Âu Thần Hi nằm thiêm thiếp trên băng ca, mắt anh nhắm nghiền thở từng hơi một cách nặng nhọc, gương mặt nhợt nhạt thấy rõ. Một bên áo sơ mi ướt đẫm máu loang ra thành mảng lớn.May mắn là xe cấp cứu vừa đến nhanh chóng, vết thương trên bả vai cũng được sơ cứu kịp thời nhưng cần đến bệnh viện kiểm tra xem có phải khâu lại hay không, hơn nữa lượng máu mất cũng nhiều, còn có thể phải truyền máu. Diệc Tâm lo lắng ngồi bên cạnh Âu Thần Hi, chỉ chưa đến tuần mà anh đã lần nhập viện mà lần nào cũng là vì cô cả. Không nhẽ cô là khắc tinh của anh ta hay sao chứ, gặp nhau chỉ toàn là xui xẻo, chẳng có gì tốt đẹp. Diệc Tâm bất giác thở dài.Đột nhiên điện thoại cô reo lên mấy tiếng – là Phương Điềm gọi đến, có lẽ không nhìn thấy cô ở nhà nên sốt ruột chăng?“Mình nghe đây, có chuyện gì thế?”“Cậu không ở nhà sao? Ban nãy mình về đến dưới sảnh thì nghe bàn tán ồn ào, có người bị thương nặng trong thang máy, không biết là chuyện gì.” Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.“Người bị thương nặng đó là Âu Thần Hi.”“Cái gì, sao anh ấy lại bị thương ở chỗ chúng ta?”, Phương Điềm kinh hãi.“Phó Tư Viễn đã tìm đến đây rồi, hắn ta uy hiếp mình bằng dao…nhưng may mà có Âu Thần Hi đến kịp lúc. Anh ấy trong lúc xô xát đã bị hắn ta đâm vào vai, hiện tại bọn mình đang trên đường đến bệnh viện cấp cứu, anh ấy mất khá nhiều máu nữa.”Phương Điềm chặc lưỡi.“Mình cảm thấy có lỗi quá, xem ra anh ta là thật lòng thích cậu. Hôm trước bọn mình đối xử như vậy có phải có chút phũ phàng không?”Tim của Diệc Tâm dường như ngừng đập, chữ “thích” đó vang vang trong đầu cô như lời cảnh báo. Âu Thần Hi quả thật thích cô hay sao, hi vọng khi tỉnh lại anh ta có thể nói cho cô biết chân tướng của sự việc năm đó. Thái độ của tên khốn Phó Tư Viễn đã chứng minh điều, anh ta và hắn không hề có liên quan đến nhau, là do cô tự suy diễn ra mà thôi! Nỗi ân hận tràn ngập tâm can bé nhỏ của cô.“Hôm nay đối diện với Phó Tư Viễn, hắn ta không biết Âu Thần Hi là Tổng giám đốc của Âu thị, hắn vẫn tưởng Âu Thần Hi là tên bảo vệ mà thôi. Xem ra bọn mình hiểu lầm anh ta thật rồi! Bọn họ căn bản không có mối quan hệ mờ ám với nhau. Mình bối rối quá, anh ta bị thương nặng như thế vì mình.”“Thật sao? Nhưng sự thật chuyện năm đó là như thế nào? Cậu có tìm hiểu được gì không? Đến bệnh viện rồi thì sẽ không sao đâu, đừng quá lo.”, Phương Điềm sốt ruột hỏi.“Không, anh ấy bất tỉnh rồi. Mình sẽ từ từ tìm hiểu sau, không phải cùng phe với Phó Tư Viễn là được. Mình còn chưa kịp dọn đi thì tên cặn bã đó đã đánh hơi được mà mò đến rồi, cậu trong chừng tiểu Phàm dùm mình. Tuy hắn đã hoảng sợ bỏ chạy nhưng không biết lại lên cơn bất chợt lúc nào…ngày nào còn chưa chuyển đi thì mình còn bất an trong lòng lắm!”“Ừ, cậu cứ an tâm đi! Mình sẽ cẩn thận bảo vệ tiểu bảo bối.”“Mình cúp máy đây! Phải vào phòng cấp cứu rồi.”Chiếc xe dừng xịch ở cổng sau phòng cấp cứu, Diệc Tâm đi theo sau xe đẩy của Âu Thần Hi vào bên trong. Một người y tá nhìn thấy cô liền đưa phiếu thông tin sang, yêu cầu cô hoàn thành trước.“Cô là người nhà của bệnh nhân vừa chuyển vào cấp cứu kia phải không? Vui lòng điền thông tin bệnh nhận vào đây rồi đi đóng tiền viện phí ở ngoài quầy kia.”Diệc Tâm ấp úng. Cô không biết mối quan hệ giữa mình với Âu Thần Hi là gì, cũng chẳng phải là danh nghĩa người nhà để đứng ra.“Tôi…tôi chỉ là người qua đường thôi, không phải là người nhà!”Người y tá kia đắn đo chút.“Chúng tôi cần ký giấy tờ để tiến hành tiểu phẫu cho bệnh nhân trước, bây giờ làm sao đây?”Diệp Tâm chợt nghĩ ra ý.“Tôi có thể đi đóng tiền cho anh ấy trước không, để tôi tìm cách gọi người nhà của anh ấy đến, dù sao tính mạng của bệnh nhân vẫn là trên hết!”“Được, cô theo tôi qua đây!”, người y tá kia cũng hết cách, không thể bỏ mặc bệnh nhân được nên đành nghe theo Diệc Tâm.Sau khi cô vừa nộp viện phí xong thì điện thoại đột nhiên reo vang – số lạ đang gọi đến, cô ngập ngừng lát rồi bắt máy, bên kia đầu dây là giọng xa lạ cực kỳ nóng nảy, gấp gáp.“Cô là Diệc Tâm à. Xin lỗi, cô có gặp qua Tổng giám đốc Âu của chúng tôi hay không?”“Xin lỗi, anh là…”“Tôi quên chưa giới thiệu, tôi là Lục Phương – Quản lý cấp cao của Âu thị. Chiều nay cậu ấy nói có việc ra ngoài gấp, nhưng điện thoại đã hơn tiếng rồi vẫn không liên lạc được.”“Anh có thể đến bệnh viện Đông Sơn số ngay không, Âu Thần Hi hiện đang bị thương…chờ cấp cứu.”“Cô vừa nói gì, sao Tổng giám của chúng tôi mấy tiếng trước còn khỏe mạnh giờ lại bị thương…cô nói ngay cho tôi.”, ! Lục Phương bực bội gắt lên trong điện thoại.Lục Phương không biết sao Âu Tổng lại cứ phải theo đuổi cô gái này, cô ta là khắc tinh của anh kia mà. Hết đau dạ dày nhập viện, bây giờ lại bị thương, rồi sau này còn xảy ra vấn đề gì nữa?Trong lòng Diệc Tâm nhộn nhạo khó chịu, người vừa gọi đến có vẻ như có thành kiến với cô, nói chuyện rất cứng nhắc. Cô không biết là thế nào giải thích cho anh ta tình huống khó xử này! Phải, là cô sai rồi, chính là cô mang đến tất cả những phiền phức này cho anh.