"Bác sĩ Diệp, ông nội tôi như thế nào?" Diệp Phi thấy bác sĩ Diệp từ phòng bệnh đi ra, lập tức xông lên phía trước hỏi tình trạng của ông cụ Diệp, mặc dù từ nhỏ ông nội đối với mình nghiêm nghị, nhưng ở trong mắt Diệp Phi ông cũng là người thân duy nhất của anh trên cõi đời này, là người duy nhất anh quan tâm trừ Tuyết Nhi ra.
"Diệp tổng, đến phòng làm việc của tôi nói chuyện đi." Giọng bác sĩ hơi nặng nề.
"Diệp tổng, đây là tài liệu bệnh tình của ông cụ, cậu cũng là người trong nghề, cũng có thể hiểu được những thứ này."
Diệp Phi nắm thật chặt tấm phim bên trong hiện lên thân thể của ông nội, ánh mắt bén nhọn, này, sao lại có thể như thế nhỉ? Lần trước bị bệnh rõ ràng không có nghiêm trọng như vậy, nhưng mà, những thứ này không thể nghi ngờ nói cho Diệp Phi biết thân thể ông nội thật không kiên trì được bao lâu, thân thể suy sụp đã đến mức độ này rồi, xơ gan, bắp thịt héo rút, càng sâu về phần cuối là ung thư dạ dày. . . Tuy là anh toàn lực nghiên cứu bệnh ung thư, nhưng cái này ngay cả anh cũng hoàn toàn hết cách rồi, như vậy ông nội thật. . . . . . Trong mắt của Diệp Phi tràn đầy đau đớn.
Bác sĩ Diệp nhìn dáng vẻ Diệp Phi khổ sở như vậy, trong lòng thật là không đành lòng, đứa bé này ông nhìn lớn lên từ nhỏ mà, bao nhiêu đau đớn trước mặt đều không cau mày, hôm nay, ai, thật sự không muốn làm những việc này, nhưng bây giờ không có biện pháp, ông cụ, cũng thật là độc ác nha, không biết chờ sau khi bị cậu ấy phát hiện sẽ như thế nào. Cái này bác sĩ Diệp không dám nghĩ, nhưng hiểu một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, dù sao cậu ấy cũng là bác sĩ thiên tài.
Bác sĩ Diệp nhanh chóng rõ ràng từng chữ, làm chính sự vẫn quan trọng hơn, "Ặc, Diệp tổng, tình huống ông cụ cậu cũng rõ ràng, tuyệt đối đừng khiến ông cụ nổi giận lần nữa, làm cháu, cũng nhẫn nhịn một chút, tận lực thỏa mãn tâm nguyện của ông ấy thôi."
"Chuyện khi nào, tại sao không báo cho tôi." Diệp Phi đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt kia có hơi hồng, lại vô cùng tàn nhẫn.
"À, phát hiện hơn một năm trước, chỉ là ông cụ dấu cậu, chúng ta cũng không dám nói, chỉ sợ cậu đau lòng thôi." Bác sĩ Diệp run run rẩy rẩy đáp trả, gừng càng già càng cay, ông cụ hoàn hảo có chuyện an bài trước tốt.
"Khốn kiếp, các người không nói sớm, thế nhưng dám can đảm kéo hơn một năm." Diệp Phi rống giận.
"Không phải là, không phải là, ông Diệp đã tỉnh, ông Diệp nói muốn gặp anh." Đang lúc Diệp Phi muốn nổi giận, ngoài cửa truyền đến tiếng Lâm Hiểu, Diệp Phi thật nhanh hướng phòng bệnh chạy đi, mà sau lưng bác sĩ Diệp cũng sâu thở ra một hơi thật mạnh, ai, nguy hiểm thật nha.
Bên trong phòng bệnh
"Ông nội, ông làm sao vậy." Diệp Phi lo lắng hỏi, anh đối với ông nội thật là quá không hiếu thuận rồi, thậm chí ngay cả khi ông nội phát bệnh nặng như vậy mới biết.
Ông cụ nhìn này bộ dáng hối tiếc của Diệp Phi, thầm nghĩ kế hoạch nhất định sẽ thành công.
"Không phải là, không phải là . . . Ba mẹ cháu qua đời sớm, từ nhỏ ông cũng rất nghiêm với cháu, nhưng đây đều là vì muốn tốt cho cháu, cuộc sống ông nội cũng không còn bao nhiêu, chỉ có một tâm nguyện chưa dứt, đó chính là cháu. . . Khụ khụ. . . . Chính là hôn sự của cháu và Hiểu Hiểu, ông đã lớn tuổi. Khụ khụ. . . Chỉ muốn xem hai người kết hôn liền thỏa mãn." Ông cụ Diệp đứt quãng nói, nghiễm nhiên lấy chuyện này ra giao phó hậu sự.
"Ông nội, ông sẽ không có chuyện gì." Diệp Phi nghe được ông nội lại nhắc tới Lâm Hiểu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thừa cơ nói sang chuyện khác. Nhưng ông cụ nhưng cố tình không bỏ qua cho anh.
"Ông tự hiểu thân thể của ông. Khụ khụ. . . Cháu, nhất định phải đính hôn với Hiểu Hiểu, cháu. . . Không phải là . . . . . . Cháu là người thừa kế nhà họ Diệp, nên vì. . . Khụ khụ. . . Vì tương lai của mình suy tính. . . . Không nên ở chung một chỗ với cô gái kia."
Tuyết Nhi, không, anh nhất định phải ở chung một chỗ với Tuyết Nhi, cô mới là người trong lòng của anh, nghĩ đến Tuyết Nhi Diệp Phi vội vàng nói : "Không, ông nội, cháu yêu Tuyết Nhi, chuyện của công ty cháu nhất định sẽ làm tốt, nhất định cháu sẽ bảo vệ nhà họ Diệp thật tốt, xin đồng ý cho cháu và Tuyết Nhi."
"Cháu...cháu, . . . . Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Khụ khụ khụ khụ" ông cụ ho kịch liệt, ngoài cửa Hiểu Hiểu nghe trong phòng có động tĩnh, lập tức đẩy cửa ra đi vào, cô cũng không thể mất đi gốc cây đại thụ này giúp đỡ mình nha, thấy dáng vẻ ông cụ Diệp vẻ mặt khổ sở ho kịch liệt, lập tức xông tới khóc, một tiếng một tiếng kêu ông cụ Diệp, hết sức chọc người thương yêu, mà ông cụ Diệp nhìn Hiểu Hiểu khóc đứt từng khúc ruột gan cũng là một hồi vui mừng, ngay sau đó vẻ mặt càng thêm khổ sở buộc Diệp Phi, mà Diệp Phi thấy ông nội hình như lập tức liền không kiên trì được, chỉ có thể nhả ra, "Được, cháu cưới, cháu cưới Lâm Hiểu" mấy chữ này Diệp Phi đều là cắn răng nghiến lợi nói xong, giống như bị thiên đại bức hiếp, trên thực tế đây đối với Diệp Phi mà nói thật sự là thiên đại bức hiếp, Tuyết Nhi hiện nay lại không có ở đây, không biết sau khi biết cô có khổ sở hay không.
"Có thật không?Anh thật nguyện ý lấy em rồi sao?" Lâm Hiểu nghe được lời nói Diệp Phi có chốc lát khiếp sợ, khi phản ứng lại quả thật cực kỳ vui mừng, rốt cuộc Diệp Phi đồng ý cưới mình, ha ha, Lăng Phỉ Tuyết, hừ, làm sao cô có thể là đối thủ của tôi, tôi mới danh chánh ngôn thuận là bà Diệp, là phu nhân Tổng giám đốc, ha ha. Diệp Phi nhìn Lâm Hiểu hài lòng càng làm người ta thêm chán ghét, mà ông cụ Diệp cũng bởi vì những lời này mà hòa hoãn lại, ngay sau đó từ từ khôi phục sắc mặt.
Bên trong phòng nhỏ màu trắng, sáng sớm Hân Nhi đang vẽ bản thiết kế, nhìn bản thiết kế cô cảm giác thật vô cùng phong phú, cảm giác bận rộn thật tốt, bất tri bất giác đã qua ba giờ rồi, buổi sáng anh Thần đi làm, chỉ còn lại một mình cô, nhưng kỳ thật loại cảm giác này đối với sáng tác mà nói thật rất tốt, không gian yên tĩnh, có thể hoàn toàn chuyên tâm thiết kế, suy nghĩ một chút mình nên tìm việc làm, nhưng mà Âu Dương Thần còn chưa mang laptop tới, suy nghĩ một chút hay là trước xuống phòng khách xem TV, giải tỏa một chút mệt nhọc, Hân Nhi có lúc cũng thích xem hài kịch.
Mở ti vi, đột nhiên xuất hiện tin tức trọng đại lại còn là" Tổng giám đốc Diệp thị Diệp Phi đính hôn cùng thiên kim Lâm thị Lâm Hiểu, ngày mai cử hành nghi thức đính hôn" cái tin tức này không thể nghi ngờ đã cho Hân Nhi một gậy mạnh, thì ra là anh Phi muốn kết hôn, thì ra là anh đã quay trở về, tuy nhiên anh chưa có tới tìm mình, ha ha, Âu Dương Thần nói rất đúng, bọn họ muốn đặt cưới rồi, nơi nào sẽ chiếu cố đến cô, cho tới nay anh Phi nói đều là giả đi, dù là thật, nhà giàu kết thân là chuyện bình thường, cô làm sao có thể xứng với anh đây, cả quá khứ của mình cũng không có, làm sao có hạnh phúc chứ, nội tâm khổ sở không thôi, nhưng cũng là thật lòng chúc phúc anh Phi có thể hạnh phúc, chỉ là mình thật không thích thiên kim Lâm thị đó, nhưng, chỉ cần cô ấy đối với anh Phi thật tốt, cái này là đủ rồi, hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc. Trong TV tiếp tục đưa tin tức lớn nhất thành phố A, mà Hân Nhi cũng không có nghe tiếp, chỉ đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình.
Bên trong bệnh viện
"Bác sĩ Diệp, ông nội tôi như thế nào?" Diệp Phi thấy bác sĩ Diệp từ phòng bệnh đi ra, lập tức xông lên phía trước hỏi tình trạng của ông cụ Diệp, mặc dù từ nhỏ ông nội đối với mình nghiêm nghị, nhưng ở trong mắt Diệp Phi ông cũng là người thân duy nhất của anh trên cõi đời này, là người duy nhất anh quan tâm trừ Tuyết Nhi ra.
"Diệp tổng, đến phòng làm việc của tôi nói chuyện đi." Giọng bác sĩ hơi nặng nề.
"Diệp tổng, đây là tài liệu bệnh tình của ông cụ, cậu cũng là người trong nghề, cũng có thể hiểu được những thứ này."
Diệp Phi nắm thật chặt tấm phim bên trong hiện lên thân thể của ông nội, ánh mắt bén nhọn, này, sao lại có thể như thế nhỉ? Lần trước bị bệnh rõ ràng không có nghiêm trọng như vậy, nhưng mà, những thứ này không thể nghi ngờ nói cho Diệp Phi biết thân thể ông nội thật không kiên trì được bao lâu, thân thể suy sụp đã đến mức độ này rồi, xơ gan, bắp thịt héo rút, càng sâu về phần cuối là ung thư dạ dày. . . Tuy là anh toàn lực nghiên cứu bệnh ung thư, nhưng cái này ngay cả anh cũng hoàn toàn hết cách rồi, như vậy ông nội thật. . . . . . Trong mắt của Diệp Phi tràn đầy đau đớn.
Bác sĩ Diệp nhìn dáng vẻ Diệp Phi khổ sở như vậy, trong lòng thật là không đành lòng, đứa bé này ông nhìn lớn lên từ nhỏ mà, bao nhiêu đau đớn trước mặt đều không cau mày, hôm nay, ai, thật sự không muốn làm những việc này, nhưng bây giờ không có biện pháp, ông cụ, cũng thật là độc ác nha, không biết chờ sau khi bị cậu ấy phát hiện sẽ như thế nào. Cái này bác sĩ Diệp không dám nghĩ, nhưng hiểu một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, dù sao cậu ấy cũng là bác sĩ thiên tài.
Bác sĩ Diệp nhanh chóng rõ ràng từng chữ, làm chính sự vẫn quan trọng hơn, "Ặc, Diệp tổng, tình huống ông cụ cậu cũng rõ ràng, tuyệt đối đừng khiến ông cụ nổi giận lần nữa, làm cháu, cũng nhẫn nhịn một chút, tận lực thỏa mãn tâm nguyện của ông ấy thôi."
"Chuyện khi nào, tại sao không báo cho tôi." Diệp Phi đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt kia có hơi hồng, lại vô cùng tàn nhẫn.
"À, phát hiện hơn một năm trước, chỉ là ông cụ dấu cậu, chúng ta cũng không dám nói, chỉ sợ cậu đau lòng thôi." Bác sĩ Diệp run run rẩy rẩy đáp trả, gừng càng già càng cay, ông cụ hoàn hảo có chuyện an bài trước tốt.
"Khốn kiếp, các người không nói sớm, thế nhưng dám can đảm kéo hơn một năm." Diệp Phi rống giận.
"Không phải là, không phải là, ông Diệp đã tỉnh, ông Diệp nói muốn gặp anh." Đang lúc Diệp Phi muốn nổi giận, ngoài cửa truyền đến tiếng Lâm Hiểu, Diệp Phi thật nhanh hướng phòng bệnh chạy đi, mà sau lưng bác sĩ Diệp cũng sâu thở ra một hơi thật mạnh, ai, nguy hiểm thật nha.
Bên trong phòng bệnh
"Ông nội, ông làm sao vậy." Diệp Phi lo lắng hỏi, anh đối với ông nội thật là quá không hiếu thuận rồi, thậm chí ngay cả khi ông nội phát bệnh nặng như vậy mới biết.
Ông cụ nhìn này bộ dáng hối tiếc của Diệp Phi, thầm nghĩ kế hoạch nhất định sẽ thành công.
"Không phải là, không phải là . . . Ba mẹ cháu qua đời sớm, từ nhỏ ông cũng rất nghiêm với cháu, nhưng đây đều là vì muốn tốt cho cháu, cuộc sống ông nội cũng không còn bao nhiêu, chỉ có một tâm nguyện chưa dứt, đó chính là cháu. . . Khụ khụ. . . . Chính là hôn sự của cháu và Hiểu Hiểu, ông đã lớn tuổi. Khụ khụ. . . Chỉ muốn xem hai người kết hôn liền thỏa mãn." Ông cụ Diệp đứt quãng nói, nghiễm nhiên lấy chuyện này ra giao phó hậu sự.
"Ông nội, ông sẽ không có chuyện gì." Diệp Phi nghe được ông nội lại nhắc tới Lâm Hiểu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thừa cơ nói sang chuyện khác. Nhưng ông cụ nhưng cố tình không bỏ qua cho anh.
"Ông tự hiểu thân thể của ông. Khụ khụ. . . Cháu, nhất định phải đính hôn với Hiểu Hiểu, cháu. . . Không phải là . . . . . . Cháu là người thừa kế nhà họ Diệp, nên vì. . . Khụ khụ. . . Vì tương lai của mình suy tính. . . . Không nên ở chung một chỗ với cô gái kia."
Tuyết Nhi, không, anh nhất định phải ở chung một chỗ với Tuyết Nhi, cô mới là người trong lòng của anh, nghĩ đến Tuyết Nhi Diệp Phi vội vàng nói : "Không, ông nội, cháu yêu Tuyết Nhi, chuyện của công ty cháu nhất định sẽ làm tốt, nhất định cháu sẽ bảo vệ nhà họ Diệp thật tốt, xin đồng ý cho cháu và Tuyết Nhi."
"Cháu...cháu, . . . . Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Khụ khụ khụ khụ" ông cụ ho kịch liệt, ngoài cửa Hiểu Hiểu nghe trong phòng có động tĩnh, lập tức đẩy cửa ra đi vào, cô cũng không thể mất đi gốc cây đại thụ này giúp đỡ mình nha, thấy dáng vẻ ông cụ Diệp vẻ mặt khổ sở ho kịch liệt, lập tức xông tới khóc, một tiếng một tiếng kêu ông cụ Diệp, hết sức chọc người thương yêu, mà ông cụ Diệp nhìn Hiểu Hiểu khóc đứt từng khúc ruột gan cũng là một hồi vui mừng, ngay sau đó vẻ mặt càng thêm khổ sở buộc Diệp Phi, mà Diệp Phi thấy ông nội hình như lập tức liền không kiên trì được, chỉ có thể nhả ra, "Được, cháu cưới, cháu cưới Lâm Hiểu" mấy chữ này Diệp Phi đều là cắn răng nghiến lợi nói xong, giống như bị thiên đại bức hiếp, trên thực tế đây đối với Diệp Phi mà nói thật sự là thiên đại bức hiếp, Tuyết Nhi hiện nay lại không có ở đây, không biết sau khi biết cô có khổ sở hay không.
"Có thật không?Anh thật nguyện ý lấy em rồi sao?" Lâm Hiểu nghe được lời nói Diệp Phi có chốc lát khiếp sợ, khi phản ứng lại quả thật cực kỳ vui mừng, rốt cuộc Diệp Phi đồng ý cưới mình, ha ha, Lăng Phỉ Tuyết, hừ, làm sao cô có thể là đối thủ của tôi, tôi mới danh chánh ngôn thuận là bà Diệp, là phu nhân Tổng giám đốc, ha ha. Diệp Phi nhìn Lâm Hiểu hài lòng càng làm người ta thêm chán ghét, mà ông cụ Diệp cũng bởi vì những lời này mà hòa hoãn lại, ngay sau đó từ từ khôi phục sắc mặt.
Bên trong phòng nhỏ màu trắng, sáng sớm Hân Nhi đang vẽ bản thiết kế, nhìn bản thiết kế cô cảm giác thật vô cùng phong phú, cảm giác bận rộn thật tốt, bất tri bất giác đã qua ba giờ rồi, buổi sáng anh Thần đi làm, chỉ còn lại một mình cô, nhưng kỳ thật loại cảm giác này đối với sáng tác mà nói thật rất tốt, không gian yên tĩnh, có thể hoàn toàn chuyên tâm thiết kế, suy nghĩ một chút mình nên tìm việc làm, nhưng mà Âu Dương Thần còn chưa mang laptop tới, suy nghĩ một chút hay là trước xuống phòng khách xem TV, giải tỏa một chút mệt nhọc, Hân Nhi có lúc cũng thích xem hài kịch.
Mở ti vi, đột nhiên xuất hiện tin tức trọng đại lại còn là" Tổng giám đốc Diệp thị Diệp Phi đính hôn cùng thiên kim Lâm thị Lâm Hiểu, ngày mai cử hành nghi thức đính hôn" cái tin tức này không thể nghi ngờ đã cho Hân Nhi một gậy mạnh, thì ra là anh Phi muốn kết hôn, thì ra là anh đã quay trở về, tuy nhiên anh chưa có tới tìm mình, ha ha, Âu Dương Thần nói rất đúng, bọn họ muốn đặt cưới rồi, nơi nào sẽ chiếu cố đến cô, cho tới nay anh Phi nói đều là giả đi, dù là thật, nhà giàu kết thân là chuyện bình thường, cô làm sao có thể xứng với anh đây, cả quá khứ của mình cũng không có, làm sao có hạnh phúc chứ, nội tâm khổ sở không thôi, nhưng cũng là thật lòng chúc phúc anh Phi có thể hạnh phúc, chỉ là mình thật không thích thiên kim Lâm thị đó, nhưng, chỉ cần cô ấy đối với anh Phi thật tốt, cái này là đủ rồi, hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc. Trong TV tiếp tục đưa tin tức lớn nhất thành phố A, mà Hân Nhi cũng không có nghe tiếp, chỉ đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình.
Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh - Chapter 19
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bên trong bệnh viện
"Bác sĩ Diệp, ông nội tôi như thế nào?" Diệp Phi thấy bác sĩ Diệp từ phòng bệnh đi ra, lập tức xông lên phía trước hỏi tình trạng của ông cụ Diệp, mặc dù từ nhỏ ông nội đối với mình nghiêm nghị, nhưng ở trong mắt Diệp Phi ông cũng là người thân duy nhất của anh trên cõi đời này, là người duy nhất anh quan tâm trừ Tuyết Nhi ra.
"Diệp tổng, đến phòng làm việc của tôi nói chuyện đi." Giọng bác sĩ hơi nặng nề.
"Diệp tổng, đây là tài liệu bệnh tình của ông cụ, cậu cũng là người trong nghề, cũng có thể hiểu được những thứ này."
Diệp Phi nắm thật chặt tấm phim bên trong hiện lên thân thể của ông nội, ánh mắt bén nhọn, này, sao lại có thể như thế nhỉ? Lần trước bị bệnh rõ ràng không có nghiêm trọng như vậy, nhưng mà, những thứ này không thể nghi ngờ nói cho Diệp Phi biết thân thể ông nội thật không kiên trì được bao lâu, thân thể suy sụp đã đến mức độ này rồi, xơ gan, bắp thịt héo rút, càng sâu về phần cuối là ung thư dạ dày. . . Tuy là anh toàn lực nghiên cứu bệnh ung thư, nhưng cái này ngay cả anh cũng hoàn toàn hết cách rồi, như vậy ông nội thật. . . . . . Trong mắt của Diệp Phi tràn đầy đau đớn.
Bác sĩ Diệp nhìn dáng vẻ Diệp Phi khổ sở như vậy, trong lòng thật là không đành lòng, đứa bé này ông nhìn lớn lên từ nhỏ mà, bao nhiêu đau đớn trước mặt đều không cau mày, hôm nay, ai, thật sự không muốn làm những việc này, nhưng bây giờ không có biện pháp, ông cụ, cũng thật là độc ác nha, không biết chờ sau khi bị cậu ấy phát hiện sẽ như thế nào. Cái này bác sĩ Diệp không dám nghĩ, nhưng hiểu một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, dù sao cậu ấy cũng là bác sĩ thiên tài.
Bác sĩ Diệp nhanh chóng rõ ràng từng chữ, làm chính sự vẫn quan trọng hơn, "Ặc, Diệp tổng, tình huống ông cụ cậu cũng rõ ràng, tuyệt đối đừng khiến ông cụ nổi giận lần nữa, làm cháu, cũng nhẫn nhịn một chút, tận lực thỏa mãn tâm nguyện của ông ấy thôi."
"Chuyện khi nào, tại sao không báo cho tôi." Diệp Phi đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt kia có hơi hồng, lại vô cùng tàn nhẫn.
"À, phát hiện hơn một năm trước, chỉ là ông cụ dấu cậu, chúng ta cũng không dám nói, chỉ sợ cậu đau lòng thôi." Bác sĩ Diệp run run rẩy rẩy đáp trả, gừng càng già càng cay, ông cụ hoàn hảo có chuyện an bài trước tốt.
"Khốn kiếp, các người không nói sớm, thế nhưng dám can đảm kéo hơn một năm." Diệp Phi rống giận.
"Không phải là, không phải là, ông Diệp đã tỉnh, ông Diệp nói muốn gặp anh." Đang lúc Diệp Phi muốn nổi giận, ngoài cửa truyền đến tiếng Lâm Hiểu, Diệp Phi thật nhanh hướng phòng bệnh chạy đi, mà sau lưng bác sĩ Diệp cũng sâu thở ra một hơi thật mạnh, ai, nguy hiểm thật nha.
Bên trong phòng bệnh
"Ông nội, ông làm sao vậy." Diệp Phi lo lắng hỏi, anh đối với ông nội thật là quá không hiếu thuận rồi, thậm chí ngay cả khi ông nội phát bệnh nặng như vậy mới biết.
Ông cụ nhìn này bộ dáng hối tiếc của Diệp Phi, thầm nghĩ kế hoạch nhất định sẽ thành công.
"Không phải là, không phải là . . . Ba mẹ cháu qua đời sớm, từ nhỏ ông cũng rất nghiêm với cháu, nhưng đây đều là vì muốn tốt cho cháu, cuộc sống ông nội cũng không còn bao nhiêu, chỉ có một tâm nguyện chưa dứt, đó chính là cháu. . . Khụ khụ. . . . Chính là hôn sự của cháu và Hiểu Hiểu, ông đã lớn tuổi. Khụ khụ. . . Chỉ muốn xem hai người kết hôn liền thỏa mãn." Ông cụ Diệp đứt quãng nói, nghiễm nhiên lấy chuyện này ra giao phó hậu sự.
"Ông nội, ông sẽ không có chuyện gì." Diệp Phi nghe được ông nội lại nhắc tới Lâm Hiểu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thừa cơ nói sang chuyện khác. Nhưng ông cụ nhưng cố tình không bỏ qua cho anh.
"Ông tự hiểu thân thể của ông. Khụ khụ. . . Cháu, nhất định phải đính hôn với Hiểu Hiểu, cháu. . . Không phải là . . . . . . Cháu là người thừa kế nhà họ Diệp, nên vì. . . Khụ khụ. . . Vì tương lai của mình suy tính. . . . Không nên ở chung một chỗ với cô gái kia."
Tuyết Nhi, không, anh nhất định phải ở chung một chỗ với Tuyết Nhi, cô mới là người trong lòng của anh, nghĩ đến Tuyết Nhi Diệp Phi vội vàng nói : "Không, ông nội, cháu yêu Tuyết Nhi, chuyện của công ty cháu nhất định sẽ làm tốt, nhất định cháu sẽ bảo vệ nhà họ Diệp thật tốt, xin đồng ý cho cháu và Tuyết Nhi."
"Cháu...cháu, . . . . Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Khụ khụ khụ khụ" ông cụ ho kịch liệt, ngoài cửa Hiểu Hiểu nghe trong phòng có động tĩnh, lập tức đẩy cửa ra đi vào, cô cũng không thể mất đi gốc cây đại thụ này giúp đỡ mình nha, thấy dáng vẻ ông cụ Diệp vẻ mặt khổ sở ho kịch liệt, lập tức xông tới khóc, một tiếng một tiếng kêu ông cụ Diệp, hết sức chọc người thương yêu, mà ông cụ Diệp nhìn Hiểu Hiểu khóc đứt từng khúc ruột gan cũng là một hồi vui mừng, ngay sau đó vẻ mặt càng thêm khổ sở buộc Diệp Phi, mà Diệp Phi thấy ông nội hình như lập tức liền không kiên trì được, chỉ có thể nhả ra, "Được, cháu cưới, cháu cưới Lâm Hiểu" mấy chữ này Diệp Phi đều là cắn răng nghiến lợi nói xong, giống như bị thiên đại bức hiếp, trên thực tế đây đối với Diệp Phi mà nói thật sự là thiên đại bức hiếp, Tuyết Nhi hiện nay lại không có ở đây, không biết sau khi biết cô có khổ sở hay không.
"Có thật không?Anh thật nguyện ý lấy em rồi sao?" Lâm Hiểu nghe được lời nói Diệp Phi có chốc lát khiếp sợ, khi phản ứng lại quả thật cực kỳ vui mừng, rốt cuộc Diệp Phi đồng ý cưới mình, ha ha, Lăng Phỉ Tuyết, hừ, làm sao cô có thể là đối thủ của tôi, tôi mới danh chánh ngôn thuận là bà Diệp, là phu nhân Tổng giám đốc, ha ha. Diệp Phi nhìn Lâm Hiểu hài lòng càng làm người ta thêm chán ghét, mà ông cụ Diệp cũng bởi vì những lời này mà hòa hoãn lại, ngay sau đó từ từ khôi phục sắc mặt.
Bên trong phòng nhỏ màu trắng, sáng sớm Hân Nhi đang vẽ bản thiết kế, nhìn bản thiết kế cô cảm giác thật vô cùng phong phú, cảm giác bận rộn thật tốt, bất tri bất giác đã qua ba giờ rồi, buổi sáng anh Thần đi làm, chỉ còn lại một mình cô, nhưng kỳ thật loại cảm giác này đối với sáng tác mà nói thật rất tốt, không gian yên tĩnh, có thể hoàn toàn chuyên tâm thiết kế, suy nghĩ một chút mình nên tìm việc làm, nhưng mà Âu Dương Thần còn chưa mang laptop tới, suy nghĩ một chút hay là trước xuống phòng khách xem TV, giải tỏa một chút mệt nhọc, Hân Nhi có lúc cũng thích xem hài kịch.
Mở ti vi, đột nhiên xuất hiện tin tức trọng đại lại còn là" Tổng giám đốc Diệp thị Diệp Phi đính hôn cùng thiên kim Lâm thị Lâm Hiểu, ngày mai cử hành nghi thức đính hôn" cái tin tức này không thể nghi ngờ đã cho Hân Nhi một gậy mạnh, thì ra là anh Phi muốn kết hôn, thì ra là anh đã quay trở về, tuy nhiên anh chưa có tới tìm mình, ha ha, Âu Dương Thần nói rất đúng, bọn họ muốn đặt cưới rồi, nơi nào sẽ chiếu cố đến cô, cho tới nay anh Phi nói đều là giả đi, dù là thật, nhà giàu kết thân là chuyện bình thường, cô làm sao có thể xứng với anh đây, cả quá khứ của mình cũng không có, làm sao có hạnh phúc chứ, nội tâm khổ sở không thôi, nhưng cũng là thật lòng chúc phúc anh Phi có thể hạnh phúc, chỉ là mình thật không thích thiên kim Lâm thị đó, nhưng, chỉ cần cô ấy đối với anh Phi thật tốt, cái này là đủ rồi, hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc. Trong TV tiếp tục đưa tin tức lớn nhất thành phố A, mà Hân Nhi cũng không có nghe tiếp, chỉ đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình.