Quản gia Hoàng rõ ràng biết cô đang định hỏi gì, anh nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô Trâm Anh đang ở đây.”
“Ra vậy, cám ơn anh Hoàng.” Quỳnh Anh có một tâm trạng phức tạp, và cô vẫn nhớ về lần cuối cùng gặp gỡ Trâm Anh không lấy gì làm vui vẻ.
Nhưng vì chuyện của tập đoàn buộc cô phải đến.
Để có được quyền thừa kế, cô phải lấy được chìa khóa két sắt, và chiếc chìa khóa đã bị rơi ở biệt thự của Vĩnh Hải vào “đêm bán thân”.
Đi theo quản gia Hoàng vào biệt thự, Quỳnh Anh đã nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của Trâm Anh ngay khi cô vừa đến phòng khách.
Sau đó, cô thấy Trâm Anh đang ngồi bên cạnh Vĩnh Hải, ngậm một quả nho rồi mớm vào miệng anh.
Quỳnh Anh biết Vĩnh Hải mắc chứng nghiện sạch sẽ, vốn dĩ cô nghĩ anh không thể nào ăn được theo cách đó.
Không ngờ, thực tế trước mặt lại như tát vào mặt cô.
Vĩnh Hải chỉ hơi nhíu mày trước khi nuốt chửng quả nho.
Quỳnh Anh lập tức tái mặt.
Trâm Anh cũng cảm thấy khó tin.
Vừa rồi Trâm Anh mớm nho cho Vĩnh Hải nhưng bị anh từ chối thẳng thừng.
Vừa nhìn thấy Quỳnh Anh đi tới, Vĩnh Hải đã lại nuốt chửng quả nho ngon lành.
Chắc chắn rồi, cô lại bị lợi dụng để khiêu khích Quỳnh Anh.
Trâm Anh tức giận nhìn Quỳnh Anh.
Người phụ nữ này giống như “ma xó”, luôn vô tình xuất hiện giữa cô và Vĩnh Hải vào lúc quan trọng.
Cô ta thấy Quỳnh Anh quá chướng mắt, có một ngày, cô ta muốn Quỳnh Anh mãi mãi biến mất trong cuộc đời người.
“Cậu Hải, cô Quỳnh Anh đến rồi.” Quản gia Hoàng nhỏ giọng nhắc nhở.
Vĩnh Hải gập máy tính nhìn lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Quỳnh Anh khiến cô rùng mình.
“Anh Hoàng, anh dẫn Trâm Anh ra vườn đi, tôi muốn nói chuyện riêng với cô Quỳnh Anh.” chữ “nói chuyện riêng” được Vĩnh Hải nhấn mạnh khiến cơ thể Quỳnh Anh khẽ run lên.
“Vĩnh Hải, em sẽ không ra vườn, em muốn ở đây với anh, được không?” Trâm Anh nói bằng giọng nhõng nhẽo, người nghe có thể cảm thấy nổi da gà.
Kết quả, Vĩnh Hải quay sang nhìn Trâm Anh bằng ánh mắt nghiêm khắc hừ lạnh một tiếng.
Trâm Anh lúc này mới ngoan ngoãn đi theo quản gia Hoàng ra ngoài.
Ngay khi họ rời đi, bầu không khí trong phòng lại trở nên vô cùng phiền muộn.
Quỳnh Anh dành vài giây để điều chỉnh lại tâm lý của mình, và sau đó cô mới mở lời:
“Vĩnh Hải, em đến vì bỏ quên chìa khóa trong biệt thự của anh, em có thể ...”
“Nó rơi ở đâu?” Vĩnh Hải liếc nhìn cô rồi lạnh lùng ngắt lời.
“Có lẽ là ở dưới giường trong phòng ngủ.” Quỳnh Anh ái ngại nói.
“Vậy thì đi tìm.” Vĩnh Hải đứng dậy dẫn cô lên lầu.
Quỳnh Anh sửng sốt, không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy, liền vội vàng đi theo.
Đi theo Vĩnh Hải vào phòng ngủ, cô bỗng thấy anh đóng sầm cửa lại, cô hoảng sợ nghĩ đến ký ức đau buồn đêm đó, cô có chút sợ hãi: “Anh có thể đừng...”
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Vĩnh Hải, cô không thể nói hết chữ “đóng cửa”.
Vĩnh Hải cố nén lại sự hoảng sợ trong lòng, cô quỳ trên mặt đất nhìn xuống gầm giường.
Chiếc giường rất to, muốn tìm chiếc chìa khóa nhỏ cũng phải nhìn kỹ một lúc.
Vỉnh Hải dựa vào cửa, châm một điếu thuốc rồi hít mạnh một hơi.
Anh nhìn cô quỳ trên mặt đất, ánh mắt tối sầm lại.
Tư thế này làm anh nhớ lại đêm đó, anh để cô quỳ trên giường như thế này, tiến vào từ phía sau cô, cũng là tư thế anh tiến vào cơ thể cô sâu nhất, khiến anh nhớ mãi không quên.
Bây giờ anh lại muốn ném cô lên giường, và đòi hỏi cô vài lần ...
Vĩnh Hải nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Anh bước đến bàn cà phê dập tàn thuốc, cầm lên ly rượu đỏ đang uống dở nốc cạn.
“Tìm xong chưa?” Giọng Vĩnh Hải lại trở nên mất kiên nhẫn.
Quỳnh Anh nghe thấy lời thúc giục của anh.
Cô thoáng chết lặng: Không tìm thấy chìa khóa ở dưới gầm giường.
“Xin lỗi, em sẽ đi ngay.” Cô đứng dậy, cúi đầu chỉnh lại quần áo.
Cô đã làm mất chìa khóa ở đâu? Đúng rồi! Quỳnh Anh hai mắt sáng bỗng lên, Việt Anh vẫn còn một cái.
“Anh Hải, em có thể gặp Việt Anh không? Em muốn nói vài lời ...” Đang nói cô đột ngột dừng lại.
Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào mảnh kim loại nhỏ mà Vĩnh Hải đang quay quay trên đầu ngón tay.
Đó là chiếc chìa khóa cô đang tìm.
Anh cố tình làm vậy, cố tình không nói chìa khóa trong tay anh mà lại bảo cô tìm, rõ ràng là đang giở trò với cô.
Cho dù là Quỳnh Anh tính tình dịu dàng, lúc này cũng không tránh được có chút tức giận, nhưng cũng không dám trút ra trước mặt Vĩnh Hải.
“Vĩnh Hải, anh có thể trả lại chiếc chìa khóa này cho em không ...” Cô chỉ vào chiếc chìa khóa trong tay Vĩnh Hải.
Vĩnh Hải giả vờ không nghe thấy: “Cô nói cô muốn gặp Việt Anh?”
“Đúng.” Quỳnh Anh nhấn mạnh.
“Tôi sẽ không để cô gặp cậu ta.” Vĩnh Hải lạnh lùng nói.
Quỳnh Anh mím môi: “Vậy nói cho em biết, Việt Anh bây giờ thế nào rồi?”
“Cậu ta không chết được.” Vĩnh Hải thoáng ngây người rồi nói.
Anh đi tới mép giường ngồi xuống, cầm chiếc chìa khóa trong tay đung đưa qua lại: “Muốn cái này sao?”
Quỳnh Anh gật đầu, đây là mục đích của cô đến đây.
“Nếu muốn, chúng ta có thể trao đổi.” Vĩnh Hải nhìn cô, nói với giọng điệu hào hứng.
Quỳnh Anh cau mày: “Ra vậy.”
Cô đưa tay đặt lên nút cài cúc váy.
Vĩnh Hải nhìn cảnh tượng này, ánh mắt lóe lên một tia giễu cợt: “Cô không có ý tưởng nào ngoài hiến thân sao?”
“Đây không phải là điều anh muốn sao?” Quỳnh Anh cắn chặt môi.
“Cô nói đúng, cô ở đây với tôi, cũng chỉ có giá trị này.” Sắc mặt Vĩnh Hải ảm đạm, trong giọng nói có chút tức giận.
“Em chưa bao giờ quên mình là ai.” Quỳnh Anh căng thẳng bấu nhẹ vào chiếc quàn đang mặc.
“Bây giờ anh có muốn tôi cởi ra không?”
Vĩnh Hải nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô đang chờ đợi, đôi mắt anh nheo lại một cách nguy hiểm.
“Cởi ra? Cô cho rằng thân thể nát bét của cô có thể khiến tôi hứng thú sao?” Anh khinh bỉ nhìn cô.
Khi anh nhìn cô bằng ánh mắt này, Quỳnh Anh rất khó chịu, nhưng cô đành phải chịu.
“Vậy thì anh muốn thế nào?” Quỳnh Anh gằn giọng.
“Rất đơn giản.
Thân thể của cô không làm tôi hứng thú, cho nên cô có thể tìm cách làm cho tôi hứng thú, dù là dùng tay hay là...” Vĩnh Hải cố ý dừng lại trước khi nói tiếp.
“…bằng miệng, chỉ cần cô làm được, tôi sẽ trả lại chìa khóa cho cô.”
Hóa ra là một yêu cầu vô lý như vậy! Quỳnh Anh tức giận run người, nước mắt lưng tròng.
“Cô không muốn? Hay là không cần lấy chìa khóa?” Thấy cô không nhúc nhích, Vĩnh Hải thúc giục.
Sự nguy hiểm trong mắt anh dường như dịu đi một chút.
“Đừng nói nữa!” Quỳnh Anh ngắt lời anh, nhắm mắt lại hít một hơi, rồi lại mở mắt ra.
Ánh mắt bỗng trở nên kiên định.
“Em làm, chỉ cần anh trả lại chìa khóa cho em là được!” Vừa nói, cô vừa đi về phía anh.
Vĩnh Hải châm chọc: “Quỳnh Anh, cô thật là rẻ tiền!”
Quỳnh Anh trong lòng nhói đau, nhưng không cãi lại.
Cô đi đến bên Vĩnh Hải, dừng lại vài giây, cô ngồi lên đùi anh.
Quỳnh Anh cả người nóng ran, không dám nhúc nhích.
Thấy cô vẫn chưa nhúc nhích, Vĩnh Hải hơi nhướng mày, lạnh lùng nói: “Tiếp tục đi.”
Tiếp tục như thế nào? Cô không biết phải làm gì tiếp theo.
Quỳnh Anh bối rối, không biết phải phản ứng lại sự khiêu khích của đàn ông này như thế nào, chỉ có thể theo bản năng đưa tay ôm cổ Vĩnh Hải, ép chặt cơ thể rồi cúi người hôn anh..