tích Nguyệt ý cười càng thêm rõ ràng, để mặc nàng phóng hỏa khiêu khích, vẫn là ôn ôn nhu nhu thì thầm: "Vậy thì..."
"...Nếu sau này phò mã muốn đi đâu..." Tích Nguyệt một tay vẫn đặt trên ngực trái, một tay dịu dàng vuốt ve gò má nàng, cúi người xuống hơi chút dùng lực để Vô Ưu không có cách nào rời mắt khỏi mình, lúc này mới nhu nhu tiếp tục nói: "...Nếu ngài còn muốn rời khỏi, liền phiền toái ngài đem nó trả lại cho ta, tốt không?"
Ủa, xong rồi tôi dùng cái gì để sống má?
Vô Ưu bị chính suy nghĩ của mình là cho bật cười, nếu là trước đây nghe thấy vậy, nàng đã quay xe chạy mất dép. Nhưng mà bây giờ a....
"Tốt thôi" Vô Ưu ánh mắt cuồn cuộn tình tố, nghiêm túc nói: "Chỉ sợ công chúa luyến tiếc"
"Sẽ không" Tích Nguyệt lập tức đáp lời, tà dương trong mắt đỏ như máu, là điên cuồng, là thề độc, cũng là cả đời chấp nhất: "Phò mã nếu thật muốn rời đi, vậy đừng trách thiếp dùng chính đôi tay này đem trái tim ngài cầm lại!"
Không phải là Giữ, mà là Cầm.
Vô Ưu lần này quả thực cười thành tiếng, đời này, hai người chúng ta đúng là chỉ bại bởi nhau.
"Một lời đã định!" Vô Ưu gật đầu, híp mắt cười đầy vẻ tính kế. Tích Nguyệt cũng bất chấp nàng muốn làm gì, vẫn dịu dàng lưu luyến ở trên người nàng qua lại vuốt ve
"Thế nhưng mà.. Công chúa, ngài cũng là thương nhân a, ngài biết cuộc trao đổi nào cũng cần sự công bằng mới có thể hài hòa, bền vững đúng không?" Vô Ưu nhếch mép cười giảo hoạt, như hồ ly nhìn thấy miếng thịt, định há mồm tranh thủ cắn miếng thật to: "Ta giao trái tim của mình cho ngài, đổi lại ta có thể được gì?"
Một lần chơi lớn xem em có trầm trồ?? Hí hí hí... hổ không gầm em lại tưởng chụy bị viêm họng! phen này chết với chụy em ơii~
"Phò mã học tập thương nghiệp quả nhiên có thành tựu a" Tích Nguyệt vân đạm phong khinh nhìn tiểu hồ ly giảo hoạt vẫy đuôi, trong mắt ý cười nở rộ, rực rỡ như hoa quỳnh: "Trái tim ngài quý giá như vậy, quả thật là không thể cứ chấp tay tùy ý đưa đi được"
Tích Nguyệt nghiêm túc nhìn nàng, tiếu ý không giảm, một lời tiếp theo nói ra nhẹ tựa lông hồng, nhưng đối với Vô Ưu chẳng khác gì búa tạ ngàn cân, vô duyên vô cớ đem nàng đập chết.
"Thần thiếp đọc sách không nhiều, nhưng cũng biết nữ tử lập thân, quan trọng nhất là trinh tiết" Tích Nguyệt vân đạm phong khinh nhìn ai đó dần dần hóa đá: "Vừa hay ta đêm đầu vẫn còn thay phò mã giữ gìn, hôm nay liền đưa nó cho ngài hưởng dụng, xem như chút thành ý.."
Tích Nguyệt cúi xuống, cùng nàng tóc mai chạm nhau, lại ở bên tai nàng khẽ cười, thì thầm rất nhỏ: "Như vậy công bằng rồi chứ, phò mã của ta?"
Moá... câu này quen lắm này....
'
'
'
'
() Đảo Tường Vy - An Ni Bảo Bối
'
'
Chuyên mục Tâm sự lảm nhảm:
「(⑅ ◔ω◔「)三 「(⑅ ◔ω◔「)三「(⑅ ◔ω◔「)三
Tự nhiên có nhiều điều muốn nói mà ko biết nói từ đâu =)))
Điều : Mình thích cái tên Mộc Trà , rất thích
Điều : Vô Ưu thấy câu này quen vì Tích Nguyệt từng bẫy "hổ" bằng câu này rồi, mời các bạn đọc lại chương
Vô Ưu chỉ được học rằng phải công bằng, còn công bằng thế nào thì chưa ai nói cho ẻm
Điều : Hôm trước có bạn comment khen mình tả cảnh tốt, mình mừng gần chết luôn, vì nếu nói bộ truyện này mình hài lòng nhất về điều gì, thì đó là tả cảnh đó mấy má ơi =))
Nhưng.Không.Một.Ai.Khen.Điều.Đó.Cả...
Tổn thương vô đối ( 'Д`ι) mỗi đoạn tả cảnh không phải cứ viết là được đâu má, đôi khi chỉ có - dòng thôi mà có thể mất vài tiếng chỉnh sửa, thay từ, tìm từ, đối chiếu, tham khảo tư liệu mới ra được đó. (¦ꇤ ꒱
Nhưng.Không.Một.Ai.Quan.Tâm.Đúng.Không...... (¦ꇤ ꒱ (¦ꇤ ꒱
Cry me a river
Điều : Muốn trở lại thêm phần kiến thức như trước mà sợ các bạn chê khô khan dài dòng...
Điều : CHÚ Ý CHÚ Ý CHÚ Ý...
Hát... đúng vậy, mình đang rất nghiêm túc về chuyện Hát.
Các bạn nếu ủng hộ mình ngay từ đầu và chịu khó bỏ chút thời gian nghe mình lảm nhảm ở mỗi chương thì đều biết mình là gái thẳng... À không, thực ra giống như Asexual hơn.
- mùa khoai mùa lúa còn chưa có mảnh tình vắt vai nào thì các bạn trông đợi gì về việc mình sẽ Hát chứ =)))
Nhưng mặc dù mình ko có chút xíu nào hứng thú với nó, mình vẫn cảm thấy Hát trong tình cảm chân thành là sự thăng hoa lớn nhất của tình yêu (trong tình cảm chân thành và sự đồng thuận tuyệt đối, an toàn giữa đôi bên - xin cẩn thận nhắc lại gạch chân)
Thế nên mình cũng nghĩ là nên Hát. Nó giống như sự gắn kết và đảm bảo trong tình huống và hoàn cảnh này vậy.
Nhưng mình không biết viết (luẩn quẩn lại ý đầu...ahuhu)
Được rồi, vào vấn đề chính thế này, trước đây mình có nhận được một lời mời hợp tác tự nguyện của một độc giả bách hợp, bạn ý .... nói thế nào nhỉ... rất có thể giúp mình viết hoặc chỉnh sửa Hát.
Cho nên, ừ.... có thể sẽ có Hát.
Nhưng mình không biết viết (tiếp tục luẩn quẩn lại ý đầu...ahuhu)
Nên, quyết định thế này, nếu chap này được trên votes + comments ý kiến nghiêm túc về lợi thế của HÁT hoặc ý kiến về truyện.
Thì mình sẽ chắp tay viết H cho truyện này.
Và để cho công bằng (), comments sẽ được tính là hợp lệ nếu như có người đọc khác comments + (reply) lại cho comments đấy.
Và lại để cho công bằng (), thì mình xin phép được bổ sung thêm một điều nữa ️
Những bạn nào không thích Hát hoặc phản đối Hát , dù với bất kỳ lý do gì, thì cứ comments, chỉ cần nó được người khác reply + thì mình sẽ tính nó là điểm trừ.
Đây là sự công chính nhất () cho cả hai đối tượng độc giả ~^^~
Các bạn có thể kêu gọi, mượn nick, post lên các diễn đàn truyện bách hợp, Facebook confessions kêu gọi hỗ trợ thế nào cũng được nhé =))
Tại sao lại nhiều đến vậy =)) Vì nếu đạt đến mức đó thì nó sẽ giống như =)) phát âm theo kiểu Thái giống chữ Hahaha =)) cũng giống như mình tự cười vào cái mặt thiếu đánh của bản thân vậy..
Há Há Há Há Há (ㅎᴗㅎ )
Mình cũng không phải là tự nhiên muốn viết, một nguyên nhân nữa là cũng muốn bù đắp cho độc giả của