Âu Dương Thần vừa vào cửa thấy Hân Nhi ngẩn ngơ chăm chú nhìn tivi, ánh mắt không có tiêu cự trống rỗng như thế. Cảm thấy căng thẳng, hôn lễ Diệp Phi thật sự đả kích lớn đối với cô ấy như vậy sao? Đau lòng... . Bắt đầu từ khi nào thì ở trong lòng Tuyết Nhi, người kia đã quan trọng hơn, biết Tuyết Nhi đã mất trí nhớ, nhưng trong lòng Âu Dương Thần vẫn rất không thoải mái, tuy nhiên anh cực kỳ tin tưởng sẽ làm cho cô nhớ ra dù không nhớ nổi cũng sẽ để cho cô một lần nữa yêu mình, nhưng bây giờ dáng vẻ Tuyết Nhi mất hồn lại càng làm cho người ta đau lòng.
"Tuyết Nhi" nhẹ nhàng gọi một tiếng, Âu Dương Thần nhẹ nhàng ôm Tuyết Nhi, giờ phút này anh thậm chí cảm thấy Tuyết Nhi giống như thủy tinh khẽ đụng sẽ làm vỡ, làm người ta thương tiếc như vậy.
"Ừ. Anh Thần, anh đã trở về?" Hân Nhi rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn Âu Dương Thần nhẹ nhàng ôm mình như vậy, cô cảm giác cực kỳ ấm áp, nhưng cũng trách mình thật sự đã quá thất thần. Ngay cả anh trở về cũng không biết, vừa rồi một mực nhớ đến tin tức anh Phi đính hôn tuy nhiên trong lòng không thoải mái; nhưng anh Phi đối xử với mình tốt như vậy, nên tặng thứ gì đó cho anh ấy mới đúng. Nhưng tất cả đồ của mình đều để lại ở Diệp gia, thật buồn rầu.
"Tuyết Nhi, Diệp phi anh ta muốn đính hôn, em... ." Âu Dương Thần cực kỳ gian nan hỏi ra lời này, tuy biết rõ Tuyết Nhi khổ sở, cô để ý, nhưng, anh vẫn muốn để cho cô nhận rõ sự thật, Tuyết Nhi đau đớn sẽ do anh Âu Dương Thần an ủi. Muốn Tuyết Nhi hạnh phúc chỉ có anh có thể cho.
"Ừ, Đúng vậy, anh Phi muốn đính hôn, nhưng..." Em còn chưa chuẩn bị lễ vật gì. Ánh mắt Hân Nhi tối sầm. Một màn này ở trong mắt Âu Dương Thần lại có vẻ chói mắt, chết tiệt, để cho trong lòng anh không thoải mái như thế. Âu Dương Thần phiền lòng làm động tác cởi bỏ cúc áo sơmi, Hân Nhi thấy động tác này, trước mắt không khỏi sáng lên. Đúng rồi, mình học thiết kế thời trang, mà ngay cả thầy giao cũng khen mình có thiên phú, mình có thể giúp anh Phi thiết kế một bộ lễ phục đính hôn, tin tưởng anh Phi nhất định sẽ thích, nói xong lập tức đứng dậy đi lên lầu, không có chút nào chú ý đến sắc mặt người bên cạnh kia dường như muốn phun ra lửa.
Âu Dương Thần bị coi như không khí nhìn Tuyết Nhi đi lên lầu, thật sự cực kỳ bực bội, trong cơn tức giận lái xe trở lại công ty, thư ký thấy tổng giám đốc Âu Dương đột nhiên quay lại cực kì kinh ngạc, nói thật tâm tư bây giờ của tổng giám đốc thật sự càng ngày càng khó đoán, sau khi thấy tin tức trên tờ báo thì chậm rãi cong khóe miệng, thư ký Chu còn tưởng rằng hôm nay tâm tình tổng giám đốc không tồi, tiếp theo tổng giám đốc Âu Dương chúng ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức lái xe đi, mà giờ phút này lại giống như ăn thuốc nổ trở về, thật sự rất tò mò, cuối cùng là ai có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể để cho tổng giám đốc Âu Dương chúng ta vui buồn thất thường như thế, ai cũng biết tổng giám đốc Âu Dương luôn lạnh lùng, đối với người nào đều lạnh nhạt như vậy, không có chuyện gì làm cho anh vui vẻ hoặc tức giận, tình hình bây giờ thật sự làm cho trong lòng người ta run sợ.
Reng Reng. . . Điện thoại nội bộ của Âu tổng, "Tổng giám đốc" thư ký nơm nớp lo sợ nhận điện thoại, hôm nay tổng giám đốc Âu Dương tính tình rất kỳ lạ, chỉ sợ không cần thận đắc tội với anh.
"Một ly coffee" tút tút. ạch, tổng giám đốc, ngài thật đúng là một chữ ngàn vàng, ôi. Thư ký cúp điện thoại lập tức tự mình đi pha cà phê, Âu Dương Thần thích uống loại cà phê pha bằng phin, nhất là bây giờ thời khắc mấu chốt thư ký càng thật cẩn thận.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Âu Dương Thần cầm lấy cà phê uống một ngụm, nhíu mày, nặng nề đặt trên mặt bàn, lúc này vẻ mặt thư ký hoảng sợ, sợ câu nói đầu tiên của Âu Dương Thần bắt hắn rang xào, tổng giám đốc Âu Dương ngoại trừ danh tiếng nghiêm khắc, lãnh khốc, một năm này mình đã trải qua ít nhiều cố gắng mới đến được chức này, ài, ngàn vạn lần đừng. Trong lòng thư ký cầu nguyện ...
"Ra ngoài" ngắn gọn hai chữ lại làm cho thư ký vui vẻ giống như nghe được đặc xá của hoàng đế, nhưng Âu Dương Thần đúng là cơm áo cha mẹ của hắn, so với hoàng đế vẫn phải quỳ gối.
Gương mặt Âu Dương Thần tức giận, nghĩ đến người trong nhà kia càng tức giận, rõ ràng lo lắng, vừa rồi làm sao mà rời khỏi, để bây giờ ở trong này làm việc cũng không xong, xem văn kiện trước mặt, thật sự một chút không có tâm tư nhìn, đã nhiều năm như vậy lần đầu tiên mình không khống chế được như vậy, thật ra so với ba năm trước đây cùng với Tuyết Nhi vẫn còn khống chế được, khi đó mình ít nhất còn có thể xử lý tốt chuyện công cùng việc tư, bây giờ, đương nhiên Âu Dương Thần đem toàn bộ quy về việc mất Tuyết Nhi mà được lại, quá sợ mất đi.
Trằn trọc, cuối cùng Âu Dương Thần quyết định vẫn tan ca sớm đi tìm Tuyết Nhi, cho dù Tuyết Nhi sống lại, thấy cô vì Diệp Phi thương tâm khổ sở vẫn không yên lòng về cô, người kia đã hoàn toàn chiếm cứ ở trong đầu của anh, ài, Âu Dương Thần, bắt đầu khi nào thì ở trên thương trường oai phong một cỏi, mà lại nghèo túng như vậy rồi.
Âu Dương Thần vừa vào cửa thấy Hân Nhi ngẩn ngơ chăm chú nhìn tivi, ánh mắt không có tiêu cự trống rỗng như thế. Cảm thấy căng thẳng, hôn lễ Diệp Phi thật sự đả kích lớn đối với cô ấy như vậy sao? Đau lòng... . Bắt đầu từ khi nào thì ở trong lòng Tuyết Nhi, người kia đã quan trọng hơn, biết Tuyết Nhi đã mất trí nhớ, nhưng trong lòng Âu Dương Thần vẫn rất không thoải mái, tuy nhiên anh cực kỳ tin tưởng sẽ làm cho cô nhớ ra dù không nhớ nổi cũng sẽ để cho cô một lần nữa yêu mình, nhưng bây giờ dáng vẻ Tuyết Nhi mất hồn lại càng làm cho người ta đau lòng.
"Tuyết Nhi" nhẹ nhàng gọi một tiếng, Âu Dương Thần nhẹ nhàng ôm Tuyết Nhi, giờ phút này anh thậm chí cảm thấy Tuyết Nhi giống như thủy tinh khẽ đụng sẽ làm vỡ, làm người ta thương tiếc như vậy.
"Ừ. Anh Thần, anh đã trở về?" Hân Nhi rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn Âu Dương Thần nhẹ nhàng ôm mình như vậy, cô cảm giác cực kỳ ấm áp, nhưng cũng trách mình thật sự đã quá thất thần. Ngay cả anh trở về cũng không biết, vừa rồi một mực nhớ đến tin tức anh Phi đính hôn tuy nhiên trong lòng không thoải mái; nhưng anh Phi đối xử với mình tốt như vậy, nên tặng thứ gì đó cho anh ấy mới đúng. Nhưng tất cả đồ của mình đều để lại ở Diệp gia, thật buồn rầu.
"Tuyết Nhi, Diệp phi anh ta muốn đính hôn, em... ." Âu Dương Thần cực kỳ gian nan hỏi ra lời này, tuy biết rõ Tuyết Nhi khổ sở, cô để ý, nhưng, anh vẫn muốn để cho cô nhận rõ sự thật, Tuyết Nhi đau đớn sẽ do anh Âu Dương Thần an ủi. Muốn Tuyết Nhi hạnh phúc chỉ có anh có thể cho.
"Ừ, Đúng vậy, anh Phi muốn đính hôn, nhưng..." Em còn chưa chuẩn bị lễ vật gì. Ánh mắt Hân Nhi tối sầm. Một màn này ở trong mắt Âu Dương Thần lại có vẻ chói mắt, chết tiệt, để cho trong lòng anh không thoải mái như thế. Âu Dương Thần phiền lòng làm động tác cởi bỏ cúc áo sơmi, Hân Nhi thấy động tác này, trước mắt không khỏi sáng lên. Đúng rồi, mình học thiết kế thời trang, mà ngay cả thầy giao cũng khen mình có thiên phú, mình có thể giúp anh Phi thiết kế một bộ lễ phục đính hôn, tin tưởng anh Phi nhất định sẽ thích, nói xong lập tức đứng dậy đi lên lầu, không có chút nào chú ý đến sắc mặt người bên cạnh kia dường như muốn phun ra lửa.
Âu Dương Thần bị coi như không khí nhìn Tuyết Nhi đi lên lầu, thật sự cực kỳ bực bội, trong cơn tức giận lái xe trở lại công ty, thư ký thấy tổng giám đốc Âu Dương đột nhiên quay lại cực kì kinh ngạc, nói thật tâm tư bây giờ của tổng giám đốc thật sự càng ngày càng khó đoán, sau khi thấy tin tức trên tờ báo thì chậm rãi cong khóe miệng, thư ký Chu còn tưởng rằng hôm nay tâm tình tổng giám đốc không tồi, tiếp theo tổng giám đốc Âu Dương chúng ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức lái xe đi, mà giờ phút này lại giống như ăn thuốc nổ trở về, thật sự rất tò mò, cuối cùng là ai có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể để cho tổng giám đốc Âu Dương chúng ta vui buồn thất thường như thế, ai cũng biết tổng giám đốc Âu Dương luôn lạnh lùng, đối với người nào đều lạnh nhạt như vậy, không có chuyện gì làm cho anh vui vẻ hoặc tức giận, tình hình bây giờ thật sự làm cho trong lòng người ta run sợ.
Reng Reng. . . Điện thoại nội bộ của Âu tổng, "Tổng giám đốc" thư ký nơm nớp lo sợ nhận điện thoại, hôm nay tổng giám đốc Âu Dương tính tình rất kỳ lạ, chỉ sợ không cần thận đắc tội với anh.
"Một ly coffee" tút tút. ạch, tổng giám đốc, ngài thật đúng là một chữ ngàn vàng, ôi. Thư ký cúp điện thoại lập tức tự mình đi pha cà phê, Âu Dương Thần thích uống loại cà phê pha bằng phin, nhất là bây giờ thời khắc mấu chốt thư ký càng thật cẩn thận.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Âu Dương Thần cầm lấy cà phê uống một ngụm, nhíu mày, nặng nề đặt trên mặt bàn, lúc này vẻ mặt thư ký hoảng sợ, sợ câu nói đầu tiên của Âu Dương Thần bắt hắn rang xào, tổng giám đốc Âu Dương ngoại trừ danh tiếng nghiêm khắc, lãnh khốc, một năm này mình đã trải qua ít nhiều cố gắng mới đến được chức này, ài, ngàn vạn lần đừng. Trong lòng thư ký cầu nguyện ...
"Ra ngoài" ngắn gọn hai chữ lại làm cho thư ký vui vẻ giống như nghe được đặc xá của hoàng đế, nhưng Âu Dương Thần đúng là cơm áo cha mẹ của hắn, so với hoàng đế vẫn phải quỳ gối.
Gương mặt Âu Dương Thần tức giận, nghĩ đến người trong nhà kia càng tức giận, rõ ràng lo lắng, vừa rồi làm sao mà rời khỏi, để bây giờ ở trong này làm việc cũng không xong, xem văn kiện trước mặt, thật sự một chút không có tâm tư nhìn, đã nhiều năm như vậy lần đầu tiên mình không khống chế được như vậy, thật ra so với ba năm trước đây cùng với Tuyết Nhi vẫn còn khống chế được, khi đó mình ít nhất còn có thể xử lý tốt chuyện công cùng việc tư, bây giờ, đương nhiên Âu Dương Thần đem toàn bộ quy về việc mất Tuyết Nhi mà được lại, quá sợ mất đi.
Trằn trọc, cuối cùng Âu Dương Thần quyết định vẫn tan ca sớm đi tìm Tuyết Nhi, cho dù Tuyết Nhi sống lại, thấy cô vì Diệp Phi thương tâm khổ sở vẫn không yên lòng về cô, người kia đã hoàn toàn chiếm cứ ở trong đầu của anh, ài, Âu Dương Thần, bắt đầu khi nào thì ở trên thương trường oai phong một cỏi, mà lại nghèo túng như vậy rồi.
Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh - Chapter 20
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Âu Dương Thần vừa vào cửa thấy Hân Nhi ngẩn ngơ chăm chú nhìn tivi, ánh mắt không có tiêu cự trống rỗng như thế. Cảm thấy căng thẳng, hôn lễ Diệp Phi thật sự đả kích lớn đối với cô ấy như vậy sao? Đau lòng... . Bắt đầu từ khi nào thì ở trong lòng Tuyết Nhi, người kia đã quan trọng hơn, biết Tuyết Nhi đã mất trí nhớ, nhưng trong lòng Âu Dương Thần vẫn rất không thoải mái, tuy nhiên anh cực kỳ tin tưởng sẽ làm cho cô nhớ ra dù không nhớ nổi cũng sẽ để cho cô một lần nữa yêu mình, nhưng bây giờ dáng vẻ Tuyết Nhi mất hồn lại càng làm cho người ta đau lòng.
"Tuyết Nhi" nhẹ nhàng gọi một tiếng, Âu Dương Thần nhẹ nhàng ôm Tuyết Nhi, giờ phút này anh thậm chí cảm thấy Tuyết Nhi giống như thủy tinh khẽ đụng sẽ làm vỡ, làm người ta thương tiếc như vậy.
"Ừ. Anh Thần, anh đã trở về?" Hân Nhi rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn Âu Dương Thần nhẹ nhàng ôm mình như vậy, cô cảm giác cực kỳ ấm áp, nhưng cũng trách mình thật sự đã quá thất thần. Ngay cả anh trở về cũng không biết, vừa rồi một mực nhớ đến tin tức anh Phi đính hôn tuy nhiên trong lòng không thoải mái; nhưng anh Phi đối xử với mình tốt như vậy, nên tặng thứ gì đó cho anh ấy mới đúng. Nhưng tất cả đồ của mình đều để lại ở Diệp gia, thật buồn rầu.
"Tuyết Nhi, Diệp phi anh ta muốn đính hôn, em... ." Âu Dương Thần cực kỳ gian nan hỏi ra lời này, tuy biết rõ Tuyết Nhi khổ sở, cô để ý, nhưng, anh vẫn muốn để cho cô nhận rõ sự thật, Tuyết Nhi đau đớn sẽ do anh Âu Dương Thần an ủi. Muốn Tuyết Nhi hạnh phúc chỉ có anh có thể cho.
"Ừ, Đúng vậy, anh Phi muốn đính hôn, nhưng..." Em còn chưa chuẩn bị lễ vật gì. Ánh mắt Hân Nhi tối sầm. Một màn này ở trong mắt Âu Dương Thần lại có vẻ chói mắt, chết tiệt, để cho trong lòng anh không thoải mái như thế. Âu Dương Thần phiền lòng làm động tác cởi bỏ cúc áo sơmi, Hân Nhi thấy động tác này, trước mắt không khỏi sáng lên. Đúng rồi, mình học thiết kế thời trang, mà ngay cả thầy giao cũng khen mình có thiên phú, mình có thể giúp anh Phi thiết kế một bộ lễ phục đính hôn, tin tưởng anh Phi nhất định sẽ thích, nói xong lập tức đứng dậy đi lên lầu, không có chút nào chú ý đến sắc mặt người bên cạnh kia dường như muốn phun ra lửa.
Âu Dương Thần bị coi như không khí nhìn Tuyết Nhi đi lên lầu, thật sự cực kỳ bực bội, trong cơn tức giận lái xe trở lại công ty, thư ký thấy tổng giám đốc Âu Dương đột nhiên quay lại cực kì kinh ngạc, nói thật tâm tư bây giờ của tổng giám đốc thật sự càng ngày càng khó đoán, sau khi thấy tin tức trên tờ báo thì chậm rãi cong khóe miệng, thư ký Chu còn tưởng rằng hôm nay tâm tình tổng giám đốc không tồi, tiếp theo tổng giám đốc Âu Dương chúng ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức lái xe đi, mà giờ phút này lại giống như ăn thuốc nổ trở về, thật sự rất tò mò, cuối cùng là ai có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể để cho tổng giám đốc Âu Dương chúng ta vui buồn thất thường như thế, ai cũng biết tổng giám đốc Âu Dương luôn lạnh lùng, đối với người nào đều lạnh nhạt như vậy, không có chuyện gì làm cho anh vui vẻ hoặc tức giận, tình hình bây giờ thật sự làm cho trong lòng người ta run sợ.
Reng Reng. . . Điện thoại nội bộ của Âu tổng, "Tổng giám đốc" thư ký nơm nớp lo sợ nhận điện thoại, hôm nay tổng giám đốc Âu Dương tính tình rất kỳ lạ, chỉ sợ không cần thận đắc tội với anh.
"Một ly coffee" tút tút. ạch, tổng giám đốc, ngài thật đúng là một chữ ngàn vàng, ôi. Thư ký cúp điện thoại lập tức tự mình đi pha cà phê, Âu Dương Thần thích uống loại cà phê pha bằng phin, nhất là bây giờ thời khắc mấu chốt thư ký càng thật cẩn thận.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Âu Dương Thần cầm lấy cà phê uống một ngụm, nhíu mày, nặng nề đặt trên mặt bàn, lúc này vẻ mặt thư ký hoảng sợ, sợ câu nói đầu tiên của Âu Dương Thần bắt hắn rang xào, tổng giám đốc Âu Dương ngoại trừ danh tiếng nghiêm khắc, lãnh khốc, một năm này mình đã trải qua ít nhiều cố gắng mới đến được chức này, ài, ngàn vạn lần đừng. Trong lòng thư ký cầu nguyện ...
"Ra ngoài" ngắn gọn hai chữ lại làm cho thư ký vui vẻ giống như nghe được đặc xá của hoàng đế, nhưng Âu Dương Thần đúng là cơm áo cha mẹ của hắn, so với hoàng đế vẫn phải quỳ gối.
Gương mặt Âu Dương Thần tức giận, nghĩ đến người trong nhà kia càng tức giận, rõ ràng lo lắng, vừa rồi làm sao mà rời khỏi, để bây giờ ở trong này làm việc cũng không xong, xem văn kiện trước mặt, thật sự một chút không có tâm tư nhìn, đã nhiều năm như vậy lần đầu tiên mình không khống chế được như vậy, thật ra so với ba năm trước đây cùng với Tuyết Nhi vẫn còn khống chế được, khi đó mình ít nhất còn có thể xử lý tốt chuyện công cùng việc tư, bây giờ, đương nhiên Âu Dương Thần đem toàn bộ quy về việc mất Tuyết Nhi mà được lại, quá sợ mất đi.
Trằn trọc, cuối cùng Âu Dương Thần quyết định vẫn tan ca sớm đi tìm Tuyết Nhi, cho dù Tuyết Nhi sống lại, thấy cô vì Diệp Phi thương tâm khổ sở vẫn không yên lòng về cô, người kia đã hoàn toàn chiếm cứ ở trong đầu của anh, ài, Âu Dương Thần, bắt đầu khi nào thì ở trên thương trường oai phong một cỏi, mà lại nghèo túng như vậy rồi.