Lúc Hân Nhi dọn dẹp đến tạp chí sưu tập áo cưới, vốn tưởng rằng có hi vọng, nhà thiết kế bao giờ cũng có chút mê mẩn với trang phục, hơn nữa Hân Nhi hoàn toàn không đặt những thứ này cùng chung một chỗ. Nhưng điều Âu Dương Thần không nghĩ tới chính là Hân Nhi đưa quyển tạp chí này cho các cô y tá, vì cho rằng do cô y tá nào đó bỏ quên ở chỗ này và tốt bụng trả lại cho họ. Những việc này, không thể nghi ngờ là khiến Âu Dương Thần càng thêm tức giận, thầm rủa Trình Sơn đưa ra chủ ý thật tồi tệ.
Lúc này Âu Dương Thần như một con sư tử đang nổi giận, chỉ có mỗi việc cầu hôn mà khó như thế sao?
Anh mặc kệ. Bất cứ giá nào, Âu Dương Thần quyết tâm chờ khi Tuyết Nhi quay trở lại, sẽ trực tiếp nói lời cầu hôn với cô, không cần phiền phức như vậy, dù sao thì Tuyết Nhi cũng đã đeo nhẫn anh tặng rồi, đồng nghĩa với việc Tuyết Nhi đã đồng ý rồi nhưng gần đây Tuyết Nhi có chút kì lạ, giống như có chút gì đó xa cách, dường như không nói lên được, hai hôm nay thì tốt hơn rồi, cuối cùng Tuyết Nhi có đồng ý hay không? Âu Dương Thần tự mình phiền não.
Trong lúc Âu Dương Thần đang buồn rầu, anh nghe phía bên ngoài có tiếng giày bước vào , nghĩ chắc là Tuyết Nhi đã trở về, Âu Dương Thần dũng cảm nghĩ đến hạnh phúc của mình, lớn tiếng nói ra. Vội cầm lấy bó hồng dưới sàn.
Truyện của diễn đ)àn Lê-Quý-Đôn
"Tuyết Nhi, gả cho anh nhé." Âu Dương Thần ôm bó hoa hồng lớn tiếng nói, người đang bước tới đột ngột dừng lại, đột nhiên có một loại cảm giác đại họa ập đến, không nên a không nên, tại sao lúc nào mình cũng gặp xui xẻo như vậy? Ngoài đường va phải Hân Nhi, nhìn trên tay cô ấy có nhẫn kim cương, Trình Sơn lầm tưởng rằng đại ca đã thành công, nên muốn đi cùng Hân Nhi tới phòng bệnh chúc mừng anh họ, đương nhiên việc quan trọng nhất vẫn là lĩnh thưởng, nhưng ai biết bây giờ là tình huống gì? Hiện tại Trình Sơn cảm thấy tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Hân Nhi đứng sau Trình Sơn vô tình nghe được lời cầu hôn của Âu Dương Thần, bất chợt dừng lại, lập tức có hơi xúc động, nghĩ đến những thứ kia là do Âu Dương Thần vì cô mà chuẩn bị, thế nhưng,,,,,,,, sắc mặt Âu Dương Thần thật kì lạ. Nhất thời cô im lặng suy nghĩ, những quyển tạp chí đầy bụi bẩn đã được ai đó xử lý, có lẽ vì thế mà cô không tìm được chủ nhân của nó, nghĩ đến Âu dương Thần vì mình mà chuẩn bị những thứ này, Hân Nhi đỏ mặt, cảm thấy ngại ngùng, e thẹn.
Âu Dương Thần dời hoa hồng đang ngăn tầm nhìn của mình, chăm chú nhìn người đứng ở cửa, mắt dường như muốn lồi ra sau, làm sao có thể là nó, Tuyết Nhi đâu. Lúc này Âu Dương Thần đã không chỉ là tức giận, nhiều hơn là xấu hổ. Lần đầu tiên trong đời anh cầu hôn, lại chính là với người em họ miệng còn hôi sữa của anh, nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy của mình bị nó nhìn thấy, Âu Dương Thần thực sự muốn trực tiếp giết chết người em họ này, đây tuyệt đối là chuyện làm mất mặt nhất trong cuộc đời Âu Dương Thần,,,, chuyện duy nhất.
"Ặc, anh họ, ha ha." Trình Sơn thấy Âu Dương Thần trước mắt muốn giệt trừ mình, thật hận không thể lập tức biến mất, hoặc không thì đập đầu vào đá cho hôn mê bất tỉnh đi, cũng tốt hơn nhiều so với tình hình thực tế trước mắt, nhưng bây giờ chân hắn đột nhiên nặng như đeo chì, không thể nhấc lên được, không còn cách nào khác, Âu Dương Thần thật quá mạnh mẽ rồi, "Em còn có việc, đi trước." Trình Sơn còn chưa nói xong câu đã lập tức biến mất trong tầm mắt của Âu Dương Thần, ánh mắt này có cường độ cao có thể chèn ép đối phương làm cho người ta hít thở không thông.
"Mẹ nó." Âu Dương Thần hung hăng la to, nện bó hoa hồng xuống nền gạch.
Hân Nhi ngượng ngập bước đến, nhặt bó hoa hồng lên."Không phải anh muốn tặng bó hoa này cho em ư, sao lại ném cho thổ địa công công thế này?"
Âu Dương Thần ngẩng đầu lên xem, nhìn Hân Nhi trước mặt, anh có chút kinh ngạc, cô tới đây lúc nào.
"Được rồi." Hân Nhi nhẹ giọng nói một câu.
Âu Dương Thần sững sờ, đây là ý gì.
Một giây
Hai giây
Ba giây
Hân nhi có chút gấp gáp, mình cũng đồng ý rồi, tại sao Thần không phản ứng gì.
"Cái gì được?" Vốn tưởng rằng Âu Dương Thần phản ứng kịp, nhưng không ngờ hắn lại nói ra câu nghi vấn như vậy.
"Em rút lại lời nói, em không muốn lấy chồng nữa." Hân Nhi có chút buồn buồn nói.
Giờ Âu Dương Thần mới biết Hân Nhi nói là chuyện cầu hôn, kéo Hân Nhi qua, cậy thế ôm cô vào trong ngực, "Đồng ý rồi, không được đổi ý. Từ nay về sau em là của anh." Âu Dương Thần ngang ngạnh nói, giọng nói kia tuy rằng cường thế, nhưng ánh mắt dịu dàng muốn chảy ra nước luôn.
"Ừm, buông em ra, Thần, tay anh còn chưa khỏi mà?" Hân Nhi nhớ tới tay bị thương của Âu Dương Thần vẫn còn chưa khỏi, lập tức muốn lui ra, nhưng ai biết Âu Dương Thần lại ôm chặt hơn "Không sao, nếu như ngay cả vợ còn ôm không được, tay anh còn có ích lợi gì nữa."
"Ừ." Hân Nhi cũng không dám lộn xộn nữa, rất sợ làm động vết thương của Âu Dương Thần, làm vết thương xấu hơn, liền ngoan ngoãn đứng yên trong lòng Âu Dương Thần.
Hân Nhi cao 168cm nhưng mà đứng cùng Âu Dương Thần cao 188cm thì vẫn thuộc loại nhỏ nhắn, cho dù mang giày cao gót, cũng biết chỉ đến bả vai Âu Dương Thần, nhưng vẫn đặc biệt xứng đôi. Âu Dương Thần ôm Hân Nhi, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người Hân Nhi, vì Hân Nhi vốn không thích sử dụng nước hoa, chính là cảm giác tươi mát thanh nhã mà Âu Dương Thần cực kỳ yêu thích. Nếu không phải bây giờ điều kiện không cho phép, cũng không muốn làm Tuyết Nhi sợ, Âu Dương Thần thực sự rất muốn nhấm nháp Tuyết Nhi ngọt ngào một lần nữa, ngoại trừ lần trước khi Tuyết Nhi bị hạ dược, Âu Dương Thần chưa từng chạm qua Tuyết Nhi, bây giờ Tuyết Nhi đã đồng ý với mình, Âu Dương Thần hận không thể dẫn Tuyết Nhi đi lấy giấy đăng ký kết hôn luôn.
"Tuyết Nhi, ngày mai anh dẫn em đi đến một nơi." Âu Dương Thần đột nhiên nói.
"À, ngày mai, nhưng ngày mai là trình diễn thời trang, em nhất định phải tham dự." Hân Nhi không biết chỗ trong miệng Âu Dương Thần nói là ở đâu? Nhưng nếu như ngày mai cô không bận tham dự, cô thật sự muốn đi cùng với Âu Dương Thần .
"Không sao, vậy anh chờ em tham gia buổi trình diễn thời trang xong rồi đi" Mặc dù hơi thất vọng, nhưng Âu Dương nghĩ như vậy thì có nhiều thời gian hơn, cố gắng nhịn thêm ngày nữa, một ngày,,,,,
Triển lãm thời trang Paris.
Bên trong hội trường tập hợp tất cả tinh anh trong giới thời trang trên khắp thế giới, đây xứng đáng với tên bữa tiệc thời trang, nhưng bữa tiệc thời trang năm nay xuất hiện người mới nhiều chủ yếu là những nghiệp dư đồng trang lứa, ... những người này thích giao lưu với các ngôi sao lớn, không ngại trò chuyện với giới đại sư và chủ tịch tổ chức cuộc thi này.
Hôm nay Hân Nhi mặc áo trắng cùng với chiếc váy màu bạc. Cô mặc bộ này trông có vẻ đơn giản không giống nhà thiết kế chút nào, những nhà thiết kế khác thường chọn cho họ những bộ trang phục tỉ mỉ, hoặc dày công làm theo yêu cầu, chỉ có Hân Nhi cực kỳ tùy ý lấy một bộ trang phục nào đó trong tủ đồ của mình. Với Hân Nhi mà nói cô đến đây để xem trình diễn thiết kế chứ không phải đến vì muốn xinh đẹp, hơn nữa cô đã hẹn với Âu Dương Thần rằng kết thúc buổi trình diễn, thì đi tìm anh, theo anh tới chỗ kia.
"oh. Mark, nice¬ to meet y¬ou "
"Me too." Hai người bước tới ôm xã giao như những người ở phương Tây. Có thể thấy được quan hệ giữa hai người này cũng không tệ.
"Anh đã gặp Daisy chưa? Nghe nói hôm nay cô ấy cũng đến tham dự.” Đối với Mark, Daisy là người thần bí, trong cuộc thi lần trước cô đột nhiên thắng giải quán quân với tác phẩm Queen làm cho giới thiết kế đều biết cô, nhưng chưa ai nhìn thấy dung mạo của cô. Có người nói Daisy tướng mạo xấu xí, trang phục quê mùa, có người nói Daisy là bậc thầy trong giới thiết kế, lại có người xem cô như Thần Thánh, có dung nhan đẹp tuyệt trần, khí chất cao quý, còn có người lại nói Daisy đoạt được giải quán quân là do cô may mắn, nói chung rất nhiều lời đồn đại.
"Chưa gặp, rốt cuộc Daisy mà anh nói là nhân vật nào, nghe nói hôm nay rất nhiều người vì muốn thấy cô ấy mà đến, ngay cả Lưu Phàm cũng vậy. Thật không hiểu không phải là nữ hoàng thì có gì đặc biệt hơn người.” An Khả nói một cách khinh thường, lần trước vốn An Khả chuẩn bị rất đầy đủ, tưởng rằng giải đó sẽ là của mình, không ngờ tự nhiên xuất hiện Daisy, vì thế An Khả ôm hận trong lòng.
"Lưu Phàm đến rồi, tôi tới chỗ anh ta một lát đây.” Mark không phải là không biết cô ta bất mãn với Daisy nhưng chuyện phụ nữ đấu tranh thì hắn nên tránh xa, với lại hắn cũng thích Lưu Phàm, mặc dù Mark và Lưu Phàm không phải quen thân, nhưng cũng thuộc loại nói chuyện rồi làm bạn bè, đối với Lưu Phàm, Mark rất có cảm tình.
An Khả thấy Mark đi tìm Lưu Phàm, tự nhiên nghĩ muốn đi theo, An Khả vẫn rất thích Lưu Phàm, thầm nghĩ Lưu Phàm tài giỏi như vậy có thể cùng mình nên duyên rất xứng đôi, hơn nữa cũng được mọi người ủng hộ. Cô ta tin chắc chắn Lưu Phàm cũng sẽ thích mình.
Hân Nhi không tham gia trong cuộc thảo luận của mọi người, cô chú tâm thưởng thức các tác phẩm thiết kế của bậc thầy, buổi triển lãm này có một số tác phẩm của các bậc thầy tham gia. Hân Nhi muốn xem để học hỏi. Cô nhìn quanh, thấy đối diện có một bóng dáng quen thuộc từ từ đi về phía mình. Hân Nhi sửng sốt "Anh ấy cũng tới."
Edit: Sóc Là Ta
Lúc Hân Nhi dọn dẹp đến tạp chí sưu tập áo cưới, vốn tưởng rằng có hi vọng, nhà thiết kế bao giờ cũng có chút mê mẩn với trang phục, hơn nữa Hân Nhi hoàn toàn không đặt những thứ này cùng chung một chỗ. Nhưng điều Âu Dương Thần không nghĩ tới chính là Hân Nhi đưa quyển tạp chí này cho các cô y tá, vì cho rằng do cô y tá nào đó bỏ quên ở chỗ này và tốt bụng trả lại cho họ. Những việc này, không thể nghi ngờ là khiến Âu Dương Thần càng thêm tức giận, thầm rủa Trình Sơn đưa ra chủ ý thật tồi tệ.
Lúc này Âu Dương Thần như một con sư tử đang nổi giận, chỉ có mỗi việc cầu hôn mà khó như thế sao?
Anh mặc kệ. Bất cứ giá nào, Âu Dương Thần quyết tâm chờ khi Tuyết Nhi quay trở lại, sẽ trực tiếp nói lời cầu hôn với cô, không cần phiền phức như vậy, dù sao thì Tuyết Nhi cũng đã đeo nhẫn anh tặng rồi, đồng nghĩa với việc Tuyết Nhi đã đồng ý rồi nhưng gần đây Tuyết Nhi có chút kì lạ, giống như có chút gì đó xa cách, dường như không nói lên được, hai hôm nay thì tốt hơn rồi, cuối cùng Tuyết Nhi có đồng ý hay không? Âu Dương Thần tự mình phiền não.
Trong lúc Âu Dương Thần đang buồn rầu, anh nghe phía bên ngoài có tiếng giày bước vào , nghĩ chắc là Tuyết Nhi đã trở về, Âu Dương Thần dũng cảm nghĩ đến hạnh phúc của mình, lớn tiếng nói ra. Vội cầm lấy bó hồng dưới sàn.
Truyện của diễn đ)àn Lê-Quý-Đôn
"Tuyết Nhi, gả cho anh nhé." Âu Dương Thần ôm bó hoa hồng lớn tiếng nói, người đang bước tới đột ngột dừng lại, đột nhiên có một loại cảm giác đại họa ập đến, không nên a không nên, tại sao lúc nào mình cũng gặp xui xẻo như vậy? Ngoài đường va phải Hân Nhi, nhìn trên tay cô ấy có nhẫn kim cương, Trình Sơn lầm tưởng rằng đại ca đã thành công, nên muốn đi cùng Hân Nhi tới phòng bệnh chúc mừng anh họ, đương nhiên việc quan trọng nhất vẫn là lĩnh thưởng, nhưng ai biết bây giờ là tình huống gì? Hiện tại Trình Sơn cảm thấy tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Hân Nhi đứng sau Trình Sơn vô tình nghe được lời cầu hôn của Âu Dương Thần, bất chợt dừng lại, lập tức có hơi xúc động, nghĩ đến những thứ kia là do Âu Dương Thần vì cô mà chuẩn bị, thế nhưng,,,,,,,, sắc mặt Âu Dương Thần thật kì lạ. Nhất thời cô im lặng suy nghĩ, những quyển tạp chí đầy bụi bẩn đã được ai đó xử lý, có lẽ vì thế mà cô không tìm được chủ nhân của nó, nghĩ đến Âu dương Thần vì mình mà chuẩn bị những thứ này, Hân Nhi đỏ mặt, cảm thấy ngại ngùng, e thẹn.
Âu Dương Thần dời hoa hồng đang ngăn tầm nhìn của mình, chăm chú nhìn người đứng ở cửa, mắt dường như muốn lồi ra sau, làm sao có thể là nó, Tuyết Nhi đâu. Lúc này Âu Dương Thần đã không chỉ là tức giận, nhiều hơn là xấu hổ. Lần đầu tiên trong đời anh cầu hôn, lại chính là với người em họ miệng còn hôi sữa của anh, nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy của mình bị nó nhìn thấy, Âu Dương Thần thực sự muốn trực tiếp giết chết người em họ này, đây tuyệt đối là chuyện làm mất mặt nhất trong cuộc đời Âu Dương Thần,,,, chuyện duy nhất.
"Ặc, anh họ, ha ha." Trình Sơn thấy Âu Dương Thần trước mắt muốn giệt trừ mình, thật hận không thể lập tức biến mất, hoặc không thì đập đầu vào đá cho hôn mê bất tỉnh đi, cũng tốt hơn nhiều so với tình hình thực tế trước mắt, nhưng bây giờ chân hắn đột nhiên nặng như đeo chì, không thể nhấc lên được, không còn cách nào khác, Âu Dương Thần thật quá mạnh mẽ rồi, "Em còn có việc, đi trước." Trình Sơn còn chưa nói xong câu đã lập tức biến mất trong tầm mắt của Âu Dương Thần, ánh mắt này có cường độ cao có thể chèn ép đối phương làm cho người ta hít thở không thông.
"Mẹ nó." Âu Dương Thần hung hăng la to, nện bó hoa hồng xuống nền gạch.
Hân Nhi ngượng ngập bước đến, nhặt bó hoa hồng lên."Không phải anh muốn tặng bó hoa này cho em ư, sao lại ném cho thổ địa công công thế này?"
Âu Dương Thần ngẩng đầu lên xem, nhìn Hân Nhi trước mặt, anh có chút kinh ngạc, cô tới đây lúc nào.
"Được rồi." Hân Nhi nhẹ giọng nói một câu.
Âu Dương Thần sững sờ, đây là ý gì.
Một giây
Hai giây
Ba giây
Hân nhi có chút gấp gáp, mình cũng đồng ý rồi, tại sao Thần không phản ứng gì.
"Cái gì được?" Vốn tưởng rằng Âu Dương Thần phản ứng kịp, nhưng không ngờ hắn lại nói ra câu nghi vấn như vậy.
"Em rút lại lời nói, em không muốn lấy chồng nữa." Hân Nhi có chút buồn buồn nói.
Giờ Âu Dương Thần mới biết Hân Nhi nói là chuyện cầu hôn, kéo Hân Nhi qua, cậy thế ôm cô vào trong ngực, "Đồng ý rồi, không được đổi ý. Từ nay về sau em là của anh." Âu Dương Thần ngang ngạnh nói, giọng nói kia tuy rằng cường thế, nhưng ánh mắt dịu dàng muốn chảy ra nước luôn.
"Ừm, buông em ra, Thần, tay anh còn chưa khỏi mà?" Hân Nhi nhớ tới tay bị thương của Âu Dương Thần vẫn còn chưa khỏi, lập tức muốn lui ra, nhưng ai biết Âu Dương Thần lại ôm chặt hơn "Không sao, nếu như ngay cả vợ còn ôm không được, tay anh còn có ích lợi gì nữa."
"Ừ." Hân Nhi cũng không dám lộn xộn nữa, rất sợ làm động vết thương của Âu Dương Thần, làm vết thương xấu hơn, liền ngoan ngoãn đứng yên trong lòng Âu Dương Thần.
Hân Nhi cao cm nhưng mà đứng cùng Âu Dương Thần cao cm thì vẫn thuộc loại nhỏ nhắn, cho dù mang giày cao gót, cũng biết chỉ đến bả vai Âu Dương Thần, nhưng vẫn đặc biệt xứng đôi. Âu Dương Thần ôm Hân Nhi, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người Hân Nhi, vì Hân Nhi vốn không thích sử dụng nước hoa, chính là cảm giác tươi mát thanh nhã mà Âu Dương Thần cực kỳ yêu thích. Nếu không phải bây giờ điều kiện không cho phép, cũng không muốn làm Tuyết Nhi sợ, Âu Dương Thần thực sự rất muốn nhấm nháp Tuyết Nhi ngọt ngào một lần nữa, ngoại trừ lần trước khi Tuyết Nhi bị hạ dược, Âu Dương Thần chưa từng chạm qua Tuyết Nhi, bây giờ Tuyết Nhi đã đồng ý với mình, Âu Dương Thần hận không thể dẫn Tuyết Nhi đi lấy giấy đăng ký kết hôn luôn.
"Tuyết Nhi, ngày mai anh dẫn em đi đến một nơi." Âu Dương Thần đột nhiên nói.
"À, ngày mai, nhưng ngày mai là trình diễn thời trang, em nhất định phải tham dự." Hân Nhi không biết chỗ trong miệng Âu Dương Thần nói là ở đâu? Nhưng nếu như ngày mai cô không bận tham dự, cô thật sự muốn đi cùng với Âu Dương Thần .
"Không sao, vậy anh chờ em tham gia buổi trình diễn thời trang xong rồi đi" Mặc dù hơi thất vọng, nhưng Âu Dương nghĩ như vậy thì có nhiều thời gian hơn, cố gắng nhịn thêm ngày nữa, một ngày,,,,,
Triển lãm thời trang Paris.
Bên trong hội trường tập hợp tất cả tinh anh trong giới thời trang trên khắp thế giới, đây xứng đáng với tên bữa tiệc thời trang, nhưng bữa tiệc thời trang năm nay xuất hiện người mới nhiều chủ yếu là những nghiệp dư đồng trang lứa, ... những người này thích giao lưu với các ngôi sao lớn, không ngại trò chuyện với giới đại sư và chủ tịch tổ chức cuộc thi này.
Hôm nay Hân Nhi mặc áo trắng cùng với chiếc váy màu bạc. Cô mặc bộ này trông có vẻ đơn giản không giống nhà thiết kế chút nào, những nhà thiết kế khác thường chọn cho họ những bộ trang phục tỉ mỉ, hoặc dày công làm theo yêu cầu, chỉ có Hân Nhi cực kỳ tùy ý lấy một bộ trang phục nào đó trong tủ đồ của mình. Với Hân Nhi mà nói cô đến đây để xem trình diễn thiết kế chứ không phải đến vì muốn xinh đẹp, hơn nữa cô đã hẹn với Âu Dương Thần rằng kết thúc buổi trình diễn, thì đi tìm anh, theo anh tới chỗ kia.
"oh. Mark, nice¬ to meet y¬ou "
"Me too." Hai người bước tới ôm xã giao như những người ở phương Tây. Có thể thấy được quan hệ giữa hai người này cũng không tệ.
"Anh đã gặp Daisy chưa? Nghe nói hôm nay cô ấy cũng đến tham dự.” Đối với Mark, Daisy là người thần bí, trong cuộc thi lần trước cô đột nhiên thắng giải quán quân với tác phẩm Queen làm cho giới thiết kế đều biết cô, nhưng chưa ai nhìn thấy dung mạo của cô. Có người nói Daisy tướng mạo xấu xí, trang phục quê mùa, có người nói Daisy là bậc thầy trong giới thiết kế, lại có người xem cô như Thần Thánh, có dung nhan đẹp tuyệt trần, khí chất cao quý, còn có người lại nói Daisy đoạt được giải quán quân là do cô may mắn, nói chung rất nhiều lời đồn đại.
"Chưa gặp, rốt cuộc Daisy mà anh nói là nhân vật nào, nghe nói hôm nay rất nhiều người vì muốn thấy cô ấy mà đến, ngay cả Lưu Phàm cũng vậy. Thật không hiểu không phải là nữ hoàng thì có gì đặc biệt hơn người.” An Khả nói một cách khinh thường, lần trước vốn An Khả chuẩn bị rất đầy đủ, tưởng rằng giải đó sẽ là của mình, không ngờ tự nhiên xuất hiện Daisy, vì thế An Khả ôm hận trong lòng.
"Lưu Phàm đến rồi, tôi tới chỗ anh ta một lát đây.” Mark không phải là không biết cô ta bất mãn với Daisy nhưng chuyện phụ nữ đấu tranh thì hắn nên tránh xa, với lại hắn cũng thích Lưu Phàm, mặc dù Mark và Lưu Phàm không phải quen thân, nhưng cũng thuộc loại nói chuyện rồi làm bạn bè, đối với Lưu Phàm, Mark rất có cảm tình.
An Khả thấy Mark đi tìm Lưu Phàm, tự nhiên nghĩ muốn đi theo, An Khả vẫn rất thích Lưu Phàm, thầm nghĩ Lưu Phàm tài giỏi như vậy có thể cùng mình nên duyên rất xứng đôi, hơn nữa cũng được mọi người ủng hộ. Cô ta tin chắc chắn Lưu Phàm cũng sẽ thích mình.
Hân Nhi không tham gia trong cuộc thảo luận của mọi người, cô chú tâm thưởng thức các tác phẩm thiết kế của bậc thầy, buổi triển lãm này có một số tác phẩm của các bậc thầy tham gia. Hân Nhi muốn xem để học hỏi. Cô nhìn quanh, thấy đối diện có một bóng dáng quen thuộc từ từ đi về phía mình. Hân Nhi sửng sốt "Anh ấy cũng tới."
Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh - Chapter 69
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Sóc Là Ta
Lúc Hân Nhi dọn dẹp đến tạp chí sưu tập áo cưới, vốn tưởng rằng có hi vọng, nhà thiết kế bao giờ cũng có chút mê mẩn với trang phục, hơn nữa Hân Nhi hoàn toàn không đặt những thứ này cùng chung một chỗ. Nhưng điều Âu Dương Thần không nghĩ tới chính là Hân Nhi đưa quyển tạp chí này cho các cô y tá, vì cho rằng do cô y tá nào đó bỏ quên ở chỗ này và tốt bụng trả lại cho họ. Những việc này, không thể nghi ngờ là khiến Âu Dương Thần càng thêm tức giận, thầm rủa Trình Sơn đưa ra chủ ý thật tồi tệ.
Lúc này Âu Dương Thần như một con sư tử đang nổi giận, chỉ có mỗi việc cầu hôn mà khó như thế sao?
Anh mặc kệ. Bất cứ giá nào, Âu Dương Thần quyết tâm chờ khi Tuyết Nhi quay trở lại, sẽ trực tiếp nói lời cầu hôn với cô, không cần phiền phức như vậy, dù sao thì Tuyết Nhi cũng đã đeo nhẫn anh tặng rồi, đồng nghĩa với việc Tuyết Nhi đã đồng ý rồi nhưng gần đây Tuyết Nhi có chút kì lạ, giống như có chút gì đó xa cách, dường như không nói lên được, hai hôm nay thì tốt hơn rồi, cuối cùng Tuyết Nhi có đồng ý hay không? Âu Dương Thần tự mình phiền não.
Trong lúc Âu Dương Thần đang buồn rầu, anh nghe phía bên ngoài có tiếng giày bước vào , nghĩ chắc là Tuyết Nhi đã trở về, Âu Dương Thần dũng cảm nghĩ đến hạnh phúc của mình, lớn tiếng nói ra. Vội cầm lấy bó hồng dưới sàn.
Truyện của diễn đ)àn Lê-Quý-Đôn
"Tuyết Nhi, gả cho anh nhé." Âu Dương Thần ôm bó hoa hồng lớn tiếng nói, người đang bước tới đột ngột dừng lại, đột nhiên có một loại cảm giác đại họa ập đến, không nên a không nên, tại sao lúc nào mình cũng gặp xui xẻo như vậy? Ngoài đường va phải Hân Nhi, nhìn trên tay cô ấy có nhẫn kim cương, Trình Sơn lầm tưởng rằng đại ca đã thành công, nên muốn đi cùng Hân Nhi tới phòng bệnh chúc mừng anh họ, đương nhiên việc quan trọng nhất vẫn là lĩnh thưởng, nhưng ai biết bây giờ là tình huống gì? Hiện tại Trình Sơn cảm thấy tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Hân Nhi đứng sau Trình Sơn vô tình nghe được lời cầu hôn của Âu Dương Thần, bất chợt dừng lại, lập tức có hơi xúc động, nghĩ đến những thứ kia là do Âu Dương Thần vì cô mà chuẩn bị, thế nhưng,,,,,,,, sắc mặt Âu Dương Thần thật kì lạ. Nhất thời cô im lặng suy nghĩ, những quyển tạp chí đầy bụi bẩn đã được ai đó xử lý, có lẽ vì thế mà cô không tìm được chủ nhân của nó, nghĩ đến Âu dương Thần vì mình mà chuẩn bị những thứ này, Hân Nhi đỏ mặt, cảm thấy ngại ngùng, e thẹn.
Âu Dương Thần dời hoa hồng đang ngăn tầm nhìn của mình, chăm chú nhìn người đứng ở cửa, mắt dường như muốn lồi ra sau, làm sao có thể là nó, Tuyết Nhi đâu. Lúc này Âu Dương Thần đã không chỉ là tức giận, nhiều hơn là xấu hổ. Lần đầu tiên trong đời anh cầu hôn, lại chính là với người em họ miệng còn hôi sữa của anh, nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy của mình bị nó nhìn thấy, Âu Dương Thần thực sự muốn trực tiếp giết chết người em họ này, đây tuyệt đối là chuyện làm mất mặt nhất trong cuộc đời Âu Dương Thần,,,, chuyện duy nhất.
"Ặc, anh họ, ha ha." Trình Sơn thấy Âu Dương Thần trước mắt muốn giệt trừ mình, thật hận không thể lập tức biến mất, hoặc không thì đập đầu vào đá cho hôn mê bất tỉnh đi, cũng tốt hơn nhiều so với tình hình thực tế trước mắt, nhưng bây giờ chân hắn đột nhiên nặng như đeo chì, không thể nhấc lên được, không còn cách nào khác, Âu Dương Thần thật quá mạnh mẽ rồi, "Em còn có việc, đi trước." Trình Sơn còn chưa nói xong câu đã lập tức biến mất trong tầm mắt của Âu Dương Thần, ánh mắt này có cường độ cao có thể chèn ép đối phương làm cho người ta hít thở không thông.
"Mẹ nó." Âu Dương Thần hung hăng la to, nện bó hoa hồng xuống nền gạch.
Hân Nhi ngượng ngập bước đến, nhặt bó hoa hồng lên."Không phải anh muốn tặng bó hoa này cho em ư, sao lại ném cho thổ địa công công thế này?"
Âu Dương Thần ngẩng đầu lên xem, nhìn Hân Nhi trước mặt, anh có chút kinh ngạc, cô tới đây lúc nào.
"Được rồi." Hân Nhi nhẹ giọng nói một câu.
Âu Dương Thần sững sờ, đây là ý gì.
Một giây
Hai giây
Ba giây
Hân nhi có chút gấp gáp, mình cũng đồng ý rồi, tại sao Thần không phản ứng gì.
"Cái gì được?" Vốn tưởng rằng Âu Dương Thần phản ứng kịp, nhưng không ngờ hắn lại nói ra câu nghi vấn như vậy.
"Em rút lại lời nói, em không muốn lấy chồng nữa." Hân Nhi có chút buồn buồn nói.
Giờ Âu Dương Thần mới biết Hân Nhi nói là chuyện cầu hôn, kéo Hân Nhi qua, cậy thế ôm cô vào trong ngực, "Đồng ý rồi, không được đổi ý. Từ nay về sau em là của anh." Âu Dương Thần ngang ngạnh nói, giọng nói kia tuy rằng cường thế, nhưng ánh mắt dịu dàng muốn chảy ra nước luôn.
"Ừm, buông em ra, Thần, tay anh còn chưa khỏi mà?" Hân Nhi nhớ tới tay bị thương của Âu Dương Thần vẫn còn chưa khỏi, lập tức muốn lui ra, nhưng ai biết Âu Dương Thần lại ôm chặt hơn "Không sao, nếu như ngay cả vợ còn ôm không được, tay anh còn có ích lợi gì nữa."
"Ừ." Hân Nhi cũng không dám lộn xộn nữa, rất sợ làm động vết thương của Âu Dương Thần, làm vết thương xấu hơn, liền ngoan ngoãn đứng yên trong lòng Âu Dương Thần.
Hân Nhi cao 168cm nhưng mà đứng cùng Âu Dương Thần cao 188cm thì vẫn thuộc loại nhỏ nhắn, cho dù mang giày cao gót, cũng biết chỉ đến bả vai Âu Dương Thần, nhưng vẫn đặc biệt xứng đôi. Âu Dương Thần ôm Hân Nhi, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người Hân Nhi, vì Hân Nhi vốn không thích sử dụng nước hoa, chính là cảm giác tươi mát thanh nhã mà Âu Dương Thần cực kỳ yêu thích. Nếu không phải bây giờ điều kiện không cho phép, cũng không muốn làm Tuyết Nhi sợ, Âu Dương Thần thực sự rất muốn nhấm nháp Tuyết Nhi ngọt ngào một lần nữa, ngoại trừ lần trước khi Tuyết Nhi bị hạ dược, Âu Dương Thần chưa từng chạm qua Tuyết Nhi, bây giờ Tuyết Nhi đã đồng ý với mình, Âu Dương Thần hận không thể dẫn Tuyết Nhi đi lấy giấy đăng ký kết hôn luôn.
"Tuyết Nhi, ngày mai anh dẫn em đi đến một nơi." Âu Dương Thần đột nhiên nói.
"À, ngày mai, nhưng ngày mai là trình diễn thời trang, em nhất định phải tham dự." Hân Nhi không biết chỗ trong miệng Âu Dương Thần nói là ở đâu? Nhưng nếu như ngày mai cô không bận tham dự, cô thật sự muốn đi cùng với Âu Dương Thần .
"Không sao, vậy anh chờ em tham gia buổi trình diễn thời trang xong rồi đi" Mặc dù hơi thất vọng, nhưng Âu Dương nghĩ như vậy thì có nhiều thời gian hơn, cố gắng nhịn thêm ngày nữa, một ngày,,,,,
Triển lãm thời trang Paris.
Bên trong hội trường tập hợp tất cả tinh anh trong giới thời trang trên khắp thế giới, đây xứng đáng với tên bữa tiệc thời trang, nhưng bữa tiệc thời trang năm nay xuất hiện người mới nhiều chủ yếu là những nghiệp dư đồng trang lứa, ... những người này thích giao lưu với các ngôi sao lớn, không ngại trò chuyện với giới đại sư và chủ tịch tổ chức cuộc thi này.
Hôm nay Hân Nhi mặc áo trắng cùng với chiếc váy màu bạc. Cô mặc bộ này trông có vẻ đơn giản không giống nhà thiết kế chút nào, những nhà thiết kế khác thường chọn cho họ những bộ trang phục tỉ mỉ, hoặc dày công làm theo yêu cầu, chỉ có Hân Nhi cực kỳ tùy ý lấy một bộ trang phục nào đó trong tủ đồ của mình. Với Hân Nhi mà nói cô đến đây để xem trình diễn thiết kế chứ không phải đến vì muốn xinh đẹp, hơn nữa cô đã hẹn với Âu Dương Thần rằng kết thúc buổi trình diễn, thì đi tìm anh, theo anh tới chỗ kia.
"oh. Mark, nice¬ to meet y¬ou "
"Me too." Hai người bước tới ôm xã giao như những người ở phương Tây. Có thể thấy được quan hệ giữa hai người này cũng không tệ.
"Anh đã gặp Daisy chưa? Nghe nói hôm nay cô ấy cũng đến tham dự.” Đối với Mark, Daisy là người thần bí, trong cuộc thi lần trước cô đột nhiên thắng giải quán quân với tác phẩm Queen làm cho giới thiết kế đều biết cô, nhưng chưa ai nhìn thấy dung mạo của cô. Có người nói Daisy tướng mạo xấu xí, trang phục quê mùa, có người nói Daisy là bậc thầy trong giới thiết kế, lại có người xem cô như Thần Thánh, có dung nhan đẹp tuyệt trần, khí chất cao quý, còn có người lại nói Daisy đoạt được giải quán quân là do cô may mắn, nói chung rất nhiều lời đồn đại.
"Chưa gặp, rốt cuộc Daisy mà anh nói là nhân vật nào, nghe nói hôm nay rất nhiều người vì muốn thấy cô ấy mà đến, ngay cả Lưu Phàm cũng vậy. Thật không hiểu không phải là nữ hoàng thì có gì đặc biệt hơn người.” An Khả nói một cách khinh thường, lần trước vốn An Khả chuẩn bị rất đầy đủ, tưởng rằng giải đó sẽ là của mình, không ngờ tự nhiên xuất hiện Daisy, vì thế An Khả ôm hận trong lòng.
"Lưu Phàm đến rồi, tôi tới chỗ anh ta một lát đây.” Mark không phải là không biết cô ta bất mãn với Daisy nhưng chuyện phụ nữ đấu tranh thì hắn nên tránh xa, với lại hắn cũng thích Lưu Phàm, mặc dù Mark và Lưu Phàm không phải quen thân, nhưng cũng thuộc loại nói chuyện rồi làm bạn bè, đối với Lưu Phàm, Mark rất có cảm tình.
An Khả thấy Mark đi tìm Lưu Phàm, tự nhiên nghĩ muốn đi theo, An Khả vẫn rất thích Lưu Phàm, thầm nghĩ Lưu Phàm tài giỏi như vậy có thể cùng mình nên duyên rất xứng đôi, hơn nữa cũng được mọi người ủng hộ. Cô ta tin chắc chắn Lưu Phàm cũng sẽ thích mình.
Hân Nhi không tham gia trong cuộc thảo luận của mọi người, cô chú tâm thưởng thức các tác phẩm thiết kế của bậc thầy, buổi triển lãm này có một số tác phẩm của các bậc thầy tham gia. Hân Nhi muốn xem để học hỏi. Cô nhìn quanh, thấy đối diện có một bóng dáng quen thuộc từ từ đi về phía mình. Hân Nhi sửng sốt "Anh ấy cũng tới."