(Vì một số lí do nên kể từ chương 3, mình xin chuyển ngôi kể
từ ngôi số một sang ngôi số 3 {tức là thay vì người dẫn chuyện này là Kim Thư
thì người dẫn chuyện bây giờ là tác giả} Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ cho
truyện của mình J )
Chương III : Đại hội thể thao
Trong trường nó hôm
nay rất nhộn nhịp. Sáng nay , lại một sáng nó đi học trễ, nhưng nó lại không hề
mang dáng vẻ lấp ló như bao lần, lưng ưỡn thẳng, mặt nghênh ngang, bước chân sải
đều không hề mang dáng dấp gấp gáp. Lí do là vì hôm nay là chính là ngày tổ chức
đại hội thể thao lần thứ 14 tính từ lúc thành lập trường. Sân trường hôm nay cực
kì nhộn nhịp, các lớp học sinh bận bịu chuẩn bị nào là bày cửa hàng bán đồ ăn,
trang sức hay dựng lều để nghỉ ngơi lúc giữa trưa,vân vân và mây mây. Năm
ngoái, theo trí nhớ siêu hạn định của nó thì, hình như là nhà trường còn hào
phóng, mời cả diễn viên điện ảnh Lee Min Ho về chào mừng khai mạc nữa cơ mà.
Còn xém xíu làm tất cả nữ sinh trường Thượng Hiền ngất lên ngất xuống khi nghe
đến cái tên này. Chỉ tiếc là… hàng nhái làm sao qua mắt được đám cuồng oppa đây.Cái
giá phải trả cho việc đóng giả thần tượng thật sự rất thê thảm nha.Vừa lộ khuôn
mặt thật, anh ta còn chưa kịp nhe răng
cười vì hành vi đùa quá lố của mình thì hàng trăm chiếc dép lào bay thẳng lên
sân khấu với tốc độ kinh người. Đáng sợ hơn nữa thì chính là biểu cảm của các bạn
học sinh nữ, thật không dám tưởng tượng. Và cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra với
anh ta sau đó, nhưng chắc chắn là cực kì thê thảm rồi vì anh ta đã phải nằm viện
cả tháng trời với đôi chân bó thành cục bột mà… Tội nghiệt , tội nghiệt.
>o
“- Tiểu thư xinh
đẹp, nàng vừa đến từ vì sao nào vậy, thật xinh đẹp.”
Hắn từ đâu xuất hiện, miệng vừa lảm nhảm mấy câu tâm tình sến
súa, tay vừa nhanh như chớp bắt lấy bàn tay mềm mại của nó, khẽ nâng niu rồi
hôn nhẹ lên như kiểu hoàng tử nâng niu hôn lấy bàn tay công chúa vậy. Nó giật
giật khóe miệng, nắm bàn tay còn lại thành quyền, nhắm thẳng vào bụng hắn mà đấm:
“- Thiên , chừa
chưa ?”
Nói rồi, nó bật cười khanh khách vì tự dưng nó thấy, nó giống
như một người mẹ đang dạy dỗ đứa con hư vậy.(đừng một ai dạy con theo kiểu của
nó nhé… đấm vào bụng thì thật là…)Hắn làm mặt phụng phịu, vẻ mặt không cam tâm
nhìn nó. Nó cũng nghênh ngang mà đón nhận ánh mắt của hắn, hơn nữa lại còn nhìn
hắn….nhiệt tình hơn. Công nhận hắn đẹp trai thật đấy,nó thầm nghĩ, lại còn là
dân thể thao nên cơ thể mới cường tráng thế kia kìa.Nó đưa tay xoa xoa chiếc cằm
nhẵn nhụi của mình, vẻ mặt như niệm ra một điều gì đó khiến hắn còn đang giả vờ
uất ức trông thấy mà tò mò. Mà điều nó niệm ra, thì chính là điều ai cũng biết-hèn
gì mấy đứa con gái lại mê hắn như điếu đổ. (T/G:muốn biết thêm thông tin chi tiết,
đợi tôi hứng tôi nói cho nghe :VVV ) Mà thôi , hắn đẹp hay không mặc xác hắn.
Nó ngoắc ngoắc ngón tay của mình, ý bảo hắn cúi đầu thấp xuống một tý(nó lùn
hơn hắn cả một cái đầu). Thiên vẻ mặt cảnh giác nhìn nó, nhưng rồi cái tò mò đè
bẹp cái lí trí, hắn khẽ cúi đầu thấp xuống ngay tầm chiếc miệng nhỏ nhắn của nó,
và chờ đợi.
“- Tớ thật đang rất
phân vân không biết có nên quay về nhà lấy đồ nghề lên để biến cậu thành thái
giám hay không đây?!”- Lời nó nói, nhẹ nhàng như lông vũ, nhưng với hắn, thì
chính là một quả tạ ngàn cân.
Mới nghe xong , hắn
hơi cau mày, lông mày khẽ cong cong, hàng mi rậm rạp khẽ rũ xuống vẻ uất ức.
Chu choa , trông tội chưa kìa, nhưng nó thì chả thèm có một chút thương tâm. Tôi
thề với các bạn luôn là chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt vừa rồi của hắn, ngoài nó
ra , không 1 ai có thể kiềm chế bản thân, có khi còn hạ mình làm trâu bò cho hắn
cũng nên. Nó gây ra án mạng xong, hí ha hí hửng chạy vào lớp , để hắn ở lại bơ
vơ, trông lại có chút cô đơn. Vừa vào đến lớp ,sắc mặt nó đau lại thấy rõ. Chả
qua là vì nó thấy nhỏ Mỹ Linh, người mà nó chúa ghét lại ngồi vào ghế của nó.
Xì, rắc rối lại sắp tới rồi. Đứng dựa lưng vào cửa lớp, nó đang đợi điều mà lớp
trưởng “yêu quý” muốn thông báo.
“- Lớp ta
bây giờ còn thiếu người ở khoản chạy 3000 mét nữ , tại sao lại không có ai chịu
chạy thế hả?”
Giọng Mỹ Linh vang
vọng khắp lớp, vẻ mặt rõ là đang nổi giận. Mấy bạn nữ trong lớp nhìn nhau.Ai
cũng nghĩ :”Gì chứ, bình thường thầy cho chạy chưa tới 500m là đã mệt đứt hơi rồi,
bây giờ 3000m, thân con gái có điên mới chịu đi thi”. Nghĩ là nghĩ thế nhưng
cũng chẳng ai dám cất thành lời hay tỏ thái độ gì. Vì sao hả ? Lớp trưởng lớp
nó, là cháu gái của hiệu trưởng, được ông ta hết mực cưng chiều, lại còn cả cái
thế lực của tập đoàn tiêu thị lớn thứ 5 cả nước chống lưng cô ta nữa chứ. Ỷ thế
mà cô ta chỉ biết làm càn bắt nạt mọi người mà thôi.Nó đã ghét cái cách cô ta
kênh kiệu nói chuyện với mọi người, rồi chẳng bao giờ để ai trong mắt mình, và
cả cái chuyện mà cô ta ưa hay không ưa một người. Chỉ cần là người mà cô ta
không ưa thì một là người đó sẽ bị cô ta làm mọi cách để đuổi khỏi trường học,
sổ học bạ rồi sẽ được ịn lên trên đó một vết nhơ. Còn không, chính là sẽ bị bắt
nạt cho đến khi phải tự động rời khỏi trường. Dù sao thì kết quả của người đó
cũng sẽ là cực kì thê thảm nha. Nó khẽ khinh bỉ trong lòng, vẫn đứng yên tại chỗ
đợi cô ta nói tiếp.
“- Kim Thư , bạn
thi đi , chẳng phải bạn chẳng đăng kí bất cứ khoản nào sao ? Nếu bạn không chấp
nhận thi , tôi sẽ….”
“- Tôi bảo tôi
không thi bao giờ ?”
Nó cắt ngang luôn
lời Linh . Biết ngay mà,biết ngay mà. Cái khó là cô ta cứ dồn nó mà đẩy. Nó
cũng đã quen với cái kiểu bắt nạt của cô ta rồi. Ngay từ khi học lớp 10 đến
nay, cô ta luôn nhắm vào nó. Cũng là vì bên cạnh nó có Thiên, người mà cô ta vẫn
luôn yêu thầm nhưng khổ nỗi, người mà Thiên yêu lại là nó. Nó là người trong cuộc,
đương nhiên không sáng mắt được bằng người ngoài cuộc như cô ta. Cũng kể từ khi
cô ta nhận ra, Thiên yêu nó, thì cô ta ghét nó vô cùng. Và dù cho đến bây giờ
khi cô ta không còn yêu mến Thiên nữa, mũi nhọn của cô ta luôn chỉ về nó. Nhưng
nó là ai chứ, sao lại bị những trò bắt nạt ngu xuẩn của cô ta làm cho phải nghỉ
học đây. Nhưng mà, lần này thì thật làm khó nó nha.
“Ai da thật nhức đầu quá đi mà”-Nó buồn bực mà cau mày. Nó
trước đến nay tuy rất thích nghịch ngợm quậy phá, nhưng tuyệt đối không thích
chạy. Sức khỏe nó không phải không tốt, mặc dù là sinh non nhưng trông luôn khỏe
khoắn nhưng những người bình thường. Thế nhưng không hiểu vì sao, ngay từ khi
còn nhỏ, chỉ cần mỗi lần nó chạy nhảy hay vận động quá sức, trong người nó sẽ
ngay lập tức mà dâng lên một cảm giác khó chịu, rồi môi nó bắt đầu tím tái, nặng
nhất là, nó sẽ ngất xỉu. Nhưng người nhà nó thì đâu một ai biết đến việc này
đâu vì nó giỏi che giấu lắm, có sắp xỉu thì cũng phải lết vào tới phòng của nó
cơ. (Kim Thư: *cười*). Thôi, trở về vấn đề chính. Nó sắp phải đi thi chạy
kìa,là 3000m, không đùa đâu nha. Có khi thi xong cuộc thi này, nó sẽ được gặp tổ
tiên của nó mất. Nó vò đầu bứt tóc, cố gắng nghĩ ra một cái gì đó.
Ting !
Ah! Nghĩ ra rồi. Nó nhảy cẫng lên, chạy một mạch vào nhà vệ
sinh , móc điện thoại ra gọi cho con bạn chí cốt :
“- Lão
Nương đang bận , cuốn gói !”
Điện thoại vừa được kết nối, ngay tức khắc lại nghe được tiếng
“Tút…Tút…Tút”. Tức , tức chết nó mà.Nó giậm chân xuống đất một cái rõ mạnh. Nói
thêm một lời với nó thì con nha đầu kia chết ngay chắc. Nhả được sáu chữ rồi tắt
điện thoại của nó?. Được . Nó nhoẻn miệng. “Tao không lôi được mày tới , tao thề
không mang họ Trần”. Lại một cuộc gọi , nhưng nó cũng không có điên mà lại gọi
cho con nha đầu thối kia, nó vẫn còn muốn nghe nhiều về âm thanh của thế giới
này.
“- Alo , chị Anna,
chị có gì căn dặn?”
Hà.. Lần này dễ nghe
hơn rồi. Mặt nó hơi dãn ra, một lúc sau thì khẽ hắng giọng :
“- Em lôi con nhỏ
Uyên Nhi đến trường cho chị. Nó đang say , tốt nhất là nên tạt cho nó một chậu
nước lạnh vào mặt rồi đem đến đây, tránh việc nó náo động toàn trường.”
Đầu dây bên kia nghe xong thì cúp máy ngay. Thực thi nhiệm vụ.
Nó đứng trước gương ở nhà vệ sinh, vén vén vài cọng tóc mai mới mọc, cười hí ha
hí hửng, xem ra lần này cũng vậy,nó vẫn chưa phải đổi họ rồi. Thật ra thì…có
thua nó cũng không đổi.
( 5 phút sau )
Một chiếc BWN trắng đậu trước cổng trường Thượng Hiền . Thượng
Hiền là một ngôi trường công, không nổi trội gì, nên khi xuất hiện một chiếc xe
hạng sang như thế. Học sinh cả thảy đều nhức mắt. (T/G: thầy hiệu trưởng của
trường , tức là ông nội của Linh lớp trưởng, ông ta mở ra ngôi trường này cốt
chỉ để không phải cô đơn một mình lúc tuổi già , ông ta tuy tâm địa không xấu
nhưng lại rất thương cháu và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cháu mình vui. Còn
lí do Linh lớp trưởng lại học ở ngôi trường này là vì cô ta biết rằng Thiên sẽ
theo nó mà chuyển vào nơi này học.)
Từ trên xe bước
xuống hai người đàn ông mặc đồ đen , trông cao to mà lực lưỡng phát sợ, lại còn
đeo kính đen che trông rất chuyên nghiệp nữa chứ. Người đàn ông mặc đồ đen bên
trái vươn tay mở cửa. Và người bước xuống lại là một … cậu nhóc.
Vẫn còn một người nữa.
Cô ta bước xuống, đứng kế cậu nhóc xinh đẹp nhưng không hề thua kém. Cô ta mặc
bộ đồ màu đen ôm sát cơ thể trông cực cá tính . Đôi bốt đen được tô điểm bởi một
sợi dây xích mỏng kéo dài đến đầu gối thể hiện cá tính khá mạnh. Mái tóc đen
xõa dài thướt tha mềm mại, đôi mắt được che lấp bởi một cặp kính đen thuộc nhãn
hiệu MZI, nhãn hiệu mắt kính này vô cùng uy tín nha. Con người cô ta toát lên vẻ
bí ẩn , sang trọng và khó gần. Đôi chân mày hơi đanh lại, hai tay khoăn trước
ngực,có phần ngạo nghễ. Dáng vẻ này…có lẽ nào là đang giận. Mọi người thi nhau
mà thêu dệt lên thân phận của những người bí ẩn này.
Trong khi mọi người
đang dè dặt nhìn nha đầu thối của nó thì nó lại cười rõ gian. Nó nhìn cậu nhóc
tóc xoăn, nháy mắt với cậu ta rồi cười thật tươi , để lộ 2 lúm đồng tiền xinh xắn.
Bước đến bên nhỏ , nó vén vài cọng tóc đang bay trước mặt nhỏ ra sau, nhanh tay
nhéo lấy đôi má vẫn còn đỏ hồng do còn hơi say kia:
“- Sáng sớm ,
được tắm mát thế lại còn mặt nhăn mày cau với tao, hử. Vào đây với tao, nhanh.”
Cô bạn khó tính của nó, thoáng cái bị nó lôi lệch xệch vào
phòng thay đồ. Rồi sau đó lại bị nó quay như chong chóng. Một lúc sau, nó ngồi
phệch xuống đất, khoanh chân rồi chỉ vào Uyên Nhi đang đứng trước mặt nó, khẽ
nhếch mép :
“- Úi chà , giờ
thì có đến “hai” Trần Kim Thư đấy!”
Uyên Nhi nhìn nó, nhìn lại mình, khẽ gật gù , rồi lập tức ngồi
xổm xuống, đè nó nằm xuống sàn, ngón tay mảnh khảnh đặt nhẹ lên đôi môi đỏ hồng,
kéo một đường trông rất quyến rũ :
“- Mày trả công
tao thế nào đây?”
Nó híp mắt, cười khanh khách, đưa hai tay lên gối đầu , vẻ mặt
tinh nghịch, đáng yêu:
“- Một mỹ nam nhé
? Thấy thế nào ?”
“- Duyệt!”
Thế là hai đứa chúng nó ôm nhau cười ha hả trong phòng thay
đồ. Mỗi đứa thi nhau đuổi theo những suy nghĩ gian tà của mình. Trông chúng nó,
tuy là mỗi người mang một cá tính và ý nghĩ khá trưởng thành(T/G: cái này thì
chưa chắc chắn à), song vẫn không thể nào che dấu đi được sự hồn nhiên của một
thiếu nữ tuổi 17 vốn có của mình.
( Mong các bạn ủng hộ Min J
)
(Vì một số lí do nên kể từ chương , mình xin chuyển ngôi kể từ ngôi số một sang ngôi số {tức là thay vì người dẫn chuyện này là Kim Thư thì người dẫn chuyện bây giờ là tác giả} Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ cho truyện của mình J )
Chương III : Đại hội thể thao
Trong trường nó hôm nay rất nhộn nhịp. Sáng nay , lại một sáng nó đi học trễ, nhưng nó lại không hề mang dáng vẻ lấp ló như bao lần, lưng ưỡn thẳng, mặt nghênh ngang, bước chân sải đều không hề mang dáng dấp gấp gáp. Lí do là vì hôm nay là chính là ngày tổ chức đại hội thể thao lần thứ tính từ lúc thành lập trường. Sân trường hôm nay cực kì nhộn nhịp, các lớp học sinh bận bịu chuẩn bị nào là bày cửa hàng bán đồ ăn, trang sức hay dựng lều để nghỉ ngơi lúc giữa trưa,vân vân và mây mây. Năm ngoái, theo trí nhớ siêu hạn định của nó thì, hình như là nhà trường còn hào phóng, mời cả diễn viên điện ảnh Lee Min Ho về chào mừng khai mạc nữa cơ mà. Còn xém xíu làm tất cả nữ sinh trường Thượng Hiền ngất lên ngất xuống khi nghe đến cái tên này. Chỉ tiếc là… hàng nhái làm sao qua mắt được đám cuồng oppa đây.Cái giá phải trả cho việc đóng giả thần tượng thật sự rất thê thảm nha.Vừa lộ khuôn mặt thật, anh ta còn chưa kịp nhe răng cười vì hành vi đùa quá lố của mình thì hàng trăm chiếc dép lào bay thẳng lên sân khấu với tốc độ kinh người. Đáng sợ hơn nữa thì chính là biểu cảm của các bạn học sinh nữ, thật không dám tưởng tượng. Và cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra với anh ta sau đó, nhưng chắc chắn là cực kì thê thảm rồi vì anh ta đã phải nằm viện cả tháng trời với đôi chân bó thành cục bột mà… Tội nghiệt , tội nghiệt. >o
“- Tiểu thư xinh đẹp, nàng vừa đến từ vì sao nào vậy, thật xinh đẹp.”
Hắn từ đâu xuất hiện, miệng vừa lảm nhảm mấy câu tâm tình sến súa, tay vừa nhanh như chớp bắt lấy bàn tay mềm mại của nó, khẽ nâng niu rồi hôn nhẹ lên như kiểu hoàng tử nâng niu hôn lấy bàn tay công chúa vậy. Nó giật giật khóe miệng, nắm bàn tay còn lại thành quyền, nhắm thẳng vào bụng hắn mà đấm:
“- Thiên , chừa chưa ?”
Nói rồi, nó bật cười khanh khách vì tự dưng nó thấy, nó giống như một người mẹ đang dạy dỗ đứa con hư vậy.(đừng một ai dạy con theo kiểu của nó nhé… đấm vào bụng thì thật là…)Hắn làm mặt phụng phịu, vẻ mặt không cam tâm nhìn nó. Nó cũng nghênh ngang mà đón nhận ánh mắt của hắn, hơn nữa lại còn nhìn hắn….nhiệt tình hơn. Công nhận hắn đẹp trai thật đấy,nó thầm nghĩ, lại còn là dân thể thao nên cơ thể mới cường tráng thế kia kìa.Nó đưa tay xoa xoa chiếc cằm nhẵn nhụi của mình, vẻ mặt như niệm ra một điều gì đó khiến hắn còn đang giả vờ uất ức trông thấy mà tò mò. Mà điều nó niệm ra, thì chính là điều ai cũng biết-hèn gì mấy đứa con gái lại mê hắn như điếu đổ. (T/G:muốn biết thêm thông tin chi tiết, đợi tôi hứng tôi nói cho nghe :VVV ) Mà thôi , hắn đẹp hay không mặc xác hắn. Nó ngoắc ngoắc ngón tay của mình, ý bảo hắn cúi đầu thấp xuống một tý(nó lùn hơn hắn cả một cái đầu). Thiên vẻ mặt cảnh giác nhìn nó, nhưng rồi cái tò mò đè bẹp cái lí trí, hắn khẽ cúi đầu thấp xuống ngay tầm chiếc miệng nhỏ nhắn của nó, và chờ đợi.
“- Tớ thật đang rất phân vân không biết có nên quay về nhà lấy đồ nghề lên để biến cậu thành thái giám hay không đây?!”- Lời nó nói, nhẹ nhàng như lông vũ, nhưng với hắn, thì chính là một quả tạ ngàn cân.
Mới nghe xong , hắn hơi cau mày, lông mày khẽ cong cong, hàng mi rậm rạp khẽ rũ xuống vẻ uất ức. Chu choa , trông tội chưa kìa, nhưng nó thì chả thèm có một chút thương tâm. Tôi thề với các bạn luôn là chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt vừa rồi của hắn, ngoài nó ra , không ai có thể kiềm chế bản thân, có khi còn hạ mình làm trâu bò cho hắn cũng nên. Nó gây ra án mạng xong, hí ha hí hửng chạy vào lớp , để hắn ở lại bơ vơ, trông lại có chút cô đơn. Vừa vào đến lớp ,sắc mặt nó đau lại thấy rõ. Chả qua là vì nó thấy nhỏ Mỹ Linh, người mà nó chúa ghét lại ngồi vào ghế của nó. Xì, rắc rối lại sắp tới rồi. Đứng dựa lưng vào cửa lớp, nó đang đợi điều mà lớp trưởng “yêu quý” muốn thông báo.
“- Lớp ta bây giờ còn thiếu người ở khoản chạy mét nữ , tại sao lại không có ai chịu chạy thế hả?”
Giọng Mỹ Linh vang vọng khắp lớp, vẻ mặt rõ là đang nổi giận. Mấy bạn nữ trong lớp nhìn nhau.Ai cũng nghĩ :”Gì chứ, bình thường thầy cho chạy chưa tới m là đã mệt đứt hơi rồi, bây giờ m, thân con gái có điên mới chịu đi thi”. Nghĩ là nghĩ thế nhưng cũng chẳng ai dám cất thành lời hay tỏ thái độ gì. Vì sao hả ? Lớp trưởng lớp nó, là cháu gái của hiệu trưởng, được ông ta hết mực cưng chiều, lại còn cả cái thế lực của tập đoàn tiêu thị lớn thứ cả nước chống lưng cô ta nữa chứ. Ỷ thế mà cô ta chỉ biết làm càn bắt nạt mọi người mà thôi.Nó đã ghét cái cách cô ta kênh kiệu nói chuyện với mọi người, rồi chẳng bao giờ để ai trong mắt mình, và cả cái chuyện mà cô ta ưa hay không ưa một người. Chỉ cần là người mà cô ta không ưa thì một là người đó sẽ bị cô ta làm mọi cách để đuổi khỏi trường học, sổ học bạ rồi sẽ được ịn lên trên đó một vết nhơ. Còn không, chính là sẽ bị bắt nạt cho đến khi phải tự động rời khỏi trường. Dù sao thì kết quả của người đó cũng sẽ là cực kì thê thảm nha. Nó khẽ khinh bỉ trong lòng, vẫn đứng yên tại chỗ đợi cô ta nói tiếp.
“- Kim Thư , bạn thi đi , chẳng phải bạn chẳng đăng kí bất cứ khoản nào sao ? Nếu bạn không chấp nhận thi , tôi sẽ….”
“- Tôi bảo tôi không thi bao giờ ?”
Nó cắt ngang luôn lời Linh . Biết ngay mà,biết ngay mà. Cái khó là cô ta cứ dồn nó mà đẩy. Nó cũng đã quen với cái kiểu bắt nạt của cô ta rồi. Ngay từ khi học lớp đến nay, cô ta luôn nhắm vào nó. Cũng là vì bên cạnh nó có Thiên, người mà cô ta vẫn luôn yêu thầm nhưng khổ nỗi, người mà Thiên yêu lại là nó. Nó là người trong cuộc, đương nhiên không sáng mắt được bằng người ngoài cuộc như cô ta. Cũng kể từ khi cô ta nhận ra, Thiên yêu nó, thì cô ta ghét nó vô cùng. Và dù cho đến bây giờ khi cô ta không còn yêu mến Thiên nữa, mũi nhọn của cô ta luôn chỉ về nó. Nhưng nó là ai chứ, sao lại bị những trò bắt nạt ngu xuẩn của cô ta làm cho phải nghỉ học đây. Nhưng mà, lần này thì thật làm khó nó nha.
“Ai da thật nhức đầu quá đi mà”-Nó buồn bực mà cau mày. Nó trước đến nay tuy rất thích nghịch ngợm quậy phá, nhưng tuyệt đối không thích chạy. Sức khỏe nó không phải không tốt, mặc dù là sinh non nhưng trông luôn khỏe khoắn nhưng những người bình thường. Thế nhưng không hiểu vì sao, ngay từ khi còn nhỏ, chỉ cần mỗi lần nó chạy nhảy hay vận động quá sức, trong người nó sẽ ngay lập tức mà dâng lên một cảm giác khó chịu, rồi môi nó bắt đầu tím tái, nặng nhất là, nó sẽ ngất xỉu. Nhưng người nhà nó thì đâu một ai biết đến việc này đâu vì nó giỏi che giấu lắm, có sắp xỉu thì cũng phải lết vào tới phòng của nó cơ. (Kim Thư: cười). Thôi, trở về vấn đề chính. Nó sắp phải đi thi chạy kìa,là m, không đùa đâu nha. Có khi thi xong cuộc thi này, nó sẽ được gặp tổ tiên của nó mất. Nó vò đầu bứt tóc, cố gắng nghĩ ra một cái gì đó.
Ting !
Ah! Nghĩ ra rồi. Nó nhảy cẫng lên, chạy một mạch vào nhà vệ sinh , móc điện thoại ra gọi cho con bạn chí cốt :
“- Lão Nương đang bận , cuốn gói !”
Điện thoại vừa được kết nối, ngay tức khắc lại nghe được tiếng “Tút…Tút…Tút”. Tức , tức chết nó mà.Nó giậm chân xuống đất một cái rõ mạnh. Nói thêm một lời với nó thì con nha đầu kia chết ngay chắc. Nhả được sáu chữ rồi tắt điện thoại của nó?. Được . Nó nhoẻn miệng. “Tao không lôi được mày tới , tao thề không mang họ Trần”. Lại một cuộc gọi , nhưng nó cũng không có điên mà lại gọi cho con nha đầu thối kia, nó vẫn còn muốn nghe nhiều về âm thanh của thế giới này.
“- Alo , chị Anna, chị có gì căn dặn?”
Hà.. Lần này dễ nghe hơn rồi. Mặt nó hơi dãn ra, một lúc sau thì khẽ hắng giọng :
“- Em lôi con nhỏ Uyên Nhi đến trường cho chị. Nó đang say , tốt nhất là nên tạt cho nó một chậu nước lạnh vào mặt rồi đem đến đây, tránh việc nó náo động toàn trường.”
Đầu dây bên kia nghe xong thì cúp máy ngay. Thực thi nhiệm vụ. Nó đứng trước gương ở nhà vệ sinh, vén vén vài cọng tóc mai mới mọc, cười hí ha hí hửng, xem ra lần này cũng vậy,nó vẫn chưa phải đổi họ rồi. Thật ra thì…có thua nó cũng không đổi.
( phút sau )
Một chiếc BWN trắng đậu trước cổng trường Thượng Hiền . Thượng Hiền là một ngôi trường công, không nổi trội gì, nên khi xuất hiện một chiếc xe hạng sang như thế. Học sinh cả thảy đều nhức mắt. (T/G: thầy hiệu trưởng của trường , tức là ông nội của Linh lớp trưởng, ông ta mở ra ngôi trường này cốt chỉ để không phải cô đơn một mình lúc tuổi già , ông ta tuy tâm địa không xấu nhưng lại rất thương cháu và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cháu mình vui. Còn lí do Linh lớp trưởng lại học ở ngôi trường này là vì cô ta biết rằng Thiên sẽ theo nó mà chuyển vào nơi này học.)
Từ trên xe bước xuống hai người đàn ông mặc đồ đen , trông cao to mà lực lưỡng phát sợ, lại còn đeo kính đen che trông rất chuyên nghiệp nữa chứ. Người đàn ông mặc đồ đen bên trái vươn tay mở cửa. Và người bước xuống lại là một … cậu nhóc.
Vẫn còn một người nữa. Cô ta bước xuống, đứng kế cậu nhóc xinh đẹp nhưng không hề thua kém. Cô ta mặc bộ đồ màu đen ôm sát cơ thể trông cực cá tính . Đôi bốt đen được tô điểm bởi một sợi dây xích mỏng kéo dài đến đầu gối thể hiện cá tính khá mạnh. Mái tóc đen xõa dài thướt tha mềm mại, đôi mắt được che lấp bởi một cặp kính đen thuộc nhãn hiệu MZI, nhãn hiệu mắt kính này vô cùng uy tín nha. Con người cô ta toát lên vẻ bí ẩn , sang trọng và khó gần. Đôi chân mày hơi đanh lại, hai tay khoăn trước ngực,có phần ngạo nghễ. Dáng vẻ này…có lẽ nào là đang giận. Mọi người thi nhau mà thêu dệt lên thân phận của những người bí ẩn này.
Trong khi mọi người đang dè dặt nhìn nha đầu thối của nó thì nó lại cười rõ gian. Nó nhìn cậu nhóc tóc xoăn, nháy mắt với cậu ta rồi cười thật tươi , để lộ lúm đồng tiền xinh xắn. Bước đến bên nhỏ , nó vén vài cọng tóc đang bay trước mặt nhỏ ra sau, nhanh tay nhéo lấy đôi má vẫn còn đỏ hồng do còn hơi say kia:
“- Sáng sớm , được tắm mát thế lại còn mặt nhăn mày cau với tao, hử. Vào đây với tao, nhanh.”
Cô bạn khó tính của nó, thoáng cái bị nó lôi lệch xệch vào phòng thay đồ. Rồi sau đó lại bị nó quay như chong chóng. Một lúc sau, nó ngồi phệch xuống đất, khoanh chân rồi chỉ vào Uyên Nhi đang đứng trước mặt nó, khẽ nhếch mép :
“- Úi chà , giờ thì có đến “hai” Trần Kim Thư đấy!”
Uyên Nhi nhìn nó, nhìn lại mình, khẽ gật gù , rồi lập tức ngồi xổm xuống, đè nó nằm xuống sàn, ngón tay mảnh khảnh đặt nhẹ lên đôi môi đỏ hồng, kéo một đường trông rất quyến rũ :
“- Mày trả công tao thế nào đây?”
Nó híp mắt, cười khanh khách, đưa hai tay lên gối đầu , vẻ mặt tinh nghịch, đáng yêu:
“- Một mỹ nam nhé ? Thấy thế nào ?”
“- Duyệt!”
Thế là hai đứa chúng nó ôm nhau cười ha hả trong phòng thay đồ. Mỗi đứa thi nhau đuổi theo những suy nghĩ gian tà của mình. Trông chúng nó, tuy là mỗi người mang một cá tính và ý nghĩ khá trưởng thành(T/G: cái này thì chưa chắc chắn à), song vẫn không thể nào che dấu đi được sự hồn nhiên của một thiếu nữ tuổi vốn có của mình.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
(Vì một số lí do nên kể từ chương 3, mình xin chuyển ngôi kể
từ ngôi số một sang ngôi số 3 {tức là thay vì người dẫn chuyện này là Kim Thư
thì người dẫn chuyện bây giờ là tác giả} Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ cho
truyện của mình J )
Chương III : Đại hội thể thao
Trong trường nó hôm
nay rất nhộn nhịp. Sáng nay , lại một sáng nó đi học trễ, nhưng nó lại không hề
mang dáng vẻ lấp ló như bao lần, lưng ưỡn thẳng, mặt nghênh ngang, bước chân sải
đều không hề mang dáng dấp gấp gáp. Lí do là vì hôm nay là chính là ngày tổ chức
đại hội thể thao lần thứ 14 tính từ lúc thành lập trường. Sân trường hôm nay cực
kì nhộn nhịp, các lớp học sinh bận bịu chuẩn bị nào là bày cửa hàng bán đồ ăn,
trang sức hay dựng lều để nghỉ ngơi lúc giữa trưa,vân vân và mây mây. Năm
ngoái, theo trí nhớ siêu hạn định của nó thì, hình như là nhà trường còn hào
phóng, mời cả diễn viên điện ảnh Lee Min Ho về chào mừng khai mạc nữa cơ mà.
Còn xém xíu làm tất cả nữ sinh trường Thượng Hiền ngất lên ngất xuống khi nghe
đến cái tên này. Chỉ tiếc là… hàng nhái làm sao qua mắt được đám cuồng oppa đây.Cái
giá phải trả cho việc đóng giả thần tượng thật sự rất thê thảm nha.Vừa lộ khuôn
mặt thật, anh ta còn chưa kịp nhe răng
cười vì hành vi đùa quá lố của mình thì hàng trăm chiếc dép lào bay thẳng lên
sân khấu với tốc độ kinh người. Đáng sợ hơn nữa thì chính là biểu cảm của các bạn
học sinh nữ, thật không dám tưởng tượng. Và cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra với
anh ta sau đó, nhưng chắc chắn là cực kì thê thảm rồi vì anh ta đã phải nằm viện
cả tháng trời với đôi chân bó thành cục bột mà… Tội nghiệt , tội nghiệt.
>o
“- Tiểu thư xinh
đẹp, nàng vừa đến từ vì sao nào vậy, thật xinh đẹp.”
Hắn từ đâu xuất hiện, miệng vừa lảm nhảm mấy câu tâm tình sến
súa, tay vừa nhanh như chớp bắt lấy bàn tay mềm mại của nó, khẽ nâng niu rồi
hôn nhẹ lên như kiểu hoàng tử nâng niu hôn lấy bàn tay công chúa vậy. Nó giật
giật khóe miệng, nắm bàn tay còn lại thành quyền, nhắm thẳng vào bụng hắn mà đấm:
“- Thiên , chừa
chưa ?”
Nói rồi, nó bật cười khanh khách vì tự dưng nó thấy, nó giống
như một người mẹ đang dạy dỗ đứa con hư vậy.(đừng một ai dạy con theo kiểu của
nó nhé… đấm vào bụng thì thật là…)Hắn làm mặt phụng phịu, vẻ mặt không cam tâm
nhìn nó. Nó cũng nghênh ngang mà đón nhận ánh mắt của hắn, hơn nữa lại còn nhìn
hắn….nhiệt tình hơn. Công nhận hắn đẹp trai thật đấy,nó thầm nghĩ, lại còn là
dân thể thao nên cơ thể mới cường tráng thế kia kìa.Nó đưa tay xoa xoa chiếc cằm
nhẵn nhụi của mình, vẻ mặt như niệm ra một điều gì đó khiến hắn còn đang giả vờ
uất ức trông thấy mà tò mò. Mà điều nó niệm ra, thì chính là điều ai cũng biết-hèn
gì mấy đứa con gái lại mê hắn như điếu đổ. (T/G:muốn biết thêm thông tin chi tiết,
đợi tôi hứng tôi nói cho nghe :VVV ) Mà thôi , hắn đẹp hay không mặc xác hắn.
Nó ngoắc ngoắc ngón tay của mình, ý bảo hắn cúi đầu thấp xuống một tý(nó lùn
hơn hắn cả một cái đầu). Thiên vẻ mặt cảnh giác nhìn nó, nhưng rồi cái tò mò đè
bẹp cái lí trí, hắn khẽ cúi đầu thấp xuống ngay tầm chiếc miệng nhỏ nhắn của nó,
và chờ đợi.
“- Tớ thật đang rất
phân vân không biết có nên quay về nhà lấy đồ nghề lên để biến cậu thành thái
giám hay không đây?!”- Lời nó nói, nhẹ nhàng như lông vũ, nhưng với hắn, thì
chính là một quả tạ ngàn cân.
Mới nghe xong , hắn
hơi cau mày, lông mày khẽ cong cong, hàng mi rậm rạp khẽ rũ xuống vẻ uất ức.
Chu choa , trông tội chưa kìa, nhưng nó thì chả thèm có một chút thương tâm. Tôi
thề với các bạn luôn là chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt vừa rồi của hắn, ngoài nó
ra , không 1 ai có thể kiềm chế bản thân, có khi còn hạ mình làm trâu bò cho hắn
cũng nên. Nó gây ra án mạng xong, hí ha hí hửng chạy vào lớp , để hắn ở lại bơ
vơ, trông lại có chút cô đơn. Vừa vào đến lớp ,sắc mặt nó đau lại thấy rõ. Chả
qua là vì nó thấy nhỏ Mỹ Linh, người mà nó chúa ghét lại ngồi vào ghế của nó.
Xì, rắc rối lại sắp tới rồi. Đứng dựa lưng vào cửa lớp, nó đang đợi điều mà lớp
trưởng “yêu quý” muốn thông báo.
“- Lớp ta
bây giờ còn thiếu người ở khoản chạy 3000 mét nữ , tại sao lại không có ai chịu
chạy thế hả?”
Giọng Mỹ Linh vang
vọng khắp lớp, vẻ mặt rõ là đang nổi giận. Mấy bạn nữ trong lớp nhìn nhau.Ai
cũng nghĩ :”Gì chứ, bình thường thầy cho chạy chưa tới 500m là đã mệt đứt hơi rồi,
bây giờ 3000m, thân con gái có điên mới chịu đi thi”. Nghĩ là nghĩ thế nhưng
cũng chẳng ai dám cất thành lời hay tỏ thái độ gì. Vì sao hả ? Lớp trưởng lớp
nó, là cháu gái của hiệu trưởng, được ông ta hết mực cưng chiều, lại còn cả cái
thế lực của tập đoàn tiêu thị lớn thứ 5 cả nước chống lưng cô ta nữa chứ. Ỷ thế
mà cô ta chỉ biết làm càn bắt nạt mọi người mà thôi.Nó đã ghét cái cách cô ta
kênh kiệu nói chuyện với mọi người, rồi chẳng bao giờ để ai trong mắt mình, và
cả cái chuyện mà cô ta ưa hay không ưa một người. Chỉ cần là người mà cô ta
không ưa thì một là người đó sẽ bị cô ta làm mọi cách để đuổi khỏi trường học,
sổ học bạ rồi sẽ được ịn lên trên đó một vết nhơ. Còn không, chính là sẽ bị bắt
nạt cho đến khi phải tự động rời khỏi trường. Dù sao thì kết quả của người đó
cũng sẽ là cực kì thê thảm nha. Nó khẽ khinh bỉ trong lòng, vẫn đứng yên tại chỗ
đợi cô ta nói tiếp.
“- Kim Thư , bạn
thi đi , chẳng phải bạn chẳng đăng kí bất cứ khoản nào sao ? Nếu bạn không chấp
nhận thi , tôi sẽ….”
“- Tôi bảo tôi
không thi bao giờ ?”
Nó cắt ngang luôn
lời Linh . Biết ngay mà,biết ngay mà. Cái khó là cô ta cứ dồn nó mà đẩy. Nó
cũng đã quen với cái kiểu bắt nạt của cô ta rồi. Ngay từ khi học lớp 10 đến
nay, cô ta luôn nhắm vào nó. Cũng là vì bên cạnh nó có Thiên, người mà cô ta vẫn
luôn yêu thầm nhưng khổ nỗi, người mà Thiên yêu lại là nó. Nó là người trong cuộc,
đương nhiên không sáng mắt được bằng người ngoài cuộc như cô ta. Cũng kể từ khi
cô ta nhận ra, Thiên yêu nó, thì cô ta ghét nó vô cùng. Và dù cho đến bây giờ
khi cô ta không còn yêu mến Thiên nữa, mũi nhọn của cô ta luôn chỉ về nó. Nhưng
nó là ai chứ, sao lại bị những trò bắt nạt ngu xuẩn của cô ta làm cho phải nghỉ
học đây. Nhưng mà, lần này thì thật làm khó nó nha.
“Ai da thật nhức đầu quá đi mà”-Nó buồn bực mà cau mày. Nó
trước đến nay tuy rất thích nghịch ngợm quậy phá, nhưng tuyệt đối không thích
chạy. Sức khỏe nó không phải không tốt, mặc dù là sinh non nhưng trông luôn khỏe
khoắn nhưng những người bình thường. Thế nhưng không hiểu vì sao, ngay từ khi
còn nhỏ, chỉ cần mỗi lần nó chạy nhảy hay vận động quá sức, trong người nó sẽ
ngay lập tức mà dâng lên một cảm giác khó chịu, rồi môi nó bắt đầu tím tái, nặng
nhất là, nó sẽ ngất xỉu. Nhưng người nhà nó thì đâu một ai biết đến việc này
đâu vì nó giỏi che giấu lắm, có sắp xỉu thì cũng phải lết vào tới phòng của nó
cơ. (Kim Thư: *cười*). Thôi, trở về vấn đề chính. Nó sắp phải đi thi chạy
kìa,là 3000m, không đùa đâu nha. Có khi thi xong cuộc thi này, nó sẽ được gặp tổ
tiên của nó mất. Nó vò đầu bứt tóc, cố gắng nghĩ ra một cái gì đó.
Ting !
Ah! Nghĩ ra rồi. Nó nhảy cẫng lên, chạy một mạch vào nhà vệ
sinh , móc điện thoại ra gọi cho con bạn chí cốt :
“- Lão
Nương đang bận , cuốn gói !”
Điện thoại vừa được kết nối, ngay tức khắc lại nghe được tiếng
“Tút…Tút…Tút”. Tức , tức chết nó mà.Nó giậm chân xuống đất một cái rõ mạnh. Nói
thêm một lời với nó thì con nha đầu kia chết ngay chắc. Nhả được sáu chữ rồi tắt
điện thoại của nó?. Được . Nó nhoẻn miệng. “Tao không lôi được mày tới , tao thề
không mang họ Trần”. Lại một cuộc gọi , nhưng nó cũng không có điên mà lại gọi
cho con nha đầu thối kia, nó vẫn còn muốn nghe nhiều về âm thanh của thế giới
này.
“- Alo , chị Anna,
chị có gì căn dặn?”
Hà.. Lần này dễ nghe
hơn rồi. Mặt nó hơi dãn ra, một lúc sau thì khẽ hắng giọng :
“- Em lôi con nhỏ
Uyên Nhi đến trường cho chị. Nó đang say , tốt nhất là nên tạt cho nó một chậu
nước lạnh vào mặt rồi đem đến đây, tránh việc nó náo động toàn trường.”
Đầu dây bên kia nghe xong thì cúp máy ngay. Thực thi nhiệm vụ.
Nó đứng trước gương ở nhà vệ sinh, vén vén vài cọng tóc mai mới mọc, cười hí ha
hí hửng, xem ra lần này cũng vậy,nó vẫn chưa phải đổi họ rồi. Thật ra thì…có
thua nó cũng không đổi.
( 5 phút sau )
Một chiếc BWN trắng đậu trước cổng trường Thượng Hiền . Thượng
Hiền là một ngôi trường công, không nổi trội gì, nên khi xuất hiện một chiếc xe
hạng sang như thế. Học sinh cả thảy đều nhức mắt. (T/G: thầy hiệu trưởng của
trường , tức là ông nội của Linh lớp trưởng, ông ta mở ra ngôi trường này cốt
chỉ để không phải cô đơn một mình lúc tuổi già , ông ta tuy tâm địa không xấu
nhưng lại rất thương cháu và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cháu mình vui. Còn
lí do Linh lớp trưởng lại học ở ngôi trường này là vì cô ta biết rằng Thiên sẽ
theo nó mà chuyển vào nơi này học.)
Từ trên xe bước
xuống hai người đàn ông mặc đồ đen , trông cao to mà lực lưỡng phát sợ, lại còn
đeo kính đen che trông rất chuyên nghiệp nữa chứ. Người đàn ông mặc đồ đen bên
trái vươn tay mở cửa. Và người bước xuống lại là một … cậu nhóc.
Vẫn còn một người nữa.
Cô ta bước xuống, đứng kế cậu nhóc xinh đẹp nhưng không hề thua kém. Cô ta mặc
bộ đồ màu đen ôm sát cơ thể trông cực cá tính . Đôi bốt đen được tô điểm bởi một
sợi dây xích mỏng kéo dài đến đầu gối thể hiện cá tính khá mạnh. Mái tóc đen
xõa dài thướt tha mềm mại, đôi mắt được che lấp bởi một cặp kính đen thuộc nhãn
hiệu MZI, nhãn hiệu mắt kính này vô cùng uy tín nha. Con người cô ta toát lên vẻ
bí ẩn , sang trọng và khó gần. Đôi chân mày hơi đanh lại, hai tay khoăn trước
ngực,có phần ngạo nghễ. Dáng vẻ này…có lẽ nào là đang giận. Mọi người thi nhau
mà thêu dệt lên thân phận của những người bí ẩn này.
Trong khi mọi người
đang dè dặt nhìn nha đầu thối của nó thì nó lại cười rõ gian. Nó nhìn cậu nhóc
tóc xoăn, nháy mắt với cậu ta rồi cười thật tươi , để lộ 2 lúm đồng tiền xinh xắn.
Bước đến bên nhỏ , nó vén vài cọng tóc đang bay trước mặt nhỏ ra sau, nhanh tay
nhéo lấy đôi má vẫn còn đỏ hồng do còn hơi say kia:
“- Sáng sớm ,
được tắm mát thế lại còn mặt nhăn mày cau với tao, hử. Vào đây với tao, nhanh.”
Cô bạn khó tính của nó, thoáng cái bị nó lôi lệch xệch vào
phòng thay đồ. Rồi sau đó lại bị nó quay như chong chóng. Một lúc sau, nó ngồi
phệch xuống đất, khoanh chân rồi chỉ vào Uyên Nhi đang đứng trước mặt nó, khẽ
nhếch mép :
“- Úi chà , giờ
thì có đến “hai” Trần Kim Thư đấy!”
Uyên Nhi nhìn nó, nhìn lại mình, khẽ gật gù , rồi lập tức ngồi
xổm xuống, đè nó nằm xuống sàn, ngón tay mảnh khảnh đặt nhẹ lên đôi môi đỏ hồng,
kéo một đường trông rất quyến rũ :
“- Mày trả công
tao thế nào đây?”
Nó híp mắt, cười khanh khách, đưa hai tay lên gối đầu , vẻ mặt
tinh nghịch, đáng yêu:
“- Một mỹ nam nhé
? Thấy thế nào ?”
“- Duyệt!”
Thế là hai đứa chúng nó ôm nhau cười ha hả trong phòng thay
đồ. Mỗi đứa thi nhau đuổi theo những suy nghĩ gian tà của mình. Trông chúng nó,
tuy là mỗi người mang một cá tính và ý nghĩ khá trưởng thành(T/G: cái này thì
chưa chắc chắn à), song vẫn không thể nào che dấu đi được sự hồn nhiên của một
thiếu nữ tuổi 17 vốn có của mình.