Trong phút chốc trong thế giới chỉ còn có hai người bọn họ, mặc kệ cảm giác về nụ hôn thế nào, cho đến khi không thở được nữa thì mới rời ra.
Triển Thất nằm trong ngực của Văn Nhân Mạc thở mạnh. trong lòng lại thầm mắng: "Choáng nha, kiếp trước đã sống hai mươi mấy năm, kiếp này cũng hai mươi năm vậy mà nụ hôn đầu tiên lại có thể mất đi như vậy. Cô không cam tâm, muốn hôn cũng phải do cô chủ động chứ, nụ hôn đầu tiên bị mất, thì cô sẽ đợi đến đêm kết hôn, hừ hừ, đến lúc đó nhất định phải thay đổi mà lên là chủ mới được."
Bởi vì buổi tối lúc đi ngủ Triển Thất đều xõa tóc ra, bây giờ một đầu tóc dài xinh đẹp đen nhánh của cô, hai gò má đỏ ửng, dánh vẻ thẹn thùng, bởi vì thiếu không khí mà nằm ở trong ngực của anh, bộ dáng như vậy rất hấp dẫn. Văn Nhân Mạc làm một người đàn ông bình thường, hơn nữa trong ngực còn là người phụ nữ mà mình thích, một chỗ nào đó lập tức nổi lên phản ứng.
Triển Thất cũng không phải là một cô nữ sinh nhỏ không biết gì, bây giờ đang nằm trong ngực của anh, làm sao không hiểu được bây giờ anh muốn làm cái gì chứ, nhìn anh lại lần nữa hô hấp dồn dập, trong mắt hiện lên một tia cười gian.
"Lão đại, anh làm sao vậy, chỗ nào đau sao? sắc mặt sao đỏ như vậy? Bị sốt sao?"
Cô vừa hỏi vừa nhảy người qua giạng chân ngồi lên trên đùi của Văn Nhân Mạc, một tay ôm lấy cổ của anh, một tay sờ lên trán của anh.
"Phốc."
Triển Thất vừa ngồi lên thì Văn Ngân Mạc liền kêu lên, thân thể căng cứng không dám cử động dù chỉ một chút, chỉ sợ không khống chế được chính mình mà muốn cô.
"A, dáng vẻ của anh không giống như là bị sốt nha? Tôi đến kiểm tra một chút."
Cảm nhận được sự biến hóa của Văn Nhân Mạc càng lúc càng rõ ràng, còn đang chịu đựng, Triển Thất càng thêm tà ác. Nhanh chóng ngẩng đầu lên, dùng trán của cô chạm vào trán của anh. Cử chỉ này của cô khiến cho hai người bọn họ càng dán chặc vào nhau, Văn Nhân Mạc rõ ràng có thể cảm giác được ngực của cô đang dán thật chặc vào cơ thể của anh, cái loại mềm mại này khiến cho người khác có cảm giác muốn hung hăng giày vò một trận.
"Em đây là đang đùa với lửa."
Văn Nhân Mạc vẫn còn giữ nguyên tư thế đó không dám cử động, nhìn Triển Thất đang châm lửa khắp người của anh mà cắn răng nghiến lợi nói.
"Lão đại, anh thật sự không muốn tôi giúp anh sao, nhìn anh giống như thật sự bị ngã bệnh đó."
Triển Thất tiếp tục giả bộ vô tội, một câu hai nghĩa mà hỏi anh. Mặc dù dáng vẻ nhìn ngây thơ, nhưng một chút cũng không có ngừng việc quyến rũ anh, hai tay của cô lại lần nữa ôm chặc Văn Nhân Mạc, cơ thể của hai người không có một kẽ hở dán chặt vào nhau.
"Em còn nhúc nhích một cái nữa, tối nay tôi liền ăn em."
Văn Nhân Mạc lần thứ hai cảnh cáo nói, nếu như Triển Thất quyến rũ anh nữa, anh thật sự sẽ không thể khống chế được, 16 tuổi cũng không còn nhỏ, rất nhiều cô gái ở tuổi này cũng đã có con làm mẹ rồi, có phải hay không anh cũng nên cân nhắc lại chuyện này.
Triển Thất biết anh thật sự đã đến cực hạn, cho nên sẽ không đùa với anh nữa, bản thân từ trên người của anh leo xuống đi về giường ngủ. Vừa giằng co một lần như vậy, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn, cảm giác mệt mỏi cả ngày đều biến mất.
Sau khi Triển Thất rời khỏi Văn Nhân Mạc không nói hai lời liền hướng ngoài cửa chạy đi, xem ra tối hôm nay phải ngủ trong thùng nước lạnh rồi.
Lúc anh lại lần nữa đi tắm nước lạnh gần hai tiếng đồng hồ, sau khi quay lại thì phát hiện Triển Thất thật sự đã ngủ, giống như mọi ngày nhẹ nhàng nằm lên giường, ôm cô vào trong lòng. Nhưng tối nay có nụ hôn mất hồn này, thì anh cũng không thể nào bình tĩnh được giống như trước kia. Nghĩ đến cô vậy mà lại có dáng vẻ quyến rũ giống như yêu tinh, dục vọng vừa mới bị nước lạnh dập tắt lại lần nữa nổi lên.
Một đêm này không biết là Văn Nhân Mạc đã trải qua như thế nào, cũng lăn lộn không ngủ được còn có Triển Thất.
Cô biết là Văn Nhân Mạc thích cô, chỉ có điều cô vẫn không muốn thừa nhận mà thôi. Giống như phần lớn người lần đầu tiên nói yêu thương vậy, hồi hộp, sợ hãi, lại có chút mong đợi. Lúc đầu cô sợ hãi, không tin vào tình yêu, cho nên cô lựa chọn trốn tránh, vẫn cứ xem anh như là một người đồng tính mà đối xử. Nhưng khi hai người bọn họ càng ngày càng gần thì cô dần dần cảm thấy yêu thích loại cảm giác này, cũng có một chút mong đợi. Tối hôm nay khi anh đột nhiên hôn cô, trong lòng của cô là thích, vui vẻ, một chút tâm tình để mà chống cự cũng không có.
Cô biết tại sao anh không muốn cô, hơn nữa là bởi vì phần tâm ý này, càng để cho cô nhận thấy rõ tim của mình.
"Nếu đã xác định, như vậy từ giờ về sau người đàn ông này chính là của cô, chờ đến một ngày nào đó nhất định phải nói chuyện thật tốt với anh, dạy anh một chút cái gì gọi là phụ xướng phu tùy (ý là vợ nói chồng nghe)." Sau khi Triển Thất ở trong lòng nghĩ thông suốt, chờ Văn Nhân Mạc quay lại mới chui vào ngực của anh yên tâm ngủ.
Ngày mai là thời gian ba năm ước hẹn cho lần thi đấu này, sáng sớm sau khi mọi người thu xếp xong liền lên đường đi đến địa điểm tổ chức đại hội tranh tài này.
Đại hội lần này ngoài bốn bang phái lớn ra thì tất cả các thế lực ở quan ngoại đều sẽ tham gia. Nhóm người của Triển Thất mặc dù nói trước là dậy sớm, nhưng vẫn là người cuối cùng đến. Trong sân người đã đến đủ, Triển Thất đã biết qua ba bang phái ở Bạch thành là Tiễn bang, Bạch bang, Mạc thành cô cũng đã từng đi, cùng Long Hổ môn rất quen thuộc, dẫn đầu là Long môn chủ, Long Mai đứng ở bên cạnh Long môn chủ lặng lẽ chào hỏi cô. Còn một Phi Ưng trại cũng đã ngầm giao thủ, lần này dẫn đầu Phi Ưng trại là trại chủ Thượng Quan Phi Ưng, khi Triển Thất nhìn sang thì đúng lúc anh ta cũng nhìn về phía bên này, trong mắt loé lên một tia sát ý. Xem ra lần trước chuyện Triển Thất trộm đi bảo vật của bọn họ. cứu Đại Ngưu thì anh ta đều biết, có thể chuyện Chu Tước môn bị giết cũng tính luôn lên trên đầu của cô.
Tùng thành là vùng quan ngoại lớn nhất, gần như là vượt qua hai nơi lớn như Bạch thành và Mạc thành cộng lại
Mấy ngày nay Văn Nhân Mạc mang theo Triển Thất đi xung quanh Tùng thành, đối với mấy thế lực lớn cũng đại khái biết một chút. Ở Tùng thành cũng có bốn bang phái, trong đó thế lực lớn nhất và thần bí nhất chính là Thanh Phong trại, nói nó thần bí, là bởi vì người ngoài chỉ biết là bọn họ ở trên núi Thanh Phong, nhưng cụ thể trại ở chỗ nào thì không ai biết được. Hơn nữa người của Thanh Phong ít vào trong thành, cũng không tham gia bất kỳ thế lực nào ba thế lực cạnh tranh khác cũng không đi trêu chọc bọn họ. Lần tầm bảo tranh tài này bọn họ lại đến tham gia cũng đã làm cho rất nhiều người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Trừ Thanh Phong trại đi, còn có ba bang phái khác thế lực cũng không chênh lệch bao nhiêu. Trong đó có hai bang phái Bang chủ là anh em, ban đầu là cùng nhau quản lý một bang phái, nhưng sau đó bởi vì suy nghĩ không hợp nên tách ra. Vì vậy mà ở Tùng thành xuất hiện hai bang phái lớn là Liệt Hỏa bang và Xích Viêm bang. Một bang khác chính là với tính ngang ngược độc ác tàn nhẫn nổi danh Dã Lang bang, Bang chủ của bọn họ tên là Thác Bạt Dã, người cũng như tên, điên giống như là dã nhân ở núi sâu vậy.
Đứng ở phía dưới chỗ đó đều là những bang phái nhỏ, mà bốn bang phái lớn mỗi một thế lực đều có khu nghỉ ngơi riêng, dẫn đầu những người đó cũng ngồi ở đó mà nhàn nhã uống nước trà.
Ngoại trừ những thế lực hắc đạo đó ra còn có một đội, chỉ có năm người, bọn họ chính là do Lục Hiên lãnh đạo. Bọn họ không tham gia thi đấu, trực tiếp chọn ra năm người đi vào bảo tàng. Lục Hiên không thiếu tiền, cũng không muốn lấy cái gì, đơn giản là vì chơi cho thật vui, nhưng bây giờ anh ta lại muốn đi giúp Triển Thất. Cho nên chọn ra năm người thủ hạ mà anh ta đắc ý nhất, tính toán sau khi đi vào bảo tàng sẽ bảo vệ Triển Thất an toàn.
"Lục mỗ bất tài, đại hội lần này đảm nhiệm là người chủ trì kiêm giám khảo. Tôi cũng nói nhiều nữa, đại hội lần này ba năm trước đã được giao hẹn tốt, cho nên tiếp theo liền trực tiếp đánh đi."
Lục Hiên không thuộc bất kỳ thế lực nào, cũng không tham gia thi đấu, cho nên là người được chọn để chủ trì cho cuộc thi đấu này thì không còn gì tốt hơn.
Kế tiếp Lục Hiên nói đơn giản quy luật của lần thi đấu này, lần thi đấu này chia làm thi đấu một người và thi đấu đoàn thể. Thi đấu đơn là mỗi thế lực cử ra ba đội viên, tiến hành ba loại thi đấu, mỗi loại bốc thăm để chọn ra đối thủ, lấy phương thức loại trừ để tiến hành trận đấu, hạng nhất được năm phần, hạng nhì được ba phần, hạng ba được một phần, còn lại không được chia. Thi đấu đoàn thể là mỗi thế lực chọn ra bảy đội viên, sau đó tất cả các thế lực trộn lại quyết đấu với nhau, cuối cùng còn lưu lại ba đội chiến thắng ở trong sân, số người của đội nào nhiều thì chính là hạng nhất, có thể thu được mười phần, nếu như là có hai đội có số người bằng nhau thì nhất định phải tiến hành thi đấu, sau đó phân thắng thua mới có thể kết thúc.
"Hôm nay là ngày đầu tiên sẽ tiến hành chính là thi đấu cá nhân, bây giờ mỗi đội trước chọn ra ba tuyển thủ dự thi."
Nội dung của thi đấu đơn lần này là đấu súng, cận chiến, còn có Sư Vương tranh bá.
Những quy tắc này mọi người hầu như đều biết, chọn người nào tham gia thi đấu cũng đã sớm được quyết định, rất nhanh đã chọn ra người đến tham gia thi đấu. Diễm bang xuất chiến là Triển Thất, Thích Thiên, còn có Diêm Xuyên.
Sư Vương tranh bá chủ yếu là tất cả đội tham gia thi đấu bắt đầu đi lên đỉnh núi, người của đội nào tr chạy đến đỉnh núi lấy được lá cờ nhanh nhất liền giành chiến thắng, nếu là so tốc độ, ai có thể nhanh hơn Diêm Xuyên. Cuộc thi đấu đoạt đồ này đúng là trình độ mà chỉ có người ăn cắp mới quen thuộc, chia cho mỗi người một cây súng tốt đã bị hủy đi, lấy tốc độ nhanh nhất để lắp ráp tốt và bắn trúng hồng tâm đã được cố định, người bắn trúng hồng tâm nhiều nhất là người chiến thắng, lần này tham gia là Thích Thiên, cậu ta mỗi ngày đều tiếp xúc với súng, tốc độ lắp ráp không ai có thể địch lại. Triển Thất tham gia cận chiến còn lại, bởi vì cô biết có người muốn tham gia, cô còn có chút thù riêng phải báo.
Văn Nhân Mạc lần này chính là cho Triển Thất đến để tiếp sức, mấy năm nay anh vì lần tranh tài này mà nuôi dưỡng rất nhiều người, nhưng bây giờ Triển Thất xuất hiện, những người đó ngoại trừ Thích Thiên ra thì cũng không có dùng đến. Mà Văn Nhân Mạc lại càng không tham gia vào loại thi đấu nhỏ này, trình độ thi đấu loại này anh còn khinh thường ra tay, nếu không phải Triển Thất có một chút chuyện muốn giải quyết cũng nghĩ muốn xem náo nhiệt.
"Tốt, trận đấu đầu tiên chúng ta so tài chính là Sư Vương tranh bá, các bang phái chuẩn bị cử ra một tuyển thủ, trong quá trình thi đấu ngoại trừ vũ khí, cho phép sử dụng tất cả biện pháp để ngăn cản đối thủ."
Lần này tham gia tranh tài có tổng cộng là mười ba bang phái, mỗi bang một người tổng cộng cũng có mười ba người tham gia, hơn nữa nội dung thi đấu đã được quyết định giống như cho phép các đội viên khác đánh nhau thì có thể tưởng tượng ra được sẽ loạn thành thế nào.
Theo tiếng súng bắt đầu cuộc thi đấu vang lên, mười ba người như ong vỡ tổ chạy lên trên núi, nhưng mà chưa chạy được bao lâu thì đánh nhau. Trong mười ba đội này thật ra thì cũng chua làm mấy tổ, như là Long Hổ môn, Bạch bang còn có Liệt Hỏa bang của Tùng thành đều là thế lực của Chu Tước môn. Tiễn bang là thế lực của Bạch Hổ môn, Xích Viêm và Dã Lang bang là thế lực của Thanh Long bang. Thế lực của Huyền Vũ môn ở quan ngoại hầu như đều bị thâu tóm, cho nên lần này mượn sức của Chu Tước môn và Phi Ưng trại để tham gia. Còn lại Diễm bang và Thanh Phong trại đều là đơn độc.
Mấy thế lực này trong quá trình chạy ra sức dùng đủ các cách để đánh lén đối thủ chỉ có hai người không có tham dự vào, một là người của Thanh Phong trại, bọn họ ở phía sau từ từ đi tới, một người nữa chính là Diêm Xuyên. Diêm Xuyên dáng dấp rất tuấn tú, cho nên khi những người đó xuống tay sẽ cố ý tránh đi, còn một lý do nữa là Diêm Xuyên cũng ở phía sau mà chậm rãi chạy cho nên bọn họ cũng không có để anh vào trong mắt.
Rất nhanh cuộc thi đấu này cũng không còn là trận so tài chạy đua nữa, mà trở thàng một trận quần ẩu, lại một lát sau, trên trận đánh đã bị loại ra ngoài nhiều người chỉ còn có năm sáu người, lúc này mới bắt đầu chạy lên trên núi. Diêm Xuyên nhìn cũng không xê xích gì nhiều, quyết định nhanh chóng kết thúc trận đấu bắt đầu vận khinh công bay về phía đỉnh núi.
Đối với Diêm Xuyên Triển Thất một trăm phần trăm tin tưởng, cô cũng không tin người nào có thể chạy nhanh hơn cậu ta. Nhưng vừa nghĩ đến tình hình hiện tại thì liền cho một gậy, cái Tiểu Cá Tử của Thanh Phong trại một mực chạy chậm ở phía sau lại có thể thoáng chốc lao ra ngoài, tốc độ của cậu ta không có kém hơn so với Diêm Xuyên, xem ra cũng là một cao thủ dùng khinh công.
Lúc đầu không có để ý về cuộc tranh tài này chút nào, bởi vì có đối thủ mà trở nên đặc sắc. Từ sớm Diêm Xuyên đã nhìn ta cậu ta là cao thủ từ những bước chân của cậu ta, cho nên chờ đến lúc cậu ta đuổi theo thì hai người mới so tài hăng say. Một người chờ ở trên núi đã lâu, hiếm có khi gặp được một đối thủ mạnh như vậy cho nên cả người đều hưng phấn, càng liều mạng chạy.
"Đây chính là khinh công trong truyền thuyết sao?"
"Con mẹ nó, còn thoáng cái xuất hiện đến hai người."
"Nếu không thì chúng ta đánh cược xem người nào sẽ thắng có được hay không."
"Đánh cược thì đánh cược, tôi cược cái người cao to sẽ thắng."
"Tôi cược cái người còn lại."
"Anh nói xem nếu như Tây Môn Vũ kia đến đây thì ai sẽ nhanh hơn hả?"
... ........
Rất nhanh, hiện trường liền bắt đầu một trận cá cược, phía sau những người mà bốn bang phái lớn đã phái ra căn bản cũng không nhìn, bây giờ cũng không đánh nhau nữa, liều mạng chạy về phía trước, hạng nhất và hạng nhì không lấy được thì lấy hạng ba cũng tốt.
Khi cờ đỏ được lấy xuống Triển Thất cũng có chút hồi hộp, cô không phải là để ý Diêm Xuyên có thắng hay không, mà là lo lắng bọn họ nhân cơ hội này mà đánh lén cậu. Phải biết rằng công phu của Diêm Xuyên rất kém, người còn lại cũng không phải sợ, đánh không lại có thể chạy, nhưng này khinh công rất tốt, nếu như muốn muốn giành với anh mà đả thương anh thì làm sao chứ.
Chỉ là cũng may mắn, không lâu lắm thì Diêm Xuyên đã an toàn xuất hiện trước mặt cô, trong tay cầm lá cờ, rất rõ ràng là anh đã thắng lợi. Người kia không có nói gì nhiều, yên lặng trở về trong đội ngũ của Thanh Phong trại, giống như người vừa mới chạy rất nhanh kia không phải là cậu ta vậy.
Trận đầu tiên Diêm xuyên giàh thắng lợi, trận đấu kế tiếp là bắn súng, ra thi đấu chính là Thích Thiên.
Thích Thiên một mực ở Tùng thành, cho nên những bang phái trong Tùng thành này đều biết anh, rất nhiều người đã từng lôi kéo anh. Anh ở Tùng thành nổi tiếng nhất chính là kỹ thật bắn súng, có người nói, anh mà bắn thì đều trúng mục tiêu, coi như là nhắm cả hai mắt cũng sẽ không bắn lệch, cho nên anh vừa ra trận lập tức đưa đến một trận xôn xao.
Cuộc thi đấu này không giống như là trận do Diễm bang kia làm, không có người tài nào. Bốn bang phái lớn như vậy, thứ không thiếu nhất chính là người có năng lực, cái gọi là núi cao còn có núi cao hơn, cho nên Thích Thiên cũng rất coi trọng cuộc thi đấu này, làm sao cũng không thể để cho Văn Nhân Mạc mất mặt được, nếu như sử dụng công phu lắp ráp lại của anh lại để thua mất thì còn mặt mũi đâu mà gặp Văn Nhân Mạc.
Cuộc thi đấu này mặc dù có rất nhiều tay súng thiện xạ, nhưng mà ở vòng lắp ráp súng ống sẽ không có ai có thể vượt qua Thích Thiên, một người quanh năm làm cướp trong nháy mắt lắp ráp một khẩu súng là quá dễ dàng, cho nên Thích Thiên cũng không có phí nhiều hơi sức liền giành chiến thắng trong lần thi đấu này.
Trận thi đấu cuối cùng người tham gia là Triển Thất, nhìn người ở đối diện trong lòng âm thầm cười nói: "Lần này phải trả thù thật tốt chuyện lần trước, các người cứ chờ bị đánh đi."