“Vậy nếu tôi nói cho tam đệ là nữ nhân muốn gả cho là người từng bị ôm qua, sờ qua thì như thế nào?”
Nghe Thích Thiên vừa nói xong, khuôn mặt Tiễn Kỳ đỏ như muốn nhỏ ra máu vậy.
Hôm đó ở phòng Triển Thất ra ngoài cửa gặp người của Bạch bang bày trận thì Thích Thiên ôm lấy cô, sau đó tay anh trùng hợp đặt lên ngực cô, còn vô tình chạm vào nữa. Chuyện này nếu để Triển Thất biết chắc sẽ nhảy dựng lên, tình cảm của bang chủ Diễm bang thật là tốt, lần đầu tiên gặp mặt đã sờ vào ngực rồi.
Mặc dù Tiễn Kỳ rất cởi mở, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, còn là ở xã hội nửa phong kiến, cho nên một phụ nữ bị người khác nhắc tới chuyện bị sờ ngực tự nhiên cũng sẽ xấu hổ, nhưng có điều Triển Thất là một ngoại lệ. Dù Tiễn Kỳ có chút thẹn thùng, nhưng cô cũng là ngoại lệ, mặt cô đỏ hồng phần lớn là do tức giận, cô hận chết người đàn ông lấy chuyện đó ra cợt nhã, cho nên trực tiếp vung roi da lên đánh nhau.
Dĩ nhiên Thích Thiên có thể tránh được, dù sao thì anh cũng không chấp nhặt với phụ nữ. Lại nói, anh làm hết mọi chuyện như vậy cũng vì đại ca và tam đệ, không biết hai người bọn họ có thông cảm cho phần tâm ý này của anh không?
Văn Nhân Mạc nhìn hai người đánh qua đánh lại chẳng những không tức giận mà tâm tình còn rất tốt, qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên Thích Thiên tiếp xúc với phụ nữ, cậu ta cũng từng giống như anh, chưa bao giờ nói chuyện với nữ nhân vượt quá ba câu, xem ra tối nay phải nói cho Triển Thất nghe chuyện tốt này rồi.
Không lâu sau, Tiễn Kỳ biết đánh cũng không đánh lại, nói cũng không nói được nên tức giận quyết định rời đi, đợi sau khi cô đi hai người kia mới bắt đầu bàn bạc công việc, gần đây Bạch bang đang điều lực lượng ở xung quanh, xem ra chẳng mấy chốc sẽ náo động thôi.
“Đại bang chủ, có người gởi lá thư này cho nhị bang chủ.”
Văn Nhân Mạc vừa nghe có người đưa tin thì lập tức đoán được là ai đưa đến, nhất định là do bọn họ đã bắt được Bạch An Huy nên người giấu mặt ngồi không yên. Qủa nhiên là tin do người kia đưa tới, tin cho biết ý tứ đại khái là bảo bọn họ nhanh chóng thả Bạch An Huy, nếu không sẽ khiến cho cả Diễm bang chôn theo.
Thật không biết còn chuyện gì mới mẻ không, mỗi lần đều là đe dọa như vậy, xem ra đối phương còn không biết bọn họ đã tìm được cách để phá trận, cho nên muốn dùng cái này để uy hiếp, nếu đã như vậy thì anh nên tương kế tựu kế tính toán cẩn thận lại mới được.
“Bang chủ, không xong rồi, Bạch An Huy bị giết ở trong ngục rồi.”
Ngay khi Văn Nhân Mạc và Thích Thiên vừa thương lượng xong đối sách thì Trương Khuê vội vàng chạy vào báo, hôm nay người phụ trách trông coi Bạch An Huy là cậu. Cậu biết ban ngày Bạch bang nhất định sẽ âm thầm xuống tay, cho nên trông coi tù rất cẩn thận, ngay cả một con muỗi cũng không lọt vào được, nhưng cảnh giác thế nào thì vẫn xảy ra vấn đề như vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Là thuộc hạ vô năng, xin bang chủ trách phạt, thuộc hạ dẫn người giám sát phòng giam nước chảy không lọt, ngay cả ruồi cũng không lọt được, chúng ta cũng xác định không có bất kì người nào vào phòng giam. Nhưng tối nay, lúc đưa cơm vào thì phát hiện hắn trúng độc chết.”
“Không có người nào đi vào phòng giam sao?”
Văn Nhân Mạc vừa nghe thì chân mày liền chau lại, như vậy chứng minh được hiện tại ở Diễm bang vẫn còn gian tế ẩn núp, hơn nữa số lượng còn không ít.
“Buổi sáng, Thạch đường chủ xuống phòng giam hỏi thăm tình hình, sau đó hai chúng tôi cùng đi vào phòng giam, khi đó Bạch An Huy vẫn còn sống, khi nhìn thấy thuộc hạ vẫn còn tức giận mắng thật to, vào một lúc thì thuộc hạ và Thạch Đường chủ cùng nhau ra ngoài, sau đó cũng không có bất luận kẻ nào đi vào nữa.”
“Thạch đường chủ sao?”
Trương Khuê là người Văn Nhân Mạc rất tin tưởng, nhưng Thạch Lỗi thì anh vẫn hoài nghi, chẳng lẽ thật sự chính là hắn sao?
“Bang chủ, Thạch đường chủ lúc ấy cùng đi vào chung với thuộc hạ, nhưng thời gian vào cũng không lâu, cũng không có tiếp xúc với Bạch An Huy, không thể nào lại là anh ta làm được.”
Ở đây, Thạch Lỗi vẫn là người rất có uy tín, thuộc hạ vấn rất chịu phục anh ta. Cho nên khi cảm thấy Văn Nhân Mạc hoài nghi, Trương Khuê lập tức lên tiếng giải thích giùm anh ta.
Nếu không phải là Thạch Lỗi, thì có thể là ai? Là ai có thể lặng yên không tiếng động tiến vào phòng giam rồi giết chết Bạch An Huy?
Nhưng mặc kệ là ai, đều sẽ bắt được hắn, Bạch An Huy chết thì chết cũng không sao, vốn cũng không có ý định dùng hắn để uy hiếp Bạch bang. Anh sẽ không giống như Bạch An Huy không biết tự lượng sức mình như vậy, sau Bạch bang là Chu Tước môn, sao bọn họ có thể tính một nước cờ sống chết như vậy?
“Người kia hẹn ngày mai gặp mặt, để Thạch Lỗi cùng đi với tôi đi.”
Văn Nhân Mạc cảm thấy cái chết của Bạch An Huy không thoát khỏi quan hệ với Thạch Lỗi, cho nên anh muốn để cho hắn đi cùng.
“Không, để em đi, vừa đúng lúc có thể thử nghiệm thứ chúng ta nghiên cứu ngày đó.”
Vừa nghe giọng nói này Văn Nhân Mạc bật cười, anh biết cô không chịu ở không mà.
“Tạm thời chưa cần dùng đến hắn, để em đi gặp người thần bí này, xem một chút mê huyễn trận của chúng lợi hại hay của chúng ta lợi hại, còn là…”
“Được, vậy mang Đại Ngưu đi cùng, thương thế của em vừa mới tốt lên, nhất định phải chú ý an toàn.”
Hiện tại Văn Nhân Mạc quả thật xem Triển Thất như làm bằng nước rồi, mỗi ngày giống như lão mẹ quan tâm cửa này tâm đích kia.
Sau khi bị thương Triển Thất vẫn chưa bao giờ rời khỏi Diễm bang, đã khiến cho cô nghẹn muốn phát điên lên rồi, bây giờ có cơ hội có thể đi ra ngoài nên đâu còn để ý đến lời của Văn Nhân Mạc nữa, không nói hai lời liền chạy đi.
Hôm sau, Triển Thất theo chỉ dẫn trong thư yêu cầu nên chỉ mang theo một mình Đại Ngưu đi tới địa điểm đã ước định, trong thư nói chỉ cần mang Bạch An Huy tới thì họ sẽ không đối phó giúp Diễm bang, ngược lại còn có thể giúp Diễm bang. Tuy nhiên địa điểm ước hẹn lại chính là nơi lần trước bắt Bạch Quang, sau đó hắn chết cũng chôn tại nơi này, xem ra nhất định đối phương có quan hệ với Bạch Quang.
“Tiểu tử ngươi thật có gan, lại có can đảm chỉ mang một người đi cùng, An Huy đâu rồi?”
Nhìn hình dáng người đến là một phụ nữ mặc áo đen, trên đầu có một thành hắc sa bao lại. Sau lưng còn có mười mấy người áo đen, thấy Triển Thất đến thì lập tức bao vây Triển Thất và Đại Ngưu vào giữa.
“Tìm An Huy sao? Xem ra bà và Bạch An Huy cực kì thân thiết, chẳng lẽ là…?” Triển Thất nhìn đối phương như vậy trong lòng thầm tính toán.
“Bà đã đến rồi sao không dám để lộ mặt thật ra, chẳng lẽ là do khuôn mặt xấu như ma? Dáng dấp cũng vô cùng xấu xí nên không dám để cho ai biết à?”
Phụ nữ đều để ý người khác nói lớn lên xấu, cho nên Triển Thất mới nói châm chọc bà ta, quả nhiên đối phương nghe Triển Thất nói vậy thì lấy hắc sa xuống.
“Hừ, để lão nương xem ngươi có thể như thế nào, hai người các ngươi đều đã bị bao vây, lập tức thả An Huy nhi ra.”
Người phụ nữ áo đen bỏ khăn che mặt xuống thì thấy khuôn mặt tương tự Bạch An Huy, tầm chừng 30 tuổi, có vẻ được bảo dưỡng rất tốt, mặc dù có hơi lớn tuổi, nhưng có thể biết lúc còn trẻ nhất định là người tuyệt sắc.
Triển Thất thấy khuôn mặt bà ta thì biết thân phận của người này rồi, người này tên là Lý Ngọc Tiên. Trước kia có nghe người khác nhắc nhiều về bà ta, năm đó Bạch bang chủ Bạch Quang, ba của Bạch An Huy cưới trưởng nữ của tộc trưởng bộ lạc ẩn sĩ về làm vợ, có thể nói đối với cô ta cưng chiều hết mực, chỉ là tiệc vui chóng tàn, sau khi người phụ nữ này mang thai, hắn không chịu nổi tịch mịch nên bắt đầu đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu. Mặc dù hắn làm công tác bảo mật rất tốt, nhưng không có tường nào gió không lọt qua được,cho nên chuyện này truyền đến tai phu nhân của mình. Cuối cùng, Bạch Quang nghĩ hết biện pháp cầu bà ta tha thứ, nhưng không được mấy năm ông ta lại mắc lại tật xấu cũ, sau đó phu nhân ông ta từ bỏ hẳn ông ta.
“Thật tiếc nói cho bà biết, tối ngày hôm qua trong đại lao đã xảy ra chuyện, bây giờ anh ta không có ở đây nữa.”
Triển Thất hiểu tâm tình của một người mẹ, cho nên cô cũng không muốn lừa gạt bà ta, bà ta có quyền biết con mình sống hay chết.
“Oanh.”
Vừa nghe Triển Thất nói xong, trong đầu Lý Ngọc Tiên giống như có gì đó nổ tung, trong đầu lặp đi lặp lại lời Triển Thất nói, con bà không có ở đây, không có ở đây thì đi đâu rồi?
“Nói, An Huy nhi đi đâu rồi, trả An Huy nhi lại cho tôi.”
Lý Ngọc Tiên vừa nói xong thì lao đến với ý đồ bắt Triển Thất, nhưng bị Đại Ngưu cản lại, nhưng lời Triển Thất vừa nói đã làm cho không khí nơi này trở nên khẩn trương, căng thẳng lên.
Tuy nhiên, Lý Ngọc Tiên nghĩ Triển Thất nói vậy có nghĩa là Diễm bang không chịu thả Bạch An Huy, hơn nữa, thám tử của bà lấy được tin tức, Diễm bang phái rất nhiều người trông chừng An Huy nhi, như vậy thì đương nhiên An Huy nhi còn sống, cho nên mới để Triển Thất đến đây đàm phán. Chẳng lẽ Triển Thất đang gạt bà ta?
“Nói bậy, An Huy nhi không phải ở trong đại lao Diễm bang sao? Nhanh lên trả nó lại cho tôi, nếu không nhất định tôi sẽ khiến cho Diễm bang các ngươi chôn theo.”
Triển Thất nghe vậy cũng không muốn giải thích gì, cô chỉ muốn nói cho bà ta sự thật mà thôi, tin hay không thì tùy.
“Người tới, bắt hai người bọn họ lại.”
Nghe Triển Thất nói, một khắc kia Lý Ngọc Tiên mất hết lý trí, nhưng một lát thì trở lại bình thường. Bà ta cảm thấy Triển Thất nhất định lừa bà ta, vì vậy trước tiên bắt anh ta lại rồi trao đổi với An Huy.
“Ở chỗ này, Bạch Quang từng dùng một trăm người cũng không bắt được tôi, bà cho rằng chỉ mấy người này lại có thể bắt được tôi sao?”
“Hừ, lần trước là bởi vì có Văn Nhân Mạc tới tiếp ứng ngươi, nhưng lần này hiện tại anh ta đến bản thân cũng không lo xong. Đợi xem một chút còn ai có thể đến cứu được ngươi?”
Sau khi nói xong, Lý Ngọc Tiên nhanh chóng lui ra ngoài, khi Bạch Quang chết, bà từng đến gặp ông ta một lần. Bạch Quang đã nói cho bà ta biết quá trình từ khi bắt đầu bị bắt đi, cầu xin bà ta tìm được Bạch An Huy rồi giúp đỡ nó ngồi yên vị trên chức bang chủ Bạch bang, còn giúp ông ta báo thù, muốn giết chết Triển Thất tại nơi này. Mặc dù ông ta có làm muôn vàn chuyện không phải với bà, nhưng dù sao cũng từng yêu nhau, cho nên ông ta muốn ngoài chuyện tìm Bạch An Huy để nâng lên làm bang chủ Bạch bang còn hẹn Triển Thất gặp mặt ở nơi này cũng vì để báo thù cho ông ta.
Lý Ngọc Tiên đã lui ra ngoài, bà ta mang những người mặc áo đen này chia nhau bao vây Triển Thất và Đại Ngưu, Triển Thất biết lúc này Lý Ngọc Tiên đang bày mê huyễn trận người tại Diễm bang, vì vậy tinh thần cảnh giác cũng nâng lên mười hai phần.
Trận pháp này không giống mê huyễn trận lần trước, trận này toàn bộ người ở bên trong trận đều là người thật, tùy thời có thể lấy mạng của cô. Những người đó di chuyển càng lúc càng nhanh, theo sự chuyển động của bọn họ cũng khiến cho đất cát bên trong chuyển động theo, giống như gió bay trong không trung.
“Lão tử liều mạng với các ngươi.”
“Cẩn thận.”
Ngay khi Đại Ngưu tính toán liều mạng phá vòng vây thì bị Triển Thất kéo trở lại, đúng lúc đó nháy mắt tại vị trí Đại Ngưu vừa đứng xuất hiện 7 cây đao, nếu bây giờ anh còn đứng đó thì nhất định sẽ trở thành bảy mảnh rồi.
“Hừ, chỉ diễn xiếc như vậy cũng có thể làm khó được tôi sao?”
“Ầm.”
Một âm thanh thật lớn vang lên làm cho một người trong mê huyễn trận của Lý Ngọc Tiên bị nổ tung.
Qủa thật lần này ra ngoài Triển Thất không có mang theo người đến, sau khi cô thấy Văn Nhân Mạc ở kho vũ khí thì có một ý nghĩ manh động xuất hiện, cô nói cho Văn Nhân Mạc biết một loại vũ khí ở hiện đại, Văn Nhân Mạc tìm người làm loại vũ khí tương tự, có vũ khí này thì bọn họ đã có thể không có địch thủ rồi.
Âm thanh vừa rồi chính là bom được cải tiến mà cô và Văn Nhân Mạc đã làm ra, sau tiếng nổ còn khiến cho lửa bắn ra thật mạnh. Uy lực của nó không thua gì loại bom ở thời hiện đại là mấy, nhưng rất nhỏ gọn có thể mang theo bên người, hơn nữa, quan trọng nhất chính là có thể khống chế bán kính nổ một cách hiệu quả nhất để tránh làm thương tổn đến người của mình, rất thích hợp sử dụng ở phạm vi gần.
Kèm theo tiếng nổ là lửa bắn ra xung quanh, chung quanh lại vang lên nhiều tiếng nổ mạnh khác. Bởi vì mặc dù Triển Thất không có phái người mai phục chỗ này, song chung quanh lại chôn rất nhiều bom,
nên khi một quả bom nổ sẽ làm cho những quả bom giấu xung quanh phản ứng dây chuyền cũng nổ. Triển Thất và Đại Ngưu từ lúc đi vào sơn cốc không có di chuyển loạn, bởi vì trong sơn cốc chỉ có duy nhất chỗ này là an toàn. Lý Ngọc Tiên vừa mới chạy trốn được ra phía sau, đụng trúng bom bây giờ có thể bị nổ tan xác rồi.
Âm thanh đinh tai nhức óc không ngừng truyền đến, Triển Thất kéo Đại Ngưu đứng ở vị trí trung tâm sơn cốc, Đại Ngưu nhìn qua những người bày trận, xác chết la liệt.
Dùng người bày mê huyễn trận của Lý Ngọc Tiên tự động tan vỡ, mà người đang đối với mặt với cái chết đương nhiên sẽ có bản năng tự vệ, cho nên, đâu còn nhớ nơi nào bày trận nên lập tức cố gắng chạy trốn. Bọn họ chưa từng nghĩ, khi chạy loạn lại dẫm vào bom và lửa đang bùng cháy trên mặt đất lập tức tan xương nát thịt. Khi người cuối cùng bị nổ tung chết thì trong sơn cốc trừ cô và Đại Ngưu ra đã không còn ai nữa
“Vậy nếu tôi nói cho tam đệ là nữ nhân muốn gả cho là người từng bị ôm qua, sờ qua thì như thế nào?”
Nghe Thích Thiên vừa nói xong, khuôn mặt Tiễn Kỳ đỏ như muốn nhỏ ra máu vậy.
Hôm đó ở phòng Triển Thất ra ngoài cửa gặp người của Bạch bang bày trận thì Thích Thiên ôm lấy cô, sau đó tay anh trùng hợp đặt lên ngực cô, còn vô tình chạm vào nữa. Chuyện này nếu để Triển Thất biết chắc sẽ nhảy dựng lên, tình cảm của bang chủ Diễm bang thật là tốt, lần đầu tiên gặp mặt đã sờ vào ngực rồi.
Mặc dù Tiễn Kỳ rất cởi mở, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, còn là ở xã hội nửa phong kiến, cho nên một phụ nữ bị người khác nhắc tới chuyện bị sờ ngực tự nhiên cũng sẽ xấu hổ, nhưng có điều Triển Thất là một ngoại lệ. Dù Tiễn Kỳ có chút thẹn thùng, nhưng cô cũng là ngoại lệ, mặt cô đỏ hồng phần lớn là do tức giận, cô hận chết người đàn ông lấy chuyện đó ra cợt nhã, cho nên trực tiếp vung roi da lên đánh nhau.
Dĩ nhiên Thích Thiên có thể tránh được, dù sao thì anh cũng không chấp nhặt với phụ nữ. Lại nói, anh làm hết mọi chuyện như vậy cũng vì đại ca và tam đệ, không biết hai người bọn họ có thông cảm cho phần tâm ý này của anh không?
Văn Nhân Mạc nhìn hai người đánh qua đánh lại chẳng những không tức giận mà tâm tình còn rất tốt, qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên Thích Thiên tiếp xúc với phụ nữ, cậu ta cũng từng giống như anh, chưa bao giờ nói chuyện với nữ nhân vượt quá ba câu, xem ra tối nay phải nói cho Triển Thất nghe chuyện tốt này rồi.
Không lâu sau, Tiễn Kỳ biết đánh cũng không đánh lại, nói cũng không nói được nên tức giận quyết định rời đi, đợi sau khi cô đi hai người kia mới bắt đầu bàn bạc công việc, gần đây Bạch bang đang điều lực lượng ở xung quanh, xem ra chẳng mấy chốc sẽ náo động thôi.
“Đại bang chủ, có người gởi lá thư này cho nhị bang chủ.”
Văn Nhân Mạc vừa nghe có người đưa tin thì lập tức đoán được là ai đưa đến, nhất định là do bọn họ đã bắt được Bạch An Huy nên người giấu mặt ngồi không yên. Qủa nhiên là tin do người kia đưa tới, tin cho biết ý tứ đại khái là bảo bọn họ nhanh chóng thả Bạch An Huy, nếu không sẽ khiến cho cả Diễm bang chôn theo.
Thật không biết còn chuyện gì mới mẻ không, mỗi lần đều là đe dọa như vậy, xem ra đối phương còn không biết bọn họ đã tìm được cách để phá trận, cho nên muốn dùng cái này để uy hiếp, nếu đã như vậy thì anh nên tương kế tựu kế tính toán cẩn thận lại mới được.
“Bang chủ, không xong rồi, Bạch An Huy bị giết ở trong ngục rồi.”
Ngay khi Văn Nhân Mạc và Thích Thiên vừa thương lượng xong đối sách thì Trương Khuê vội vàng chạy vào báo, hôm nay người phụ trách trông coi Bạch An Huy là cậu. Cậu biết ban ngày Bạch bang nhất định sẽ âm thầm xuống tay, cho nên trông coi tù rất cẩn thận, ngay cả một con muỗi cũng không lọt vào được, nhưng cảnh giác thế nào thì vẫn xảy ra vấn đề như vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Là thuộc hạ vô năng, xin bang chủ trách phạt, thuộc hạ dẫn người giám sát phòng giam nước chảy không lọt, ngay cả ruồi cũng không lọt được, chúng ta cũng xác định không có bất kì người nào vào phòng giam. Nhưng tối nay, lúc đưa cơm vào thì phát hiện hắn trúng độc chết.”
“Không có người nào đi vào phòng giam sao?”
Văn Nhân Mạc vừa nghe thì chân mày liền chau lại, như vậy chứng minh được hiện tại ở Diễm bang vẫn còn gian tế ẩn núp, hơn nữa số lượng còn không ít.
“Buổi sáng, Thạch đường chủ xuống phòng giam hỏi thăm tình hình, sau đó hai chúng tôi cùng đi vào phòng giam, khi đó Bạch An Huy vẫn còn sống, khi nhìn thấy thuộc hạ vẫn còn tức giận mắng thật to, vào một lúc thì thuộc hạ và Thạch Đường chủ cùng nhau ra ngoài, sau đó cũng không có bất luận kẻ nào đi vào nữa.”
“Thạch đường chủ sao?”
Trương Khuê là người Văn Nhân Mạc rất tin tưởng, nhưng Thạch Lỗi thì anh vẫn hoài nghi, chẳng lẽ thật sự chính là hắn sao?
“Bang chủ, Thạch đường chủ lúc ấy cùng đi vào chung với thuộc hạ, nhưng thời gian vào cũng không lâu, cũng không có tiếp xúc với Bạch An Huy, không thể nào lại là anh ta làm được.”
Ở đây, Thạch Lỗi vẫn là người rất có uy tín, thuộc hạ vấn rất chịu phục anh ta. Cho nên khi cảm thấy Văn Nhân Mạc hoài nghi, Trương Khuê lập tức lên tiếng giải thích giùm anh ta.
Nếu không phải là Thạch Lỗi, thì có thể là ai? Là ai có thể lặng yên không tiếng động tiến vào phòng giam rồi giết chết Bạch An Huy?
Nhưng mặc kệ là ai, đều sẽ bắt được hắn, Bạch An Huy chết thì chết cũng không sao, vốn cũng không có ý định dùng hắn để uy hiếp Bạch bang. Anh sẽ không giống như Bạch An Huy không biết tự lượng sức mình như vậy, sau Bạch bang là Chu Tước môn, sao bọn họ có thể tính một nước cờ sống chết như vậy?
“Người kia hẹn ngày mai gặp mặt, để Thạch Lỗi cùng đi với tôi đi.”
Văn Nhân Mạc cảm thấy cái chết của Bạch An Huy không thoát khỏi quan hệ với Thạch Lỗi, cho nên anh muốn để cho hắn đi cùng.
“Không, để em đi, vừa đúng lúc có thể thử nghiệm thứ chúng ta nghiên cứu ngày đó.”
Vừa nghe giọng nói này Văn Nhân Mạc bật cười, anh biết cô không chịu ở không mà.
“Tạm thời chưa cần dùng đến hắn, để em đi gặp người thần bí này, xem một chút mê huyễn trận của chúng lợi hại hay của chúng ta lợi hại, còn là…”
“Được, vậy mang Đại Ngưu đi cùng, thương thế của em vừa mới tốt lên, nhất định phải chú ý an toàn.”
Hiện tại Văn Nhân Mạc quả thật xem Triển Thất như làm bằng nước rồi, mỗi ngày giống như lão mẹ quan tâm cửa này tâm đích kia.
Sau khi bị thương Triển Thất vẫn chưa bao giờ rời khỏi Diễm bang, đã khiến cho cô nghẹn muốn phát điên lên rồi, bây giờ có cơ hội có thể đi ra ngoài nên đâu còn để ý đến lời của Văn Nhân Mạc nữa, không nói hai lời liền chạy đi.
Hôm sau, Triển Thất theo chỉ dẫn trong thư yêu cầu nên chỉ mang theo một mình Đại Ngưu đi tới địa điểm đã ước định, trong thư nói chỉ cần mang Bạch An Huy tới thì họ sẽ không đối phó giúp Diễm bang, ngược lại còn có thể giúp Diễm bang. Tuy nhiên địa điểm ước hẹn lại chính là nơi lần trước bắt Bạch Quang, sau đó hắn chết cũng chôn tại nơi này, xem ra nhất định đối phương có quan hệ với Bạch Quang.
“Tiểu tử ngươi thật có gan, lại có can đảm chỉ mang một người đi cùng, An Huy đâu rồi?”
Nhìn hình dáng người đến là một phụ nữ mặc áo đen, trên đầu có một thành hắc sa bao lại. Sau lưng còn có mười mấy người áo đen, thấy Triển Thất đến thì lập tức bao vây Triển Thất và Đại Ngưu vào giữa.
“Tìm An Huy sao? Xem ra bà và Bạch An Huy cực kì thân thiết, chẳng lẽ là…?” Triển Thất nhìn đối phương như vậy trong lòng thầm tính toán.
“Bà đã đến rồi sao không dám để lộ mặt thật ra, chẳng lẽ là do khuôn mặt xấu như ma? Dáng dấp cũng vô cùng xấu xí nên không dám để cho ai biết à?”
Phụ nữ đều để ý người khác nói lớn lên xấu, cho nên Triển Thất mới nói châm chọc bà ta, quả nhiên đối phương nghe Triển Thất nói vậy thì lấy hắc sa xuống.
“Hừ, để lão nương xem ngươi có thể như thế nào, hai người các ngươi đều đã bị bao vây, lập tức thả An Huy nhi ra.”
Người phụ nữ áo đen bỏ khăn che mặt xuống thì thấy khuôn mặt tương tự Bạch An Huy, tầm chừng tuổi, có vẻ được bảo dưỡng rất tốt, mặc dù có hơi lớn tuổi, nhưng có thể biết lúc còn trẻ nhất định là người tuyệt sắc.
Triển Thất thấy khuôn mặt bà ta thì biết thân phận của người này rồi, người này tên là Lý Ngọc Tiên. Trước kia có nghe người khác nhắc nhiều về bà ta, năm đó Bạch bang chủ Bạch Quang, ba của Bạch An Huy cưới trưởng nữ của tộc trưởng bộ lạc ẩn sĩ về làm vợ, có thể nói đối với cô ta cưng chiều hết mực, chỉ là tiệc vui chóng tàn, sau khi người phụ nữ này mang thai, hắn không chịu nổi tịch mịch nên bắt đầu đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu. Mặc dù hắn làm công tác bảo mật rất tốt, nhưng không có tường nào gió không lọt qua được,cho nên chuyện này truyền đến tai phu nhân của mình. Cuối cùng, Bạch Quang nghĩ hết biện pháp cầu bà ta tha thứ, nhưng không được mấy năm ông ta lại mắc lại tật xấu cũ, sau đó phu nhân ông ta từ bỏ hẳn ông ta.
“Thật tiếc nói cho bà biết, tối ngày hôm qua trong đại lao đã xảy ra chuyện, bây giờ anh ta không có ở đây nữa.”
Triển Thất hiểu tâm tình của một người mẹ, cho nên cô cũng không muốn lừa gạt bà ta, bà ta có quyền biết con mình sống hay chết.
“Oanh.”
Vừa nghe Triển Thất nói xong, trong đầu Lý Ngọc Tiên giống như có gì đó nổ tung, trong đầu lặp đi lặp lại lời Triển Thất nói, con bà không có ở đây, không có ở đây thì đi đâu rồi?
“Nói, An Huy nhi đi đâu rồi, trả An Huy nhi lại cho tôi.”
Lý Ngọc Tiên vừa nói xong thì lao đến với ý đồ bắt Triển Thất, nhưng bị Đại Ngưu cản lại, nhưng lời Triển Thất vừa nói đã làm cho không khí nơi này trở nên khẩn trương, căng thẳng lên.
Tuy nhiên, Lý Ngọc Tiên nghĩ Triển Thất nói vậy có nghĩa là Diễm bang không chịu thả Bạch An Huy, hơn nữa, thám tử của bà lấy được tin tức, Diễm bang phái rất nhiều người trông chừng An Huy nhi, như vậy thì đương nhiên An Huy nhi còn sống, cho nên mới để Triển Thất đến đây đàm phán. Chẳng lẽ Triển Thất đang gạt bà ta?
“Nói bậy, An Huy nhi không phải ở trong đại lao Diễm bang sao? Nhanh lên trả nó lại cho tôi, nếu không nhất định tôi sẽ khiến cho Diễm bang các ngươi chôn theo.”
Triển Thất nghe vậy cũng không muốn giải thích gì, cô chỉ muốn nói cho bà ta sự thật mà thôi, tin hay không thì tùy.
“Người tới, bắt hai người bọn họ lại.”
Nghe Triển Thất nói, một khắc kia Lý Ngọc Tiên mất hết lý trí, nhưng một lát thì trở lại bình thường. Bà ta cảm thấy Triển Thất nhất định lừa bà ta, vì vậy trước tiên bắt anh ta lại rồi trao đổi với An Huy.
“Ở chỗ này, Bạch Quang từng dùng một trăm người cũng không bắt được tôi, bà cho rằng chỉ mấy người này lại có thể bắt được tôi sao?”
“Hừ, lần trước là bởi vì có Văn Nhân Mạc tới tiếp ứng ngươi, nhưng lần này hiện tại anh ta đến bản thân cũng không lo xong. Đợi xem một chút còn ai có thể đến cứu được ngươi?”
Sau khi nói xong, Lý Ngọc Tiên nhanh chóng lui ra ngoài, khi Bạch Quang chết, bà từng đến gặp ông ta một lần. Bạch Quang đã nói cho bà ta biết quá trình từ khi bắt đầu bị bắt đi, cầu xin bà ta tìm được Bạch An Huy rồi giúp đỡ nó ngồi yên vị trên chức bang chủ Bạch bang, còn giúp ông ta báo thù, muốn giết chết Triển Thất tại nơi này. Mặc dù ông ta có làm muôn vàn chuyện không phải với bà, nhưng dù sao cũng từng yêu nhau, cho nên ông ta muốn ngoài chuyện tìm Bạch An Huy để nâng lên làm bang chủ Bạch bang còn hẹn Triển Thất gặp mặt ở nơi này cũng vì để báo thù cho ông ta.
Lý Ngọc Tiên đã lui ra ngoài, bà ta mang những người mặc áo đen này chia nhau bao vây Triển Thất và Đại Ngưu, Triển Thất biết lúc này Lý Ngọc Tiên đang bày mê huyễn trận người tại Diễm bang, vì vậy tinh thần cảnh giác cũng nâng lên mười hai phần.
Trận pháp này không giống mê huyễn trận lần trước, trận này toàn bộ người ở bên trong trận đều là người thật, tùy thời có thể lấy mạng của cô. Những người đó di chuyển càng lúc càng nhanh, theo sự chuyển động của bọn họ cũng khiến cho đất cát bên trong chuyển động theo, giống như gió bay trong không trung.
“Lão tử liều mạng với các ngươi.”
“Cẩn thận.”
Ngay khi Đại Ngưu tính toán liều mạng phá vòng vây thì bị Triển Thất kéo trở lại, đúng lúc đó nháy mắt tại vị trí Đại Ngưu vừa đứng xuất hiện cây đao, nếu bây giờ anh còn đứng đó thì nhất định sẽ trở thành bảy mảnh rồi.
“Hừ, chỉ diễn xiếc như vậy cũng có thể làm khó được tôi sao?”
“Ầm.”
Một âm thanh thật lớn vang lên làm cho một người trong mê huyễn trận của Lý Ngọc Tiên bị nổ tung.
Qủa thật lần này ra ngoài Triển Thất không có mang theo người đến, sau khi cô thấy Văn Nhân Mạc ở kho vũ khí thì có một ý nghĩ manh động xuất hiện, cô nói cho Văn Nhân Mạc biết một loại vũ khí ở hiện đại, Văn Nhân Mạc tìm người làm loại vũ khí tương tự, có vũ khí này thì bọn họ đã có thể không có địch thủ rồi.
Âm thanh vừa rồi chính là bom được cải tiến mà cô và Văn Nhân Mạc đã làm ra, sau tiếng nổ còn khiến cho lửa bắn ra thật mạnh. Uy lực của nó không thua gì loại bom ở thời hiện đại là mấy, nhưng rất nhỏ gọn có thể mang theo bên người, hơn nữa, quan trọng nhất chính là có thể khống chế bán kính nổ một cách hiệu quả nhất để tránh làm thương tổn đến người của mình, rất thích hợp sử dụng ở phạm vi gần.
Kèm theo tiếng nổ là lửa bắn ra xung quanh, chung quanh lại vang lên nhiều tiếng nổ mạnh khác. Bởi vì mặc dù Triển Thất không có phái người mai phục chỗ này, song chung quanh lại chôn rất nhiều bom,
nên khi một quả bom nổ sẽ làm cho những quả bom giấu xung quanh phản ứng dây chuyền cũng nổ. Triển Thất và Đại Ngưu từ lúc đi vào sơn cốc không có di chuyển loạn, bởi vì trong sơn cốc chỉ có duy nhất chỗ này là an toàn. Lý Ngọc Tiên vừa mới chạy trốn được ra phía sau, đụng trúng bom bây giờ có thể bị nổ tan xác rồi.
Âm thanh đinh tai nhức óc không ngừng truyền đến, Triển Thất kéo Đại Ngưu đứng ở vị trí trung tâm sơn cốc, Đại Ngưu nhìn qua những người bày trận, xác chết la liệt.
Dùng người bày mê huyễn trận của Lý Ngọc Tiên tự động tan vỡ, mà người đang đối với mặt với cái chết đương nhiên sẽ có bản năng tự vệ, cho nên, đâu còn nhớ nơi nào bày trận nên lập tức cố gắng chạy trốn. Bọn họ chưa từng nghĩ, khi chạy loạn lại dẫm vào bom và lửa đang bùng cháy trên mặt đất lập tức tan xương nát thịt. Khi người cuối cùng bị nổ tung chết thì trong sơn cốc trừ cô và Đại Ngưu ra đã không còn ai nữa