- Ta đi thôi! - Cố nén dục vọng xuống, Lãnh Phong cầm tay nàng kéo đi.
- Đi thì được a! Nhưng em muốn ăn cái đó! - Tiểu Vy bám lấy cánh tay hắn, kéo chỉ sang quán ăn nhanh nhỏ bên đường.
- Sao? Em muốn ăn gì nào? - Hắn nhìn bảo bối trong lòng khẽ cười.
- Còn gì nữa a?! Tất nhiên là cái đó! - Nàng chỉ lên biển hiệu hình khoai tây chiên ở quán, chu môi nói.
- Em muốn ăn khoai tây chiên sao?
Nhìn Tiểu Vy gật đầu như băm hành, Lãnh Phong cười một tiếng, kéo nàng ôm vào lòng, bước đến quán ăn nhanh.
- Khoai tây chiên hành, khoai tây chiên gà, khoai chiên bơ, khoai chiên bơ tỏi, khoai tây chiên xù,....
Nhìn thiên hạ trong lòng hứng thú cầm menu lướt một lượt, hắn mỉm cười, ở trong điện thoại nói với Lục Quân:
- Nói với Đường Hi, chúng tôi đến chậm.... Được! Cứ vậy đi!
Tiểu Vy ngước đầu lên nhìn hắn một cái, lại tiếp tục quay về với menu của mình:
- Gà chiên tẩm xốt cà, khoai chiên tẩm sốt cà, khoai chiên sốt chua cay, cơm cà ri, bánh bao nhân thịt,...
- Bảo bối, chọn được món chưa? - Lãnh Phong ôm eo nàng thân mật, cằm tỳ lên bả vai nhỏ khẽ nói.
- Chưa a! Ở đây món gì cũng ngon nha!
- Vậy anh sẽ dẫn em đến đây thường xuyên!
Nữ nhân viên đứng bên cạnh nghe vậy liền cảm kích Tiểu Vy tột cùng. Quán ăn nhỏ này được Lạc Lãnh Phong chú ý đến, ắt kinh doanh ở đây sẽ tốt hơn nhất nhiều nha! Hơn nữa hắn vừa là người đàn ông thành đạt, lại vừa tuấn mỹ, tuy cô không với được, nhưng nhìn hắn từ xa cũng đủ mãn nguyện rồi. (Kel: Bà này háo sắc đó nha! =o=!!)
- Tôi lấy 4 phần cơm cà ri kèm theo nước ngọt, và 3 phần khoai chiên xù, kèm 1 xuất khoai chiên sốt chua cay cỡ lớn a! - Tiểu Vy chỉ vào thực đơn, ánh mắt thuần khiết nhìn nữ nhân viên.
- Em ăn rồi, gọi nhiều như vậy làm gì? - Hắn không phải keo kiệt, nhưng nàng vừa cùng hắn ra khỏi nhà hàng, nàng ăn nhiều như vậy, liệu có sao không?
- Em gọi cho mọi người nha, cũng trưa rồi, anh tính để họ chết đói hả? - Nàng chu môi, dựa vào lòng Lãnh Phong.
Nữ nhân này, 25 tuổi mà vẫn hệt như 18 tuổi vậy, thật trẻ con! Véo cái má phấn nộn của nàng, hắn nở nụ cười với nữ nhân viên:
- Cứ như vậy đi! Cảm ơn!
Nữ nhân viên kia được hắn tặng cho một nụ cười, vội đỏ mặt nói:
- Vâng!
Tiểu Vy nhìn cô nhân viên kia rời đi, trong lòng có chút bực bội. Cái gì a? Rõ ràng cô ta công khai nhìn Lãnh Phong nha! Lại còn đỏ mặt nữa a!
- Chuyện gì vậy?
- Phong, cô ta nhìn anh nha!
- Ừm?!
- Anh không nói gì sao? - Nàng bực giọng, đưa tay đánh ngực hắn.
Aiya!!! Thật đau tay nha!
- Cô ta nhìn anh, anh không nhìn cô ta là được, phải không? - Lãnh Phong thấy nàng đau liền đưa tay nàng lên, hôn nhẹ một cái vào chỗ đỏ của nàng.
Nàng ghen!? Điều này hắn thật vui, bảo bối này đang quan tâm hắn.
Trong quán ăn nhanh, một nam nhân dung mạo tuấn mỹ mặc một bộ vest đen ngồi ở bàn ăn gần cửa sổ, trong lòng là một cô gái nhỏ xinh đẹp mặc váy màu hồng. Cô gái ngồi trong lòng hắn rất thoải mái đung đưa hai chân, thỉnh thoảng hé miệng cho hắn đút kem ăn. Cảnh này khiến các cặp tình nhân trẻ ghen tị, họ không được hạnh phúc như nàng và hắn.
- Thật lâu nha! - Tiểu Vy ngồi trong lòng Lãnh Phong ngán ngẩm nói.
- Cố đợi chút! Dù sao bọn họ ở đó cũng chưa bắt đầu!
- Phong! Kia không phải Lãnh Tư sao? - Tiểu Vy chỉ qua cửa kính trong suốt, ở bên kia là Lạc Lãnh Tư đang đi cùng một cô gái xinh đẹp nào đó.
- Ừm! Kệ cậu ta đi, cô gái đó là bạn gái cậu ta đấy! Thất vọng sao?
- Thất vọng gì chứ? Anh ấy có bạn gái, đáng mừng nha!
Kẻ lông bông như Lãnh Tư, nếu anh ta có bạn gái được, nàng quả thật rất đáng mừng.
- Tại sao không gọi anh ấy lại?
- Cô gái đó sợ anh, hơn nữa họ sắp sang Cali. - Lãnh Phong tự nhiên vòng tay ôm eo nàng, hôn nhẹ lên má phấn nộn.
- Anh lại dùng thái độ lạnh nhạt đó phải không?
Nàng nhớ lúc ở công ty họp hắn cũng dùng thái độ này đối xử với nhân viên, ngay cả mọi người ở nhà hắn cũng vậy, hắn luôn lạnh lùng, khiến đối phương cảm thấy thật áp lực.
- Hoàn toàn không! Đã muộn rồi, ta đi thôi!
* * *
- Nhìn họ kìa! Thật đẹp đôi! - Trong tiệm áo cưới, những cặp đôi mới cưới, các nhân viên phụ trách trang điểm, áo cưới cùng những người khách khác đang trầm trồ, xì xào bàn tán không ngừng.
- Woa! Thật ghen tị! Họ thật đẹp đôi!
Trung tâm chú ý là một cặp nam nữ. Nữ nhân mặc một bộ váy phù dâu màu trắng xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa xuống, phủ hai bên vai trần, khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều không chút tạp hóa. Còn nam nhân cao lớn mặc bộ vest phù rể lịch lãm, dung mạo tuấn lãng, mái tóc lòa xòa phong tình. Hai người này đứng bên cạnh nhau, nếu không phải nàng thiếu băng đô dành cho cô dâu thì mọi người ở đây đã lầm tưởng rằng họ mới chính là cặp vợ chồng sắp cưới.
- Ai, Lục Quân à! Anh không thể đẹp trai hơn Phong ca được sao? - Đường Hi thở dài ngán ngẩm, nhìn cặp đôi kia cướp mất ánh nhìn chú ý, trong lòng có ghen tị, có cả ngưỡng mộ.
- Xin lỗi lão bà! Anh căn bản không đẹp trai bằng hắn, nhưng giam mình bên em đã là tốt cho em, không tôi hiện tại sẽ đi ngồi ôm mấy em rồi! - Lục Quân huých tay Khải Bình.
Khải Bình thấy thế, nhìn Tiểu An.
- Đừng nên nhìn tôi! - Tiểu An nhận được ánh mắt của anh, có chút hờn dỗi nói.
- Em định giận tôi mãi sao?
Thật mệt mà, là vì lần trước lúc cô cùng tên Phan Nam nào đó đi ăn tối, anh lại cố tình chen ngang, nói rằng cô là bạn gái anh, do giận dỗi nên quyết định nông nổi muốn đi tìm người mới. Vậy là từ đó, ngay cả một câu Tiểu An cũng không nói với anh, khiến tâm tình anh thật nản.
- Phan Nam là nam nhân ngoại quốc, dù không đẹp trai hơn anh thì cũng tốt hơn anh gấp vạn lần!
- Ý em là tôi không xứng sao? - Khải Bình mặt đầy hắc tuyến, cao giọng hỏi cô.
- Thôi đi, hai người thật trẻ con nha! - Tiểu Vy ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lãnh Phong nhận xét.
- Phong, họ thật trẻ con đúng không? - Nàng nâng ánh mắt thuần khiết nhìn Lãnh Phong nói.
- Đúng vậy! Ngoan, em uống đi! - Hắn mỉm cười, đưa tay lấy cốc nước cho nàng.
Tiểu An cùng Khải Bình đầu đầy hắc tuyến.
Cô nương à! Chưa biết ai trẻ con hơn ai đâu!!!
(Kel: Quác quác quác!!! Quạ bay quạ bay a!!!)
- Em nói đi! Có phải tôi thật sự không đứng ngang bằng được với tên đó? - Khải Bình đứng chặn trước mặt cô nói.
- Anh ấy tên Phan Nam! - Tiểu An khoanh tay. Có chút hồi hộp khi đứng trước anh. Anh ta ghen, thật tốt nha!
- Dì à! Cháu tìm dì mãi! - Từ ngoài cửa, một cậu nhóc ngoại quốc chạy vào, ôm lấy Tiểu An.
Khải Bình thấy cậu nhóc đang ôm nàng, cục tức càng lớn hơn. Thằng nhóc này, sao dám ôm cô ấy?
- Dì! Mấy con nhỏ này cứ theo cháu suốt. Thật mệt quá đi!! - Cậu nhóc ngỗ nghịch nói với cô, câu cuối thì quay ra với đám con gái đằng sau hét lên.
Jimmy căn bản còn chưa nhận ra rằng người trước mặt không phải là Tiểu Vy, mà là Tiểu An - chị sinh đôi của nàng, vẫn ung dung hỏi:
- Dì, dạo này dì đi đâu vậy? Dì thật khác nha!
- Nè...
Tiểu An nhìn cậu nhóc ngoại quốc trước mặt. Cậu có vẻ chừng 8,9 tuổi, mái tóc màu vàng lòa xòa, khuôn mặt khá bảnh trai, cặp mắt màu xanh khá đẹp, bên má phải còn có băng dính cá nhân, hai tay thong dong đút túi quần, nhìn qua có vẻ khá ngỗ nghịch, sau này ắt sẽ thu hút được nhiều nữ nhân xinh đẹp.
- Anh này là ai đây? Lại thêm một kẻ si tình trước cửa nhà dì à?
Jimmy nhớ lại lúc trước ở bên cạnh căn hộ của nàng, tối nào cũng có vài tên đi đến, đứng trước cửa nhà nàng bày tỏ cảm tình, hễ kẻ này đi về, vài phút sau ắt lại có một kẻ khác đi đến, hại nàng cả đêm không ngủ, phải đến nhà dì Kiều lánh nạn.
Khải Bình nghe xong, số hắc tuyến trên mặt nhân đôi. Cái gì mà si tình?! Cái gì mà đứng trước cửa nhà?! Cái gì mà lại?!
- Nhóc à... - Tiểu An căn bản không ngăn cản được lời của cậu, nhìn thấy anh đằng sau mặt đầy sát khí liền vội vàng khuyên can.
- Jimmy? - Tiểu Vy thấy cậu nhóc đứng đằng xa, thấy người quen quen vội gọi.
Jimmy ngó ra đằng sau, thấy chính xác là nàng mới nói lớn:
- Dì Vy!
- Jimmy, sao cháu sang thành phố A? - Nàng vùng ra khỏi lòng Lãnh Phong, ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc.
- Cháu theo anh Daniel cùng dì Kiều.
- Cuối cùng cũng dám gọi là dì Kiều hả? - Nàng cười, xoa đầu thằng nhóc.
- Nè! Đó là chồng dì hả? Đẹp trai đó! - Jimmy nhìn Lãnh Phong đang ngồi trên ghế tán thưởng, lần đầu tiên mở miệng khen người khác ngoài nàng.
Lãnh Phong nhướn mày nhìn cậu nhóc, từ giờ phút này chính thức ghi nhớ tên cậu, Jimmy.
- Ừm! Đẹp đôi! - Jimmy nhún vai.
- Đây là? - Tiểu Vy nhìn mấy cô bé xinh đẹp phía sau hỏi cậu nhóc.
- E hèm! Bạn gái cháu! - Jimmy tùy tiện túm vai một cô nhóc nói.
Kiều Khả Y đang đi, tự dưng bị người lạ túm vai. Nhìn Jimmy một chút, cuối cùng có chút không quen vội đẩy ra, xoay người rời đi.
Cậu ta bị sao vậy?
Tự nhiên đi ôm vai cô, thật điên!
(Kel: Sau này sẽ có ngoại truyện dài về hai đứa nhóc này =o=)
- Gì vậy? - Jimmy nhìn hành động vừa rồi, khẽ nhíu mày khó hiểu.
- Túm nhầm người rồi, cô nhóc đó vừa đi qua đây, có vẻ khó chịu khi bị cháu ôm đó! - Tiểu Vy cười.
- Khó chịu? - Jimmy nhíu mày nhìn bóng lưng Kiều Khả Y. Lần đầu tiên có người nhìn cậu mà không đỏ mặt, còn khó chịu khi bị cậu ôm nữa. (Kel: Vâng, nam nhân đẹp trai mà có tính tự sướng cao, 80% gặp trường hợp này đều có ý định chinh phục bằng được nữ nhân kia =)))