Thiên Lăng liếc mắt nhìn Hậu Phát. Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cái tên biến thái ấy.
“Anh còn gì để nói nữa không?” Tư Minh thấy anh trai mình liếc hắn như vậy thì hỏi hắn một câu, ít nhất cũng phải để cho hắn giải thích cặn kẽ rồi xử sau cũng được.
“Tôi… tôi chưa làm gì hết cả. Con nhỏ chết tiệt đó đá tôi. Nó biết võ đó.” Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào Tiểu Kiều.
Mọi người đưa mắt nhìn Tiểu Kiều. Cô vội xua tay, “Tôi không hề biết võ. Là hắn tự nghĩ ra.”
“Thôi không nói nữa. Mau sa thải tên đó, lập tức đưa người mới đến thay.” Thiên Lăng nói.
“Con nhỏ kia, tất cả là tại mày.” Hậu Phát tức giận quát. Chức vị tổng giám đốc này hắn phải dừng bao nhiêu thủ đoạn mới dành được, vậy mà tất cả lại biến mất chỉ vì một con nhỏ ư? Hắn không cam lòng.
Càng nghĩ, hắn càng tức. Hắn lập tức đứng dậy, tay nắm thành quyền, hướng thẳng mặt Tiểu Kiều. Hắn phải lật bộ mặt xấu xa của con nhỏ này ra, để hắn thành người bị hại, vậy mới có thể giữ lại vị trí.
Tiểu Kiều thấy hắn chuẩn bị đấm vào mặt cô, cũng không giơ tay ra đỡ. Cô biết hắn muốn gì. Nếu cô đỡ thì chắc chắn mai cô sẽ được lên trang nhất tờ báo với nội dung: Tiện nữ cố ý hãm hại tổng giám đốc Lương. Vậy nên cứ đứng im, cô chỉ bị đánh một quyền thôi, cũng không có gì đáng kể lắm.
Cú đấm sắp đến mặt, Tiểu Kiều nhắm mắt lại. Một giây… hai giây… ba giây… Không thấy đau! Cô mở mắt ra thì thấy Thiên Lăng đang đứng trước mặt cô, tay phải của anh đang giữ tay của Hậu Phát lại. Rồi Thiên Lăng hất mạnh tay Hậu Phát ra, làm hắn ngã xuống dưới đất.
“Đưa tên này đi ngay cho tôi.” Thiên Lăng tức giận quát. Anh thực sự rất tức giận. Không chỉ vì Hậu Phát muốn đánh cô mà còn vì cô không chịu né, lại đứng im chờ hắn đấm.
Thiên Lăng kéo tay Tiểu Kiều, dẫn cô đến một căn phòng. Tư Minh thấy thế thì lon ton bám theo sau. Anh muốn xem trò vui. Không biết anh hai sẽ làm gì với cô gái kia đây.
Thiên Lăng đây cô vào, đóng sầm cửa lại. Tiểu Kiều không biết anh muốn làm gì. Cô lên tiếng, “Anh kéo tôi vào đây làm gì?”
Thiên Lăng không nói gì. Anh tiến lên phía trước, Tiểu Kiều thấy thế thì lùi lại sau.
Một người tiến, một người lùi.
Chẳng mấy chốc, lưng cô chạm phải tường. Tiểu Kiều không lùi được nữa, đánh bạo nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Thiên Lăng.
“Anh muốn làm gì?” Tiểu Kiều hỏi, trong lời nói mang theo thanh âm sợ sệt. Đúng vậy, hiên tại cô rất sợ. Khuôn mặt của anh lạnh như băng, hơi thở lại mang theo sự nguy hiểm, đã vậy lại càng ngày càng tiến sát tới gần cô. Thử hỏi không sợ sao được?
“Tại sao lại không đỡ?” Thiên Lăng hỏi. Anh biết chắc chắn rằng cô có thể đỡ nó nhưng tại sao lại không đỡ chứ? “Để bị đánh chẳng lẽ vui lắm sao?”
Tiểu Kiêu nhíu mày, “Ai nói bị đánh thì vui? Chỉ bọn thích bị ngược đãi mới thích. Tôi đây là người bình thường mà.”
“Tôi hỏi tại sao lại không đỡ?” Thiên Lăng nói lớn.
“Tôi không muốn lên trang đầu tờ báo ngày mai vì đánh một người đâu.” Tiểu Kiều bĩu môi. Cái này là cô đang suy nghĩ cho tương lai tươi sáng của cô nha!
“Em có thể nói cho tôi biết.” Thiên Lăng nói.
Tiểu Kiều ngẫm nghĩ một lát, thấy Thiên Lăng nói cũng đúng. Có tổng giám đốc anh tuấn cao ngạo mà mình thì là thư ký riêng, việc gì lại phải tự thân vận động cơ chứ? Có chỗ dựa mà lại không dựa. Ngu thiệt!
Trong lúc Tiểu Kiều vẫn đang bận chửi rủa chính mình ngu ngốc thì Thiên Lăng vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cô. Lòng anh lúc này thực sự rối bời. Anh sợ cô nói rằng hai người không quan hệ gì, rằng chỉ là sếp với thư ký thôi. Anh rất sợ cô nói ra những lời đó.
“Ừm. Sau này sẽ nhờ.” Tiểu Kiều quyết định sẽ ôm cái đùi lớn này. Núi cao trước mặt không ôm thì sau này chắc chắn sẽ hối hận.
Thiên Lăng như mở cờ trong bụng. Cười tươi vui vẻ bước ra khỏi phòng. Anh quả thật đã suy nghĩ nhiều rồi. Giờ còn phải bàn bạc công việc với đối tác nữa, mau mau quay về thôi.
Thiên Lăng liếc mắt nhìn Hậu Phát. Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cái tên biến thái ấy.
“Anh còn gì để nói nữa không?” Tư Minh thấy anh trai mình liếc hắn như vậy thì hỏi hắn một câu, ít nhất cũng phải để cho hắn giải thích cặn kẽ rồi xử sau cũng được.
“Tôi… tôi chưa làm gì hết cả. Con nhỏ chết tiệt đó đá tôi. Nó biết võ đó.” Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào Tiểu Kiều.
Mọi người đưa mắt nhìn Tiểu Kiều. Cô vội xua tay, “Tôi không hề biết võ. Là hắn tự nghĩ ra.”
“Thôi không nói nữa. Mau sa thải tên đó, lập tức đưa người mới đến thay.” Thiên Lăng nói.
“Con nhỏ kia, tất cả là tại mày.” Hậu Phát tức giận quát. Chức vị tổng giám đốc này hắn phải dừng bao nhiêu thủ đoạn mới dành được, vậy mà tất cả lại biến mất chỉ vì một con nhỏ ư? Hắn không cam lòng.
Càng nghĩ, hắn càng tức. Hắn lập tức đứng dậy, tay nắm thành quyền, hướng thẳng mặt Tiểu Kiều. Hắn phải lật bộ mặt xấu xa của con nhỏ này ra, để hắn thành người bị hại, vậy mới có thể giữ lại vị trí.
Tiểu Kiều thấy hắn chuẩn bị đấm vào mặt cô, cũng không giơ tay ra đỡ. Cô biết hắn muốn gì. Nếu cô đỡ thì chắc chắn mai cô sẽ được lên trang nhất tờ báo với nội dung: Tiện nữ cố ý hãm hại tổng giám đốc Lương. Vậy nên cứ đứng im, cô chỉ bị đánh một quyền thôi, cũng không có gì đáng kể lắm.
Cú đấm sắp đến mặt, Tiểu Kiều nhắm mắt lại. Một giây… hai giây… ba giây… Không thấy đau! Cô mở mắt ra thì thấy Thiên Lăng đang đứng trước mặt cô, tay phải của anh đang giữ tay của Hậu Phát lại. Rồi Thiên Lăng hất mạnh tay Hậu Phát ra, làm hắn ngã xuống dưới đất.
“Đưa tên này đi ngay cho tôi.” Thiên Lăng tức giận quát. Anh thực sự rất tức giận. Không chỉ vì Hậu Phát muốn đánh cô mà còn vì cô không chịu né, lại đứng im chờ hắn đấm.
Thiên Lăng kéo tay Tiểu Kiều, dẫn cô đến một căn phòng. Tư Minh thấy thế thì lon ton bám theo sau. Anh muốn xem trò vui. Không biết anh hai sẽ làm gì với cô gái kia đây.
Thiên Lăng đây cô vào, đóng sầm cửa lại. Tiểu Kiều không biết anh muốn làm gì. Cô lên tiếng, “Anh kéo tôi vào đây làm gì?”
Thiên Lăng không nói gì. Anh tiến lên phía trước, Tiểu Kiều thấy thế thì lùi lại sau.
Một người tiến, một người lùi.
Chẳng mấy chốc, lưng cô chạm phải tường. Tiểu Kiều không lùi được nữa, đánh bạo nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Thiên Lăng.
“Anh muốn làm gì?” Tiểu Kiều hỏi, trong lời nói mang theo thanh âm sợ sệt. Đúng vậy, hiên tại cô rất sợ. Khuôn mặt của anh lạnh như băng, hơi thở lại mang theo sự nguy hiểm, đã vậy lại càng ngày càng tiến sát tới gần cô. Thử hỏi không sợ sao được?
“Tại sao lại không đỡ?” Thiên Lăng hỏi. Anh biết chắc chắn rằng cô có thể đỡ nó nhưng tại sao lại không đỡ chứ? “Để bị đánh chẳng lẽ vui lắm sao?”
Tiểu Kiêu nhíu mày, “Ai nói bị đánh thì vui? Chỉ bọn thích bị ngược đãi mới thích. Tôi đây là người bình thường mà.”
“Tôi hỏi tại sao lại không đỡ?” Thiên Lăng nói lớn.
“Tôi không muốn lên trang đầu tờ báo ngày mai vì đánh một người đâu.” Tiểu Kiều bĩu môi. Cái này là cô đang suy nghĩ cho tương lai tươi sáng của cô nha!
“Em có thể nói cho tôi biết.” Thiên Lăng nói.
Tiểu Kiều ngẫm nghĩ một lát, thấy Thiên Lăng nói cũng đúng. Có tổng giám đốc anh tuấn cao ngạo mà mình thì là thư ký riêng, việc gì lại phải tự thân vận động cơ chứ? Có chỗ dựa mà lại không dựa. Ngu thiệt!
Trong lúc Tiểu Kiều vẫn đang bận chửi rủa chính mình ngu ngốc thì Thiên Lăng vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cô. Lòng anh lúc này thực sự rối bời. Anh sợ cô nói rằng hai người không quan hệ gì, rằng chỉ là sếp với thư ký thôi. Anh rất sợ cô nói ra những lời đó.
“Ừm. Sau này sẽ nhờ.” Tiểu Kiều quyết định sẽ ôm cái đùi lớn này. Núi cao trước mặt không ôm thì sau này chắc chắn sẽ hối hận.
Thiên Lăng như mở cờ trong bụng. Cười tươi vui vẻ bước ra khỏi phòng. Anh quả thật đã suy nghĩ nhiều rồi. Giờ còn phải bàn bạc công việc với đối tác nữa, mau mau quay về thôi.