"Vậy thì tốt, vậy tiểu công chúa vẫn có cha có mẹ phải không." Tiểu công chúa không thể không hỏi rõ ràng.
"Đúng , tiểu công chúa có cha cũng có mẹ."
"Yên tâm đi, tiểu công chúa, về sau, cha và mẹ cũng sẽ vẫn ở cùng với tiểu công chúa của chúng ta." Âu Dương Thần cũng tới bên cạnh Hân Nhi cùng ôm tiểu công chúa.
"Ừ, còn có anh trai còn có ông ngoại & bà ngoại, cậu nữa, còn có ông nội, bà nội." Cuối cùng tiểu công chúa cũng cười rộ lên rồi. Nhưng tảng đá trong lòng của Âu Dương Thần cũng không có để xuống. Mà rơi vào trầm tư sâu hơn, , , , , , "Ông xã, anh nói xem Tiểu Thần thích ăn cái gì? Ngộ nhỡ chúng ta chuẩn bị nó không thích làm thế nào? Còn có Hân Nhi, bạn đang đọc truyện tại dien**nleQu^@on.com cũng không biết khẩu vị có thay đổi không, cũng năm năm không gặp, lại bị thương, không được, em phải thêm một món ăn nữa cho nó bồi bổ." Trình Tâm và Âu Dương Thiên lẩm bẩm, kể từ khi Âu Dương Thần nói cho Trình Tâm buổi tối Hân Nhi muốn đi qua thăm bọn họ, hai vợ chồng nhất là Trình Tâm rất kích động, cùng Âu Dương Thiên thảo luận làm món ăn gì, đồ ngọt gì.... Cực kỳ vui mừng.
"Bà xã, em làm tiểu Thần nhất định sẽ thích, bọn họ xem dáng vẻ này của em đã biết."
"Cũng đúng nha? Vậy em đi xem một lần nữa, anh ở đây chờ, nhìn thời gian cũng sắp tới rồi." Trình Tâm dặn dò.
"A, a." "Mẹ, đây chính là nhà của ông nội sao? Thật to nha thật là xinh đẹp, xinh đẹp giống tòa thành của chúng tavậy." Tiểu công chúa ở trên xe tò mò nhìn chằm chằm ngoài cửa xe nói.
"Ừ, rất đẹp, tiểu công chúa thích không?"
"Thích, cha, con có thể ở ở chỗ này không ạ."
"Có thể. Tiểu công chúa của chúng ta thích nghỉ ngơi ở đâu cũng có thể."
"Quá tuyệt vời, thật tốt, ai nha, anh trai, làm sao anh lại chơi nữa vậy, cũng sắp đến nhà ông nội rồi đó? Sau đó sẽ cười với ông nội bà nội, như vậy mới có kẹo ăn biết không?" Tiểu công chúa nói với Lê Tư Thần.
"Anh không ăn." Lê Tư Thần không ngẩng đầu nói.
"Ai nha, làm sao anh đần như vậy? Anh không thích ăn không phải có thể mang cho em ăn sao? Tóm lại mặt anh phải mỉm cười như vậy mới ngoan ngoãn."
Lê Tư Thần, , , , , , , , hết sức chuyên chú phát ra tin tức trên tay."Chuẩn bị hành động"
Nhìn trên màn ảnh lóe lên nhận được hai chữ thì Lê Tư Thần nở một nụ cười yếu ớt.
Mà tiểu công chúa lại nghĩ là; Lê Tư Thần là nghe lời mình nói thật sự học mỉm cười. Vẫn còn rất tự hào nói phải thế nào mới ngoan. Đến cửa lớn nhà họ Âu, còn là một đám người giúp việc huấn luyện nghiêm chỉnh ở đó nghênh đón, Hân Nhi nhìn có mấy gương mặt quen thuộc, vẫn ôn hòa như cũ gật đầu. Nói thật đây là lần thứ hai tới Hân Nhi nhà họ Âu, trước kia cũng tới qua một lần, Âu Dương Thiên và Trình Tâm cũng rất ít ở nhà, quanh năm suốt tháng đều là ở nước ngoài du lịch. Rất ít khi ở nhà.
"ChàoThiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia, , , " Tất cả mọi người hướng về phía bọn họ cúi chào, nhưng khi nhìn đến tiểu công chúa bọn họ cũng có chút sững sờ, bởi vì Trình Tâm chỉ nói có một tiểu thiếu gia, nhưng đột nhiên hiện ra một bạn nhỏ đáng yêu khác cũng làm cho mọi người có chút ứng phó không kịp.
"Tiểu công chúa." Âu Dương Thần trầm giọng nói.
"Dạ, chào Tiểu công chúa."
"Ừ." Âu Dương Thần nắm cả Hân Nhi, tiểu công chúa và Lê Tư Thần theo sau đi đi vào."Hân Nhi, con đã đến rồi, nhanh lên một chút để mẹ xem một chút, đứa bé, chịu khổ, cũng năm năm rồi, , , cũng gầy đi" Trình Tâm nói này hốc mắt cũng có chút đỏ.
"Mẹ, , , , " Hân Nhi cũng ôm Trình Tâm, cảm thụ ấm áp từ bà mang cho mình.
"Cha, mẹ. " Âu Dương Thần cũng chào hỏi.
"Tới rồi."
"Tiểu Thần, tiểu công chúa mau lại đây gọi ông nội bà nội." Hân Nhi gọi hai người phía sau lưng Âu Dương Thần.
"Ông nội, bà nội khỏe." Lê Tư Thần và tiểu công chúa đều hướng về phía Âu Dương Thiên và Trình tâm chào hỏi, lễ phép thỏa đáng, đúng chuẩn của các cô, cậu xã hội thượng lưu. Nhà họ Lê cũng là danh môn, truyện chỉ có tại ơn nữa chú trọng bồi dưỡng hai đứa bé, cho nên hai người vô luận đi đến nơi nào lễ nghi đều là rất đúng mực .
"Này, , , đây là chuyện gì xảy ra?" Trình Tâm và Âu Dương Thần mờ mịt liếc nhau một cái, thế nào có hai đứa bé.
"Mẹ, Hân Nhi sinh long phượng thai." Âu Dương Thần lúc này mới nhớ tới không có nói cho Trình Tâm chuyện long phượng thai, cũng khó trách Trình Tâm sẽ kinh ngạc, nhớ ngày đó Âu Dương Thần cũng rất là kinh ngạc, .
"Long, , , long phượng thai, , trời ạ" Trình Tâm cũng bị kinh sợ, thận trọng ngồi chồm hổm xuống, nhìn hai người giống như là kim đồng ngọc nữ từ trong tranh đi ra, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Bà nội, bà khỏe chứ bà rất trẻ tuổi nha, con có thể gọi là bà nội xinh đẹp không." Giọng nói non nớt của tiểu công chúa truyền đến.
"Ơ, Hân Nhi, con sinh ra bảo bối gì nha, tiểu tử này miệng thế nào ngọt như vậy, mẹ thật sự rất thích rồi." Trình Tâm nghe được tiểu công chúa nói, quả nhiên mở cờ trong bụng rồi, phụ nữ thích nhất là có người khen, hơn nữa còn là đứa bé, đều nói đứa bé đều là ngây thơ, kỳ thật đối với Trình tâm năm mươi tuổi tuổi thọ mà nói thật là rất trẻ tuổi , nhìn qua cùng hơn ba mươi tuổi không có gì khác biệt quá lớn, chỉ có thể nói bà bảo dưỡng thật rất tốt.
"Bảo bối, nói cho bà nội xinh đẹp, con tên là gì?"
"Con tên là Lê Tư Cầm, bà nội xinh đẹp, tất cả mọi người gọi con là tiểu công chúa nha." Tiểu công chúa non nớt nói.
"Ừ, ừ, tiểu công chúa thật biết nghe lời, thật biết nghe lời , , , , , " nhìn tiểu công chúa đáng yêu như vậy, trong lòng Trình Tâm tính toán, vẫn muốn có một con gái đáng yêu, thật sự bây giờ có, hơn nữa tiểu công chúa miệng ngọt như vậy, ngày đó nhất định phải mang tiểu công chúa đi uống trà cùng Thẩm Nhu, hiện tạiTrình Tâm hận không thong báo cho thiên hạ niềm vui to lớn này.
"Đay là Tiểu Thần sao." Ánh mắt Trình Tâm cuối cùng cũng chuyển sang Lê Tư Thần bên cạnh, đứa bé này có năm phần giống Âu Dương Thần dĩ nhiên là dễ nhận biết nhất.
"Bà nội bà khỏe chứ, con là Lê Tư Thần." Lê Tư Thần hơi hành lễ, miệng không có ngọt tiểu công chúa, nhưng cũng là khiến người yêu thích, nhất là Âu Dương Thiên rất yêu thích, Lê Tư Thần vừa tiến đến Âu Dương Thiên liền chú ý tới đứa bé này hơi thở trên người cũng không tầm thường, là đứa bé rất trầm ổn, đoán chừng về sau so với Âu Dương Thần có thể càng thêm xuất sắc, đây chính là suy nghĩ của Âu Dương Thiên.
"Ngoan, ngoan, bảo bối, có đói bụng không, bà nội chuẩn bị cho các con rất nhiều ăn ngon, chúng ta đi ăn có được hay không." Trình Tâm tận lực để cho giọng nói mình càng thêm hiền lành, được rồi, thật ra thì bà chỉ sinh một đứa con trai là Âu Dương Thần, hơn nữa từ nhỏ Âu Dương Thần trưởng thành sớm, hôm nay làm bà nội, thật đúng là không hiểu làm như thế nào để lấy lòng cháu trai.
"Được ạ." Tiểu công chúa hoan hô, như Lê Tư Thần nói tiểu công chúa chính là mười phần tham ăn, cho cô một tỷ Dollar còn không bằng cho cô một cây kẹo que càng hiệu quả hơn."Hân Nhi, những năm nay con đều ở nơi nào?" Trình Tâm lo lắng hỏi, cảm giác Hân Nhi một mình còn nuôi dưỡnghai đứa bé nhất định rất không dễ dàng.
"Mẹ, không cần lo lắng, mấy năm này con đều ở nước Pháp, trôi qua tốt vô cùng." Hân Nhi dĩ nhiên là biết Trình Tâm lo lắng cái gì.
"Đúng vậy, bà nội xinh đẹp, chúng ta ở trong tòa thành ở nước Pháp, còn có ông bà ngoại đều rất thương mẹnha." Tiểu công chúa cũng nói.
"Tòa thành, , , , "
"Là như vậy, mẹ, con từ nhỏ là bị lừa bán đến cô nhi viện, sau lại cha mẹ tìm được con, cho nên dẫn con trở về nước Pháp, ở hiện trường tai nạn xe cộ ngày đó cũng là anh trai con Lê Cận đã cứu con, cho nên nhiều năm như vậy con luôn ở cùng một chỗ với anh."
"Lê Lận, , , , tập đoàn Long Thắng sao?" Âu Dương Thiên trầm giọng hỏi.
"Đúng, cha, cha có biết không?"
"Ông xã, anh biết à?"
"Hai mươi lăm năm trước cũng là ở thành phố A, khi đó có thể nói là chạy song song với Âu thị, nhưng sau lại giống như bởi vì nguyên nhân gì toàn bộ di dân đi hết."
"Đúng vậy. Cha con nói là bởi vì con mất tích, mẹ sinh bệnh nặng cho nên muốn rời khỏi nơi thương tâm này, cho nên liền di dân." Hân Nhi cũng nghĩ đến lời Lê Thắn nói ban đầu.
"Thần nhi, hiện tại Hân Nhi thật vất vả trở lại, con phải đối tốt với nó, nếu không, , , , , , , "
"Nếu không bà nội xinh đẹp bà không cần cho cha ăn kẹo nha." Tiểu công chúa cười nói.
"Ừ, đúng, tiểu công chúa ngoan nhất."
"Mẹ, mẹ hãy yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc Hân Nhi thật tốt." Âu Dương Thần nghiêm túc nói, dù Trình Tâm không nói lời này anh cũng sẽ làm, có một số việc thật mất đi một lần, lại thật sựsợ, lần này, Âu Dương Thần sẽ không bao giờ để mất Hân Nhi nữa. Dưới bàn cơm, mười ngón tay nắm chặt, , , , , , , , ,
"Mẹ, con thích vườn hoa nhà bà nội, thật là xinh đẹp. Con có thể đi nữa không "
"Có thể, bà nội nhất định sẽ thích tiểu công chúa." Hân Nhi quay đầu lại cười nói với tiểu công chúa.
"Tất nhiên, tiểu công chúa vô địch vũ trụ, đúng không, anh trai."
Lê Tư Thần: , , , , , ,
Âu Dương Thần nhìn trong kính chiếu hậuhai dứa trẻ đáng yêu và người bên cạnh, không khỏi nhếch mép lên, thật rất hạnh phúc, , , ,
Nhưng khi đến cửa biệt thự, đột nhiên nhìn thấy có bóng người ở bên đường, Âu Dương Thần dừng ngay, vừa định nổi giận, nhưng khi thấy rõ ràng mặt mũi của người đó thì nhất thời xanh mặt, trong miệng nỉ non: "Tuyết Nhi, , , , " ngồi bên ghế phụ nên Hân Nhi nghe được cái tên này nhìn mặt cô gái bên ven đường đó lập tức như chết lặng, đầu óc chỉ thoáng qua ba chữ: "Lăng Phỉ Tuyết, , , , , "
"Thang máy tới rồi, đi thôi.”
"Ừ."
Chính là trời cao an bài hay là số mệnh đang trêu đùa, thời điểm Hân Nhi và Tiếu Mặc Thiên đang trong thang máy, Âu Dương Thần cũng đang từ trong một thang máy khác đi ra,một giây thoáng qua. Âu Dương Thần cũng không ngờ rằng giờ khắc này chia lìa suốt hai năm, giờ lại được gặp nhau, , , , , ,
"Mẹ, mẹ đã đến rồi." Vừa vào cửa, tiểu công chúa thấy Hân Nhi liền muốn xông lên lao vào lòng Hân Nhi, chỉ là do vết thương trên người còn đau nên tiểu công chúa đành dừng bước nhưng khuôn mặt vẫn mong đợi nhìn Hân Nhi.
Truyện chỉ có trên "die%nda$nLq&D"
"Bảo bối, con rốt cuộc đã tỉnh, con sao rồi, còn đau nhức không? Tất cả đều do mẹ không tốt?" Hân Nhi cũng rất kích động, đó là tấm lòng của người mẹ lo lắng cho đứa con của mình, chỉ mong tất cả đau đớn hãy trút hết lên trên thân thể mình, không muốn để cho tiểu công chúa bị tổn thương chút nào. Đây chỉ là ý tưởng của người mẹ thôi, luôn yêu thương con mình từ tận đáy lòng.
"Mẹ, tiểu công chúa không đau, thật sự là không đau, có mẹ thật là tốt." Nói xong tiểu công chúa càng xít lại gần Hân Nhi, đưa bàn tay bị thương ra, bàn tay nhỏ bé chìa ra đến khóe miệng Hân Nhi, cử chỉ kia làm người ta rất đau lòng, Lê Cận bên cạnh nhìn cảm thấy trong lòng rất áy náy, nếu như ban đầu không dẫn Hân Nhi về nhà, như vậy hiện tại Hân Nhi sống thế nào khi dẫn theo tiểu công chúa và Lê Tư Thần? Lê Cận không thể tưởng tượng nổi, ngược lại Tiếu Mặc Thiên một bên vừa cặn kẽ suy nghĩ, khi nào mình có thể quang minh chính đại đem Hân Nhi và tiểu công chúa ôm vào trong ngực, nói cho họ biết rằng hãy yên tâm vì có hắn ở đây, hắn chính là chỗ dựa vững chắc cho họ? Thật muốn chăm sóc tốt cho bọn họ, , , , , ,
"Được, mẹ thổi, phù phù, mẹ thổi, phù phù." Hân Nhi nhẹ nhàng thổi tay tiểu công chúa, nếu như thổi phù phù mà làm tiểu công chúa hết đau thì cô cũng tình nguyện thổi phù phù như vậy vì công chúa.
"Mẹ, mẹ xem con Winnie the Pooh này đẹp không?" Tiểu công chúa cầm con gấu Âu Dương Thần tặng đưa cho Hân Nhi như thể đang dâng vật quý báu , , , , ,
"Ừ, rất đẹp, có phải cậu con tặng cho tiểu công chúa của chúng ta hay không?" Hân Nhi lúc này mới chú ý còn có thêm một con Winnie the Pooh, do quan tâm tới tiểu công chúa nên Hân Nhi không phát hiện còn có con Winnie the Pooh này tồn tại.
"Là đại ca này tặng đó mẹ. Mẹ, mẹ biết tại sao con gọi là đại ca ca không?" Tiểu công chúa cố làm ra vẻ thần bí nói.
"Tại sao?" Hân Nhi không tò mò chỉ buột miệng hỏi, bởi vì cô biết tiểu công chúa nhà mình luôn có nhiềulý lẽ, hơn nữa thật sự có rất nhiều người thích tiểu công chúa, có người tặng con gấu cho tiểu công chúa thật sự không có gì đáng phải ngạc nhiên, mấy chuyện như vậy không có gì lạ lẫm. Hân Nhi đứng dậy đi rót cho tiểu công chúa chén nước.
"Bởi vì đại ca ca này rất giống anh trai con, cho nên tiểu công chúa liền gọi anh ấy là đại ca ca." Tiểu công chúa nói chuyện rất tự nhiên, gương mặt tự hào trên mặt rõ ràng viết “ta rất thông minh”, không chú ý tới thân hình Hân Nhi cứng lại, rất giống, , , , không phải Thần chứ. Tuy nhiên cảnh này rơi vào mắt Lê Cận, thật sự là hắn sao? Chuyện ngày hôm qua, Lê Cận có năm mươi phần trăm xác định, như vậy hiện tại phản ứng của Hân Nhikhiến Lê Cận đoán được %.
"Là Âu Dương Thần." Lê Cận nói đến.
Hiển nhiên lời nói của Lê Cận đã cho Hân Nhi đáp án, thật sự là hắn, , , , , , ,
Xoảng, cái ly trong tay Hân Nhi rơi xuống đất.
"Mẹ?"
"Hân Nhi, , , , " Tiếu Mặc Thiên đang đứng xem, cũng không thấy những lời kia có vấn đề gì, chỉ có một câu nói Âu Dương Thần của Lê Cận mà khiến Hân Nhi phản ứng kịch liệt như vậy, điều đó làm cho Tiếu Mặc Thiên không hiểu, hơn nữa có cảm giác lo lắng, giống như sắp mất đi thứ gì, loại cảm giác lo lắng đó rất đáng sợ.
"A, không có việc gì. Không có việc gì, tay trơn thôi." Hân Nhi ngồi xổm người xuống nhặt miểng thủy tinh, ánh mắt trống rỗng, tay ngọc thủ trắng nõn có chútphát run, Lê Cận nắm ngay lấy cánh tay Hân Nhi, không để cho Hân Nhi đụng phải mảnh kiếng vỡ. Mà Tiếu Mặc Thiên cũng thấy tay Hân Nhi phát run, Âu Dương Thần sao? Hắn và Hân Nhi có quan hệ gì, , , , , ,
Hân Nhi cố trấn tĩnh mình một chút, không thể, , , , , không thể là hắn, , , , , , , , ,
"Em gái à, đừng nhặt nữa, coi chừng tay bị thương." Nhìn Hân Nhi thất kinh như thế, Lê Cận biết chuyện này đúng làthật, suốt ròng rã ba năm rồi, Lê Cận vẫn không dám điều tra quá khứ của Hân Nhi, cũng không tìm cha của đứa bé, cứ như vậy tin tưởng cha của đứa bé đã qua đời, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Hân Nhi, Lê Cận biết em gái vẫn còn yêu, rất yêu, , , , , , , Âu Dương Thần đâu rồi, , , , xem ra hắn phải điều tra thật kỹ người này.
"Âyda." Hân Nhi chú ý tới ánh mắt của Lê Cận có chút kỳ quái, không tự chủ tránh né ánh mắt của Lê Cận, tìm cớ đứng lên.
"Mẹ, có đau hay không, tiểu công chúa thổi cho mẹ phù phù." Tiểu công chúa vội vàng cầm lấy tay Hân Nhi, thận trọng thổi phù phù, thấy tiểu công chúa khéo léo như thế, Hân Nhi càng thấy mình tỉnh táo, không thể, , , , , , tiểu công chúa cùng Tiểu Thần đều là của mình, cô không thể mất chúng được, không thể ở thành phố A được nữa, Thần sẽ không để những đứa trẻ của Tuyết Nhi tồn tại, sẽ không thể.
"Hân Nhi, không sao chứ." Tiếu Mặc Thiên tới vỗ vai Hân Nhi.
"Không có việc gì" Hân Nhi nhàn nhạt nói, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố A, vết thương của tiểu công chúa có ảnh hưởng gì hay không? Tóm lại nhất định không thể để cho Thần biết. Nhất định không thể.
" Tiếu Mặc Thiên, làm phiền anh đút tiểu công chúa ăn ít đồ, tôi và Hân Nhi đi hỏi bác sĩ một chút về tình huống của tiểu công chúa." Lê Cận biết tình trạng hiện tại của Hân Nhi, chỉ muốn yên lặng.
"Được, các cậu đi đi." "Cha của Tiểu công chúa là Âu Dương Thần." Ở hành lang bệnh viện, những lời này của Lê Cận không phải câu nghi vấn, mà chính là câu khẳng định.
"Anh" Hân Nhi kinh ngạc nhìn Lê Cận, anh làm sao biết, rõ ràng là, , , , , , ,
"Lần này hạng mục hợp tác của công ty chúng ta chính là tập đoàn Âu thị, ngày đó người hiến máu cho tiểu công chúa chính là Âu Dương Thần, rất dễ nhận thấy tiểu công chúa rất thích Âu Dương Thần, lúc gặp Âu Dương Thần anh cảm thấy khuôn mặt Âu Dương Thần rất quen, cũng do tiểu công chúanhắc nhở mới biết thì ra hắn và Tư Thần rất giống nhau. Như vậy anh còn có thể không biết sao?" Lời nói Lê Cận giống như câu trần thuật, hoặc như lời giải thích.
"Ừ." Hân Nhi nhàn nhạt đáp lời, Đúng vậy, chỉ cần nhìn Tư Thần, ai cũng biết cha của đứa bé kia chính là Âu Dương Thần , đây cũng chính là nguyên nhân Hân Nhi không dám để cho Tư Thần trở về, thành phố A có quá nhiều người quen.
"Chính hắn phụ em sao?" Lúc Lê Cận hỏi điều này, lời nói mơ hồ có chút tức giận. Nếu quả thật Âu Dương Thần phụ Hân Nhi, bất luận như thế nào Lê Cận cũng sẽ thay em gái đòi lại công bằng, nhà họ Lê và nhà họ Âu cũng ngang bằng về mặt tài lực, nếu như Hân Nhi bị uất ức, tất nhiên anh phải đòi lại công bằng cho em gái.
"Anh à, không phải đâu, giữa chúng em chỉ là hiểu lầm, người anh ta yêukhông phải là em." Trong lời nói của mình, Hân Nhi dường như che giấu sự cô đơn, cô và Âu Dương thần thật sự có hiểu lầm một lần, đối với cô xinh đẹp chính là một sự hiểu lầm, vì vậy việc cô có tiểu công chúa và Lê Tư Thần chính là hiểu lầm, mà đối với Âu Dương Thần chỉ sợ đó là sự sỉ nhục thôi.
"Không yêu em mà lại có con với em sao?" Lê Cận không tự chủ cất cao giọng, từ trước tới nay, Lê Cận luôn mơ ước về một tình yêu tốt đẹp, hắn ghét những hoa hoa công tử, gặp dịp thì chơi đùa, ấn tượng của anh đối với Âu Dương Thầnlúc trước rất tốt, nhưng bây giờ khi biết chuyện của em gái, giờ này Lê Cận chỉ muốn đánh Âu Dương Thần một lần, thay em gái hả giận.
"Anh trai và hắn không có vấn đề gì hết, đó chỉ là vấn đề của em, hắn không biết hai đứa bé tồn tại, tóm lại, đừng hỏi gì hết, chuyện đã qua em không muốn nhắc lại , anh à, em muốn nhanh chóng dẫn tiểu công chúa về nhà." Hân Nhi thật không muốn nhắc lại những chuyện đã qua, bởi vì sẽ đau, rất đau, câu nói “Cô không phải Tuyết Nhi” của Âu Dương Thần, cảnh tượng Âu Dương Thần và Lynda ôm nhau đêm đó cũng xuất hiện trong giấc mơ của Hân Nhi, ban đầu khóc thút thít, bây giờ đã chết lặng, không muốn mình suy nghĩ, không nhìn tới, , , chỉ muốn giống như Ô Quy núp trong vỏ rùa trốn tránh, Hân Nhi cũng biết có lẽ như vậy rất mềm yếu, nhưng bây giờ cô thật không có dũng khí đối mặt, cô không muốn bị thương tổn, nhưng thực tế cô rất đau, rất đau, , , , , , mọi người đều nói khi yêu một người chỉ có một phút hoặc là một giây, nhưng quên mất một người lại mất cả đời, Hân Nhi không biết rốt cuộc mình muốn dùng mấy năm, có lẽ cả đời vẫn không quên được, ít nhất trong ròng rã ba năm cô không thể quên dù chỉ là một chút.
"Được." Thấy Hân Nhi khổ sợ như thế, Lê Cận thật rất không đành lòng, anh cũng biết Hân Nhi là một người cố chấp, nếu cô quyết định chuyện gì chắc chắn sẽ không thay đổi, hơn nữa quan trọng nhất là trong lòng Hân Nhi cảm thấy vui vẻ, nếu như người Âu Dương Thần yêu không phải Hân Nhi, như vậy miễn cưỡng để cho bọn họ bên nhau có ý nghĩa gì đây? Em gái của hắn xinh đẹp như vậy, phải được hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc.
"Anh trai, anh và tập đoàn Âu thị cứ tiến hành hợp tác bình thường đi, không cần bận tâm đến em " Hân Nhi nghĩ tới dự án hợp tác lần này, lo lắng bởi vì mình mà Lê Cận cắt đứt hợp đồng với tập đoàn Âu thị, đối với Long Thắng cũng là một tổn thất rất lớn, bởi vì ai cũng biết năng lực của tập đoàn Âu thị lớn thế nào.
"Yên tâm đi, anh biết chừng mực ." Thật ra Lê Cận cũng nghĩ vậy, người của nhà họ Lê luôn bảo vệ nhau, không kiếm được tiền thì đã sao, em gái của mình mới là quan trọng nhất, nếu việc hợp tác với tập đoàn Âu Thị khiến Hân Nhi không được tự nhiên, như vậy hắn không cần việc hợp tác này, nhưng Hân Nhi "die%nda$nLq&D" nói như vậy, Lê Cận cảm thấy nếu mình làm như vậy, lại hóa ra anh công tư không phân minh rồi, thật ra về việc công, Lê Cận đối với tập đoàn Âu thị cảm thấy rất hài lòng, nhưng về việc tư, , , , , nhìn Hân Nhi, nêu như Hân Nhi nói hạng mục này tốt hơn mấy năm, có lẽ, một ngày nào đó Hân Nhi sẽ thông suốt, tìm được hạnh phúc cho chính mình.
"Đi tìm bác sĩ thôi. Hỏi thử xem tiểu công chúa khi nào có thể xuất viện"
"Ừ." "Tổng giám đốc Lê, hợp tác vui vẻ."
" Tổng giám đốc Âu, hợp tác vui vẻ." Lê Cận và Âu Dương Thần lại một lần nữa nhanh chóng ký kết hiệp ước. Thật ra chủ yếu Lê Cận muốn nhanh chóng trở về nước, bây giờ tình trạng của tiểu công chúa không biết tốt thế nào? Lê Cận cũng muốn trở về nhà.
"Thương tích của Tiểu công chúa thế nào rồi?" Âu Dương Thần chỉ buộc miệng hỏi, mấy ngày nay bởi vì chuyện dự án nên không có thời gian đến thăm tiểu công chúa, nhưng trong lòng vẫn rất nhớ mong tiểu công chúa. Cô gái nhỏ, tròn trĩnh, xinh xắn bất tri bất giác đã tồn tại trong lòng Âu Dương Thần, ngay cả chính Âu Dương Thần cũng không biết, chỉ biết rất quan tâm.
"Tiểu công chúa không sao, đã trở về nước, cám ơn anh quan tâm." Nhắc tới tiểu công chúa, trong đầu Lê Cận hiện lên hình ảnh gương mặt bi tương cùng bất lực của Hân Nhi, em gái à, , , , , , , Giọng của Lê Cận trở nên lạnh nhạt, cứng ngắc, Âu Dương Thần cũng chú ý, nhưng Âu Dương Thần nghĩ Lê Cận vì tiểu công chúa bị thương ở sân, nên cũng không để ý, chỉ hơi có chút thất vọng vì nhanh như vậy đã muốn đi rồi?
Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh - Chapter 126
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Vậy thì tốt, vậy tiểu công chúa vẫn có cha có mẹ phải không." Tiểu công chúa không thể không hỏi rõ ràng.
"Đúng , tiểu công chúa có cha cũng có mẹ."
"Yên tâm đi, tiểu công chúa, về sau, cha và mẹ cũng sẽ vẫn ở cùng với tiểu công chúa của chúng ta." Âu Dương Thần cũng tới bên cạnh Hân Nhi cùng ôm tiểu công chúa.
"Ừ, còn có anh trai còn có ông ngoại & bà ngoại, cậu nữa, còn có ông nội, bà nội." Cuối cùng tiểu công chúa cũng cười rộ lên rồi. Nhưng tảng đá trong lòng của Âu Dương Thần cũng không có để xuống. Mà rơi vào trầm tư sâu hơn, , , , , , "Ông xã, anh nói xem Tiểu Thần thích ăn cái gì? Ngộ nhỡ chúng ta chuẩn bị nó không thích làm thế nào? Còn có Hân Nhi, bạn đang đọc truyện tại dien**nleQu^@on.com cũng không biết khẩu vị có thay đổi không, cũng năm năm không gặp, lại bị thương, không được, em phải thêm một món ăn nữa cho nó bồi bổ." Trình Tâm và Âu Dương Thiên lẩm bẩm, kể từ khi Âu Dương Thần nói cho Trình Tâm buổi tối Hân Nhi muốn đi qua thăm bọn họ, hai vợ chồng nhất là Trình Tâm rất kích động, cùng Âu Dương Thiên thảo luận làm món ăn gì, đồ ngọt gì.... Cực kỳ vui mừng.
"Bà xã, em làm tiểu Thần nhất định sẽ thích, bọn họ xem dáng vẻ này của em đã biết."
"Cũng đúng nha? Vậy em đi xem một lần nữa, anh ở đây chờ, nhìn thời gian cũng sắp tới rồi." Trình Tâm dặn dò.
"A, a." "Mẹ, đây chính là nhà của ông nội sao? Thật to nha thật là xinh đẹp, xinh đẹp giống tòa thành của chúng tavậy." Tiểu công chúa ở trên xe tò mò nhìn chằm chằm ngoài cửa xe nói.
"Ừ, rất đẹp, tiểu công chúa thích không?"
"Thích, cha, con có thể ở ở chỗ này không ạ."
"Có thể. Tiểu công chúa của chúng ta thích nghỉ ngơi ở đâu cũng có thể."
"Quá tuyệt vời, thật tốt, ai nha, anh trai, làm sao anh lại chơi nữa vậy, cũng sắp đến nhà ông nội rồi đó? Sau đó sẽ cười với ông nội bà nội, như vậy mới có kẹo ăn biết không?" Tiểu công chúa nói với Lê Tư Thần.
"Anh không ăn." Lê Tư Thần không ngẩng đầu nói.
"Ai nha, làm sao anh đần như vậy? Anh không thích ăn không phải có thể mang cho em ăn sao? Tóm lại mặt anh phải mỉm cười như vậy mới ngoan ngoãn."
Lê Tư Thần, , , , , , , , hết sức chuyên chú phát ra tin tức trên tay."Chuẩn bị hành động"
Nhìn trên màn ảnh lóe lên nhận được hai chữ thì Lê Tư Thần nở một nụ cười yếu ớt.
Mà tiểu công chúa lại nghĩ là; Lê Tư Thần là nghe lời mình nói thật sự học mỉm cười. Vẫn còn rất tự hào nói phải thế nào mới ngoan. Đến cửa lớn nhà họ Âu, còn là một đám người giúp việc huấn luyện nghiêm chỉnh ở đó nghênh đón, Hân Nhi nhìn có mấy gương mặt quen thuộc, vẫn ôn hòa như cũ gật đầu. Nói thật đây là lần thứ hai tới Hân Nhi nhà họ Âu, trước kia cũng tới qua một lần, Âu Dương Thiên và Trình Tâm cũng rất ít ở nhà, quanh năm suốt tháng đều là ở nước ngoài du lịch. Rất ít khi ở nhà.
"ChàoThiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia, , , " Tất cả mọi người hướng về phía bọn họ cúi chào, nhưng khi nhìn đến tiểu công chúa bọn họ cũng có chút sững sờ, bởi vì Trình Tâm chỉ nói có một tiểu thiếu gia, nhưng đột nhiên hiện ra một bạn nhỏ đáng yêu khác cũng làm cho mọi người có chút ứng phó không kịp.
"Tiểu công chúa." Âu Dương Thần trầm giọng nói.
"Dạ, chào Tiểu công chúa."
"Ừ." Âu Dương Thần nắm cả Hân Nhi, tiểu công chúa và Lê Tư Thần theo sau đi đi vào."Hân Nhi, con đã đến rồi, nhanh lên một chút để mẹ xem một chút, đứa bé, chịu khổ, cũng năm năm rồi, , , cũng gầy đi" Trình Tâm nói này hốc mắt cũng có chút đỏ.
"Mẹ, , , , " Hân Nhi cũng ôm Trình Tâm, cảm thụ ấm áp từ bà mang cho mình.
"Cha, mẹ. " Âu Dương Thần cũng chào hỏi.
"Tới rồi."
"Tiểu Thần, tiểu công chúa mau lại đây gọi ông nội bà nội." Hân Nhi gọi hai người phía sau lưng Âu Dương Thần.
"Ông nội, bà nội khỏe." Lê Tư Thần và tiểu công chúa đều hướng về phía Âu Dương Thiên và Trình tâm chào hỏi, lễ phép thỏa đáng, đúng chuẩn của các cô, cậu xã hội thượng lưu. Nhà họ Lê cũng là danh môn, truyện chỉ có tại ơn nữa chú trọng bồi dưỡng hai đứa bé, cho nên hai người vô luận đi đến nơi nào lễ nghi đều là rất đúng mực .
"Này, , , đây là chuyện gì xảy ra?" Trình Tâm và Âu Dương Thần mờ mịt liếc nhau một cái, thế nào có hai đứa bé.
"Mẹ, Hân Nhi sinh long phượng thai." Âu Dương Thần lúc này mới nhớ tới không có nói cho Trình Tâm chuyện long phượng thai, cũng khó trách Trình Tâm sẽ kinh ngạc, nhớ ngày đó Âu Dương Thần cũng rất là kinh ngạc, .
"Long, , , long phượng thai, , trời ạ" Trình Tâm cũng bị kinh sợ, thận trọng ngồi chồm hổm xuống, nhìn hai người giống như là kim đồng ngọc nữ từ trong tranh đi ra, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Bà nội, bà khỏe chứ bà rất trẻ tuổi nha, con có thể gọi là bà nội xinh đẹp không." Giọng nói non nớt của tiểu công chúa truyền đến.
"Ơ, Hân Nhi, con sinh ra bảo bối gì nha, tiểu tử này miệng thế nào ngọt như vậy, mẹ thật sự rất thích rồi." Trình Tâm nghe được tiểu công chúa nói, quả nhiên mở cờ trong bụng rồi, phụ nữ thích nhất là có người khen, hơn nữa còn là đứa bé, đều nói đứa bé đều là ngây thơ, kỳ thật đối với Trình tâm năm mươi tuổi tuổi thọ mà nói thật là rất trẻ tuổi , nhìn qua cùng hơn ba mươi tuổi không có gì khác biệt quá lớn, chỉ có thể nói bà bảo dưỡng thật rất tốt.
"Bảo bối, nói cho bà nội xinh đẹp, con tên là gì?"
"Con tên là Lê Tư Cầm, bà nội xinh đẹp, tất cả mọi người gọi con là tiểu công chúa nha." Tiểu công chúa non nớt nói.
"Ừ, ừ, tiểu công chúa thật biết nghe lời, thật biết nghe lời , , , , , " nhìn tiểu công chúa đáng yêu như vậy, trong lòng Trình Tâm tính toán, vẫn muốn có một con gái đáng yêu, thật sự bây giờ có, hơn nữa tiểu công chúa miệng ngọt như vậy, ngày đó nhất định phải mang tiểu công chúa đi uống trà cùng Thẩm Nhu, hiện tạiTrình Tâm hận không thong báo cho thiên hạ niềm vui to lớn này.
"Đay là Tiểu Thần sao." Ánh mắt Trình Tâm cuối cùng cũng chuyển sang Lê Tư Thần bên cạnh, đứa bé này có năm phần giống Âu Dương Thần dĩ nhiên là dễ nhận biết nhất.
"Bà nội bà khỏe chứ, con là Lê Tư Thần." Lê Tư Thần hơi hành lễ, miệng không có ngọt tiểu công chúa, nhưng cũng là khiến người yêu thích, nhất là Âu Dương Thiên rất yêu thích, Lê Tư Thần vừa tiến đến Âu Dương Thiên liền chú ý tới đứa bé này hơi thở trên người cũng không tầm thường, là đứa bé rất trầm ổn, đoán chừng về sau so với Âu Dương Thần có thể càng thêm xuất sắc, đây chính là suy nghĩ của Âu Dương Thiên.
"Ngoan, ngoan, bảo bối, có đói bụng không, bà nội chuẩn bị cho các con rất nhiều ăn ngon, chúng ta đi ăn có được hay không." Trình Tâm tận lực để cho giọng nói mình càng thêm hiền lành, được rồi, thật ra thì bà chỉ sinh một đứa con trai là Âu Dương Thần, hơn nữa từ nhỏ Âu Dương Thần trưởng thành sớm, hôm nay làm bà nội, thật đúng là không hiểu làm như thế nào để lấy lòng cháu trai.
"Được ạ." Tiểu công chúa hoan hô, như Lê Tư Thần nói tiểu công chúa chính là mười phần tham ăn, cho cô một tỷ Dollar còn không bằng cho cô một cây kẹo que càng hiệu quả hơn."Hân Nhi, những năm nay con đều ở nơi nào?" Trình Tâm lo lắng hỏi, cảm giác Hân Nhi một mình còn nuôi dưỡnghai đứa bé nhất định rất không dễ dàng.
"Mẹ, không cần lo lắng, mấy năm này con đều ở nước Pháp, trôi qua tốt vô cùng." Hân Nhi dĩ nhiên là biết Trình Tâm lo lắng cái gì.
"Đúng vậy, bà nội xinh đẹp, chúng ta ở trong tòa thành ở nước Pháp, còn có ông bà ngoại đều rất thương mẹnha." Tiểu công chúa cũng nói.
"Tòa thành, , , , "
"Là như vậy, mẹ, con từ nhỏ là bị lừa bán đến cô nhi viện, sau lại cha mẹ tìm được con, cho nên dẫn con trở về nước Pháp, ở hiện trường tai nạn xe cộ ngày đó cũng là anh trai con Lê Cận đã cứu con, cho nên nhiều năm như vậy con luôn ở cùng một chỗ với anh."
"Lê Lận, , , , tập đoàn Long Thắng sao?" Âu Dương Thiên trầm giọng hỏi.
"Đúng, cha, cha có biết không?"
"Ông xã, anh biết à?"
"Hai mươi lăm năm trước cũng là ở thành phố A, khi đó có thể nói là chạy song song với Âu thị, nhưng sau lại giống như bởi vì nguyên nhân gì toàn bộ di dân đi hết."
"Đúng vậy. Cha con nói là bởi vì con mất tích, mẹ sinh bệnh nặng cho nên muốn rời khỏi nơi thương tâm này, cho nên liền di dân." Hân Nhi cũng nghĩ đến lời Lê Thắn nói ban đầu.
"Thần nhi, hiện tại Hân Nhi thật vất vả trở lại, con phải đối tốt với nó, nếu không, , , , , , , "
"Nếu không bà nội xinh đẹp bà không cần cho cha ăn kẹo nha." Tiểu công chúa cười nói.
"Ừ, đúng, tiểu công chúa ngoan nhất."
"Mẹ, mẹ hãy yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc Hân Nhi thật tốt." Âu Dương Thần nghiêm túc nói, dù Trình Tâm không nói lời này anh cũng sẽ làm, có một số việc thật mất đi một lần, lại thật sựsợ, lần này, Âu Dương Thần sẽ không bao giờ để mất Hân Nhi nữa. Dưới bàn cơm, mười ngón tay nắm chặt, , , , , , , , ,
"Mẹ, con thích vườn hoa nhà bà nội, thật là xinh đẹp. Con có thể đi nữa không "
"Có thể, bà nội nhất định sẽ thích tiểu công chúa." Hân Nhi quay đầu lại cười nói với tiểu công chúa.
"Tất nhiên, tiểu công chúa vô địch vũ trụ, đúng không, anh trai."
Lê Tư Thần: , , , , , ,
Âu Dương Thần nhìn trong kính chiếu hậuhai dứa trẻ đáng yêu và người bên cạnh, không khỏi nhếch mép lên, thật rất hạnh phúc, , , ,
Nhưng khi đến cửa biệt thự, đột nhiên nhìn thấy có bóng người ở bên đường, Âu Dương Thần dừng ngay, vừa định nổi giận, nhưng khi thấy rõ ràng mặt mũi của người đó thì nhất thời xanh mặt, trong miệng nỉ non: "Tuyết Nhi, , , , " ngồi bên ghế phụ nên Hân Nhi nghe được cái tên này nhìn mặt cô gái bên ven đường đó lập tức như chết lặng, đầu óc chỉ thoáng qua ba chữ: "Lăng Phỉ Tuyết, , , , , "