"Vi Vi, đi thôi.Dung Dung cũng không để ý tới sát khí Âu Dương Thần mà gọi làLâm Vi rời đi, bây giờ nhiệm vụ thiết yếu là cứu trị mẹ của cậu nhóc.
Bên trong biệt thự nhà họ Lê.
"Hi, Hello, chuột con thân yêu, anh rốt cuộc đã tới, người ta rất nhớ anh nha" Lâm Vi vừa nhìn thấy Vu Hạo lập tức quấn lấy giống như bạch tuộc. Dĩ nhiên tay còn thừa cơ sờ mấy cái.
"Tránh ra, , , " Vu Hạo rất không khách khí đẩy ra móng vuốt Lâm Vi, mặc dù cũng rất quen thuộc Lâm Vi, nhưng hắn không có thói quen cùng người khác đụng chạm. Nhất là tay chân không quy củ như vậy.
"Ô ô, chuột con, anh thật hung dữ với người ta, người ta thật là buồn muốn chết, Dung Dung, cậu phải thay mình báo thù." Lâm Vi giả khóc đi về phía Dung Dung.
Dung Dung, , , , , , Vu Hạo lúc này mới phát hiện ra Dung Dung vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, nhất thời mặt có chút xấu hổ rồi, nghĩ tới động tác mới vừa rồi của Lâm Vi, Lâm Vi, cô nhất định là cố ý."Dung Dung, cô cũng ở đây."
"Ừ." Dung Dung vẫn như cũ không có biểu cảm gì, chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng, tất cả mọi người biết Dung Dung là nữ sát thủ thứ một tổ chức khủng bố, không có bất kỳ chuyện gì có thể làm cho Dung Dung thay đổi nét mặt .
"Ai ô ô, chuột con, làm sao anh đỏ mặt nha, thật khó được, cũng chỉ có thể là thấy Dung Dung của chúng ta thôi, hì hì." Lâm Vi ở bên cạnh cười trêu nói.
"Lâm Vi, chớ nói lung tung." Vu Hạo có chút khẩn trương nói , không tự chủ liếc nhìn Dung Dung, nhưng Dung Dung không có bất kỳ biểu hiện gì, Vu Hạo không khỏi có chút ảm đạm.
"Thần Thần đâu?" Ngay sau đó nói sang chuyện khác.
"A, anh nói Tiểu Thần Thần sao, , , , , " Lâm Vi cố ý kéo dài âm thanh, vừa định nói những gì liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ lạnh lùng đi ra.
"Vu Hạo, chú đã đến rồi." Vẻ mặt Lê Tư Thầnkhó che giấu mệt mỏi, đầu Hân Nhi dường như rất đau, nhưng vì không để cho Lê Tư Thần lo lắng vẫn cố nhẫn nại, điều này làm trong lòng Lê Tư Thần càng thêm tự trách cùng khổ sở, cuối cùng vẫn là cho Hân Nhi uống thuốc giảm đau, Hân Nhi lúc này mới ngủ thiếp đi.
"Cậu là, , , , , , , " Vu Hạo nhìn cậu bé trước mắt mới mấy tuổi có chút khó có thể tiếp nhận, ông trời ơi, không cần nói cho hắn, đây chính là người ban đầuđã phá cơ sở dừ liệu dược vật của hắn, còn uy hiếp hắn, nếu không, , , , , , , ,
"Chuột con, anh nhất định không nghĩ tới, đây chính là Tiểu Thần chân chính đó, rất nhỏ đi, ha ha ha, Dung Dung, không phải chỉ có mình đây giật mình sao, cậu nói nếu như dẫn Tiểu Thần Thần đi cho lão Vương xem một chút, hắn sẽ không tức giận thổ huyết tại chỗ chứ." Lâm Vi cười trêu nói. Nhớ ngày đó lão Vương vì chiến thắng Lê Tư Thần mấy ngày cũng không ngủ nghiên cứu máy vi tính, bây giờ mặc dù Lê Tư Thần đã sớm không phải đối thủ rồi.
"Ừ." Dung Dung vẫn không có nét mặt gì.
"Dung Dung, cậu thật không có tình cảm." Lâm Vi bĩu môi, tiếp tục thưởng thức dáng vẻ kinh hãi của Vu Hạo, không có chút nào ý thức được ngày đó cô cũng giật mình như vậy .
"Vu Hạo, đồ mang đến rồi sao?"
"Ừ, phân tích số liệu của tên Đệm biến thái cậu đưa cho tôi, thật ra thì cách điều chế của hắn cũng không tệ lắm, chỉ là ít đi mấy vị thuốc, tôi đã điều chế lại lần nữa, có thể tạm thời áp chế, trong vòng một tháng này coi ấy sẽ không nhức đầu, nhưng là nhất định phải phẫu thuật trong vòng một tháng, chuyện này cậu nên tự có tính toán thôi." Khiếp sợ cũng chỉ là chuyện nhất thời, Vu Hạo cũng rất mau khôi phục như cũ, bắt đầu vào việc chính.
"Ừ, cám ơn, chú đi cùng tôi vào trong nhìn một chút."
"Được." Vu Hạo liếc nhìn Dung Dung, đi theo Lê Tư Thần đi vào." Dung Dung, thật ra thì chuột con cũng không tệ lắm, nhiều năm như vậy đối với cậu vẫn vậy, , , , " Lâm Vi nghiêm mặt nói. Không có bộ dáng đùa giỡn giống bình thường, Dung Dung, có thể nói là người quan trọng nhất trên thế giới này của Lâm Vi.
"Vì Vi, cậu biết." Hiếm khi Dung Dungvẻ mặt có một tia cô đơn, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ. Giống như chút cô đơn mới vừa rồi chưa từng xuất hiện qua.
"Dung Dung, người đàn ông thối tha đó đáng giá không? Cậu xem bây giờ hắn còn chưa phải là sống thuận buồm xuôi gió, ngày ngày ở trong đám phụ nữ, nếu như không phải là cậu ngăn cản mình sớm giết hắn rồi." Lâm Vi oán giận nói.
"Vì Vi, không phải là vì hắn, chuyện của hắn chúng ta cũng chớ để ý. Mình chỉ là không có biện pháp để tiếp nhận người khác." Dung Dung nghiêm túc nói, mặc dù bình thường vẻ mặt Dung Dung chính là không sao cả, nhưng Lâm Vi vẫn cảm thấy Dung Dung đường như đang tức giận, Lâm Vi biết Dung Dung không cho phép chính mình tự ý đi đụng người đàn ông kia, Lâm Vi chỉ đànhhối tiếc, nếu như, ba năm trước đây không phải là do mình, , , Dung Dung cũng sẽ không vì cứu mình mà bị thương, còn thất lạc tên kia.
"Tốt lắm, tốt lắm, mình biết rồi, cậu hãy yên tâm đi, không có đồng ý của cậu, Thiên Vương lão tử cũng đừng nghĩ muốn mạng người kia, tai họa do trời, yên tâm thôi." Lâm Vi vỗ vỗ ngực bảo đảm. bạn đang đọc truyện tại di^^
Dung Dung cũng không trả lời, nhưng là Lâm Vi còn cảm thấy là cô thở phào nhẹ nhõm, mặc dù rất nhỏ rất nhỏ, nhưng Lâm Vi vẫn cảm thấy, luôn cho rằng Dung Dung rất kiên cường, coi như bị đánh bị thương cũng không kêu một tiếng, nhưng mà, Lâm Vi biết Dung Dung cũng có một vết thương trí mạng, đó chính là người đàn ông kia người kia một bát quái tin tức cũng có thể đem hắn hoàn hảo thân thể cho làm ra một vết thương máu chảy dầm dề ra ngoài."Thần Thần, tôi cảm thấy được tình huống của mẹ cậu so với trong tưởng tượng của tôi càng tệ hơn, khối máu đó có dấu hiệu lan rộng, hơn nữa nếu tôi đoán không sai có một miểng thủy tinh nhỏ ở bên trong, tình huống rất khó giải quyết, vẫn nên nhanh chóng sắp xếp làm giải phẩu thôi." Vu Hạo nặng nề nói.
"Được, Vu Hạo, ngày mai tôi sẽ tìm đến Diệp Phi ." Lê Tư Thần kiên định nói, Âu Dương Thần, cha, không để cho con thất vọng."Diệp Phi, phải như thế nào cậu mới bằng lòng cứu người, điều kiện gì cậu mau nói?"
"Âu Dương Thần, anh cũng có ngày này sao, muốn tôi đồng ý, cũng có thể, 30%cổ phần Âu thị." Diệp Phi lạnh lùng nói.
"Được, sau đó tôi sẽ tìm Sở Luật Sư để ý." Âu Dương Thần không có bất kỳ do dự nào đối với anh mà nói 30%cổ phầnÂu thị tính là gì, dù là toàn bộ Euclid anh cũng sẽ không chần chờ, bởi vì anh có thể sáng lập vô số Âu thị, nhưng mà Hân Nhi cũng chỉ có một, mất đi Hân Nhi, nhiều Âu thị hơn nữa cũng vô ích. Giang sơn cùng mỹ nhân cái nào quan trọng Âu Dương Thần hiển nhiên rất rõ ràng.
Diệp Phi không khỏi mở to hai mắt nhìn Âu Dương Thần, hiển nhiên những lời nói này của Âu Dương Thần làm Diệp Phi giật mình, mọi người đều biết, Âu thị là cả tấm huyết của Âu Dương Thần, nhiều năm như vậy trên thực tế tất cả thời gian Âu Dương Thần đều dồn vào Âu thị, làm sao có thể dễ dàng chắp tay nhường Âu thị cho người ta như vậy.
"Cứu người nào?" Diệp Phi tò mò hỏi, người nào có thể để cho Âu Dương Thần bỏ ra vốn lớn như vậy?
"Hân Nhi, , , ?"
"Cái gì, , , , , , , Hân Nhi cô ấy, , , còn sống" Diệp Phi không còn bình tĩnh ngồi đó, mà là thẳng tắp đứng lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Âu Dương Thần.
"Đúng, cô ấy vì cứu tôi nên bị thương, hiện tại rất nguy hiểm." Âu Dương Thần đau khổ nói.
"Âu Dương Thần, tại sao mỗi lần anh đều có thể may mắn như vậy, Tuyết Nhi là thế, Hân Nhi cũng vậy, tại sao đều là anh, , , , , , " Diệp Phikhông cam lòng nói.
"Thật xin lỗi." Âu Dương Thần lần đầu tiên nói xin lỗi với Diệp Phi, vì Tuyết Nhi, hơn Hân Nhi, Diệp Phi vì cứu Tuyết Nhi mới đi học y,@ien^^nlequy@onmà Hân Nhi cũng là Diệp Phi cứu, thế nhưng hai người đều vì cứu mình, hiện tại Hân Nhi cũng vì mình mà bị thương bệnh tình nguy kịch, khổ sở trong lòng Âu Dương Thần không có ngườinào có thể hiểu.
"Âu Dương Thần, nếu như lần này anh còn tổn thương Hân Nhi, tôi nhất định sẽ liều mạng với anh, nhất định sẽ, , , , , " Diệp Phi hung hăng cảnh cáo, điều này cũng nghĩa là hắn rốt cuộc quyết định bỏ qua.
"Tôi không biết, , , "
"Hừ, , , , " "Tiểu Thần Thần, cậu nói người cha mặt than kia rốt cuộc có thể tìm được Diệp Phi đó tới đây hay không?" Lâm Vi vừa gặm cắn quả táo vừa hỏi.
"Ừ."
"Tiểu Thần Thần, kể từ khi phát hiện cậu là con trai Âu Dương Thần, phát hiện ra cậu càng ngày càng không đáng yêu rồi. Ặc, cậu nói về sau muốn tiếp nhận Ám Dạ có còn tiếp tục thăm gia cùng chúng ta không, lão Vương vẫn chờ cậu đi huấn luyện đấy?"
"Ừ, , , " Lê Tư Thần tiếp tục ừ.
"Dung Dung, Tiểu Thần Thần bắt nạt mình, cậu giết nó đi thôi. Sau đó mình lại làm nó , , tạo thành cưỡng bức rồi giết" Lâm Vi cười cười.
"Lâm Vi, cô không cần giết hại đóa hoa của tổ quốc được không?" Vu Hạo không nhìn nổi nên nói chen vào.
"Cũng đúng nha,Tiểu Thần Thần bây giờ còn không cứng nổi đây này, cưỡng không được. Nếu không liền đổi thành anh đi" Lâm Vi nói xong muốn ngào qua Vu Hạo.
"Cút ngay." Vu Hạo lập tức tráng giống như là thấy ruồi.
"Tiểu thiếu gia, chủ tịch Âu thị muốn gặp cậu."
"Mời hắn vào thôi." Lê Tư Thần lạnh giọng nói.
"Ơ, thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, chuột con này, tôi tìm cha Tiểu Thần Thầncòn tốt hơn, anh trước hết vẫn nên giữ lại." "Hừ, , , " Vu Hạo khinh thường hừ lạnh."Lúc nào thì có thể làm phẩu thuật , , " Âu Dương Thần thấy Lê Tư Thần lập tức hỏi thẳng.
"Ngày mai, , , "
"Tiểu Thần, , , , , , năm năm qua con sống rất tốt sao?" Âu DươngThần cẩn thận hỏi, cả ngày hôm nay vừa lo âu bệnh tình Hân Nhi vừa vui mừng khi thấy đứa bé của mình và Hân Nhi, Lê Tư Thần cơ trí và tỉnh táo, Âu Dương Thần đều nhìn ở trong mắt, nhưng là, nhưng không có biện pháp giống như người cha bình thường ôm đứa bé ôm của mình vào trong ngực, bởi vì anh không làm tròn trách nhiệm của người cha, hoàn toàn vắng mặt năm năm.
"Ừ, , , , , , rất tốt" Lê Tư Thần nhàn nhạt đáp lời, nội tâm cũng đang kêu gào mãnh liệt, cậu rất muốn nói cậu không nhớ cha, nhớ cha, rất muốn rất muốn, còn nhớ rõ trước kia khi mới vừa hai tuổi có chút hiểu chuyện khi đó tiểu công chúa cũng đã hỏi Hân Nhi tại sao mình không có cha, còn nhớ rõ khi đó Hân Nhi chỉ nói cha của bọn họđi không gian, kết quả ngày đó Hân Nhi lại đau lòng thật lâu, ban đêm nhìn tiểu công chúa và Lê Tư Thần khóc thật lâu, một mực nói xin lỗi, tiểu công chúa ngủ rất sâu, nhưng Lê Tư Thần lại tỉnh, nhìn Hân Nhi cứ như vậy đau lòng đếm vết thương trong lòng, khi đó Lê Tư Thần đã quyết tâm sẽ không bao giờ hỏi Hân Nhi bất kỳ chuyện gì về cha nữa, hơn nữa còn lén lút nói với tiểu công chúa,, từ đó về sau tiểu công chúa và Lê Tư Thần không còn hỏi về chuyện của cha để mình, Hân Nhi cũng cảm thấy hai đứa bé hiểu chuyện.
Rất tốt, , , , , , vẻ mặt Âu Dương Thần có chút ảm đạm, vậy nên cho đến bây giờ mọi người vẫn không cần anh, dù như thế nào anh nhất định phải để cho con sửa thói quen đó.
"Cha có thể đi thăm mẹ con một chút được không, , , "
"Ừ, , , " Lê Tư Thần cũng không có phản đối, cho dù có nhiều oán giận hơn nữa, nhưng dù sao cũng là cha mình, hơn nữa, Lê Tư Thần biết mẹ mình nhất định vẫn thích ông, , , , , , "Hân Nhi. . . . . . . Cám ơn em, , , , , Tiểu Thần rất thông minh rất hiểu chuyện, em dạy rất tốt." Nhìn Hân Nhi ngủ say, Âu Dương Thần nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má của Hân Nhi, lầm bầm nói xong, mặc dù mới cách một ngày, nhưng mà, Âu Dương Thần cảm thấy dài giống như là mấy thế kỷ vậy, thấy Hân Nhi bởi vì va chạm mà đầu bị thương, tim Âu Dương Thần như bị đao cắt.
"Hân Nhi, anh đã từng thề nếu như có một ngày em có thể trở về, cho dù mất đi tất cả, anh cũng sẽ không để cho em bị thương, nhưng mà, anh không có làm được, em vẫn bị thương, còn thương nặng như vậy, anh biết rõ Tiểu Thần đang trách anh, Hân Nhi, em cũng như Tiểu Thần cùng nhau trách anh được không? Ít nhất cho anh một cơ hội để cho mình bị trừng phạt được không? Bà xã, , , "
Lê Tư Thần lặng lẽ rời khỏi phòng của Hân Nhi, cha, con không có trách cha, thật ra thì chỉ là con đang tự trách mình, , , , , , , , là lỗi của con, , , , , , ,
“Chị, em muốn ăn cái này….” Tiểu công chúa ngọt ngào ngây thơ nói.
“Bạn nhỏ đi một mình hả?” Thấy cô bé nhỏ đáng yêu, nhân viên phục vụ tiệm bánh ngọt đặc biệt nhiệt tình.
“Đúng vậy ạ, em là Tư Cầm, tất cả mọi người đều gọi em là tiểu công chúa, chị cũng có thể gọi em như vậy.”
“À à, tiểu công chúa hả, của em đây.” Người phục vụ đưa đồ cho tiểu công chúa, đương nhiên lợi dụng cơ hội nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn. Thật sự mềm mại quá.
“Cảm ơn chị.”
“Oa, bạn nhỏ thật đáng yêu.” Tiểu công chúa vừa tới không bao lâu, trong tiệm bánh ngọt đã có rất nhiều cô gái vây quanh tiểu công chúa, thậm chí có người còn lấy di động ra chụp hình chung nữa. Đủ thứ lộn xộn, mà tiểu công chúa cũng vui vẻ khen đủ mọi người. Chị này rất xinh đẹp, anh này rất đẹp trai, tóm lại nói gì cũng làm người ta vui vẻ. Tiểu công chúa nói gì mọi người ở đây cũng đều rất thích. Thậm chí có người lúc trước không muốn sinh em bé sau khi nhìn thấy tiểu công chúa đáng yêu như lại rất chờ mong cục cưng trong tương lai của mình, ai cũng đều hi vọng bản thân có thể có một tiểu bảo bảo đáng yêu như vậy. Bởi vì chuyện này, chuyến hành trình thứ nhất của tiểu công chúa xem như rất thành công, vì thu hoạch được rất nhiều quà tặng. Đây cũng là vốn liếng sau này tiểu công chúa khoe khoang với anh trai Lê Tư Thần.
“Chính là cô gái nhỏ mặc váy kia sao?”
“Ừ, đúng rồi, tao thấy con bé tầm mới ba bốn tuổi, lại đi ra ngoài một mình, dường như còn có rất nhiều tiền, vừa rồi trả cho lái xe đồng đấy, sau đó lái xe đưa tiền lẻ lại mà không lấy.”
“Bộ dạng thật đáng yêu, nếu không….”
“Loại có tiền này, đắc tội có phải hay không….”
“Mới ba tuổi, biết cái gì chứ, chúng ta đang cần tiền.”
“Vậy được rồi.”
“Ặc, ngại quá, tổng giám đốc Âu tôi nghe cú điện thoại?”
“Xin cứ tự nhiên….”
“A lô… cái gì? Được rồi, tôi lập tức qua đó.” Vừa nghe máy Alice gọi tới, Lê Cận lập tức không còn bình tĩnh, ầm thầm nghiến răng tiểu công chúa ma mãnh như vậy, trước kia cũng chịu không ít mệt mỏi, sao lại mắc bẫy của nó chứ, dù sao cũng chỉ là đứa bé ba tuổi, ngộ nhỡ… vậy Hân Nhi thì làm sao bây giờ?
“Tổng giám đốc Âu, xin lỗi, tạm thời tôi có việc gấp, chuyện hợp đồng lần sau bàn tiếp thôi.”
Cái gì?
Âu Dương Thần nghe nói như vậy hơi nhăn mày, đã đến thời điểm mấu chốt, nhưng nhìn thấy Lê Cận hình như thật sự có chuyện rất gấp, ngay cả áo khoác cũng chưa cầm đã vội chạy ra ngoài, nghĩ chắc là chuyện thật sự gấp gáp. Nghĩ tới mình lúc trước cũng vì Hân Nhi bị thương mà không thèm để ý tới hợp đồng vài tỷ, nếu bản thân còn có cơ hội lo lắng cho Hân Nhi thì hợp đồng vài tỷ tính là gì chứ? Cho dù mất đi tất cả Âu thị, Âu Dương Thần ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu. Nghĩ tới đây, Âu Dương Thần thậm chí cảm thấy Lê Cận thật là hạnh phúc, ít nhất còn có người để mình quan tâm lo lắng, còn bản thân?
“Alice. Rốt cuộc là sao lại thế này?”
“Tổng giám đốc, tiểu công chúa nói muốn ăn piza ở tiệm ngày hôm qua, nói sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ tôi, nhưng lúc tôi vừa trở về, đã không thấy tiểu công chúa đâu cả, ngay cả ba lô cũng không thấy, xin lỗi tổng giám đốc, thật sự không phải tôi cố ý.” Ánh mắt Alice đã hơi đỏ, để mất tiểu công chúa, tổng giám đốc luôn lịch sự thế nhưng lại nổi giận với bản thân, trong lòng Alice tự nhiên thấy khó chịu mà lại càng tủi thân hơn, ai có thể biết tiểu công chúa đáng yêu như vậy sẽ lừa gạt mình cơ chứ.
“Thôi, quên đi, bây giờ cãi nhau cũng vô dụng, nhanh báo cảnh sát đi, kêu người trong công ty giúp đỡ.” Lê Cận dặn dò xong, lập tức ra ngoài tìm, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nếu tiểu công chúa gặp chuyện không may thì bản thân phải làm gì đây? Chỉ sợ Hân Nhi sẽ sụp đổ mất, hơn nữa đứa nhỏ đáng yêu như vậy, luôn là thịt trong tim Lê Cận.
“Bạn nhỏ, năm nay mấy tuổi rồi?” Hai tên đàn ông bỉ ổi dụ dỗ tiểu công chúa.
“Tôi không phải là bạn nhỏ, các ông là người xấu tôi không muốn nói chuyện với các ông.” Với hai tên đàn ông này, tiểu công chúa không có chút hảo cảm nào, khi ra cửa Lê Tư Thần từng nói với cô người cười đáng sợ chính là người xấu, cho nên tiểu công chúa luôn luôn ghi nhớ lời nói của anh trai.
Ặc.
Hai người kia nhìn nhau một cái, ra vẻ trên mặt bọn họ đều không viết hai chữ người xấu mà.
“Bạn nhỏ, bọn ta không phải là người xấu đâu, chú là bạn của ba, ba bé bao bọn ta mang bé về nhà.”
Ba.
Quả nhiên anh trai nói đúng, hừ, người xấu….
“Ba ư, tôi và chị tôi đi ra ngoài, ba đã biết. Ừm, chị, chị San San, tiểu công chúa ở đây này.” Đúng lúc tiểu công chúa đang suy nghĩ nên làm thế nào bây giờ, đột nhiên nhìn thấy từ xa một bóng dáng quen thuộc, lập tức có biện pháp.
Chị San San, San San nghe có người gọi mình hiển nhiên hơi sửng sốt, là bọn nhỏ ở Cô nhi viện, ngoại trừ bọn nhỏ ra rất ít người gọi bản thân mình như vậy, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy một cô bé mặc váy bồng màu hồng nhạt đang chạy về phía mình, San San nhìn đứa bé xinh đẹp, có vẻ dường như bản thân mình không quen biết, nhưng vẫn đi tới.
“Làm sao bây giờ, đang đi qua.” Thấy San San thật sự đi về phía bọn họ, hai người kia đều bị dọa sợ.
“Chạy mau.” Không đợi San San đi tới, hai người bỏ chạy nhanh như gió, thấy bóng lưng chạy trốn của bọn họ, tiểu công chúa lại đắc ý một hồi, chống nạnh mắng “Người xấu, dám lừa tôi.”
Rất đúng kiểu chống nạnh mắng to “Dám có chủ ý lên mẹ già này, thật sự là chán sống rồi.” Hiển nhiên đây là bản sao của người đàn bà chanh chua, khác một trời một vực với hình tượng người còn gái đẹp và thùy mị mà Vãn Tĩnh bồi dưỡng hàng ngày.
“Bạn nhỏ, vừa rồi bé gọi chị phải không?” San San ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với tiểu công chúa.
“Đúng vậy ạ, chị San San, xin chào, tự giới thiệu một chút, em là Tư Cầm, tất cả mọi người đều gọi em là tiểu công chúa, năm nay ba tuổi.” Tiểu công chúa tiếp tục phơi bày sức quyến rũ của mình.
Ặc….
Bây giờ trẻ con đều táo bạo như vậy sao?
“Xin chào tiểu công chúa, sao em biết chị?” San San kinh ngạc nói, rõ ràng mình đã ngụy trang rồi, còn đội mũ lưỡi trai to như vậy.
“Tất nhiên em biết chị, mỗi ngày mẹ em đều nhìn chị trong phim truyền hình, còn có rất nhiều bài báo của chị, đều là mẹ đặc biệt đi mua, hì hì, cho nên em sớm biết chị rồi. Không phải mình em, mà anh trai em cũng biết.” Mặc dù Hân Nhi không liên lạc với San San, nhưng ba năm nay vẫn rất quan tâm San San, còn âm thầm bảo Lê Cận giúp San San không ít việc, nhất là bây giờ San San lại là nghệ sĩ, Hân Nhi càng chú ý tin tức của San San hơn. Tiểu công chúa ở bên cạnh tất nhiên là nhìn không ít, cũng hỏi không ít chuyện.
San San cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tiểu công chúa là con gái của fan ruột mình, nhìn tiểu công chúa đáng yêu như vậy, không khỏi có cảm tình nhiều hơn.
“Tiểu công chúa rất đáng yêu.”
“Chị, vừa rồi có hai người xấu muốn lừa bán tiểu công chúa đó, chị phải báo cảnh sát giúp tiểu công chúa, hắn lừa tiểu công chúa nói là ba phái tới đón em, nhưng mà tiểu công chúa rất thông minh.” Tiểu công chúa đắc ý khoe khoang với San San.
Lừa bán… hai người vừa rồi…. Nghĩ vậy, San San cũng nổi lửa giận, giữa ban ngày ban mặt, bọn bắt cóc tống tiền thậm chí còn hung hăng càn quấy như vậy, nhưng cũng rất bội phục tiểu công chúa thật thông minh.
“Tiểu công chúa, nói cho chị San San biết, làm sao tiểu công chúa phát hiện bọn họ là người xấu nào.” San San cũng hơi tò mò.
“Vì anh trai nói cười mà khó coi chính là người xấu, hơn nữa hắn ta nói là ba kêu tới đón tiểu công chúa, nhưng từ trước tới nay tiểu công chúa không có ba, cho nên tiểu công chúa liền biết bọn họ là người xấu.” Tiểu công chúa nói cực kỳ hợp lý, hình như nói những lời này rất đơn giản.
Ặc… cười rất khó coi… Đây có hơi….
Nhưng mà không có ba, San San liền nghĩ tới bọn nhỏ ở cô nhi viện, lập tức đau lòng một lúc.
“Tiểu công chúa, em xem trên đường rất không an toàn lại còn có người xấu, chị San San đưa em về nhà được không?” Nói thật San San vẫn rất lo lắng cho tiểu công chúa, dù sao tiểu công chúa cũng chỉ mới ba tuổi.
“Nhưng mà, tiểu công chúa còn rất nhiều chỗ muốn đi?” Tiểu công chúa thật sự không muốn phải về sớm như vậy, đoạn hành trình này vừa chỉ mới bắt đầu đã bị đứt đoạn.
“Nhưng tiểu công chúa ơi, như vậy là không đúng, người nhà của tiểu công chúa sẽ rất lo lắng, tiểu công chúa để người trong nhà đau lòng sao?” Bản thân San San lại không biết mình từ khi nào thì có thể kiên nhẫn như vậy, dẫn dắt từng bước như vậy, chắc là do ở cùng một chỗ với đám bạn nhỏ ở cô nhi viện.
“Tiểu công chúa không muốn, vậy được rồi, tiểu công chúa trở về thôi.” Nghĩ một lát tiểu công chúa quyết định đi về.
“Ừ, ngoan quá.”
Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh - Chapter 122
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: nhokcoicodon
"Vi Vi, đi thôi.Dung Dung cũng không để ý tới sát khí Âu Dương Thần mà gọi làLâm Vi rời đi, bây giờ nhiệm vụ thiết yếu là cứu trị mẹ của cậu nhóc.
Bên trong biệt thự nhà họ Lê.
"Hi, Hello, chuột con thân yêu, anh rốt cuộc đã tới, người ta rất nhớ anh nha" Lâm Vi vừa nhìn thấy Vu Hạo lập tức quấn lấy giống như bạch tuộc. Dĩ nhiên tay còn thừa cơ sờ mấy cái.
"Tránh ra, , , " Vu Hạo rất không khách khí đẩy ra móng vuốt Lâm Vi, mặc dù cũng rất quen thuộc Lâm Vi, nhưng hắn không có thói quen cùng người khác đụng chạm. Nhất là tay chân không quy củ như vậy.
"Ô ô, chuột con, anh thật hung dữ với người ta, người ta thật là buồn muốn chết, Dung Dung, cậu phải thay mình báo thù." Lâm Vi giả khóc đi về phía Dung Dung.
Dung Dung, , , , , , Vu Hạo lúc này mới phát hiện ra Dung Dung vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, nhất thời mặt có chút xấu hổ rồi, nghĩ tới động tác mới vừa rồi của Lâm Vi, Lâm Vi, cô nhất định là cố ý."Dung Dung, cô cũng ở đây."
"Ừ." Dung Dung vẫn như cũ không có biểu cảm gì, chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng, tất cả mọi người biết Dung Dung là nữ sát thủ thứ một tổ chức khủng bố, không có bất kỳ chuyện gì có thể làm cho Dung Dung thay đổi nét mặt .
"Ai ô ô, chuột con, làm sao anh đỏ mặt nha, thật khó được, cũng chỉ có thể là thấy Dung Dung của chúng ta thôi, hì hì." Lâm Vi ở bên cạnh cười trêu nói.
"Lâm Vi, chớ nói lung tung." Vu Hạo có chút khẩn trương nói , không tự chủ liếc nhìn Dung Dung, nhưng Dung Dung không có bất kỳ biểu hiện gì, Vu Hạo không khỏi có chút ảm đạm.
"Thần Thần đâu?" Ngay sau đó nói sang chuyện khác.
"A, anh nói Tiểu Thần Thần sao, , , , , " Lâm Vi cố ý kéo dài âm thanh, vừa định nói những gì liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ lạnh lùng đi ra.
"Vu Hạo, chú đã đến rồi." Vẻ mặt Lê Tư Thầnkhó che giấu mệt mỏi, đầu Hân Nhi dường như rất đau, nhưng vì không để cho Lê Tư Thần lo lắng vẫn cố nhẫn nại, điều này làm trong lòng Lê Tư Thần càng thêm tự trách cùng khổ sở, cuối cùng vẫn là cho Hân Nhi uống thuốc giảm đau, Hân Nhi lúc này mới ngủ thiếp đi.
"Cậu là, , , , , , , " Vu Hạo nhìn cậu bé trước mắt mới mấy tuổi có chút khó có thể tiếp nhận, ông trời ơi, không cần nói cho hắn, đây chính là người ban đầuđã phá cơ sở dừ liệu dược vật của hắn, còn uy hiếp hắn, nếu không, , , , , , , ,
"Chuột con, anh nhất định không nghĩ tới, đây chính là Tiểu Thần chân chính đó, rất nhỏ đi, ha ha ha, Dung Dung, không phải chỉ có mình đây giật mình sao, cậu nói nếu như dẫn Tiểu Thần Thần đi cho lão Vương xem một chút, hắn sẽ không tức giận thổ huyết tại chỗ chứ." Lâm Vi cười trêu nói. Nhớ ngày đó lão Vương vì chiến thắng Lê Tư Thần mấy ngày cũng không ngủ nghiên cứu máy vi tính, bây giờ mặc dù Lê Tư Thần đã sớm không phải đối thủ rồi.
"Ừ." Dung Dung vẫn không có nét mặt gì.
"Dung Dung, cậu thật không có tình cảm." Lâm Vi bĩu môi, tiếp tục thưởng thức dáng vẻ kinh hãi của Vu Hạo, không có chút nào ý thức được ngày đó cô cũng giật mình như vậy .
"Vu Hạo, đồ mang đến rồi sao?"
"Ừ, phân tích số liệu của tên Đệm biến thái cậu đưa cho tôi, thật ra thì cách điều chế của hắn cũng không tệ lắm, chỉ là ít đi mấy vị thuốc, tôi đã điều chế lại lần nữa, có thể tạm thời áp chế, trong vòng một tháng này coi ấy sẽ không nhức đầu, nhưng là nhất định phải phẫu thuật trong vòng một tháng, chuyện này cậu nên tự có tính toán thôi." Khiếp sợ cũng chỉ là chuyện nhất thời, Vu Hạo cũng rất mau khôi phục như cũ, bắt đầu vào việc chính.
"Ừ, cám ơn, chú đi cùng tôi vào trong nhìn một chút."
"Được." Vu Hạo liếc nhìn Dung Dung, đi theo Lê Tư Thần đi vào." Dung Dung, thật ra thì chuột con cũng không tệ lắm, nhiều năm như vậy đối với cậu vẫn vậy, , , , " Lâm Vi nghiêm mặt nói. Không có bộ dáng đùa giỡn giống bình thường, Dung Dung, có thể nói là người quan trọng nhất trên thế giới này của Lâm Vi.
"Vì Vi, cậu biết." Hiếm khi Dung Dungvẻ mặt có một tia cô đơn, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ. Giống như chút cô đơn mới vừa rồi chưa từng xuất hiện qua.
"Dung Dung, người đàn ông thối tha đó đáng giá không? Cậu xem bây giờ hắn còn chưa phải là sống thuận buồm xuôi gió, ngày ngày ở trong đám phụ nữ, nếu như không phải là cậu ngăn cản mình sớm giết hắn rồi." Lâm Vi oán giận nói.
"Vì Vi, không phải là vì hắn, chuyện của hắn chúng ta cũng chớ để ý. Mình chỉ là không có biện pháp để tiếp nhận người khác." Dung Dung nghiêm túc nói, mặc dù bình thường vẻ mặt Dung Dung chính là không sao cả, nhưng Lâm Vi vẫn cảm thấy Dung Dung đường như đang tức giận, Lâm Vi biết Dung Dung không cho phép chính mình tự ý đi đụng người đàn ông kia, Lâm Vi chỉ đànhhối tiếc, nếu như, ba năm trước đây không phải là do mình, , , Dung Dung cũng sẽ không vì cứu mình mà bị thương, còn thất lạc tên kia.
"Tốt lắm, tốt lắm, mình biết rồi, cậu hãy yên tâm đi, không có đồng ý của cậu, Thiên Vương lão tử cũng đừng nghĩ muốn mạng người kia, tai họa do trời, yên tâm thôi." Lâm Vi vỗ vỗ ngực bảo đảm. bạn đang đọc truyện tại di^^
Dung Dung cũng không trả lời, nhưng là Lâm Vi còn cảm thấy là cô thở phào nhẹ nhõm, mặc dù rất nhỏ rất nhỏ, nhưng Lâm Vi vẫn cảm thấy, luôn cho rằng Dung Dung rất kiên cường, coi như bị đánh bị thương cũng không kêu một tiếng, nhưng mà, Lâm Vi biết Dung Dung cũng có một vết thương trí mạng, đó chính là người đàn ông kia người kia một bát quái tin tức cũng có thể đem hắn hoàn hảo thân thể cho làm ra một vết thương máu chảy dầm dề ra ngoài."Thần Thần, tôi cảm thấy được tình huống của mẹ cậu so với trong tưởng tượng của tôi càng tệ hơn, khối máu đó có dấu hiệu lan rộng, hơn nữa nếu tôi đoán không sai có một miểng thủy tinh nhỏ ở bên trong, tình huống rất khó giải quyết, vẫn nên nhanh chóng sắp xếp làm giải phẩu thôi." Vu Hạo nặng nề nói.
"Được, Vu Hạo, ngày mai tôi sẽ tìm đến Diệp Phi ." Lê Tư Thần kiên định nói, Âu Dương Thần, cha, không để cho con thất vọng."Diệp Phi, phải như thế nào cậu mới bằng lòng cứu người, điều kiện gì cậu mau nói?"
"Âu Dương Thần, anh cũng có ngày này sao, muốn tôi đồng ý, cũng có thể, 30%cổ phần Âu thị." Diệp Phi lạnh lùng nói.
"Được, sau đó tôi sẽ tìm Sở Luật Sư để ý." Âu Dương Thần không có bất kỳ do dự nào đối với anh mà nói 30%cổ phầnÂu thị tính là gì, dù là toàn bộ Euclid anh cũng sẽ không chần chờ, bởi vì anh có thể sáng lập vô số Âu thị, nhưng mà Hân Nhi cũng chỉ có một, mất đi Hân Nhi, nhiều Âu thị hơn nữa cũng vô ích. Giang sơn cùng mỹ nhân cái nào quan trọng Âu Dương Thần hiển nhiên rất rõ ràng.
Diệp Phi không khỏi mở to hai mắt nhìn Âu Dương Thần, hiển nhiên những lời nói này của Âu Dương Thần làm Diệp Phi giật mình, mọi người đều biết, Âu thị là cả tấm huyết của Âu Dương Thần, nhiều năm như vậy trên thực tế tất cả thời gian Âu Dương Thần đều dồn vào Âu thị, làm sao có thể dễ dàng chắp tay nhường Âu thị cho người ta như vậy.
"Cứu người nào?" Diệp Phi tò mò hỏi, người nào có thể để cho Âu Dương Thần bỏ ra vốn lớn như vậy?
"Hân Nhi, , , ?"
"Cái gì, , , , , , , Hân Nhi cô ấy, , , còn sống" Diệp Phi không còn bình tĩnh ngồi đó, mà là thẳng tắp đứng lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Âu Dương Thần.
"Đúng, cô ấy vì cứu tôi nên bị thương, hiện tại rất nguy hiểm." Âu Dương Thần đau khổ nói.
"Âu Dương Thần, tại sao mỗi lần anh đều có thể may mắn như vậy, Tuyết Nhi là thế, Hân Nhi cũng vậy, tại sao đều là anh, , , , , , " Diệp Phikhông cam lòng nói.
"Thật xin lỗi." Âu Dương Thần lần đầu tiên nói xin lỗi với Diệp Phi, vì Tuyết Nhi, hơn Hân Nhi, Diệp Phi vì cứu Tuyết Nhi mới đi học y,@ien^^nlequy@onmà Hân Nhi cũng là Diệp Phi cứu, thế nhưng hai người đều vì cứu mình, hiện tại Hân Nhi cũng vì mình mà bị thương bệnh tình nguy kịch, khổ sở trong lòng Âu Dương Thần không có ngườinào có thể hiểu.
"Âu Dương Thần, nếu như lần này anh còn tổn thương Hân Nhi, tôi nhất định sẽ liều mạng với anh, nhất định sẽ, , , , , " Diệp Phi hung hăng cảnh cáo, điều này cũng nghĩa là hắn rốt cuộc quyết định bỏ qua.
"Tôi không biết, , , "
"Hừ, , , , " "Tiểu Thần Thần, cậu nói người cha mặt than kia rốt cuộc có thể tìm được Diệp Phi đó tới đây hay không?" Lâm Vi vừa gặm cắn quả táo vừa hỏi.
"Ừ."
"Tiểu Thần Thần, kể từ khi phát hiện cậu là con trai Âu Dương Thần, phát hiện ra cậu càng ngày càng không đáng yêu rồi. Ặc, cậu nói về sau muốn tiếp nhận Ám Dạ có còn tiếp tục thăm gia cùng chúng ta không, lão Vương vẫn chờ cậu đi huấn luyện đấy?"
"Ừ, , , " Lê Tư Thần tiếp tục ừ.
"Dung Dung, Tiểu Thần Thần bắt nạt mình, cậu giết nó đi thôi. Sau đó mình lại làm nó , , tạo thành cưỡng bức rồi giết" Lâm Vi cười cười.
"Lâm Vi, cô không cần giết hại đóa hoa của tổ quốc được không?" Vu Hạo không nhìn nổi nên nói chen vào.
"Cũng đúng nha,Tiểu Thần Thần bây giờ còn không cứng nổi đây này, cưỡng không được. Nếu không liền đổi thành anh đi" Lâm Vi nói xong muốn ngào qua Vu Hạo.
"Cút ngay." Vu Hạo lập tức tráng giống như là thấy ruồi.
"Tiểu thiếu gia, chủ tịch Âu thị muốn gặp cậu."
"Mời hắn vào thôi." Lê Tư Thần lạnh giọng nói.
"Ơ, thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, chuột con này, tôi tìm cha Tiểu Thần Thầncòn tốt hơn, anh trước hết vẫn nên giữ lại." "Hừ, , , " Vu Hạo khinh thường hừ lạnh."Lúc nào thì có thể làm phẩu thuật , , " Âu Dương Thần thấy Lê Tư Thần lập tức hỏi thẳng.
"Ngày mai, , , "
"Tiểu Thần, , , , , , năm năm qua con sống rất tốt sao?" Âu DươngThần cẩn thận hỏi, cả ngày hôm nay vừa lo âu bệnh tình Hân Nhi vừa vui mừng khi thấy đứa bé của mình và Hân Nhi, Lê Tư Thần cơ trí và tỉnh táo, Âu Dương Thần đều nhìn ở trong mắt, nhưng là, nhưng không có biện pháp giống như người cha bình thường ôm đứa bé ôm của mình vào trong ngực, bởi vì anh không làm tròn trách nhiệm của người cha, hoàn toàn vắng mặt năm năm.
"Ừ, , , , , , rất tốt" Lê Tư Thần nhàn nhạt đáp lời, nội tâm cũng đang kêu gào mãnh liệt, cậu rất muốn nói cậu không nhớ cha, nhớ cha, rất muốn rất muốn, còn nhớ rõ trước kia khi mới vừa hai tuổi có chút hiểu chuyện khi đó tiểu công chúa cũng đã hỏi Hân Nhi tại sao mình không có cha, còn nhớ rõ khi đó Hân Nhi chỉ nói cha của bọn họđi không gian, kết quả ngày đó Hân Nhi lại đau lòng thật lâu, ban đêm nhìn tiểu công chúa và Lê Tư Thần khóc thật lâu, một mực nói xin lỗi, tiểu công chúa ngủ rất sâu, nhưng Lê Tư Thần lại tỉnh, nhìn Hân Nhi cứ như vậy đau lòng đếm vết thương trong lòng, khi đó Lê Tư Thần đã quyết tâm sẽ không bao giờ hỏi Hân Nhi bất kỳ chuyện gì về cha nữa, hơn nữa còn lén lút nói với tiểu công chúa,, từ đó về sau tiểu công chúa và Lê Tư Thần không còn hỏi về chuyện của cha để mình, Hân Nhi cũng cảm thấy hai đứa bé hiểu chuyện.
Rất tốt, , , , , , vẻ mặt Âu Dương Thần có chút ảm đạm, vậy nên cho đến bây giờ mọi người vẫn không cần anh, dù như thế nào anh nhất định phải để cho con sửa thói quen đó.
"Cha có thể đi thăm mẹ con một chút được không, , , "
"Ừ, , , " Lê Tư Thần cũng không có phản đối, cho dù có nhiều oán giận hơn nữa, nhưng dù sao cũng là cha mình, hơn nữa, Lê Tư Thần biết mẹ mình nhất định vẫn thích ông, , , , , , "Hân Nhi. . . . . . . Cám ơn em, , , , , Tiểu Thần rất thông minh rất hiểu chuyện, em dạy rất tốt." Nhìn Hân Nhi ngủ say, Âu Dương Thần nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má của Hân Nhi, lầm bầm nói xong, mặc dù mới cách một ngày, nhưng mà, Âu Dương Thần cảm thấy dài giống như là mấy thế kỷ vậy, thấy Hân Nhi bởi vì va chạm mà đầu bị thương, tim Âu Dương Thần như bị đao cắt.
"Hân Nhi, anh đã từng thề nếu như có một ngày em có thể trở về, cho dù mất đi tất cả, anh cũng sẽ không để cho em bị thương, nhưng mà, anh không có làm được, em vẫn bị thương, còn thương nặng như vậy, anh biết rõ Tiểu Thần đang trách anh, Hân Nhi, em cũng như Tiểu Thần cùng nhau trách anh được không? Ít nhất cho anh một cơ hội để cho mình bị trừng phạt được không? Bà xã, , , "
Lê Tư Thần lặng lẽ rời khỏi phòng của Hân Nhi, cha, con không có trách cha, thật ra thì chỉ là con đang tự trách mình, , , , , , , , là lỗi của con, , , , , , ,