"Lê Tư Thần, anh đang ở đây chơi game sao?" Một bé gái nhỏ dễ thương mặc chiếc váy nhỏ màu hồng đang chậm rãi hướng về phía một đứa bé trai mặc áo sơ mi sọc carô vuông hỏi.
"Ừ." Đứa bé trai chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói một từ đơn giản.
"Lê Tư Thần, mẹ nói máy vi tính có tia phóng xạ lớn đối với ánh mắt của chúng mình, anh cũng không thể ngày ngày cứ nhìn lên máy vi tính như vậy, nếu không nghe lời của mẹ thì mình không ngoan ngoãn." Bé gái tiếp tục cố gắng.
"Ừ."
"Cho nên anh với em cùng ra vườn hoa chơi có được không?" Bé gái nháy mắt hỏi, hàng lông mi thon dài và nồng đậm càng làm nổi bật lên khuôn mặt mềm mại, xinh đẹp của bé.
Trầm mặc , , , , , , quả nhiên, bé trai vẫn trầm mặc, bé gái vẫn chưa từ bỏ ý định lại chạy lên trước nói.
"Ông trời nói làm người phải biết chăm sóc phụ nữ, nhất là em đây cũng là loại phụ nữ xinh đẹp đó nha."
"Ừ." Được rồi, có phản ứng rồi, nhưng vẫn chỉ nói một từ đơn giản.
"Vậy anh có muốn cùng em đi ra vườn hoa chơi không?"
Tiếp tục trầm mặc
"Lê Tư Thần, anh không phải là một người anh tốt, anh cũng đừng đối xử với em như thế, em chán ghét anh rồi, em đi tìm bà ngoại đây."
"Ừ."
Hừ, Bé gái cầm que kẹo thong thả chạy ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng bé gái đi xa, khóe miệng bé trai thản nhiên gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, rồi sau đó, như sợ bị phát hiện, liền tiếp tục nhìn vào máy vi tính đối diện, ta sẽ đánh bại ngươi.
"Bà ngoại, bà ngoại, , , , , , , "
Nghe được giọng nói non nớt, trong trẻo, Vãn Tình cũng đoán được là tiểu công chúa nhà họ Lê lại bị tiểu vương tử chọc ghẹo rồi.
"Thế nào rồi, ai làm tiểu công chúa nhà chúng ta tức giận." Vãn Tình một tay ôm lấy tiểu công chúa.
"Bà ngoại, tiểu công chúa có được mọi người yêu thích hay không?" Con ngươi to tròn trong suốt chớp mắt một cái, hỏi.
"Có chứ, tất cả mọi người đều thích tiểu công chúa của chúng ta.” Vãn Tình cười nói.
"Nhưng Lê Tư Thần không thích tiểu công chúa, vậy Lê Tư Thần có phải là người xấu hay không?"
Ách
"Tiểu công chúa à, mẹ có nói qua điều này hay không, muốn làm một tiểu thục nữ đầu tiên là phải lễ phép, Tư Thần là anh trai của tiểu công chúa, cho nên tiểu công chúa phải gọi là anh, anh trai của tiểu công chúa sao lại là người xấu đây?" Vãn Tình kiên nhẫn khuyên giải.
"Nhưng mẹ cũng nói chị của Cô bé lọ lem cũng là người xấu, tại sao anh trai không thể là người xấu." Tiểu công chúa nghi ngờ hỏi.
Ách
Cái này
" Tiểu công chúa, các chị của cô bé lọ lem có khi dễ Cô bé lọ lem hay không?." Lê Thắng trở về thấy vợ của mình đang bị tiểu công chúa quay vòng vòng, nên nhanh chóng chạy ra giải vây.
" Dạ có" Tiểu công chúa không chút do dự đáp.
"Vậy anh trai có khi dễ tiểu công chúa hay không?"
"Có, anh trai không chơi với tiểu công chúa, chỉ lo chơi game trong máy tính."
" Tiểu công chúa, nếu anh trai không chơi với tiểu công chúa nữa thì anh trai là người xấu, vậy chúng ta đưa anh trai ra nước ngoài đi có được hay không, làm cho anh trai cũng không khi dễ tiểu công chúa nữa." Lê Thắng biết cách nào đối phó với tiểu công chúa hữu hiệu nhất.
"Đưa anh trai ra nước ngoài đi, vậy tiểu công chúa từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại anh phải không?, , , , , " tiểu công chúa dường như đang tự hỏi mình, nghiêng đầu trầm tư ở đó.
"Ừ, Đúng thế đó." Lê Thắng nghiêm túc nói.
"Vậy tiểu công chúa không muốn, tiểu công chúa không cần, ông ngoại không đưa anh đi có được không? Anh trai đối với tiểu công chúa khá tốt, cho tiểu công chúa thức ăn ngon, đọc truyện cười cho tiểu công chúa nghe, tiểu công chúa không muốn anh trai đi." Hình như là đang nghĩ tới chuyện gì khổ sở, hốc mắt của tiểu công chúa cũng có chút đỏ.
"Vậy thì được, ông ngoại không đưa anh trai đi nữa, tiểu công chúa có nguyện ý tha thứ lỗi của anh trai lần này chỉ lo chơi game mà không chơi với tiểu công chúa hay không đây?"
"Dạ, nhưng là, , , , nhưng là, , , , , con còn muốn anh trai chơi với con."
"Đợi anh trai chơi game xong sẽ cùng chơi với con, con có thể cùng chú thím khác chơi có được hay không."
"Không cần, bọn họ không tốt, con phải chờ anh con." Nói xong tiểu công chúa liền chạy về đến phòng của Lê Tư Thần.
"Ông à, ông xem tôi thiếu chút nữa lại bị con bé quay vòng vòng." Nhìn Lê Thắng dạy dỗ tiểu công chúa, Vãn Tình cũng cảm thấy xúc động.
" Tiểu công chúa thật đáng yêu và rất thông minh." Lê Thắng ôm vợ khen ngợi, hai đứa bé đều rất thông minh, nhất là Tư Thần, tính tình Tư Thần hơi lầm lì, cô độc một chút, mà Tư Cầm lại là bé gái đáng yêu, miệng lại rất ngọt, Lê Thắng thích nhất dẫn Tư Cầm đi chơi, mỗi lần ra ngoài các lão bằng hữu đều hâm mộ Lê Thắng có một cháu gái xinh đẹp để yêu thương, chìu chuộng, tranh nhau muốn ôm, đây chính là thể diện của Lê Thắng.
"Đúng vậy đó, thấy tiểu công chúa giống như là thấy Hân Nhi còn bé, ông xã à, hiện tại tôi thật sự cảm thấy thật là quá hạnh phúc, Hân Nhi trở lại, mang đến cho chúng ta một tiểu công chúa và một tiểu vương tử đáng yêu như vậy, hai năm trước còn cứu mạng tôi, trời cao đối với tôi thật tốt quá." Vãn Tình cũng khen ngợi hết lời.
"Vãn Tình, nếu cảm thấy hạnh phúc chúng ta phải khỏe mạnh, hiện giờ tôi còn không yên lòng Hân Nhi, một người như vậy, , , , , , "
"Đúng vậy, Tư Thần và Tư Cầm cũng đã ba tuổi rồi, nhưng mỗi ngày Hân Nhi còn giúp Cận xử lý việc công ty, vừa tan tầm là trở về với chúng ta, không có thời gian giao du với người khác, chỉ là, tôi nghĩ sự bình yên này đối với Hân Nhi cũng có chút ý nghĩa, nhưng mà Hân Nhi nhà chúng ta, , , , , , , " Vãn Tình chú ý tới Tiếu Mặc Thiên yêu thầm Hân Nhi đã ba năm này, có thể nói Hân Nhi muốn gì được đó, nó luôn ôn nhu, dịu dàng quan tâm, chăm sóc Hân Nhi nhưng con bé hình như cũng không thông suốt.
"Có thể trong lòng Hân Nhi vẫn chỉ có ba của hai đứa bé thôi."
"Nhưng dù sao hắn cũng bỏ đi rồi. Tại sao có thể để cho con gái chúng ta , , , , , , "
"Vãn Tình, con cháu mình thì tự có phúc của nó, chuyện Hân Nhi không thích chúng ta đừng ép buộc nó, cứ thuận theo tự nhiên là tốt, hiện tại còn có tiểu công chúa và tiểu vương tử ở đây, Hân Nhi cũng hạnh phúc lắm rồi."
"Ừ, hy vọng là vậy, , , , , , "
Cốc cốc
"Xin hỏi một chút, quản lý Lê có thể tan sở chưa?" Giọng Lê Cận ôn hòa truyền đến.
"Anh à, ha ha, tổng giám đốc đều ra về hết rồi, em là công nhân viên còn ở lại làm gì? Được trả thêm tiền sao?"
"Cả công ty đều là của em, đó không phải là tạo cơ hội cho em kiếm tiền sao? Đừng quên em bây giờ đích thực là tiểu thư nhà họ Lê nha" Lê Cận trêu chọc .
Thật là danh xứng với thực.
Hân Nhi nhớ lại hai năm trước đó, có lẽ thật sự là do trời cao an bài, , , , , ,
Hai năm trước, , , , , , ,
"Bà ngoại, bà ngoại, , , , , , , " nhìn bà ngoại đột nhiên ngã xuống, Tư Thần và Tư Cầm đều rất sợ, nhất là Tư Cầm chỉ biết khóc, còn là Tư Thần trước hết hiểu chuyện đi gọi người đến, đưa đi bệnh viện, ngày đó bệnh của Vãn Tình tái phát, tình huống rất là nguy cấp, thầy thuốc đề nghị lập tức làm phẫu thuật để thay tủy, Vãn Tình có nhóm máu rất đặc biệt, khi đó, Lê Cận còn đang ở nước ngoài họp, bản thân là con gái, Hân Nhi dĩ nhiên là muốn đi thử máu , Hân Nhi không sợ đi thử máu, cũng không sợ cho tủy, chỉ là Hân Nhi ""biết mình chỉ là người mạo nhận, nếu điểm mấu chốt này tra được thì bệnh của Vãn Tình có thể là một đả kích rất lớn hay không? Hân Nhi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói là người thân có xác suất thích hợp tương đối lớn, không phải người thân thì xác suất rất thấp, nhưng cái này vẫn có thể xảy ra, nghe được có thể, Hân Nhi không một chút do dự, Vãn Tình coi Hân Nhi giống như là con gái ruột của bà, chỉ cần có một phần ngàn cơ hội Hân Nhi cũng nguyện ý thử, có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích chăng?
Quả nhiên kết quả thật sự là thích hợp, ngay lúc đó Hân Nhi cảm thấy là ông trời đang ưu đãi mình, rõ ràng không có liên hệ máu mủ nhưng vẫn thích hợp, cũng cảm thấy ông trời đang cho mình một cơ hội để mình trả nợ ân tình của thiếu gia nhà họ Lê. Hân Nhi mang tâm tình vui vẻ đi vào phòng giải phẩu.
Khi tỉnh lại, người cô thấy đầu tiên chính là Lê Cận, Hân Nhi còn nhớ rõ khi đó cô nhìn hốc mắt của Lê Cận đỏ lên, Hân Nhi cho là lúc đó Lê Cận bởi vì Vãn Tình phẫu thuật không thành công, tâm tình của thiếu gia Lê nhất thời lạnh lẽo một phần, nghĩ đến Vãn Tình đối xử tốt với mình, Hân Nhi nhất thời mù quáng, nước mắt không cầm được rơi xuống, lúc này Lê Cận lại gần ôm lấy Hân Nhi.
"Em gái, , , , , " Tiếng em gái này, Lê Cận gượng gạo và khổ sở kêu lên, mặc dù trong một năm qua vẫn kêu Hân Nhi là em gái, nhưng khi xem đến bản báo cáo kia, có nhiều nhân tố chứng minh cô là em gái, thì anh cảm thấy yêu thương cùng áy náy, ray rứt trong lòng.
"Anh à, thật xin lỗi, em không cứu được, , , , , " Thấy Lê Cận như thế, Hân Nhi cũng đau lòng , tại sao mình không cứu được mẹ, tại sao.
"Em gái à, cám ơn em, thật cám ơn em, cám ơn em còn có thể trở lại, là anh trai không tốt, anh lại không biết em chính là em gái của anh, anh thật sự không biết, anh không phải là một người anh tốt." Lê Cận lẩm bẩm nói xong, bản thân là một người đàn ông vậy mà khi đối diện với em gái trước mặt lại thể hiện vẻ yếu ớt.
Cái gì?
Lời nói của Lê Cận khiến Hân Nhi mù mờ, chẳng hiểu ra sao cả, đây là ý gì?
"Em là Hân Nhi, em là Lam Hân Nhi, em chính là em gái của anh." Lê Cận nhìn Hân Nhi kích động nói.
Lam Hân Nhi
"Anh, thế nào lại?" Hân Nhi vẫn không hiểu ý Lê Cận.
"Hân Nhi, em biết không? Em gái của anh hay là Lam Hân Nhi lớn lên tại cô nhi viện Yêu Trẻ, chính là em, thận của em và mẹ rất hợp, em đã cứu mẹ của chúng ta, mẹ ruột của em."
Đùng đùng
"Anh à, đây là, , , , đây là sự thật sao?" Những lời nói của Lê Cận khiến cho Hân Nhi không cách nào tiêu hóa được, chẳng lẽ mình thật sự chính là em gái của Lê Cận.
"Em gái à, em xem này, , , , , " Lê Cận lấy ra bản báo cáo xét nghiệm DNA của bác sĩ, nhìn những con số trùng hợp ở phía trên, Hân Nhi không khống chế được nước mắt mình, quanh đi quẩn lại, thì ra người thân của mình đang ở bên cạnh, Hân Nhi cảm thấy rất may mắn vì ban đầu mình không rời khỏi nhà họ Lê, thời điểm Vãn Tình khỏi bệnh, Hân Nhi muốn rời đi, vì không muốn mình tiếp tục làm một kẻ thế thân, nhưng vì lời khuyên của Lê Cận, lại vì Vãn Tình níu kéo, hiện giờ Hân Nhi biết mình chính là con gái ruột thịt của nhà họ Lê, không ai có thể hiểu nỗi khổ sở và sự hạnh phúc trong lòng Hân Nhi lúc này, cho tới giờ, Vãn Tình và Lê Thắng đối xử với Hân Nhi càng tốt hơn lúc trước, Hân Nhi lại càng ước ao nhưng cũng thật lo lắng, như lúc trở lại thân phận cô là Lăng Phỉ Tuyết, Âu Dương Thần đối xử rất tốt với cô, nhưng khi là Lam Hân Nhi thì anh lại đối xử lạnh lùng với cô, Hân Nhi thật sự rất sợ, nếu khi người của nhà họ Lê biết cô không phải là Lê Hân Nhi, như vậy cô biết làm như thế nào đây? Nhưng bây giờ, rốt cuộc Hân Nhi không cần lo lắng. Rốt cuộc không cần lo lắng nữa, , , , ,
"Anh à, mẹ đâu rồi? Mẹ thế nào rồi anh?" Hân Nhi hỏi lại, không biết ca phẫu thuật của Vãn Tình rốt cuộc thế nào rồi?
"Ca phẫu thuật của mẹ rất thành công, em yên tâm, tất cả đều ổn."
"Anh à, hãy dẫn em đi thăm mẹ một lát, em muốn đi thăm mẹ được không?" Hân Nhi năn nỉ, biết Vãn Tình là mẹ ruột của mình, Hân Nhi tự nhiên có cảm giác thân cận.
"Được."
"Hân Nhi, sao con lại tới đây, con mới vừa làm phẫu thuật xong, Cận , sao con không chăm sóc em con thật tốt." Lúc Lê Thắng thấy Hân Nhi, tự nhiên lo lắng cho thân thể của con gái, trách cứ con trai mình.
"Ba." Hân Nhi lẩm bẩm kêu, thật khó khăn lắm nước mắt mới ngừng được thì giờ cô không thể khống chế được lại chảy xuống, Lê Thắng bị nước mắt Hân Nhi dọa sợ, không biết sao Hân Nhi đột nhiên lại khóc, chắc là bởi vì quá đau sao?
"Hân Nhi sao rồi, không thoải mái sao? Bác sĩ?" Lê Thắng rất lo lắng nên tìm bác sĩ.
"Ba, con không sao, con chỉ muốn gọi ba, ba, ba có thể ôm con một cái được không?" Hân Nhi lau khô nước mắt, hết sức khẩn cầu nói. Đã nhiều năm như vậy, Hân Nhi chưa hề biết mùi vị của ba là gì? Đối với mẹ, cô còn có mẹ viện trưởng, Hân Nhi biết cảm giác có mẹ, nhưng còn ba, Hân Nhi từ nhỏ tới giờ không hiểu, cảm giác có ba rốt cuộc là như thế nào? Cho tới bây giờ cô cũng không hiểu rõ.
"Được rồi, con gái ngoan. Con gái ngoan, , , " mặc dù có chút kinh ngạc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng lúc này Lê Thắng cũng bị nước mắt của Hân Nhi làm cảm động, một năm qua mặc dù Hân Nhi trở về, nhưng chưa từng gần gũi với ông, ngược lại cô lại rất gần gũi với Vãn Tình, giờ con gái đột nhiên yêu cầu thế này, khiến Lê Thắng vừa mừng lại vừa lo, tự nhiên có cảm giác tự hào khi được làm ba, đúng là con gái ngoan. Con gái chính là chiếc áo bông gần gũi với mình nhất, cho đến thời điểm này, Lê Thắng cảm thấy những lời này chính là chân lý.
Nhìn cảnh tượng ôm nhau giữa ba và em gái, Lê Cận cũng cảm thấy bồi hồi, xúc động. Lần này Lê Cận vẫn chưa cảm ơn em gái vì đã đến bên cạnh, bởi vì bây giờ là em gái của mình đã trở về, chính là em gái ruột của mình.
"Sao vậy? Vẫn còn đang suy nghĩ những chuyện đã qua à?" Lê Cận lái xe, nhìn Hân Nhi đang trầm tư, ba năm qua đi rồi, nói thật mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, hai người đều cảm thấy như ông trời đã sắp đặt từ trước, chuyện này cho tới nay cũng chỉ có hai anh em biết, Vãn Tình và Lê Thắng từ đầu tới cuối vẫn đinh ninh Hân Nhi chính là con gái mình, Lê Cận cũng không muốn nói cho bọn họ biết, chỉ có mình anh nhận ra sự thật cay đắng này.
"Đúng vậy, nhớ lại lúc đó chúng ta thật là buồn cười, rõ ràng chính là người thân mình mà lại không nhận ra"
"Cái này em gái đang trách anh quá ngốc sao?” Lê Cận quay đầu nhìn Hân Nhi, ôn hòa hỏi.
"Nếu như anh nói như vậy thì nó chính là như vậy." Hân Nhi không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Ơ, hay nhỉ, dám trách anh trai của à."
"Em gái à, mấy đứa nhỏ cũng ba tuổi rồi, em cũng, , , , , , " thấy em gái xinh đẹp, ưu tú như vậy, Lê Cận đang lo lắng cho hạnh phúc của em gái.
"Anh à, không phải anh mới vừa nói em bây giờ chân chính là đại tiểu thư nhà họ Lê rồi sao, giờ lại bắt đầu ghét bỏ em, em cũng có làm việc cho nhà chúng ta mà, không chỉ biết ăn không thôi, anh không thể làm việc ác giống như các nhà tư bản được đâu nha." Hân Nhi biết Lê Cận nói đến điều gì. Nhưng bây giờ trong lòng cô thật sự là không thể chứa nổi bất kỳ người nào nữa, chỉ cần chăm sóc bọn nhỏ sống những ngày hạnh phúc là tốt rồi.
"Anh không muốn em tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của mình sao? Anh cũng trở thành nhà tư bản vạn ác rồi, Hân Nhi, , , , , ngày ngày trôi qua trong lặng yên, anh biết anh ta đối với em, , , , , , "
"Anh, dừng lại đi, một ngày làm việc thật mệt mỏi quá, em đi ngủ trước đây, sau đó anh đánh thức em dậy nha." A, Hân Nhi còn đánh một cái ngáp dài, đối với không khí tĩnh lặng nơi đây, mấy năm này Hân Nhi cũng đã quen với nơi này, thật ra Hân Nhi cũng hiểu rõ lòng mình, nhưng cô vẫn lặng yên ngây thơ tin rằng dù là con người thì cũng sẽ không thay đổi. Hân Nhi cũng bất lực, dù sao quan hệ giữa hai bên gia đình cũng tốt, thật ra khi vừa mới bắt đầu, cha mẹ nhà họ Tiếu cũng không hài lòng Hân Nhi cho lắm, ai có thể thích một đứa con dâu là quả phụ mà còn có hai đứa con riêng, nhưng họ cũng không ngăn được Tiếu Mặc Thiên, cuối cùng vẫn đồng ý, nhưng Hân Nhi chính là mấu chốt trong chuyện này, bất luận như thế nào Hân Nhi cũng không đồng ý. Điều này làm cho Tiếu Mặc Thiên bị tổn thương, nhưng vẫn kiên trì, bền bỉ theo đuổi, cho tới bây giờ Hân Nhi cũng sợ Tiếu Mặc Thiên như thường ngày trốn tránh Hân Nhi.
Nhìn Hân Nhi nhắm mắt, Lê Cận có chút bất lực, một bên là anh em, một bên là em gái, nếu có thể ở cùng nhau vậy thì tốt nhất, nhưng nếu như không có thể, vậy thì, , , , , , , hạnh phúc của Hân Nhi mới là quan trọng nhất.
Palace.
“Bà xã, chuyện của Thần em cũng đừng nhúng tay vào, đó là chuyện của công ty”. Vũ Hạ nghe thấy bà xã nhà mình lại gây hoạ, thầm ôm đầu, sao mình lại tìm về một ngôi sao gây rối thế này, cố tình còn yêu cô yêu muốn chết.
“Không được, ông xã, chuyện khác có thể mặc kệ nhưng chuyện này em nhất định phải quản, em đã đồng ý với Tuyết nhi rồi, bọn trẻ ở cô nhi viện rất đáng thương”.
“Chuyện của Tuyết như sẽ có Thần giải quyết, em cũng đừng quan tâm nhiều”
“Không được, nhất định không được, ông xã, có phải anh không yêu em nữa không, cho bên mới muốn ra ngoài ngoại tình giống anh Thần?”. Cầm Vận tức giận hỏi.
Ngoại tình…
Trán Vũ Hạ chảy xuống ba vạch đen, anh sao dám chứ?
“Bà xã, em nói cái gì vậy, chồng em là loại người này sao?”
“Không biết!”
Ặc,…
“Bà xã,…”
“Anh giúp em thì em sẽ tin anh”. Cầm Vận thông báo.
“Được rồi!”. Vũ Hạ chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, đối với dienn dan lee quy doonCầm Vận, Vũ Hạ luôn không có cách nào, đối với Cầm Vận, Vũ Hạ vẫn luôn cưng chiều đến không có thiên lý(lẽ trời).
“Vậy thì tốt…”
“Diệp tổng, tôi đã nói Âu tổng đang nghỉ ngơi, chưa từng gặp người anh nói là Hân Nhi gì đó, mời anh trở về”
“Ông xã, ai dám náo loạn ở Palace vậy?”
“Không biết, ra ngoài xem một chút”
“Có người nói đã thấy cô ấy đến đây, anh nhìn kĩ một chút, người trong hình rốt cuộc có tới nơi này không, hoặc là để tôi gặp Âu Dương Thần, tôi có chuyện muốn tìm anh ta”. Diệp Phi nhất quyết không bỏ qua, San San nói Hân Nhi ra ngoài từ lúc tám giờ, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về, anh thật sự rất lo cho Hân Nhi.
Long Ngũ khinh thường liếc nhìn tấm hình, đây không phải là…
“Có phải đã từng thấy hay không?”
“Ai tìm Thần vậy…?”. Vũ Hạ dẫn Cầm Vận ra ngoài xem một chút.
“A, Diệp tổng, sao lại có nhã hứng như vậy, nửa đêm còn tới Palace tìm người”
“Mục tổng”. Diệp Phi chỉ thản nhiên gật đầu với Vũ Hạ, lại nhìn về phía Long Ngũ, anh cảm thấy nét mặt của Long Ngũ, nhất định là đã gặp qua Hân Nhi.
“Rốt cuộc anh đã từng thấy hay chưa? Cô ấy ở đâu?”
“Hình gì vậy?”. Cầm Vận đoạt lấy bức hình trong tay Long Ngũ.
“Đây không phải là Tuyết nhi sao?”. Cầm Vận ngạc nhiên nói.
“Cô đã nhìn thấy Tuyết nhi, cô ấy đang ở đâu?”. Diệp Phi kích động kéo tay Cầm Vận.
Cả khuôn mặt Vũ Hạ đều đen lại, kéo Cầm Vận lại ôm vào trong ngực.
“Diệp Phi, anh tự trọng một chút!”
Vẫn luôn nghe nói Vũ Hạ nổi danh sủng vợ, thế như đúng là trăm nghe không bằng một thấy, nhưng bây giờ đây không phải chuyện quan trọng mà là Hân Nhi.
“Thật xin lỗi, Mục phu nhân, xin hỏi cô gặp Tuyết Nhi lúc nào?”. Diệp Phi không để ý Vũ Hạ mà nhìn Cầm Vận.
“Buổi tối nha, tôi hẹn Tuyết nhi ra ngoài chơi. Nhưng mà cậu ấy nói không khoẻ nên về nhà nghỉ ngơi trước, có chuyện gì sao?”
“Cô ấy rời đi lúc nào?”. Diệp Phi lo lắng hỏi.
“Lúc mười giờ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tuyết nhi còn chưa về nhà sao?”
Mười giờ, bây giờ đã lâu như vậy, Hân Nhi…sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
“Cô ấy còn chưa trở về!”
“Diệp Phi, thế nào rồi, tìm được Hân Nhi chưa?”. Lúc này San San cũng chạy vào, cửa chính Palace thật không dễ vào, khiến San San phải tốn một phen sức lực.
“Hân Nhi cùng cô ấy(chỉ Cầm Vận) ra ngoài, nhưng cô ấy nói Hân Nhi đã về từ lúc mười giờ”. Diệp Phi có chút suy sụp nói.
“Mười giờ,…không có đâu, tôi vẫn luôn đợi cậu ấy ở nhà, điện thoại di động cũng không gọi được”. Giờ phút này San San càng thêm truyện của lê quý đônsốt ruột, đã tìm được người hẹn gặp Hân Nhi nhưng vẫn không thấy Hân Nhi, sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?
“Sao lại như vậy? Ông xã, Tuyết nhi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”. Cầm Vận lo lắng hỏi, sắc mặt Hân Nhi lúc đó rất không tốt.
“Âu Dương Thần, Âu Dương Thần đâu rồi?”. Cảm xúc của San San lúc này đã rất kích động.
“Ầm ĩ cái gì?”. Lúc này Âu Dương Thần đã tỉnh rượu, đi xuống liền nhìn thấy một đám người ở nơi này ồn ào.
“Âu Dương Thần, Hân Nhi đâu? Anh trả lại Hân Nhi cho tôi, tại sao anh có thể tổn thương cậu ấy như vậy? Cậu ấy yêu anh như vậy, yêu như vậy”. San San khóc kể, từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu của mình, cô thật không dám tưởng tượng nếu Hân Nhi thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?
Mà Âu Dương Thần mang vẻ mặt mờ mịt nhìn San San, Hân Nhi nào cơ? Anh không biết.
“Anh Thần, là do em không tốt, em hẹn Tuyết nhi ra ngoài uống chút gì đó, nhưng Tuyết nhi lại nhìn thấy anh ở chung một chỗ với con hồ ly tinh kia, sau đó đau lòng rời đi, em nghĩ là cậu ấy về nhà, thế nhưng cậu ấy,…không thấy cậu ấy đâu…”. Cầm Vận vừa khóc vừa nói, nhìn thấy San San rơi nước mắt, nước mắt Cầm Vận cũng không khống chế được mà chảy xuống.
Ầm…
Cái gì…
Không thấy…
Không thấy cô ấy…
Cơ thể Âu Dương Thần đột nhiên cứng lại. Không thấy…là có ý gì…?
“Âu Dương Thần, có phải anh giấu Hân Nhi đi rồi không? Tại sao anh có thể đối xử với Hân Nhi như vậy, lúc cậu ấy rơi xuống biển đã bị đụng trúng đầu, mất đi trí nhớ, hoàn toàn không biết mình không phải là Tuyết nhi”
“Đúng vậy, Hân Nhi hoàn toàn không biết gì cả, là anh nói cho cậu ấy biết, nói cậu ấy là Tuyết nhi gì đó, là anh nói với cậu ấy anh yêu cậu ấy, là anh muốn kết hôn với cậu ấy, là anh quyết định hôn ước một trăm năm, dựa vào cái gì mà anh đổ hết tất cả lỗi lầm lên người cậu ấy. Cậu ấy có lỗi gì, cậu ấy chỉ là trong lúc khôi phục trí nhớ không kịp nói cho anh biết mà thôi, cậu ấy có lỗi gì, có lỗi gì, Âu Dương Thần, nếu Hân Nhi thật sự xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ bị báo ứng”. Lúc này San San đã không còn lý trí, dường như trước mặt cô không phải là Tổng giám đốc có thể hô phong hoán vũ(hô mưa gọi gió) mà chỉ là một người đàn ông đã phụ lòng bạn tốt, cứ như vậy đau khổ mắng, chửi, khóc lóc kể lể vì Hân Nhi.
Mà người ở nơi này nghe thấy San San khóc kể đã hiểu được chút ít, nhất là Cầm Vận, hoá ra hai người họ đã kết hôn rồi, hoá ra là anh Thân nhận lầm người, hoá ra đây chính là nguyên nhân mà Hân Nhi diễn đàn lêquýđôn tình nguyện cầu xin mình cũng không muốn cầu xin anh Thần trợ giúp cô nhi viện.
Giờ phút này Âu Dương Thần dường như có cảm giác bị thứ gì đó đánh trúng, trái tim hung hăng co rút đau đớn…khát máu nhìn chằm chằm Diệp Phi. Là anh ta,..gạt anh…
“Thần, trước tiên phải tìm người đã”. Vũ Hạ nhìn rõ anh mắt giao tranh giữa Âu Dương Thần và Diệp Phi, vẫn lý trí nói.
Dù sao Tuyết nhi có gặp chuyện không may hay không vẫn chưa biết được, không thể ở đây tự loạn trận tuyến được.
Âu Dương Thần gật gật đầu, liếc mắt ra hiệu với Long Ngũ, ý bảo anh ta cử người đi, bát kể là hắc đạo hay bạch đạo.
Mười phút sau.
“Thần…”. Vũ Hạ mang theo tin tức trở lại, nhìn thấy Âu Dương Thần thì có chút muốn nói lại thôi.
“Ông xã, sao rồi?”. Cầm Vận lo lắng hỏi.
“Thế nào rồi?”. Giờ phút này tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi tin tức, thế lực Âu Dương Thần lớn như vậy, tất cả mọi nơi San San đều đã đi qua mà cũng không tìm được, tốt nhất vẫn nên đợi ở đây, sẽ không bỏ qua tin tức gì.
“Khán giả đang xem, lúc rạng sáng bốn giờ ngày hôm nay trên đường Hồ Quan đã xảy ra một vụ nổ xe hơi, theo pháp y nghiệm chứng thì có hai phụ nữ chết, thân phận chưa xác định, mời những người dân đã chứng kiến có thể cố gắng hết sức hợp tác với cảnh sát”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm màn hình TV, là hiện trường vụ nổ xe, sau đó lại tràn đầy mong chờ nhìn Vũ Hạ.
“Ông xã,…”
“Đã xác nhận Tuyết nhi có mặt trên xe lúc đó…”. Vũ Hạ nhỏ giọng nói.
Ầm…
Lời nói của Vũ Hạ giống như quyết định tử hình của Thẩm phán, San San và Cầm Vận cùng ngã xuống,…Còn Âu Dương Thần…
Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh - Chapter 110
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Lê Tư Thần, anh đang ở đây chơi game sao?" Một bé gái nhỏ dễ thương mặc chiếc váy nhỏ màu hồng đang chậm rãi hướng về phía một đứa bé trai mặc áo sơ mi sọc carô vuông hỏi.
"Ừ." Đứa bé trai chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói một từ đơn giản.
"Lê Tư Thần, mẹ nói máy vi tính có tia phóng xạ lớn đối với ánh mắt của chúng mình, anh cũng không thể ngày ngày cứ nhìn lên máy vi tính như vậy, nếu không nghe lời của mẹ thì mình không ngoan ngoãn." Bé gái tiếp tục cố gắng.
"Ừ."
"Cho nên anh với em cùng ra vườn hoa chơi có được không?" Bé gái nháy mắt hỏi, hàng lông mi thon dài và nồng đậm càng làm nổi bật lên khuôn mặt mềm mại, xinh đẹp của bé.
Trầm mặc , , , , , , quả nhiên, bé trai vẫn trầm mặc, bé gái vẫn chưa từ bỏ ý định lại chạy lên trước nói.
"Ông trời nói làm người phải biết chăm sóc phụ nữ, nhất là em đây cũng là loại phụ nữ xinh đẹp đó nha."
"Ừ." Được rồi, có phản ứng rồi, nhưng vẫn chỉ nói một từ đơn giản.
"Vậy anh có muốn cùng em đi ra vườn hoa chơi không?"
Tiếp tục trầm mặc
"Lê Tư Thần, anh không phải là một người anh tốt, anh cũng đừng đối xử với em như thế, em chán ghét anh rồi, em đi tìm bà ngoại đây."
"Ừ."
Hừ, Bé gái cầm que kẹo thong thả chạy ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng bé gái đi xa, khóe miệng bé trai thản nhiên gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, rồi sau đó, như sợ bị phát hiện, liền tiếp tục nhìn vào máy vi tính đối diện, ta sẽ đánh bại ngươi.
"Bà ngoại, bà ngoại, , , , , , , "
Nghe được giọng nói non nớt, trong trẻo, Vãn Tình cũng đoán được là tiểu công chúa nhà họ Lê lại bị tiểu vương tử chọc ghẹo rồi.
"Thế nào rồi, ai làm tiểu công chúa nhà chúng ta tức giận." Vãn Tình một tay ôm lấy tiểu công chúa.
"Bà ngoại, tiểu công chúa có được mọi người yêu thích hay không?" Con ngươi to tròn trong suốt chớp mắt một cái, hỏi.
"Có chứ, tất cả mọi người đều thích tiểu công chúa của chúng ta.” Vãn Tình cười nói.
"Nhưng Lê Tư Thần không thích tiểu công chúa, vậy Lê Tư Thần có phải là người xấu hay không?"
Ách
"Tiểu công chúa à, mẹ có nói qua điều này hay không, muốn làm một tiểu thục nữ đầu tiên là phải lễ phép, Tư Thần là anh trai của tiểu công chúa, cho nên tiểu công chúa phải gọi là anh, anh trai của tiểu công chúa sao lại là người xấu đây?" Vãn Tình kiên nhẫn khuyên giải.
"Nhưng mẹ cũng nói chị của Cô bé lọ lem cũng là người xấu, tại sao anh trai không thể là người xấu." Tiểu công chúa nghi ngờ hỏi.
Ách
Cái này
" Tiểu công chúa, các chị của cô bé lọ lem có khi dễ Cô bé lọ lem hay không?." Lê Thắng trở về thấy vợ của mình đang bị tiểu công chúa quay vòng vòng, nên nhanh chóng chạy ra giải vây.
" Dạ có" Tiểu công chúa không chút do dự đáp.
"Vậy anh trai có khi dễ tiểu công chúa hay không?"
"Có, anh trai không chơi với tiểu công chúa, chỉ lo chơi game trong máy tính."
" Tiểu công chúa, nếu anh trai không chơi với tiểu công chúa nữa thì anh trai là người xấu, vậy chúng ta đưa anh trai ra nước ngoài đi có được hay không, làm cho anh trai cũng không khi dễ tiểu công chúa nữa." Lê Thắng biết cách nào đối phó với tiểu công chúa hữu hiệu nhất.
"Đưa anh trai ra nước ngoài đi, vậy tiểu công chúa từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại anh phải không?, , , , , " tiểu công chúa dường như đang tự hỏi mình, nghiêng đầu trầm tư ở đó.
"Ừ, Đúng thế đó." Lê Thắng nghiêm túc nói.
"Vậy tiểu công chúa không muốn, tiểu công chúa không cần, ông ngoại không đưa anh đi có được không? Anh trai đối với tiểu công chúa khá tốt, cho tiểu công chúa thức ăn ngon, đọc truyện cười cho tiểu công chúa nghe, tiểu công chúa không muốn anh trai đi." Hình như là đang nghĩ tới chuyện gì khổ sở, hốc mắt của tiểu công chúa cũng có chút đỏ.
"Vậy thì được, ông ngoại không đưa anh trai đi nữa, tiểu công chúa có nguyện ý tha thứ lỗi của anh trai lần này chỉ lo chơi game mà không chơi với tiểu công chúa hay không đây?"
"Dạ, nhưng là, , , , nhưng là, , , , , con còn muốn anh trai chơi với con."
"Đợi anh trai chơi game xong sẽ cùng chơi với con, con có thể cùng chú thím khác chơi có được hay không."
"Không cần, bọn họ không tốt, con phải chờ anh con." Nói xong tiểu công chúa liền chạy về đến phòng của Lê Tư Thần.
"Ông à, ông xem tôi thiếu chút nữa lại bị con bé quay vòng vòng." Nhìn Lê Thắng dạy dỗ tiểu công chúa, Vãn Tình cũng cảm thấy xúc động.
" Tiểu công chúa thật đáng yêu và rất thông minh." Lê Thắng ôm vợ khen ngợi, hai đứa bé đều rất thông minh, nhất là Tư Thần, tính tình Tư Thần hơi lầm lì, cô độc một chút, mà Tư Cầm lại là bé gái đáng yêu, miệng lại rất ngọt, Lê Thắng thích nhất dẫn Tư Cầm đi chơi, mỗi lần ra ngoài các lão bằng hữu đều hâm mộ Lê Thắng có một cháu gái xinh đẹp để yêu thương, chìu chuộng, tranh nhau muốn ôm, đây chính là thể diện của Lê Thắng.
"Đúng vậy đó, thấy tiểu công chúa giống như là thấy Hân Nhi còn bé, ông xã à, hiện tại tôi thật sự cảm thấy thật là quá hạnh phúc, Hân Nhi trở lại, mang đến cho chúng ta một tiểu công chúa và một tiểu vương tử đáng yêu như vậy, hai năm trước còn cứu mạng tôi, trời cao đối với tôi thật tốt quá." Vãn Tình cũng khen ngợi hết lời.
"Vãn Tình, nếu cảm thấy hạnh phúc chúng ta phải khỏe mạnh, hiện giờ tôi còn không yên lòng Hân Nhi, một người như vậy, , , , , , "
"Đúng vậy, Tư Thần và Tư Cầm cũng đã ba tuổi rồi, nhưng mỗi ngày Hân Nhi còn giúp Cận xử lý việc công ty, vừa tan tầm là trở về với chúng ta, không có thời gian giao du với người khác, chỉ là, tôi nghĩ sự bình yên này đối với Hân Nhi cũng có chút ý nghĩa, nhưng mà Hân Nhi nhà chúng ta, , , , , , , " Vãn Tình chú ý tới Tiếu Mặc Thiên yêu thầm Hân Nhi đã ba năm này, có thể nói Hân Nhi muốn gì được đó, nó luôn ôn nhu, dịu dàng quan tâm, chăm sóc Hân Nhi nhưng con bé hình như cũng không thông suốt.
"Có thể trong lòng Hân Nhi vẫn chỉ có ba của hai đứa bé thôi."
"Nhưng dù sao hắn cũng bỏ đi rồi. Tại sao có thể để cho con gái chúng ta , , , , , , "
"Vãn Tình, con cháu mình thì tự có phúc của nó, chuyện Hân Nhi không thích chúng ta đừng ép buộc nó, cứ thuận theo tự nhiên là tốt, hiện tại còn có tiểu công chúa và tiểu vương tử ở đây, Hân Nhi cũng hạnh phúc lắm rồi."
"Ừ, hy vọng là vậy, , , , , , "
Cốc cốc
"Xin hỏi một chút, quản lý Lê có thể tan sở chưa?" Giọng Lê Cận ôn hòa truyền đến.
"Anh à, ha ha, tổng giám đốc đều ra về hết rồi, em là công nhân viên còn ở lại làm gì? Được trả thêm tiền sao?"
"Cả công ty đều là của em, đó không phải là tạo cơ hội cho em kiếm tiền sao? Đừng quên em bây giờ đích thực là tiểu thư nhà họ Lê nha" Lê Cận trêu chọc .
Thật là danh xứng với thực.
Hân Nhi nhớ lại hai năm trước đó, có lẽ thật sự là do trời cao an bài, , , , , ,
Hai năm trước, , , , , , ,
"Bà ngoại, bà ngoại, , , , , , , " nhìn bà ngoại đột nhiên ngã xuống, Tư Thần và Tư Cầm đều rất sợ, nhất là Tư Cầm chỉ biết khóc, còn là Tư Thần trước hết hiểu chuyện đi gọi người đến, đưa đi bệnh viện, ngày đó bệnh của Vãn Tình tái phát, tình huống rất là nguy cấp, thầy thuốc đề nghị lập tức làm phẫu thuật để thay tủy, Vãn Tình có nhóm máu rất đặc biệt, khi đó, Lê Cận còn đang ở nước ngoài họp, bản thân là con gái, Hân Nhi dĩ nhiên là muốn đi thử máu , Hân Nhi không sợ đi thử máu, cũng không sợ cho tủy, chỉ là Hân Nhi ""biết mình chỉ là người mạo nhận, nếu điểm mấu chốt này tra được thì bệnh của Vãn Tình có thể là một đả kích rất lớn hay không? Hân Nhi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói là người thân có xác suất thích hợp tương đối lớn, không phải người thân thì xác suất rất thấp, nhưng cái này vẫn có thể xảy ra, nghe được có thể, Hân Nhi không một chút do dự, Vãn Tình coi Hân Nhi giống như là con gái ruột của bà, chỉ cần có một phần ngàn cơ hội Hân Nhi cũng nguyện ý thử, có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích chăng?
Quả nhiên kết quả thật sự là thích hợp, ngay lúc đó Hân Nhi cảm thấy là ông trời đang ưu đãi mình, rõ ràng không có liên hệ máu mủ nhưng vẫn thích hợp, cũng cảm thấy ông trời đang cho mình một cơ hội để mình trả nợ ân tình của thiếu gia nhà họ Lê. Hân Nhi mang tâm tình vui vẻ đi vào phòng giải phẩu.
Khi tỉnh lại, người cô thấy đầu tiên chính là Lê Cận, Hân Nhi còn nhớ rõ khi đó cô nhìn hốc mắt của Lê Cận đỏ lên, Hân Nhi cho là lúc đó Lê Cận bởi vì Vãn Tình phẫu thuật không thành công, tâm tình của thiếu gia Lê nhất thời lạnh lẽo một phần, nghĩ đến Vãn Tình đối xử tốt với mình, Hân Nhi nhất thời mù quáng, nước mắt không cầm được rơi xuống, lúc này Lê Cận lại gần ôm lấy Hân Nhi.
"Em gái, , , , , " Tiếng em gái này, Lê Cận gượng gạo và khổ sở kêu lên, mặc dù trong một năm qua vẫn kêu Hân Nhi là em gái, nhưng khi xem đến bản báo cáo kia, có nhiều nhân tố chứng minh cô là em gái, thì anh cảm thấy yêu thương cùng áy náy, ray rứt trong lòng.
"Anh à, thật xin lỗi, em không cứu được, , , , , " Thấy Lê Cận như thế, Hân Nhi cũng đau lòng , tại sao mình không cứu được mẹ, tại sao.
"Em gái à, cám ơn em, thật cám ơn em, cám ơn em còn có thể trở lại, là anh trai không tốt, anh lại không biết em chính là em gái của anh, anh thật sự không biết, anh không phải là một người anh tốt." Lê Cận lẩm bẩm nói xong, bản thân là một người đàn ông vậy mà khi đối diện với em gái trước mặt lại thể hiện vẻ yếu ớt.
Cái gì?
Lời nói của Lê Cận khiến Hân Nhi mù mờ, chẳng hiểu ra sao cả, đây là ý gì?
"Em là Hân Nhi, em là Lam Hân Nhi, em chính là em gái của anh." Lê Cận nhìn Hân Nhi kích động nói.
Lam Hân Nhi
"Anh, thế nào lại?" Hân Nhi vẫn không hiểu ý Lê Cận.
"Hân Nhi, em biết không? Em gái của anh hay là Lam Hân Nhi lớn lên tại cô nhi viện Yêu Trẻ, chính là em, thận của em và mẹ rất hợp, em đã cứu mẹ của chúng ta, mẹ ruột của em."
Đùng đùng
"Anh à, đây là, , , , đây là sự thật sao?" Những lời nói của Lê Cận khiến cho Hân Nhi không cách nào tiêu hóa được, chẳng lẽ mình thật sự chính là em gái của Lê Cận.
"Em gái à, em xem này, , , , , " Lê Cận lấy ra bản báo cáo xét nghiệm DNA của bác sĩ, nhìn những con số trùng hợp ở phía trên, Hân Nhi không khống chế được nước mắt mình, quanh đi quẩn lại, thì ra người thân của mình đang ở bên cạnh, Hân Nhi cảm thấy rất may mắn vì ban đầu mình không rời khỏi nhà họ Lê, thời điểm Vãn Tình khỏi bệnh, Hân Nhi muốn rời đi, vì không muốn mình tiếp tục làm một kẻ thế thân, nhưng vì lời khuyên của Lê Cận, lại vì Vãn Tình níu kéo, hiện giờ Hân Nhi biết mình chính là con gái ruột thịt của nhà họ Lê, không ai có thể hiểu nỗi khổ sở và sự hạnh phúc trong lòng Hân Nhi lúc này, cho tới giờ, Vãn Tình và Lê Thắng đối xử với Hân Nhi càng tốt hơn lúc trước, Hân Nhi lại càng ước ao nhưng cũng thật lo lắng, như lúc trở lại thân phận cô là Lăng Phỉ Tuyết, Âu Dương Thần đối xử rất tốt với cô, nhưng khi là Lam Hân Nhi thì anh lại đối xử lạnh lùng với cô, Hân Nhi thật sự rất sợ, nếu khi người của nhà họ Lê biết cô không phải là Lê Hân Nhi, như vậy cô biết làm như thế nào đây? Nhưng bây giờ, rốt cuộc Hân Nhi không cần lo lắng. Rốt cuộc không cần lo lắng nữa, , , , ,
"Anh à, mẹ đâu rồi? Mẹ thế nào rồi anh?" Hân Nhi hỏi lại, không biết ca phẫu thuật của Vãn Tình rốt cuộc thế nào rồi?
"Ca phẫu thuật của mẹ rất thành công, em yên tâm, tất cả đều ổn."
"Anh à, hãy dẫn em đi thăm mẹ một lát, em muốn đi thăm mẹ được không?" Hân Nhi năn nỉ, biết Vãn Tình là mẹ ruột của mình, Hân Nhi tự nhiên có cảm giác thân cận.
"Được."
"Hân Nhi, sao con lại tới đây, con mới vừa làm phẫu thuật xong, Cận , sao con không chăm sóc em con thật tốt." Lúc Lê Thắng thấy Hân Nhi, tự nhiên lo lắng cho thân thể của con gái, trách cứ con trai mình.
"Ba." Hân Nhi lẩm bẩm kêu, thật khó khăn lắm nước mắt mới ngừng được thì giờ cô không thể khống chế được lại chảy xuống, Lê Thắng bị nước mắt Hân Nhi dọa sợ, không biết sao Hân Nhi đột nhiên lại khóc, chắc là bởi vì quá đau sao?
"Hân Nhi sao rồi, không thoải mái sao? Bác sĩ?" Lê Thắng rất lo lắng nên tìm bác sĩ.
"Ba, con không sao, con chỉ muốn gọi ba, ba, ba có thể ôm con một cái được không?" Hân Nhi lau khô nước mắt, hết sức khẩn cầu nói. Đã nhiều năm như vậy, Hân Nhi chưa hề biết mùi vị của ba là gì? Đối với mẹ, cô còn có mẹ viện trưởng, Hân Nhi biết cảm giác có mẹ, nhưng còn ba, Hân Nhi từ nhỏ tới giờ không hiểu, cảm giác có ba rốt cuộc là như thế nào? Cho tới bây giờ cô cũng không hiểu rõ.
"Được rồi, con gái ngoan. Con gái ngoan, , , " mặc dù có chút kinh ngạc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng lúc này Lê Thắng cũng bị nước mắt của Hân Nhi làm cảm động, một năm qua mặc dù Hân Nhi trở về, nhưng chưa từng gần gũi với ông, ngược lại cô lại rất gần gũi với Vãn Tình, giờ con gái đột nhiên yêu cầu thế này, khiến Lê Thắng vừa mừng lại vừa lo, tự nhiên có cảm giác tự hào khi được làm ba, đúng là con gái ngoan. Con gái chính là chiếc áo bông gần gũi với mình nhất, cho đến thời điểm này, Lê Thắng cảm thấy những lời này chính là chân lý.
Nhìn cảnh tượng ôm nhau giữa ba và em gái, Lê Cận cũng cảm thấy bồi hồi, xúc động. Lần này Lê Cận vẫn chưa cảm ơn em gái vì đã đến bên cạnh, bởi vì bây giờ là em gái của mình đã trở về, chính là em gái ruột của mình.
"Sao vậy? Vẫn còn đang suy nghĩ những chuyện đã qua à?" Lê Cận lái xe, nhìn Hân Nhi đang trầm tư, ba năm qua đi rồi, nói thật mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, hai người đều cảm thấy như ông trời đã sắp đặt từ trước, chuyện này cho tới nay cũng chỉ có hai anh em biết, Vãn Tình và Lê Thắng từ đầu tới cuối vẫn đinh ninh Hân Nhi chính là con gái mình, Lê Cận cũng không muốn nói cho bọn họ biết, chỉ có mình anh nhận ra sự thật cay đắng này.
"Đúng vậy, nhớ lại lúc đó chúng ta thật là buồn cười, rõ ràng chính là người thân mình mà lại không nhận ra"
"Cái này em gái đang trách anh quá ngốc sao?” Lê Cận quay đầu nhìn Hân Nhi, ôn hòa hỏi.
"Nếu như anh nói như vậy thì nó chính là như vậy." Hân Nhi không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Ơ, hay nhỉ, dám trách anh trai của à."
"Em gái à, mấy đứa nhỏ cũng ba tuổi rồi, em cũng, , , , , , " thấy em gái xinh đẹp, ưu tú như vậy, Lê Cận đang lo lắng cho hạnh phúc của em gái.
"Anh à, không phải anh mới vừa nói em bây giờ chân chính là đại tiểu thư nhà họ Lê rồi sao, giờ lại bắt đầu ghét bỏ em, em cũng có làm việc cho nhà chúng ta mà, không chỉ biết ăn không thôi, anh không thể làm việc ác giống như các nhà tư bản được đâu nha." Hân Nhi biết Lê Cận nói đến điều gì. Nhưng bây giờ trong lòng cô thật sự là không thể chứa nổi bất kỳ người nào nữa, chỉ cần chăm sóc bọn nhỏ sống những ngày hạnh phúc là tốt rồi.
"Anh không muốn em tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của mình sao? Anh cũng trở thành nhà tư bản vạn ác rồi, Hân Nhi, , , , , ngày ngày trôi qua trong lặng yên, anh biết anh ta đối với em, , , , , , "
"Anh, dừng lại đi, một ngày làm việc thật mệt mỏi quá, em đi ngủ trước đây, sau đó anh đánh thức em dậy nha." A, Hân Nhi còn đánh một cái ngáp dài, đối với không khí tĩnh lặng nơi đây, mấy năm này Hân Nhi cũng đã quen với nơi này, thật ra Hân Nhi cũng hiểu rõ lòng mình, nhưng cô vẫn lặng yên ngây thơ tin rằng dù là con người thì cũng sẽ không thay đổi. Hân Nhi cũng bất lực, dù sao quan hệ giữa hai bên gia đình cũng tốt, thật ra khi vừa mới bắt đầu, cha mẹ nhà họ Tiếu cũng không hài lòng Hân Nhi cho lắm, ai có thể thích một đứa con dâu là quả phụ mà còn có hai đứa con riêng, nhưng họ cũng không ngăn được Tiếu Mặc Thiên, cuối cùng vẫn đồng ý, nhưng Hân Nhi chính là mấu chốt trong chuyện này, bất luận như thế nào Hân Nhi cũng không đồng ý. Điều này làm cho Tiếu Mặc Thiên bị tổn thương, nhưng vẫn kiên trì, bền bỉ theo đuổi, cho tới bây giờ Hân Nhi cũng sợ Tiếu Mặc Thiên như thường ngày trốn tránh Hân Nhi.
Nhìn Hân Nhi nhắm mắt, Lê Cận có chút bất lực, một bên là anh em, một bên là em gái, nếu có thể ở cùng nhau vậy thì tốt nhất, nhưng nếu như không có thể, vậy thì, , , , , , , hạnh phúc của Hân Nhi mới là quan trọng nhất.