"Cái gì?" Rầm, Hân Nhi chỉ cảm thấy hình như bị vật nặng đánh trúng, cảm giác đứng không vững, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.
"Mẹ, sao vậy?" Lê Tư Thần nhìn vẻ mặt Hân Nhi cũng biết đã xảy ra chuyện, nhặt điện thoại từ dưới đất lên, là cậu, như vậy thì, , , , , , , chân mày Lê Tư Thần nhíu thật chặt cùng với khuôn mặt nhăn nhó, ánh mắt cũng dần có chút khát máu, vẻ mặt kia giống Âu Dương Thần như đúc. Truyện của "die%nda$nLq&D" Tiểu công chúa, , , , ,
"Tiểu Thần, mẹ phải lập tức đi tới thành phố A, em gái con đang bị thương, con ở nhà nhất định phải thật ngoan nghe chưa?" Đột nhiên Hân Nhi như nhớ ra điều gì. Người cũng từ từ trấn định, vừa thu dọn đồ đạc, vừa quay về phía Lê Tư Thần dặn dò, thật ra trong mấy năm này Hân Nhi cũng từ từ trưởng thành hơn, dù sao công ty nhà họ Lê cũng là công ty đứng nhất nhì, có thể lăn lộn đến chức quản lý như bây giờ, Hân Nhi cũng bỏ ra không ít công sức, khả năng kiềm chế trong lòng cũng rất mạnh, nhưng chuyện có liên quan tới tiểu công chúa tạm thời khó có thể tiếp nhận. Cô cần một chút thời gian để tìm hiểu rõ ràng , hơn nữa Lê Cận cũng nói có người hiến máu để cứu công chúa nhỏ, tiểu công chúa nhất định sẽ không có chuyện gì.
"Mẹ, con cũng muốn đi." Lê Tư Thần kiên định nói, mặc dù tiểu công chúa luôn tới làm phiền cậu rất nhiều, nhưng đối với Lê Tư Thần, tiểu công chúa vẫn là tiểu công chúa, chính là em gái của mình. Trong lòng Lê Tư Thần, tiểu công chúa chính là người mà cậu thương yêu nhất, hiện giờ tiểu công chúa bị thương, sao cậu có thể không lo lắng đây.
"Tiểu Thần, mẹ biết con cũng lo lắng cho tiểu công chúa, nhưng mẹ đi, ở nhà phải có người trông nom, con là đàn ông chân chính phải hay không? ông ngoại và bà ngoại sẽ cần con chăm sóc, hãy tin tưởng mẹ, tiểu công chúa nhất định không có chuyện gì." Hân Nhi dừng tay lại, ngồi chồm hổm nhìn con trai, khi so sánh Lê Tư Thần với những đứa bé khác, Hân Nhi vẫn luôn cảm thấy cậu trưởng thành và hiểu chuyện hơn hết, nhưng dù sao Lê Tư Thần cũng chỉ là đứa trẻ, hơn nữa thành phố A còn có hắn, có lẽ hắn không nhận ra tiểu công chúa, nhưng chắc chắn sẽ nhận ra được gương mặt của Tiểu Thần, . Bởi vì cậu rất giống, , , , , , , , Lê Tư Thần và tiểu công chúa đều là của cô , cho nên, , , , , , ,
"Dạ biết, thưa mẹ." Mắt Lê Tư Thần khép hờ, cậu biết, mặc dù lời của mẹ chỉ là an ủi cậu, nhưng cũng có lý, hơn nữa, đoán chừng mẹ cũng không muốn để cho hắn gặp mình. Vả lại cậu không đi không có nghĩa cậu không biết tình huống ở thành phố A.
"Tổng giám đốc Lê, cuộc giải phẫu rất thành công, vậy tôi về trước, dự án hợp tác hai ngày tới, lúc cậu rảnh rỗi, chúng ta lại hẹn nhau bàn luận." Hiến máu xong chờ đến khi tiểu công chúa làm xong phẫu thuật, bác sĩ nói không có vấn đề gì, Âu Dương Thần mới nói với Lê Cận muốn rời đi, đúng là chuyện ngày hôm nay anh còn có rất nhiều vấn đề cần phải điều tra rõ, là ai hãm hại tiểu công chúa.
"Tổng giám đốc Âu, tôi thay mặt tiểu công chúa cám ơn cậu, chính cậu đã cứu cô bé. Cả nhà họ Lê chúng ta nợ cậu một ân tình" Lê Cận thật lòng cảm ơn, Âu Dương Thần có phải là cha của tiểu công chúa hay không còn chưa có xác định, bản thân là cậu của tiểu công chúa, chỉ nói cám ơn quả thật là không đủ . Nhưng Lê Cận cũng nói nhà họ Lê nợ ân tình có lẽ hữu dụng hơn nhiều.
"Khách khí." Âu Dương Thần chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ, tuy lạnh nhạt nhưng cũng chứa đựng lòng biết ơn, thật ra chính Âu Dương Thần cũng không biết tại sao vừa nhìn thấy tiểu công chúa bị thương, anh lại lo lắng như vậy, nghe tin không còn máu trong kho dự trữ, thậm chí anh không chút suy nghĩ ngay lập tức nói lấy máu của anh . Có lẽ là do ông trời sai khiến thôi. Nhiều năm sau Âu Dương Thần nhớ lại tình cảnh ngày hôm nay, đều cho rằng mình rất may mắn vì ông trời đã ban cho, , , , , , , máu mủ quả nhiên rất kỳ diệu, , , , , , , ,
Hai giờ sáng, rốt cuộc Hân Nhi đã tới thành phố A, dĩ nhiên cũng có mặt Tiếu Mặc Thiên ở đó, trong khoảng thời gian này Tiếu Mặc Thiên vẫn tránh mặt Hân Nhi, nhưng hôm qua Tiếu Mặc Thiên tự nhiên đến tìm Hân Nhi, nghe tin tiểu công chúa đã xảy ra chuyện, không nói hai lời muốn đi cùng Hân Nhi, Hân Nhi không can ngăn được đành để anh đi theo, dù sao anh cũng khá quen thuộc thành phố A, mà anh cũng thật lòng thương yêu tiểu công chúa, cô có thể cự tuyệt tình cảm của anh ta, nhưng lại không thể nào cự tuyệt sự quan tâm của Tiếu Mặc Thiên đối với tiểu công chúa.
"Anh trai, thế nào rồi?" Vừa đến bệnh viện, nhìn thấy Lê Cận vẫn ở bên cạnh trông nom tiểu công chúa, Lê Cận một đêm thức trắng, Hân Nhi nhìn thấy vải thưa bao lấy đầu của tiểu công chúa đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, nằm ở đó, không nhúc nhích, mặc dù đã nghĩ đến tình cảnh này, nhưng khi tận mắt chứng kiến tình hình thực tế, Hân Nhi cảm thấy đau lòng, bụm miệng lại, cố gắng kiềm chế, khóc không thành tiếng.
"Em gái, tiểu công chúa đã làm phẫu thuật xong, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, em không cần quá lo lắng." Lê Cận nhìn vẻ mặt khổ sở của Hân Nhi cũng rất đau lòng, đều do anh không tốt, không chăm sóc tốt cho tiểu công chúa.
"Hân Nhi, sẽ không có chuyện gì đâu, tiểu công chúa sẽ hồi phục rất nhanh." Tiếu Mặc Thiên ở phía sau an ủi. Thấy tiểu công chúa bị thương, tất cả mọi người đều rất khổ sở, tiểu công chúa là cô bé khả ái, là nguồn vui vẻ của gia đình họ Lê, ngay cả Tiếu mẹ là người khó khăn nhất cũng rất thích tiểu công chúa.
"Dạ, anh trai, các anh đi nghỉ trước đi, em muốn ở lại chăm sóc thật tốt cho tiểu công chúa." Hân Nhi nắm tay nhỏ bé, trắng noãn của tiểu công chúa, hướng về phía Lê Cận và Tiếu Mặc Thiên nói.
"Hân Nhi, , , , , " Tiếu Mặc Thiên muốn nói gì nữa nhưng bị Lê Cận ngăn lại, anh biết Hân Nhi chỉ muốn một mình ở lại với tiểu công chúa, Lê Cận cũng biết, kể từ lúc Hân Nhi mới vừa biết mình mang thai, cô đã rất yêu thương hai đứa trẻ này rồi.
"Em gái à, ngày mai anh sẽ tới thăm em." Lê Cận lôi Tiếu mặc Thiên ra khỏi phòng bệnh, bên trong phòng bệnh, chỉ còn lại khuôn mặt đầy thương yêu của Hân Nhi nhìn tiểu công chúa.
"Em gái à, ngày hôm qua em cũng đi máy bay suốt cả đêm rồi, em cũng nên ra ngoài ăn một chút đi." Sáng sớm, Lê Cận mau chóng từ khách sạn chạy tới, đêm qua Hân Nhi thức suốt đêm, Lê Cận cũng có chút lo lắng cho Hân Nhi.
"Anh à, không cần đâu, em không đói." Bây giờ Hân Nhi chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc thật tốt cho bảo bối nữ nhi, một bước cũng không muốn rời đi. Hơn nữa tiểu công chúa còn chưa tỉnh lại, sao Hân Nhi lại có tâm trạng ăn uống chứ.
"Hân Nhi, hay là ăn một chút đi, nếu như em cũng ngã bệnh, ai sẽ chăm sóc cho tiểu công chúa đây chứ? Tiểu công chúa thông minh như vậy, khi tỉnh lại gặp được em, cũng khiến tiểu công chúa yên tâm phần nào." Tiếu mặc Thiên biết tính khí của Hân Nhi rất cố chấp, nên chỉ có thể dùng tiểu công chúa mới khiến Hân Nhi rời đi.
"Đúng vậy, em gái, hay là đi ăn chút đi, tiểu công chúa có thể nhanh chóng tỉnh lại, người mẹ này cũng phải mua chút đồ ăn ngon cho tiểu công chúa chứ." Lê Cận cũng bận rộn khuyên.
Đúng vậy, tiểu công chúa, , , , , , , nghĩ tới tiểu công chúa, Hân Nhi đồng ý gật đầu một cái.
"Mặc Thiên, cậu dẫn Hân Nhi đi đi, để tôi ở đây chăm sóc tiểu công chúa, , , , , "
"Được."
"Chuyện ngày hôm qua điều tra như thế nào?"
"Thưa Tổng giám đốc, đã điều tra rõ ràng, chính là tập đoàn Phi Vũ muốn ngăn cản hiệp ước giữa chúng ta và tập đoàn Lê Thị, cho nên mới cố ý sắp xếp việc này."
"Phi Vũ, , , , bọn họ dám sao?" Giọng điệu Âu Dương Thần tràn đầy khinh thường, nhưng hơn nữa là tức giận, cũng bởi vì vậy mà làm hại một cô gái nhỏ đáng yêu như vậy sao? Nghĩ đến khuôn mặt bị thương của tiểu công chúa ngày hôm qua, Âu Dương Thần không tự chủ đem khuôn mặt khả ái của Hân Nhi ghép lại, thật trùng hợp, rõ ràng là hai gương mặt hoàn toàn khác nhau, nhưng Âu Dương Thần lại cảm thấy rất giống nhau, nghĩ tới đây, ánh mắt Âu Dương Thần đột nhiên trở nên ác độc.
"Giết." Âu Dương Thần lạnh lùng nói ra hai chữ, nếu như chỉ phá hư hiệp ước, có lẽ hắn sẽ tha thứ? Nhưng bởi vì anh thật khinh thường bọn chúng, thương hại tiểu công chúa, nên cũng không cần bàn tới những vấn đề khác nữa.
"Ặc, tổng giám đốc, hình như có người theo dõi chúng ta từng bước, theo tin tức đáng tin, Phi Vũ sẽ nhanh chóng bị phá sản, hơn nữa người sắp đặt đã chết bất đắc kỳ tử nên không có nhân chứng đối ngoại công khai."
Sớm hơn chúng ta một bước, chẳng lẽ là, , , , , , không thể nào, Âu Dương Thần đã điều tra rõ đối với việc hợp tác này, nhà họ Lê là người làm ăn đàng hoàng, hơn nữa căn bản là họ không có ở thành phố A, không thể nào nhanh như vậy, như vậy sẽ là ai chứ? Là địch hay bạn, , , , , xem ra thành phố A muốn hỗn loạn rồi.
"Tổng giám đốc, 10h sáng có một hội nghị Tường Vũ, , , , , , "
"Dẹp đi, ta không rãnh." Âu Dương Thần không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, trực tiếp bước ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng rất quan trọng, , , , , , , , , thư ký đứng phía sau kêu rên, chỉ là Âu Dương Thần đã sớm rời đi, , , , , , lúc này Âu Dương Thần còn tâm trí nào mà nghĩ đến hội nghị kia, Âu Dương Thần đang rối rắm về một vấn đề quan trọng.
"Cậu à, mẹ tới thật sao? Làm sao còn chưa tới thăm tiểu công chúa, tiểu công chúa rất nhớ mẹ?" Bây giờ Tiểu công chúa còn nằm ở trên giường bệnh, nhưng cũng không thế cử động được, thế nhưng cái miệng nhỏ nhắnkhông dừng được .
"Nhanh, nhanh, mẹ, , , , "
Đang xem truyện tại Dd&LQd^*
"Con xem không phải mẹ con đã tới thăm con rồi sao, , , , " Lê Cận quay đầu lại, thấy gấu bông trong tay Âu Dương Thần có mấy phần kinh ngạc, Ặc, ai có thể tưởng tượng nổi khuôn mặt lạnh như khối băng của Âu Dương Thần cùng với Winnie the Pooh bày ở một chỗ thật tức cười.
"Anh trai, anh đã đến rồi, , , , " tiểu công chúa thấy Âu Dương Thần, rất hưng phấn kêu ra tiếng. Có thể thấy được tiểu công chúa rất thích Âu Dương Thần.
Lê Cận cũng từng gặp qua vị đại ca này, rất nhanh phản ứng lại."Âu tổng, mời vào.”
"Cám ơn." Âu Dương Thần bước từng bước trầm ổn đi vào, Winnie the Pooh trong tay dường như bị bóp chặt hơn, Âu Dương Thần nghĩ chỉ đến thăm tiểu công chúa một chút, nhưng không biết nên tặng cho tiểu công chúa tặng quà gì, đi tới tiệm đồ chơi, nhân viên phục vụ đề cử Winnie the Pooh này, nói rằng các trẻ nhỏ nhất định sẽ rất ưa thích , Âu Dương Thần suy nghĩ một chút liền quyết định mua, mặc dù cầm đi vào thật rất xấu hổ.
"Anh, Winnie the Pooh này là tặng cho em sao?" cõi lòng Tiểu công chúa đầy mong đợi hỏi.
"Ừ, Đúng vậy, thích không?" thời điểm Âu Dương thần hỏi cô bé thích không vẫn còn có chút hơi khẩn trương. Chỉ sợ tiểu công chúa nói không thích. Khuôn mặt Âu Dương Thần khi đối mặt với các đối thủ cường đạicũng không cảm thấy hốt hoảng, thế nhưng thời điểm này anh thật sự có một chút khẩn trương.
"Thích, làm sao không thích, em thích nhất Winnie the Pooh." Tiểu công chúa cười rất vui vẻ, ôm Winnie the Pooh, nếu như không phải là có vết thương trên đầu, đoán chừng tiểu công chúa sẽ nhảy dựng lên .
"Vậy thì tốt." Âu Dương Thần cũng nhếch miệng lên, nhìn tiểu công chúa vui vẻ, cảm thấy giống như có một dòng nước ấm đang rót vào lòng anh.
Thấy hai người như thế, Lê Cậnhoài nghi càng thêm sâu hơn, Hân Nhi cũng mau trở lại, có lẽ, rất nhanh sẽ có đáp án, , , , , ,
"Anh Thiên, nhanh lên một chút đi, tiểu công chúa cũng nhanh chóng tỉnh lại, con bé nhất định rất đói." Vội vã ăn xong điểm tâm, Hân Nhi lại đi mua thức ăn cho tiểu công chúa, hận không lập tức bay về bệnh viện, muốn tiểu công chúa khi tỉnh lại lập tức có thể nhìn thấy người mẹ này.
"Được rồi, được rồi, Hân Nhi, em đừng vội, ta gia tăng tốc độ có được hay không?"
"Thiên ca, thật xin lỗi, em không trách anh, em chỉ là quá nóng lòng." Ý thức được giọng điệu mình có chút không đúng, Hân Nhi vội nói xin lỗi nói.
Đối với lo lắng của Hân Nhi, Tiếu Mặc Thiên hiểu, Hân Nhi thật sự là một người mẹ vĩ đại, cô đối với hai đứa con yêu dấu mặc dù không có nói ra, nhưng Tiếu Mặc Thiên còn cảm thấy, nếu như có một ngày, hắn và Hân Nhi cũng có thể có một đứa bé như vậy, mình nhất định là một người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới, Tiếu Mặc Thiên có trực giác cha đứa bé đã qua đời, Hân Nhi sớm muộn cũng sẽ tái hôn, mình nhất định sẽ có cơ hội làm cảm động Hân Nhi, như vậy ngày đó nhất định sẽ không xa, nhưng Tiếu Mặc Thiên cũng không biết Âu Dương Thầntồn tại nên ngày Tiếu Mặc Thiên hy vọng sẽ vĩnh viễn không cách nào thực hiện.
Ròng rã cả một buổi chiều, Âu Dương Thần tìm tất cả những nơi đã đi qua với Hân Nhi, cửa hàng, công viên, nhà hàng, tất cả tất cả, đi mỗi một chỗ, những kỷ niệm tốt đẹp như chiếu phim ở trong đầu Âu Dương Thần hiện lên, một mặt Âu Dương Thần không muốn rời đi, cứ như vậy có khả năng nhìn thấy Hân Nhi nhiều một chút, dường như cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Hân Nhi. Nhưng mặt khác Âu Dương Thần có nói với bản thân, có lẽ Hân Nhi ở một chỗ khác. Có lẽ…, Cứ như vậy Âu Dương Thần lại không thể không rời đi mà đến một chỗ khác, nhưng, không có, đều không có, Hân Nhi chỉ xuất hiện ở trong đầu Âu Dương Thần, cũng không xuất hiện ở trong tầm mắt Âu Dương thần.
Âu Dương Thần thậm chí đến cây đàn cổ nơi mà lần đầu tiên gặp Hân Nhi, hi vọng có kỳ tích phát sinh, nhưng, không có…. không có bóng dáng quen thuộc ở trong mộng kia…. không có bóng dáng Hân Nhi, đều không có…. mỗi một lần Âu Dương Thần đều ôm hi vọng đến một chỗ, nhưng, mỗi một lần Âu Dương Thần cũng đều ôm thất vọng đi đến một nơi khác…. mỗi một lần kết quả đều giống nhau…. một lần lại một lần thất vọng như vậy….
Âu Dương Thần tê liệt ngã xuống ở trên ghế sofa, gắt gao ôm chiếc khăn quàng cổ kia, giống như bây giờ chỉ có chiếc khăn quàng cổ này có thể cho anh một chút ấm áp. Dường như phía trên thật sự vẫn lưu lại nhiệt độ của Hân Nhi, cứ ôm như vậy, giống như thật sự có thể cảm nhận Hân Nhi vẫn ở bên cạnh mình. Dường như một lúc nữa Hân Nhi có thể về đến nhà, xuất hiện ở bên cạnh mình. Còn làm nũng với mình, hoặc cho dù là mắng mình cũng tốt.
Leng keng
Leng keng
Chuông cửa vang lên, Âu Dương Thần chợt giật mình, chẳng lẽ Hân Nhi đã về rồi, Âu Dương Thần không chút suy nghĩ liền xông đến mở cửa.
"surprise" Trình tâm cùng Âu Dương Tường hai người lại không mời tự đến, lúc thấy Trình Tâm trên mặt Âu Dương Thần rõ ràng hiện lên thất vọng, tại sao không phải cô ấy, tại sao?
"Thần nhi, tại sao con thấy mẹ thì có vẻ mặt này. Ông xã, em bị ghét bỏ sao?" Vẻ mặt Trình Tâm bi thương nhìn Âu Dương Tường, biết Âu Dương Thần sẽ không bị lừa bởi vẻ ngoài kia của mình, cho nên chỉ có thể làm nũng với ông xã của mình.
"Bà xã, anh sẽ không ghét bỏ của em." Âu Dương Tường cười nói.
"Mẹ, ba mẹ có chuyện gì không?" Giờ phút này Âu Dương Thần thật sự không có tâm tình nhìn Trình Tâm cố gắng đang làm nũng kia, bây giờ Hân Nhi sống chết không rõ. Anh chỉ muốn đợi Hân Nhi trở về, hoặc là tin tức của Hân Nhi.
"Không có việc thì không thể tìm các con sao, mẹ mới không tìm con, mẹ tìm Tuyết Nhi, Tuyết Nhi đâu? Lần này mẹ và cha con đi du lịch mua rất nhiều quà cho Tuyết Nhi, con bé nhất định sẽ thích." Vừa nói, Trình Tâm tự đi vào trong nhà.
"Tuyết Nhi. Tuyết Nhi…" Trình Tâm vừa vào cửa đã bắt đầu gọi to Tuyết Nhi, nói thật Trình Tâm thật lòng thích Hân Nhi, không chỉ vì Âu Dương Thần thích, mà vì Trình Tâm nhìn qua vô số người biết người nào có phẩm hạnh gì. Tuy nhiên không thường xuyên tiếp xúc với Hân Nhi, nhưng trong lòng Trình Tâm biết đứa nhỏ Hân Nhi này rất thiện lương hơn nữa còn rất yêu con trai của mình, đây mới là điều quan trọng nhất.
"Cô ấy không có ở đây." Âu Dương Thần lạnh lùng nói.
"Không có ở đây, đi công tác sao? Oa, Thần nhi, Tuyết Nhi không có ở đây con liền làm cho nhà cửa bẩn như vậy, lúc Tuyết Nhi trở về sẽ rất tức giận. Hay là kêu má Vương qua đây dọn dẹp một chút." Trình Tâm nhìn trên mặt bàn dường như có một lớp bụi.
Lúc trở về sẽ tức giận, nếu, cô ấy còn có thể trở về, còn có thể vì vậy tức giận, thì dù cho Âu Dương Thần lên núi đao xuống biển lửa anh cũng nguyện ý, mặc dù vẫn tin tưởng Hân Nhi sẽ trở về, nhưng trong những tư liệu mà Long Nhị điều tra, Hân Nhi thật sự rất có khả năng ở trong vụ án nổ tung, còn có chiếc nhận kia, cô ấy sẽ không vứt lung tung chiếc nhẫn kia. Như thế…. Thì có ý nghĩa… không, chắc chắn không, Âu Dương Thần lập tức phủ định suy nghĩ này, mỗi khi vừa nghĩ đến đây Âu Dương Thần liền lập tức đình chỉ ý nghĩ này, vẫn như cũ tự an ủi mình, đã gọi người đi thăm dò mọi nơi, bệnh viện, hắc bạch đạo cũng đi, nhất định sẽ có kết quả, nhất định sẽ tìm được.
"Thần nhi… Thần nhi… con làm sao vậy?" Hiểu con không ai bằng mẹ, thấy Âu Dương Thần hiện lên thống khổ, trong lòng Trình Tâm biết nhất định đã xảy ra chuyện gì?
"Thần nhi, con cãi nhau với Tuyết Nhi có phải không " Trình Tâm cũng ngồi xuống sô pha, nghiêm mặt nói.
Trầm mặc… Âu Dương Thần vẫn như cũ trầm mặc. Nếu thật là cãi nhau thì tốt rồi.
"Âu Dương Thần… rốt cuộc Tuyết Nhi ở đâu?" Trình Tâm cũng đề cao âm điệu.
"Bà xã, đừng kích động." Âu Dương Tường lập tức lên tiếng an ủi, hiển nhiên cũng nhìn ra Âu Dương Thần không thích hợp, đứa con trai này vẫn làm cho Âu Dương Tường rất yên tâm, ngoại trừ trên chuyện tình cảm, từ sau khi Tuyết Nhi xuất hiện, Âu Dương Tường coi như đã hoàn toàn yên tâm, nhưng bây giờ, thấy con trai như vậy, Âu Dương Tường cũng không thể không lo lắng.
"Ông xã, em thế nào có thể không kích động? Nhưng con dâu của em, bị con trai bảo bối của chúng ta làm cho tức giận đi rồi." Hiển nhiên Trình Tâm vẫn cho rằng Âu Dương Thần có lỗi, vẫn bảo vệ Hân Nhi.
"Con nhất định sẽ tìm được cô ấy, cô ấy sẽ trở lại" Lời này của Âu Dương Thần vừa là an ủi Trình Tâm, cũng là một lần nữa an ủi mình.
"Vậy con còn không mau đi. Mẹ còn chờ ôm cháu?" Trình Tâm tức giận nói đến.
Reng reng
Đúng lúc chuông điện thoại di động của Âu Dương Thần vang lên.
Âu Dương Thần mệt mỏi cầm lấy điện thoại "Nói?"
"Chủ tử, tất cả bệnh viện cùng khách sạn đều đã kiểm tra qua không có tin tức của phu nhân."
Trầm mặc hai giây.
"Sân bay…."
"Đều đã kiểm tra qua, không có tin tức của phu nhân, cũng không có nhân vật khả nghi ra vào."
"Làm sao vậy, là ai, tìm được không? Ở đâu?"
Trình Tâm ở một bên kích động cướp lấy di động của Âu Dương Thần.
"Con dâu của tôi tìm được không?"
"Ngạch, phu… phu nhân…" Bên kia điện thoại Long Nhị có chút kinh ngạc, làm sao có thể là phu nhân, chẳng lẽ phu nhân đã biết sao?
"Nói mau, Tuyết Nhi ở đâu?"
"Ngạch, theo bằng chứng của cảnh sát suy đoán, phu nhân là ở trong vụ án nổ tung kia…" Giọng Long Nhị trầm thấp truyền đến, đoán rằng phu nhân cũng giống như chủ tử vẫn ôm hi vọng.
Vụ án nổ tung…. ba chữ kia làm Trình Tâm dường như muốn tê liệt ngã xuống.
"Cái gì nổ tung, lặp lại lần nữa,,,, "
"Ngạch, phu nhân là như vậy…." Long Nhị đại khái đem tất cả chuyện nói ra.
"Như thế Tuyết Nhi….." Trình Tâm thật sự đã không thể đứng thẳng, ngã vào trong lòng Âu Dương Tường.
"Ông xã, con bé Tuyết Nhi, thật sự đã chết."
"Không, cô ấy sẽ không chết." Âu Dương Thần vội vàng nói, anh không cho phép bất kỳ kẻ nào nói Hân Nhi đã chết.
"Vậy còn muốn thế nào? Tại sao cãi nhau với Tuyết Nhi, tại sao không có phái người bảo vệ con bé, con biết rõ Tuyết Nhi đã từng gặp nguy hiểm." Trình Tâm cũng bắt đầu kích động nói, còn nhớ rõ khi đó Hân Nhi cùng Trình Tâm nói Âu Dương Thần đối với mình rất tốt, ngay cả lúc ra ngoài đi dạo phố cũng nhớ sẽ mua cho Âu Dương Thần cái gì, lúc nấu ăn cái gì dinh dưỡng làm thế nào có vẻ thích hợp dưỡng dạ dày. Đứa bé nhu thuận như thế, cứ như vậy không có….
Đúng vậy, giờ phút này Âu Dương Thần lại càng tự trách, nghĩ đến ngày đó kêu tất cả người của Ám Dạ rút lui không bảo vệ cho Hân Nhi nữa, khi đó mình là làm sao vậy, vẫn cho là mình rất bình tĩnh, nhưng vì sao lại như vậy? Tại sao tổn thương đến người mình yêu nhất sâu như thế.
Nhìn giờ phút này Âu Dương Thần đau khổ, Trình Tâm cũng không muốn nói cái gì nữa. Cầm lấy túi sách lôi kéo Âu Dương Thần đi, lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt, con trai hại chết con dâu, Trình Tâm đau lòng, rất đau lòng, nhưng, dù sao cũng là đứa con mình mang thai mười tháng sinh ra, bản thân có năng lực thế nào, giờ phút này Trình Tâm rất tự trách vì sao mấy năm nay chỉ biết cùng Âu Dương Tường ở bên ngoài sống phóng túng, không có làm tròn trách nhiệm của người mẹ, tại sao mấy ngày hôm trước không gọi điện thoại cho Tuyết Nhi…., nhưng, không còn kịp, thật sự không còn kịp rồi.
Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh - Chapter 114
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Cái gì?" Rầm, Hân Nhi chỉ cảm thấy hình như bị vật nặng đánh trúng, cảm giác đứng không vững, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.
"Mẹ, sao vậy?" Lê Tư Thần nhìn vẻ mặt Hân Nhi cũng biết đã xảy ra chuyện, nhặt điện thoại từ dưới đất lên, là cậu, như vậy thì, , , , , , , chân mày Lê Tư Thần nhíu thật chặt cùng với khuôn mặt nhăn nhó, ánh mắt cũng dần có chút khát máu, vẻ mặt kia giống Âu Dương Thần như đúc. Truyện của "die%nda$nLq&D" Tiểu công chúa, , , , ,
"Tiểu Thần, mẹ phải lập tức đi tới thành phố A, em gái con đang bị thương, con ở nhà nhất định phải thật ngoan nghe chưa?" Đột nhiên Hân Nhi như nhớ ra điều gì. Người cũng từ từ trấn định, vừa thu dọn đồ đạc, vừa quay về phía Lê Tư Thần dặn dò, thật ra trong mấy năm này Hân Nhi cũng từ từ trưởng thành hơn, dù sao công ty nhà họ Lê cũng là công ty đứng nhất nhì, có thể lăn lộn đến chức quản lý như bây giờ, Hân Nhi cũng bỏ ra không ít công sức, khả năng kiềm chế trong lòng cũng rất mạnh, nhưng chuyện có liên quan tới tiểu công chúa tạm thời khó có thể tiếp nhận. Cô cần một chút thời gian để tìm hiểu rõ ràng , hơn nữa Lê Cận cũng nói có người hiến máu để cứu công chúa nhỏ, tiểu công chúa nhất định sẽ không có chuyện gì.
"Mẹ, con cũng muốn đi." Lê Tư Thần kiên định nói, mặc dù tiểu công chúa luôn tới làm phiền cậu rất nhiều, nhưng đối với Lê Tư Thần, tiểu công chúa vẫn là tiểu công chúa, chính là em gái của mình. Trong lòng Lê Tư Thần, tiểu công chúa chính là người mà cậu thương yêu nhất, hiện giờ tiểu công chúa bị thương, sao cậu có thể không lo lắng đây.
"Tiểu Thần, mẹ biết con cũng lo lắng cho tiểu công chúa, nhưng mẹ đi, ở nhà phải có người trông nom, con là đàn ông chân chính phải hay không? ông ngoại và bà ngoại sẽ cần con chăm sóc, hãy tin tưởng mẹ, tiểu công chúa nhất định không có chuyện gì." Hân Nhi dừng tay lại, ngồi chồm hổm nhìn con trai, khi so sánh Lê Tư Thần với những đứa bé khác, Hân Nhi vẫn luôn cảm thấy cậu trưởng thành và hiểu chuyện hơn hết, nhưng dù sao Lê Tư Thần cũng chỉ là đứa trẻ, hơn nữa thành phố A còn có hắn, có lẽ hắn không nhận ra tiểu công chúa, nhưng chắc chắn sẽ nhận ra được gương mặt của Tiểu Thần, . Bởi vì cậu rất giống, , , , , , , , Lê Tư Thần và tiểu công chúa đều là của cô , cho nên, , , , , , ,
"Dạ biết, thưa mẹ." Mắt Lê Tư Thần khép hờ, cậu biết, mặc dù lời của mẹ chỉ là an ủi cậu, nhưng cũng có lý, hơn nữa, đoán chừng mẹ cũng không muốn để cho hắn gặp mình. Vả lại cậu không đi không có nghĩa cậu không biết tình huống ở thành phố A.
"Tổng giám đốc Lê, cuộc giải phẫu rất thành công, vậy tôi về trước, dự án hợp tác hai ngày tới, lúc cậu rảnh rỗi, chúng ta lại hẹn nhau bàn luận." Hiến máu xong chờ đến khi tiểu công chúa làm xong phẫu thuật, bác sĩ nói không có vấn đề gì, Âu Dương Thần mới nói với Lê Cận muốn rời đi, đúng là chuyện ngày hôm nay anh còn có rất nhiều vấn đề cần phải điều tra rõ, là ai hãm hại tiểu công chúa.
"Tổng giám đốc Âu, tôi thay mặt tiểu công chúa cám ơn cậu, chính cậu đã cứu cô bé. Cả nhà họ Lê chúng ta nợ cậu một ân tình" Lê Cận thật lòng cảm ơn, Âu Dương Thần có phải là cha của tiểu công chúa hay không còn chưa có xác định, bản thân là cậu của tiểu công chúa, chỉ nói cám ơn quả thật là không đủ . Nhưng Lê Cận cũng nói nhà họ Lê nợ ân tình có lẽ hữu dụng hơn nhiều.
"Khách khí." Âu Dương Thần chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ, tuy lạnh nhạt nhưng cũng chứa đựng lòng biết ơn, thật ra chính Âu Dương Thần cũng không biết tại sao vừa nhìn thấy tiểu công chúa bị thương, anh lại lo lắng như vậy, nghe tin không còn máu trong kho dự trữ, thậm chí anh không chút suy nghĩ ngay lập tức nói lấy máu của anh . Có lẽ là do ông trời sai khiến thôi. Nhiều năm sau Âu Dương Thần nhớ lại tình cảnh ngày hôm nay, đều cho rằng mình rất may mắn vì ông trời đã ban cho, , , , , , , máu mủ quả nhiên rất kỳ diệu, , , , , , , ,
Hai giờ sáng, rốt cuộc Hân Nhi đã tới thành phố A, dĩ nhiên cũng có mặt Tiếu Mặc Thiên ở đó, trong khoảng thời gian này Tiếu Mặc Thiên vẫn tránh mặt Hân Nhi, nhưng hôm qua Tiếu Mặc Thiên tự nhiên đến tìm Hân Nhi, nghe tin tiểu công chúa đã xảy ra chuyện, không nói hai lời muốn đi cùng Hân Nhi, Hân Nhi không can ngăn được đành để anh đi theo, dù sao anh cũng khá quen thuộc thành phố A, mà anh cũng thật lòng thương yêu tiểu công chúa, cô có thể cự tuyệt tình cảm của anh ta, nhưng lại không thể nào cự tuyệt sự quan tâm của Tiếu Mặc Thiên đối với tiểu công chúa.
"Anh trai, thế nào rồi?" Vừa đến bệnh viện, nhìn thấy Lê Cận vẫn ở bên cạnh trông nom tiểu công chúa, Lê Cận một đêm thức trắng, Hân Nhi nhìn thấy vải thưa bao lấy đầu của tiểu công chúa đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, nằm ở đó, không nhúc nhích, mặc dù đã nghĩ đến tình cảnh này, nhưng khi tận mắt chứng kiến tình hình thực tế, Hân Nhi cảm thấy đau lòng, bụm miệng lại, cố gắng kiềm chế, khóc không thành tiếng.
"Em gái, tiểu công chúa đã làm phẫu thuật xong, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, em không cần quá lo lắng." Lê Cận nhìn vẻ mặt khổ sở của Hân Nhi cũng rất đau lòng, đều do anh không tốt, không chăm sóc tốt cho tiểu công chúa.
"Hân Nhi, sẽ không có chuyện gì đâu, tiểu công chúa sẽ hồi phục rất nhanh." Tiếu Mặc Thiên ở phía sau an ủi. Thấy tiểu công chúa bị thương, tất cả mọi người đều rất khổ sở, tiểu công chúa là cô bé khả ái, là nguồn vui vẻ của gia đình họ Lê, ngay cả Tiếu mẹ là người khó khăn nhất cũng rất thích tiểu công chúa.
"Dạ, anh trai, các anh đi nghỉ trước đi, em muốn ở lại chăm sóc thật tốt cho tiểu công chúa." Hân Nhi nắm tay nhỏ bé, trắng noãn của tiểu công chúa, hướng về phía Lê Cận và Tiếu Mặc Thiên nói.
"Hân Nhi, , , , , " Tiếu Mặc Thiên muốn nói gì nữa nhưng bị Lê Cận ngăn lại, anh biết Hân Nhi chỉ muốn một mình ở lại với tiểu công chúa, Lê Cận cũng biết, kể từ lúc Hân Nhi mới vừa biết mình mang thai, cô đã rất yêu thương hai đứa trẻ này rồi.
"Em gái à, ngày mai anh sẽ tới thăm em." Lê Cận lôi Tiếu mặc Thiên ra khỏi phòng bệnh, bên trong phòng bệnh, chỉ còn lại khuôn mặt đầy thương yêu của Hân Nhi nhìn tiểu công chúa.
"Em gái à, ngày hôm qua em cũng đi máy bay suốt cả đêm rồi, em cũng nên ra ngoài ăn một chút đi." Sáng sớm, Lê Cận mau chóng từ khách sạn chạy tới, đêm qua Hân Nhi thức suốt đêm, Lê Cận cũng có chút lo lắng cho Hân Nhi.
"Anh à, không cần đâu, em không đói." Bây giờ Hân Nhi chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc thật tốt cho bảo bối nữ nhi, một bước cũng không muốn rời đi. Hơn nữa tiểu công chúa còn chưa tỉnh lại, sao Hân Nhi lại có tâm trạng ăn uống chứ.
"Hân Nhi, hay là ăn một chút đi, nếu như em cũng ngã bệnh, ai sẽ chăm sóc cho tiểu công chúa đây chứ? Tiểu công chúa thông minh như vậy, khi tỉnh lại gặp được em, cũng khiến tiểu công chúa yên tâm phần nào." Tiếu mặc Thiên biết tính khí của Hân Nhi rất cố chấp, nên chỉ có thể dùng tiểu công chúa mới khiến Hân Nhi rời đi.
"Đúng vậy, em gái, hay là đi ăn chút đi, tiểu công chúa có thể nhanh chóng tỉnh lại, người mẹ này cũng phải mua chút đồ ăn ngon cho tiểu công chúa chứ." Lê Cận cũng bận rộn khuyên.
Đúng vậy, tiểu công chúa, , , , , , , nghĩ tới tiểu công chúa, Hân Nhi đồng ý gật đầu một cái.
"Mặc Thiên, cậu dẫn Hân Nhi đi đi, để tôi ở đây chăm sóc tiểu công chúa, , , , , "
"Được."
"Chuyện ngày hôm qua điều tra như thế nào?"
"Thưa Tổng giám đốc, đã điều tra rõ ràng, chính là tập đoàn Phi Vũ muốn ngăn cản hiệp ước giữa chúng ta và tập đoàn Lê Thị, cho nên mới cố ý sắp xếp việc này."
"Phi Vũ, , , , bọn họ dám sao?" Giọng điệu Âu Dương Thần tràn đầy khinh thường, nhưng hơn nữa là tức giận, cũng bởi vì vậy mà làm hại một cô gái nhỏ đáng yêu như vậy sao? Nghĩ đến khuôn mặt bị thương của tiểu công chúa ngày hôm qua, Âu Dương Thần không tự chủ đem khuôn mặt khả ái của Hân Nhi ghép lại, thật trùng hợp, rõ ràng là hai gương mặt hoàn toàn khác nhau, nhưng Âu Dương Thần lại cảm thấy rất giống nhau, nghĩ tới đây, ánh mắt Âu Dương Thần đột nhiên trở nên ác độc.
"Giết." Âu Dương Thần lạnh lùng nói ra hai chữ, nếu như chỉ phá hư hiệp ước, có lẽ hắn sẽ tha thứ? Nhưng bởi vì anh thật khinh thường bọn chúng, thương hại tiểu công chúa, nên cũng không cần bàn tới những vấn đề khác nữa.
"Ặc, tổng giám đốc, hình như có người theo dõi chúng ta từng bước, theo tin tức đáng tin, Phi Vũ sẽ nhanh chóng bị phá sản, hơn nữa người sắp đặt đã chết bất đắc kỳ tử nên không có nhân chứng đối ngoại công khai."
Sớm hơn chúng ta một bước, chẳng lẽ là, , , , , , không thể nào, Âu Dương Thần đã điều tra rõ đối với việc hợp tác này, nhà họ Lê là người làm ăn đàng hoàng, hơn nữa căn bản là họ không có ở thành phố A, không thể nào nhanh như vậy, như vậy sẽ là ai chứ? Là địch hay bạn, , , , , xem ra thành phố A muốn hỗn loạn rồi.
"Tổng giám đốc, 10h sáng có một hội nghị Tường Vũ, , , , , , "
"Dẹp đi, ta không rãnh." Âu Dương Thần không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, trực tiếp bước ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng rất quan trọng, , , , , , , , , thư ký đứng phía sau kêu rên, chỉ là Âu Dương Thần đã sớm rời đi, , , , , , lúc này Âu Dương Thần còn tâm trí nào mà nghĩ đến hội nghị kia, Âu Dương Thần đang rối rắm về một vấn đề quan trọng.
"Cậu à, mẹ tới thật sao? Làm sao còn chưa tới thăm tiểu công chúa, tiểu công chúa rất nhớ mẹ?" Bây giờ Tiểu công chúa còn nằm ở trên giường bệnh, nhưng cũng không thế cử động được, thế nhưng cái miệng nhỏ nhắnkhông dừng được .
"Nhanh, nhanh, mẹ, , , , "
Đang xem truyện tại Dd&LQd^*
"Con xem không phải mẹ con đã tới thăm con rồi sao, , , , " Lê Cận quay đầu lại, thấy gấu bông trong tay Âu Dương Thần có mấy phần kinh ngạc, Ặc, ai có thể tưởng tượng nổi khuôn mặt lạnh như khối băng của Âu Dương Thần cùng với Winnie the Pooh bày ở một chỗ thật tức cười.
"Anh trai, anh đã đến rồi, , , , " tiểu công chúa thấy Âu Dương Thần, rất hưng phấn kêu ra tiếng. Có thể thấy được tiểu công chúa rất thích Âu Dương Thần.
Lê Cận cũng từng gặp qua vị đại ca này, rất nhanh phản ứng lại."Âu tổng, mời vào.”
"Cám ơn." Âu Dương Thần bước từng bước trầm ổn đi vào, Winnie the Pooh trong tay dường như bị bóp chặt hơn, Âu Dương Thần nghĩ chỉ đến thăm tiểu công chúa một chút, nhưng không biết nên tặng cho tiểu công chúa tặng quà gì, đi tới tiệm đồ chơi, nhân viên phục vụ đề cử Winnie the Pooh này, nói rằng các trẻ nhỏ nhất định sẽ rất ưa thích , Âu Dương Thần suy nghĩ một chút liền quyết định mua, mặc dù cầm đi vào thật rất xấu hổ.
"Anh, Winnie the Pooh này là tặng cho em sao?" cõi lòng Tiểu công chúa đầy mong đợi hỏi.
"Ừ, Đúng vậy, thích không?" thời điểm Âu Dương thần hỏi cô bé thích không vẫn còn có chút hơi khẩn trương. Chỉ sợ tiểu công chúa nói không thích. Khuôn mặt Âu Dương Thần khi đối mặt với các đối thủ cường đạicũng không cảm thấy hốt hoảng, thế nhưng thời điểm này anh thật sự có một chút khẩn trương.
"Thích, làm sao không thích, em thích nhất Winnie the Pooh." Tiểu công chúa cười rất vui vẻ, ôm Winnie the Pooh, nếu như không phải là có vết thương trên đầu, đoán chừng tiểu công chúa sẽ nhảy dựng lên .
"Vậy thì tốt." Âu Dương Thần cũng nhếch miệng lên, nhìn tiểu công chúa vui vẻ, cảm thấy giống như có một dòng nước ấm đang rót vào lòng anh.
Thấy hai người như thế, Lê Cậnhoài nghi càng thêm sâu hơn, Hân Nhi cũng mau trở lại, có lẽ, rất nhanh sẽ có đáp án, , , , , ,
"Anh Thiên, nhanh lên một chút đi, tiểu công chúa cũng nhanh chóng tỉnh lại, con bé nhất định rất đói." Vội vã ăn xong điểm tâm, Hân Nhi lại đi mua thức ăn cho tiểu công chúa, hận không lập tức bay về bệnh viện, muốn tiểu công chúa khi tỉnh lại lập tức có thể nhìn thấy người mẹ này.
"Được rồi, được rồi, Hân Nhi, em đừng vội, ta gia tăng tốc độ có được hay không?"
"Thiên ca, thật xin lỗi, em không trách anh, em chỉ là quá nóng lòng." Ý thức được giọng điệu mình có chút không đúng, Hân Nhi vội nói xin lỗi nói.
Đối với lo lắng của Hân Nhi, Tiếu Mặc Thiên hiểu, Hân Nhi thật sự là một người mẹ vĩ đại, cô đối với hai đứa con yêu dấu mặc dù không có nói ra, nhưng Tiếu Mặc Thiên còn cảm thấy, nếu như có một ngày, hắn và Hân Nhi cũng có thể có một đứa bé như vậy, mình nhất định là một người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới, Tiếu Mặc Thiên có trực giác cha đứa bé đã qua đời, Hân Nhi sớm muộn cũng sẽ tái hôn, mình nhất định sẽ có cơ hội làm cảm động Hân Nhi, như vậy ngày đó nhất định sẽ không xa, nhưng Tiếu Mặc Thiên cũng không biết Âu Dương Thầntồn tại nên ngày Tiếu Mặc Thiên hy vọng sẽ vĩnh viễn không cách nào thực hiện.