Trận thắng lợi này mặc dù thắng rất dễ dàng, nhưng đằng sau nó Triển Thất đã nỗ lực rất nhiều, cô suy tính, thấu hiểu lòng người, còn có thuốc nổ, nắm chặt khoảng cách bên nào sẽ xảy ra vấn đề và cũng đã đặt cược mạng của chính cô vào, nếu như để cho Văn Nhân Mạc biết, anh sẽ bắt đầu dạy dỗ cô một trận.
"Chúng ta đi thôi."
Nơi Triển Thất giấu thuốc nổ cũng đã nổ tung rồi, cũng không còn chuyện gì, cho nên Triển Thất liền mang theo Đại Ngưu rời khỏi.
"Ai, thật ra Lý phu nhân rất đáng thương, tìm nhầm đối tượng để trả thù, chúng ta vừa rồi không có lý do để giết Bạch An Huy, Thiên Lâm thế nhưng hận không thể để cho cậu ta chết sớm. Có người ngang nhiên xuất hiện đoạt lấy vị trí của anh ta, đổi lại là người khác cũng không thể nào coi như không có được."
Ngay khi Triển Thất và Đại Ngưu định rời đi, đột nhiên phát hiện ở phía đằng xa có một hắc y nhân bỗng nhúc nhích, mặc một cái váy màu đen, thì cũng chỉ có Lý Ngọc Tiên rồi. Triển Thất khẽ nhếch khóe miệng, vừa đi vừa nói với Đại Ngưu về chuyện của Bạch An Huy, cô tin là những lời này Lý Ngọc Tiên đều nghe được. Nếu Thiên Lâm có can đảm ở sau lưng giá họa cho Diễm bang, thì cô liền muốn dùng cách gậy ông đập lưng ông.
Sau khi Triển Thất nói xong liền mang theo Đại Ngưu rời đi, lần này đi với Triển Thất, anh thật sự được chứng kiến thực lực của Triển Thất, kinh hãi đến bây giờ cũng không kịp phản ứng, tùy ý để Triển Thất mang đi.
Triển Thất mặc dù đã nghĩ rất tốt, nhưng mọi chuyện đều có lúc xảy ra một chút ngoài ý muốn, cô vốn là muốn làm cho Lý Ngọc Tiên đi đối phó với Thiên Lâm, hơn nữa cô vẫn còn tương đối đồng cảm với cô ấy, sau này chính vì sự đồng cảm này của cô nhất thời đã tạo thành một kiếp nạn trước nay chưa từng có.
Người nằm trên mặt đất kia chính là Lý Ngọc Tiên, khi tiếng bom đầu tiên vang lên thì phát hiện có gì đó không đúng, cho nên lập tức liền chạy ra ngoài, mặc dù là còn sống, nhưng bản thân cũng bị thương nặng. Đúng như Triển Thất đoán, sau khi cô ấy nghe được Triển Thất và Đại Ngưu nói đã suy nghĩ lại cẩn thận một chút, thực sự là không tìm ra được lý do Diễm bang muốn giết Bạch An Huy, như vậy người kia chính là Thiên Lâm. Cô đã từng gặp qua Thiên Lâm, cô đã trực tiếp tìm đến Lâm Phong môn chủ của Chu Tước môn ở Thượng Hải. Làm giao dịch với anh ta, sau khi giao dịch thành công thì bọn họ cũng kêu Thiên Lâm đến, tiến hành một cuộc nói chuyện bình thường. Cô vẫn còn nhớ rõ là lúc đó sắc mặt của anh ta rất khó coi, lúc đó cô không có chú ý, cảm thấy anh ta trước kia là thuộc hạ của Bạch An Huy, nên luôn ngoan ngoãn nghe lời, nghĩ là anh ta cũng sẽ không dám làm gì, chi nên không có để ở trong lòng.
Cô lại nằm một lúc, sắc trời đã dần tối lại, sau khi xác định Triển Thất Đại Ngưu đã hoàn toàn rời khỏi thì cô mới cố gắng đứng lên.
"Ui, đây không phải là Bạch phu nhân của chúng ta sao, làm sao có thể một mình nằm ở nơi rừng núi hoang dã này chứ, nếu như gặp phải dã thú thì phải làm sao đây."
"Tại sao lại là cậu?"
Lý Ngọc Tiên vừa muốn ngồi dậy, thì gặp phải một người cô không muốn gặp nhất.
"Tại sao lại không phải là tôi, Bạch phu nhân, tôi cứu cô đi ra ngoài được không."
"Không cần, tôi có thể tự rời khỏi."
Nhưng mà cô vừa muốn đứng lên thì liền té xuống, chỉ có thể sợ hãi nhìn người đang đi tới.
"Nhìn dáng vẻ phu nhân như vậy giống như là bị thương vô cùng nặng, nơi này là nơi Bạch đại ca đã chết, tôi nghĩ anh ấy nhất định là rất nhớ phu nhân đi, không bằng phu nhân đi theo bồi anh ấy đi, đến lúc đó tôi sẽ mang lệnh lang tới đây, cả nhà ba người các ngươi có thể đoàn tụ rồi."
"Thiên Lâm, làm như vậy cậu sẽ hối hận, cậu giết tôi, cha tôi ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu."
Người đến chính là Thiên Lâm, Lý Ngọc Tiên nghe hắn nói như vậy, lập tức biết người giết Bạch An Huy là hắn, xem ra cô đã tìm nhầm đối tượng để trả thù rồi cho nên mới dẫn đến kết cục như vậy.
"Cha của cô làm sao lại đối phó với tôi chứ? Phải biết rằng người hẹn cô hôm nay là Tam đương gia của Diễm bang, hơn nữa các người cũng là chết ở trong tay amh ta. Bây giờ ở nơi vắng vẻ này, nếu như tôi giết cô, khi đó cô nói xem cha của cô cho là Diễm bang giết cô hay là tôi giết cô đây?"
Lý Ngọc Tiên thật sự tuyệt vọng, hôm nay vốn định nếu có thể sống sót sẽ trả thù cho Bạch Anh Huy, nhưng mà không nghĩ đến sẽ gặp phải Thiên Lâm, Thiên Lâm nhất định sẽ giết cô, sau đó sẽ giá họa cho Diễm bang. Đáng tiếc là cha của cô lớn tuổi như vậy rồi mà còn bị người khác lợi dụng, tất cả đều là lỗi của cô, lúc đầu không nên rời cốc, như vậy sẽ không xảy ra chuyện này. Hơn nữa Bạch An Huy cũng sẽ không trở thành Bang chủ, mang anh vào trong cốc thì tốt rồi. Chỉ là trên đời cũng không có thuốc hối hận, một nhà bọn họ nhất định là phải đoàn tụ ở đây rồi, sau khi nghĩ thông suốt tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Chỉ trong chốc lát trong sơn cốc truyền tới một tiếng súng vang, sau đó liền trở nên yên tĩnh.
"Thế nào, có bị thương không?"
Sau khi Triển Thất trở lại Diễm bang thì Văn Nhân Mạc thật sự bắt đầu các loại kiểm tra, làm cho cô căng thẳng một hồi.
"Bang chủ, hôm nay anh hù chết Đại Ngưu tôi rồi, bom nổ ở khắp nơi xung quanh tôi, thiếu chút nữa thì nổ trúng tôi rồi, làm tôi sợ đến mức chạy trốn khắp nơi. May mắn là Triển Thất kéo tôi lại, nếu không thì tôi đã bị nổ trúng rồi."
Bây giờ Đại Ngưu đã bình tĩnh lại rồi, vừa nghĩ đến chuyện đã xảy ra lúc ban ngày liền cảm thấy rất hưng phấn, cho nên ở một bên giải thích cho Văn Nhân Mạc.
"Chuyện gì xảy ra?"
Văn Nhân Mạc vừa nghe nguy hiểm đến như vậy, lập tức sắc mặt liền trở nên u ám, cô gái này càng ngày càng không nghe lời của anh rồi.
"Đừng nghe cậu ta nói bậy, vị trí của những thuốc nổ kia em đều đã thiết kế tỉ mỉ rồi, chỉ cần đứng ở giữa thì sẽ không có chuyện gì, Đại Ngưu bị mấy cái thuốc nổ kia dọa sợ, rời khỏi vùng an toàn, em đã kéo cậu ta trở lại, chỉ đơn giản như vậy thôi. Được rồi, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng nghiên cứu một chút làm sao để đối phó vớo Bạch bang và Chu Tước môn, bây giờ Bạch bang khả năng có thể sẽ có một hồi nội loạn, chúng ta có thể nhân cơ hội này đi đánh bọn chúng."
Triển Thất nói một lần chuyện xảy ra lúc ban ngày, sau đó ba người bọn họ lại xác định phương pháp dể tấn công Bạch bang, bọn họ đã không còn nhiều thời gian nữa.
Văn Nhân Mạc và Thích Thiên là thuộc kiểu tốc độ, an bài chuyện này chỉ dùng mất 3 ngày, 3 ngày này Bạch bang cũng không có bất kỳ tin tức mào, mọi thứ đều rất yên ổn. Nhưng mọi người đều biết, đây giống như là đêm trước khi bão tố nổi lên, một hồi biến động lớn hơn nữa sắp xảy ra.
"Bang chủ, các anh em đã tập hợp đông đủ ở bên ngoài Diễm bang rồi."
"Tốt, để các anh em đợi ở đó, tùy thời xuất kích."
Trong ba ngày, không chỉ riêng Diễm bang đã chuẩn bị tốt, Bạch bang cũng có chuẩn bị đầy đủ. Diễm bang có một ngàn lực lượng tinh anh của Tiễn bang đã mạnh lên rất nhiều, mà Bạch bang có Chu Tước môn giúp đỡ lực lượng cũng mạnh lên rất nhiều rồi. Bây giờ hai bang phái có lực lượng ngang nhau, Triển Thất và Văn Nhân Mạc không có mang theo nhiều vũ khí như vậy, đó chính là át chủ bài của bọn họ, với lại đối phó với Bạch bang cũng không cần dùng nhiều vũ khí như vậy.
Sắp xếp đầu tiên là sẽ bao vây Bạch bang rồi dùng thuốc nổ, số lượng này rất kinh người, phải biết rằng, cho dù là mấy bang phái kia ở bến Thượng Hải, cũng lập tức không lấy được nhiều như vậy. Nhưng bọn chúng chính là không biết, đây chỉ là một góc của núi băng mà thôi.
Sau khi chuẩn bị tất cả đâu vào đó liền chuẩn bị bắt đầu tấn công, nhưng kỳ quái chính là, Bạch bang lại không có bất cứ động tĩnh gì, vô cùng im lặng, ngay cã một người đi tuần tra cũng không có.
"Trước hết chờ một chút đã, việc này quá mức kỳ lạ, tôi cảm giác được bên trong Bạch bang đã không còn một bóng người."
Triển Thất càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, mọi thứ đều rất kỳ lạ, dựa theo tác phong trước sau như một của Bạch bang, bây giờ hẳn là đã mở rộng cửa nghênh chiến mới đúng chứ.
"Mấy ngày nay Bạch Bang có động tĩnh gì không?"
"Khi Tam đương gia quay về, mấy ngày nay Bạch bang luôn đóng chặt cửa chính, chưa từng có người nào đi ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ có người đi vào trong đưa chút đồ, mấy ngày nay đều như vậy."
"Nếu thật sự nói như vậy, thì bây giờ Bạch bang phải có người, làm sao có thể không có một tiếng động nào chứ?"
Triển Thất khó hiểu, Văn Nhân Mạc cũng thấy khó hiểu, đang nhíu mày tự hỏi, trước kia chưa từng gặp phải loại chuyện này.
"Hạ lệnh xuống tất cả rút lui, chúng ta tùy lúc sẽ tấn công."
Văn Nhân Mạc biết Triển Thất đã có cách rồi, nếu cô ấy nói rút lui thì sẽ quay trở về, như vậy, đội ngũ trùng trùng điệp điệp lại lần nữa đi về Diễm bang.
"Tam đương gia, anh cuối cùng tại sao lại rút lui, phải biết rằng các anh em chờ ngày này đã lâu, kế hoạch của chúng ta không có sơ hở chút nào, nhất định có thể đánh cho Bạch bang sợ đến nỗi phải tè ra quần, như thế nào nói quay lại liền quay lại rồi."
"Đúng, dựa vào cái gì?"
"Hôm nay anh nhất định phải cho mọi người một lý do, nếu không thì Tam Bàn Tử tôi nhất định sẽ không nghe theo."
Trước mặt mọi người sau khi trở về Diễm bang thì từng người từng người của nhóm Đường chủ và Đà chủ đều đi tới phòng họp, đối với việc Triển Thất đột nhiên hạ lệnh rút lui thì tất cả mọi người đều vô cùng phẫn nộ. Hơn nữa người phẫn nộ nhất lại là Thạch Lỗi, cậu ta là người đầu tiên nhảy ra trách móc Triển Thất.
Triển Thất màu nhíu lại một chút nghe mấy người này nói, Văn Nhân Mạc vừa muốn nổi giận thì bị Triển Thất ngăn lại. Bây giờ chính là cái dạng này, chia rẽ không còn đoàn kết, hơn nữa lại cam đảm ngang nhiên chỉ vào lãnh đạo mà mắng.
"Nga, tôi phải cho các người câu trả lời sao? Trả lời cho các người cái gì? Lần này hành động là do Triển Thất tôi phụ trách, các người chỉ cần nghe theo là được rồi, nào có nhiều tại sao như vậy."
Triển Thất quyết định muốn nhân cơ hội này mà chỉnh đốn và cải cách lại Diễm bang một chút, cô định quản lý giống như trong quân đội vậy, hoàn toàn đi vào nề nếp hóa. Bước đầu tiên cần phải làm chính là làm cho bọn họ phục tùng, làm quân nhân điều đầu tiên đòi hỏi chính là phải phục tùng, cho nên sau này cô dạy lại để cho những người này biết phục tùng là như thế nào.
"Anh quyết định thì như thế nào, đi ra ngoài đánh là lão tử, anh có tư cách gì mà đứng đây châm chọc."
"Đi ra ngoài đánh là cậu? Nói nhảm, ra ngoài vào sinh ra tử bán mạng cho Diễm bang tôi chính là những anh em ở dưới kia, cậu khi nào thì phải ra chiến trường. Bây giờ, tôi sẽ thật tốt nói cho các người biết bang quy của Diễm bang, từ nay về sau bang quy điều thứ nhất của Diễm bang chính là phải phục tùng. Mặc kệ ba người chúng tôi nói cái gì, để các người làm cái gì, bất luận là đúng hay sai, các người đều phải phục tùng, cho dù là bắt các người đi tìm chết, các người cũng không được từ chối. Nếu như ai dám chống lại trực tiếp xử lý theo bang quy."
"Bang chủ, anh nói một câu công đạo đi, trước kia chúng ta đều là tham gia thảo luận với nhau, nhưng mà sau khi tên nhóc con này đến thì mọi thứ đều thay đổi, chuyện này tới cùng anh có quan tâm hay vẫn là mặc kệ."
Người nói chuyện chính là Vương đà chủ, hắn là nhóm người ít nhất đi theo Văn Nhân Mạc, chỉ là từng lập công một lần về sau liền dương dương tự đắc, luôn tự cho mình là người có công, cho nên Văn Nhân Mạc cũng không có cho hắn làm Đường chủ.
"Ta đã nói rồi, ở Diễm bang, ngoài Thích Thiên ra, thì còn có Triển Thất, quyết định của ai cũng chính là quyết định của tôi."
Đối với việc những người thuộc hạ đó làm với Triển Thất như vậy, Văn Nhân Mạc cũng rất tức giận, làm sao có thể để cho bọn họ nhìn sắc mặt tốt được, hơn nữa, bây giờ loại hình thức quản lý này quả thật rất quan trọng.
"Hừ, anh đã mặc kệ không thèm can thiệp tên nhóc đó tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày Diễm bang sẽ diệt vong, hôm nay lão tử sẽ rời khỏi Diễm bang, từ nay về sau không còn là người của Diễm bang nữa."
"Đúng, Vương đà chủ nói rất đúng, tôi cũng không làm nữa."
"Đi, mọi người cùng đi."
Quyết định này của Triển Thất ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người, cho nên bọn họ phải tập hợp lại để phản đối. Hơn nữa bây giờ chính là lúc cần dùng người, bọn họ cho rằng Văn Nhân Mạc sẽ thỏa hiệp, nhưng bọn họ không có đoán được phản ứng của Triển Thất.
"Vương đà chủ xác định là phải đi sao?"
"Đương nhiên, trừ phi ngươi thu hồi lại lời ngươi vừa nói...."
"Phanh."
Lúc Vương đà chủ đang nói đến một nửa thì Triển Thất trực tiếp bắn một phát vào đầu ông, bắn luôn hai người vừa mới phụ họa ở bên cạnh cái người cả khuôn mặt đầy máu (là Vương đà chủ mới chết đó mấy bạn), vừa rồi ở đại sảnh còn ầm ĩ không chịu nổi liền trở nên yên tĩnh."
"Bang quy điều thứ hai của Diễm bang, đối phó với bất kỳ kẻ đào ngũ chính là giết không tha. Vương đà chủ và thuộc hạ của ông ở nơi này muốn chống lại bằng cách rời khỏi Diễm bang, đây chính là biểu hiện của kẻ đào ngũ. Bây giờ, các người còn ai muốn rời khỏi không?"