"Ông nội" Diệp Phi đi vào trong thư phòng, thuận tay khép cửa.
"Mau chóng cắt đứt đi, hai ngày nữa Lâm Hiểu sẽ từ nước ngoài trở về, các con mau chóng bàn chuyện hôn sự, ông không muốn để đến lúc đó con bé thấy người phụ nữ kia sẽ không vui." Ông cụ giống như kể ra một chuyện hết sức bình thường, nhưng trong lời nói không để cho thương lượng cùng phản kháng.
"Không thể, ông nội, chuyện khác cháu có thể tận lực làm theo yêu cầu của người, nhưng việc này tuyệt đối không có khả năng, Tuyết Nhi là người vợ mà cháu sẽ lấy đời này, ngoài cô ấy ra, cháu sẽ không cưới ai khác." Diệp phi kiên định nói ra.
"Láo xược" ông cụ nổi giận, vỗ lên bàn một cái, tay không ngừng run rẩy, cặp ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Diệp Phi dường như muốn phun ra lửa."Bảy năm trước, cháu vì người phụ nữ kia làm trái ngược ý của ta mà chạy đi học y, hôm nay cháu lại vì một người phụ nữ khác giẫm lên vết xe đổ sao, ông nói cho cháu biết, cháu phảu kết hôn với Lâm Hiểu, không muốn cưới cũng phải cưới, cái nhà này vẫn là ông "định đoạt" ông cụ tức giận nói.
"Muốn kết hôn các ngươi đi mà làm, nhưng chú rể trong hôn lễ không phải là cháu " Diệp Phi không vui xoay mặt.
"Cháu, Diệp Phi, cháu cho rằng cánh cháu đã cứng cáp có phải không, ông nói cho cháu biết, đừng trách ông nội độc ác, nếu không người phụ nữ kia, tuyệt không dễ chịu" ông cụ lại nói lời độc ác.
Vừa nghe thấy ông cụ lấy Tuyết Nhi uy hiếp hắn, Diệp Phi phát hỏa "Ông nội, cháu hiện tại nói cho ông biết, nếu ông dám tổn thương đến Tuyết Nhi một chút nào, đừng trách người cháu trai này không giữ tình cảm và thể diện, đến lúc đó ông mất không chỉ là Tôn Tử duy nhất của ông."
"Cháu... cháu..." Nói còn chưa nói xong. Tay ông cụ gắt gao đè lên ngực miệng mở lớn thở dốc, sau đó lâm vào bóng tối.
"Ông nội. Ông nội" Diệp Phi vội vàng kêu, đỡ lấy ông cụ.
"Diệp thiếu gia, ông cụ chỉ là nhất thời khí huyết công tâm, nhưng nói vậy bệnh của ông cụ thiếu gia cũng biết, vài năm gần đây thân thể ông cụ không bằng lúc trước, ngàn vạn lần đừng để cho ông chịu bất cứ kích thích nào?" Bác sỹ gia đình nói với Diệp Phi.
"Ừ, tôi biết, cám ơn ông, bác sỹ Diệp". Đúng vậy , mình thân là bác sỹ làm sao có thể không biết thân thể ông cụ, bởi vì nghĩ đến thân thể của ông, cho nên mới trở về tiếp quản công ty, bản thân cũng muốn thuận theo ý của ông, nhưng chỉ có chuyện Tuyết Nhi này thì tuyệt không thể thỏa hiệp, Tuyết Nhi vì mình mà trở lại, hai năm qua có Tuyết Nhi, Diệp Phi thật sự cực kỳ hạnh phúc, phần hạnh phúc này mình muốn giữ cả đời, quyết không thể để mất đi.
"Anh Phi" Đầu Tuyết Nhi thò ở cửa nhìn, dáng vẻ đáng yêu làm cho tâm tình Diệp Phi tốt lên một chút, Tuyết Nhi vừa trở về còn chưa đến phòng đã nghe thấy ông cụ té xỉu Tuyết Nhi cực kì lo lắng, tuy mới lần đầu tiên gặp, nhưng dù sao cũng là ông nội của anh Phi, cũng là ông nội của mình, muốn đến thăm ông cụ, nhưng mơ hồ cảm thấy được chuyện ông cụ té xỉu dường như cùng với mình có chút quan hệ, lại sợ ông cụ mất hứng, nhưng vẫn không kìm nén được đến đây.
"Tuyết Nhi, sao em lại tới đây, cơm ăn chưa, có đói bụng không?" Diệp Phi đi về phía cửa, "Anh Phi" Tuyết Nhi nhào vào trong lòng Diệp Phi, "Ông nội có khỏe không, có phải do Tuyết Nhi không, ông nội không thích Tuyết Nhi cho nên mới. . .
"Nói linh tinh cái gì, Tuyết Nhi, đừng nghĩ ngợi lung tung, Tuyết Nhi của anh đáng yêu xinh đẹp như vậy làm sao có thể có người không thích? Ông nội chỉ là lớn tuổi, thân thể không được tốt, hiện tại cần phải nghỉ ngơi, anh đưa em trở về phòng trước được không?"
"Thật vậy không? Tuyết Nhi lập tức trở về, không quấy rầy ông nội nghỉ ngơi." Tuyết Nhi nhu thuận rời khỏi ngực Diệp Phi, cùng Diệp phi trở về phòng,
Sau khi đưa Tuyết Nhi trở về phòng, dặn dò Tuyết Nhi một chút chuyện, Diệp Phi lập tức trở lại phòng ông nội chờ đợi, Tuyết Nhi ngây ngốc ở trong phòng thu dọn hành lý, trong thời gian này Tuyết Nhi không có ở đây Diệp phi sống cũng không tồi, mỗi ngày phái người dọn dẹp, quần áo cũng thường xuyên giặt sạch, cũng không bởi vì Tuyết Nhi đột nhiên trở về mà trở tay không kịp, đơn giản sửa sang lại quần áo xong, Tuyết Nhi chuẩn bị di ngủ, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được, bệnh của ông nội, còn có công việc của mình, trở về nhưng công việc làm sao bây giờ, không muốn vĩnh viễn phụ thuộc vào anh Phi, hai năm qua sở dĩ cố gắng học tập như thế là muốn bản thân trở nên năng lực hơn, sau đó tìm một công việc tốt. . . .
Một đêm này, là một đêm không ngủ. Diệp Phi ở trong phòng cũng hết sức buồn rầu, chuyện ông nội cùng Tuyết Nhi. . . . Mà ông cụ sau khi tỉnh lại nhìn cháu trai ở bên cạnh nhất thời cũng hết giận hơn phân nửa, nhưng hắn bị Tuyết Nhi mê hoặc, từ xưa hồng nhan họa thủy, ông nhất định phải nghĩ biện pháp để cho cô gái kia rời khỏi, sau đó lại để cho Phi Nhi cùng Lâm Hiểu đính hôn, cô gái kia, tốt nhất thức thời mốt chút, nếu không...
"Ông nội" Diệp Phi đi vào trong thư phòng, thuận tay khép cửa.
"Mau chóng cắt đứt đi, hai ngày nữa Lâm Hiểu sẽ từ nước ngoài trở về, các con mau chóng bàn chuyện hôn sự, ông không muốn để đến lúc đó con bé thấy người phụ nữ kia sẽ không vui." Ông cụ giống như kể ra một chuyện hết sức bình thường, nhưng trong lời nói không để cho thương lượng cùng phản kháng.
"Không thể, ông nội, chuyện khác cháu có thể tận lực làm theo yêu cầu của người, nhưng việc này tuyệt đối không có khả năng, Tuyết Nhi là người vợ mà cháu sẽ lấy đời này, ngoài cô ấy ra, cháu sẽ không cưới ai khác." Diệp phi kiên định nói ra.
"Láo xược" ông cụ nổi giận, vỗ lên bàn một cái, tay không ngừng run rẩy, cặp ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Diệp Phi dường như muốn phun ra lửa."Bảy năm trước, cháu vì người phụ nữ kia làm trái ngược ý của ta mà chạy đi học y, hôm nay cháu lại vì một người phụ nữ khác giẫm lên vết xe đổ sao, ông nói cho cháu biết, cháu phảu kết hôn với Lâm Hiểu, không muốn cưới cũng phải cưới, cái nhà này vẫn là ông "định đoạt" ông cụ tức giận nói.
"Muốn kết hôn các ngươi đi mà làm, nhưng chú rể trong hôn lễ không phải là cháu " Diệp Phi không vui xoay mặt.
"Cháu, Diệp Phi, cháu cho rằng cánh cháu đã cứng cáp có phải không, ông nói cho cháu biết, đừng trách ông nội độc ác, nếu không người phụ nữ kia, tuyệt không dễ chịu" ông cụ lại nói lời độc ác.
Vừa nghe thấy ông cụ lấy Tuyết Nhi uy hiếp hắn, Diệp Phi phát hỏa "Ông nội, cháu hiện tại nói cho ông biết, nếu ông dám tổn thương đến Tuyết Nhi một chút nào, đừng trách người cháu trai này không giữ tình cảm và thể diện, đến lúc đó ông mất không chỉ là Tôn Tử duy nhất của ông."
"Cháu... cháu..." Nói còn chưa nói xong. Tay ông cụ gắt gao đè lên ngực miệng mở lớn thở dốc, sau đó lâm vào bóng tối.
"Ông nội. Ông nội" Diệp Phi vội vàng kêu, đỡ lấy ông cụ.
"Diệp thiếu gia, ông cụ chỉ là nhất thời khí huyết công tâm, nhưng nói vậy bệnh của ông cụ thiếu gia cũng biết, vài năm gần đây thân thể ông cụ không bằng lúc trước, ngàn vạn lần đừng để cho ông chịu bất cứ kích thích nào?" Bác sỹ gia đình nói với Diệp Phi.
"Ừ, tôi biết, cám ơn ông, bác sỹ Diệp". Đúng vậy , mình thân là bác sỹ làm sao có thể không biết thân thể ông cụ, bởi vì nghĩ đến thân thể của ông, cho nên mới trở về tiếp quản công ty, bản thân cũng muốn thuận theo ý của ông, nhưng chỉ có chuyện Tuyết Nhi này thì tuyệt không thể thỏa hiệp, Tuyết Nhi vì mình mà trở lại, hai năm qua có Tuyết Nhi, Diệp Phi thật sự cực kỳ hạnh phúc, phần hạnh phúc này mình muốn giữ cả đời, quyết không thể để mất đi.
"Anh Phi" Đầu Tuyết Nhi thò ở cửa nhìn, dáng vẻ đáng yêu làm cho tâm tình Diệp Phi tốt lên một chút, Tuyết Nhi vừa trở về còn chưa đến phòng đã nghe thấy ông cụ té xỉu Tuyết Nhi cực kì lo lắng, tuy mới lần đầu tiên gặp, nhưng dù sao cũng là ông nội của anh Phi, cũng là ông nội của mình, muốn đến thăm ông cụ, nhưng mơ hồ cảm thấy được chuyện ông cụ té xỉu dường như cùng với mình có chút quan hệ, lại sợ ông cụ mất hứng, nhưng vẫn không kìm nén được đến đây.
"Tuyết Nhi, sao em lại tới đây, cơm ăn chưa, có đói bụng không?" Diệp Phi đi về phía cửa, "Anh Phi" Tuyết Nhi nhào vào trong lòng Diệp Phi, "Ông nội có khỏe không, có phải do Tuyết Nhi không, ông nội không thích Tuyết Nhi cho nên mới. . .
"Nói linh tinh cái gì, Tuyết Nhi, đừng nghĩ ngợi lung tung, Tuyết Nhi của anh đáng yêu xinh đẹp như vậy làm sao có thể có người không thích? Ông nội chỉ là lớn tuổi, thân thể không được tốt, hiện tại cần phải nghỉ ngơi, anh đưa em trở về phòng trước được không?"
"Thật vậy không? Tuyết Nhi lập tức trở về, không quấy rầy ông nội nghỉ ngơi." Tuyết Nhi nhu thuận rời khỏi ngực Diệp Phi, cùng Diệp phi trở về phòng,
Sau khi đưa Tuyết Nhi trở về phòng, dặn dò Tuyết Nhi một chút chuyện, Diệp Phi lập tức trở lại phòng ông nội chờ đợi, Tuyết Nhi ngây ngốc ở trong phòng thu dọn hành lý, trong thời gian này Tuyết Nhi không có ở đây Diệp phi sống cũng không tồi, mỗi ngày phái người dọn dẹp, quần áo cũng thường xuyên giặt sạch, cũng không bởi vì Tuyết Nhi đột nhiên trở về mà trở tay không kịp, đơn giản sửa sang lại quần áo xong, Tuyết Nhi chuẩn bị di ngủ, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được, bệnh của ông nội, còn có công việc của mình, trở về nhưng công việc làm sao bây giờ, không muốn vĩnh viễn phụ thuộc vào anh Phi, hai năm qua sở dĩ cố gắng học tập như thế là muốn bản thân trở nên năng lực hơn, sau đó tìm một công việc tốt. . . .
Một đêm này, là một đêm không ngủ. Diệp Phi ở trong phòng cũng hết sức buồn rầu, chuyện ông nội cùng Tuyết Nhi. . . . Mà ông cụ sau khi tỉnh lại nhìn cháu trai ở bên cạnh nhất thời cũng hết giận hơn phân nửa, nhưng hắn bị Tuyết Nhi mê hoặc, từ xưa hồng nhan họa thủy, ông nhất định phải nghĩ biện pháp để cho cô gái kia rời khỏi, sau đó lại để cho Phi Nhi cùng Lâm Hiểu đính hôn, cô gái kia, tốt nhất thức thời mốt chút, nếu không...
Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh - Chapter 10
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Ông nội" Diệp Phi đi vào trong thư phòng, thuận tay khép cửa.
"Mau chóng cắt đứt đi, hai ngày nữa Lâm Hiểu sẽ từ nước ngoài trở về, các con mau chóng bàn chuyện hôn sự, ông không muốn để đến lúc đó con bé thấy người phụ nữ kia sẽ không vui." Ông cụ giống như kể ra một chuyện hết sức bình thường, nhưng trong lời nói không để cho thương lượng cùng phản kháng.
"Không thể, ông nội, chuyện khác cháu có thể tận lực làm theo yêu cầu của người, nhưng việc này tuyệt đối không có khả năng, Tuyết Nhi là người vợ mà cháu sẽ lấy đời này, ngoài cô ấy ra, cháu sẽ không cưới ai khác." Diệp phi kiên định nói ra.
"Láo xược" ông cụ nổi giận, vỗ lên bàn một cái, tay không ngừng run rẩy, cặp ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Diệp Phi dường như muốn phun ra lửa."Bảy năm trước, cháu vì người phụ nữ kia làm trái ngược ý của ta mà chạy đi học y, hôm nay cháu lại vì một người phụ nữ khác giẫm lên vết xe đổ sao, ông nói cho cháu biết, cháu phảu kết hôn với Lâm Hiểu, không muốn cưới cũng phải cưới, cái nhà này vẫn là ông "định đoạt" ông cụ tức giận nói.
"Muốn kết hôn các ngươi đi mà làm, nhưng chú rể trong hôn lễ không phải là cháu " Diệp Phi không vui xoay mặt.
"Cháu, Diệp Phi, cháu cho rằng cánh cháu đã cứng cáp có phải không, ông nói cho cháu biết, đừng trách ông nội độc ác, nếu không người phụ nữ kia, tuyệt không dễ chịu" ông cụ lại nói lời độc ác.
Vừa nghe thấy ông cụ lấy Tuyết Nhi uy hiếp hắn, Diệp Phi phát hỏa "Ông nội, cháu hiện tại nói cho ông biết, nếu ông dám tổn thương đến Tuyết Nhi một chút nào, đừng trách người cháu trai này không giữ tình cảm và thể diện, đến lúc đó ông mất không chỉ là Tôn Tử duy nhất của ông."
"Cháu... cháu..." Nói còn chưa nói xong. Tay ông cụ gắt gao đè lên ngực miệng mở lớn thở dốc, sau đó lâm vào bóng tối.
"Ông nội. Ông nội" Diệp Phi vội vàng kêu, đỡ lấy ông cụ.
"Diệp thiếu gia, ông cụ chỉ là nhất thời khí huyết công tâm, nhưng nói vậy bệnh của ông cụ thiếu gia cũng biết, vài năm gần đây thân thể ông cụ không bằng lúc trước, ngàn vạn lần đừng để cho ông chịu bất cứ kích thích nào?" Bác sỹ gia đình nói với Diệp Phi.
"Ừ, tôi biết, cám ơn ông, bác sỹ Diệp". Đúng vậy , mình thân là bác sỹ làm sao có thể không biết thân thể ông cụ, bởi vì nghĩ đến thân thể của ông, cho nên mới trở về tiếp quản công ty, bản thân cũng muốn thuận theo ý của ông, nhưng chỉ có chuyện Tuyết Nhi này thì tuyệt không thể thỏa hiệp, Tuyết Nhi vì mình mà trở lại, hai năm qua có Tuyết Nhi, Diệp Phi thật sự cực kỳ hạnh phúc, phần hạnh phúc này mình muốn giữ cả đời, quyết không thể để mất đi.
"Anh Phi" Đầu Tuyết Nhi thò ở cửa nhìn, dáng vẻ đáng yêu làm cho tâm tình Diệp Phi tốt lên một chút, Tuyết Nhi vừa trở về còn chưa đến phòng đã nghe thấy ông cụ té xỉu Tuyết Nhi cực kì lo lắng, tuy mới lần đầu tiên gặp, nhưng dù sao cũng là ông nội của anh Phi, cũng là ông nội của mình, muốn đến thăm ông cụ, nhưng mơ hồ cảm thấy được chuyện ông cụ té xỉu dường như cùng với mình có chút quan hệ, lại sợ ông cụ mất hứng, nhưng vẫn không kìm nén được đến đây.
"Tuyết Nhi, sao em lại tới đây, cơm ăn chưa, có đói bụng không?" Diệp Phi đi về phía cửa, "Anh Phi" Tuyết Nhi nhào vào trong lòng Diệp Phi, "Ông nội có khỏe không, có phải do Tuyết Nhi không, ông nội không thích Tuyết Nhi cho nên mới. . .
"Nói linh tinh cái gì, Tuyết Nhi, đừng nghĩ ngợi lung tung, Tuyết Nhi của anh đáng yêu xinh đẹp như vậy làm sao có thể có người không thích? Ông nội chỉ là lớn tuổi, thân thể không được tốt, hiện tại cần phải nghỉ ngơi, anh đưa em trở về phòng trước được không?"
"Thật vậy không? Tuyết Nhi lập tức trở về, không quấy rầy ông nội nghỉ ngơi." Tuyết Nhi nhu thuận rời khỏi ngực Diệp Phi, cùng Diệp phi trở về phòng,
Sau khi đưa Tuyết Nhi trở về phòng, dặn dò Tuyết Nhi một chút chuyện, Diệp Phi lập tức trở lại phòng ông nội chờ đợi, Tuyết Nhi ngây ngốc ở trong phòng thu dọn hành lý, trong thời gian này Tuyết Nhi không có ở đây Diệp phi sống cũng không tồi, mỗi ngày phái người dọn dẹp, quần áo cũng thường xuyên giặt sạch, cũng không bởi vì Tuyết Nhi đột nhiên trở về mà trở tay không kịp, đơn giản sửa sang lại quần áo xong, Tuyết Nhi chuẩn bị di ngủ, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được, bệnh của ông nội, còn có công việc của mình, trở về nhưng công việc làm sao bây giờ, không muốn vĩnh viễn phụ thuộc vào anh Phi, hai năm qua sở dĩ cố gắng học tập như thế là muốn bản thân trở nên năng lực hơn, sau đó tìm một công việc tốt. . . .
Một đêm này, là một đêm không ngủ. Diệp Phi ở trong phòng cũng hết sức buồn rầu, chuyện ông nội cùng Tuyết Nhi. . . . Mà ông cụ sau khi tỉnh lại nhìn cháu trai ở bên cạnh nhất thời cũng hết giận hơn phân nửa, nhưng hắn bị Tuyết Nhi mê hoặc, từ xưa hồng nhan họa thủy, ông nhất định phải nghĩ biện pháp để cho cô gái kia rời khỏi, sau đó lại để cho Phi Nhi cùng Lâm Hiểu đính hôn, cô gái kia, tốt nhất thức thời mốt chút, nếu không...