Tại nhà hàng Mỹ Kim tại thành phố Thượng Hải.
“Cháu có thể rửa bát nhanh tay lên được không?” Một người phụ nữ trung niên nói với cô gái đang rửa bát thuê. Cô gái tên là Trương Tiểu Kiều. Cô có mái tóc màu đen óng mượt, búi gọn gàng sau gáy. Làn da trắng mịn màng. Đôi mắt màu hạt dẻ, to tròn. Cô “Dạ” một tiếng, đôi tay trắng nõn cũng đẩy nhanh tốc độ rửa bát.
Người phụ nữ trung niên tên là Trần Phượng. Bà rất yêu quý Tiểu Kiều. Không chỉ vì cô hiền lành, chăm chỉ, ngoan ngoãn mà còn vì hoàn cảnh và ý chí quật cường của cô.
Tan làm, Tiểu Kiều mệt mỏi bước đi. Thế nhưng vừa bước đến trước mặt Trần Phượng thì cô lại nở một nụ cười thật tươi. Đơn giản là vì… cô thích bà ấy. Bà ấy không nhìn cô khinh bỉ mà ngược lại, còn đối xử rất tốt với cô.
Cô bước ra khỏi cửa hàng, tâm trạng thực uể oải. Cô không muốn về nhà để gặp mặt những người không phải ruột thịt đó. Mẹ cô đã mất từ khi cô lên năm. Bố cô, năm cô bảy tuổi, cư nhiên lại đưa một người đàn bà về nói là mẹ kế của cô. Bà ta chính là bạn thân của mẹ cô. Bà ta với cha cô có một đứa con sáu tuổi. Điều đó cũng có nghĩa là…… ông đã ngoại tình. Đến lúc mẹ cô mất thì mang đứa con đó về và chăm sóc thực chu đáo. Ba không thích cô, chỉ bởi vì ông không yêu mẹ cô.
Từ lúc mẹ kế về ở, cô phải làm rất nhiều việc mà không thể than vãn. Cô nhiều lúc bị ốm mà vẫn phải nai lưng ra làm việc. Cô không muốn về ngôi nhà mà căn bản không phải của cô.
Thế nhưng, kiểu gì thì đó cũng là ngôi nhà mà cô từng lớn lên. Cô sẽ làm việc, sẽ thành đạt, nổi tiếng và khiến cho những người phản bội mẹ cô phải đau khổ.
Đến cổng nhà, cô lưỡng lự một lúc rồi bước vào. Mọi người đang ngồi ăn cơm tối. Mẹ kế của cô – Liễu Kim Hoa – lên tiếng: “Mày làm gì mà lâu thế hả?” Cô không đáp lại, bởi vì cô biết, dù cô về sớm hay về muộn thì cũng phải đợi bọn họ ăn xong để lấy cơm thừa ăn.
“Mày không có mồm hả con kia?” Trương Quốc Vinh – bố cô – quát.
“Thôi, cha đừng mắng chị ấy nữa. Chị ấy phải làm thêm mà.” Trương Mạn Ngọc – con gái riêng của cha cô – nói hộ. Tiểu Kiều cười thầm trong bụng. Nói ngon nói ngọt trước mặt hai người kia để rồi cho họ thấy cô ta là người lương thiên. Nhưng ai biết được rằng, cô ta chính là giả vờ nhu mì để cầu sự thương hại từ cha mẹ.
“Con gái à, con không cần nói giúp cô ta” Kim Hoa lên tiếng.
“Nhưng mà chị ấy rất đáng thương mà. Mẹ không thấy sao?” Mạn Ngọc lại nói. Tuy lời nói quả thực động lòng người nhưng hàm ý lại là mỉa mai.
“Con gái à, con nhỏ đó không đáng để con quan tâm đâu.” Kim Hoa nghe con gái nói vậy thì càng thêm ghét Tiểu Kiều.
“Nhưng mà… nhưng mà…” Mạn Ngọc nói rồi bật ra tiếng khóc nức nở.
Tiểu Kiều đứng một bên nghe mà sởn hết cả gai ốc. Màn diễn tình mẫu tử này thật nhàm chán quá. Cô không hiểu nổi, ngày nào cũng diễn đi diễn lại cái màn kịch này mà không thấy chán hay sao?
Thấy Tiểu Kiều không có phải ứng gì, lại nhìn Mạn Ngọc đang khóc nức nở, Quốc Vinh càng thêm tức giận. “Tiểu Kiều, mày đi đâu mà muộn như thế này mới về? Mày khiến em gái mày lo lắng như vậy, lại còn nói hộ mày như vậy mà không xin lỗi một câu hả?”
Tiểu Kiều ngán ngẩm: “Tôi sai ở chỗ nào chứ? Tôi đâu có nhờ nó thanh minh hộ đâu?”
“Mày… mày đúng thật là làm tao tức chết mà. Tao ước gì tao không sinh ra mày.” Quốc Vinh tức giận nhưng không nói được gì, chỉ có thể quát bừa.
Tiểu Kiều không muốn nghe nữa. Cô bước lên tầng 3. Nói cho hoa mĩ vậy thôi chứ thực ra nó là một cái gác xếp không hơn không kém. Ở đây chỉ có một căn phòng nhỏ và đó cũng chính là phòng của cô. Căn phòng được trang trí đơn giản, mọi vật được sắp xếp gọn gàng. Đây là nơi mà cô có thể cất giữ mọi bí mật của mình vì cô biết chắc chắn rằng bọn họ sẽ chẳng bao giờ mò lên cái gác xếp này.
Tiểu Kiều mệt mỏi, ngả lưng xuống chiếc giường đơn màu nâu nhỏ nhắn. Trong đầu cô hiện lên suy nghĩ: “Mai mình sẽ tìm một việc nữa để có thêm tiền. Rồi mình sẽ ra ngoài ở riêng. Fighting”
Tại nhà hàng Mỹ Kim tại thành phố Thượng Hải.
“Cháu có thể rửa bát nhanh tay lên được không?” Một người phụ nữ trung niên nói với cô gái đang rửa bát thuê. Cô gái tên là Trương Tiểu Kiều. Cô có mái tóc màu đen óng mượt, búi gọn gàng sau gáy. Làn da trắng mịn màng. Đôi mắt màu hạt dẻ, to tròn. Cô “Dạ” một tiếng, đôi tay trắng nõn cũng đẩy nhanh tốc độ rửa bát.
Người phụ nữ trung niên tên là Trần Phượng. Bà rất yêu quý Tiểu Kiều. Không chỉ vì cô hiền lành, chăm chỉ, ngoan ngoãn mà còn vì hoàn cảnh và ý chí quật cường của cô.
Tan làm, Tiểu Kiều mệt mỏi bước đi. Thế nhưng vừa bước đến trước mặt Trần Phượng thì cô lại nở một nụ cười thật tươi. Đơn giản là vì… cô thích bà ấy. Bà ấy không nhìn cô khinh bỉ mà ngược lại, còn đối xử rất tốt với cô.
Cô bước ra khỏi cửa hàng, tâm trạng thực uể oải. Cô không muốn về nhà để gặp mặt những người không phải ruột thịt đó. Mẹ cô đã mất từ khi cô lên năm. Bố cô, năm cô bảy tuổi, cư nhiên lại đưa một người đàn bà về nói là mẹ kế của cô. Bà ta chính là bạn thân của mẹ cô. Bà ta với cha cô có một đứa con sáu tuổi. Điều đó cũng có nghĩa là…… ông đã ngoại tình. Đến lúc mẹ cô mất thì mang đứa con đó về và chăm sóc thực chu đáo. Ba không thích cô, chỉ bởi vì ông không yêu mẹ cô.
Từ lúc mẹ kế về ở, cô phải làm rất nhiều việc mà không thể than vãn. Cô nhiều lúc bị ốm mà vẫn phải nai lưng ra làm việc. Cô không muốn về ngôi nhà mà căn bản không phải của cô.
Thế nhưng, kiểu gì thì đó cũng là ngôi nhà mà cô từng lớn lên. Cô sẽ làm việc, sẽ thành đạt, nổi tiếng và khiến cho những người phản bội mẹ cô phải đau khổ.
Đến cổng nhà, cô lưỡng lự một lúc rồi bước vào. Mọi người đang ngồi ăn cơm tối. Mẹ kế của cô – Liễu Kim Hoa – lên tiếng: “Mày làm gì mà lâu thế hả?” Cô không đáp lại, bởi vì cô biết, dù cô về sớm hay về muộn thì cũng phải đợi bọn họ ăn xong để lấy cơm thừa ăn.
“Mày không có mồm hả con kia?” Trương Quốc Vinh – bố cô – quát.
“Thôi, cha đừng mắng chị ấy nữa. Chị ấy phải làm thêm mà.” Trương Mạn Ngọc – con gái riêng của cha cô – nói hộ. Tiểu Kiều cười thầm trong bụng. Nói ngon nói ngọt trước mặt hai người kia để rồi cho họ thấy cô ta là người lương thiên. Nhưng ai biết được rằng, cô ta chính là giả vờ nhu mì để cầu sự thương hại từ cha mẹ.
“Con gái à, con không cần nói giúp cô ta” Kim Hoa lên tiếng.
“Nhưng mà chị ấy rất đáng thương mà. Mẹ không thấy sao?” Mạn Ngọc lại nói. Tuy lời nói quả thực động lòng người nhưng hàm ý lại là mỉa mai.
“Con gái à, con nhỏ đó không đáng để con quan tâm đâu.” Kim Hoa nghe con gái nói vậy thì càng thêm ghét Tiểu Kiều.
“Nhưng mà… nhưng mà…” Mạn Ngọc nói rồi bật ra tiếng khóc nức nở.
Tiểu Kiều đứng một bên nghe mà sởn hết cả gai ốc. Màn diễn tình mẫu tử này thật nhàm chán quá. Cô không hiểu nổi, ngày nào cũng diễn đi diễn lại cái màn kịch này mà không thấy chán hay sao?
Thấy Tiểu Kiều không có phải ứng gì, lại nhìn Mạn Ngọc đang khóc nức nở, Quốc Vinh càng thêm tức giận. “Tiểu Kiều, mày đi đâu mà muộn như thế này mới về? Mày khiến em gái mày lo lắng như vậy, lại còn nói hộ mày như vậy mà không xin lỗi một câu hả?”
Tiểu Kiều ngán ngẩm: “Tôi sai ở chỗ nào chứ? Tôi đâu có nhờ nó thanh minh hộ đâu?”
“Mày… mày đúng thật là làm tao tức chết mà. Tao ước gì tao không sinh ra mày.” Quốc Vinh tức giận nhưng không nói được gì, chỉ có thể quát bừa.
Tiểu Kiều không muốn nghe nữa. Cô bước lên tầng . Nói cho hoa mĩ vậy thôi chứ thực ra nó là một cái gác xếp không hơn không kém. Ở đây chỉ có một căn phòng nhỏ và đó cũng chính là phòng của cô. Căn phòng được trang trí đơn giản, mọi vật được sắp xếp gọn gàng. Đây là nơi mà cô có thể cất giữ mọi bí mật của mình vì cô biết chắc chắn rằng bọn họ sẽ chẳng bao giờ mò lên cái gác xếp này.
Tiểu Kiều mệt mỏi, ngả lưng xuống chiếc giường đơn màu nâu nhỏ nhắn. Trong đầu cô hiện lên suy nghĩ: “Mai mình sẽ tìm một việc nữa để có thêm tiền. Rồi mình sẽ ra ngoài ở riêng. Fighting”