Mà ở một mặt khác của bức tường, nhìn di động trong tay, hai chữ "bà xã" chói mắt như thế, làm mắt Âu Dương Thần đau đớn, Tuyết Nhi, nếu,,,,,,,, em sẽ tha thứ cho anh sao?
Bên này hai người đang buồn rầu vì tình, mà ở một nơi khác trong thành phố khác có một người đang nhìn người phụ nữ sáng nay vừa mới được đưa đến để khám bệnh.
"A, Hàn Thiên, cậu thật đúng là độc, xem này dáng người cũng không tệ? Làm sao cậu xuống tay được." Đêm nhìn người phụ nữ trước mắt chính là người cùng heo chó quấn lấy nhau buổi tối hôm đó, một lòng rung động.
"Đêm, không hổ là cậu, vậy mà cậu còn có thể nhìn ra người cô ta không tệ sao, buổi sáng khi mình đi xem đã không thể xác định đây là người?" Hàn Thiên mờ ám nói, buổi sáng khi bọn A Báo gọi mình đi đón người, ngày hôm qua bọn hắn nhìn cảnh tượng kia thật sự là rung động lòng người, nhưng mà, Hàn Thiên nói người không thể chết, đành phải để vài người hợp lực tách tam vật nào đó còn đang tình cảm mãnh liệt ra. Khi Hàn Thiên nhìn thấy Lâm Hiểu đều không thể tin được đây là thiên kim của Lâm thị cao ngạo không ai bì nổi, kỳ thật, lúc ấy Hàn Thiên lại vẫn rất quỷ dị hỏi câu: "Đây là người sao?" bạn đang đọc truyện tại diễn đàn lê quý đôn Bọn A Báo thật muốn ngất tại chỗ, đại ca, chúng tôi để lại chứng cớ chứng kiến lịch sử vật này trưởng thành, anh có cần xem qua một chút hay không. Hàn Thiên nói có cơ hội lại nhìn, hiện tại cứu người vẫn quan trọng hơn.
"Không cần vì loại vấn đề này khích lệ tôi, tôi sẽ cảm thấy rất mất mặt." Đêm vẻ mặt ghét bỏ, lại thêm khuôn mặt Đêm đáng yêu nữa oa oa, làm cho người ta không khỏi nhớ tới một bộ phim hoạt hình người bạn nhỏ, liền trả lời như vậy trả lời.
"Được rồi, được rồi, mau nhìn xem, đừng chết rồi, nếu không ông chủ sẽ đánh mình." Hàn Thiên nghiêm mặt nói.
"Biết rõ, ra ngoài đi, nếu không nghĩ muốn đi Châu Phi giúp đỡ Nguyệt Anh." Đêm vẫn vẻ mặt ghét bỏ như cũ nói.
Giúp đỡ Nguyệt Ảnh, thôi đi, Hàn Thiên còn muốn sống thêm vài năm nữa? Cho nên Hàn Thiên vẫn ngoan ngoãn ra ngoài, để cho Đêm có thể mau chóng cứu trị Lâm Hiểu.
"Tổng giám đốc, hẹn Uy Sâm là mười giờ. Lần này là quản lý Lynda bộ phận quận hệ xã hội phụ trách, Lynda hôm nay sẽ cùng đi." Thư ký Vu báo cáo với Âu Dương Thần, Âu Dương thần có vài người thư ký, nhưng về buôn bán thư ký Vu là người tài giỏi đắc lực nhất của Âu Dương Thần, ở bên cạnh Âu Dương Thần cũng đã nhiều năm, chuyện do hắn xử lý Âu Dương Thần đều rất yên tâm.
"Ừ." Âu Dương Thần chỉ ừ một tiếng, bày tỏ mình đã biết, tiếp tục nhìn tài liệu trong tay, Âu Dương Thần có thói quen xử lý tất cả chuyện với hiệu suất cao, trong khoảng thời gian này lại vì muốn cùng Hân Nhi đi hưởng tuần trăng mật càng cường độ làm việc càng cao hơn, cho nên hiện tại Âu Dương Thần vẫn duy trì cường độ làm việc cao như cũ, nhưng chính anh cũng không biết là mình vì cái gì? Có lẽ chỉ là vì muốn tệ liệt chính mình.
"Tổng giám đốc, nên xuất phát rồi." Thư ký đúng lúc nhắc nhở.
"Ừ, mang công văn theo." Âu Dương Thần nói xong liền bước bước chân trầm ổn đi ra ngoài.
Vâng ạ
"Tổng giám đốc, đây là quản lý Lynda tháng trước vừa tới bộ phận quan hệ xã hội." Trước khi đi thư ký Vu giới thiệu thêm.
"Tổng giám đốc, xin chào, tôi là Lynda." Lynda biết hôm nay có thể cùng Âu Dương Thần cùng đi đàm phán với Uy Sâm, đặc biệt chuẩn bị tốt tất cả, bao gồm cả cổng việc và vấn đề ăn mặc cá nhân, cô biết người như Âu Dương Thần nhất định sẽ không thích loại người tầm thường, chỉ có năng lực về công viễ mới có thể trợ giúp anh, phụ nữ có năng lực ôn nhu săn sóc gợi cảm mới có thể ở cùng với anh, hiển nhiên Lynda rất tự tin vào chính mình.
"Ừ. Lên đường đi." Âu Dương Thần chỉ là lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lynda, cũng không có thể hiện quá nhiều. Đối với Âu Dương Thần mà nói trừ Tuyết Nhi cũng không có người phụ nữ nào có thể để cho mình nhìn lần thứ hai, cho dù Lynda là cô gái xinh đẹp, ở trong mắt Âu Dương Thần cũng chỉ là cấp dưới, một cấp dưới bình thường không thể bình thường hơn.
Nhìn Âu Dương Thần dường như không để mình ở trong mắt chút nào Lynda nhất thời có một loại cảm giác thất bại, đến nhìn anh ta cũng không muốn nhìn mình sao? Những mà, Lynda thay đổi cảm xúc rất nhanh, cho rằng Âu Dương Thần như vậy càng thêm hấp dẫn, hiểu chuyện đi theo, một khóc hai nháo sao? Lynda vẫn cho rằng chỉ người phụ nữ ngu ngốc mới làm như vậy, thật sự muốn đàn ông có hứng thú phụ nữ quan trọng nhất là phải hiểu lòng người, hiểu được đàn ông quân tâm mặt mũi, hiểu được thứ đàn ông cần. Nghĩ vậy, Lynda lập tức lại rất tự tin.
Đại học A
"Tiểu Vân, cậu biết không? Hôm nay có thiên tài ngành y học muốn tới trường học mở diễn đàn, nghe nói trước đây là theo giáo sư Bàng, là học trò ưu tú nhất, nghe nói chỉ học ba năm đã hoàn thành, lại vẫn là một người siêu đẹp trai đó"
"Đại soái ca, bác sỹ thiên tài, Manh Manh cậu cho là đang xem phim truyền hình sao, tỉnh lại đi." Đối với lời ói của Manh Manh, tiểu Vân dĩ nhiên là không thể nào tin được, rất nhiều khi, rất nhiều chuyện đều là giả giả thật thật. Thật sự có thiên tài học y học ba năm sao? Có lẽ có, nhưng mà thường thường trên phương diện nào đấy thiên tài là đồ ngu.
"Được rồi, không thấy không tin, nói không chừng có thể thấy được, nhưng mà rất nhiều người đi, tiểu Vân chúng ta đi nhanh lên đi, nói không chừng sẽ có chỗ, đúng rồi, tiểu Vân khăn quàng cổ trên tay cậu là đan cho người nào vậy, không phải là,,,,, cũng đừng nhớ lại gạt chúng ta. "
Nhìn túi lớn trên tay tiểu Vân Manh Manh liền biết tiểu Vân mang khăn quàng cổ tự đan đến, nhờ người khác chỉ dạy xem sai chỗ nào rồi.
"Nghĩ đi đâu vậy, mỗi ngày mình đều cùng các cậu hòa làm một, có thể cho người nào, đương nhiên là cho chính mình rồi, mình cũng đan tốt rồi, thật ra cũng chỉ là tò mò chút thôi? Nhìn rất nhiều người đều đan, mình cũng muốn thử xem, không nghĩ tới phiền toái như thế, sai một mũi, phải làm lại toàn bộ, có Dung Dung thật tốt, cô ấy thật là lợi hại, có đôi khi mình sai vài mũi, cô ấy có thể giúp mình lấy lại." Nhắc tới chiếc khăn quàng cổ này, tiểu Vân thật đúng là cảm thấy được đan khăn quàng cổ là một công trình khổng lồ.
"Cô ấy sao, đương nhiên lợi hại, người ta đặc biệt đan khăn quàng cổ tặng soái ca" hai người vừa cười vừa nói đi qua, đột nhiên, tiểu Vân nhìn thấy nơi xa có một bóng dáng quen mắt, đột nhiên tức giận, chính là người đàn ông xấu xa kia đã cướp đi nụ hon đầu của mình làm mình khổ tâm, đê tiện, tiểu Vân âm thầm mắng một câu, liền lôi kéo bạn tốt rời đi.
"Thầy, vậy con đi trước. Còn có chút công việc phải làm" Diệp Phi nói với Bàng giáo sư, Diệp Phi có thể xem Bàng giáo sư như ân sư, lúc ấy rất nhiều thứ Diệp Phi đều học từ Bàng giáo sư, Diệp Phi là người đổi nghề giữa chừng, không có hi vọng gì quá lớn, nhưng Bàng giáo sư rất quan tâm dạy bảo Diệp Phi, Diệp phi có thiên phú cực cao, đến nỗi trò học thầy có thể giỏi hơn thầy, có đôi khi có ca phẫu thuật khó giải quyết, chỉ cần là Bàng giáo sư mời, Diệp Phi đều tới tham gia, bao gồm một chút giảng đường.
"Ừ, con đi làm việc đi, có thời gian thì đến nhà ăn cơm, cô vẫn luôn luôn nhắc tới con." Bàng giáo sư hòa ái nói với Diệp Phi, hai vợ chồng đến tuổi này đều không có con cái, Diệp Phi lại là học trò mình đắc ý, liền xem Diệp Phi như con của mình.
"Được ạ, con cũng rất nhớ cơm của cô nấu rồi."
"A... A..., ông chủ. Từ từ, tôi lập tức đến rồi." Tiểu Vân đạp xe đạp đồng thời tiếp nhận điện thoại ông chủ gọi tới, mỗi ngày đều đúng thời gian đi làm, hôm nay thật đúng là xui xẻo, khi đi toạ đàm không có chỗ không được vào, còn có…
Hôm nay một người đồng nghiệp trong đó lại xin nghỉ, cho nên tiểu Vân đang cố gắng đạp xe đạp chạy tới. Quẹo cua, , , quẹ cua, , , , , tự nhiên không để ý đến đầu đường cái có xe đột nhiên dừng lại.
"Rầm rầm." Cứ như vậy một người đang dùng lực đạp xe đạp ngã rất đẹp mắt, cả người và xe văng ra,,,,,,,
Hôm nay làm sao vậy, tại sao xui xẻo như vậy chứ, tới cùng là cái gì không có mắt.
Vừa thấy mình đụng vào người, Diệp Phi lập tức đi xuống xe.
Vừa thấy người đến là Diệp phi, tiểu Vân giống như là sư tử nổi giậnmuốn bạo phát, như thế nào lại là đồ sao chổi này chứ.
“Tiểu thư, thực xin lỗi, cô không sao chứ." Diệp Phi nhìn đến người mình đụng vào là một cô gái, lễ phép xin lỗi hỏi thăm.
"Có thể không có việc gì sao? Anh không có mắt hả, không thấy được tôi và của xe đều đã ngã sao? Không đỡ một chút sao?" Giọng nói tức giận vủa Tiểu Vân truyền đến, chính là người đàn ông này, hóa thành tro tiểu Vân cũng nhận ra, quỷ say rượu đêm đó. Bây giờ vẫn còn là dáng vẻ con người.
Diệp Phi nghe được giọng điệu của tiểu Vân thô bạo như thế, chỉ đi qua kéo tiểu Vân lên, Diệp Phi không thích nữ sinh như vậy, đầu tiên là tóc tiểu Vân ngắn, Diệp Phi thích loại tóc dài như Tuyết Nhi, tiếp theo là quần áo tiểu Vân, quần áo trang sức rõ ràng trong nhận thức Diệp phi nhận thức, phụ nữ nên có loại cảm giác dịu dàng của phụ nữ, mà không phải,,,,,,,
"Tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra một chúti, tiền thuốc men tôi sẽ trả." Diệp Phi bình tĩnh mở miệng.
Đi bệnh viện, thôi xin, tôi mới không có thời gian rảnh rỗi đó, mà chính mình lại không có việc gì, chỉ là là vấp ngã, nào có yếu đuối như vậy chứ."Không cần đâu." Tiểu Vân vỗ vỗ tro bụi trên thân mình. Tự nhiên vươn một bàn tay về phía Diệp Phi.
Diệp Phi rất tự nhiên lấy ra ví tiền, loại chuyện này người nào không có gặp qua, chẳng qua là muốn đòi mấy đồng tiền sao? Tiền bạc còn không có sao? Anh cũng không nghĩ muốn tiếp tục dây dưa vớicô gái thô bạo này. Diệp Phi lấy ra một chồng tiền bạc, đưa tới tay tiểu Vân.
Chỉ chớp mắt nhìn đến nhiều tiền mặt như vậy, trước mắt tiểu Vân sáng lên, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, loại tiền bạc này cô không cần."220 là đủ rồi, lần trước ở bên ngoài quán bar anh uống rượu là tiền ông chủ chúng tôi đưa anh đi khách sạn. Nhanh lên, bản tiểu thư tôi đang vội "tiểu Vân thình lình nói ra một câu này. Một lần nữa thả lại tiền vào tay Diệp Phi.
Diệp Phi sửng sốt một giây, mới phản ứng kịp, sáng hôm đó tỉnh lại tại một nhà hoàn cảnh không phải khách sạn tốt, thì ra là tiền của cô, "Những số tiền này đều cho cô, tiền khách sạn lần trước và thương tổn va chạm lần nàycủa cô chắc là đủ rồi chứ "
"Có tiền tốt lắm sao, tôi lại không bảo anh bồi thường tiền thương tổn va chạm, tôi lại không có việc gì, anh nghĩ rằng tôi lừa gạt anh sao, như vậy đi tự tôi lấy." Tiểu Vân rút ra ba tờ từ xấp tiền mặt kia, nhớ lại đi tìm tiền lẻ của mình.
Mà Diệp Phi nhìn tiểu Vân không hề nghĩ muốn so đo, cũng không để ý, lúc tiểu Vân rút đi ba tờ tiền kia, anh cũng xoay người rời đi, còn phải vội vàng đi họp đấy.
Tìm tìm trên người mình vậy mà không có mang tiền, tiểu Vân vừa buồn thúc dục, đã không biết lần thứ mấy, nhìn toàn thân trên dưới chính mình cũng chỉ có cái khăn quàng cổ kia vừa mới đan, dù sao chỉ là một chiếc khăn quàng cổthôi sao? Thôi, không muốn so đo cùng loại có tiền này, tôn nghiêm vẫn quan trọng hơn.
"Đợi một chút, tôi không có mang tiền lẻ trả anh."
"Không cần đâu." Mấy chục đồng tiền này Diệp Phi không để ý đến.
"Không được, cái này cho anh, coi như trả thay đi. Tôi không muốn chiếm tiện nghi của anh như thế." Tiểu Vân vừa nói vừa cầm khăn quàng cổ trong tay nhét vào trong tay Diệp Phi, sau đó tiếp tục đạp xe đạp rời đi.
Diệp Phi mở ra nhìn thấy khăn quàng cổtrong túi, đột nhiên nghĩ tới ngày đó Hân Nhi mua len sợi đan khăn quàng cổ, không khỏi cười cười tự giễu, nhìn nhìn lại cô gái đã biến mất kia, kỳ thật rất có ý tứ.
"Âu tổng, thật vui có thể hợp tác cùng công ty, tin tưởng lần này chúng ta nhất định sẽ hợp tác vui vẻ."
"Sẽ." Âu Dương Thần vẫn nhàn nhạt đáp như cũ, trong đầu nghĩ tới ngườI phụ nữ đang hạ sốt, không biết có uống thuốc đúng giờ hay không, hiện tại thế nào rồi.
"Vị tiểu thư Lynda này, chẳng những dáng người xinh đẹp, năng lực công tác cũng rất mạnh, thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn." Uy Sâm nhìn Lynda khích lệ nói.
"Uy Sâm tiên sinh quá khen." Lynda khẽ cười, cuối cùng cố gắng của mình cũng có hồi báo, nhìn Âu Dương Thần, chỉ thấy Âu Dương Thần giống như nghĩ đến chuyện gì, hoàn toàn đều không có để ý đến chuyện Uy Sâm khích lệ Lynda, kỳ thật là Âu Dương Thần nghe được, nhưng đây là khích lệ cô ta, hiện ở trong đầu chỉ có người phụ nữ đang sinh bệnh lại vẫn để ý vấn đề mình có xinh đẹp hay không, trước mắt Lynda lại tối sầm lại.
"Tiên sinh, anh làm rơi đồ." Diệp Phi vừa tới nơi họp, liền nghe thấy người phục vụ nhắc nhở mình làm rơi đồ, nhìn túi lớn trong tay, nhướng mày, tại sao lại không biết tìm một chiếc túi tốt hơn chứ, nếu lời này bị tiểu Vân nghe được nhất định sẽ chửi ầm lên với Diệp Phi.
Diệp Phi khom lưng nhặt khăn quàng cổ lên, cẩn thận cầm, nay cả chính mình cũng không biết vì sao có thể để ý một chiếc khăn quàng cổnhỏ này rồi. Có lẽ là bởi vì đây vẫn là vật trả nợ đi, Diệp Phi âm thầm nhớ lại.
"Tiên sinh, túi của anh bị thủng sao, xem ra tiểu thư đan khăn quàng cổ cho anh nhất định rất cẩn thận, khăn quàng cổ thủ công rất tốt đó." Cô nhân viên trẻ tuổi mỉm cười ngọt ngào nói với Diệp Phi
Cô,,,,,, chính là một người cẩn thận sao? Diệp Phi chỉ nghĩ đến dáng vẻ cô gái kia lớn tiếng chửi mắng mình.
"Đây là túi mới, tiên sinh có thể yên tâm,chắc chắn sẽ không rơi nữa. Nếu lại làm rơi, cẩn thận bạn gái của anh sẽ tức giận đó...."
"Cảm ơn." Diệp Phi lễ phép cảm ơn, cũng không giải thích, bạn gái, đời này sẽ không có nữa rồi.
Mà cách đó không xa chính là người đang thờ ơ nhìn một màn này, qủa đấm trong tay hung hăng nắm chặt, nghĩ đến lời nói của Vũ Hạ tối hôm đó, nghĩ tới giấc mộng tối hôm đó, trong mắt chuyển thành màu đỏ, lừa gạt mình tốt như vậy sao? Lừa gạt mình thật sự có cảm giác thành công như thế sao?
Mà Lynda nhìn sắc mặt Âu Dương Thần dần dần thay đổi, hiện lên một tia kinh ngạc, đây là có chuyện gì? Tổng giám đốc đang tức giận sao? Vì cái gì cảm giác không khí có chút khó hiểu là vì người đàn ông kia à?
Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn
Âu Dương Thần lái xe đến lầu dưới nhà trọ , nhìn lên tầng cao nhất của cao ốc Minh Vũ, lúc trước Âu Dương Thần cảm thấy nơi đó chính là thiên đường hạnh phúc, nơi đó là nhà của mình, nơi đó có bà xã của mình, nơi đó có tràn đầy tình yêu, nhưng còn bây giờ, , , , , , Âu Dương Thần ngay cả dũng khí để đi lên cũng không có, trong đầu liền hiện lên những hình ảnh trước đó.
"Thần, anh yêu em của trước kia hay là em của bây giờ."
"Cũng yêu, chỉ cần em là Tuyết Nhi là tốt rồi, bất luận em như thế nào anh cũng yêu." Còn nhớ rõ ngày đó lúc Hân Nhi hỏi Âu Dương Thần, Âu Dương Thần chính là trả lời như vậy, cũng yêu, nhưng là, , , , , , ,
"Anh Thần, anh chỉ có thể yêu một mình Tuyết Nhi, truyện của [email protected]ếu không Tuyết Nhi liền tức giận, về sau sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa đâu." Trong đầu không khỏi nhớ lại ba năm trước đây Tuyết Nhi nói với mình, nhớ lại những hình ảnh Tuyết Nhi cứu mình. Trong lòng Âu Dương Thần thoáng qua một tia bất đắc dĩ, đạp chân ga nghênh ngang rời đi.
Mà giờ khắc này Hân Nhi ở chỗ này chờ Âu Dương Thần, có lẽ Thần quá bận rộn, có lẽ anh chỉ là nhất thời tức giận, Hân Nhi không ngừng an ủi mình, cô tự nói với mình nên học cách tin tưởng Thần trong tình yêu, Mal nói với cô làm người phải có tự tin, hai năm trước Hân Nhi chính là tự ti cực độ, chính vì thế cô mới mất đi Dật Phong, mới rơi xuống vách đá, như vậy hiện tại cô phải nên tự tin sao? Hân Nhi không ngừng tự nói với mình phải tự tin lên, phải tin tưởng Thần, vuốt chiếc nhẫn kim cương trên tay, suy nghĩ về thời điểm làm giấy hôn thú ở Ái Nhĩ Lan, còn có lời thề ở giáo đường khi chỉ có hai người, Thần, nhất định sẽ trở về, , , , , , ,
"Ai đó?"
"Ông chủ." Long Nhị cảm thấy rất khó hiểu, một người có thể đột nhập vào nhà người khác, điều đó có thể thấy được công phu người này tuyệt đối hơn người, nhưng Long Nhị cũng không thể nào nghĩ đến người này lại chính là ông chủ của mình, , , , , Âu Dương Thần.
"Ừ." Âu Dương Thần chỉ hừ bằng một giọng mũi, đi thẳng đến chỗ bài vị, cũng đã ba năm anh không có tới cung này. Chính xác là kể từ Tuyết Nhi bỏ đi, Âu Dương Thần không còn tới đây, ngày đó anh vốn là muốn dẫn Tuyết Nhi đi biển, bởi vì Tuyết Nhi nói thích ngắm biển Lam Thiên, không ngờ bị mai phục, Tuyết Nhi vì cứu anh đã thay mình cản nhất thương, bị rơi xuống biển, bặt vô âm tín, Âu Dương Thần thấy Tuyết Nhi gặp chuyện không may, tức giận giải quyết toàn bộ những người đó, khi quay về tìm lại Tuyết Nhi thì đã không có bất kỳ tung tích nào, đêm đó Âu Dương Thần một mình tập kích cả bang phái. Từ đó về sau, Âu Dương Thần không muốn dính líu với Ám Dạ, cũng không trở về, bất cứ chuyện gì đều dùng những phương thức khác để liên hệ, nếu như không thật sự cần thiết, Âu Dương Thần tuyệt đối sẽ không ra mặt, cho nên chủ tử Ám Dạ rất là thần bí, trừ Ảnh Vệ, còn có Long Nhị cơ bản là chưa từng gặp qua hắn, cho nên lúc này truyện của [email protected]Âu Dương Thần ra mặt khiến Long Nhị rất là kinh ngạc.
"Dạo gần đây rất yên bình sao?" Âu Dương Thần mở miệng hỏi.
"Bẩm chủ tử, rất ổn, không ai dám tấn công chúng ta. Chủ tử lần này tới là?" Long Nhị thận trọng hỏi, hắn cũng biết tính khí của Âu Dương Thần, sợ mình không cẩn thận nói sai điều gì.
"Không có việc gì. Tôi sẽ ở lại đây mấy ngày, cậu đi làm việc đi." Nói xong Âu Dương Thần đi vào trong nhà, nghĩ tới nghĩ lui anh thật không còn nơi nào để đi, thì ra đường đường là một tổng giám đốc Âu Thị cũng sẽ có lúc không có nhà để về, Âu Dương Thần cũng không thể tin được, đột nhiên nghĩ ra chỗ này, đã ròng rã ba năm không có đặt chân đây, cuối cùng vẫn còn nhớ đường để vào, có lẽ nơi này có thể làm tim anh bình yên, không làm anh quên mất Tuyết Nhi mất đi, không làm anh nhớ tới người đó nữa, , , , , , , ,
"Thần, anh đã về rồi." Âu Dương Thần vừa về tới nhà, nhìn Hân Nhi đang chờ đợi anh trên ghế sa lon.
"Bà xã à, anh rất nhớ em. Vết thương của em thế nào rồi" Âu Dương Thần rất tự nhiên là quá khứ nắm cả Hân Nhi,
"Không có chuyện gì, Thần, em có món đồ muốn cho anh xem."
"Gì vậy?"
"Mau nhắm mắt lại đi, nếu không em không nói cho anh biết đâu."
"Em đó, còn nghịch ngợm như vậy, được rồi."
"Ừ, thật đẹp." Âu Dương Thần mở mắt nhìn Hân Nhi thì thấy trên cổ mình có choàng một cái khăn quàng cổ, nhớ lại Vũ Hạ nói đến cái khăn quàng cổ kia, thì ra là thật sự tặng cho mình . Vừa định cám ơn Hân Nhi, liền thấy Hân Nhi lấy khăn quàng cổ xuống.
"Trả lại cho em." Hân Nhi tự nhiên cất khăn quàng cổ trở lại vào bao tinh sảo trong giỏ xách của cô.
"Đây không phải là, , , , , , " Âu Dương Thần không hiểu hỏi.
"Cái này là em đặc biệt đan tặng Phi đại ca, nhất định Phi đại ca sẽ rất thích ? Giờ em muốn đi đưa cho anh ấy." Nói xong, Hân Nhi bay lên giống như cơn gió thoảng thổi tới.
"Không cho đi." Âu Dương Thần liền liều mạng kéo Hân Nhi lại, nhưng kéo không được, chợt mở mắt, nhìn hoàn cảnh chung quanh, mới biết mình làm mơ, giấc mơ này, , , , , rất kỳ quái, , , , , , Âu Dương Thần cũng không thể giải thích vì sao mà mình lại có giấc mộng như thế.
Nghĩ tới nghĩ lui, Âu Dương Thần càng thấy phiền não, quỷ thần xui khiến lái xe trở về nhà trọ, Âu Dương Thần mở cửa thấy Hân Nhi đang nằm trên ghế sa lon, giờ này Hân Nhi đã ngủ rồi, mấy ngày qua cô một mực chờ Âu Dương Thần trở lại, buộc truyện của [email protected]ình chịu đựng, nhưng bởi vì uống thuốc do bệnh viện kê đơn, cuối cùng chờ đến lúc rạng sáng cầm cự không nổi ngủ thiếp đi, nhìn Hân Nhi ngủ trên ghế sa lon, Âu Dương Thần thoáng đau lòng, vì cái gì mà phải tự hành hạ bản thân mình như vậy.
Âu Dương Thần ôm Hân Nhi, nhiệt độ trên người Hân Nhi nóng đến mức khiến Âu Dương Thần lập tức ý thức được Hân Nhi đang bị sốt, điều này làm Âu Dương Thần rất lo lắng, hôm qua vừa xong ca phẫu thuật, Trần Hiên lại bị người khác gọi điện thoại kêu đến , Trần Hiên vừa lái chiếc xe thể thao BMW vừa lẩm bẩm có lẽ kiếp trước hắn mắc nợ Âu Dương thần .
"Hiên, cô ấy đang bị sốt, tôi đã cho cô ấy uống thuốc giảm sốt, cậu mau tới xem." Trần Hiên vừa đến, Âu Dương Thần liền vội vàng dẫn hắn đi vào phòng ngủ của mình, nhìn người nằm trên giường, bởi vì phát sốt, nên sắc mặt Hân Nhi càng thêm đỏ hồng, nhìn qua rất là mê người, Trần Hiên trên đường tới liền nghĩ đến người có thể làm cho Âu Dương Thần hơn nửa đêm kích động như thế trừ người đẹp này thì không có ai có thể làm được.
Không nói hai lời, Trần Hiên liền lấy hộp cứu thương xem bệnh cho Hân Nhi, biết có người đang nóng lòng, Trần Hiên không dám lơ là, cẩn thận kiểm tra cho Hân Nhi, sau đó nhìn Âu Dương Thần.
"Hôm nay cô ấy bị thương?" Câu này không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định.
"Phải, đã đến bệnh viện kiểm tra, không có chuyện gì mới cho xuất viện, chỉ là trầy xước tay." Âu Dương Thần nói, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì.
"Không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương của cô ấy có chút lây, chẳng qua là lạnh quá phát sốt, ngủ một giấc là ổn, cậu cũng đừng lo lắng." Trần Hiên dĩ nhiên là biết Âu Dương Thần rất lo lắng cho Hân Nhi, lần trước Hân Nhi bị chấn thương sọ não nhẹ, trước mắt người này làm cho cùng hỏa tinh đụng địa cầu giống như nhau, cho là nghiêm trọng như vậy.
Trần Hiên cho Hân Nhi uống thuốc lần nữa, cũng để lại một chút thuốc cho Hân Nhi, cũng rất biết điều mà rời đi, hắn biết Âu Dương Thần chỉ cần hắn xem bệnh thôi, một đêm, Âu Dương Thần không ngừng chăm sóc Hân Nhi, cho đến khi Hân Nhi hết sốt mới thôi, rất nhanh, trời cũng đã sáng, nhìn đồng hồ trên tay, Âu Dương Thần lại đi vào bếp nấu cháo, để vào trong hộp giữ nhiệt, nghĩ một chút để lại một tờ giấy nhỏ.
"Bà xã à. Lúc thức dậy" không được, Âu Dương Thần không quen dùng giọng điệu này nói chuyện với Hân Nhi, nhìn mấy chữ này cảm thấy không hài lòng, xé tờ giấy nhỏ kia, dù sao như vậy thật là lừa gạt, cuối cùng, vẫn là viết vài chữ to. Liếc thấy Hân Nhi vẫn còn ngủ say, không tự chủ được đến gần Hân Nhi, cúi xuống định nhẹ nhàng hôn, nhưng lúc đang đến gần, khuôn mặt đó lại xuất hiện, mặc dù có khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng là, , , , , , Âu Dương Thần lui ra. Nhẹ nhàng đóng cửa lại và rời đi, thật ra thì Âu Dương Thần muốn ở lại , nhưng nói thật, bản thân anh cũng không biết làm như thế nào đối mặt với Hân Nhi, đây có lẽ là một Đại Âm Mưu, lòng Âu Dương Thần cảm thấy khó chịu giống như là bị dị trùng, còn có Tuyết Nhi, lúc xác định Hân Nhi thật không có chuyện gì, anh liền rời đi.
Hân Nhi khi tỉnh lại đã là chín giờ sáng, thấy mình đang ở trong phòng, còn nhớ tối qua mình đang ở phòng khách, chẳng lẽ là Thần trở về, đầu còn mơ hồ muốn ngất.
"Thần, , , , , anh trở về chưa?" Hân Nhi chẳng nghĩ gì cả, liền bò dậy, bởi vì ngày hôm qua Âu Dương Thần ôm Hân Nhi vào phòng, cho nên lúc Hân Nhi đứng lên không có mang giày, vội vàng tìm Âu Dương Thần khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng Âu Dương Thần, cũng không có ai đáp lại, Hân Nhi như đang lạc vào chốn thiên cung, có cảm giác bị vứt bỏ, Hân Nhi nhớ lại lúc đi trượt tuyết ngày đầu tiên, ngày hôm sau lúc thức dậy cũng đi tìm Âu Dương Thần như thế, rất sợ hắn cứ như vậy mà bỏ đi, còn nản lòng, nản chí, thì ra là từ sau đó cũng đã sợ. Mọi người đều nói khi ai yêu đối phương trước, người đó liền mất đi quyền chủ động trong tình yêu, Chính vào lúc đó mình cũng đã mất lòng tin sao? Hân Nhi buồn buồn trở lại gian phòng, anh ấy không như ở nhà tuyết tự nhiên xuất hiện, mà là anh ta thật sự đi nha. Đi thật, , , , , , ,
Nhưng mắt cô đột nhiên nhìn trên bàn chợt thấy tờ giấy nhỏ, Hân Nhi lập tức mừng rỡ chạy tới cầm lên , chỉ thấy có mấy chữ to"Cháo ở trên bàn, thuốc cũng thế." Chỉ có mấy chữ đơn giản, nhưng Hân Nhi thấy rất vui vẻ, đến giờ này Hân Nhi đánh cuộc, đánh cuộc Âu Dương Thần nhất định sẽ trở về, mấy chữ thưa thớt này liền chứng minh Thần vẫn còn rất quan tâm mình, Hân Nhi thật may mắn, Mal nói rất đúng, mình nên tự tin, tin tưởng mình cũng là tin tưởng người khác, lúc này Hân Nhi cảm thấy tỉnh táo, cảm giác tinh thần rất tốt, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Âu Dương Thần.
Phòng làm việc to như vậy, giai điệu quen thuộc kia vang lên, trong lòng Âu Dương Thần bỗng lo lắng, chẳng lẽ là lại không khoẻ? Không kịp nghĩ nhiều lập tức nhận điện thoại"Có phải không khoẻ không ?" Giọng Âu Dương Thần vội vàng truyền đến. Đầu dây bên kia nghe được giọng nói ân cần của Âu Dương Thần, hốc mắt có một chút ẩm ướt, giống như đã mấy thế kỷ trôi qua cũng không có nghe được giọng nói của Thần rồi.
"Không có, đã tốt hơn nhiều, Thần, truyện của [email protected]ày hôm qua anh trở về lúc nào? Em, , , , , " em vẫn chờ đợi anh. Hân Nhi không nói ra những lời này, bởi vì cô nghe được âm thanh đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, mặc dù rất nhẹ rất nhẹ, nhưng Hân Nhi vẫn nghe được.
Không có việc gì là tốt, Âu Dương Thần cảm thấy lòng mình trùng xuống, nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành"anh rất bận." Đích thực bây giờ Âu Dương Thần rất bận, rất bận, cả ngày hôm qua không có xử lý công vụ, không biết vì sao hôm nay lại có tâm tình xử lý, có lẽ là vì chuyến trở về nhà, gặp được người muốn gặp, cho dù vẫn còn rối rắm, cho dù trải qua một cửa ải khó khăn, nhưng dường như vẫn có động lực để tiếp tục.
"A, thật xin lỗi, vậy anh mau cúp máy đi.." Hân Nhi vội vã cúp điện thoại, có chút khổ sở, Thần đang bận sao? Bây giờ Hân Nhi thật sự có chút hối hận, đáng lý ra lúc khôi phục trí nhớ nên nói cho Thần biết, là mình quá tham, tham luyến khác biệt dịu dàng, nếu như, , , , , nếu như khi đó liền nói cho Thần biết, như vậy có lẽ Thần sẽ tiếp nhận mình. Còn bây giờ bọn họ chính là điểm cuối, sai lầm, không thể tiếp tục được rồi, giống như hai đường thẳng song song, nghĩ đến chuyện cô và Thần như hai đường thẳng song song, Hân Nhi cảm thấy rất đau lòng, , , , , , , có lẽ, khi đó vẫn lựa chọn như vậy thôi. Hân Nhi nhìn mặt tường này, hình như nhìn qua mặt tường này thấy Âu Dương Thần, nhìn đến anh đang bận rộn ở đó.
Mà ở mặt khác của bức tường, nhìn điện thoại ở trong tay, hai chữ " bà xã »kia chói mắt như thế, làm mắt Âu Dương Thần đau nhói, Tuyết Nhi, nếu như, , , , , , , , em sẽ tha thứ cho anh sao?
Hết
Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh - Chapter 102
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mà ở một mặt khác của bức tường, nhìn di động trong tay, hai chữ "bà xã" chói mắt như thế, làm mắt Âu Dương Thần đau đớn, Tuyết Nhi, nếu,,,,,,,, em sẽ tha thứ cho anh sao?
Bên này hai người đang buồn rầu vì tình, mà ở một nơi khác trong thành phố khác có một người đang nhìn người phụ nữ sáng nay vừa mới được đưa đến để khám bệnh.
"A, Hàn Thiên, cậu thật đúng là độc, xem này dáng người cũng không tệ? Làm sao cậu xuống tay được." Đêm nhìn người phụ nữ trước mắt chính là người cùng heo chó quấn lấy nhau buổi tối hôm đó, một lòng rung động.
"Đêm, không hổ là cậu, vậy mà cậu còn có thể nhìn ra người cô ta không tệ sao, buổi sáng khi mình đi xem đã không thể xác định đây là người?" Hàn Thiên mờ ám nói, buổi sáng khi bọn A Báo gọi mình đi đón người, ngày hôm qua bọn hắn nhìn cảnh tượng kia thật sự là rung động lòng người, nhưng mà, Hàn Thiên nói người không thể chết, đành phải để vài người hợp lực tách tam vật nào đó còn đang tình cảm mãnh liệt ra. Khi Hàn Thiên nhìn thấy Lâm Hiểu đều không thể tin được đây là thiên kim của Lâm thị cao ngạo không ai bì nổi, kỳ thật, lúc ấy Hàn Thiên lại vẫn rất quỷ dị hỏi câu: "Đây là người sao?" bạn đang đọc truyện tại diễn đàn lê quý đôn Bọn A Báo thật muốn ngất tại chỗ, đại ca, chúng tôi để lại chứng cớ chứng kiến lịch sử vật này trưởng thành, anh có cần xem qua một chút hay không. Hàn Thiên nói có cơ hội lại nhìn, hiện tại cứu người vẫn quan trọng hơn.
"Không cần vì loại vấn đề này khích lệ tôi, tôi sẽ cảm thấy rất mất mặt." Đêm vẻ mặt ghét bỏ, lại thêm khuôn mặt Đêm đáng yêu nữa oa oa, làm cho người ta không khỏi nhớ tới một bộ phim hoạt hình người bạn nhỏ, liền trả lời như vậy trả lời.
"Được rồi, được rồi, mau nhìn xem, đừng chết rồi, nếu không ông chủ sẽ đánh mình." Hàn Thiên nghiêm mặt nói.
"Biết rõ, ra ngoài đi, nếu không nghĩ muốn đi Châu Phi giúp đỡ Nguyệt Anh." Đêm vẫn vẻ mặt ghét bỏ như cũ nói.
Giúp đỡ Nguyệt Ảnh, thôi đi, Hàn Thiên còn muốn sống thêm vài năm nữa? Cho nên Hàn Thiên vẫn ngoan ngoãn ra ngoài, để cho Đêm có thể mau chóng cứu trị Lâm Hiểu.
"Tổng giám đốc, hẹn Uy Sâm là mười giờ. Lần này là quản lý Lynda bộ phận quận hệ xã hội phụ trách, Lynda hôm nay sẽ cùng đi." Thư ký Vu báo cáo với Âu Dương Thần, Âu Dương thần có vài người thư ký, nhưng về buôn bán thư ký Vu là người tài giỏi đắc lực nhất của Âu Dương Thần, ở bên cạnh Âu Dương Thần cũng đã nhiều năm, chuyện do hắn xử lý Âu Dương Thần đều rất yên tâm.
"Ừ." Âu Dương Thần chỉ ừ một tiếng, bày tỏ mình đã biết, tiếp tục nhìn tài liệu trong tay, Âu Dương Thần có thói quen xử lý tất cả chuyện với hiệu suất cao, trong khoảng thời gian này lại vì muốn cùng Hân Nhi đi hưởng tuần trăng mật càng cường độ làm việc càng cao hơn, cho nên hiện tại Âu Dương Thần vẫn duy trì cường độ làm việc cao như cũ, nhưng chính anh cũng không biết là mình vì cái gì? Có lẽ chỉ là vì muốn tệ liệt chính mình.
"Tổng giám đốc, nên xuất phát rồi." Thư ký đúng lúc nhắc nhở.
"Ừ, mang công văn theo." Âu Dương Thần nói xong liền bước bước chân trầm ổn đi ra ngoài.
Vâng ạ
"Tổng giám đốc, đây là quản lý Lynda tháng trước vừa tới bộ phận quan hệ xã hội." Trước khi đi thư ký Vu giới thiệu thêm.
"Tổng giám đốc, xin chào, tôi là Lynda." Lynda biết hôm nay có thể cùng Âu Dương Thần cùng đi đàm phán với Uy Sâm, đặc biệt chuẩn bị tốt tất cả, bao gồm cả cổng việc và vấn đề ăn mặc cá nhân, cô biết người như Âu Dương Thần nhất định sẽ không thích loại người tầm thường, chỉ có năng lực về công viễ mới có thể trợ giúp anh, phụ nữ có năng lực ôn nhu săn sóc gợi cảm mới có thể ở cùng với anh, hiển nhiên Lynda rất tự tin vào chính mình.
"Ừ. Lên đường đi." Âu Dương Thần chỉ là lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lynda, cũng không có thể hiện quá nhiều. Đối với Âu Dương Thần mà nói trừ Tuyết Nhi cũng không có người phụ nữ nào có thể để cho mình nhìn lần thứ hai, cho dù Lynda là cô gái xinh đẹp, ở trong mắt Âu Dương Thần cũng chỉ là cấp dưới, một cấp dưới bình thường không thể bình thường hơn.
Nhìn Âu Dương Thần dường như không để mình ở trong mắt chút nào Lynda nhất thời có một loại cảm giác thất bại, đến nhìn anh ta cũng không muốn nhìn mình sao? Những mà, Lynda thay đổi cảm xúc rất nhanh, cho rằng Âu Dương Thần như vậy càng thêm hấp dẫn, hiểu chuyện đi theo, một khóc hai nháo sao? Lynda vẫn cho rằng chỉ người phụ nữ ngu ngốc mới làm như vậy, thật sự muốn đàn ông có hứng thú phụ nữ quan trọng nhất là phải hiểu lòng người, hiểu được đàn ông quân tâm mặt mũi, hiểu được thứ đàn ông cần. Nghĩ vậy, Lynda lập tức lại rất tự tin.
Đại học A
"Tiểu Vân, cậu biết không? Hôm nay có thiên tài ngành y học muốn tới trường học mở diễn đàn, nghe nói trước đây là theo giáo sư Bàng, là học trò ưu tú nhất, nghe nói chỉ học ba năm đã hoàn thành, lại vẫn là một người siêu đẹp trai đó"
"Đại soái ca, bác sỹ thiên tài, Manh Manh cậu cho là đang xem phim truyền hình sao, tỉnh lại đi." Đối với lời ói của Manh Manh, tiểu Vân dĩ nhiên là không thể nào tin được, rất nhiều khi, rất nhiều chuyện đều là giả giả thật thật. Thật sự có thiên tài học y học ba năm sao? Có lẽ có, nhưng mà thường thường trên phương diện nào đấy thiên tài là đồ ngu.
"Được rồi, không thấy không tin, nói không chừng có thể thấy được, nhưng mà rất nhiều người đi, tiểu Vân chúng ta đi nhanh lên đi, nói không chừng sẽ có chỗ, đúng rồi, tiểu Vân khăn quàng cổ trên tay cậu là đan cho người nào vậy, không phải là,,,,, cũng đừng nhớ lại gạt chúng ta. "
Nhìn túi lớn trên tay tiểu Vân Manh Manh liền biết tiểu Vân mang khăn quàng cổ tự đan đến, nhờ người khác chỉ dạy xem sai chỗ nào rồi.
"Nghĩ đi đâu vậy, mỗi ngày mình đều cùng các cậu hòa làm một, có thể cho người nào, đương nhiên là cho chính mình rồi, mình cũng đan tốt rồi, thật ra cũng chỉ là tò mò chút thôi? Nhìn rất nhiều người đều đan, mình cũng muốn thử xem, không nghĩ tới phiền toái như thế, sai một mũi, phải làm lại toàn bộ, có Dung Dung thật tốt, cô ấy thật là lợi hại, có đôi khi mình sai vài mũi, cô ấy có thể giúp mình lấy lại." Nhắc tới chiếc khăn quàng cổ này, tiểu Vân thật đúng là cảm thấy được đan khăn quàng cổ là một công trình khổng lồ.
"Cô ấy sao, đương nhiên lợi hại, người ta đặc biệt đan khăn quàng cổ tặng soái ca" hai người vừa cười vừa nói đi qua, đột nhiên, tiểu Vân nhìn thấy nơi xa có một bóng dáng quen mắt, đột nhiên tức giận, chính là người đàn ông xấu xa kia đã cướp đi nụ hon đầu của mình làm mình khổ tâm, đê tiện, tiểu Vân âm thầm mắng một câu, liền lôi kéo bạn tốt rời đi.
"Thầy, vậy con đi trước. Còn có chút công việc phải làm" Diệp Phi nói với Bàng giáo sư, Diệp Phi có thể xem Bàng giáo sư như ân sư, lúc ấy rất nhiều thứ Diệp Phi đều học từ Bàng giáo sư, Diệp Phi là người đổi nghề giữa chừng, không có hi vọng gì quá lớn, nhưng Bàng giáo sư rất quan tâm dạy bảo Diệp Phi, Diệp phi có thiên phú cực cao, đến nỗi trò học thầy có thể giỏi hơn thầy, có đôi khi có ca phẫu thuật khó giải quyết, chỉ cần là Bàng giáo sư mời, Diệp Phi đều tới tham gia, bao gồm một chút giảng đường.
"Ừ, con đi làm việc đi, có thời gian thì đến nhà ăn cơm, cô vẫn luôn luôn nhắc tới con." Bàng giáo sư hòa ái nói với Diệp Phi, hai vợ chồng đến tuổi này đều không có con cái, Diệp Phi lại là học trò mình đắc ý, liền xem Diệp Phi như con của mình.
"Được ạ, con cũng rất nhớ cơm của cô nấu rồi."
"A... A..., ông chủ. Từ từ, tôi lập tức đến rồi." Tiểu Vân đạp xe đạp đồng thời tiếp nhận điện thoại ông chủ gọi tới, mỗi ngày đều đúng thời gian đi làm, hôm nay thật đúng là xui xẻo, khi đi toạ đàm không có chỗ không được vào, còn có…
Hôm nay một người đồng nghiệp trong đó lại xin nghỉ, cho nên tiểu Vân đang cố gắng đạp xe đạp chạy tới. Quẹo cua, , , quẹ cua, , , , , tự nhiên không để ý đến đầu đường cái có xe đột nhiên dừng lại.
"Rầm rầm." Cứ như vậy một người đang dùng lực đạp xe đạp ngã rất đẹp mắt, cả người và xe văng ra,,,,,,,
Hôm nay làm sao vậy, tại sao xui xẻo như vậy chứ, tới cùng là cái gì không có mắt.
Vừa thấy mình đụng vào người, Diệp Phi lập tức đi xuống xe.
Vừa thấy người đến là Diệp phi, tiểu Vân giống như là sư tử nổi giậnmuốn bạo phát, như thế nào lại là đồ sao chổi này chứ.
“Tiểu thư, thực xin lỗi, cô không sao chứ." Diệp Phi nhìn đến người mình đụng vào là một cô gái, lễ phép xin lỗi hỏi thăm.
"Có thể không có việc gì sao? Anh không có mắt hả, không thấy được tôi và của xe đều đã ngã sao? Không đỡ một chút sao?" Giọng nói tức giận vủa Tiểu Vân truyền đến, chính là người đàn ông này, hóa thành tro tiểu Vân cũng nhận ra, quỷ say rượu đêm đó. Bây giờ vẫn còn là dáng vẻ con người.
Diệp Phi nghe được giọng điệu của tiểu Vân thô bạo như thế, chỉ đi qua kéo tiểu Vân lên, Diệp Phi không thích nữ sinh như vậy, đầu tiên là tóc tiểu Vân ngắn, Diệp Phi thích loại tóc dài như Tuyết Nhi, tiếp theo là quần áo tiểu Vân, quần áo trang sức rõ ràng trong nhận thức Diệp phi nhận thức, phụ nữ nên có loại cảm giác dịu dàng của phụ nữ, mà không phải,,,,,,,
"Tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra một chúti, tiền thuốc men tôi sẽ trả." Diệp Phi bình tĩnh mở miệng.
Đi bệnh viện, thôi xin, tôi mới không có thời gian rảnh rỗi đó, mà chính mình lại không có việc gì, chỉ là là vấp ngã, nào có yếu đuối như vậy chứ."Không cần đâu." Tiểu Vân vỗ vỗ tro bụi trên thân mình. Tự nhiên vươn một bàn tay về phía Diệp Phi.
Diệp Phi rất tự nhiên lấy ra ví tiền, loại chuyện này người nào không có gặp qua, chẳng qua là muốn đòi mấy đồng tiền sao? Tiền bạc còn không có sao? Anh cũng không nghĩ muốn tiếp tục dây dưa vớicô gái thô bạo này. Diệp Phi lấy ra một chồng tiền bạc, đưa tới tay tiểu Vân.
Chỉ chớp mắt nhìn đến nhiều tiền mặt như vậy, trước mắt tiểu Vân sáng lên, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, loại tiền bạc này cô không cần."220 là đủ rồi, lần trước ở bên ngoài quán bar anh uống rượu là tiền ông chủ chúng tôi đưa anh đi khách sạn. Nhanh lên, bản tiểu thư tôi đang vội "tiểu Vân thình lình nói ra một câu này. Một lần nữa thả lại tiền vào tay Diệp Phi.
Diệp Phi sửng sốt một giây, mới phản ứng kịp, sáng hôm đó tỉnh lại tại một nhà hoàn cảnh không phải khách sạn tốt, thì ra là tiền của cô, "Những số tiền này đều cho cô, tiền khách sạn lần trước và thương tổn va chạm lần nàycủa cô chắc là đủ rồi chứ "
"Có tiền tốt lắm sao, tôi lại không bảo anh bồi thường tiền thương tổn va chạm, tôi lại không có việc gì, anh nghĩ rằng tôi lừa gạt anh sao, như vậy đi tự tôi lấy." Tiểu Vân rút ra ba tờ từ xấp tiền mặt kia, nhớ lại đi tìm tiền lẻ của mình.
Mà Diệp Phi nhìn tiểu Vân không hề nghĩ muốn so đo, cũng không để ý, lúc tiểu Vân rút đi ba tờ tiền kia, anh cũng xoay người rời đi, còn phải vội vàng đi họp đấy.
Tìm tìm trên người mình vậy mà không có mang tiền, tiểu Vân vừa buồn thúc dục, đã không biết lần thứ mấy, nhìn toàn thân trên dưới chính mình cũng chỉ có cái khăn quàng cổ kia vừa mới đan, dù sao chỉ là một chiếc khăn quàng cổthôi sao? Thôi, không muốn so đo cùng loại có tiền này, tôn nghiêm vẫn quan trọng hơn.
"Đợi một chút, tôi không có mang tiền lẻ trả anh."
"Không cần đâu." Mấy chục đồng tiền này Diệp Phi không để ý đến.
"Không được, cái này cho anh, coi như trả thay đi. Tôi không muốn chiếm tiện nghi của anh như thế." Tiểu Vân vừa nói vừa cầm khăn quàng cổ trong tay nhét vào trong tay Diệp Phi, sau đó tiếp tục đạp xe đạp rời đi.
Diệp Phi mở ra nhìn thấy khăn quàng cổtrong túi, đột nhiên nghĩ tới ngày đó Hân Nhi mua len sợi đan khăn quàng cổ, không khỏi cười cười tự giễu, nhìn nhìn lại cô gái đã biến mất kia, kỳ thật rất có ý tứ.
"Âu tổng, thật vui có thể hợp tác cùng công ty, tin tưởng lần này chúng ta nhất định sẽ hợp tác vui vẻ."
"Sẽ." Âu Dương Thần vẫn nhàn nhạt đáp như cũ, trong đầu nghĩ tới ngườI phụ nữ đang hạ sốt, không biết có uống thuốc đúng giờ hay không, hiện tại thế nào rồi.
"Vị tiểu thư Lynda này, chẳng những dáng người xinh đẹp, năng lực công tác cũng rất mạnh, thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn." Uy Sâm nhìn Lynda khích lệ nói.
"Uy Sâm tiên sinh quá khen." Lynda khẽ cười, cuối cùng cố gắng của mình cũng có hồi báo, nhìn Âu Dương Thần, chỉ thấy Âu Dương Thần giống như nghĩ đến chuyện gì, hoàn toàn đều không có để ý đến chuyện Uy Sâm khích lệ Lynda, kỳ thật là Âu Dương Thần nghe được, nhưng đây là khích lệ cô ta, hiện ở trong đầu chỉ có người phụ nữ đang sinh bệnh lại vẫn để ý vấn đề mình có xinh đẹp hay không, trước mắt Lynda lại tối sầm lại.
"Tiên sinh, anh làm rơi đồ." Diệp Phi vừa tới nơi họp, liền nghe thấy người phục vụ nhắc nhở mình làm rơi đồ, nhìn túi lớn trong tay, nhướng mày, tại sao lại không biết tìm một chiếc túi tốt hơn chứ, nếu lời này bị tiểu Vân nghe được nhất định sẽ chửi ầm lên với Diệp Phi.
Diệp Phi khom lưng nhặt khăn quàng cổ lên, cẩn thận cầm, nay cả chính mình cũng không biết vì sao có thể để ý một chiếc khăn quàng cổnhỏ này rồi. Có lẽ là bởi vì đây vẫn là vật trả nợ đi, Diệp Phi âm thầm nhớ lại.
"Tiên sinh, túi của anh bị thủng sao, xem ra tiểu thư đan khăn quàng cổ cho anh nhất định rất cẩn thận, khăn quàng cổ thủ công rất tốt đó." Cô nhân viên trẻ tuổi mỉm cười ngọt ngào nói với Diệp Phi
Cô,,,,,, chính là một người cẩn thận sao? Diệp Phi chỉ nghĩ đến dáng vẻ cô gái kia lớn tiếng chửi mắng mình.
"Đây là túi mới, tiên sinh có thể yên tâm,chắc chắn sẽ không rơi nữa. Nếu lại làm rơi, cẩn thận bạn gái của anh sẽ tức giận đó...."
"Cảm ơn." Diệp Phi lễ phép cảm ơn, cũng không giải thích, bạn gái, đời này sẽ không có nữa rồi.
Mà cách đó không xa chính là người đang thờ ơ nhìn một màn này, qủa đấm trong tay hung hăng nắm chặt, nghĩ đến lời nói của Vũ Hạ tối hôm đó, nghĩ tới giấc mộng tối hôm đó, trong mắt chuyển thành màu đỏ, lừa gạt mình tốt như vậy sao? Lừa gạt mình thật sự có cảm giác thành công như thế sao?
Mà Lynda nhìn sắc mặt Âu Dương Thần dần dần thay đổi, hiện lên một tia kinh ngạc, đây là có chuyện gì? Tổng giám đốc đang tức giận sao? Vì cái gì cảm giác không khí có chút khó hiểu là vì người đàn ông kia à?