“Tôi không sao, để lão đại đưa tôi về trước là được rồi, các anh cứ tiếp tục đi.”
Hiện tại cô yếu ớt nằm trong ngực Văn Nhân Mạc, phải cố gắng dùng hơi sức toàn thân mới nói ra đươc những lời này, vì bụng cô đau đớn vô cùng, cô dùng sức nắm chặt cánh tay Văn Nhân Mạc, móng tay cũng bấm thật sâu vào da thịt anh.
Giờ phút này Văn Nhân Mạc đâu quản vết thương trên tay do Triển Thất gây ra, trực tiếp ôm lấy Triển Thất chạy đi. Về đến phòng, anh đặt Triển Thất lên giường rồi lập tức bắt mạch cho Triển Thất một lần nữa.
“Các anh đi ra ngoài trước đi.”
Những người kia không yên lòng vì lo cho Triển Thất nên cùng đi vào, thấy một phòng đầy người như vậy Triển Thất trấn an cho nên mở miệng đuổi người ra ngoài. Bọn họ vừa mở miệng nói thêm chút gì đó thì bị Văn Nhân Mạc trực tiếp đánh văng ra ngoài.
“Bọn họ đều đi hết rồi, nói cho anh biết bây giờ em thấy chỗ nào không thoải mái?”
Thật sự Triển Thất không biết nói làm sao, nhưng vì thấy Văn Nhân Mạc lo lắng nên cắn răng nói nhỏ vào bên tai Văn Nhân Mạc tình huống của cô bây giờ, khi nghe Triển Thất nói ra yêu cầu của mình xong Văn Nhân Mạc cảm thấy anh lần đầu tiên bị làm khó rồi, Triển Thất nhờ anh một chuyện thật khó xử lý…
Sau khi nói với Văn Nhân Mạc xong Triển Thất cũng cảm thấy rất quẫn bách, nhưng mà thân phận chân thật hiện tại của cô cũng chỉ một mình Văn Nhân Mạc biết nên cô cũng chỉ có thể cầu xin anh thôi.
Văn Nhân Mạc nhìn thấy sắc mặt Triển Thất tái nhợt thì suy nghĩ bằng bất cứ giá nào cũng phải đi tìm cho cô những thứ cô cần: “Em chờ anh một chút, một lát nữa anh sẽ sai bọn họ mang nước nóng đến, em uống trước rồi cứ nằm nghĩ đi. Lát nữa anh quay lại.”
Trong phòng chỉ còn lại một mình Triển Thất, cô ôm bụng đau đớn, mấy ngày nay cô thật yếu ớt không chịu nổi, đến tối còn bụng còn đau không phải bởi vì cái gì mà là do đại di mụ tới…
Khi ở hiện đại cô đã có triệu chứng đau bụng kinh, mỗi lần như vậy đều giống như trải qua một lần sống chết vậy, may là chỉ đau khoảng một hai ngày đầu, còn về sau thì tương đối ổn hơn. Sau khi trọng sinh đến đây thì thân thể này còn nhỏ, dậy thì tương đối muộn nên kỳ kinh nguyệt cũng đến muộn. Hơn nữa, cô còn mặc nam trang nên thật đúng là quên luôn chuyện này, cho đến khi mới vừa rồi cái loại đau đớn then thuộc truyền đến khiến cô mới đột nhiên nhớ lại, mẹ ơi, đời này cô vẫn là phụ nữ. Nếu ông trời đã cho cô trọng sinh, sao lại còn để cô phải trải qua chuyện này chứ, nếu không hoặc là dứt khoát cho cô trở thành đàn ông cũng không tồi.
Một lát sau có người bên ngoài mang đến một cốc nước nóng xong rồi liền ra ngoài, Văn Nhân Mạc đã nói, ngoại trừ mang nước đến thì không cho ai vào phòng cho nên tất cả mọi người chỉ có thể đều trở về phòng mình ngủ.
“Thế nào, còn đau lắm không?”
Văn Nhân Mạc rời đi khoảng một nén nhang rồi quay trở lại, trong tay cầm thứ đồ dùng mà phụ nữ có kinh nguyệt cần dùng rồi lúng túng đưa cho Triển Thất. Mặc dù từ trước đến nay anh không có phụ nữ, nhưng bởi vì là thầy thuốc, vẫn biết là phụ nữ sau khi trưởng thành mỗi tháng sẽ có kinh nguyệt. Chỉ là không ngờ lại đau đớn như vậy, nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Triển Thất, anh thật đau lòng thật muốn đau thay cho cô ấy.
“Lão đại, anh có thể đi ra ngoài không?”
Nhìn thấy Văn Nhân Mạc vẫn ngồi yên bên giường không có ý rời đi, Triển Thất cau mày hỏi, anh còn ngồi ở đây làm sao lão nương có thể thay đồ được?
Nghe Triển Thất hỏi vậy, Văn Nhân Mạc mới nghĩ đến chuyện ra ngoài, chờ Triển Thất thu thập xong thì lại lập tức chạy trở lại vào phòng, lúc này anh đi tới đi lui bên ngoài phòng càng khiến cho nhiều người trong bang không thể giải thích được.
Triển Thất phải mất một khoản thời gian mới nghiên cứu ra cách dùng của thứ đồ kia, cuối cùng cũng thu thập xong, Văn Nhân Mạc nằm xuống ôm lấy cô, còn dùng tay xoa bụng cô rất nhẹ nhàng.
“Như vậy cảm giác có đỡ hơn chút nào không?”
Bản thân Văn Nhân Mạc y thuật rất giỏi, đối với việc tìm huyệt vị rất chính xác, dùng sức rất nhẹ nên rất nhanh Triển Thất không còn đau nữa. Nhìn tất cả những điều người đàn ông của cô làm vì cô, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.
“Lão đại, thủ pháp của anh thành thạo như vậy, có phải hay không đã nhiều lần làm như thế với rất nhiều phụ nữ rồi?”
“Làm sao em biết?”
Nhìn nụ cười nghịch ngợm của Triển Thất, Văn Nhân Mạc cố ý nói đùa, cũng chỉ vào lúc này, hai người bọn họ mới có thể trêu đùa như thế.
“Mặc kệ trước kia anh đã làm chuyện này cho bao nhiêu phụ nữ rồi, từ nay về sau anh chỉ có thể làm vậy với mỗi mình em, nếu không em liền không cần anh.”
“Cái gì?”
Nghe Triển Thất bá đạo tuyên ngôn như vậy Văn Nhân Mạc không kịp có phản ứng, đây là có ý gì, chẳng lẽ cô ấy không hiểu được tình cảm của anh sao?
“Sau này anh là người đàn ông của Triển Thất em, cả đời này anh chỉ có thể yêu một mình em, cũng chỉ có thể lấy một mình em, mặc kệ là thân thể, hay là trong lòng cũng không được chạm vào người phụ nữ nào, cũng không được nghĩ đến người phụ nữ khác hay lấy người phụ nữ khác, ngay cả nhìn cũng không được nhìn.”
Sau khi Triển Thất nói xong Văn Nhân Mạc mới tin tưởng anh đã hiểu lầm cô, thì ra trong lòng của cô vẫn có anh.
“Dĩ nhiên, trừ em ra anh cũng không cần ai hết.”
Văn Nhân Mạc thật sự rất kích động, bản thân anh rất ghét phụ nữ, ghét bất kỳ người phụ nữ nào, cho đến khi gặp được Triển Thất mới thay đổi. Vốn anh cho là cả đời này anh sống chỉ vì báo thù, chưa từng nghĩ tới sẽ gặp và yêu một phụ nữ sâu sắc như vậy.
Mặc dù biết Văn Nhân Mạc sẽ đồng ý nhưng khi nghe anh trả lời nhanh như vậy, một chút chần chừ cũng không có, Triển Thất vẫn cảm thấy thật vui mừng. Lập tức cô ôm Văn Nhân Mạc còn chủ động hôn lên môi anh, nụ hôn này không triền miên như nụ hôn lần trước mà là nhiệt liệt, nóng bỏng. Ở trên TV, Triển Thất đã xem rất nhiều cảnh hôn môi, nên dù là trông mèo vẽ hổ cũng học không khác bao nhiêu, cũng vì biểu đạt nội tâm thật sự kích động mà hung hăng hôn, hôn phát tiết niềm hạnh phúc.
Đối với việc Triển Thất chủ động hôn, tâm Văn Nhân Mạc muốn nhảy ra ngoài, loại chuyện này sao có thể để phụ nữ chủ động được chứ nên anh lập tức nằm đè lên Triển Thất biến bị động thành chủ động. Có kinh nghiệm lần trước, kỹ thuật lần này tiến bộ hơn rất nhiều, rất nhanh Triển Thất bị anh hôn đến thất điên bát đảo.
Anh cảm thấy chỉ có hôn không vẫn chưa thỏa mãn, bởi vì Văn Nhân Mạc cảm thấy ở một chỗ nào đó trên thân thể anh kêu gào muốn nhiều hơn, thân thể anh ** đã đạt đến cực điểm. Tay của anh cũng dần dần không yên phận mà vì cả hai người đều đang nằm trên giường ngủ, quần áo mặc cũng rất mỏng và đơn giản, cho nên rất nhanh liền cởi hết quần áo của Triển Thất, tay từ từ dò xét đi vào.
Nhờ lần đầu tiên gặp mặt, anh cũng không cẩn thận đặt sai vị trí, chỉ là lần đó làm anh có xúc cảm hơi nhỏ. Lần này mặc dù vẫn không lớn như cũ nhưng so với lần trước kia có vẻ đã lớn hơn nhiều, cảm giác mềm mại làm cho máu anh sắp sôi trào, hận không thể một ngụm ăn hết cô.
Triển Thất cũng là một đại cô nương lần đầu tiên trải qua cảm giác thế này, bây giờ cô đã sớm trầm mê trong nụ hôn nồng nhiệt của Văn Nhân Mạc, thân thể cô cũng muốn nhiều hơn nữa. Cô không giống với hoàng hoa đại khuê nữ của thời đại này, nếu muốn thì sẽ chủ động nói ra, nên cô vòng hai tay qua cổ Văn Nhân Mạc, còn cơ thể thì nhiệt liệt đáp lại đòi hỏi của Văn Nhân Mạc.
“Thất Thất, anh nghĩ muốn… có thể không?”
Mặc dù thân thể của anh như muốn nổ tung, nhưng trước hết phải trải qua sự đồng ý của cô.
Văn Nhân Mạc vừa nói đột nhiên làm thức tỉnh Triển Thất, nhìn phân thân của Văn Nhân Mạc tràn đầy dục hỏa, cô áy náy ghé miệng vào tai anh nhẹ nhàng nói một câu:
“Nhưng đại di mụ của em tới.”
Vừa nói xong những lời như vậy, tâm của Triển Thất cũng muốn chết luôn rồi, chuyện hôm nay đều là do cô khơi mào, không riêng gì anh nghĩ muốn, cô cũng muốn nhưng làm sao cô lại quên mất…
Một câu nói của cô giống như một chậu nước lạnh dội lên người Văn Nhân Mạc, khiến anh lạnh từ đầu đến chân.
“Em cứ nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm rửa.”
Bởi vì nhìn vẻ động tình của Triển Thất, thật ra anh cũng không thu lại được rồi, có vẻ đêm nay nhất định phải xuống hồ tắm qua nước lạnh rồi.
Lần này tắm nước lạnh ước chừng phải hai canh giờ anh mới từ trong nước ra ngoài, hồ nước lạnh này là lần đầu tiên có ý niệm với Triển Thất đã xây nên, gần đây mới vừa xây xong, vừa đúng lúc giải quyết vấn đề hiện tại của anh.
Khi anh trở về phòng Triển Thất vẫn còn chưa ngủ, nằm trên giường nhìn anh, cả người Triển Thất tràn đầy cảm giác hạnh phúc thỏa mãn.
“Sao còn chưa ngủ, có phải bụng còn đau không thoải mái hay không?”
Anh lại ôm cô vào lòng lần nữa và quan tâm hỏi.
Bụng Triển Thất đã hết đau, cô không ngủ được vì không có anh ở bên người, chờ anh tắm rửa xong trở lại, ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên cơ thể anh tâm mới an định trở lại.
“Lão đại, có thể hỏi anh một vấn đề được không?”
Bây giờ trời đã gần sáng, giằng co một đêm nên một đêm không ngủ được, như vậy thì liền tiếp tục nói chuyện phiếm cũng được.
“Ừ, chỉ cần em muốn biết, anh đều nói cho em biết.”
“Có thể hỏi buổi tối anh tìm ở đâu được những thứ đó vậy?”
Văn Nhân Mạc không hiểu Triển Thất muốn hỏi cái gì, không nghĩ nghe xong lập tức liền hiểu cô muốn hỏi về cái gì rồi, loại chuyện như vậy vẫn là không cần nói chô cô biết mới tốt. Chẳng lẽ cô muốn anh nói, anh đường đường là một lão đại hắc đạo lại đi cướp của một gia đình giàu có ở chân núi, cướp gì không cướp lại cướp băng vệ sinh.
“Trời rất nhanh sẽ sáng rồi, nhanh ngủ đi.”
“Anh thật sự không muốn nói cho em biết?”
Văn Nhân Mạc càng không muốn nói khiến Triển Thất càng hiếu kỳ, cho nên, tối nay bất luận thế nào cũng muốn hỏi cho cặn kẽ.
“Em không ngủ thì anh ngủ.”
Nhìn vẻ giả ngủ của Văn Nhân Mạc, Triển Thất cười xấu xa, hiện tại cô đã nắm được nhược điểm của anh rồi nên cô không tin cô không hỏi được.
“Ừ, lão đại, vóc người của anh thật không tệ nha, sờ lên cảm giác thật tuyệt.”
Triển Thất đưa tay vào trong áo sơ mi của Văn Nhân Mạc, từ cổ xuống dưới một chút, rồi xuống dần phía dưới. Khi tay Triển Thất đụng vào bụng dưới của Văn Nhân Mạc thì thân thể lập tức căng lên, tay Triển Thất dời xuống một chút nữa càng khiến cho hô hấp Văn Nhân Mạc bắt đầu dồn dập.
“Thật không chịu nói sao?”
Đã bắt đầu như vậy, anh không thể làm gì khác hơn là phải giải chết để tránh.
Nhưng Văn Nhân Mạc đã sắp không kiên trì được nữa, không kiềm được anh giữ tay Triển Thất lại lấy ra. Sau khi tay cô rời khỏi thân thể anh, rõ ràng cô nghe ddlqdthấy anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng mọi sự đã phát triển ngoài phạm vi khống chế của anh.
Lần này Triển Thất trực tiếp ngồi lên người anh, sau đó còn nằm ở trước ngực anh, nhẹ nhàng cắn xuống môi anh. Cái cảm giác tê dại giống như là có vô số con kiến đang cắn thật làm anh không thể chịu nổi, chưa hết, Triển Thất hôn cắn xuống cổ anh, rồi dần dần kéo dài xuống trước ngực rồi cắn xuống nữa…
“Dừng lại… anh nói.”
Văn Nhân Mạc không thể tiếp tục kiên trì hơn được nữa, nếu cô cứ như vậy tiếp tục cắn xuống không khiến mạch máu của hắn nổ tung mà chết sao. Nhìn tiểu nữ nhân đốt lửa trên người anh, bất đắc dĩ anh lôi cô lên ngực ôm chặt lại lần nữa, đè lại bàn tay bé nhỏ sờ loạn khắp nơi, ở bên tai cô khẽ nói việc tối nay phải trải qua một lần đi cướp bóc.
“Hahaha, lão đạo, anh thật là tài tình nha, sẽ không cứ như vậy đi, như vậy nếu có người nhận ra anh thì sao? Haha…”
Anh biết cô sẽ cười mà cho nên mới kiên trì không nói.
“Anh che mặt.”
Cuối cùng khi thấy cô cười đến không còn hơi sức mới nói một câu như vậy, vốn là Triển Thất đã cười quá mức rồi, lại nghe một câu thế thì lần nữa cười to. Cô không ngờ thì ra một người lãnh khốc như Văn Nhân Mạc lại có một mặt hài hước như thế, xem ra ở anh còn có loại tính cách khác còn đợi khai phá.
“Lão đại, em hỏi anh một câu hỏi cuối cùng, hai mươi mấy năm nay anh không đi tìm phụ nữ, anh giải quyết vấn đề sinh lý như thế nào?”
“Tôi không sao, để lão đại đưa tôi về trước là được rồi, các anh cứ tiếp tục đi.”
Hiện tại cô yếu ớt nằm trong ngực Văn Nhân Mạc, phải cố gắng dùng hơi sức toàn thân mới nói ra đươc những lời này, vì bụng cô đau đớn vô cùng, cô dùng sức nắm chặt cánh tay Văn Nhân Mạc, móng tay cũng bấm thật sâu vào da thịt anh.
Giờ phút này Văn Nhân Mạc đâu quản vết thương trên tay do Triển Thất gây ra, trực tiếp ôm lấy Triển Thất chạy đi. Về đến phòng, anh đặt Triển Thất lên giường rồi lập tức bắt mạch cho Triển Thất một lần nữa.
“Các anh đi ra ngoài trước đi.”
Những người kia không yên lòng vì lo cho Triển Thất nên cùng đi vào, thấy một phòng đầy người như vậy Triển Thất trấn an cho nên mở miệng đuổi người ra ngoài. Bọn họ vừa mở miệng nói thêm chút gì đó thì bị Văn Nhân Mạc trực tiếp đánh văng ra ngoài.
“Bọn họ đều đi hết rồi, nói cho anh biết bây giờ em thấy chỗ nào không thoải mái?”
Thật sự Triển Thất không biết nói làm sao, nhưng vì thấy Văn Nhân Mạc lo lắng nên cắn răng nói nhỏ vào bên tai Văn Nhân Mạc tình huống của cô bây giờ, khi nghe Triển Thất nói ra yêu cầu của mình xong Văn Nhân Mạc cảm thấy anh lần đầu tiên bị làm khó rồi, Triển Thất nhờ anh một chuyện thật khó xử lý…
Sau khi nói với Văn Nhân Mạc xong Triển Thất cũng cảm thấy rất quẫn bách, nhưng mà thân phận chân thật hiện tại của cô cũng chỉ một mình Văn Nhân Mạc biết nên cô cũng chỉ có thể cầu xin anh thôi.
Văn Nhân Mạc nhìn thấy sắc mặt Triển Thất tái nhợt thì suy nghĩ bằng bất cứ giá nào cũng phải đi tìm cho cô những thứ cô cần: “Em chờ anh một chút, một lát nữa anh sẽ sai bọn họ mang nước nóng đến, em uống trước rồi cứ nằm nghĩ đi. Lát nữa anh quay lại.”
Trong phòng chỉ còn lại một mình Triển Thất, cô ôm bụng đau đớn, mấy ngày nay cô thật yếu ớt không chịu nổi, đến tối còn bụng còn đau không phải bởi vì cái gì mà là do đại di mụ tới…
Khi ở hiện đại cô đã có triệu chứng đau bụng kinh, mỗi lần như vậy đều giống như trải qua một lần sống chết vậy, may là chỉ đau khoảng một hai ngày đầu, còn về sau thì tương đối ổn hơn. Sau khi trọng sinh đến đây thì thân thể này còn nhỏ, dậy thì tương đối muộn nên kỳ kinh nguyệt cũng đến muộn. Hơn nữa, cô còn mặc nam trang nên thật đúng là quên luôn chuyện này, cho đến khi mới vừa rồi cái loại đau đớn then thuộc truyền đến khiến cô mới đột nhiên nhớ lại, mẹ ơi, đời này cô vẫn là phụ nữ. Nếu ông trời đã cho cô trọng sinh, sao lại còn để cô phải trải qua chuyện này chứ, nếu không hoặc là dứt khoát cho cô trở thành đàn ông cũng không tồi.
Một lát sau có người bên ngoài mang đến một cốc nước nóng xong rồi liền ra ngoài, Văn Nhân Mạc đã nói, ngoại trừ mang nước đến thì không cho ai vào phòng cho nên tất cả mọi người chỉ có thể đều trở về phòng mình ngủ.
“Thế nào, còn đau lắm không?”
Văn Nhân Mạc rời đi khoảng một nén nhang rồi quay trở lại, trong tay cầm thứ đồ dùng mà phụ nữ có kinh nguyệt cần dùng rồi lúng túng đưa cho Triển Thất. Mặc dù từ trước đến nay anh không có phụ nữ, nhưng bởi vì là thầy thuốc, vẫn biết là phụ nữ sau khi trưởng thành mỗi tháng sẽ có kinh nguyệt. Chỉ là không ngờ lại đau đớn như vậy, nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Triển Thất, anh thật đau lòng thật muốn đau thay cho cô ấy.
“Lão đại, anh có thể đi ra ngoài không?”
Nhìn thấy Văn Nhân Mạc vẫn ngồi yên bên giường không có ý rời đi, Triển Thất cau mày hỏi, anh còn ngồi ở đây làm sao lão nương có thể thay đồ được?
Nghe Triển Thất hỏi vậy, Văn Nhân Mạc mới nghĩ đến chuyện ra ngoài, chờ Triển Thất thu thập xong thì lại lập tức chạy trở lại vào phòng, lúc này anh đi tới đi lui bên ngoài phòng càng khiến cho nhiều người trong bang không thể giải thích được.
Triển Thất phải mất một khoản thời gian mới nghiên cứu ra cách dùng của thứ đồ kia, cuối cùng cũng thu thập xong, Văn Nhân Mạc nằm xuống ôm lấy cô, còn dùng tay xoa bụng cô rất nhẹ nhàng.
“Như vậy cảm giác có đỡ hơn chút nào không?”
Bản thân Văn Nhân Mạc y thuật rất giỏi, đối với việc tìm huyệt vị rất chính xác, dùng sức rất nhẹ nên rất nhanh Triển Thất không còn đau nữa. Nhìn tất cả những điều người đàn ông của cô làm vì cô, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.
“Lão đại, thủ pháp của anh thành thạo như vậy, có phải hay không đã nhiều lần làm như thế với rất nhiều phụ nữ rồi?”
“Làm sao em biết?”
Nhìn nụ cười nghịch ngợm của Triển Thất, Văn Nhân Mạc cố ý nói đùa, cũng chỉ vào lúc này, hai người bọn họ mới có thể trêu đùa như thế.
“Mặc kệ trước kia anh đã làm chuyện này cho bao nhiêu phụ nữ rồi, từ nay về sau anh chỉ có thể làm vậy với mỗi mình em, nếu không em liền không cần anh.”
“Cái gì?”
Nghe Triển Thất bá đạo tuyên ngôn như vậy Văn Nhân Mạc không kịp có phản ứng, đây là có ý gì, chẳng lẽ cô ấy không hiểu được tình cảm của anh sao?
“Sau này anh là người đàn ông của Triển Thất em, cả đời này anh chỉ có thể yêu một mình em, cũng chỉ có thể lấy một mình em, mặc kệ là thân thể, hay là trong lòng cũng không được chạm vào người phụ nữ nào, cũng không được nghĩ đến người phụ nữ khác hay lấy người phụ nữ khác, ngay cả nhìn cũng không được nhìn.”
Sau khi Triển Thất nói xong Văn Nhân Mạc mới tin tưởng anh đã hiểu lầm cô, thì ra trong lòng của cô vẫn có anh.
“Dĩ nhiên, trừ em ra anh cũng không cần ai hết.”
Văn Nhân Mạc thật sự rất kích động, bản thân anh rất ghét phụ nữ, ghét bất kỳ người phụ nữ nào, cho đến khi gặp được Triển Thất mới thay đổi. Vốn anh cho là cả đời này anh sống chỉ vì báo thù, chưa từng nghĩ tới sẽ gặp và yêu một phụ nữ sâu sắc như vậy.
Mặc dù biết Văn Nhân Mạc sẽ đồng ý nhưng khi nghe anh trả lời nhanh như vậy, một chút chần chừ cũng không có, Triển Thất vẫn cảm thấy thật vui mừng. Lập tức cô ôm Văn Nhân Mạc còn chủ động hôn lên môi anh, nụ hôn này không triền miên như nụ hôn lần trước mà là nhiệt liệt, nóng bỏng. Ở trên TV, Triển Thất đã xem rất nhiều cảnh hôn môi, nên dù là trông mèo vẽ hổ cũng học không khác bao nhiêu, cũng vì biểu đạt nội tâm thật sự kích động mà hung hăng hôn, hôn phát tiết niềm hạnh phúc.
Đối với việc Triển Thất chủ động hôn, tâm Văn Nhân Mạc muốn nhảy ra ngoài, loại chuyện này sao có thể để phụ nữ chủ động được chứ nên anh lập tức nằm đè lên Triển Thất biến bị động thành chủ động. Có kinh nghiệm lần trước, kỹ thuật lần này tiến bộ hơn rất nhiều, rất nhanh Triển Thất bị anh hôn đến thất điên bát đảo.
Anh cảm thấy chỉ có hôn không vẫn chưa thỏa mãn, bởi vì Văn Nhân Mạc cảm thấy ở một chỗ nào đó trên thân thể anh kêu gào muốn nhiều hơn, thân thể anh đã đạt đến cực điểm. Tay của anh cũng dần dần không yên phận mà vì cả hai người đều đang nằm trên giường ngủ, quần áo mặc cũng rất mỏng và đơn giản, cho nên rất nhanh liền cởi hết quần áo của Triển Thất, tay từ từ dò xét đi vào.
Nhờ lần đầu tiên gặp mặt, anh cũng không cẩn thận đặt sai vị trí, chỉ là lần đó làm anh có xúc cảm hơi nhỏ. Lần này mặc dù vẫn không lớn như cũ nhưng so với lần trước kia có vẻ đã lớn hơn nhiều, cảm giác mềm mại làm cho máu anh sắp sôi trào, hận không thể một ngụm ăn hết cô.
Triển Thất cũng là một đại cô nương lần đầu tiên trải qua cảm giác thế này, bây giờ cô đã sớm trầm mê trong nụ hôn nồng nhiệt của Văn Nhân Mạc, thân thể cô cũng muốn nhiều hơn nữa. Cô không giống với hoàng hoa đại khuê nữ của thời đại này, nếu muốn thì sẽ chủ động nói ra, nên cô vòng hai tay qua cổ Văn Nhân Mạc, còn cơ thể thì nhiệt liệt đáp lại đòi hỏi của Văn Nhân Mạc.
“Thất Thất, anh nghĩ muốn… có thể không?”
Mặc dù thân thể của anh như muốn nổ tung, nhưng trước hết phải trải qua sự đồng ý của cô.
Văn Nhân Mạc vừa nói đột nhiên làm thức tỉnh Triển Thất, nhìn phân thân của Văn Nhân Mạc tràn đầy dục hỏa, cô áy náy ghé miệng vào tai anh nhẹ nhàng nói một câu:
“Nhưng đại di mụ của em tới.”
Vừa nói xong những lời như vậy, tâm của Triển Thất cũng muốn chết luôn rồi, chuyện hôm nay đều là do cô khơi mào, không riêng gì anh nghĩ muốn, cô cũng muốn nhưng làm sao cô lại quên mất…
Một câu nói của cô giống như một chậu nước lạnh dội lên người Văn Nhân Mạc, khiến anh lạnh từ đầu đến chân.
“Em cứ nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm rửa.”
Bởi vì nhìn vẻ động tình của Triển Thất, thật ra anh cũng không thu lại được rồi, có vẻ đêm nay nhất định phải xuống hồ tắm qua nước lạnh rồi.
Lần này tắm nước lạnh ước chừng phải hai canh giờ anh mới từ trong nước ra ngoài, hồ nước lạnh này là lần đầu tiên có ý niệm với Triển Thất đã xây nên, gần đây mới vừa xây xong, vừa đúng lúc giải quyết vấn đề hiện tại của anh.
Khi anh trở về phòng Triển Thất vẫn còn chưa ngủ, nằm trên giường nhìn anh, cả người Triển Thất tràn đầy cảm giác hạnh phúc thỏa mãn.
“Sao còn chưa ngủ, có phải bụng còn đau không thoải mái hay không?”
Anh lại ôm cô vào lòng lần nữa và quan tâm hỏi.
Bụng Triển Thất đã hết đau, cô không ngủ được vì không có anh ở bên người, chờ anh tắm rửa xong trở lại, ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên cơ thể anh tâm mới an định trở lại.
“Lão đại, có thể hỏi anh một vấn đề được không?”
Bây giờ trời đã gần sáng, giằng co một đêm nên một đêm không ngủ được, như vậy thì liền tiếp tục nói chuyện phiếm cũng được.
“Ừ, chỉ cần em muốn biết, anh đều nói cho em biết.”
“Có thể hỏi buổi tối anh tìm ở đâu được những thứ đó vậy?”
Văn Nhân Mạc không hiểu Triển Thất muốn hỏi cái gì, không nghĩ nghe xong lập tức liền hiểu cô muốn hỏi về cái gì rồi, loại chuyện như vậy vẫn là không cần nói chô cô biết mới tốt. Chẳng lẽ cô muốn anh nói, anh đường đường là một lão đại hắc đạo lại đi cướp của một gia đình giàu có ở chân núi, cướp gì không cướp lại cướp băng vệ sinh.
“Trời rất nhanh sẽ sáng rồi, nhanh ngủ đi.”
“Anh thật sự không muốn nói cho em biết?”
Văn Nhân Mạc càng không muốn nói khiến Triển Thất càng hiếu kỳ, cho nên, tối nay bất luận thế nào cũng muốn hỏi cho cặn kẽ.
“Em không ngủ thì anh ngủ.”
Nhìn vẻ giả ngủ của Văn Nhân Mạc, Triển Thất cười xấu xa, hiện tại cô đã nắm được nhược điểm của anh rồi nên cô không tin cô không hỏi được.
“Ừ, lão đại, vóc người của anh thật không tệ nha, sờ lên cảm giác thật tuyệt.”
Triển Thất đưa tay vào trong áo sơ mi của Văn Nhân Mạc, từ cổ xuống dưới một chút, rồi xuống dần phía dưới. Khi tay Triển Thất đụng vào bụng dưới của Văn Nhân Mạc thì thân thể lập tức căng lên, tay Triển Thất dời xuống một chút nữa càng khiến cho hô hấp Văn Nhân Mạc bắt đầu dồn dập.
“Thật không chịu nói sao?”
Đã bắt đầu như vậy, anh không thể làm gì khác hơn là phải giải chết để tránh.
Nhưng Văn Nhân Mạc đã sắp không kiên trì được nữa, không kiềm được anh giữ tay Triển Thất lại lấy ra. Sau khi tay cô rời khỏi thân thể anh, rõ ràng cô nghe ddlqdthấy anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng mọi sự đã phát triển ngoài phạm vi khống chế của anh.
Lần này Triển Thất trực tiếp ngồi lên người anh, sau đó còn nằm ở trước ngực anh, nhẹ nhàng cắn xuống môi anh. Cái cảm giác tê dại giống như là có vô số con kiến đang cắn thật làm anh không thể chịu nổi, chưa hết, Triển Thất hôn cắn xuống cổ anh, rồi dần dần kéo dài xuống trước ngực rồi cắn xuống nữa…
“Dừng lại… anh nói.”
Văn Nhân Mạc không thể tiếp tục kiên trì hơn được nữa, nếu cô cứ như vậy tiếp tục cắn xuống không khiến mạch máu của hắn nổ tung mà chết sao. Nhìn tiểu nữ nhân đốt lửa trên người anh, bất đắc dĩ anh lôi cô lên ngực ôm chặt lại lần nữa, đè lại bàn tay bé nhỏ sờ loạn khắp nơi, ở bên tai cô khẽ nói việc tối nay phải trải qua một lần đi cướp bóc.
“Hahaha, lão đạo, anh thật là tài tình nha, sẽ không cứ như vậy đi, như vậy nếu có người nhận ra anh thì sao? Haha…”
Anh biết cô sẽ cười mà cho nên mới kiên trì không nói.
“Anh che mặt.”
Cuối cùng khi thấy cô cười đến không còn hơi sức mới nói một câu như vậy, vốn là Triển Thất đã cười quá mức rồi, lại nghe một câu thế thì lần nữa cười to. Cô không ngờ thì ra một người lãnh khốc như Văn Nhân Mạc lại có một mặt hài hước như thế, xem ra ở anh còn có loại tính cách khác còn đợi khai phá.
“Lão đại, em hỏi anh một câu hỏi cuối cùng, hai mươi mấy năm nay anh không đi tìm phụ nữ, anh giải quyết vấn đề sinh lý như thế nào?”