Chương X: TAI NẠN TRÊN MÁY BAY Máy bay hạ cánh tại một nơi hẻo lánh. Lúc này thì đã khoảng 8 giờ tối tại Việt Nam. Cách nơi máy bay hạ cánh không xa có sẵn một chiếc xe Koenigsegg Trevita, một loại xe rất đắt tiền và được mệnh danh là "thần mặt trời của thế giới siêu xe" đậu sẵn. Nó cũng không bị mù, nên việc cảm nhận được vẻ đẹp của chiếc xe này là chuyện đương nhiên. Ngồi trong xe, nó hết sờ rồi lại nhìn, hết nhìn rồi lại sờ. Nhưng mà, trái với bàn tay đang hoạt động hết công suất kia, mặt nó lúc này kiểu như đang lười hoạt động. Chỉ duy nhất một biểu cảm trên mặt. À, đúng rồi, người ta ví đây là khuôn măt "lạnh như tiền" nha. Hắn lái xe phía trước, lâu lâu lại quan sát gương chiếu hậu, khuôn mặt muôn phần ăn năn.
Chuyện là thế này. Cách đây 2,3 tiếng về trước, người nào đó cảm thấy ăn đậu phụ vẫn chưa đủ nha. Vậy là tranh thủ lúc nó đang ngủ, hắn tay phải nắm tay nó, tay trái hết sờ mái tóc mềm mượt rồi lại tham lam vuốt má nó. Má nó mềm, mà hồng hào lắm. Trông nó lúc ngủ hiền lành như mèo con đã thu lại bộ móng sắc nhọn vậy, làm hắn không kềm được mới có những hành động ngớ ngẩn như thế. Cong khoé miệng, hắn khẽ nhéo má nó một cái. Bỗng:"Ưm..." Nó khẽ trở mình, hé đôi mắt to tròn đáng yêu,.... "Gì vậy trời?!" Nó trợn to mắt, cơn buồn ngủ bỗng bay đi đâu mất sạch không còn một mẩu. Nó hét lên, đứng phắt dậy, tặng ngay cho hắn một đá vào đầu gối rồi chạy tót vào nhà vệ sinh. Hắn ngẩn ngơ,theo phản xạ đuổi theo nó, nhưng rồi lại vấp phải cái thùng rác mà té nhào xuống đất. "Mình, mình,..tay,..tay..." Mất một lúc lâu, hắn mới lấy lại đuợc bình tĩnh... Mà cũng không bình tĩnh lắm...Nhớ lại một chút, mặt hắn như vậy mà lại xuất hiện một mảng hồng. Vậy là trong một chiếc máy bay đang vi vu trên trời, tại khoang hạng nhất, có một kẻ đang ngồi phịch dưới đất, nhìn bàn tay trái của mình rồi cười ngây ngô.
Trong nhà vệ sinh, nó mở vòi nước, tát nước đôm đốp vào mặt. "Cái tên biến thái, cái tên chết bầm, cái tên đầu heo, *** ***!" Nó đến năm nay, tính luôn thời gian ở trong bụng mama đại nhân, thì đã được 18 năm sinh ra trên đời, nhưng từ năm nó 10 tuổi thì đã biết đi học võ để bảo vệ bản thân rồi. Nó nhận thức được nó cần phải bảo vệ bản thân, vì nó rất xinh đẹp mà ( =]] ). Nên trong 8 năm qua, chưa một ai dám ăn đậu phụ chùa của nó hết nha. ( Tương truyền thì trong thế giới quan của nó, nắm tay không phải là bị ăn đậu phụ. Vì nếu nắm tay là bị ăn đậu phụ, nhà nó đã hết nhẵn đậu phụ rồi.) Vậy mà vừa rồi hắn...tay...ngực.... Nghĩ đến đây, nó lại tát nước đôm đốp vào mặt, gầm gừ :"Thù này mà không trả được, ta nguyện sau khi chết sẽ trở thành con ma hói đầu, 3 kiếp sau sẽ sống cô đơn suốt đời."
Trở lại hiện tại, hắn cũng không biết phải giải thích thế nào với nó. Chẳng lẽ nói huỵch toẹt ra là lúc đó hắn thấy nó ngủ rất đáng yêu nên mới véo má nó, rồi vừa "hay" lúc đó nó lại trở mình thức giấc, và tay hắn chỉ là "không may" trượt ra khỏi má nó, chạm vào... Ực, hắn nuốt nước miếng. Tuyệt đối không thể nói ra. Vậy là cho đến khi xe đỗ trước phòng trọ của nó, trong xe không hề vang lên bất cứ một thanh âm nào cả.
Xuống xe, nó đóng phịch cửa, tự mở cốp xe, tay nắm tay kéo, nó tự thân vận chuyển cả đống hành lý của mình lên tầng hai nơi nó thuê phòng trọ mà không cần tới bất kì sự giúp đỡ nào của hắn. Khi nó đang tìm chìa khoá mở cửa phòng, liền nghe thấy tiếng còi xe ô tô. Chậm rãi ngó cái đầu xuống, nó hét :"Biến ngay về nhà của anh, tôi thà chết cũng không đến." Sau tiếng hét hoành tráng của nó là tiếng cửa đập rầm một cái. Hắn đứng dựa lưng vào xe:"Thôi thì lần này tha cho em, nhưng đảm bảo lần sau gặp lại, em chắc chắn phải về nhà với tôi." Tiếng xe phóng đi xé toạc không gian yên tĩnh, để lại trong không gian tiếng rít của gió. Nó ngồi trong căn phòng nhỏ, che miệng cười. Cứ cho hắn cảm thấy có lỗi một thời gian, hắn càng cảm thấy có lỗi bao nhiêu, nó càng được nước, né gặp mặt hắn bấy nhiêu.
-"Thư ơi có người gọi rủ đi ăn thịt bò kìa, Thư ơi có người gọi rủ đi ăn thịt bò kìa, Thư ơi có....."
Nhạc chuông điện thoại vang lên, chậc, tự nhiên vang lên làm nó thấy đói. Nó cau mày, người gọi đến lại là một số máy lạ. Nó tiện tay bấm nút tắt. Thì ngay tức thì lại vang lên âm thanh báo có tin nhắn. Mở hộp thư ra xem, tin nhắn vẻn vẹn có năm chữ :"Dưới lầu có thịt bò". Và cũng nhờ chủ nhân số máy lạ đó, tối ấy, nó có một bữa cơm thịt bò xào rau muống no nê.
Chương X: TAI NẠN TRÊN MÁY BAY Máy bay hạ cánh tại một nơi hẻo lánh. Lúc này thì đã khoảng giờ tối tại Việt Nam. Cách nơi máy bay hạ cánh không xa có sẵn một chiếc xe Koenigsegg Trevita, một loại xe rất đắt tiền và được mệnh danh là "thần mặt trời của thế giới siêu xe" đậu sẵn. Nó cũng không bị mù, nên việc cảm nhận được vẻ đẹp của chiếc xe này là chuyện đương nhiên. Ngồi trong xe, nó hết sờ rồi lại nhìn, hết nhìn rồi lại sờ. Nhưng mà, trái với bàn tay đang hoạt động hết công suất kia, mặt nó lúc này kiểu như đang lười hoạt động. Chỉ duy nhất một biểu cảm trên mặt. À, đúng rồi, người ta ví đây là khuôn măt "lạnh như tiền" nha. Hắn lái xe phía trước, lâu lâu lại quan sát gương chiếu hậu, khuôn mặt muôn phần ăn năn.
Chuyện là thế này. Cách đây , tiếng về trước, người nào đó cảm thấy ăn đậu phụ vẫn chưa đủ nha. Vậy là tranh thủ lúc nó đang ngủ, hắn tay phải nắm tay nó, tay trái hết sờ mái tóc mềm mượt rồi lại tham lam vuốt má nó. Má nó mềm, mà hồng hào lắm. Trông nó lúc ngủ hiền lành như mèo con đã thu lại bộ móng sắc nhọn vậy, làm hắn không kềm được mới có những hành động ngớ ngẩn như thế. Cong khoé miệng, hắn khẽ nhéo má nó một cái. Bỗng:"Ưm..." Nó khẽ trở mình, hé đôi mắt to tròn đáng yêu,.... "Gì vậy trời?!" Nó trợn to mắt, cơn buồn ngủ bỗng bay đi đâu mất sạch không còn một mẩu. Nó hét lên, đứng phắt dậy, tặng ngay cho hắn một đá vào đầu gối rồi chạy tót vào nhà vệ sinh. Hắn ngẩn ngơ,theo phản xạ đuổi theo nó, nhưng rồi lại vấp phải cái thùng rác mà té nhào xuống đất. "Mình, mình,..tay,..tay..." Mất một lúc lâu, hắn mới lấy lại đuợc bình tĩnh... Mà cũng không bình tĩnh lắm...Nhớ lại một chút, mặt hắn như vậy mà lại xuất hiện một mảng hồng. Vậy là trong một chiếc máy bay đang vi vu trên trời, tại khoang hạng nhất, có một kẻ đang ngồi phịch dưới đất, nhìn bàn tay trái của mình rồi cười ngây ngô.
Trong nhà vệ sinh, nó mở vòi nước, tát nước đôm đốp vào mặt. "Cái tên biến thái, cái tên chết bầm, cái tên đầu heo, !" Nó đến năm nay, tính luôn thời gian ở trong bụng mama đại nhân, thì đã được năm sinh ra trên đời, nhưng từ năm nó tuổi thì đã biết đi học võ để bảo vệ bản thân rồi. Nó nhận thức được nó cần phải bảo vệ bản thân, vì nó rất xinh đẹp mà ( =]] ). Nên trong năm qua, chưa một ai dám ăn đậu phụ chùa của nó hết nha. ( Tương truyền thì trong thế giới quan của nó, nắm tay không phải là bị ăn đậu phụ. Vì nếu nắm tay là bị ăn đậu phụ, nhà nó đã hết nhẵn đậu phụ rồi.) Vậy mà vừa rồi hắn...tay...ngực.... Nghĩ đến đây, nó lại tát nước đôm đốp vào mặt, gầm gừ :"Thù này mà không trả được, ta nguyện sau khi chết sẽ trở thành con ma hói đầu, kiếp sau sẽ sống cô đơn suốt đời."
Trở lại hiện tại, hắn cũng không biết phải giải thích thế nào với nó. Chẳng lẽ nói huỵch toẹt ra là lúc đó hắn thấy nó ngủ rất đáng yêu nên mới véo má nó, rồi vừa "hay" lúc đó nó lại trở mình thức giấc, và tay hắn chỉ là "không may" trượt ra khỏi má nó, chạm vào... Ực, hắn nuốt nước miếng. Tuyệt đối không thể nói ra. Vậy là cho đến khi xe đỗ trước phòng trọ của nó, trong xe không hề vang lên bất cứ một thanh âm nào cả.
Xuống xe, nó đóng phịch cửa, tự mở cốp xe, tay nắm tay kéo, nó tự thân vận chuyển cả đống hành lý của mình lên tầng hai nơi nó thuê phòng trọ mà không cần tới bất kì sự giúp đỡ nào của hắn. Khi nó đang tìm chìa khoá mở cửa phòng, liền nghe thấy tiếng còi xe ô tô. Chậm rãi ngó cái đầu xuống, nó hét :"Biến ngay về nhà của anh, tôi thà chết cũng không đến." Sau tiếng hét hoành tráng của nó là tiếng cửa đập rầm một cái. Hắn đứng dựa lưng vào xe:"Thôi thì lần này tha cho em, nhưng đảm bảo lần sau gặp lại, em chắc chắn phải về nhà với tôi." Tiếng xe phóng đi xé toạc không gian yên tĩnh, để lại trong không gian tiếng rít của gió. Nó ngồi trong căn phòng nhỏ, che miệng cười. Cứ cho hắn cảm thấy có lỗi một thời gian, hắn càng cảm thấy có lỗi bao nhiêu, nó càng được nước, né gặp mặt hắn bấy nhiêu.
-"Thư ơi có người gọi rủ đi ăn thịt bò kìa, Thư ơi có người gọi rủ đi ăn thịt bò kìa, Thư ơi có....."
Nhạc chuông điện thoại vang lên, chậc, tự nhiên vang lên làm nó thấy đói. Nó cau mày, người gọi đến lại là một số máy lạ. Nó tiện tay bấm nút tắt. Thì ngay tức thì lại vang lên âm thanh báo có tin nhắn. Mở hộp thư ra xem, tin nhắn vẻn vẹn có năm chữ :"Dưới lầu có thịt bò". Và cũng nhờ chủ nhân số máy lạ đó, tối ấy, nó có một bữa cơm thịt bò xào rau muống no nê.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương X: TAI NẠN TRÊN MÁY BAY Máy bay hạ cánh tại một nơi hẻo lánh. Lúc này thì đã khoảng 8 giờ tối tại Việt Nam. Cách nơi máy bay hạ cánh không xa có sẵn một chiếc xe Koenigsegg Trevita, một loại xe rất đắt tiền và được mệnh danh là "thần mặt trời của thế giới siêu xe" đậu sẵn. Nó cũng không bị mù, nên việc cảm nhận được vẻ đẹp của chiếc xe này là chuyện đương nhiên. Ngồi trong xe, nó hết sờ rồi lại nhìn, hết nhìn rồi lại sờ. Nhưng mà, trái với bàn tay đang hoạt động hết công suất kia, mặt nó lúc này kiểu như đang lười hoạt động. Chỉ duy nhất một biểu cảm trên mặt. À, đúng rồi, người ta ví đây là khuôn măt "lạnh như tiền" nha. Hắn lái xe phía trước, lâu lâu lại quan sát gương chiếu hậu, khuôn mặt muôn phần ăn năn.
Chuyện là thế này. Cách đây 2,3 tiếng về trước, người nào đó cảm thấy ăn đậu phụ vẫn chưa đủ nha. Vậy là tranh thủ lúc nó đang ngủ, hắn tay phải nắm tay nó, tay trái hết sờ mái tóc mềm mượt rồi lại tham lam vuốt má nó. Má nó mềm, mà hồng hào lắm. Trông nó lúc ngủ hiền lành như mèo con đã thu lại bộ móng sắc nhọn vậy, làm hắn không kềm được mới có những hành động ngớ ngẩn như thế. Cong khoé miệng, hắn khẽ nhéo má nó một cái. Bỗng:"Ưm..." Nó khẽ trở mình, hé đôi mắt to tròn đáng yêu,.... "Gì vậy trời?!" Nó trợn to mắt, cơn buồn ngủ bỗng bay đi đâu mất sạch không còn một mẩu. Nó hét lên, đứng phắt dậy, tặng ngay cho hắn một đá vào đầu gối rồi chạy tót vào nhà vệ sinh. Hắn ngẩn ngơ,theo phản xạ đuổi theo nó, nhưng rồi lại vấp phải cái thùng rác mà té nhào xuống đất. "Mình, mình,..tay,..tay..." Mất một lúc lâu, hắn mới lấy lại đuợc bình tĩnh... Mà cũng không bình tĩnh lắm...Nhớ lại một chút, mặt hắn như vậy mà lại xuất hiện một mảng hồng. Vậy là trong một chiếc máy bay đang vi vu trên trời, tại khoang hạng nhất, có một kẻ đang ngồi phịch dưới đất, nhìn bàn tay trái của mình rồi cười ngây ngô.
Trong nhà vệ sinh, nó mở vòi nước, tát nước đôm đốp vào mặt. "Cái tên biến thái, cái tên chết bầm, cái tên đầu heo, *** ***!" Nó đến năm nay, tính luôn thời gian ở trong bụng mama đại nhân, thì đã được 18 năm sinh ra trên đời, nhưng từ năm nó 10 tuổi thì đã biết đi học võ để bảo vệ bản thân rồi. Nó nhận thức được nó cần phải bảo vệ bản thân, vì nó rất xinh đẹp mà ( =]] ). Nên trong 8 năm qua, chưa một ai dám ăn đậu phụ chùa của nó hết nha. ( Tương truyền thì trong thế giới quan của nó, nắm tay không phải là bị ăn đậu phụ. Vì nếu nắm tay là bị ăn đậu phụ, nhà nó đã hết nhẵn đậu phụ rồi.) Vậy mà vừa rồi hắn...tay...ngực.... Nghĩ đến đây, nó lại tát nước đôm đốp vào mặt, gầm gừ :"Thù này mà không trả được, ta nguyện sau khi chết sẽ trở thành con ma hói đầu, 3 kiếp sau sẽ sống cô đơn suốt đời."
Trở lại hiện tại, hắn cũng không biết phải giải thích thế nào với nó. Chẳng lẽ nói huỵch toẹt ra là lúc đó hắn thấy nó ngủ rất đáng yêu nên mới véo má nó, rồi vừa "hay" lúc đó nó lại trở mình thức giấc, và tay hắn chỉ là "không may" trượt ra khỏi má nó, chạm vào... Ực, hắn nuốt nước miếng. Tuyệt đối không thể nói ra. Vậy là cho đến khi xe đỗ trước phòng trọ của nó, trong xe không hề vang lên bất cứ một thanh âm nào cả.
Xuống xe, nó đóng phịch cửa, tự mở cốp xe, tay nắm tay kéo, nó tự thân vận chuyển cả đống hành lý của mình lên tầng hai nơi nó thuê phòng trọ mà không cần tới bất kì sự giúp đỡ nào của hắn. Khi nó đang tìm chìa khoá mở cửa phòng, liền nghe thấy tiếng còi xe ô tô. Chậm rãi ngó cái đầu xuống, nó hét :"Biến ngay về nhà của anh, tôi thà chết cũng không đến." Sau tiếng hét hoành tráng của nó là tiếng cửa đập rầm một cái. Hắn đứng dựa lưng vào xe:"Thôi thì lần này tha cho em, nhưng đảm bảo lần sau gặp lại, em chắc chắn phải về nhà với tôi." Tiếng xe phóng đi xé toạc không gian yên tĩnh, để lại trong không gian tiếng rít của gió. Nó ngồi trong căn phòng nhỏ, che miệng cười. Cứ cho hắn cảm thấy có lỗi một thời gian, hắn càng cảm thấy có lỗi bao nhiêu, nó càng được nước, né gặp mặt hắn bấy nhiêu.
-"Thư ơi có người gọi rủ đi ăn thịt bò kìa, Thư ơi có người gọi rủ đi ăn thịt bò kìa, Thư ơi có....."
Nhạc chuông điện thoại vang lên, chậc, tự nhiên vang lên làm nó thấy đói. Nó cau mày, người gọi đến lại là một số máy lạ. Nó tiện tay bấm nút tắt. Thì ngay tức thì lại vang lên âm thanh báo có tin nhắn. Mở hộp thư ra xem, tin nhắn vẻn vẹn có năm chữ :"Dưới lầu có thịt bò". Và cũng nhờ chủ nhân số máy lạ đó, tối ấy, nó có một bữa cơm thịt bò xào rau muống no nê.