“Hân Nhi, tớ thật không nghĩ tới sẽ như vậy, sao tổng giám đốc có thể như thế chứ, cũng không phải cậu cố ý mà. Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?” Nghe Hân Nhi khóc kể xong, San San tức giận. Vẫn cho rằng Hân Nhi hạnh phúc, thì lại vì thân phận có vấn đề, bây giờ có thể nói là từ thiên đường rơi xuống địa ngục, tình yêu chỉ mỏng manh như vậy sao? Hai người thật lòng yêu nhau, đã trải qua thời gian sống chung lâu như vậy cuối cùng cũng không thể địch lại một người đã mất. Lúc này đây San San có chút thất vọng về tình yêu, thật sự làm người ta đoán cũng không đoán được gì.
“Là sai lầm của tớ, không nên lưu luyến ham mê phần hạnh phúc không thuộc về mình.” Hân Nhi nhàn nhạt mở miệng.
“Hân Nhi….”
“San San, anh ấy đã nói anh vẫn luôn yêu Tuyết Nhi, vì vậy cho tới nay tình yêu với tớ đều phụ thuộc vào điều kiện đầu tiên tớ là Tuyết Nhi, bây giờ đã lộ ra chân tướng, thế nên tớ cũng chẳng là gì cả. Đã như vậy, tớ không muốn lại tiếp tục tự lừa dối mình, đã không thích, cần gì phải thế….” Hân Nhi lúc này giống như có chút hờ hững, khóc, kể, chợt cảm thấy tốt hơn nhiều, như là khó chịu đè nén trong lòng được bày tỏ ra.
“Ừ, đây mới là bạn tốt của tớ Tuyết… Ặc. Bảo bối Hân Nhi. Xin lỗi nhé, trong lúc nhất thời có phần khó thay đổi, nhưng về sau bạn tốt của tớ đã gọi Hân Nhi, đó chính là cậu.”
“San San, cám ơn cậu.” Đối với San San, Hân Nhi cám ơn từ tận đáy lòng, vẫn luôn biết rằng, bất kể bản thân mình là Hân Nhi hay là Tuyết Nhi, đây chính là bạn tốt của mình, không liên quan gì tới thân phận.
“Nói cái gì đó, bảo bối Hân Nhi, là tớ vui vẻ mới đúng, rốt cuộc đã cướp được cậu trở về từ tay tổng giám đốc, căn phòng trước chuẩn bị cho cậu vẫn đang còn, tớ mặc kệ, lần này bất kể thế nào cậu cũng phải ở chung với tớ, nếu không, thì tớ….” San San nói xong làm bộ muốn chọc lét Hân Nhi.
“A, không cần…” hai người chơi đùa với nhau, Hân Nhi cũng cười cười, nụ cười duy nhất không gượng ép.
“Làm sao vậy, Huyên Huyên, ngày nghỉ của Lăng Phỉ Tuyết đã hết chưa, người đâu? Không quan tâm tới quy định của công ty. Di động cũng không gọi được, như vậy là sao?” Trong văn phòng, nhớ mong Hân Nhi đã lâu Lưu Phàm đang trút lửa giận lên Phó giám đốc Huyên Huyên. Một tháng này, trong đầu Lưu Phàm luôn nhớ tới người mộc mạc nhưng tài hoa khác thường Lăng Phỉ Tuyết, một ngày lại một ngày đếm ngày nghỉ của cô, theo lý mà nói hôm nay nên xuất hiện rồi chứ, nhưng đến bây giờ nửa bóng người cũng chưa nhìn thấy.
“Giám đốc, đây… Vừa lúc nãy Ngô San giao cái này cho tôi.” Trước sự chất vấn của Lưu Phàm Huyên Huyên có chút kinh ngạc, lão nhân gia anh không phải vẫn luôn đều là tự vẽ đồ của mình, lúc vui vẻ thì đến, lúc mất hứng thì đi, khi nào lại quan tâm tới vấn đề nhân viên khác tới hay không tới. Còn quy định gì gì đó nữa, xem ra, Lăng Phỉ Tuyết này thật sự rất đặc biệt, tổng giám đốc đối với cô đặc biệt, giám đốc cũng vậy, trong chuyện này có vấn đề gì sao?
Lưu Phàm nhận thư trong tay Huyên Huyên, ba chữ thư từ chức to đùng hung hăng đau đớn trước mắt Lưu Phàm, làm Lưu Phàm nổi giận.
“Từ chức, đùa gì thế hả, hợp đồng cô ấy đến kỳ hạn sao? Thần Phàm là nơi cô muốn đến thì đến đi thì đi à?” Trái tim của tôi em muốn vào thì vào, muốn ra thì ra hả?
“Ặc, quả thật hợp đồng này chưa hết hạn, nhưng trên thủ tục, Lăng Phỉ Tuyết đã bồi thường tiền trái với hợp đồng, cho nên….,” đối với Lăng Phỉ Tuyết này, Huyên Huyên cũng rất tiếc nuối, là một nhân tài, nhưng người ta đã không muốn ở lại thì cũng chẳng còn cách nào khác.
“Cái gì, bồi thường tiền trái với hợp đồng, sao chuyện này bây giờ cô mới nói với tôi.” Lưu Phàm giờ đây đang rất tức giận, nhìn Huyên Huyên với ý trách móc rõ ràng.
“Giám đốc, từ trước tới giờ anh chưa từng hỏi qua chuyện nhân sự, cho nên tôi nghĩ rằng bản thân mình có thể chịu trách nhiệm được.” Giờ phút này rõ ràng Huyên Huyên cũng có nỗi buồn, cảm giác bị người ta chất vấn vốn là không dễ chịu, cho tới nay Lưu Phàm mặc dù có lúc tính khí hung bạo, nhưng đối với bản thân cũng khá tốt, vẫn luôn cư xử rất lễ phép, hôm nay tình huống như vậy cũng làm Huyên Huyên tức giận.
“Thôi, cô ra ngoài đi.” Lưu Phàm bất đắc dĩ vẫy tay, cả bản thân mình cũng không hiểu làm sao có thể vì cô ấy mà không khống chế được cảm xúc như vậy, chẳng lẽ là do lâu lắm rồi anh không tìm phụ nữ sao? Đúng vậy rồi, nhất định là như vậy, bản thân mình sao có thể để ý loại phụ nữ xấu xí bỏ đi ấy chứ, nhất định là không….
“Hân Nhi, chúc mừng tớ đi, thành công trở thành một người thất nghiệp.” Lúc San San giúp Hân Nhi từ chức, cũng tiện thể từ chức cho bản thân luôn. Đối với San San mà nói làm trợ lý ở Thần Phàm đã mất nhiều thời gian, nhưng cho tới bây giờ cũng không phát triển gì cả, chẳng qua dù sao cũng tốn thời gian, cho nên San San vẫn luôn được ngày nào hay ngày ấy. Bây giờ Hân Nhi từ chức khiến San San cũng suy nghĩ về bản thân, rốt cuộc mình thích hợp làm gì?
“San San, cậu như vậy… cậu không cần thiết.” Hân Nhi nghe thấy tin San San và bản thân mình cùng nhau từ chức, có chút kinh ngạc, có chút cảm động. Có bạn bè như vật thật sự rất đáng giá.
“Bảo bối Hân Nhi, chừng nào thì cậu tự yêu mình như vậy hả, tớ à, vốn là muốn từ chức, cậu cũng biết tớ làm trợ lý lâu rồi, vẫn chẳng phát triển, có lẽ không thích hợp. Cho nên nhân cơ hội nghỉ ngơi nghỉ ngơi thôi, thay đổi khẩu vị.” San San thoải mái nói, thật ra đối với Thần Phàm cũng có chút không nỡ.
“Ừ, vậy chúc mừng chúng ta thất nghiệp đi.”
“Hân Nhi, tiếp theo cậu muốn làm gì bây giờ? Cậu và tổng giám đốc. A, bây giờ không phải, còn có quan hệ với Âu Dương Thần nữa.”
Nhắc tới Âu Dương Thần, rõ ràng cảm giác được ánh mắt Hân Nhi tối sầm lại, không ngờ lập tức nở nụ cười tươi tắn với San San. “Còn có thể sao nữa, anh đi đường dương quang của anh, tớ đi cầu độc mộc của tớ, về phần hôn nhân, không có khả năng ly hôn, nhưng mà trên mặt chữ chính là thân phận của Lăng Phỉ Tuyết, vốn là chẳng có quan hệ gì với tớ cả.”
“Vậy được rồi, chúng ta cùng đi qua cầu độc mộc nào, chợt có nhiều thời gian như vậy thật đúng là không biết làm gì nhỉ? Đi mua sắm ư? Bây giờ là người không có việc làm, không dám quẹt thẻ, Hoàng thái hậu lại quản hết sức, ái chà….” Vẻ mặt San San đau khổ tả lại.
Đi làm gì? Hân Nhi cũng đang tự hỏi vấn đề này, trong đầu nghĩ tới Tiểu Bàn Tiểu Tề bày ra vẻ mặt chờ đợi, bây giờ không thể lỡ hẹn tiếp nữa. “San San, mang cậu đi chỗ này.”
Cô nhi viện
“Chị Hân Nhi, rốt cuộc chị tới rồi.” Bây giờ bọn nhỏ cũng không xa lạ với Hân Nhi nữa, mà chủ động đi qua vây quanh người Hân Nhi, còn San San nhìn thấy nhiều bạn nhỏ như vậy cũng rất kích động, đây là trụ sở bí mật theo như lời Hân Nhi nói sao?
“Đúng vậy, chị Hân Nhi từng nói nhất định sẽ đến thăm bọn em. Còn dẫn theo một chị nữa, các em xem đây là chị San San, các bạn nhỏ chào hỏi chị San San được không nào.” Với những đứa nhỏ đáng yêu này, Hân Nhi không cách nào mặt co mày cáu được, mà là vẻ mặt hồn nhiên cuốn hút của Hân Nhi.
“Xin chào chị San San…” Đám bạn nhỏ đồng loạt chào hỏi, đoán chắc bình thường mẹ viện trưởng hay dạy bảo.
“Ừ, ừ được, ặc, đây là quà tặng nè.” Đối với nhiều bạn nhỏ như vậy, San San có chút luống cuống.
“Ngoan lắm, đám bạn nhỏ, chị San San mang quà tặng cho chúng ta, chúng ta cùng nhau đến xem có được không nào.”
“Được… được ạ....” đám Tiểu Bàn Tiểu Tề nghe tới quà tặng đều rất vui vẻ. Thời gian qua thật sự rất hạnh phúc, mỗi lần chị Hân Nhi tới đều mang quà tặng cho mình.
Hân Nhi, anh lại tới Cô nhi viện thăm bọn nhỏ đây, anh biết em nhất định rất nhớ mong đám bạn nhỏ này, bọn Tiểu Tề đều đã cao hơn, còn Tiểu Bàn cũng vậy, chỉ là Tiểu Bàn quá gầy, càng đẹp trai hơn, Thạch Phong mang theo mấy thứ, xuống xe.
“Tiểu Bàn Tiểu Tề….” vừa tới cửa Thạch Phong đã gọi tên bọn nhỏ, nếu mọi ngày lúc này bọn nhỏ đã rất vui vẻ ra ngoài đón chào, nhưng hôm nay, chẳng lẽ còn có người khác tới đây….
“Chị Hân Nhi. Em rất thích món quà này, còn có bánh bích quy chị Hân Nhi làm ăn rất ngon.” Hân Nhi…. Là giọng của Tiểu Tề, đó là Hân Nhi, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, túi lớn trên tay Thạch Phong rơi xuống đất, không dám tin nhìn Hân Nhi trước mặt.
“Anh Thạch Phong, là anh Thạch Phong tới đây.” Tiểu Tề ngạc nhiên vui mừng kêu lên.
Thạch Phong…. Nghe thấy tên này, Hân Nhi không tự chủ quay đầu, anh Thạch Phong, là anh sao?
Thạch Phong thấy Hân Nhi quay khuôn mặt tuyệt đẹp qua bên này, có chút kinh ngạc, nhưng lại thất vọng hơn, sao có thể là Hân Nhi chứ? Cô gái nhỏ kia đã đi rồi, rốt cuộc không về nữa.
Mà bên này, Hân Nhi nhìn Thạch Phong cũng rất chăm chú, anh Thạch Phong đẹp trai hơn cả hai năm trước, cũng trưởng thành hơn, giống như Thạch Phong đã hoàn toàn thoát khỏi sự non nớt ngây thơ rồi.
“Xin chào, tôi là Thạch Phong, cám ơn cô tới thăm bọn nhỏ.” Thạch Phong vẫn phản ứng rất nhanh, chào hỏi Hân Nhi.
“Xin chào,” Hân Nhi có chút chua xót mở miệng. Thì ra kết quả gặp lại anh Thạch Phong cũng chỉ là hai chữ xin chào.
“Thạch Phong…. Xin chào tôi là San San.” San San thấy có soái ca cũng chạy tới chào hỏi.
“Thạch Phong tới đấy à.” Mẹ viện trưởng nhìn thấy Thạch Phong cũng qua chào hỏi, với bà mà nói Thạch Phong cũng giống như đứa bé của chính mình.
“Dạ, mẹ viện trưởng.”
“Đây là….”
“Viện trưởng khỏi cần, chúng con đều tự giới thiệu rồi.” San San mở miệng.
“À à, vậy thì tốt rồi, vậy đám người trẻ các con nói chuyện đi.”
“Chị San San, chúng ta đi chơi trò chim ưng bắt gà con được không.” Cô bé nhỏ nhắn cầm góc áo San San hỏi.
Chim ưng bắt gà con, ặc, không phải chứ, San San nhìn Hân Nhi xin giúp đỡ. Hân Nhi hơi buồn cười, thấy San San như vậy,không khỏi khẽ cười ra tiếng. Mà Thạch Phong thấy Hân Nhi cười khẽ, bị nụ cười tươi tắn của Hân Nhi làm có chút mê muội hoa mắt, không tự chủ nhớ tới nụ cười tủm tỉm của Hân Nhi. Hai khuôn mặt dần dần chồng lên nhau.
“Vậy được rồi” cuối cùng không đành lòng từ chối lời mời của đám bạn nhỏ, San San đồng ý.
Âu thị
Ám Dạ nghiên cứu chế tạo thuốc mới, Âu Dương Thần bị thương rất nhanh đã khỏi, bây giờ cũng về Âu thị đi làm. Chỉ là chưa về khu nhà ở, tuy biết Hân Nhi chưa trở về ngôi nhà kia, nhưng Âu Dương Thần vẫn không cách nào đặt chân vào nơi đó. Mặc dù chỉ cách một bức tường, nhưng Âu Dương Thần vẫn trước sau như một không cách nào vượt qua được khoảng cách này. Dường như cách nghìn núi vạn sông, càng sợ hơn chính là quá khứ ngọt ngào, giống như thuốc độc ngấm vào trong bụng.
“Tổng giám đốc, về dự án Fibbi có thay đổi, muốn nêu lên chút ý kiến.”
“Nói?”
“Lúc trước tổng giám đốc bảo chúng em chiếu cố mấy đứa nhỏ ở Cô nhi viện Yêu Trẻ, nhưng trước mắt dự án Fibbi có phần đất rất quan trọng đó chính là Cô nhi viện Yêu Trẻ, nhưng, Cô nhi viện thì….”
Cô nhi viện Yêu Trẻ….
“Thần, hôm nay em đã đến thăm bọn nhỏ, anh biết không, bọn nó rất ngoan, rất đáng yêu, em mua bánh ngọt Doremon, bọn nhỏ còn không dám ăn, sợ ăn Doremon rồi không thực hiện được ước mơ, cho nên em….” Âu Dương Thần lại vô thức nhớ tới lời Hân Nhi nói ngày hôm đó.
“Đi xem đi.” Âu Dương Thần cũng không biết sao bản thân lại có suy nghĩ này, có lẽ thật sự chỉ muốn tìm chút gì đó có liên quan tới cô. Một mặt vừa muốn trốn tránh, mặt khác lại muốn có nhiều điều liên quan tới cô, ngay cả bản thân Âu Dương Thần cũng không phát hiện hành động của mình có bao nhiêu mâu thuẫn.
“Trời ơi, mệt quá, mệt quá, chị chạy không nổi, Hân Nhi, cậu thay tớ một lát, tớ đi toilet đã, sau đó muốn nghỉ ngơi.” Giờ phút này San San thở hổn hển, giống như làm hoạt động nào kịch liệt lắm ấy.
“Được rồi, đã biết, nhìn cậu, yêu cầu cậu cần phải luyện tập hàng ngày đi.” Thấy San San như vậy, Hân Nhi cũng có chút bất đắc dĩ.
“Ơ kìa biết rồi, đừng lải nhải nữa, sắp vượt qua cả Hoàng thái hậu.” San San nói nhỏ, giọng càng lúc càng xa.
“Chị Hân Nhi, nhanh lên, tới chơi với bọn em đi.” Tiểu Bàn kêu lên.
“Được, tiếp tục….”
“Tổng giám đốc, tới rồi.”
“Ừm.” Âu Dương Thần quay cửa kính xe xuống nhìn Cô nhi viện trước mắt có chút đổ nát. Nghe tiếng nô đùa huyên náo từ xa xa, chắc là đang chơi trò chơi, đây là chỗ mà cô đã nói, lúc trước tới thật sự chưa nghiêm túc quan sát lần này cần phải nhìn kỹ càng mới được.
Âu Dương Thần xuống xe, từ từ đi vào trong sân, tiếng vui đùa ầm ĩ cũng càng lúc càng rõ ràng, khi thấy hai người đang vui thích chơi trò chim ưng bắt gà con, Âu Dương Thần mở to mắt, dần dần biến thành tức giận, đây chính là ngây thơ trẻ con vui đùa trong miệng em, đây chính là Thiên đường trong mắt em, thế đó….
Âu Dương Thần giận dữ xoay người. Trở vào trong xe “trở về.”
Nhanh như vậy, không phải nói muốn nhìn sao? Thế nào, cũng phải quan sát địa hình một chút chứ, thư ký nghi ngờ nghĩ, nhưng vẫn lái xe đi, chuyện của cấp trên cấp dưới vẫn nên ít hỏi thăm thì hơn.
Lát sau, Âu Dương Thần đã mở miệng, “Giữ nguyên kế hoạch làm việc, nhanh lên.”
“Vâng.” Thư ký cung kính đáp, để nguyên kế hoạch, xem ra ý tứ của tổng giám đốc vẫn là muốn chiếm giữ và sử dụng mảnh đất này. Cũng đúng, hạng mục Fibbi này có lợi nhuận rất lớn, mà mảnh đất này lại là chỗ quan trọng nhất. Làm sao có thể vì một Cô nhi viện nho nhỏ mà ngừng lại được. Xem ra bản thân mình phải cố gắng làm việc, vì sắp phải làm hai việc.
“Oa, bảo bối Hân Nhi, bây giờ tớ cảm thấy cơ thể này đã không còn là của mình nữa rồi, rất mệt mỏi. Nhưng mà rất vui vẻ.” Vừa về tới nhà, San San liền đổ ập xuống ghế sofa, San San ôm gối ôm nhìn giống như con bạch tuộc, Hân Nhi không khỏi cười ngô nghê, San San thật sự rất đáng yêu.
“Được rồi, trước tiên cậu nghỉ ngơi đã, tớ đi nấu cơm cho cậu.”
“Bảo bối Hân Nhi, cậu tốt quá, yêu nhất cậu đó.” San San tặng chiếc hôn gió qua đây, tiếp tục nằm, khép đôi mắt lại.
“Nếu em nói, yêu anh không có nếu….”
“Bảo bối Hân Nhi, điện thoại reo, ôi, hình như là bên Cô nhi viện.”
“Phải không? Đưa cho tớ.”
“A lô?”
“Tiểu thư Hân Nhi.” Giọng viện trưởng hơi run rẩy.
“Viện trưởng, sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Hu hu
“Tiểu thư Hân Nhi, tôi… xin cô giúp tôi với. Tôi, tôi thật sự không biết nên tìm ai nữa.” Tiếng khóc nức nở của mẹ viện trưởng truyền tới.
“Mẹ viện trưởng, mẹ đừng vội, từ từ nói rốt cuộc sao lại thế này?” Nghe thấy mẹ viện trưởng khóc bất lực, trong lòng Hân Nhi rất khó chịu, người chứng kiến mình lớn lên mẹ viện trưởng dịu dàng thấm thoắt đã sắp già nua rồi.
“Là thế này. Ngày hôm nay có mấy người tới nói vì muốn làm gì đó, cần phải sử dụng mảnh đất của Cô nhi viện, hơn nữa bọn họ còn mang ra giấy đã mua, cầm giấy tờ nhà đất ra, kêu chúng ta… yêu cầu chúng ta nhanh chuyển đi, bọn họ phải thi công.” Trong điện thoại vẫn là tiếng nức nở của mẹ viện trưởng.
“Sao có thể như vậy chứ? Vậy đám nhỏ ở Cô nhi viện thì làm thế nào bây giờ? Mẹ viện trưởng, mẹ đừng vội, nói cho con biết, là công ty nào.”
“Bọn họ…. bọn họ nói là Âu thị, tôi cũng đi tìm Thạch Phong rồi, cậu ta nói Âu thị là tập đoàn hàng đầu, không có cơ hội thay đổi, cậu ta cũng đang nghĩ cách. Tôi cũng biết rõ ép buộc làm khó người khác, nhưng mà, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Hân Nhi tiểu thư, cô tốt như vậy, xin cô hãy giúp chúng tôi, bọn nhỏ không thể không có nhà.”
Nhà…. Đúng vậy, đây là nhà bọn nhỏ, nhưng vì sao Thần làm thế? Vì sao anh làm thế? Bất kể như thế nào, nhất định phải giữ được ngôi nhà này. Nhất định phải …..
“Mẹ viện trưởng, mẹ đừng gấp gáp, con sẽ nghĩ cách, con nhất định sẽ bảo vệ ngôi nhà của chúng ta.” Dưới tình thế cấp bách, Hân Nhi buột miệng nói ra, nhưng giờ phút này mẹ viện trưởng sốt ruột vạn phần, đương nhiên không nghe ra ý tứ trong lời nói của Hân Nhi, chỉ rất biết ơn.
“Hân Nhi, Cô nhi viện làm sao thế, xảy ra chuyện gì?”
“Hình như Âu thị vì xây đựng thứ gì đó muốn sử dụng đất Cô nhi viện, kêu họ chuyển đi.”
“Cái gì? Vậy bọn Tiểu Bàn Tiểu Tề làm sao bây giờ? Cô nhi viện là nhà của bọn nhỏ, Âu Dương Thần sao có thể như vậy chứ?” Bây giờ San San lại càng oán giận Âu Dương Thần hơn.
“Vì thế, nhất định phải bảo vệ Cô nhi viện, không thể để bọn nhỏ không có nhà.” Hân Nhi kiên định nói, nhà, đối với bọn nhỏ ở Cô nhi viện quan trọng cỡ nào, có lẽ người khác không hiểu, nhưng Hân Nhi biết rất rõ, Cô nhi viện là ngôi nhà duy nhất của bọn nhỏ, gia đình duy nhất, bản thân mình nhất định sẽ cố gắng bảo vệ.
“Không ai có thể thay thế em trong lòng anh….” Văn phòng to như vậy, giọng hát êm ái và sâu lắng, nhìn hai chữ bà xã chớp tắt trên màn hình, Âu Dương Thần hiện lên tia vui sướng. Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày như vậy cô chủ động gọi điện thoại tới, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, sự vui sướng của Âu Dương Thần dần dần bị sự căm hận thay thế.
“A lô?” Giọng lạnh lẽo của Âu Dương Thần truyền tới, ngay cả không khí hình như có chút đông cứng lại.
“Thần, chuyện Cô nhi viện anh biết không?” Vừa nghe thấy tiếng Âu Dương Thần, Hân Nhi liền lập tức vào thẳng vấn đề, cô không tự mình đa tình cho rằng Thần còn có thể nguyện ý nghe bản thân mình nói về kỷ niệm cũ.
“Ùm.” Mặc dù biết cô tìm mình có thể là vì chuyện của Cô nhi viện, nhưng ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, mà cứ nói thẳng tuột ra như vậy, đúng là có chút khó chịu.
“Thần, anh không thể làm như vậy, đó là ngôi nhà duy nhất của bọn nhỏ trong Cô nhi viện, bọn nhỏ cũng chỉ có ngôi nhà này, anh không biết bọn nhỏ ở đó chơi đùa vui vẻ như thế nào đâu, anh nhất định không thể phá hoại hạnh phúc này.” Dưới tình thế cấp bách Hân Nhi nói ra những lời này.
Chơi vui vẻ, trong đầu Âu Dương Thần hiện lên hình ảnh Hân Nhi chơi đùa cùng với Thạch Phong ở đó, rất vui vẻ, quả thật chơi rất vui vẻ. Hơn nữa không phải anh không nhìn thấy, anh đã thấy, thấy được cô và người đàn ông khác ở đó chơi đùa vui vẻ như vậy, nghĩ thế, tay cầm điện thoại của Âu Dương Thần càng siết chặt thêm. “Quyết định của công ty còn phải qua sự đồng ý của cô ư? Đừng quên thân phận của mình.” Âu Dương Thần lạnh lùng phun ra những lời này.
Thân phận… hai chữ thâm sâu này khiến Hân Nhi đau khổ nhận ra, đúng vậy. Thân phận của mình chỉ là một người thế thân, nhưng bây giờ thân phận này đã bị vạch trần, ở trong lòng anh còn không bằng người thay thế. Hân Nhi không khỏi cảm thấy bản thân có chút buồn cười, làm sao có thể cho rằng ý kiến của mình vẫn có thể ảnh hưởng tới quyết định của Thần nữa? Quyết định của anh chỉ thay đổi vì người tên Tuyết Nhi kia mà thôi. Thật sự là không biết tự lượng sức mình rồi.
“Bảo bối Hân Nhi, sao rồi? Tổng giám đốc nói thế nào?” San San lập tức sáp lại, cả ngày hôm nay ở cùng với bọn nhỏ, cô cảm thấy rất thích đám nhỏ này, thật sự không muốn thấy bọn nhỏ cứ như vậy mà nhà cũng không có.
“Anh ấy, anh ấy nói tớ không thể thay đổi được quyết định của anh ấy.” Trong lời nói của Hân Nhi để lộ sự đau lòng.
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Tớ cho rằng ít nhất tổng giám đốc nhớ….” Nói tới đây, San San im miệng, đáng chết, bản thân đã biết mình không có đầu óc lâu rồi, Hân Nhi nhất định rất khổ sở.
“Không có việc gì, San San, là tớ tự mình đa tình, chúng ta nghĩ cách khác thôi.”
“Nhưng mà, chuyện Âu thị, chỉ sợ là không còn cách nào khác.” San San có chút lo lắng mở miệng, quả thật chuyện của Âu thị có ai dám nhúng tay vào đây? Muốn thay đổi quyết định này, chỉ có Âu Dương Thần thôi.
“Không sao, trời không tuyệt đường người, cùng lắm thì, tớ đi cầu xin anh ấy, tóm lại, tớ nhất định phải bảo vệ Cô nhi viện.” Hân Nhi lấy lại ý chí chiến đấu lúc trước.
“Ừ, nhất định có thể, tớ tin cậu.” San San đi qua ôm lấy Hân Nhi, cô biết thật ra trong lòng Hân Nhi rất khổ sở.
Diệp Phi cấp cho Hân Nhi một ánh mắt yên tâm, Hân Nhi cũng yên tâm đi ra ngoài, trong lúc này không khí trong phòng càng thêm quái dị. Diệp Phi cùng Âu Dương Thần hai người ai cũng không có mở miệng trước, trong phòng một mảnh trầm mặc.
Hai người đàn ông mạnh mẽ cứ như vậy nhìn nhau, không khí có mùi khói lửa chiến tranh, như là muốn xem ai có thể giữ bình tĩnh hơn, sau ba năm, đây là lần đầu tiên hai người giằng co với nhau, ba năm trước đây vì Tuyết Nhi hai người cũng đã từng đụng độ nhau một lần, lần trước dĩ nhiên là Âu Dương Thần thắng, còn lần này? Hiển nhiên là Diệp Phi mở miệng trước.
"Hỏi đi." Diệp Phi không nhìn ánh mắt của Âu Dương Thần, chỉ nhìn những đồ trang trí khác trong nhà, ngay cả Diệp Phi là đàn ông như vậy, thế nhưng khi đối mặt với Âu Dương Thần vẫn cảm thấy có một áp lực vô hình nào đó đang tồn tại.
"Cậu biết tôi muốn hỏi cái gì sao?" Âu Dương Thần không nhìn Diệp Phi, mà nhìn hướng về phía cửa.
Quả nhiên, Âu Dương Thần vẫn chính là Âu Dương Thần.
"Hai năm trước ở tại nơi này tôi đã cứu cô ấy đang chìm trong biển, cũng giúp cô ấy thay đổi khuôn mặt, cho nên, những điều cậu nghe được đều là sự thật, có thể cô ấy không phải là Tuyết Nhi của cậu, nhưng cô ấy là Tuyết Nhi của tôi." Thời điểm Diệp Phi nói ra những lời nói này, anh đặc biệt nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của Âu Dương Thần, trong nhất thời có một loại cảm xúc vui sướng, dựa vào cái gì mà lần nào Âu Dương Thần cũng đều thắng anh chứ?
Thực ra, thời điểm Âu Dương Thần nghe hắn nói Tuyết Nhi là của hắn, quả đấm trong tay anh mạnh mẽ nắm chặt.
"Cô ấy biết không?" Giờ khắc này Âu Dương Thần chỉ muốn biết sự thực Hân Nhi có biết việc này hay không? Cô thật sự vô tội, hay chính là kẻ đồng lõa.
Tuyết Nhi thật không biết, nhưng suy nghĩ lại, lời nói của Diệp Phi lại trở thành "Cô ấy biết."
Mặc dù có nghĩ tới kết quả này, nhưng khi Âu Dương Thần nghe được mấy câu đó từ miệng Diệp Phi thì không cầm được tức giận và đau đớn, giờ phút này Âu Dương Thần không nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt khi nãy , mà là ánh mắt xuất hiện một tia khát máu, nhìn thấy Âu Dương Thần như vậy, Diệp Phi có chút yên tâm, anh ấy thật sự yêu cô . Nhưng một khi chưa chắc chắn hoàn toàn, thì Diệp Phi vẫn không yên lòng. Hắn nhất định phải bảo đảm Tuyết Nhi được hạnh phúc.
"Cậu cũng đã biết Tuyết Nhi hiện giờ không phải là Tuyết Nhi lúc trước, vậy cậu hãy đem Tuyết Nhi trả lại cho tôi, tôi nhớ trong lòng cậu cũng chỉ có Tuyết Nhi cách đây ba năm, còn trong lòng của tôi thì luôn có Tuyết Nhi hiện tại, , , "
"Đủ rồi, ra ngoài." Âu Dương Thần đã không kiềm chế nổi cơn giận, dùng sức cầm bình hoa ở đầu giường đập vỡ tan tành. Hân Nhi cho là bên trong đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên nghĩ có phải là Thần đánh nhau với anh Phi. Cho nên vừa bước vào cửa Hân Nhi liền gọi một tiếng anh Phi.
Cũng chính câu “anh Phi” này, khiến lửa giận của Âu Dương Thần càng thêm sâu, trong lòng của cô chỉ có hắn thôi sao? Giờ khắc này Âu Dương Thần cảm thấy trong người anh thật sự đau đớn, nói đúng hơn là trong lòng anh đang đau.
"Thần, anh không sao chứ, nguy rồi, Thần, tay anh đang chảy máu." Lúc này Hân Nhi mới nhận ra thì ra lúc nãy là âm thanh bình hoa bị vỡ, Hân Nhi lập tức chạy đến bên cạnh Âu Dương Thần, muốn nhìn tay Âu Dương Thần một chút nhưng lại bị Âu Dương Thần mạnh mẽ hất ra.
"Thần?" Hân Nhi giật mình nhìn Âu Dương Thần, anh thật đang tức giận sao?
"Ra ngoài" Âu Dương Thần chán ghét liếc nhìn Hân Nhi, giống như là đang nhìn một thứ đồ vật hết sức bẩn thỉu.
"Âu Dương Thần, cậu đừng quá đáng, thật ra thì Tuyết Nhi, , , , , , , "
"Anh Phi, , , , , , " Hân Nhi kéo cánh tay Diệp Phi, ý bảo Diệp Phi không nên nhúng tay vào, cô và Âu Dương Thần có chuyện cần phải giải quyết, Hân Nhi tự nói với mình rằng cô phải tự tin, tự nói với mình phải tin tưởng, phải cố gắng nắm lấy hạnh phúc, nhưng mà điều này không có nghĩa là cô sẽ luôn luôn lừa mình dối người. Nếu như không yêu, như vậy cô sẽ rời đi.
"Anh vẫn thích Tuyết Nhi của ba năm trước đây sao?" Hân Nhi nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thần, mọi người đều nói ánh mắt sẽ không bao giờ nói dối, đôi mắt chính là cửa sổ của tâm hồn, lần này Hân Nhi muốn dũng cảm đối mặt, mặc dù bản thân cô không muốn chấp nhận sự thực này chút nào.
Âu Dương Thần không trả lời Hân Nhi, cũng không nhìn Hân Nhi, mà là tránh né ánh mắt của Hân Nhi, một mặt Âu Dương Thần tức giận là vì cô hợp lực với Diệp Phi để lừa gạt anh, mà anh bây giờ vẫn còn rất thích Tuyết Nhi, đây là điều anh cũng không giải thích được. Mặt khác, Âu Dương Thần cũng tự hỏi lòng mình rằng anh có thật sự yêuTuyết Nhi của ba năm trước đây hay không, trong khoảng thời gian này, Âu Dương Thần không phải là không có nghĩ tới vấn đề này, nhưng mỗi lần nghĩ đến đây, thì anh liền có một cảm giác ray rứt đối với Tuyết Nhi, Âu Dương Thần không dám tiếp tục nghĩ nữa, giờ Hân Nhi hỏi Âu Dương Thần vấn đề này, lần đầu tiên Âu Dương Thần muốn nghiêm chỉnh nhìn lại bản thân mình, yêu hay không yêu, , , , , , , ,
Thấy Âu Dương Thần không trả lời, dường như Hân Nhi lại bắt đầu cháy lên hi vọng, "Thần, anh đã nói người anh yêu là em bây giờ, đúng không?" Hân Nhi mừng rỡ nói, trong mắt lóe lên tia hy vọng.
Thế nhưng những lời này khi đến tai Âu Dương Thần lại trở thành ý tứ khác, là đang cười nhạo mình sao? Cười nhạo ta bị các người đùa bỡn, quay vòng vòng, yêu cô ư, cái ý niệm này ở trong đầu Âu Dương Thần chợt lóe lên, ngay sau đó, Âu Dương Thần nhìn chằm chằm Hân Nhi, nhấn mạnh từng lời từng chữ nói"Từ đầu đến cuối, tôi yêu chỉ có một mình Tuyết Nhi, cô không xứng." Những lời này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Hân Nhi tựa như ma chú nguyền rủa.
Từ đầu đến cuối sao? Vẫn luôn yêu cô ấy sao? Vậy mình là gì? Một kẻ thế thân đáng thương, còn là một kẻ tình nguyện thế thân sao?
Giờ khắc này Hân Nhi cảm thấy tất cả thật buồn cười làm sao, một cam kết buồn cười, hôn ước buồn cười, lời thề trăm năm buồn cười, vốn là tất cả mọi thứ đều tốt đẹp nhưng chỉ vì một cái thân phận mà thay đổi, trở nên tức cười, trở nên buồn cười, trở nên bi thương, , , , ,
"Tuyết Nhi?" Diệp Phi nhìn Hân Nhi cười, cảm thấy mắt mình như bị gai đâm, trong đầu nhớ lại hình ảnh ngày đó Hân Nhi rơi lệ và hình ảnh lúc này đây lại chồng chéo lên nhau, hắn muốn nhìn Tuyết Nhi, không phải là bi thương, mà hắn muốn cô vui vẻ, nhìn thấy Hân Nhi đau khổ như thế, Diệp Phi thay đổi chủ ý, nếu như Âu Dương Thần không biết thương yêu Hân Nhi như lời anh nói, như vậy hắn sẽ đi theo bảo vệ Hân Nhi, như hai năm trước.
"Tuyết Nhi? Anh Phi, anh biết em không phải mà, em chỉ là một người đã qua chỉnh sửa, em chỉ là một người lấy trộm gương mặt và thân phận của Tuyết Nhi, không đúng, còn có hạnh phúc mong manh, hiện tại tất cả chân tướng rõ ràng, không phải sao?" Hân Nhi cười với Diệp Phi nói ra những lời này, sau đó xoay người hướng về phía Âu Dương thần.
"Thật xin lỗi, tôi thật khinh thường tình yêu của anh đối với Tuyết Nhi." Nói xong những lời này, Hân Nhi thoát khỏi tay Diệp Phi, lao ra ngoài, thật sự bây giờ không cần thiết ở lại. Thật không có ai cần mình. Mình cũng nên tỉnh táo rồi.
Nhìn Hân Nhi suy sụp xoay người, trong lòng Âu Dương Thần giống như có con kiến đang gặm cắn cảm thấy rất khó chịu, vô thức nói "Đứng lại."
Quả nhiên bước chân của Hân Nhi dừng lại, tựa hồ đang chờ lời kế tiếp của Âu Dương Thần, Âu Dương Thần cũng không biết tại sao mình đột nhiên nói ra những lời này, liếc nhìn Diệp Phi, không tự chủ phun ra"Giờ cô là vợ trên danh nghĩa của tôi, cô nghĩ cô có thể cùng người đàn ông khác rời đi sao?"
Oanh
Nếu như câu nói mới vừa rồi “từ đầu chí cuối chỉ có Hân Nhi trong tim” đâm cho một nhát, thì những lời này như vẩy một nắm muối và một bầu nước tiêu nóng vào vết thương kia.
"Lăng Phỉ Tuyết mới phải, em không phải." Hân Nhi nhẹ nhàng nói ra những lời này, rồi khó khăn bước đi. Đúng là Hân Nhi từ trước đều là dùng thân phận của Lăng Phỉ Tuyết, trên luật pháp đó là Lăng Phỉ Tuyết, mà cô, , , , chỉ là Lam Hân Nhi,
"Âu Dương Thần, chính cậu bỏ qua Tuyết Nhi, ba năm sau tôi sẽ tái tạo lại Tuyết Nhi, tôi sẽ thật sự yêu cô ấy, lần này tôi sẽ không buông tay nữa, dù cho trời đất sụp đổ, tôi cũng sẽ không buông tay nữa." Diệp Phi hướng về phía Âu Dương Thần kiên định nói, rồi sau đó đuổi theo Hân Nhi, Âu Dương Thần nhìn cánh cửa kia, đã không thấy bóng dáng của bọn họ, một cơn giận hừng hực thiêu đốt.
"Anh Phi, từ nay về sau đừng gọi em là Tuyết Nhi nữa được không? Em tên là Hân Nhi." Nhìn người đuổi theo mình là Diệp Phi, Hân Nhi cũng một lần nữa tự nói với mình, không muốn lừa mình dối người nữa.
"Hân Nhi? Được, bắt đầu từ bây giờ về sau anh gọi em là Hân Nhi, em không phải là Tuyết Nhi mà là Hân Nhi." Nghe được lời nói của Hân Nhi, Diệp Phi biết Hân Nhi để ý cỡ nào khi nghe người khác gọi cô là Tuyết Nhi, bởi vì cô chỉ là một thế thân, Hân Nhi lúc trước nhất định rất là khó chịu.
"Cám ơn." Hân Nhi thản nhiên nói cám ơn, giờ khắc này, Hân Nhi chỉ có cảm giác mình hết sức mệt mỏi, hết sức mệt mỏi, nếu như có thể, hiện tại Hân Nhi thật rất muốn giống một con đà điểu, trốn ở một nơi nào đó, khóc thật to, vì tình yêu kia đã chết rồi, vì đoạn hôn nhân kia thật đáng buồn. Hân Nhi muốn kiên cường, nhưng mà lúc này, cô muốn dung túng mình, khóc một trận thật đã, ai nói nhất định phải kiên cường, cô cũng có thể mềm yếu, cũng có thể khóc thật to, vì nếu làm như vậy cô có thể còn dễ chịu hơn một chút.
"Đi thôi, Hân Nhi, chúng ta về nhà thôi." Kể từ sau khi cùng Âu Dương Thần nói chuyện, Diệp Phi hạ quyết tâm muốn chăm sóc Hân Nhi thật tốt, không bao giờ cho phép mình buông tay nữa.
"Anh Phi, anh về trước đi, em muốn yên tĩnh một lúc." Vẻ mặt Hân Nhi nhìn rất là mệt mỏi.
"Hân Nhi, như vậy sao được, thân thể em, , , , , "
"Em không sao, anh Phi, em đi trước." Hân Nhi cũng không có chờ Diệp Phi đồng ý liền rời bước đi trước, đối với Diệp Phi, Hân Nhi có cảm kích có cảm động, cũng có tình cảm, thực ra bởi vì chuyện của Thần mà cô cảm thấy rất đau lòng rất khổ sở, nhưng điều này không có nghĩa Hân Nhi sẽ về bên cạnh Diệp Phi,Hân Nhi cư xử với Diệp Phi như là anh trai, nếu như không có chuyện của Âu Dương Thần, Hân Nhi cũng sẽ không đi cùng với Diệp Phi, có một số việc chính là như vậy.
Hân Nhi trống rỗng, du đãng đi trên đường, trở lại đêm hôm đó của hai năm về trước, thời điểm thấy Dật Phong và Liễu Mị đi chung với nhau,Hân Nhi cảm thấy tinh thần muốn sụp đổ, nhưng bây giờ, , , , , , , , đau hơn, , , , , , đau hơn gấp trăm lần, thậm chí Hân Nhi giờ không cảm giác chính mình đang đau, cô chỉ cảm thấy có chút tê dại, chỉ biết là rất khó chịu, rất khó chịu.
Đi đâu bây giờ, , , , , , , không trở về nhà Thần được, ngôi nhà đó được xây dựng cũng vì Tuyết Nhi, liệu Thần có chịu để cho mình về khi mà mình đã khinh thường tình yêu thiêng liêng của anh ấy cơ chứ, cô càng không muốn trở về nhà họ Diệp. Vậy không có nơi nào thuộc về cô hết, Hân Nhi cười khổ sở, Lam Hân Nhi, thì ra hai năm qua, mày chỉ còn hai bàn tay trắng - Lam Hân Nhi.
Vô tình, Hân Nhi đi tới một nơi, nhìn nơi này, Hân Nhi giống như thấy được hi vọng, mình có lẽ còn có một người để dựa vào. Lấy di động ra, bấm vào số quen thuộc đó, giọng cô nghẹn ngào.
"Sư phụ, thầy nhanh lên một chút được không? Em đang có việc gấp." San San không ngừng thúc giục, từ khi nhận được điện thoại của Hân Nhi, nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của Hân Nhi, cô lập tức chạy ra khỏi công ty.
"Tiểu thư à, tôi đã chạy rất nhanh rồi."
"Được rồi được rồi." San San không ngừng nhìn đồng hồ, trong đầu nghĩ tới rốt cuộc Hân Nhi thế nào rồi, chẳng lẽ cô ấy và Tổng giám đốc có tranh cãi, nhưng tổng giám đốc rất cưng chìu Hân Nhi, hơn nữa hai người vừa mới kết hôn, mẹ chồng Hân Nhi cũng rất tốt, vậy rốt cuộc là vì chuyện gì khiến Hân Nhi khóc thương tâm như thế chứ?
"Tiểu thư, đã đến nơi rồi."
"A, cám ơn, không cần thối." San San nhanh chóng nhét vào tay tài xế đồng tiền, lập tức xuống xe, đi như chạy chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo tay.
"À?" Lúc San San lo nhìn ngoài đường, không cẩn thận đụng phải một người, làm người kia ngã xuống đất.
"Xong rồi."
"Thật ngại quá, để tôi giúp anh." San San lập tức ngồi xuống nhặt đồ, thấy một đống tài liệu, còn có một tấm hình một cô gái rất thanh tú, Lam Hân Nhi, San San nhanh chóng nhìn thấy được mấy chữ này, nhưng cũng không để ý.
"Để tôi."
"Là tôi đụng vào anh, thật xin lỗi, của anh này." San San ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân trước mắt, toàn thân anh mặc âu phục thẳng đứng, ngũ quan không được tuấn tú cho lắm, nhưng tuyệt đối cũng được coi là một người đàn ông anh tuấn. Không, đúng ra phải là một người đàn ông trưởng thành mang đầy sức quyến rũ. San San có chút ngây ngô, cô vốn luôn luôn yêu thích những nam nhân đẹp trai, chỉ là trong mắt cô lúc này chỉ quan tâm đến chuyện của bảo bối Hân Nhi. San San không chú ý anh chàng đẹp trai kia đang đến gần mình.
"Cám ơn." Giọng nói ôn hòa của người kia truyền đến, y hệt gió xuân ấm áp đang thổi vào.
San San chỉ nói “không sao” liền lập tức chạy tới chỗ hẹn cũ với Hân Nhi, giờ việc của Hân Nhi là quan trọng nhất.
Đụng phải cô gái kia, trong mắt Lê Cận có một ít gợn sóng, tuổi trẻ thật là tốt, nếu như Tiểu Tuyết còn sống, hiện tại đoán chừng cũng lớn như vậy rồi, nhìn tấm hình cô gái cười ngọt ngào trong tay, vẻ mặt Lê Cận nhất thời có chút khổ sở, sao em đi sớm như vậy chứ, anh tìm em thật vất vả, cha mẹ vẫn đang chờ gặp em đây? Nhất là mẹ, Lê Cận không biết tại sao mẹ lại giao phó cho mình, hiện tại bệnh tình mẹ đang nguy kịch, một lòng chờ đợi anh mang em gái trở về, nhưng là, , , , , ,
"Tuyết Nhi bảo bối, cậu làm sao vậy. Đã xảy ra chuyện gì sao?" San San vừa nhìn thấy Tuyết Nhi liền xông tới ôm lấy Tuyết Nhi. Nhìn Hân Nhi khóc sưng mắt, cô nhất thời cảm thấy đau lòng.
"San San, đừng gọi tớ là Tuyết Nhi được không? Tớ không phải, tớ không muốn ai gọi tên tớ là Tuyết Nhi, tớ tên là Hân Nhi." Vừa thấy San San, ôm chặt San San, cảm xúc lại không nén được, giọng Hân Nhi có chút run rẩy.
"Hân Nhi, cậu đổi tên à. Bảo bối, cậu rốt cuộc thế nào?" San San lo lắng hỏi, nhưng một giây kế tiếp nhìn thấy nước mắt Tuyết Nhi như vỡ đê, San San có chút luống cuống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"San San, , , , " ôm chặt San San, Hân Nhi giống như là một đứa bé bị vứt bỏ uất ức khóc, hình như muốn đem tất cả nước mắt cuốn đi tất cả, Hân Nhi là một người không dễ dàng rơi lệ, chỉ là cô không kiên cường giống như Tuyết Nhi, cô còn là cô gái gặp chuyện vui thì cười, còn gặp khổ sở thì sẽ khóc.
"Được rồi, được rồi, không sao Hân Nhi, khóc đi, có cái gì uất ức thì khóc đi." Giờ khắc này San San cũng không muốn ngăn cản Hân Nhi khóc, bởi vì cô thấy Hân Nhi đang đè nén rất khổ sở, vậy thì hãy khóc đi, khóc thật to cũng là một phương thức giải tỏa. Ít nhất Hân Nhi có thể trút hết mọi đau khổ ra ngoài.
Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh - Chapter 105
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Hân Nhi, tớ thật không nghĩ tới sẽ như vậy, sao tổng giám đốc có thể như thế chứ, cũng không phải cậu cố ý mà. Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?” Nghe Hân Nhi khóc kể xong, San San tức giận. Vẫn cho rằng Hân Nhi hạnh phúc, thì lại vì thân phận có vấn đề, bây giờ có thể nói là từ thiên đường rơi xuống địa ngục, tình yêu chỉ mỏng manh như vậy sao? Hai người thật lòng yêu nhau, đã trải qua thời gian sống chung lâu như vậy cuối cùng cũng không thể địch lại một người đã mất. Lúc này đây San San có chút thất vọng về tình yêu, thật sự làm người ta đoán cũng không đoán được gì.
“Là sai lầm của tớ, không nên lưu luyến ham mê phần hạnh phúc không thuộc về mình.” Hân Nhi nhàn nhạt mở miệng.
“Hân Nhi….”
“San San, anh ấy đã nói anh vẫn luôn yêu Tuyết Nhi, vì vậy cho tới nay tình yêu với tớ đều phụ thuộc vào điều kiện đầu tiên tớ là Tuyết Nhi, bây giờ đã lộ ra chân tướng, thế nên tớ cũng chẳng là gì cả. Đã như vậy, tớ không muốn lại tiếp tục tự lừa dối mình, đã không thích, cần gì phải thế….” Hân Nhi lúc này giống như có chút hờ hững, khóc, kể, chợt cảm thấy tốt hơn nhiều, như là khó chịu đè nén trong lòng được bày tỏ ra.
“Ừ, đây mới là bạn tốt của tớ Tuyết… Ặc. Bảo bối Hân Nhi. Xin lỗi nhé, trong lúc nhất thời có phần khó thay đổi, nhưng về sau bạn tốt của tớ đã gọi Hân Nhi, đó chính là cậu.”
“San San, cám ơn cậu.” Đối với San San, Hân Nhi cám ơn từ tận đáy lòng, vẫn luôn biết rằng, bất kể bản thân mình là Hân Nhi hay là Tuyết Nhi, đây chính là bạn tốt của mình, không liên quan gì tới thân phận.
“Nói cái gì đó, bảo bối Hân Nhi, là tớ vui vẻ mới đúng, rốt cuộc đã cướp được cậu trở về từ tay tổng giám đốc, căn phòng trước chuẩn bị cho cậu vẫn đang còn, tớ mặc kệ, lần này bất kể thế nào cậu cũng phải ở chung với tớ, nếu không, thì tớ….” San San nói xong làm bộ muốn chọc lét Hân Nhi.
“A, không cần…” hai người chơi đùa với nhau, Hân Nhi cũng cười cười, nụ cười duy nhất không gượng ép.
“Làm sao vậy, Huyên Huyên, ngày nghỉ của Lăng Phỉ Tuyết đã hết chưa, người đâu? Không quan tâm tới quy định của công ty. Di động cũng không gọi được, như vậy là sao?” Trong văn phòng, nhớ mong Hân Nhi đã lâu Lưu Phàm đang trút lửa giận lên Phó giám đốc Huyên Huyên. Một tháng này, trong đầu Lưu Phàm luôn nhớ tới người mộc mạc nhưng tài hoa khác thường Lăng Phỉ Tuyết, một ngày lại một ngày đếm ngày nghỉ của cô, theo lý mà nói hôm nay nên xuất hiện rồi chứ, nhưng đến bây giờ nửa bóng người cũng chưa nhìn thấy.
“Giám đốc, đây… Vừa lúc nãy Ngô San giao cái này cho tôi.” Trước sự chất vấn của Lưu Phàm Huyên Huyên có chút kinh ngạc, lão nhân gia anh không phải vẫn luôn đều là tự vẽ đồ của mình, lúc vui vẻ thì đến, lúc mất hứng thì đi, khi nào lại quan tâm tới vấn đề nhân viên khác tới hay không tới. Còn quy định gì gì đó nữa, xem ra, Lăng Phỉ Tuyết này thật sự rất đặc biệt, tổng giám đốc đối với cô đặc biệt, giám đốc cũng vậy, trong chuyện này có vấn đề gì sao?
Lưu Phàm nhận thư trong tay Huyên Huyên, ba chữ thư từ chức to đùng hung hăng đau đớn trước mắt Lưu Phàm, làm Lưu Phàm nổi giận.
“Từ chức, đùa gì thế hả, hợp đồng cô ấy đến kỳ hạn sao? Thần Phàm là nơi cô muốn đến thì đến đi thì đi à?” Trái tim của tôi em muốn vào thì vào, muốn ra thì ra hả?
“Ặc, quả thật hợp đồng này chưa hết hạn, nhưng trên thủ tục, Lăng Phỉ Tuyết đã bồi thường tiền trái với hợp đồng, cho nên….,” đối với Lăng Phỉ Tuyết này, Huyên Huyên cũng rất tiếc nuối, là một nhân tài, nhưng người ta đã không muốn ở lại thì cũng chẳng còn cách nào khác.
“Cái gì, bồi thường tiền trái với hợp đồng, sao chuyện này bây giờ cô mới nói với tôi.” Lưu Phàm giờ đây đang rất tức giận, nhìn Huyên Huyên với ý trách móc rõ ràng.
“Giám đốc, từ trước tới giờ anh chưa từng hỏi qua chuyện nhân sự, cho nên tôi nghĩ rằng bản thân mình có thể chịu trách nhiệm được.” Giờ phút này rõ ràng Huyên Huyên cũng có nỗi buồn, cảm giác bị người ta chất vấn vốn là không dễ chịu, cho tới nay Lưu Phàm mặc dù có lúc tính khí hung bạo, nhưng đối với bản thân cũng khá tốt, vẫn luôn cư xử rất lễ phép, hôm nay tình huống như vậy cũng làm Huyên Huyên tức giận.
“Thôi, cô ra ngoài đi.” Lưu Phàm bất đắc dĩ vẫy tay, cả bản thân mình cũng không hiểu làm sao có thể vì cô ấy mà không khống chế được cảm xúc như vậy, chẳng lẽ là do lâu lắm rồi anh không tìm phụ nữ sao? Đúng vậy rồi, nhất định là như vậy, bản thân mình sao có thể để ý loại phụ nữ xấu xí bỏ đi ấy chứ, nhất định là không….
“Hân Nhi, chúc mừng tớ đi, thành công trở thành một người thất nghiệp.” Lúc San San giúp Hân Nhi từ chức, cũng tiện thể từ chức cho bản thân luôn. Đối với San San mà nói làm trợ lý ở Thần Phàm đã mất nhiều thời gian, nhưng cho tới bây giờ cũng không phát triển gì cả, chẳng qua dù sao cũng tốn thời gian, cho nên San San vẫn luôn được ngày nào hay ngày ấy. Bây giờ Hân Nhi từ chức khiến San San cũng suy nghĩ về bản thân, rốt cuộc mình thích hợp làm gì?
“San San, cậu như vậy… cậu không cần thiết.” Hân Nhi nghe thấy tin San San và bản thân mình cùng nhau từ chức, có chút kinh ngạc, có chút cảm động. Có bạn bè như vật thật sự rất đáng giá.
“Bảo bối Hân Nhi, chừng nào thì cậu tự yêu mình như vậy hả, tớ à, vốn là muốn từ chức, cậu cũng biết tớ làm trợ lý lâu rồi, vẫn chẳng phát triển, có lẽ không thích hợp. Cho nên nhân cơ hội nghỉ ngơi nghỉ ngơi thôi, thay đổi khẩu vị.” San San thoải mái nói, thật ra đối với Thần Phàm cũng có chút không nỡ.
“Ừ, vậy chúc mừng chúng ta thất nghiệp đi.”
“Hân Nhi, tiếp theo cậu muốn làm gì bây giờ? Cậu và tổng giám đốc. A, bây giờ không phải, còn có quan hệ với Âu Dương Thần nữa.”
Nhắc tới Âu Dương Thần, rõ ràng cảm giác được ánh mắt Hân Nhi tối sầm lại, không ngờ lập tức nở nụ cười tươi tắn với San San. “Còn có thể sao nữa, anh đi đường dương quang của anh, tớ đi cầu độc mộc của tớ, về phần hôn nhân, không có khả năng ly hôn, nhưng mà trên mặt chữ chính là thân phận của Lăng Phỉ Tuyết, vốn là chẳng có quan hệ gì với tớ cả.”
“Vậy được rồi, chúng ta cùng đi qua cầu độc mộc nào, chợt có nhiều thời gian như vậy thật đúng là không biết làm gì nhỉ? Đi mua sắm ư? Bây giờ là người không có việc làm, không dám quẹt thẻ, Hoàng thái hậu lại quản hết sức, ái chà….” Vẻ mặt San San đau khổ tả lại.
Đi làm gì? Hân Nhi cũng đang tự hỏi vấn đề này, trong đầu nghĩ tới Tiểu Bàn Tiểu Tề bày ra vẻ mặt chờ đợi, bây giờ không thể lỡ hẹn tiếp nữa. “San San, mang cậu đi chỗ này.”
Cô nhi viện
“Chị Hân Nhi, rốt cuộc chị tới rồi.” Bây giờ bọn nhỏ cũng không xa lạ với Hân Nhi nữa, mà chủ động đi qua vây quanh người Hân Nhi, còn San San nhìn thấy nhiều bạn nhỏ như vậy cũng rất kích động, đây là trụ sở bí mật theo như lời Hân Nhi nói sao?
“Đúng vậy, chị Hân Nhi từng nói nhất định sẽ đến thăm bọn em. Còn dẫn theo một chị nữa, các em xem đây là chị San San, các bạn nhỏ chào hỏi chị San San được không nào.” Với những đứa nhỏ đáng yêu này, Hân Nhi không cách nào mặt co mày cáu được, mà là vẻ mặt hồn nhiên cuốn hút của Hân Nhi.
“Xin chào chị San San…” Đám bạn nhỏ đồng loạt chào hỏi, đoán chắc bình thường mẹ viện trưởng hay dạy bảo.
“Ừ, ừ được, ặc, đây là quà tặng nè.” Đối với nhiều bạn nhỏ như vậy, San San có chút luống cuống.
“Ngoan lắm, đám bạn nhỏ, chị San San mang quà tặng cho chúng ta, chúng ta cùng nhau đến xem có được không nào.”
“Được… được ạ....” đám Tiểu Bàn Tiểu Tề nghe tới quà tặng đều rất vui vẻ. Thời gian qua thật sự rất hạnh phúc, mỗi lần chị Hân Nhi tới đều mang quà tặng cho mình.
Hân Nhi, anh lại tới Cô nhi viện thăm bọn nhỏ đây, anh biết em nhất định rất nhớ mong đám bạn nhỏ này, bọn Tiểu Tề đều đã cao hơn, còn Tiểu Bàn cũng vậy, chỉ là Tiểu Bàn quá gầy, càng đẹp trai hơn, Thạch Phong mang theo mấy thứ, xuống xe.
“Tiểu Bàn Tiểu Tề….” vừa tới cửa Thạch Phong đã gọi tên bọn nhỏ, nếu mọi ngày lúc này bọn nhỏ đã rất vui vẻ ra ngoài đón chào, nhưng hôm nay, chẳng lẽ còn có người khác tới đây….
“Chị Hân Nhi. Em rất thích món quà này, còn có bánh bích quy chị Hân Nhi làm ăn rất ngon.” Hân Nhi…. Là giọng của Tiểu Tề, đó là Hân Nhi, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, túi lớn trên tay Thạch Phong rơi xuống đất, không dám tin nhìn Hân Nhi trước mặt.
“Anh Thạch Phong, là anh Thạch Phong tới đây.” Tiểu Tề ngạc nhiên vui mừng kêu lên.
Thạch Phong…. Nghe thấy tên này, Hân Nhi không tự chủ quay đầu, anh Thạch Phong, là anh sao?
Thạch Phong thấy Hân Nhi quay khuôn mặt tuyệt đẹp qua bên này, có chút kinh ngạc, nhưng lại thất vọng hơn, sao có thể là Hân Nhi chứ? Cô gái nhỏ kia đã đi rồi, rốt cuộc không về nữa.
Mà bên này, Hân Nhi nhìn Thạch Phong cũng rất chăm chú, anh Thạch Phong đẹp trai hơn cả hai năm trước, cũng trưởng thành hơn, giống như Thạch Phong đã hoàn toàn thoát khỏi sự non nớt ngây thơ rồi.
“Xin chào, tôi là Thạch Phong, cám ơn cô tới thăm bọn nhỏ.” Thạch Phong vẫn phản ứng rất nhanh, chào hỏi Hân Nhi.
“Xin chào,” Hân Nhi có chút chua xót mở miệng. Thì ra kết quả gặp lại anh Thạch Phong cũng chỉ là hai chữ xin chào.
“Thạch Phong…. Xin chào tôi là San San.” San San thấy có soái ca cũng chạy tới chào hỏi.
“Thạch Phong tới đấy à.” Mẹ viện trưởng nhìn thấy Thạch Phong cũng qua chào hỏi, với bà mà nói Thạch Phong cũng giống như đứa bé của chính mình.
“Dạ, mẹ viện trưởng.”
“Đây là….”
“Viện trưởng khỏi cần, chúng con đều tự giới thiệu rồi.” San San mở miệng.
“À à, vậy thì tốt rồi, vậy đám người trẻ các con nói chuyện đi.”
“Chị San San, chúng ta đi chơi trò chim ưng bắt gà con được không.” Cô bé nhỏ nhắn cầm góc áo San San hỏi.
Chim ưng bắt gà con, ặc, không phải chứ, San San nhìn Hân Nhi xin giúp đỡ. Hân Nhi hơi buồn cười, thấy San San như vậy,không khỏi khẽ cười ra tiếng. Mà Thạch Phong thấy Hân Nhi cười khẽ, bị nụ cười tươi tắn của Hân Nhi làm có chút mê muội hoa mắt, không tự chủ nhớ tới nụ cười tủm tỉm của Hân Nhi. Hai khuôn mặt dần dần chồng lên nhau.
“Vậy được rồi” cuối cùng không đành lòng từ chối lời mời của đám bạn nhỏ, San San đồng ý.
Âu thị
Ám Dạ nghiên cứu chế tạo thuốc mới, Âu Dương Thần bị thương rất nhanh đã khỏi, bây giờ cũng về Âu thị đi làm. Chỉ là chưa về khu nhà ở, tuy biết Hân Nhi chưa trở về ngôi nhà kia, nhưng Âu Dương Thần vẫn không cách nào đặt chân vào nơi đó. Mặc dù chỉ cách một bức tường, nhưng Âu Dương Thần vẫn trước sau như một không cách nào vượt qua được khoảng cách này. Dường như cách nghìn núi vạn sông, càng sợ hơn chính là quá khứ ngọt ngào, giống như thuốc độc ngấm vào trong bụng.
“Tổng giám đốc, về dự án Fibbi có thay đổi, muốn nêu lên chút ý kiến.”
“Nói?”
“Lúc trước tổng giám đốc bảo chúng em chiếu cố mấy đứa nhỏ ở Cô nhi viện Yêu Trẻ, nhưng trước mắt dự án Fibbi có phần đất rất quan trọng đó chính là Cô nhi viện Yêu Trẻ, nhưng, Cô nhi viện thì….”
Cô nhi viện Yêu Trẻ….
“Thần, hôm nay em đã đến thăm bọn nhỏ, anh biết không, bọn nó rất ngoan, rất đáng yêu, em mua bánh ngọt Doremon, bọn nhỏ còn không dám ăn, sợ ăn Doremon rồi không thực hiện được ước mơ, cho nên em….” Âu Dương Thần lại vô thức nhớ tới lời Hân Nhi nói ngày hôm đó.
“Đi xem đi.” Âu Dương Thần cũng không biết sao bản thân lại có suy nghĩ này, có lẽ thật sự chỉ muốn tìm chút gì đó có liên quan tới cô. Một mặt vừa muốn trốn tránh, mặt khác lại muốn có nhiều điều liên quan tới cô, ngay cả bản thân Âu Dương Thần cũng không phát hiện hành động của mình có bao nhiêu mâu thuẫn.
“Trời ơi, mệt quá, mệt quá, chị chạy không nổi, Hân Nhi, cậu thay tớ một lát, tớ đi toilet đã, sau đó muốn nghỉ ngơi.” Giờ phút này San San thở hổn hển, giống như làm hoạt động nào kịch liệt lắm ấy.
“Được rồi, đã biết, nhìn cậu, yêu cầu cậu cần phải luyện tập hàng ngày đi.” Thấy San San như vậy, Hân Nhi cũng có chút bất đắc dĩ.
“Ơ kìa biết rồi, đừng lải nhải nữa, sắp vượt qua cả Hoàng thái hậu.” San San nói nhỏ, giọng càng lúc càng xa.
“Chị Hân Nhi, nhanh lên, tới chơi với bọn em đi.” Tiểu Bàn kêu lên.
“Được, tiếp tục….”
“Tổng giám đốc, tới rồi.”
“Ừm.” Âu Dương Thần quay cửa kính xe xuống nhìn Cô nhi viện trước mắt có chút đổ nát. Nghe tiếng nô đùa huyên náo từ xa xa, chắc là đang chơi trò chơi, đây là chỗ mà cô đã nói, lúc trước tới thật sự chưa nghiêm túc quan sát lần này cần phải nhìn kỹ càng mới được.
Âu Dương Thần xuống xe, từ từ đi vào trong sân, tiếng vui đùa ầm ĩ cũng càng lúc càng rõ ràng, khi thấy hai người đang vui thích chơi trò chim ưng bắt gà con, Âu Dương Thần mở to mắt, dần dần biến thành tức giận, đây chính là ngây thơ trẻ con vui đùa trong miệng em, đây chính là Thiên đường trong mắt em, thế đó….
Âu Dương Thần giận dữ xoay người. Trở vào trong xe “trở về.”
Nhanh như vậy, không phải nói muốn nhìn sao? Thế nào, cũng phải quan sát địa hình một chút chứ, thư ký nghi ngờ nghĩ, nhưng vẫn lái xe đi, chuyện của cấp trên cấp dưới vẫn nên ít hỏi thăm thì hơn.
Lát sau, Âu Dương Thần đã mở miệng, “Giữ nguyên kế hoạch làm việc, nhanh lên.”
“Vâng.” Thư ký cung kính đáp, để nguyên kế hoạch, xem ra ý tứ của tổng giám đốc vẫn là muốn chiếm giữ và sử dụng mảnh đất này. Cũng đúng, hạng mục Fibbi này có lợi nhuận rất lớn, mà mảnh đất này lại là chỗ quan trọng nhất. Làm sao có thể vì một Cô nhi viện nho nhỏ mà ngừng lại được. Xem ra bản thân mình phải cố gắng làm việc, vì sắp phải làm hai việc.
“Oa, bảo bối Hân Nhi, bây giờ tớ cảm thấy cơ thể này đã không còn là của mình nữa rồi, rất mệt mỏi. Nhưng mà rất vui vẻ.” Vừa về tới nhà, San San liền đổ ập xuống ghế sofa, San San ôm gối ôm nhìn giống như con bạch tuộc, Hân Nhi không khỏi cười ngô nghê, San San thật sự rất đáng yêu.
“Được rồi, trước tiên cậu nghỉ ngơi đã, tớ đi nấu cơm cho cậu.”
“Bảo bối Hân Nhi, cậu tốt quá, yêu nhất cậu đó.” San San tặng chiếc hôn gió qua đây, tiếp tục nằm, khép đôi mắt lại.
“Nếu em nói, yêu anh không có nếu….”
“Bảo bối Hân Nhi, điện thoại reo, ôi, hình như là bên Cô nhi viện.”
“Phải không? Đưa cho tớ.”
“A lô?”
“Tiểu thư Hân Nhi.” Giọng viện trưởng hơi run rẩy.
“Viện trưởng, sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Hu hu
“Tiểu thư Hân Nhi, tôi… xin cô giúp tôi với. Tôi, tôi thật sự không biết nên tìm ai nữa.” Tiếng khóc nức nở của mẹ viện trưởng truyền tới.
“Mẹ viện trưởng, mẹ đừng vội, từ từ nói rốt cuộc sao lại thế này?” Nghe thấy mẹ viện trưởng khóc bất lực, trong lòng Hân Nhi rất khó chịu, người chứng kiến mình lớn lên mẹ viện trưởng dịu dàng thấm thoắt đã sắp già nua rồi.
“Là thế này. Ngày hôm nay có mấy người tới nói vì muốn làm gì đó, cần phải sử dụng mảnh đất của Cô nhi viện, hơn nữa bọn họ còn mang ra giấy đã mua, cầm giấy tờ nhà đất ra, kêu chúng ta… yêu cầu chúng ta nhanh chuyển đi, bọn họ phải thi công.” Trong điện thoại vẫn là tiếng nức nở của mẹ viện trưởng.
“Sao có thể như vậy chứ? Vậy đám nhỏ ở Cô nhi viện thì làm thế nào bây giờ? Mẹ viện trưởng, mẹ đừng vội, nói cho con biết, là công ty nào.”
“Bọn họ…. bọn họ nói là Âu thị, tôi cũng đi tìm Thạch Phong rồi, cậu ta nói Âu thị là tập đoàn hàng đầu, không có cơ hội thay đổi, cậu ta cũng đang nghĩ cách. Tôi cũng biết rõ ép buộc làm khó người khác, nhưng mà, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Hân Nhi tiểu thư, cô tốt như vậy, xin cô hãy giúp chúng tôi, bọn nhỏ không thể không có nhà.”
Nhà…. Đúng vậy, đây là nhà bọn nhỏ, nhưng vì sao Thần làm thế? Vì sao anh làm thế? Bất kể như thế nào, nhất định phải giữ được ngôi nhà này. Nhất định phải …..
“Mẹ viện trưởng, mẹ đừng gấp gáp, con sẽ nghĩ cách, con nhất định sẽ bảo vệ ngôi nhà của chúng ta.” Dưới tình thế cấp bách, Hân Nhi buột miệng nói ra, nhưng giờ phút này mẹ viện trưởng sốt ruột vạn phần, đương nhiên không nghe ra ý tứ trong lời nói của Hân Nhi, chỉ rất biết ơn.
“Hân Nhi, Cô nhi viện làm sao thế, xảy ra chuyện gì?”
“Hình như Âu thị vì xây đựng thứ gì đó muốn sử dụng đất Cô nhi viện, kêu họ chuyển đi.”
“Cái gì? Vậy bọn Tiểu Bàn Tiểu Tề làm sao bây giờ? Cô nhi viện là nhà của bọn nhỏ, Âu Dương Thần sao có thể như vậy chứ?” Bây giờ San San lại càng oán giận Âu Dương Thần hơn.
“Vì thế, nhất định phải bảo vệ Cô nhi viện, không thể để bọn nhỏ không có nhà.” Hân Nhi kiên định nói, nhà, đối với bọn nhỏ ở Cô nhi viện quan trọng cỡ nào, có lẽ người khác không hiểu, nhưng Hân Nhi biết rất rõ, Cô nhi viện là ngôi nhà duy nhất của bọn nhỏ, gia đình duy nhất, bản thân mình nhất định sẽ cố gắng bảo vệ.
“Không ai có thể thay thế em trong lòng anh….” Văn phòng to như vậy, giọng hát êm ái và sâu lắng, nhìn hai chữ bà xã chớp tắt trên màn hình, Âu Dương Thần hiện lên tia vui sướng. Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày như vậy cô chủ động gọi điện thoại tới, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, sự vui sướng của Âu Dương Thần dần dần bị sự căm hận thay thế.
“A lô?” Giọng lạnh lẽo của Âu Dương Thần truyền tới, ngay cả không khí hình như có chút đông cứng lại.
“Thần, chuyện Cô nhi viện anh biết không?” Vừa nghe thấy tiếng Âu Dương Thần, Hân Nhi liền lập tức vào thẳng vấn đề, cô không tự mình đa tình cho rằng Thần còn có thể nguyện ý nghe bản thân mình nói về kỷ niệm cũ.
“Ùm.” Mặc dù biết cô tìm mình có thể là vì chuyện của Cô nhi viện, nhưng ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, mà cứ nói thẳng tuột ra như vậy, đúng là có chút khó chịu.
“Thần, anh không thể làm như vậy, đó là ngôi nhà duy nhất của bọn nhỏ trong Cô nhi viện, bọn nhỏ cũng chỉ có ngôi nhà này, anh không biết bọn nhỏ ở đó chơi đùa vui vẻ như thế nào đâu, anh nhất định không thể phá hoại hạnh phúc này.” Dưới tình thế cấp bách Hân Nhi nói ra những lời này.
Chơi vui vẻ, trong đầu Âu Dương Thần hiện lên hình ảnh Hân Nhi chơi đùa cùng với Thạch Phong ở đó, rất vui vẻ, quả thật chơi rất vui vẻ. Hơn nữa không phải anh không nhìn thấy, anh đã thấy, thấy được cô và người đàn ông khác ở đó chơi đùa vui vẻ như vậy, nghĩ thế, tay cầm điện thoại của Âu Dương Thần càng siết chặt thêm. “Quyết định của công ty còn phải qua sự đồng ý của cô ư? Đừng quên thân phận của mình.” Âu Dương Thần lạnh lùng phun ra những lời này.
Thân phận… hai chữ thâm sâu này khiến Hân Nhi đau khổ nhận ra, đúng vậy. Thân phận của mình chỉ là một người thế thân, nhưng bây giờ thân phận này đã bị vạch trần, ở trong lòng anh còn không bằng người thay thế. Hân Nhi không khỏi cảm thấy bản thân có chút buồn cười, làm sao có thể cho rằng ý kiến của mình vẫn có thể ảnh hưởng tới quyết định của Thần nữa? Quyết định của anh chỉ thay đổi vì người tên Tuyết Nhi kia mà thôi. Thật sự là không biết tự lượng sức mình rồi.
“Bảo bối Hân Nhi, sao rồi? Tổng giám đốc nói thế nào?” San San lập tức sáp lại, cả ngày hôm nay ở cùng với bọn nhỏ, cô cảm thấy rất thích đám nhỏ này, thật sự không muốn thấy bọn nhỏ cứ như vậy mà nhà cũng không có.
“Anh ấy, anh ấy nói tớ không thể thay đổi được quyết định của anh ấy.” Trong lời nói của Hân Nhi để lộ sự đau lòng.
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Tớ cho rằng ít nhất tổng giám đốc nhớ….” Nói tới đây, San San im miệng, đáng chết, bản thân đã biết mình không có đầu óc lâu rồi, Hân Nhi nhất định rất khổ sở.
“Không có việc gì, San San, là tớ tự mình đa tình, chúng ta nghĩ cách khác thôi.”
“Nhưng mà, chuyện Âu thị, chỉ sợ là không còn cách nào khác.” San San có chút lo lắng mở miệng, quả thật chuyện của Âu thị có ai dám nhúng tay vào đây? Muốn thay đổi quyết định này, chỉ có Âu Dương Thần thôi.
“Không sao, trời không tuyệt đường người, cùng lắm thì, tớ đi cầu xin anh ấy, tóm lại, tớ nhất định phải bảo vệ Cô nhi viện.” Hân Nhi lấy lại ý chí chiến đấu lúc trước.
“Ừ, nhất định có thể, tớ tin cậu.” San San đi qua ôm lấy Hân Nhi, cô biết thật ra trong lòng Hân Nhi rất khổ sở.