"Thần, công ty có việc gấp sao?" Hân Nhi mới vừa nghe được loáng thoáng Âu Dương Thần nhận một cú điện thoại hình như là một cuộc điện thoại khẩn cấp. Thần vắng mặt đã lâu, bỏ lại nhiều việc ở công ty như vậy, Hân Nhi cảm thấy có chút áy náy, vì bây giờ cô đã là vợ của Âu Dương Thần, mà lại không có cách gì chia sẻ công việc ở công ty với Âu Dương Thần, , , , , , ,
"Đứa ngốc, không có chuyện gì cả, em không tin tài năng của chồng em như vậy sao?" Âu Dương Thần quay lại, cưng chìu nhìn Hân Nhi với đôi mắt say đắm yêu chiều như một vịnh suối nước.
"Thần, chúng ta về thôi, em muốn về nhà." Hân Nhi mở lời nói, mấy ngày qua cô và Thần du ngoạn rất nhiều địa điểm du lịch của Ái Nhĩ Lan, như vậy là đủ rồi, còn có nhiều việc quan trọng hơn cần giải quyết. Đàn ông lúc này nên lấy sự nghiệp làm trọng, chẳng lẽ cứ quan tâm, săn sóc đến vợ của mình thôi sao, Hân Nhi trong lòng thầm nghĩ.
"Được." Âu Dương Thần tiến đến ôm Hân Nhi vào lòng, trong lòng Hân Nhi nghĩ gì làm sao anh không hiểu chứ, cưới được người vợ như thế này, anh còn bận tâm điều gì nữa.
"Ừ."
Vì vậy hai người vui vẻ ôm nhau mà không hề bận tâm gì, lên đường trở về đất nước, có điều đầu tiên Hân Nhi và Âu Dương Thần vẫn nên trở về Paris, vì lúc trước Âu Dương Thần định dẫn Hân Nhi đi Ireland, nhưng hành lý và điện thoại của Hân Nhi đều ở Paris, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc Diệp Phi điện thoại nhiều lần như vậy mà cũng không thể liên lạc được với Hân Nhi.San San cũng gọi điện cho Hân Nhi mấy lần, vì đã từng nói cho Diệp Phi Tuyết số điện thoại của Tuyết Nhi, nên San San thấy áy náy, cảm thấy mình vẫn nên nói với Tuyết Nhi chuyện này, nhưng cô gọi mãi vẫn không thấy Tuyết Nhi bắt máy, làm San San càng ngày càng lo lắng hơn nữa.
Vừa mở điện thoại thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, chưa biết tin tức gì, Hân Nhi ngạc nhiên khi nhìn thấy tin nhắn của Diệp Phi, Hân Nhi thầm nhủ trong lòng, cô nên tìm Phi ca ca nói chuyện một chút, hôn lễ giữa mình và Thần cũng phải thông báo với anh Phi một tiếng, dù sao anh Phi cũng là ân nhân cứu mạng của mình, hơn nữa lại như là anh trai, hơn hai năm qua, anh trai đối xử với mình thật tốt, luôn yêu mến và quan tâm, khiến Hân Nhi cảm nhận thế nào là tình thân, vì có anh Phi nên cuộc sống của cô hoàn toàn thay đổi, cô được học rất nhiều thứ mà lúc trước dù có nằm mơ cô cũng dám nghĩ đến mình sẽ được học, có thể nói Diệp Phi chính là ân nhân cứu mạng Hân Nhi, không chỉ cứu mạng Hân Nhi, mà anh còn cứu được tâm tình như đã chết của cô. Cũng vì vậy mà lúc đó cô gặp được người đàn ông quan trọng hơn cả tính mạng của mình. . . . . . Âu Dương Thần.
"Thần, công ty có việc gấp, anh đến công ty trước đi, em muốn đi tìm San San." Vừa xuống máy bay, Hân Nhi liền quay lại phía Âu Dương Thần mà nói, chắc chắn Âu thị đang có việc rất khẩn cấp. Nếu không Âu Dương Thần đâu có vừa ngồi trên máy bay vừa xem tài liệu mà không cần nghỉ ngơi gì chứ.
"Được, để anh kêu tài xế chở em đi, nghe lời anh, anh về công ty trước." Âu Dương Thần cũng không từ chối đề nghị của Hân Nhi, dù sao công ty quả thật có việc gấp cần được giải quyết ngay lập tức, nhưng Âu Dương Thần vẫn kiên quyết kêu tài xế đưa vợ mình đi, nếu không dù có làm gì anh cũng không yên lòng.
"Dạ, anh đi đường cẩn thận."
Âu Dương Thần hôn nhẹ lên trán Hân Nhi một cái, sau đó liền rời bước đi trước.
Nhìn bóng lưng Âu Dương Thần xa dần, trong lòng Hân Nhi có chút không muốn, có lẽ do cảm giác tân hôn chăng, người đàn ông xuất sắc như thế bây giờ đã là của mình rồi, Hân Nhi có cảm giác không thực tế.
Hân Nhi lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của San San.
"A, bảo bối Tuyết Nhi, là cậu sao? Cậu đang ở đâu vậy? Sao giờ mới trả lời điện thoại của mình thế, mình rất lo lắng cho cậu đó." Điện thoại vừa thông, giọng của San San ríu rít vọng lại, dạo này không nghe tiếng của San San, Hân Nhi quả thật có chút không quen, giờ vừa nghe tiếng San San, cô thoáng mỉm cười mà không biết nụ cười ấy làm mê hoặc lòng người.
"San San, tại hạ xuất ngoại rồi, giờ tại hạ mới vừa xuống máy bay đấy. Không biết Bệ hạ có gì dạy bảo đây?" Hân Nhi cười trêu nói.
"Lại thế nữa, tiện nhân này, thế mà lại dám bỏ trẫm, cùng tổng giám đốc đi ân ân ái ái sao. Thật quá đáng mà."
"Thưa bệ hạ, nô tỳ biết sai rồi, không biết giờ bệ hạ có rảnh không, nô tỳ có thể vinh hạnh mời bệ hạ uống cà phê không?"
"Vậy được, trẫm miễn lễ, ân chuẩn cho ngươi." San San nói xong, tự mình cười ha ha, rất là phóng khoáng, không để ý ánh mắt của mọi người đang nhìn cô.
Hân Nhi nói địa chỉ gặp San San với tài xế, đối với người bạn thân này, Hân Nhi nhớ rõ, lúc ở Ái Nhĩ Lan, thấy có rất nhiều thứ không biết San San có thích hay không, nhưng cũng mua về một ít làm quà tặng cho San San.
Tập đoàn Lâm Thị
"Thưa Chủ tịch, nghe nói Âu tổng đã về, đầu tiên chúng ta nên làm gì ?" Tổng giám đốc Tài vụ thận trọng nói.
Ngay khi nghe tin Âu Dương Thần trở về, Lâm Sơn có chút mừng rỡ, nhưng sau đó cũng lo lắng, vì cho dù Âu Dương Thần trở lại, ông ta cũng không dám chạy thẳng đến chỗ Âu Tổng đòi nợ, dù hắn có mười lá gan cũng chưa chắc dám làm chuyện này, nhưng thật sự hắn đang rất cần tiền, hắn không chống đỡ nổi nữa, giờ hắn nên làm như thế nào mới tốt đây chứ ? Đang lúc Lâm Sơn mặt nhăn mày nhó, có tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào." Giọng của Lâm Sơn rất uy nghiêm, nhưng hiện giờ tính khí của hắn thật sự không tốt chút nào.
"Thưa Chủ tịch, Tổng thư kí bên Âu thị gọi điện thoại báo, Âu tổng trở về, đã ký phê duyệt văn kiện, tiền cũng đã được gửi vào tài khoản rồi, họ mời chúng ta kiểm tra và xác nhận. Tôi đã kiểm tra qua, đích xác là 50 ức(1)."
(1) : Một ức tiếng Hoa là 100 triệu
"Thật không? Tốt quá rồi." Tổng giám đốc tài vụ không khỏi kêu lên, ông và chủ tịch trước đó còn đang rầu rỉ vì chuyện tài chính, thì giờ vấn đề khó khăn nhất cũng đã được giải quyết một cách dễ dàng.
Lúc này vẻ mặt Lâm Sơn giãn ra, lộ vẻ vui mừng, hiểu rằng Tổng giám đốc cao quý như Âu Dương Thần đây làm sao có thể là người không trả tiền cho hắn chứ ? Lần này thật sự tốt rồi, vấn đề khó khăn này cũng sẽ được giải quyết nhanh chóng thôi. Lâm Sơn hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng tột đỉnh, mà không ý thức được mối nguy hiểm thật sự đang từng bước tiến gần về phía mình.
"Trước tiên nhanh chóng rút tiền chuyển qua cho Phil." Lâm Sơn vui vẻ nói, sắc mặt tràn đầy ý cười khiến người khác nhìn không khỏi lạnh người, trong lòng Lâm Sơn chỉ muốn trả hết nợ, hắn nhất định phải khoe khoang với Phil, nhưng hắn là một người thù dai, nhớ lại việc Chu Lập lần trước cố tình không dàn xếp ổn thỏa cho hắn, còn khiến hắn tốn không ít tiền để mua chuộc, thật là không có mắt nhìn người, hắn chính là công ty được hợp tác với Âu Thị, vậy mà lại không cho hắn sĩ diện như vậy, hừ,,,
"Thần, công ty có việc gấp sao?" Hân Nhi mới vừa nghe được loáng thoáng Âu Dương Thần nhận một cú điện thoại hình như là một cuộc điện thoại khẩn cấp. Thần vắng mặt đã lâu, bỏ lại nhiều việc ở công ty như vậy, Hân Nhi cảm thấy có chút áy náy, vì bây giờ cô đã là vợ của Âu Dương Thần, mà lại không có cách gì chia sẻ công việc ở công ty với Âu Dương Thần, , , , , , ,
"Đứa ngốc, không có chuyện gì cả, em không tin tài năng của chồng em như vậy sao?" Âu Dương Thần quay lại, cưng chìu nhìn Hân Nhi với đôi mắt say đắm yêu chiều như một vịnh suối nước.
"Thần, chúng ta về thôi, em muốn về nhà." Hân Nhi mở lời nói, mấy ngày qua cô và Thần du ngoạn rất nhiều địa điểm du lịch của Ái Nhĩ Lan, như vậy là đủ rồi, còn có nhiều việc quan trọng hơn cần giải quyết. Đàn ông lúc này nên lấy sự nghiệp làm trọng, chẳng lẽ cứ quan tâm, săn sóc đến vợ của mình thôi sao, Hân Nhi trong lòng thầm nghĩ.
"Được." Âu Dương Thần tiến đến ôm Hân Nhi vào lòng, trong lòng Hân Nhi nghĩ gì làm sao anh không hiểu chứ, cưới được người vợ như thế này, anh còn bận tâm điều gì nữa.
"Ừ."
Vì vậy hai người vui vẻ ôm nhau mà không hề bận tâm gì, lên đường trở về đất nước, có điều đầu tiên Hân Nhi và Âu Dương Thần vẫn nên trở về Paris, vì lúc trước Âu Dương Thần định dẫn Hân Nhi đi Ireland, nhưng hành lý và điện thoại của Hân Nhi đều ở Paris, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc Diệp Phi điện thoại nhiều lần như vậy mà cũng không thể liên lạc được với Hân Nhi.San San cũng gọi điện cho Hân Nhi mấy lần, vì đã từng nói cho Diệp Phi Tuyết số điện thoại của Tuyết Nhi, nên San San thấy áy náy, cảm thấy mình vẫn nên nói với Tuyết Nhi chuyện này, nhưng cô gọi mãi vẫn không thấy Tuyết Nhi bắt máy, làm San San càng ngày càng lo lắng hơn nữa.
Vừa mở điện thoại thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, chưa biết tin tức gì, Hân Nhi ngạc nhiên khi nhìn thấy tin nhắn của Diệp Phi, Hân Nhi thầm nhủ trong lòng, cô nên tìm Phi ca ca nói chuyện một chút, hôn lễ giữa mình và Thần cũng phải thông báo với anh Phi một tiếng, dù sao anh Phi cũng là ân nhân cứu mạng của mình, hơn nữa lại như là anh trai, hơn hai năm qua, anh trai đối xử với mình thật tốt, luôn yêu mến và quan tâm, khiến Hân Nhi cảm nhận thế nào là tình thân, vì có anh Phi nên cuộc sống của cô hoàn toàn thay đổi, cô được học rất nhiều thứ mà lúc trước dù có nằm mơ cô cũng dám nghĩ đến mình sẽ được học, có thể nói Diệp Phi chính là ân nhân cứu mạng Hân Nhi, không chỉ cứu mạng Hân Nhi, mà anh còn cứu được tâm tình như đã chết của cô. Cũng vì vậy mà lúc đó cô gặp được người đàn ông quan trọng hơn cả tính mạng của mình. . . . . . Âu Dương Thần.
"Thần, công ty có việc gấp, anh đến công ty trước đi, em muốn đi tìm San San." Vừa xuống máy bay, Hân Nhi liền quay lại phía Âu Dương Thần mà nói, chắc chắn Âu thị đang có việc rất khẩn cấp. Nếu không Âu Dương Thần đâu có vừa ngồi trên máy bay vừa xem tài liệu mà không cần nghỉ ngơi gì chứ.
"Được, để anh kêu tài xế chở em đi, nghe lời anh, anh về công ty trước." Âu Dương Thần cũng không từ chối đề nghị của Hân Nhi, dù sao công ty quả thật có việc gấp cần được giải quyết ngay lập tức, nhưng Âu Dương Thần vẫn kiên quyết kêu tài xế đưa vợ mình đi, nếu không dù có làm gì anh cũng không yên lòng.
"Dạ, anh đi đường cẩn thận."
Âu Dương Thần hôn nhẹ lên trán Hân Nhi một cái, sau đó liền rời bước đi trước.
Nhìn bóng lưng Âu Dương Thần xa dần, trong lòng Hân Nhi có chút không muốn, có lẽ do cảm giác tân hôn chăng, người đàn ông xuất sắc như thế bây giờ đã là của mình rồi, Hân Nhi có cảm giác không thực tế.
Hân Nhi lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của San San.
"A, bảo bối Tuyết Nhi, là cậu sao? Cậu đang ở đâu vậy? Sao giờ mới trả lời điện thoại của mình thế, mình rất lo lắng cho cậu đó." Điện thoại vừa thông, giọng của San San ríu rít vọng lại, dạo này không nghe tiếng của San San, Hân Nhi quả thật có chút không quen, giờ vừa nghe tiếng San San, cô thoáng mỉm cười mà không biết nụ cười ấy làm mê hoặc lòng người.
"San San, tại hạ xuất ngoại rồi, giờ tại hạ mới vừa xuống máy bay đấy. Không biết Bệ hạ có gì dạy bảo đây?" Hân Nhi cười trêu nói.
"Lại thế nữa, tiện nhân này, thế mà lại dám bỏ trẫm, cùng tổng giám đốc đi ân ân ái ái sao. Thật quá đáng mà."
"Thưa bệ hạ, nô tỳ biết sai rồi, không biết giờ bệ hạ có rảnh không, nô tỳ có thể vinh hạnh mời bệ hạ uống cà phê không?"
"Vậy được, trẫm miễn lễ, ân chuẩn cho ngươi." San San nói xong, tự mình cười ha ha, rất là phóng khoáng, không để ý ánh mắt của mọi người đang nhìn cô.
Hân Nhi nói địa chỉ gặp San San với tài xế, đối với người bạn thân này, Hân Nhi nhớ rõ, lúc ở Ái Nhĩ Lan, thấy có rất nhiều thứ không biết San San có thích hay không, nhưng cũng mua về một ít làm quà tặng cho San San.
Tập đoàn Lâm Thị
"Thưa Chủ tịch, nghe nói Âu tổng đã về, đầu tiên chúng ta nên làm gì ?" Tổng giám đốc Tài vụ thận trọng nói.
Ngay khi nghe tin Âu Dương Thần trở về, Lâm Sơn có chút mừng rỡ, nhưng sau đó cũng lo lắng, vì cho dù Âu Dương Thần trở lại, ông ta cũng không dám chạy thẳng đến chỗ Âu Tổng đòi nợ, dù hắn có mười lá gan cũng chưa chắc dám làm chuyện này, nhưng thật sự hắn đang rất cần tiền, hắn không chống đỡ nổi nữa, giờ hắn nên làm như thế nào mới tốt đây chứ ? Đang lúc Lâm Sơn mặt nhăn mày nhó, có tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào." Giọng của Lâm Sơn rất uy nghiêm, nhưng hiện giờ tính khí của hắn thật sự không tốt chút nào.
"Thưa Chủ tịch, Tổng thư kí bên Âu thị gọi điện thoại báo, Âu tổng trở về, đã ký phê duyệt văn kiện, tiền cũng đã được gửi vào tài khoản rồi, họ mời chúng ta kiểm tra và xác nhận. Tôi đã kiểm tra qua, đích xác là ức()."
() : Một ức tiếng Hoa là triệu
"Thật không? Tốt quá rồi." Tổng giám đốc tài vụ không khỏi kêu lên, ông và chủ tịch trước đó còn đang rầu rỉ vì chuyện tài chính, thì giờ vấn đề khó khăn nhất cũng đã được giải quyết một cách dễ dàng.
Lúc này vẻ mặt Lâm Sơn giãn ra, lộ vẻ vui mừng, hiểu rằng Tổng giám đốc cao quý như Âu Dương Thần đây làm sao có thể là người không trả tiền cho hắn chứ ? Lần này thật sự tốt rồi, vấn đề khó khăn này cũng sẽ được giải quyết nhanh chóng thôi. Lâm Sơn hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng tột đỉnh, mà không ý thức được mối nguy hiểm thật sự đang từng bước tiến gần về phía mình.
"Trước tiên nhanh chóng rút tiền chuyển qua cho Phil." Lâm Sơn vui vẻ nói, sắc mặt tràn đầy ý cười khiến người khác nhìn không khỏi lạnh người, trong lòng Lâm Sơn chỉ muốn trả hết nợ, hắn nhất định phải khoe khoang với Phil, nhưng hắn là một người thù dai, nhớ lại việc Chu Lập lần trước cố tình không dàn xếp ổn thỏa cho hắn, còn khiến hắn tốn không ít tiền để mua chuộc, thật là không có mắt nhìn người, hắn chính là công ty được hợp tác với Âu Thị, vậy mà lại không cho hắn sĩ diện như vậy, hừ,,,
Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh - Chapter 80
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Thần, công ty có việc gấp sao?" Hân Nhi mới vừa nghe được loáng thoáng Âu Dương Thần nhận một cú điện thoại hình như là một cuộc điện thoại khẩn cấp. Thần vắng mặt đã lâu, bỏ lại nhiều việc ở công ty như vậy, Hân Nhi cảm thấy có chút áy náy, vì bây giờ cô đã là vợ của Âu Dương Thần, mà lại không có cách gì chia sẻ công việc ở công ty với Âu Dương Thần, , , , , , ,
"Đứa ngốc, không có chuyện gì cả, em không tin tài năng của chồng em như vậy sao?" Âu Dương Thần quay lại, cưng chìu nhìn Hân Nhi với đôi mắt say đắm yêu chiều như một vịnh suối nước.
"Thần, chúng ta về thôi, em muốn về nhà." Hân Nhi mở lời nói, mấy ngày qua cô và Thần du ngoạn rất nhiều địa điểm du lịch của Ái Nhĩ Lan, như vậy là đủ rồi, còn có nhiều việc quan trọng hơn cần giải quyết. Đàn ông lúc này nên lấy sự nghiệp làm trọng, chẳng lẽ cứ quan tâm, săn sóc đến vợ của mình thôi sao, Hân Nhi trong lòng thầm nghĩ.
"Được." Âu Dương Thần tiến đến ôm Hân Nhi vào lòng, trong lòng Hân Nhi nghĩ gì làm sao anh không hiểu chứ, cưới được người vợ như thế này, anh còn bận tâm điều gì nữa.
"Ừ."
Vì vậy hai người vui vẻ ôm nhau mà không hề bận tâm gì, lên đường trở về đất nước, có điều đầu tiên Hân Nhi và Âu Dương Thần vẫn nên trở về Paris, vì lúc trước Âu Dương Thần định dẫn Hân Nhi đi Ireland, nhưng hành lý và điện thoại của Hân Nhi đều ở Paris, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc Diệp Phi điện thoại nhiều lần như vậy mà cũng không thể liên lạc được với Hân Nhi.San San cũng gọi điện cho Hân Nhi mấy lần, vì đã từng nói cho Diệp Phi Tuyết số điện thoại của Tuyết Nhi, nên San San thấy áy náy, cảm thấy mình vẫn nên nói với Tuyết Nhi chuyện này, nhưng cô gọi mãi vẫn không thấy Tuyết Nhi bắt máy, làm San San càng ngày càng lo lắng hơn nữa.
Vừa mở điện thoại thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, chưa biết tin tức gì, Hân Nhi ngạc nhiên khi nhìn thấy tin nhắn của Diệp Phi, Hân Nhi thầm nhủ trong lòng, cô nên tìm Phi ca ca nói chuyện một chút, hôn lễ giữa mình và Thần cũng phải thông báo với anh Phi một tiếng, dù sao anh Phi cũng là ân nhân cứu mạng của mình, hơn nữa lại như là anh trai, hơn hai năm qua, anh trai đối xử với mình thật tốt, luôn yêu mến và quan tâm, khiến Hân Nhi cảm nhận thế nào là tình thân, vì có anh Phi nên cuộc sống của cô hoàn toàn thay đổi, cô được học rất nhiều thứ mà lúc trước dù có nằm mơ cô cũng dám nghĩ đến mình sẽ được học, có thể nói Diệp Phi chính là ân nhân cứu mạng Hân Nhi, không chỉ cứu mạng Hân Nhi, mà anh còn cứu được tâm tình như đã chết của cô. Cũng vì vậy mà lúc đó cô gặp được người đàn ông quan trọng hơn cả tính mạng của mình. . . . . . Âu Dương Thần.
"Thần, công ty có việc gấp, anh đến công ty trước đi, em muốn đi tìm San San." Vừa xuống máy bay, Hân Nhi liền quay lại phía Âu Dương Thần mà nói, chắc chắn Âu thị đang có việc rất khẩn cấp. Nếu không Âu Dương Thần đâu có vừa ngồi trên máy bay vừa xem tài liệu mà không cần nghỉ ngơi gì chứ.
"Được, để anh kêu tài xế chở em đi, nghe lời anh, anh về công ty trước." Âu Dương Thần cũng không từ chối đề nghị của Hân Nhi, dù sao công ty quả thật có việc gấp cần được giải quyết ngay lập tức, nhưng Âu Dương Thần vẫn kiên quyết kêu tài xế đưa vợ mình đi, nếu không dù có làm gì anh cũng không yên lòng.
"Dạ, anh đi đường cẩn thận."
Âu Dương Thần hôn nhẹ lên trán Hân Nhi một cái, sau đó liền rời bước đi trước.
Nhìn bóng lưng Âu Dương Thần xa dần, trong lòng Hân Nhi có chút không muốn, có lẽ do cảm giác tân hôn chăng, người đàn ông xuất sắc như thế bây giờ đã là của mình rồi, Hân Nhi có cảm giác không thực tế.
Hân Nhi lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của San San.
"A, bảo bối Tuyết Nhi, là cậu sao? Cậu đang ở đâu vậy? Sao giờ mới trả lời điện thoại của mình thế, mình rất lo lắng cho cậu đó." Điện thoại vừa thông, giọng của San San ríu rít vọng lại, dạo này không nghe tiếng của San San, Hân Nhi quả thật có chút không quen, giờ vừa nghe tiếng San San, cô thoáng mỉm cười mà không biết nụ cười ấy làm mê hoặc lòng người.
"San San, tại hạ xuất ngoại rồi, giờ tại hạ mới vừa xuống máy bay đấy. Không biết Bệ hạ có gì dạy bảo đây?" Hân Nhi cười trêu nói.
"Lại thế nữa, tiện nhân này, thế mà lại dám bỏ trẫm, cùng tổng giám đốc đi ân ân ái ái sao. Thật quá đáng mà."
"Thưa bệ hạ, nô tỳ biết sai rồi, không biết giờ bệ hạ có rảnh không, nô tỳ có thể vinh hạnh mời bệ hạ uống cà phê không?"
"Vậy được, trẫm miễn lễ, ân chuẩn cho ngươi." San San nói xong, tự mình cười ha ha, rất là phóng khoáng, không để ý ánh mắt của mọi người đang nhìn cô.
Hân Nhi nói địa chỉ gặp San San với tài xế, đối với người bạn thân này, Hân Nhi nhớ rõ, lúc ở Ái Nhĩ Lan, thấy có rất nhiều thứ không biết San San có thích hay không, nhưng cũng mua về một ít làm quà tặng cho San San.
Tập đoàn Lâm Thị
"Thưa Chủ tịch, nghe nói Âu tổng đã về, đầu tiên chúng ta nên làm gì ?" Tổng giám đốc Tài vụ thận trọng nói.
Ngay khi nghe tin Âu Dương Thần trở về, Lâm Sơn có chút mừng rỡ, nhưng sau đó cũng lo lắng, vì cho dù Âu Dương Thần trở lại, ông ta cũng không dám chạy thẳng đến chỗ Âu Tổng đòi nợ, dù hắn có mười lá gan cũng chưa chắc dám làm chuyện này, nhưng thật sự hắn đang rất cần tiền, hắn không chống đỡ nổi nữa, giờ hắn nên làm như thế nào mới tốt đây chứ ? Đang lúc Lâm Sơn mặt nhăn mày nhó, có tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào." Giọng của Lâm Sơn rất uy nghiêm, nhưng hiện giờ tính khí của hắn thật sự không tốt chút nào.
"Thưa Chủ tịch, Tổng thư kí bên Âu thị gọi điện thoại báo, Âu tổng trở về, đã ký phê duyệt văn kiện, tiền cũng đã được gửi vào tài khoản rồi, họ mời chúng ta kiểm tra và xác nhận. Tôi đã kiểm tra qua, đích xác là 50 ức(1)."
(1) : Một ức tiếng Hoa là 100 triệu
"Thật không? Tốt quá rồi." Tổng giám đốc tài vụ không khỏi kêu lên, ông và chủ tịch trước đó còn đang rầu rỉ vì chuyện tài chính, thì giờ vấn đề khó khăn nhất cũng đã được giải quyết một cách dễ dàng.
Lúc này vẻ mặt Lâm Sơn giãn ra, lộ vẻ vui mừng, hiểu rằng Tổng giám đốc cao quý như Âu Dương Thần đây làm sao có thể là người không trả tiền cho hắn chứ ? Lần này thật sự tốt rồi, vấn đề khó khăn này cũng sẽ được giải quyết nhanh chóng thôi. Lâm Sơn hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng tột đỉnh, mà không ý thức được mối nguy hiểm thật sự đang từng bước tiến gần về phía mình.
"Trước tiên nhanh chóng rút tiền chuyển qua cho Phil." Lâm Sơn vui vẻ nói, sắc mặt tràn đầy ý cười khiến người khác nhìn không khỏi lạnh người, trong lòng Lâm Sơn chỉ muốn trả hết nợ, hắn nhất định phải khoe khoang với Phil, nhưng hắn là một người thù dai, nhớ lại việc Chu Lập lần trước cố tình không dàn xếp ổn thỏa cho hắn, còn khiến hắn tốn không ít tiền để mua chuộc, thật là không có mắt nhìn người, hắn chính là công ty được hợp tác với Âu Thị, vậy mà lại không cho hắn sĩ diện như vậy, hừ,,,