"Bà xã, , , , , nhìn này" Giọng nói khản đặc của Âu Dương Thần truyền đến.
"Đừng nhìn..., đừng nhìn, , , , ừm, , , , em khó chịu, , , , , giống như có côn trùng cắn em, cắn em, khó chịu quá, , , , , cứu em, , , , " Hân Nhi không rõ Âu Dương Thần đang làm gì mà khiến mình rất khó chịu, cảm thấy trong người bức bối, hình như có gì đó đang gặm cắn mình, cô không rõ tại sao, chỉ biết là rất khó chịu, , , , , , trong tình huống như thế này thậm chí cô còn nghĩ là mình đang bị bệnh, giờ đây trong lòng Hân nhi hoàn toàn trống rỗng ngay cả ai nói gì cô đều không nghe.
"Bảo bối, ngoan, sẽ nhanh chóng qua thôi." Âu Dương Thần ngậm môi Hân Nhi, không có ý định dừng tay, làm cho Hân Nhi đắm chìm từng đợt từng đợt sóng , , , , ,
Nước Pháp
"Cận , tại sao em gái con còn chưa trở Die nd da nl e q uu ydo n về, không phải hai ngày trước con gọi điện thoại tới nói nó sắp trở về rồi sao? Nếu công ty thật sự có chuyện, con phái người khác đi được không? Sao lại nhất định bắt Hân Nhi đi, con xem Hân Nhi còn có tiểu công chúa và Tiểu Thần đang chờ đây?" Hân Nhi đi một tháng vẫn chưa trở về, vì không muốn để cho Vãn Tình hoài nghi, Lê Tư Thần còn đặc biệt làm một công cụ đổi giọng Hân Nhi, dùng nó gọi điện thoại cho Vãn Tình và tiểu công chúa, có như vậy mới che giấu suốt cả một tháng.
"Mẹ, con biết rồi, con sẽ nói chuyện với em gái, mẹ cũng biết Nhĩ Đông rất thích em gái con." Lê Cận hơi nhíu mày, còn nói đùa với Vãn Tình, về việc của Hân nhi, anh cũng đã hỏi Tiểu Thần, Tiểu Thần nói thân thể Hân Nhi đã bình phục, nhưng cũng không cách nào liên lạc với cô ấy được, Âu Dương Thần tuyệt đối giữ bí mật việc này, không thể điều tra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bình thường Hân Nhi rất hiếu thuận, nhưng giờ Hân Nhi đi một tháng rồi, lại không gọi điện thoại về nhà, có thể đã xảy ra chuyện gì chăng, Lê Cận cũng biết chuyện này không thể nóng vội, hay là đi tìm Lê Tư Thần thương lượng một chút.
Tập đoàn Âu thị
Lúc này phòng họp rộng lớn lại an tĩnh đến đáng sợ, ngay cả hô hấp cũng có vẻ dư thừa, không người nào dám lên tiếng, bởi vì công ty gặp nhiều vấn đề, khuôn mặt chủ vị âm trầm, không khí như âm lãnh.
"Tiểu thư, không thể được, tổng giám đốc đang họp" Giọng nói của bí thư vang lên, cửa phòng họp mở ra, mọi người trong phòng họp nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp, thật kinh ngạc, thật kinh ngạc, mặt khác là thương xót, ai cũng biết tổng giám đốc là một người không có thương hương tiếc ngọc, bất kỳ phụ nữ nào trong mắt tổng giám đốc đều như nhau, người phụ nữ trước mắt này, cho dù là tuyệt sắc, nhưng lại xúc phạm vào ranh giới cuối cùng, đó là tổng giám đốc không thích bị quấy rầy khi đang họp hội nghị, xem ra hôm nay cô trở thành vật hy sinh rồi. Có không ít người yên lặng cầu nguyện cho Hân Nhi.
Mắt Lam Hân Nhi mở to, tại sao tất cả mọi người đều nhìn cô như vậy, cô chỉ đói bụng, muốn Thần làm cơm rang trứng mà thôi, nên tới công ty tìm anh, nhưng mấy người này làm sao thế?
"Tới đây" Âu Dương Thần chậm rãi mở miệng, tất cả mọi người sợ hãi, chẳng lẽ tổng giám đốc sẽ xuống tay đối với cô gái này? Thậtđáng tiếc, cô gái này không nên xúc phạm tổng giám đốc .
Ai ngờ cô gái này rất tự nhiên đi đến bên cạnh Âu Dương Thần, ngồi trên đùi của hắn, mọi người ở đây đều rất ngạc nhiên, không ngờ người phụ nữ này lại dũng cảm như vậy, tiếp đến, Hân Nhi thốt lên một câu “Em đói rồi”, càng làm cho mọi người choáng váng. . . . Ông trời, đây là tình huống gì, hỏa tinh đụng địa cầu cũng không sao, thế mà cô gái này lại không sợ chết, lúc này thư ký và vị chủ trì đang chờ đợiÂu Dương Thần nổi giận, mọi người đều biết Âu Dương Thần không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra, bây giờ mặc dù Âu Dương Thần không có thái độ gì, nhưng điều này cũng không có nghĩa cô gái đẹp kia có thể bình an vô sự, sự yên tĩnh trước cơn bão táp luôn luôn đáng sợ nhất. Nhưng không ngờphản ứng kế tiếp của Âu Dương Thần cũng như vậy.
"Em muốn ăn cái gì?" Âu Dương Thần dịu dàng nói.
Ầm
Toàn bộ những người trong phòng họp đều bị sét đánh trúng, đây là tình huống gì, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động trong túi ra xem lịch, thời gian đúng rồi mà, rõ ràng đã qua năm 2012, chẳng lẽ đây lại là ngày tận thế mà giới Khoa Học dự đoán trên toàn thế giới sao? Thế giới này thật huyền ảo, , , ,
"Anh làm cơm rang trứng đi, bà Chu làm không ngon." Hân Nhi bĩu môi tỏ vẻ không vui, giống như chỉ là đang nói chuyện bình thường, đang than phiền bà Chu làm thức ăn không hợp khẩu vị, nhưng những nhân viên của tập đoàn Âu thị lại nghe ra không phải bà Chu làm thức ăn không hợp khẩu vị , mà nghe câu trước của Hân Nhikia "Anh làmcơm rang trứng." Điều đó có nghĩa là chẳng lẽ tổng giám đốc lại xuống bếp nấu ăn, việc này nếu như so với việc phát hiện sinh vật ngoài hành tinh làm cho người ta ngạc nhiên, những lời này làm cho lòng một số đông nữ giới trẻ tuổi cảm thấy suy sụp, thì ra Âu Dương Thần không phải lúc nào cũng lạnh lùng tàn khốc, mà hắn cũng có lúc dịu dàng, nhưng sự dịu dàng đó còn phải tùy thuộc vào đối tượng, aida, tại sao họ không sớm một chút quyến rũ hắn, giờ cô gái này nhanh chân đến trước, nhưng có người vui mừng vì phát hiện tổng giám đốc không phải không gần nữ sắc, nếu vậysớm muộn gì mình cũng có cơ hội, có người đàn ông nào không muốn ăn vụng đâu.
"Được, chúng ta về nhà"
"Tan họp." Âu Dương Thần xoay người, lạnh lùng nói, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc tất cả nhân viên trong phòng họp. Dẫn Hân Nhi đi, làm cho tiểu Vân tan việc sớm.
Trong phòng họp mọi người như hóa đá, sau đó cũng dần dần ồn ào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô gái kia là ai ? Giờ đây tất cả mọi người đang thảo luận cái vấn đề này và Hân Nhi trở thành tiêu điểm của cả tập đoàn Âu thị. Không một ai hiểu được rốt cuộc có chuyện gì lãi khiến khiến tổng giám đốc mặt lạnh Âu Dương Thần lại cưng chìu cô gái kia như thế, dĩ nhiên, cũng không có ai dám cả gan đi hỏi Âu Dương Thần, ngay cả thư ký cũng có cảm giác mù mịt, mọi người chỉ biết cô gái kia chính là Nữ Thần May Mắn của tất cả nhân viên tập đoàn Âu thị, bởi vì kể từ sau khi cô xuất hiện, Âu Dương Thầnhình như mọi người không còn cảm giác Âu Dương Thần tàn khốc, lạnh lùng nữa, nhất là phòng bí thư, đi làm cũng không cần lo lắng đề phòng. Tóm lại, tất cả mọi người đưa một kết luận vĩ đại, quả nhiên tình yêu có thể khiến tâm tình người khác cảm thấy vui vẻ,
"Cậu à, con hiểu rồi, hãy cho mẹ thời gian thêm mấy ngày nữa đi, bây giờ mẹ trông rất hạnh phúc." Lê Tư Thần lấy ra tấm hình ở thành phố A, Âu Dương Thần âm thầm phái rất nhiều người bảo vệ Hân Nhi, cho nên bọn họ không có cách nào đến gần, nhưng có tiết lộ một số hình ảnh về phương diện sinh hoạt, gởi cho Lê Tư Thần.
Lê Cận lấy hình ra, trong hình chính là Hân Nhi và Âu Dương Thần cùng nhảy lên, khuôn mặt của Hân Nhi tràn đầy hạnh phúc và nụ cười trong sáng, Âu Dương Thần bên cạnh cũng nhếch khóe miệng, nhìn cảnh này khiến trong lòng Lê Cận hơi rung động, nhìn bọn họ hạnh phúc như vậy, Lê Cận thực sự không muốn quấy rầy, nhớ lại năm năm trước Hân Nhi gần như tuyệt vọng cùng anh rời khỏi thành phố A, đến bây giờ cô cười với Âu Dương Thần hạnh phúc như thế, mặc dù năm năm đã qua, Hân Nhi cùng người nhà anh sống rất vui vẻ, nhưng Lê Cận biết, hình như Hân Nhi vẫn còn thiếu chút gì đó. Phải chăng đó là tình yêu, kể từ khi biết Tư Thần là con trai của Âu Dương Thần, nhìn thấy Hân Nhi nhìn Tư Thần mà ngẩn người, mỗi một lần như thế, trong lòng Lê Cận có cảm giác trống rỗng, hợp tác với Âu Dương Thần, nhiều lần Lê Cận muốn tìm Âu Dương Thần hỏi rõ ràng chuyện của Hân Nhi, nhưng Hân Nhi luôn ngăn cản, cuối cùng vẫn không hề làm gì cả, không nói gì, cứ như vậy khiến Hân Nhi sống bình yên trong hai năm qua. Nhưng nghĩ đến tiểu công chúa và Vãn Tình, Lê Cận có chút mâu thuẫn, gần đây tiểu công chúa luôn buồn bực không vui , nên Lê Cận muốn gấp rút tìm Hân Nhi vì cô chính là mẹ của tiểu công chúa, nhưng là, , , , , ,
"Vậy thì đợi thêm mấy ngày đi, Tiểu Thần, ngày mai mang tiểu công chúa đi ra ngoài chơi một chút." Lê cận đề nghị, kể từ sau sự kiện kia, Lê Cận không còn xem tư Thần như một đứa trẻ.
"Dạ, được, cùng gọi bạn gái cậu đi chung luôn, gần đây dì ấy chụp mv ở đây mà." Tâm trạng Lê Tư Thần giống như thời tiết hôm nay rất tốt muốn cùng đi dạo, nhưng lời này Lê Cậnnghe xong liền biến thành kinh hãi, Lê Cận còn tưởng rằng Tư Thần chỉ là tùy tiện nói đại một chút, đột nhiên Lê Cận cảm thấy kinh hãi, tiểu tử trước mắt này giống như cái gì cũng biết, điều này làm cho hắn có cảm giác khó chịu. Theo bản năng vẫn hỏi câu"Làm sao con biết?"
"Mắt con gắn trên đầu không phải để làm kiểng." Lê Tư Thần nhàn nhạt nói một câu, tiếp tục xem hình Hân nhi trong tay mình.
Được rồi, Lê Cận quyết định sẽ không hỏi thêm gì nữa, thiên tài quả nhiên là thiên tài, , , , , , nói đến tình yêu với San San, Lê Cận cũng cảm thấy rất là trùng hợp, ngày đó San San cứu tiểu công chúa, phía sau nói “Anh thật không nhớ em sao? Lê Cận nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nhớ lạivào năm năm trước, lúc tới cô nhi viện tìm Hân Nhi, anh có đụng San San làm cô té ngã ở trên đường, về sau bởi vì dự án quảng cáo nên anh tình cờ cùng San San gặp nhau, cũng vì cảm tạ San San cứu tiểu công chúa nên anh mời San San ăn một bữa cơm, sau lại vì đi thành phố A bàn chuyện hợp tác, mấy lần Lê Cận cảm thấy San San là một cô gái rất thẳng thắn lại chân thành, trong giới văn nghệ cô nghĩ tự mình đứng lên bằng chính tài năng của mình chứ không nghĩ mình leo lên nhờ thân thể của mình, sau lại biết San San cũng thuộcgia đình giàu có, lúc ấy Lê Cận vẫn không hiểu tại sao San San muốn vào giới văn nghệ, khi đó San San đã vô tình nói một câu, cô đã từng đồng ý với một người bạn rằng muốn đi diễn phim truyền hình cho cô ấy xem, cho nên cứ như vậy tiến vào giới văn nghệ, vì vậy San San và Lê Cận cứ như vậy lọt vào bể tình, Lê Cận vốn là muốn để Hân Nhi gặp gỡ San San trước, sau đó sẽ dẫn San San về nhà ra mắt cha mẹ một chút, bởi vì San San dù sao cũng trong giới văn nghệ , mà Vãn Tình mặc dù thích xem phim truyền hình, nhưng không thích loại người như vậy, Lê Cận cũng lo lắng San San chịu uất ức, nhưng bởi vì chuyện của Hân Nhi mà tạm thời gác lại mọi chuyện.
Ngày hôm sau
"Cậu à, chúng con có thể cùng chị San San đi chơi sao? Con thật thích chị San San." Nghe tin có thể được cùng San San đi chơi, tiểu công chúa nhanh chóng thay đổi thái độ, cảm thấy rất vui mừng.
"Ừ, Đúng vậy. Chị San San cũng rất thích tiểu công chúa đây"
"Ừ, tất nhiên, tiểu công chúa gặp được người mình thích rồi hì hì. Đúng không, anh trai"
Trầm mặc, , , , , , , , "Anh trai à, anh là ổ bánh bị co quắp à, thật không hiểu làm sao anh và tiểu công chúa đáng yêu như em đây lại là anh em chứ. Anh xem, dáng dấp em đáng yêu như thế, còn anh, ngày nào cũng chỉ có một vẻ mặt, côn trùng dậy sớm có điểu ăn, sẽ cười đứa bé ăn đường nhiều, có hiểu hay không?" Tiểu công chúa bĩu môi khinh thường, dáng vẻ cứng rắn nhìn Lê Tư Thần, cảm giác thế nào là quái dị, , , , ,
"Tiểu công chúa, Ặc, là chim non dậy sớm có côn trùng ăn, , , , , , " Lê Cận buồn cười nhắc nhở.
"Làm sao biết chứ? Côn trùng ăn ghê lắm, chỉ có chim non là ăn được thôi." Khuôn mặt Tiểu công chúa không đồng tình, làm ra bộ dáng như lời nói mình mới là chân lý.
Mà Lê Tư Thần hình như không quan tâm, chỉ lo đùa giỡn với vật cứng nhắc trong tay, , , , ,
Thấy một đôi kẻ dở hơi như thế, Lê Cận trầm mặc, nhưng mà trong lòng lại âm thầm có một quyết định rất lớn, cũng muốn sinh một đứa trẻ khả ái như vậy.
"Chị San San, thật sự là chị hả, ngày nào em cũng đều xem phim da.nlze.qu;ydo/nn. chị diễn trên TV đó nha." Tiểu công chúa vừa nhìn thấy San San lập tức xông tới ôm lấy San San. Có lẽ cũng bị ảnh hưởng của Hân Nhi, bây giờ tiểu công chúa xem rất nhiều phim truyền hình của San San, gần đây San Sanmột bộ kịch mới 《 chờ ngươi về nhà 》 mà tiểu công chúa rất mê, nữ chính trong kịch là Hân Nhi ở công ty chịu rất nhiều uất ức, đến cao trào tiểu công chúa rất muốn xông tới đánh người, ngay cả Vãn Tình cũng giống vậy, đoán chừng đây là nghĩ Hân Nhi cùng tên tuổi vai nữ chính giống nhau, dĩ nhiên, bọn họ không biết thật ra bộ phim truyền hình này chính là Âu Dương Thần viết kịch bản vì Hân Nhi .
"Anh à, anh xem, đây thật sự là chị San San nha." Tiểu công chúa còn kéo Lê Tư Thần, chẳng qua là khi San San liếc nhìn Lê Tư Thần, nhất thời lui về phía sau, đem mặt Âu Dương Thần và khuôn mặt Lê Tư Thần từng bước so sánh, cảm thấy thật giống nhau. Tiến gần lại, đưa tay nhéo mặt Lê Tư Thần, làm sao mà giống nhau như thế? Ngược lại với việc gương mặt mình giống với Âu Dương Thần đến độ kinh ngạc,thì vẻ mặt Lê Tư Thần tỏ ra như không có gì.
"Chị San San, có phải chị cũng cảm thấy gương mặt và dáng dấp của anh trai em thật ưu tú không, em thấy chính là đen thui, cùng được sinh ra với anh trai phải gọi là thật bất hạnh cho em." Tiểu công chúa ở bên cạnh nói.
"Ặc, không có gì, chẳng qua là cảm thấy thật đáng yêu, ha ha." Giờ phút này San San cũng có chút lúng túng, nhìn lê Tư Thần này giống Âu Dương thầnquá, có cảm giác hoảng hồn.
"Chơi trước đi, lần sau nói chuyện với các con." Lê Cận nhìn thấu San San đoán được Tư Thần là contrai Âu Dương Thần, thật ra chuyện tình của em gái và Âu Dương Thần, Lê Cận không phải không muốn nói cho San San biết, mà là muốn chờ em gái cùng cô ấy gặp mặt mới nói, Lê Cận thấy được em gái của mình không ghét San San, thậm chí còn có chút thích San San, điều này đối với Lê Cận chính là một khởi đầu tốt.
"Đúng vậy, chị San San, mau lại đây chơi, em muốn đi chơi Ma Thiên Luân nha." Tiểu công chúa kêu gào.
"Được, chị San San đến chỗ em chơi nha." San San cũng không muốn rối rắm với tình huống trước mắt này, nếu Lê Cận nói vậy thì mình cần gì phải dây dưa không rõ đây? Nếu như Tư Thần có quan hệ với Âu Dương Thần, như vậy, , , , , , "Cậu à, con muốn uống nước giải khát, " chơi một vòng, tiểu công chúa cũng cảm thấy rất mệt mỏi, khô miệng khô lưỡi. La hét đòi uống nước giải khát.
"Được rồi, cậu đi mua cho con."
"Con cũng muốn đi."
"Được, một lát nữa đi, San San em thì sao?" "Em mệt quá, anh đi đi. Em muốn ở lại nơi này, , , " Đã lâu San San không có chơi đùa cùng các bạn nhỏ, nhất là ở sân chơi này, bây giờ thân thể mệt mỏi rã rời, dĩ nhiên là sẽ không muốn đi.
"Vậy cũng được, em và Tiểu Thần ở lại đây, anh cùng tiểu công chúa đi mua nước."
"Được rồi, anh đi đi." Ở đây còn lại San San và Lê Tư Thần, San San có cảm giác lạ lẫm, mà Lê Tư Thần vẫn bình thản, trên mặt vẫn không có biểu hiện gì. San San liếc mắt nhìn Lê Tư Thần, cảm giác cậu bé giống Âu Dương Thần như đúc, bởi vì chuyện Hân Nhi, nên San San cẫn chưa tha thừ cho Âu Dương Thần. Chẳng lẽ ngoài Hân Nhi, Âu Dương Thần còn cùng với cô gái khác có đứa bé này sao? Nghĩ vậy San San có chút tức giận.
"Tiểu Thần, mẹ con ở đâu?"
"Bận công việc, , , , "
"Vậy cha con đâu?"
"Ở trên trời”
Quả nhiên là vậy, , , thật đơn giản, , , , Thật ra Lê Tư Thần không ghét San San, dù sao cô và Hân Nhi là bạn tốt , năm đó cô cũng đặc biệt chăm sóc mẹ cậu, nhưng bẩm sinh, cô không có thói quen nói chuyện với người xa lạ. Cho nên cậu cũng không quá nhiệt tình đối với San San.
Được rồi, San San cũng không nói gì, hay là chờ Lê Cận trở lại rồi hỏi tiếp, một lớn một nhỏ cứ như vậy ngồi chờ, không ai nói chuyện với ai, đã vậy bọn họ không để ý việc họ ngồi bên nhau rơi vào máy ảnh của nhóm ký giả Bát Quái, làm dấy lên phong trào sôi nổi.
"Các cậu biết gì chưa? Báo chí đăng Âu Dương Thần lại thâu tóm Đằng Phi nữa rồi, hình như là muốn dùng ma trảo (ý là nanh vuốt ma quỷ ấy) tấn công vào giới văn nghệ đây mà?" Một cô gái cầm tờ báo trong tay nói.
"Cái gì, Đằng Phi, đó không phải là công ty giải trí rất nổi danh đó sao? Làm sao lại như vậy?" Một cô gái thật sự kinh ngạc, , , , , ,
"Ôi, các cậu còn không hiểu Âu Dương Thần sao, bên ngoài đồn rằng hắn chính là Tử Thần trong giới kinh doanh đấy, nhưng hắn còn đáng sợ hơn cả Tử Thần, nắm quyền sinh tử trong tay đấy? Nhất định là hắn đang muốn xuống tay với ai đó rồi, hơn nữa dường như trong ba năm này thủ đoạn của hắn càng thêm lạnh lùng, ác nghiệt, cơ hội lợi nhuận của tập đoàn Âu Thị mới vừa có cơ hội trở mình vài lần, bác tớ mua cổ phiếu của hắn còn kiếm một số lợi nhuận lớn đấy?"
"Lạnh lùng và ác nghiệt ư, chắc là không phải đâu, tớ nghe nói Âu Dương Thần rất hay làm việc thiện, tài trợ rất nhiều cho trẻ em ở cô nhi viện, có người còn nói thấy Âu Dương Thần thường đi tới cô nhi viện để thăm những đứa trẻ, lại cùng bọn chúng nô đùa, chơi trò chơi với các bạn nhỏ đấy?" Trong mắt cô gái hiện ra tấm lòng bác ái, nghĩ đến gương mặt Âu Dương Thần đẹp trai như vậy lại cùng các bạn nhỏ chơi trò chơi, nhất định là bị dọa chết.
"Chắc là cũng có tài trợ cho cô nhi viện, nhưng cùng các bạn nhỏ trong cô nhi viện chơi thì không thể đâu, bạn tớ vốn là thư ký của hắn nói khuôn mặt hắn chính là khối băng, lúc hắn làm việc, dù là đang mùa hè thì cũng không cần mở điều hòa, vì hắn quá máu lạnh." Một người khác đang cầm ly cà phê Bạch Lĩnh khinh thường nói.
"Ặc, , , , lạnh lùng tàn khốc sao, bên ngoài thì lạnh lùng tàn khốc, nhưng trong lòng lại rất nhiệt tình đó 》 tớ thích loại đàn ông trầm tĩnh này, rất có hình tượng đó nga."
"Đúng vậy, nói đúng hơn Âu Dương Thần chính là vua đá quý cao cấp, lại độc thân, nếu có thể, , , , , , "
"Được rồi, các cậu hãy tỉnh táo một chút đi, bạn tớ nói ông chủ lạnh lùng kia đối với phụ nữ nửa điểm hứng thú cũng không có? Ở bên cạnh hắn đều là đàn ông.”
"Cái gì? Bên ngoài đồn rằng hắn là gay, đó không phải là sự thật chứ?"
"Ai biết được? Dạo này, có nhiều việc hiếm thấy, , , , , , , người thay đổi giới tính cũng có thể lấy chồng, kết hôn xong, giúp chồng dạy con đấy?"
, , , , , , , , ,
"Thật là đáng tiếc, một người đàn ông tốt như vậy, hơn nữa khi chung quanh hắn không có một người tài năng tột bậc nào, tại sao lại không tùy tiện nhượng hắn cho tớ chứ? " một cô gái làm ra bộ dạng đau lòng nói.
"Các cậu không biết sao..., đồng tính mới là yêu thật sự." Một người nữ sinh tóc ngắn chồm tới nói một câu.
Ặc, , , , , mọi người nhanh chóng tản đi.
Tớ có nói sai cái gì sao? Tiểu Vân sờ sờ đầu mình, suy nghĩ không ra.
"Anh Thần, khi nào chị Hân Nhi có thể tới thăm chúng em chứ?" Trong cô nhi viện Tiểu Bàn dừng vẽ, dùng đôi mắt tròn xoe tràn đầy mong đợi nghiêng đầu hỏi Âu Dương Thần, bây giờ Tiểu Bàn đã lên tiểu học, nhưng trong lòng bé vẫn nhớ người làm cho bé bánh bích quy Mitch, người mua cho bé cặp sách UltraMan và cũng là người nói với bé ăn bánh ngọt Đôrêmon sẽ được làm bạn với Đôrêmon chính là chị Hân Nhi.
"Tiểu Bàn, hãy giúp mẹ viện trưởng cầm ít đồ tới đây." Mẹ viện trưởng đứng ở phía sau nghe được lời nói của Tiểu Bàn, nên nhanh chóng chạy ra đây giải vây.
"Dạ, mẹ viện trưởng."
"Anh Thần, em đi xuống dưới trước, lát nữa anh dạy em vẽ tranh nhé" Tiểu Bàn để bút vẽ xuống, vui mừng chạy ra ngoài.
"Âu Dương tiên sinh, thành thật xin lỗi, đứa bé này, , , , , , , " Mẹ viện trưởng thật sự áy náy nhìn Âu Dương Thần, Tổng giám đốc tập đoàn này không chỉ đem trả lại cô nhi viện cho bà, còn tài trợ nhiều đồ dùng cho cô nhi viện, xây dựng cô nhi viện và trợ giúp cho các trẻ em nhiều như vậy, viện trưởng cảm thấy Âu Dương Thần đúng là một người tốt. Mà người tốt này chính là chồng của tiểu thư Hân Nhi, đáng tiếc tiểu thư Hân Nhi thật bạc phúc.
"Không sao, tôi đi một chút." Âu Dương Thần cũng không muốn nói thêm gì? Đều nói đồng ngôn vô kị (ý là lời của trẻ nhỏ không có cấm kỵ), nên đương nhiên Âu Dương Thần sẽ không để ý lời nói của Tiểu Bàn, nhưng rốt cuộc khi nào Hân Nhi mới trở về đây, đây cũng là câu hỏi Âu Dương Thần muốn hỏi, kể từ thời điểm cách đây ba năm, có một lần anh bị Trình Tâm đánh thức, Âu Dương Thần liền chạy đến cô nhi viện này, biết Hân Nhi ở đây, nên từ đó về sau, cô nhi viện Yêu Trẻ chính là ngôi nhà thứ hai của Âu Dương Thần, nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên tới cô nhi viện này, nhìn thấy khuôn mặt các bạn nhỏ tươi cười hạnh phúc, Âu Dương Thần liền nhớ lại cảnh tượng ngày đó nhìn thấy Hân Nhi và Thạch Phong đi cùng với nhau, nụ cười của Hân Nhi ấm áp giống như mùa đông nắng ấm, cũng nhớ lại thời điểm cùng Hân Nhi đến cô nhi viện ở nước Pháp, thì ra ngày đó nụ cười của Hân Nhi xuất hiện không phải là vì chơi đùa với người đàn ông kia mà bởi vì những người bạn nhỏ kia, Âu Dương Thần thật sự hối hận tại sao anh lại xúc động như vậy, tại sao anh lại không có chút tin tưởng đối với người mình yêu, cũng điều tra cặn kẽ toàn bộ quá khứ của Hân Nhi, chỉ muốn hiểu thêm một chút, hiểu rõ hơn một chút, có cảm giác làm như vậy có thể tiếp cận hơn một chút, nhìn thấy tài liệu điều tra quá khứ của Hân Nhi, trong lòng Âu Dương Thần tràn đầy đau khổ, nghĩ đến cô gái gầy yếu ăn đói mặc rách trong cô nhi viện, nghĩ lại muốn đánh cô gái công nhân vệ sinh gầy gò, tiền lương mỗi tháng chỉ có bạc, nhưng vẫn trông nom, săn sóc các em nhỏ ở cô nhi viện, dĩ nhiên Âu Dương Thần sẽ không tha thứ cho Liễu Mị vì đã đẩy Hân Nhi xuống vách đá, nếu cô ta không làm tổn thương Hân Nhi, Âu Dương Thần sợ rằng đời này anh cũng không thể gặp Hân Nhi, chỉ là nếu làm tổn thương Hân Nhi, anh cũng sẽ không buông tha, cho nên ngay từ lúc công ty Liễu Mị bị sụp đổ cách đây ba năm, thì Âu Dương Thần liền phá lệ, cực kì nương tay đối với Liễu Mị, dù sao anh và Hân Nhi gặp được nhau cũng có một phần công lao của đám bọn chúng.
"Chị San San, chị đã đến rồi à, ngày nào Tiểu Phương cũng xem TV để được thấy chị đó nha." San San đến, có rất nhiều người bạn nhỏ xông tới ôm lấy San San, nhất là Tiểu Phương và San San có mối quan hệ rất tốt.
"Tiểu Phương, càng ngày càng đẹp đó nha, cho chị hôn một cái nào." San San ôm lấy Tiểu Phương, cũng giống như Âu Dương Thần, cô nhi viện này cũng là ngôi nhà thứ hai của San San, kể từ lần đó Hân Nhi dẫn cô tới đây, San San cũng xem bọn nhỏ như người thân trong gia đình của mình. Nếu rảnh rỗi, cô sẽ tới đây thăm bọn nhỏ.
"Chị San San, em cũng muốn, em cũng muốn. Hiên Hiên thấy chị San San hôn anh trai trên TV, em cũng muốn được hôn như vậy."
Ặc, , , , , ,
Vẻ mặt San San đen lại, quả nhiên làm nghệ sĩ không tốt chút nào, ngay cả nơi này cũng bị bát quái. Ba năm trước đây, sau khi Hân Nhi đi, không biết trời đất xui khiến thế nào mà San San lại gia nhập vào giới văn nghệ, một đường thông thuận, hiện giờ cô cũng đã trở thành nghệ sĩ. Việc đó cũng nhờ Âu Dương Thần chiếu cố không ít, nhưng San San không cảm kích, nghĩ đến chị em mình bởi vì Âu Dương Thần bị uất ức, nên San San vẫn không thể thay đổi cái nhìn đối với Âu Dương Thần, bây giờ mặc dù nhìn thấy Âu Dương Thần cực kì hối tiếc vì cái chết của Hân Nhi, nhưng trong lòng San San không thể tha thứ cho Âu Dương Thần được.
"Chị San San, , , , , " Hiên Hiên kéo tay áo của San San, tràn đầy khẩn cầu nói.
"Anh Thần, em đã trở về." Tiểu Bàn vừa cầm đồ trên tay vừa chạy tới kêu lên.
Nhưng đến khi nhìn thấy San San còn vòng qua chạy về phía San San.
Anh Thần sao, , , , , , hắn cũng tới, San San nhìn thấy Âu Dương Thần cách đó không xa, đúng rồi, làm sao hắn sẽ không đến đây được chứ? Bời vì Hân Nhi rất thích nơi này, mấy năm này chỉ cần nơi nào Hân Nhi đã từng đi qua thì đều có thể thấy Âu Dương Thần.
"Chị San San, chị đã đến rồi, chị Hân Nhi có cùng tới đây với chị không?" Cõi lòng Tiểu Bàn đầy mong đợi hỏi. Ba năm trước đây, chính Hân Nhi dẫn San San tới đây, cho nên trong tiềm thức mỗi lần San San tới, Tiểu Bàn đều sẽ hỏi San San.
Hân Nhi. . . . . . . Cô ấy sẽ không trở về được nữa.
"Tiểu Bàn, chị Hân Nhi đi công tác ở một nơi rất xa, tạm thời vẫn chưa trở về được, chỉ là cô ấy bảo chị mang rất nhiều quà tặng đến đây, các em có muốn xem một chút không?" San San thật không biết nói sao với bọn chúng, Hân Nhi cũng sẽ không "die%nda$nLq&D"trở lại nữa rồi. Sẽ không trở về nữa.
"Tại sao đột nhiên muốn gia nhập giới văn nghệ." Quay người về phía Âu Dương Thần, cho tới bây giờ giọng của San San không hay cho lắm, vì hai người không hợp nhau.
"Do công ty sắp xếp."
"Âu Dương Thần, anh cảm thấy lý do này có thể lừa gạt tôi sao? Tập đoàn Âu thị các ngươi thiếu tiền sao?" San San vẫn không nhịn được, cố ý châm chọc nói. Mặc dù biết tình cảnh Âu Dương Thần, nhưng Hân Nhi, , , , , ,
"Bởi vì cô ấy thích xem, , , , , , " Âu Dương Thần nói thật, San San là người bạn tốt duy nhất của Hân Nhi nên có thể nói Âu Dương Thần cũng dung túng cô, vì anh sợ nếu anh đối với San San có những lời nói bất lợi, khi Hân Nhi trở về sẽ không tha thứ cho anh. Ba năm qua rồi, Âu Dương Thần vẫn còn tin chắc Hân Nhi nhất định sẽ trở về.
"Âu Dương Thần, anh cho rằng anh làm như vậy Hân Nhi sẽ tha thứ anh sao? Cô ấy đã không thấy được, không còn thấy được, , , , " nhìn thấy Âu Dương Thần như thế, San San cũng có chút đau lòng, vì Hân Nhi, tại sao không sớm tỉnh táo một chút đây? Như vậy Hân Nhi sẽ không phải chết, như vậy Hân Nhi sẽ nhìn thấy rồi.
Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh - Chapter 119
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Bà xã, , , , , nhìn này" Giọng nói khản đặc của Âu Dương Thần truyền đến.
"Đừng nhìn..., đừng nhìn, , , , ừm, , , , em khó chịu, , , , , giống như có côn trùng cắn em, cắn em, khó chịu quá, , , , , cứu em, , , , " Hân Nhi không rõ Âu Dương Thần đang làm gì mà khiến mình rất khó chịu, cảm thấy trong người bức bối, hình như có gì đó đang gặm cắn mình, cô không rõ tại sao, chỉ biết là rất khó chịu, , , , , , trong tình huống như thế này thậm chí cô còn nghĩ là mình đang bị bệnh, giờ đây trong lòng Hân nhi hoàn toàn trống rỗng ngay cả ai nói gì cô đều không nghe.
"Bảo bối, ngoan, sẽ nhanh chóng qua thôi." Âu Dương Thần ngậm môi Hân Nhi, không có ý định dừng tay, làm cho Hân Nhi đắm chìm từng đợt từng đợt sóng , , , , ,
Nước Pháp
"Cận , tại sao em gái con còn chưa trở Die nd da nl e q uu ydo n về, không phải hai ngày trước con gọi điện thoại tới nói nó sắp trở về rồi sao? Nếu công ty thật sự có chuyện, con phái người khác đi được không? Sao lại nhất định bắt Hân Nhi đi, con xem Hân Nhi còn có tiểu công chúa và Tiểu Thần đang chờ đây?" Hân Nhi đi một tháng vẫn chưa trở về, vì không muốn để cho Vãn Tình hoài nghi, Lê Tư Thần còn đặc biệt làm một công cụ đổi giọng Hân Nhi, dùng nó gọi điện thoại cho Vãn Tình và tiểu công chúa, có như vậy mới che giấu suốt cả một tháng.
"Mẹ, con biết rồi, con sẽ nói chuyện với em gái, mẹ cũng biết Nhĩ Đông rất thích em gái con." Lê Cận hơi nhíu mày, còn nói đùa với Vãn Tình, về việc của Hân nhi, anh cũng đã hỏi Tiểu Thần, Tiểu Thần nói thân thể Hân Nhi đã bình phục, nhưng cũng không cách nào liên lạc với cô ấy được, Âu Dương Thần tuyệt đối giữ bí mật việc này, không thể điều tra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bình thường Hân Nhi rất hiếu thuận, nhưng giờ Hân Nhi đi một tháng rồi, lại không gọi điện thoại về nhà, có thể đã xảy ra chuyện gì chăng, Lê Cận cũng biết chuyện này không thể nóng vội, hay là đi tìm Lê Tư Thần thương lượng một chút.
Tập đoàn Âu thị
Lúc này phòng họp rộng lớn lại an tĩnh đến đáng sợ, ngay cả hô hấp cũng có vẻ dư thừa, không người nào dám lên tiếng, bởi vì công ty gặp nhiều vấn đề, khuôn mặt chủ vị âm trầm, không khí như âm lãnh.
"Tiểu thư, không thể được, tổng giám đốc đang họp" Giọng nói của bí thư vang lên, cửa phòng họp mở ra, mọi người trong phòng họp nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp, thật kinh ngạc, thật kinh ngạc, mặt khác là thương xót, ai cũng biết tổng giám đốc là một người không có thương hương tiếc ngọc, bất kỳ phụ nữ nào trong mắt tổng giám đốc đều như nhau, người phụ nữ trước mắt này, cho dù là tuyệt sắc, nhưng lại xúc phạm vào ranh giới cuối cùng, đó là tổng giám đốc không thích bị quấy rầy khi đang họp hội nghị, xem ra hôm nay cô trở thành vật hy sinh rồi. Có không ít người yên lặng cầu nguyện cho Hân Nhi.
Mắt Lam Hân Nhi mở to, tại sao tất cả mọi người đều nhìn cô như vậy, cô chỉ đói bụng, muốn Thần làm cơm rang trứng mà thôi, nên tới công ty tìm anh, nhưng mấy người này làm sao thế?
"Tới đây" Âu Dương Thần chậm rãi mở miệng, tất cả mọi người sợ hãi, chẳng lẽ tổng giám đốc sẽ xuống tay đối với cô gái này? Thậtđáng tiếc, cô gái này không nên xúc phạm tổng giám đốc .
Ai ngờ cô gái này rất tự nhiên đi đến bên cạnh Âu Dương Thần, ngồi trên đùi của hắn, mọi người ở đây đều rất ngạc nhiên, không ngờ người phụ nữ này lại dũng cảm như vậy, tiếp đến, Hân Nhi thốt lên một câu “Em đói rồi”, càng làm cho mọi người choáng váng. . . . Ông trời, đây là tình huống gì, hỏa tinh đụng địa cầu cũng không sao, thế mà cô gái này lại không sợ chết, lúc này thư ký và vị chủ trì đang chờ đợiÂu Dương Thần nổi giận, mọi người đều biết Âu Dương Thần không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra, bây giờ mặc dù Âu Dương Thần không có thái độ gì, nhưng điều này cũng không có nghĩa cô gái đẹp kia có thể bình an vô sự, sự yên tĩnh trước cơn bão táp luôn luôn đáng sợ nhất. Nhưng không ngờphản ứng kế tiếp của Âu Dương Thần cũng như vậy.
"Em muốn ăn cái gì?" Âu Dương Thần dịu dàng nói.
Ầm
Toàn bộ những người trong phòng họp đều bị sét đánh trúng, đây là tình huống gì, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động trong túi ra xem lịch, thời gian đúng rồi mà, rõ ràng đã qua năm 2012, chẳng lẽ đây lại là ngày tận thế mà giới Khoa Học dự đoán trên toàn thế giới sao? Thế giới này thật huyền ảo, , , ,
"Anh làm cơm rang trứng đi, bà Chu làm không ngon." Hân Nhi bĩu môi tỏ vẻ không vui, giống như chỉ là đang nói chuyện bình thường, đang than phiền bà Chu làm thức ăn không hợp khẩu vị, nhưng những nhân viên của tập đoàn Âu thị lại nghe ra không phải bà Chu làm thức ăn không hợp khẩu vị , mà nghe câu trước của Hân Nhikia "Anh làmcơm rang trứng." Điều đó có nghĩa là chẳng lẽ tổng giám đốc lại xuống bếp nấu ăn, việc này nếu như so với việc phát hiện sinh vật ngoài hành tinh làm cho người ta ngạc nhiên, những lời này làm cho lòng một số đông nữ giới trẻ tuổi cảm thấy suy sụp, thì ra Âu Dương Thần không phải lúc nào cũng lạnh lùng tàn khốc, mà hắn cũng có lúc dịu dàng, nhưng sự dịu dàng đó còn phải tùy thuộc vào đối tượng, aida, tại sao họ không sớm một chút quyến rũ hắn, giờ cô gái này nhanh chân đến trước, nhưng có người vui mừng vì phát hiện tổng giám đốc không phải không gần nữ sắc, nếu vậysớm muộn gì mình cũng có cơ hội, có người đàn ông nào không muốn ăn vụng đâu.
"Được, chúng ta về nhà"
"Tan họp." Âu Dương Thần xoay người, lạnh lùng nói, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc tất cả nhân viên trong phòng họp. Dẫn Hân Nhi đi, làm cho tiểu Vân tan việc sớm.
Trong phòng họp mọi người như hóa đá, sau đó cũng dần dần ồn ào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô gái kia là ai ? Giờ đây tất cả mọi người đang thảo luận cái vấn đề này và Hân Nhi trở thành tiêu điểm của cả tập đoàn Âu thị. Không một ai hiểu được rốt cuộc có chuyện gì lãi khiến khiến tổng giám đốc mặt lạnh Âu Dương Thần lại cưng chìu cô gái kia như thế, dĩ nhiên, cũng không có ai dám cả gan đi hỏi Âu Dương Thần, ngay cả thư ký cũng có cảm giác mù mịt, mọi người chỉ biết cô gái kia chính là Nữ Thần May Mắn của tất cả nhân viên tập đoàn Âu thị, bởi vì kể từ sau khi cô xuất hiện, Âu Dương Thầnhình như mọi người không còn cảm giác Âu Dương Thần tàn khốc, lạnh lùng nữa, nhất là phòng bí thư, đi làm cũng không cần lo lắng đề phòng. Tóm lại, tất cả mọi người đưa một kết luận vĩ đại, quả nhiên tình yêu có thể khiến tâm tình người khác cảm thấy vui vẻ,
"Cậu à, con hiểu rồi, hãy cho mẹ thời gian thêm mấy ngày nữa đi, bây giờ mẹ trông rất hạnh phúc." Lê Tư Thần lấy ra tấm hình ở thành phố A, Âu Dương Thần âm thầm phái rất nhiều người bảo vệ Hân Nhi, cho nên bọn họ không có cách nào đến gần, nhưng có tiết lộ một số hình ảnh về phương diện sinh hoạt, gởi cho Lê Tư Thần.
Lê Cận lấy hình ra, trong hình chính là Hân Nhi và Âu Dương Thần cùng nhảy lên, khuôn mặt của Hân Nhi tràn đầy hạnh phúc và nụ cười trong sáng, Âu Dương Thần bên cạnh cũng nhếch khóe miệng, nhìn cảnh này khiến trong lòng Lê Cận hơi rung động, nhìn bọn họ hạnh phúc như vậy, Lê Cận thực sự không muốn quấy rầy, nhớ lại năm năm trước Hân Nhi gần như tuyệt vọng cùng anh rời khỏi thành phố A, đến bây giờ cô cười với Âu Dương Thần hạnh phúc như thế, mặc dù năm năm đã qua, Hân Nhi cùng người nhà anh sống rất vui vẻ, nhưng Lê Cận biết, hình như Hân Nhi vẫn còn thiếu chút gì đó. Phải chăng đó là tình yêu, kể từ khi biết Tư Thần là con trai của Âu Dương Thần, nhìn thấy Hân Nhi nhìn Tư Thần mà ngẩn người, mỗi một lần như thế, trong lòng Lê Cận có cảm giác trống rỗng, hợp tác với Âu Dương Thần, nhiều lần Lê Cận muốn tìm Âu Dương Thần hỏi rõ ràng chuyện của Hân Nhi, nhưng Hân Nhi luôn ngăn cản, cuối cùng vẫn không hề làm gì cả, không nói gì, cứ như vậy khiến Hân Nhi sống bình yên trong hai năm qua. Nhưng nghĩ đến tiểu công chúa và Vãn Tình, Lê Cận có chút mâu thuẫn, gần đây tiểu công chúa luôn buồn bực không vui , nên Lê Cận muốn gấp rút tìm Hân Nhi vì cô chính là mẹ của tiểu công chúa, nhưng là, , , , , ,
"Vậy thì đợi thêm mấy ngày đi, Tiểu Thần, ngày mai mang tiểu công chúa đi ra ngoài chơi một chút." Lê cận đề nghị, kể từ sau sự kiện kia, Lê Cận không còn xem tư Thần như một đứa trẻ.
"Dạ, được, cùng gọi bạn gái cậu đi chung luôn, gần đây dì ấy chụp mv ở đây mà." Tâm trạng Lê Tư Thần giống như thời tiết hôm nay rất tốt muốn cùng đi dạo, nhưng lời này Lê Cậnnghe xong liền biến thành kinh hãi, Lê Cận còn tưởng rằng Tư Thần chỉ là tùy tiện nói đại một chút, đột nhiên Lê Cận cảm thấy kinh hãi, tiểu tử trước mắt này giống như cái gì cũng biết, điều này làm cho hắn có cảm giác khó chịu. Theo bản năng vẫn hỏi câu"Làm sao con biết?"
"Mắt con gắn trên đầu không phải để làm kiểng." Lê Tư Thần nhàn nhạt nói một câu, tiếp tục xem hình Hân nhi trong tay mình.
Được rồi, Lê Cận quyết định sẽ không hỏi thêm gì nữa, thiên tài quả nhiên là thiên tài, , , , , , nói đến tình yêu với San San, Lê Cận cũng cảm thấy rất là trùng hợp, ngày đó San San cứu tiểu công chúa, phía sau nói “Anh thật không nhớ em sao? Lê Cận nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nhớ lạivào năm năm trước, lúc tới cô nhi viện tìm Hân Nhi, anh có đụng San San làm cô té ngã ở trên đường, về sau bởi vì dự án quảng cáo nên anh tình cờ cùng San San gặp nhau, cũng vì cảm tạ San San cứu tiểu công chúa nên anh mời San San ăn một bữa cơm, sau lại vì đi thành phố A bàn chuyện hợp tác, mấy lần Lê Cận cảm thấy San San là một cô gái rất thẳng thắn lại chân thành, trong giới văn nghệ cô nghĩ tự mình đứng lên bằng chính tài năng của mình chứ không nghĩ mình leo lên nhờ thân thể của mình, sau lại biết San San cũng thuộcgia đình giàu có, lúc ấy Lê Cận vẫn không hiểu tại sao San San muốn vào giới văn nghệ, khi đó San San đã vô tình nói một câu, cô đã từng đồng ý với một người bạn rằng muốn đi diễn phim truyền hình cho cô ấy xem, cho nên cứ như vậy tiến vào giới văn nghệ, vì vậy San San và Lê Cận cứ như vậy lọt vào bể tình, Lê Cận vốn là muốn để Hân Nhi gặp gỡ San San trước, sau đó sẽ dẫn San San về nhà ra mắt cha mẹ một chút, bởi vì San San dù sao cũng trong giới văn nghệ , mà Vãn Tình mặc dù thích xem phim truyền hình, nhưng không thích loại người như vậy, Lê Cận cũng lo lắng San San chịu uất ức, nhưng bởi vì chuyện của Hân Nhi mà tạm thời gác lại mọi chuyện.
Ngày hôm sau
"Cậu à, chúng con có thể cùng chị San San đi chơi sao? Con thật thích chị San San." Nghe tin có thể được cùng San San đi chơi, tiểu công chúa nhanh chóng thay đổi thái độ, cảm thấy rất vui mừng.
"Ừ, Đúng vậy. Chị San San cũng rất thích tiểu công chúa đây"
"Ừ, tất nhiên, tiểu công chúa gặp được người mình thích rồi hì hì. Đúng không, anh trai"
Trầm mặc, , , , , , , , "Anh trai à, anh là ổ bánh bị co quắp à, thật không hiểu làm sao anh và tiểu công chúa đáng yêu như em đây lại là anh em chứ. Anh xem, dáng dấp em đáng yêu như thế, còn anh, ngày nào cũng chỉ có một vẻ mặt, côn trùng dậy sớm có điểu ăn, sẽ cười đứa bé ăn đường nhiều, có hiểu hay không?" Tiểu công chúa bĩu môi khinh thường, dáng vẻ cứng rắn nhìn Lê Tư Thần, cảm giác thế nào là quái dị, , , , ,
"Tiểu công chúa, Ặc, là chim non dậy sớm có côn trùng ăn, , , , , , " Lê Cận buồn cười nhắc nhở.
"Làm sao biết chứ? Côn trùng ăn ghê lắm, chỉ có chim non là ăn được thôi." Khuôn mặt Tiểu công chúa không đồng tình, làm ra bộ dáng như lời nói mình mới là chân lý.
Mà Lê Tư Thần hình như không quan tâm, chỉ lo đùa giỡn với vật cứng nhắc trong tay, , , , ,
Thấy một đôi kẻ dở hơi như thế, Lê Cận trầm mặc, nhưng mà trong lòng lại âm thầm có một quyết định rất lớn, cũng muốn sinh một đứa trẻ khả ái như vậy.
"Chị San San, thật sự là chị hả, ngày nào em cũng đều xem phim da.nlze.qu;ydo/nn. chị diễn trên TV đó nha." Tiểu công chúa vừa nhìn thấy San San lập tức xông tới ôm lấy San San. Có lẽ cũng bị ảnh hưởng của Hân Nhi, bây giờ tiểu công chúa xem rất nhiều phim truyền hình của San San, gần đây San Sanmột bộ kịch mới 《 chờ ngươi về nhà 》 mà tiểu công chúa rất mê, nữ chính trong kịch là Hân Nhi ở công ty chịu rất nhiều uất ức, đến cao trào tiểu công chúa rất muốn xông tới đánh người, ngay cả Vãn Tình cũng giống vậy, đoán chừng đây là nghĩ Hân Nhi cùng tên tuổi vai nữ chính giống nhau, dĩ nhiên, bọn họ không biết thật ra bộ phim truyền hình này chính là Âu Dương Thần viết kịch bản vì Hân Nhi .
"Anh à, anh xem, đây thật sự là chị San San nha." Tiểu công chúa còn kéo Lê Tư Thần, chẳng qua là khi San San liếc nhìn Lê Tư Thần, nhất thời lui về phía sau, đem mặt Âu Dương Thần và khuôn mặt Lê Tư Thần từng bước so sánh, cảm thấy thật giống nhau. Tiến gần lại, đưa tay nhéo mặt Lê Tư Thần, làm sao mà giống nhau như thế? Ngược lại với việc gương mặt mình giống với Âu Dương Thần đến độ kinh ngạc,thì vẻ mặt Lê Tư Thần tỏ ra như không có gì.
"Chị San San, có phải chị cũng cảm thấy gương mặt và dáng dấp của anh trai em thật ưu tú không, em thấy chính là đen thui, cùng được sinh ra với anh trai phải gọi là thật bất hạnh cho em." Tiểu công chúa ở bên cạnh nói.
"Ặc, không có gì, chẳng qua là cảm thấy thật đáng yêu, ha ha." Giờ phút này San San cũng có chút lúng túng, nhìn lê Tư Thần này giống Âu Dương thầnquá, có cảm giác hoảng hồn.
"Chơi trước đi, lần sau nói chuyện với các con." Lê Cận nhìn thấu San San đoán được Tư Thần là contrai Âu Dương Thần, thật ra chuyện tình của em gái và Âu Dương Thần, Lê Cận không phải không muốn nói cho San San biết, mà là muốn chờ em gái cùng cô ấy gặp mặt mới nói, Lê Cận thấy được em gái của mình không ghét San San, thậm chí còn có chút thích San San, điều này đối với Lê Cận chính là một khởi đầu tốt.
"Đúng vậy, chị San San, mau lại đây chơi, em muốn đi chơi Ma Thiên Luân nha." Tiểu công chúa kêu gào.
"Được, chị San San đến chỗ em chơi nha." San San cũng không muốn rối rắm với tình huống trước mắt này, nếu Lê Cận nói vậy thì mình cần gì phải dây dưa không rõ đây? Nếu như Tư Thần có quan hệ với Âu Dương Thần, như vậy, , , , , , "Cậu à, con muốn uống nước giải khát, " chơi một vòng, tiểu công chúa cũng cảm thấy rất mệt mỏi, khô miệng khô lưỡi. La hét đòi uống nước giải khát.
"Được rồi, cậu đi mua cho con."
"Con cũng muốn đi."
"Được, một lát nữa đi, San San em thì sao?" "Em mệt quá, anh đi đi. Em muốn ở lại nơi này, , , " Đã lâu San San không có chơi đùa cùng các bạn nhỏ, nhất là ở sân chơi này, bây giờ thân thể mệt mỏi rã rời, dĩ nhiên là sẽ không muốn đi.
"Vậy cũng được, em và Tiểu Thần ở lại đây, anh cùng tiểu công chúa đi mua nước."
"Được rồi, anh đi đi." Ở đây còn lại San San và Lê Tư Thần, San San có cảm giác lạ lẫm, mà Lê Tư Thần vẫn bình thản, trên mặt vẫn không có biểu hiện gì. San San liếc mắt nhìn Lê Tư Thần, cảm giác cậu bé giống Âu Dương Thần như đúc, bởi vì chuyện Hân Nhi, nên San San cẫn chưa tha thừ cho Âu Dương Thần. Chẳng lẽ ngoài Hân Nhi, Âu Dương Thần còn cùng với cô gái khác có đứa bé này sao? Nghĩ vậy San San có chút tức giận.
"Tiểu Thần, mẹ con ở đâu?"
"Bận công việc, , , , "
"Vậy cha con đâu?"
"Ở trên trời”
Quả nhiên là vậy, , , thật đơn giản, , , , Thật ra Lê Tư Thần không ghét San San, dù sao cô và Hân Nhi là bạn tốt , năm đó cô cũng đặc biệt chăm sóc mẹ cậu, nhưng bẩm sinh, cô không có thói quen nói chuyện với người xa lạ. Cho nên cậu cũng không quá nhiệt tình đối với San San.
Được rồi, San San cũng không nói gì, hay là chờ Lê Cận trở lại rồi hỏi tiếp, một lớn một nhỏ cứ như vậy ngồi chờ, không ai nói chuyện với ai, đã vậy bọn họ không để ý việc họ ngồi bên nhau rơi vào máy ảnh của nhóm ký giả Bát Quái, làm dấy lên phong trào sôi nổi.