Không đợi có người trả lời, trong phút chốc liền cảm giác được một tiếng vang thật lớn, lập tức toa xe bắt đầu đong đưa kịch liệt. Hơn nữa còn bắt đầu cấp tốc xiêu vẹo. Năm người còn chưa kịp đeo hành lý lên, hành lý đặt hai bên giá đã bắt đầu không ngừng từ trên kệ trượt xuống. Hết thảy phát sinh quá nhanh, năm người còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, bên trong toa xe lại đột nhiên tối đen như mực, tiếp theo là chấn động kịch liệt. Tiếp theo là thanh âm lượng lớn hành lý rơi xuống, chung quanh bọn họ tiếng kêu thảm không dứt, giữa một mảnh đen nghịt không phân rõ tới cùng có bao nhiêu người bị thương, Chu Quyết chỉ có thể nghe được trong bóng đêm có tiếng khóc của trẻ em, tiếng rên rỉ của nữ nhân, còn có tiếng kêu thê lương của con mèo đen nọ. Có lẽ con mèo này bị vật gì đó đè trụ, Diệp Vỹ nhanh chóng ném mấy ba lô cho đám người Chu Quyết, tự mình túm con mèo nọ lên hô: "Chạy mau!"
Chu Quyết hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong bóng đêm có người lôi kéo mình, cậu trực tiếp xông thẳng về phía trước. Tiếp đó chính là tiếng ầm ầm vang lên, chung quanh hình như lại có lượng lớn thứ gì đó rơi xuống. Cậu chỉ nghe bên cạnh truyền đến tiếng hừ nhẹ của Trần Hạo, Chu Quyết biết Trần Hạo bị đập trúng rồi, cậu lo lắng hỏi một tiếng: "Anh Trần, anh không sao chứ."
Trần Hạo chỉ có thể miễn cưỡng nặn một câu: "Chết tiệt, trong hành lý ai còn nhét thêm cây sắt vào vậy. . . . . ."
Chu Quyết thấy Trần Hạo coi như còn sức nói chuyện, cũng không lo anh đã bị đập chết nữa.
Ngay trong nháy mắt đó, bọn họ cảm thấy đột ngột bừng sáng, chung quanh lại khôi phục toa xe lửa như bình thường, bốn phía hành khách đều đang vững vững vàng vàng ngồi đó, còn năm người bọn họ vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hổm quỷ dị, nhưng Diệp Vỹ phản ứng trước tiên, gã nói: "Mau! Rời khỏi đây, không gian có thể lại thay đổi, giờ là hiện tại!"
Chu Quyết nâng Trần Hạo có thể đã bị thương dậy, cậu hỏi: "Anh Trần, anh không sao chứ. Trước đó cám ơn anh."
Trần Hạo gật đầu tỏ vẻ không bị thương, chỉ là bả vai có khả năng đã bị đập trúng. Anh liếc Chu Quyết một cái nói: "Có thời gian nói loại lời thừa này, còn không bằng dùng sức lực chạy thoát thân."
Bọn họ khom thắt lưng vịn ghế nhỏ bên cạnh di chuyển hướng một đầu toa xe khác. Còn chưa đi được vài bước, liền cảm thấy ngọn đèn cọt kẹt rung động, cảnh vật cư nhiên lần nữa biến hóa. Trần Hạo bụm vai nói: "Bằng ký ức, tận lực hướng nơi không có chướng ngại vật mà đi. Hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa vào không gian lần lượt thay đổi mới có thể ra ngoài. Mọi người đi theo tôi."
Mọi người hiểu ngầm trong lòng, thế nhưng vẫn như cũ có thứ gì đó từ trên giá rơi xuống, còn có ghế trong lúc bất ngờ gãy đoạn, mỗi bước đi đều vạn phần nguy hiểm. Thình lình một túi du lịch thật to từ trên giá rơi xuống, nhưng Tam Béo căn bản không kịp chắn, mắt nhìn thấy sẽ rơi vào đầu hắn, ngay lúc hắn rụt đầu nhắm mắt, hắn lại cảm giác được không hề có vật gì cả, túi nọ cũng tiêu thất vào hư không, nhìn nhìn lại bốn phía, vẫn là xe lửa an tĩnh, chỉ có năm người bọn họ quỳ rạp trên mặt đất.
Lúc này các hành khách như đang xem nghệ thuật biểu diễn mà nhìn bọn họ, khó hiểu chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí có người còn nhạo báng bọn họ bệnh thần kinh. Chu Quyết xấu hổ muốn thẳng người dậy bước đi. Nhưng mới vừa đứng lên, cậu phát hiện bên cạnh cậu liền rớt xuống một túi du lịch. Xẹt qua bả vai cậu nặng nề rơi trên mặt đất, Trần Hạo thở hồng hộc kéo cậu nói: "Kệ đi, mau tiến lên phía trước."
Thân thể Tam Béo vốn mập mạp, hiện tại khiến hắn co thành một đống còn phải cầm hành lý, hiển nhiên là làm khó hắn quá rồi. Hắn thở hổn hển nói: "Rốt cuộc muốn chạy đi đâu hả? Ông anh cho một mục tiêu đi, chí ít học tập Tào Tháo ấy, nhìn mơ giải khát (ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi. Do tích: quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn), lừa cái thân mập mạp này của tôi cũng tốt mà."
Trần Hạo vất vả túm Chu Quyết, đề phòng đầu cậu bị hàng hóa đập trúng, anh không nhịn được nói: "Còn Tào Tháo cái búa, Diêm Vương đang chờ chúng ta phía trước kìa! Hiện tại chính là thời điểm chiếc xe kia phát sinh sự cố, chúng ta vận khí tốt, kẹt vào giữa khe hở của thời gian, hiện tại tận lực hướng một đầu xe khác chạy đi. Xe lửa không có khả năng bị lật toàn bộ, tôi đã điều tra, xe lửa lần đó, tới gần đầu xe thì không có việc gì. Ngàn vạn lần đừng quay đầu lại, bằng không sẽ không kịp nữa! Bị nện chết là game over ngay."
Mọi người gian nan di chuyển giữa khe hở của xe lửa, đôi khi là xe lửa bình thường, nhưng đôi khi lại là địa ngục nhân gian vô cùng thê thảm, có hành khách nửa người bị đè dưới ghế, có người bị thương đang liều mạng giãy dụa, Khỉ Còi muốn đi cứu người, Diệp Vỹ ôm hắn lại nói: "Bọn họ đã chết từ năm năm trước rồi, cậu còn muốn làm gì?"
Khỉ Còi hô tôi hồi lâu, Diệp Vỹ túm một cái lôi Khỉ Còi đến bên cạnh mình nói: "Mau, hiện tại không phải lúc biểu đạt thiện tâm, không muốn chết thì tiếp tục chạy." Nói xong kéo Khỉ Còi xông về phía trước.
Dần dần bọn họ cũng đã hiểu rõ tập quán, chính là lúc đèn phát sáng, chứng tỏ là xe lửa của năm 2008, nhưng bọn họ biết tình huống như vậy nhiều nhất cũng chỉ duy trì vài giây đồng hồ, quá lắm cũng chỉ hơn mười giây. Bọn họ cấp tốc chạy trốn, dần dần bọn họ nắm được bí quyết, chính là mỗi khi đèn phát ra thanh âm cọt kẹt, sau đó tắt ngúm, đó là khi xe lửa phát sinh vượt rào, lúc này chính là khoảnh khắc hai thời không luân chuyển. Bọn họ chỉ có thể dựa vào ghi nhớ này để duy trì không để bị va trúng hoặc vùi lấp.
Có lẽ nhờ vận khí, có lẽ là ông trời đã an bài, tóm lại năm người ngoại trừ Trần Hạo và Tam Béo hơi trầy xước một chút ra thì không còn ai khác bị thương, mỗi lần sắp xuất hiện mối nguy, đều xảy ra thời không biến hóa, dường như có người không muốn để bọn họ dễ dàng chết như vậy. Cứ thế bọn họ một mạch chạy ra khỏi toa xe xảy ra sự cố nọ, nhưng không ngờ tới chính là một đầu toa xe khác cũng một mảnh hắc ám. Không có chút đèn đóm nào. Tất cả bọn họ đều choáng váng, căn bản đã không còn rõ ràng nơi này rốt cuộc là chỗ nào nữa.
Tiếng hít thở nặng nề, không ai đặt vấn đề nữa, mọi người đều hụt hơi kiệt lực. Trong bóng tối nhìn không thấy bất luật kẻ nào, Chu Quyết theo bản năng muốn xác nhận đồng bạn, nhưng khi bọn họ tiến vào toa xe này đã không còn nhìn thấy đường quay đầu lại. Cậu lo lắng nhìn xung quanh, nhưng vẫn không dám phát ra mảy may thanh âm nào, ngay cả hô hấp đều phải vô cùng cẩn thận. Cậu cảm giác bốn phía tràn ngập uy hiếp. Cậu không thể tùy tiện lên tiếng, không thể để cho thứ nguy hiểm chưa rõ kia biết được vị trí của mình, nhưng rồi lại không thể cứ mãi như vậy.
Mà trong bóng tối vẫn đều đều truyền đến tiếng tí tách cực kỳ rõ ràng, như có vật gì đó không ngừng khua gõ vào mặt đất. Trừ thứ đó ra không còn thanh âm nào, những người khác đều không dám tùy tiện lên tiếng, bọn họ cứ như vậy lắng nghe tiếng gõ cổ quái chẳng biết đã qua bao lâu. Trong lúc hốt nhiên tiếng gõ im bặt. Tim mọi người đều ở một khắc kia mà đột ngột ngừng đập. Tiếp đó cả không gian lại trở về một mảnh tĩnh mịch, không còn thanh âm nào khác.
Nội tâm Chu Quyết vô cùng sợ hãi, cậu cảm thấy mảng hắc ám này có chút bất thường, dường như bản thân nhìn không thấy đồ vật gì chứ không phải bốn phía không có ánh sáng. Cậu lập tức loại bỏ ý nghĩ điên cuồng này, nếu mù thì cậu hoàn toàn xong rồi. Cố lấy hết dũng khí cuối cùng, cậu thấp giọng hô một tiếng: "Trần, Trần Hạo. . . . . . ? Anh có đó không?"
Nhưng trong bóng tối không hề có hồi đáp, Chu Quyết có chút luống cuống, cậu vội vàng hô: "Tam Béo? Khỉ Còi? Diệp Vỹ? Mọi người có đó không?"
Vẫn không hề có tiếng động.
Chu Quyết gắt gao nhìn chằm chằm vào mảng tối đen, trong đầu đột nhiên nhớ tới phân tích cuối cùng của Trần Hạo, trong năm người rất có thể có một người sẽ mất tích. Cậu hiểu được bản thân xem như đã trúng mánh rồi. Khi cậu ý thức được điểm này, tảng đá trong ngực rơi xuống, nhưng theo đến lại là tầng tầng khủng hoảng càng sâu hơn.
Cậu không biết mình nên làm gì bây giờ, chỉ có thể theo bản năng lui về phía sau, ngay sau khi lùi lại mấy bước, cậu phát hiện không biết chuyện gì xảy ra, cư nhiên thật sự có lối ra, một hơi còn chưa kịp thở xong, cậu phát hiện cậu về tới toa xe lửa, song vẫn là cái của năm năm trước, chỉ là hiện tại sự nhảy thời không kinh khủng đã chấm dứt. Hiện trường cơ hồ không còn cái ghế nào nguyên vẹn, đồ bày biện bên trong xe lửa đều bị đè bẹp dúm. Bên dưới một đống lớn gì đó còn có thể thấy tóc người, hoặc là tứ chi tái nhợt. Chúng nó không hề nhúc nhích, tựa như mô hình nhựa dẻo.
Chu Quyết không dám nhìn kỹ, cậu sợ nhìn mặt của người chết. Dù sao không phải pháp y khám nghiệm tử thi gì, đối mặt với thi thể, Chu Quyết có cùng nỗi sợ hãi và bài xích như người bình thường.
Cậu cẩn thận đi về phía trước, trong lòng cậu ôm một sự may rủi, có lẽ đi qua một toa xe khác, cậu sẽ trở lại năm năm sau, lúc ấy bọn Trần Hạo đều sẽ có ở đó.
Bất quá hiện tại cậu phải đơn độc anh dũng chiến đấu, chí ít hiện tại không ai có thể túm cậu kéo đi nữa.
Nhưng ngoài dự liệu, cậu cư nhiên ra khỏi toa xe, bên ngoài là một mảnh đất hoang vu, lúc này cậu một cái ba lô cũng không có, không có thức ăn nước uống, nếu đột nhiên nhảy ra một dã thú, cậu ngay cả vật phòng thân cũng không có. Người đến trình độ này liền có vẻ cực kỳ yếu ớt, nhưng kỳ quái chính là độ nhạy lại tốt như một con khỉ.
Lỗ tai Chu Quyết dưới loại tình huống cực độ tĩnh mịch này, quả thực có thể nghe được cả thanh âm nhỏ nhất. Cứ như vậy cậu vẫn cảm thấy bốn phía như đang ngưng kết, ngay cả thanh âm nhỏ nhất cũng không có. Cậu đang rối rắm có nên ra khỏi đoàn tàu này hay không, trực giác của cậu cho rằng đi ra ngoài nói không chừng sẽ không còn trở lại được nữa. Đến lúc đó có thể thất lạc với bọn Trần Hạo, cậu sẽ biến mất trong hiện thực cuộc sống. Ngay khi cậu lùi bước xoay người, phía sau đột ngột bị người đẩy mạnh một cái, Chu Quyết vốn không đứng vững, thoắt cái liền từ trên xe lửa ngã nhào xuống. Ngay khi mặt Chu Quyết sắp va vào mặt đất, cậu dưới tình thế cấp bách lấy tay chống đỡ thân thể, liền cảm giác khớp xương đau buốt muốn chết. Cậu gian nan bò dậy, xoay xoay hai tay, có thể gân cốt đã bị thương, đau đến ót ứa ra mồ hôi lạnh.
Cậu khó hiểu rốt cuộc là ai cố ý đẩy cậu xuống xe. Nhưng quay đầu lại bên trong xe vẫn tĩnh mịch như trước, cậu đang đứng tại chỗ. Lúc này cậu thật sự nóng nảy rồi, lần đầu tiên như một đứa trẻ bất lực nhìn bốn phía. Bên trong toa xe ngay cả một tí ti sinh khí cũng không có, giống như bị quẳng vào một cái hũ vò thật lớn. Chu Quyết cảm thấy nơi nơi đều có nguy hiểm, thật có thể nói là tiến thoái lưỡng nan. Ngay khi đầu óc cậu chậm rãi bị sự yên tĩnh này làm cho chết lặng, đột ngột cậu nghe được từ trong rừng cách đó không xa truyền đến tiếng vang soàn soạt, như túi nhựa ma sát phát ra tiếng vang. Cậu bị loại xôn xao bất ổn này hấp dẫn, trong lòng vừa mâu thuẫn, rồi lại bất giác xoải bước đầu tiên, đi về hướng khu rừng kia.
Cậu giẫm lên sườn đá dốc bò ra khỏi đường sắt, lảo đảo đi về phía trước. Hiện tại trời vừa vào thu, nhưng cậu cảm giác vô cùng lạnh, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, mờ mịt đến nỗi như sắp có bụi tro rơi xuống, cậu chợt nhớ tới trò chơi Silent Hill, đến giờ cậu đều không thể hiểu nổi người bên trong trò chơi này rốt cuộc là đã chết hay còn sống, tựa như cậu hiện tại cũng bắt đầu hoài nghi về sinh tử của mình vậy.
Sâu bên trong cánh rừng nổi lên từng đợt gió lạnh, tựa như đối diện có một cây quạt liên tục thổi ra. Cậu quấn chặt áo khoác trên người, nhưng tóc vẫn bị thổi đến cực kỳ hỗn độn. Cậu cảm thấy mùa này như là trời đông giá rét chứ chẳng phải mùa thu. Cậu cắn răng, đẩy ra cỏ dại khô héo hai bên, lại phát hiện vẫn như cũ một bóng người cũng không có, nhưng nơi này lại chất rất nhiều thứ, có xẻng, có dây thừng, thậm chí có cả thuốc nổ.
Bên cạnh mấy thứ này còn có vài túi du lịch, cậu đi qua, phát hiện bên trong có một vài hộp thức ăn, còn có một ít giấy, cậu nhận ra mấy thứ kia cùng tư liệu khó hiểu gửi đến nhà Trần Hạo giống nhau như đúc. Cậu phát hiện giữa mấy thứ này có một bản vẽ đầy đủ, thứ này trong tư liệu không có. Đó là một tấm bản đồ, phía trên là chữ Hán, số liệu còn có một chút ký tự tiếng Anh. Mấy thứ này tạo thành một tổ hợp như thông tin bản đồ và giải mã ám hiệu, nhưng cậu không tài nào hiểu được. Vì vậy Chu Quyết rất thông minh mà thực tế lựa chọn đem tấm bản đồ này bỏ thẳng vào trong ngực. Ngay khi cậu sợ có người phát hiện ra, quả nhiên liền nghe thấy một tiếng kêu kịch liệt, tiếp theo đó là tiếng cãi vã.
Chu Quyết tưởng rằng hành vi của cậu đã bị người phát hiện, lại không biết thân phận của những người đó. Trong lúc bối rối liền chọn trốn trong một góc khuất. Trong tay của cậu không có vũ khí phản kháng, suy nghĩ trong đầu cậu chính là làm thế nào xử lý và chống cự. Thế nhưng, vẫn không có nhân ảnh tiến vào tầm mắt của cậu, mà thanh âm lại càng ngày càng rõ ràng, giống như chỉ có thanh âm từ từ tiến đến, người thì tàng hình. Chu Quyết nghe được trong tiếng ồn ào cư nhiên có thanh âm mà cậu quen thuộc, đó là lão Triệu và Cố Lão, thanh âm của bọn họ cực kỳ kích động, trong đó thỉnh thoảng sẽ truyền đến vài câu có tiếng của nữ nhân, thanh âm nữ nhân vô cùng lạnh lùng, thậm chí có thể dùng băng lãnh để hình dung, không mang theo mảy may cảm tình.
"Con tới cùng muốn thế nào? Chúng ta cho con tư liệu, cho con phương tiện. Con cuối cùng lại giỡn với chúng ta? Con từ đầu đến cuối đều không định nói!"
"Con sẽ nói, chẳng qua không phải bây giờ, hiện tại thứ kia còn đó."
"Chẳng phải con đã nói thứ kia không thể uy hiếp được chúng ta nữa sao? Sao xe lửa kia còn có thể bị lật? Còn nữa con tới cùng còn có chuyện gì không giấu giếm không dấm dúi?"
"Chúng ta vẫn luôn đi cùng nhau, việc lạ gặp phải một lần so với một lần đều nguy hiểm hơn, mặc dù con nói không có việc gì, nhưng thứ trên tay con kia, con tới cùng có từng lo lắng đến cảm thụ của chúng ta không? Như Lan. . . . . ."
"Lão Cố, đừng nói nữa, chúng ta đi. Dù sao chúng ta đã biết biện pháp làm thế nào để tránh né thứ kia rồi. Không cần phải vì con bé này mà mạo hiểm nữa, mạng là của chúng ta, để cho đứa điên này tự mình làm khổ mình đi."
"Ê, Kiến Quốc, cậu cùng đi với chúng tôi không? Ở lại sẽ mất mạng đó. Cậu thật sự tin tưởng có cái mộ kia sao?"
"Không, tôi ở lại, tôi nhìn con bé lớn lên, tôi tin nó."
"Chú Ân, chú cũng đi đi. . . . . .Con đường phía trước có lẽ con thật sự không thể khống chế được đâu."
"Con bé này, không cần nói nữa, đi thôi, đưa đồ đây ta mang cho."
"Chú Ân, chú đi đi. . . . . ."
"Đừng nói nữa, đi, Tiểu Diệp đã chết. Lão Cao không biết còn sống không, ta nếu không kéo con theo, một đứa con gái như con không đi tiếp được đâu."
"Chú Ân, chú vẫn nên đi thôi. Bằng không cứ tiếp tục, sẽ không còn cơ hội nữa."
"Đúng vậy, chúng ta đi thôi, hiện tại không đi sẽ mất mạng. Chúng ta tội gì chứ."
"Lão Cố, kệ thôi, còn không đi sẽ muộn mất!"
"Ê! Hai người các cậu . . . . . .Ê!"
"Nhóc con, bọn họ thật sự đi rồi, chúng ta nên làm gì đây?"
"Chúng ta đã đến rất gần rồi, nhưng hiện tại chỉ có hai người. . . . . .Mà hắn còn đang chờ chúng ta. Nếu chúng ta không qua được sẽ không kịp gì nữa, lúc ấy Cố Lão và lão Triệu còn có Cao Vỹ đều có khả năng sẽ lập tức bị chú ý tới."
"Vậy nhóc con, con muốn làm gì đây?"
"Đánh cược một lần, nhưng nếu thua. . . . . .Chú Ân chú chớ có trách con. Con nhất định phải tạo ra một cơ hội. Thậm chí vì thế con có thể phải đền bằng tất cả mọi người các chú, kể cả bản thân con."
"Nhóc con, con không cần nói ta cũng biết, giờ thì nói xem nên làm sao đây?"
"Chú Ân. . . . . .Được, vậy nói thôi. Lúc đầu vì tránh né thứ kia, chúng ta lựa chọn làm cùng cách với người trong sách, đó chính là mô phỏng tử vong. Thứ kia có mối liên hệ đặc biệt với tử vong. Nhưng chúng ta từng thử mặc áo liệm, vẫn không có tác dụng. Con phát hiện cái gọi là sợ hãi tử vong, cùng từng biến động của thời đại có sự khác nhau rất lớn, trước giải phóng cơ bản đều là thổ táng, người chết mặc áo liệm nhập quan, nằm trong quan tài đặt ở linh đường suốt thời gian dài, nên kiêng kỵ nhiều hơn so với người hiện đại. Bởi thế con lựa chọn di ảnh, nó là môi giới không thể tách rời với cái chết hiện nay. Con bảo chú chụp di ảnh của mỗi người chúng ta sau khi chết, quả nhiên những bức ảnh này thật sự có tác dụng. Nhưng con nghĩ vấn đề không phải dựa vào hình thức."
"Vậy vấn đề nọ là gì?"
"Là tư duy sợ hãi với tử vong."
"Thứ kia chỉ có khi tư duy của chúng ta đạt tới sợ hãi nhất định mới có thể ngừng hoạt động, hắn muốn chúng ta chịu hành hạ trong nỗi sợ hãi cái chết, nói cách khác chỉ cần tinh thần chúng ta thả lỏng, hoặc nói cho rằng mình đã an toàn, thì nó sẽ xuất hiện. Con lấy một ví dụ khác, chính là lúc chú mỏi mệt cực độ, thì có thứ gì đó không cho chú ngủ, chú chỉ có thể miễn cưỡng mà duy trì thanh tỉnh. Như vậy rất thống khổ. . . . . ."
"Hiểu rồi, đây là lý do chúng ta mặc áo liệm không được, mà nhìn thấy di ảnh của mình sẽ hiệu quả, bởi vì, áo liệm đối với chúng ta mà nói kỳ thật đã không còn tác dụng gì nữa. Nhưng hình ảnh tử vong lại khiến chúng ta nghĩ đến dáng vẻ của bản thân lúc chết. Cho nên chúng ta liền sợ. Chúng ta sợ chết!"
"Đúng."
"Nhóc dự định thế nào?"
"Con muốn phá giải vòng này, nếu thất bại con sẽ thay đổi ngược lại quy luật của vòng này, khiến thứ kia tạo ra lực cản đầu tiên lớn nhất chính là muốn thay đổi thêm vào khuôn mẫu của loại sợ hãi đối với tử vong này. Còn nữa chính là. . . . . ."
Chu Quyết không cách nào nghe được thanh âm cuối cùng, Trần Như Lan cũng không nói ra thanh âm nào nữa. Tiếp đó, Chu Quyết chỉ nghe được tiếng bước chân thưa thớt. Cậu liền xông ra ngoài, chỉ nhìn thấy xa xa có hai nhân ảnh mơ hồ, cậu nhìn thấy một bóng người trong đó đột nhiên quay đầu lại, hướng cậu làm một động tác rất cổ quái, như đang cấm Chu Quyết đi tới. Hoặc như muốn chỉ dẫn cậu nhìn thứ gì đó. Tiếp đó nó nghiêng đầu, lấy tay chỉ vào một đỉnh núi xa xa.
Lại chớp mắt một cái, hai người kia đã biến mất bên trong cánh rừng. Chu Quyết nhìn con đường nhỏ bọn họ rời đi, dùng sức quấn chặt áo mùa thu đơn bạc trên người, cậu cảm thấy thứ cuối cùng Trần Như Lan gặp được nhất định cực kỳ đáng sợ, cậu chợt cảm giác rét lạnh vô cùng, không khí bỗng chốc hầu như rơi xuống điểm đóng băng, cậu cảm thấy phía sau luôn có một thứ đang theo dõi cậu, tựa như lần đầu tiên cậu nhìn thấy quyển sách kia.
Hiện tại một mình cậu ở trong một không gian không biết tên, cậu không biết nên làm cái gì bây giờ, cậu muốn trở lại xe lửa, nhưng cậu cảm thấy toa xe tràn ngập yêu dị kia nói không chừng sẽ một lần nữa phát sinh biến hóa gì đó, còn những thi thể khủng bố kia.
Chu Quyết lại một lần nữa nhìn thoáng qua tình cảnh xung quanh, cậu nhặt tất cả những trang giấy rơi tản mát trên mặt đất lên, tiếp đó cậu ở giữa những mảnh giấy phát hiện một khối đồ dùng vải bố vàng bọc quanh, Chu Quyết cầm trên tay, đang muốn mở gói đồ ra, cậu đột nhiên cảm thấy cổ mình bị thứ gì đó thoáng sờ vào, nhất thời sau lưng một mảnh âm hàn, cậu nghe được phía sau dường như có thứ gì đó đang thì thầm.
Đó là một loại ngữ điệu rất cổ quái, như là một loại tiếng nói địa phương rất cổ xưa, Chu Quyết không rõ, cậu vội vứt bọc vải trong tay, mạnh quay đầu lại, phát hiện phía sau không hề có gì cả, chỉ là cành cây vốn yên tĩnh bất động lại lắc lư xào xạc. Chu Quyết nhìn bóng của mình, cậu dần dần ý thức được phải rời khỏi đây. Cậu đem mọi thứ hữu dụng xếp vào một cái bao, cậu đeo bao trên lưng hướng đường nhỏ đi đến, tóm lại cậu hiện tại đợi ở chỗ này cũng vô ích. Không bằng ra ngoài nhìn xem.
Càng an tĩnh, thì cảm giác khủng bố càng sâu, cậu đi càng lâu, ngược lại càng cảm thấy tuyệt vọng. Chu Quyết ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, cậu phảng phất như cảm thấy có viên tuyết rơi vào trên mặt mình, chỉ là khi cậu vuốt mặt lại không cảm giác được gì.
Cậu đi một mạch, không biết xuyên qua bao nhiêu lối rẽ, cách mỗi hai bước sẽ nhìn thấy một trản đèn đường, cột đèn màu xám trắng như một cây nến thật lớn cắm ven đường, bầu trời không có ánh trăng, nó âm thầm lan tràn một mảnh sáng xám trắng, phân không rõ nguồn sáng là màu của ngọn đèn hay của bầu trời kia. Ven đường có rất nhiều cỏ dại, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một hai tòa nông trại bỏ hoang, bên trong không người, cửa sổ loang lổ rơi dưới góc tường, dựa vào chút đinh ốc đã gỉ sét khổ cực chống đỡ, gió thổi qua phát ra tiếng vang cọt kẹt. Chu Quyết không dừng lại vào nhà nghỉ ngơi, cậu thà tiếp tục đi, ở nơi như vậy cùng một khối mộ phần cắm trại dã ngoại rất giật gân.
Cậu tìm gần một giờ, ra khỏi cánh rừng hoang vu, thấy được quốc lộ. Nhưng trên quốc lộ trống trải ngay cả một chiếc xe cũng không có. Sau đó cậu cảm giác đi càng lâu, cảnh vật xung quanh trở nên càng ngày càng mờ, ánh sáng màu xám trắng nọ cũng đã không cách nào xuyên thấu qua đám mây đen nữa. Cậu có chút do dự, nghĩ thầm có lẽ nên quay trở về, nhưng hai chân vẫn không dừng lại. Lý trí khiến cậu không thể bỏ đi.
Trong miệng Chu Quyết thì thầm nói: "Mệt chết đi được, còn đi nữa chân cũng hỏng mất."
Chung quanh chính là những thứ đơn điệu, bảng hiệu xe chạy, đèn đường, nhà tranh bỏ hoang, nhiệt độ càng ngày càng thấp, Chu Quyết nhịn không được hít hít mũi. Cậu vội chà xát tay, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, trong lòng cậu rõ ràng, phải tiếp tục chạy đi.
Lại qua thật lâu sau, có lẽ là một giờ, cũng có khi là hai giờ. Mãi đến lúc cậu không còn suy nghĩ được nữa, cũng không cảm giác được những biến hóa quanh mình. Rốt cuộc cậu cũng cảm giác được ở xa xa dường như có thứ gì đó phát ra ánh sáng yếu ớt mỏng manh, cậu dừng lại, hơi thu liễm tâm tư và tinh thần, xa xa bên trái đường quốc lộ, quả thật có chút điểm sáng màu nâu vàng yếu ớt mỏng manh. Ánh sáng này cùng bầu không khí trước mắt thật sự quá mất cân đối. Như một loại cảnh cáo, lần này cậu thật sự cân nhắc có nên dừng lại hay không, đi tới hiện tại ngay cả một người cũng không có, trên quốc lộ ngay cả một chiếc xe cũng chưa từng chạy qua. Cư nhiên đột nhiên hiện ra ánh sáng như vậy, điểm này một chút cũng không thể làm cho người ta cảm thấy tin cậy. Nhưng có thể trở về thế nào? Trốn vào căn nhà nát ngay cả gió cũng chắn không nổi kia? Hay trở lại toa xe nhồi đầy người chết? Có lẽ lúc cậu gặp gỡ đám người Trần Như Lan, chính là lúc bọn họ còn là người sao? Cậu cau mày, cắn răng nói: "Mình không được đến thứ tà ma đó. . . . . ."
Cậu tiếp thêm dũng khí cho mình, tiếp tục đi về phía trước, cậu phát hiện mình đi tới một chợ nhỏ, nơi này tựa như khu phố bình thường của thôn trấn miền nam, phòng ốc màu than chì, mái ngói đen ngòm. Từng khối từng khối lớn đá tảng lót đường, gồ ghề nhấp nhô, cực kỳ khó đi. Ven đường còn dựng thẳng thật nhiều dụng cụ làm nông hư hỏng không dùng đến, chung quanh có cửa hàng nhỏ bán tạp hóa, còn có bán bánh ngọt và rượu. Cửa chất đống rất nhiều hộp giấy, nhìn không rõ bọn họ bán gì.
Người không nhiều lắm, nhưng vẫn như cũ có người đi lại ở khu phố, nhưng người này xem ra không nhìn thấy Chu Quyết, Chu Quyết đi sát bên cạnh những người đó, nhưng không ai chủ động hỏi, cậu cảm thấy những người này nhìn rất quen mắt, dường như đã gặp ở nơi nào, chỉ là hồi tưởng lại cũng không biết được, mà trên thực tế, bọn họ đích xác cũng chưa từng quen biết. Chỉ là loại cảm giác quen thuộc đến khó hiểu này khiến trong lòng Chu Quyết rét run, cậu cảm thấy cậu đã tới nơi này, uống qua rượu lâu năm ở đây, tại trong quán nhỏ người qua lại không ngớt đây, đã từng dừng chân. Mà trên thực tế, cậu khẳng định chưa từng. Bên trong đại đa số quán nhỏ này đều trống không, một chút sinh ý cũng không có, nhưng thật ra từ trong những bình rượu đầy tro bụi này tản mát ra một cỗ mùi rượu Cao Lương quen thuộc, Chu Quyết cảm giác được nơi này từng có nhân khí, từng tràn ngập khí tức thanh lãnh.
Cậu không biết tại sao cậu lại từ cánh rừng hoang đến thôn nhỏ như vậy, loại thôn này kỳ thật ở ven đường cũng rất bình thường, khắp các ngoại ô miền nam đều có thể thấy được, ở một vài lao động nhập cư làm vài việc vặt hoặc duy tu quốc lộ, còn có một số nông dân địa phương, ở phía sau thôn bình thường đều là lô đất nông nghiệp nhỏ, phục vụ một số thức ăn theo thời vụ. Chẳng qua, giờ phút này cảm thấy thôn nọ sao có chút quá đột ngột.
Thình lình cậu nghe được từ trong một căn nhà của thôn xuất hiện tiếng khóc hô, gào đến khản cả giọng, hơn nữa thanh âm cũng có chút quen thuộc, kỳ thật cậu chung quy cảm thấy người nơi này thật sự dường như đã thấy qua đâu đó. Cậu muốn đi đến nhìn đến cùng, thì bất ngờ có người kéo cánh tay cậu lại, cậu quay đầu nhìn phát hiện cư nhiên là Trần Hạo.
Chu Quyết kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại ở chỗ này?"
Trần Hạo nói: "Đi theo tôi."
Không đợi có người trả lời, trong phút chốc liền cảm giác được một tiếng vang thật lớn, lập tức toa xe bắt đầu đong đưa kịch liệt. Hơn nữa còn bắt đầu cấp tốc xiêu vẹo. Năm người còn chưa kịp đeo hành lý lên, hành lý đặt hai bên giá đã bắt đầu không ngừng từ trên kệ trượt xuống. Hết thảy phát sinh quá nhanh, năm người còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, bên trong toa xe lại đột nhiên tối đen như mực, tiếp theo là chấn động kịch liệt. Tiếp theo là thanh âm lượng lớn hành lý rơi xuống, chung quanh bọn họ tiếng kêu thảm không dứt, giữa một mảnh đen nghịt không phân rõ tới cùng có bao nhiêu người bị thương, Chu Quyết chỉ có thể nghe được trong bóng đêm có tiếng khóc của trẻ em, tiếng rên rỉ của nữ nhân, còn có tiếng kêu thê lương của con mèo đen nọ. Có lẽ con mèo này bị vật gì đó đè trụ, Diệp Vỹ nhanh chóng ném mấy ba lô cho đám người Chu Quyết, tự mình túm con mèo nọ lên hô: "Chạy mau!"
Chu Quyết hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong bóng đêm có người lôi kéo mình, cậu trực tiếp xông thẳng về phía trước. Tiếp đó chính là tiếng ầm ầm vang lên, chung quanh hình như lại có lượng lớn thứ gì đó rơi xuống. Cậu chỉ nghe bên cạnh truyền đến tiếng hừ nhẹ của Trần Hạo, Chu Quyết biết Trần Hạo bị đập trúng rồi, cậu lo lắng hỏi một tiếng: "Anh Trần, anh không sao chứ."
Trần Hạo chỉ có thể miễn cưỡng nặn một câu: "Chết tiệt, trong hành lý ai còn nhét thêm cây sắt vào vậy. . . . . ."
Chu Quyết thấy Trần Hạo coi như còn sức nói chuyện, cũng không lo anh đã bị đập chết nữa.
Ngay trong nháy mắt đó, bọn họ cảm thấy đột ngột bừng sáng, chung quanh lại khôi phục toa xe lửa như bình thường, bốn phía hành khách đều đang vững vững vàng vàng ngồi đó, còn năm người bọn họ vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hổm quỷ dị, nhưng Diệp Vỹ phản ứng trước tiên, gã nói: "Mau! Rời khỏi đây, không gian có thể lại thay đổi, giờ là hiện tại!"
Chu Quyết nâng Trần Hạo có thể đã bị thương dậy, cậu hỏi: "Anh Trần, anh không sao chứ. Trước đó cám ơn anh."
Trần Hạo gật đầu tỏ vẻ không bị thương, chỉ là bả vai có khả năng đã bị đập trúng. Anh liếc Chu Quyết một cái nói: "Có thời gian nói loại lời thừa này, còn không bằng dùng sức lực chạy thoát thân."
Bọn họ khom thắt lưng vịn ghế nhỏ bên cạnh di chuyển hướng một đầu toa xe khác. Còn chưa đi được vài bước, liền cảm thấy ngọn đèn cọt kẹt rung động, cảnh vật cư nhiên lần nữa biến hóa. Trần Hạo bụm vai nói: "Bằng ký ức, tận lực hướng nơi không có chướng ngại vật mà đi. Hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa vào không gian lần lượt thay đổi mới có thể ra ngoài. Mọi người đi theo tôi."
Mọi người hiểu ngầm trong lòng, thế nhưng vẫn như cũ có thứ gì đó từ trên giá rơi xuống, còn có ghế trong lúc bất ngờ gãy đoạn, mỗi bước đi đều vạn phần nguy hiểm. Thình lình một túi du lịch thật to từ trên giá rơi xuống, nhưng Tam Béo căn bản không kịp chắn, mắt nhìn thấy sẽ rơi vào đầu hắn, ngay lúc hắn rụt đầu nhắm mắt, hắn lại cảm giác được không hề có vật gì cả, túi nọ cũng tiêu thất vào hư không, nhìn nhìn lại bốn phía, vẫn là xe lửa an tĩnh, chỉ có năm người bọn họ quỳ rạp trên mặt đất.
Lúc này các hành khách như đang xem nghệ thuật biểu diễn mà nhìn bọn họ, khó hiểu chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí có người còn nhạo báng bọn họ bệnh thần kinh. Chu Quyết xấu hổ muốn thẳng người dậy bước đi. Nhưng mới vừa đứng lên, cậu phát hiện bên cạnh cậu liền rớt xuống một túi du lịch. Xẹt qua bả vai cậu nặng nề rơi trên mặt đất, Trần Hạo thở hồng hộc kéo cậu nói: "Kệ đi, mau tiến lên phía trước."
Thân thể Tam Béo vốn mập mạp, hiện tại khiến hắn co thành một đống còn phải cầm hành lý, hiển nhiên là làm khó hắn quá rồi. Hắn thở hổn hển nói: "Rốt cuộc muốn chạy đi đâu hả? Ông anh cho một mục tiêu đi, chí ít học tập Tào Tháo ấy, nhìn mơ giải khát (ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi. Do tích: quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn), lừa cái thân mập mạp này của tôi cũng tốt mà."
Trần Hạo vất vả túm Chu Quyết, đề phòng đầu cậu bị hàng hóa đập trúng, anh không nhịn được nói: "Còn Tào Tháo cái búa, Diêm Vương đang chờ chúng ta phía trước kìa! Hiện tại chính là thời điểm chiếc xe kia phát sinh sự cố, chúng ta vận khí tốt, kẹt vào giữa khe hở của thời gian, hiện tại tận lực hướng một đầu xe khác chạy đi. Xe lửa không có khả năng bị lật toàn bộ, tôi đã điều tra, xe lửa lần đó, tới gần đầu xe thì không có việc gì. Ngàn vạn lần đừng quay đầu lại, bằng không sẽ không kịp nữa! Bị nện chết là game over ngay."
Mọi người gian nan di chuyển giữa khe hở của xe lửa, đôi khi là xe lửa bình thường, nhưng đôi khi lại là địa ngục nhân gian vô cùng thê thảm, có hành khách nửa người bị đè dưới ghế, có người bị thương đang liều mạng giãy dụa, Khỉ Còi muốn đi cứu người, Diệp Vỹ ôm hắn lại nói: "Bọn họ đã chết từ năm năm trước rồi, cậu còn muốn làm gì?"
Khỉ Còi hô tôi hồi lâu, Diệp Vỹ túm một cái lôi Khỉ Còi đến bên cạnh mình nói: "Mau, hiện tại không phải lúc biểu đạt thiện tâm, không muốn chết thì tiếp tục chạy." Nói xong kéo Khỉ Còi xông về phía trước.
Dần dần bọn họ cũng đã hiểu rõ tập quán, chính là lúc đèn phát sáng, chứng tỏ là xe lửa của năm , nhưng bọn họ biết tình huống như vậy nhiều nhất cũng chỉ duy trì vài giây đồng hồ, quá lắm cũng chỉ hơn mười giây. Bọn họ cấp tốc chạy trốn, dần dần bọn họ nắm được bí quyết, chính là mỗi khi đèn phát ra thanh âm cọt kẹt, sau đó tắt ngúm, đó là khi xe lửa phát sinh vượt rào, lúc này chính là khoảnh khắc hai thời không luân chuyển. Bọn họ chỉ có thể dựa vào ghi nhớ này để duy trì không để bị va trúng hoặc vùi lấp.
Có lẽ nhờ vận khí, có lẽ là ông trời đã an bài, tóm lại năm người ngoại trừ Trần Hạo và Tam Béo hơi trầy xước một chút ra thì không còn ai khác bị thương, mỗi lần sắp xuất hiện mối nguy, đều xảy ra thời không biến hóa, dường như có người không muốn để bọn họ dễ dàng chết như vậy. Cứ thế bọn họ một mạch chạy ra khỏi toa xe xảy ra sự cố nọ, nhưng không ngờ tới chính là một đầu toa xe khác cũng một mảnh hắc ám. Không có chút đèn đóm nào. Tất cả bọn họ đều choáng váng, căn bản đã không còn rõ ràng nơi này rốt cuộc là chỗ nào nữa.
Tiếng hít thở nặng nề, không ai đặt vấn đề nữa, mọi người đều hụt hơi kiệt lực. Trong bóng tối nhìn không thấy bất luật kẻ nào, Chu Quyết theo bản năng muốn xác nhận đồng bạn, nhưng khi bọn họ tiến vào toa xe này đã không còn nhìn thấy đường quay đầu lại. Cậu lo lắng nhìn xung quanh, nhưng vẫn không dám phát ra mảy may thanh âm nào, ngay cả hô hấp đều phải vô cùng cẩn thận. Cậu cảm giác bốn phía tràn ngập uy hiếp. Cậu không thể tùy tiện lên tiếng, không thể để cho thứ nguy hiểm chưa rõ kia biết được vị trí của mình, nhưng rồi lại không thể cứ mãi như vậy.
Mà trong bóng tối vẫn đều đều truyền đến tiếng tí tách cực kỳ rõ ràng, như có vật gì đó không ngừng khua gõ vào mặt đất. Trừ thứ đó ra không còn thanh âm nào, những người khác đều không dám tùy tiện lên tiếng, bọn họ cứ như vậy lắng nghe tiếng gõ cổ quái chẳng biết đã qua bao lâu. Trong lúc hốt nhiên tiếng gõ im bặt. Tim mọi người đều ở một khắc kia mà đột ngột ngừng đập. Tiếp đó cả không gian lại trở về một mảnh tĩnh mịch, không còn thanh âm nào khác.
Nội tâm Chu Quyết vô cùng sợ hãi, cậu cảm thấy mảng hắc ám này có chút bất thường, dường như bản thân nhìn không thấy đồ vật gì chứ không phải bốn phía không có ánh sáng. Cậu lập tức loại bỏ ý nghĩ điên cuồng này, nếu mù thì cậu hoàn toàn xong rồi. Cố lấy hết dũng khí cuối cùng, cậu thấp giọng hô một tiếng: "Trần, Trần Hạo. . . . . . ? Anh có đó không?"
Nhưng trong bóng tối không hề có hồi đáp, Chu Quyết có chút luống cuống, cậu vội vàng hô: "Tam Béo? Khỉ Còi? Diệp Vỹ? Mọi người có đó không?"
Vẫn không hề có tiếng động.
Chu Quyết gắt gao nhìn chằm chằm vào mảng tối đen, trong đầu đột nhiên nhớ tới phân tích cuối cùng của Trần Hạo, trong năm người rất có thể có một người sẽ mất tích. Cậu hiểu được bản thân xem như đã trúng mánh rồi. Khi cậu ý thức được điểm này, tảng đá trong ngực rơi xuống, nhưng theo đến lại là tầng tầng khủng hoảng càng sâu hơn.
Cậu không biết mình nên làm gì bây giờ, chỉ có thể theo bản năng lui về phía sau, ngay sau khi lùi lại mấy bước, cậu phát hiện không biết chuyện gì xảy ra, cư nhiên thật sự có lối ra, một hơi còn chưa kịp thở xong, cậu phát hiện cậu về tới toa xe lửa, song vẫn là cái của năm năm trước, chỉ là hiện tại sự nhảy thời không kinh khủng đã chấm dứt. Hiện trường cơ hồ không còn cái ghế nào nguyên vẹn, đồ bày biện bên trong xe lửa đều bị đè bẹp dúm. Bên dưới một đống lớn gì đó còn có thể thấy tóc người, hoặc là tứ chi tái nhợt. Chúng nó không hề nhúc nhích, tựa như mô hình nhựa dẻo.
Chu Quyết không dám nhìn kỹ, cậu sợ nhìn mặt của người chết. Dù sao không phải pháp y khám nghiệm tử thi gì, đối mặt với thi thể, Chu Quyết có cùng nỗi sợ hãi và bài xích như người bình thường.
Cậu cẩn thận đi về phía trước, trong lòng cậu ôm một sự may rủi, có lẽ đi qua một toa xe khác, cậu sẽ trở lại năm năm sau, lúc ấy bọn Trần Hạo đều sẽ có ở đó.
Bất quá hiện tại cậu phải đơn độc anh dũng chiến đấu, chí ít hiện tại không ai có thể túm cậu kéo đi nữa.
Nhưng ngoài dự liệu, cậu cư nhiên ra khỏi toa xe, bên ngoài là một mảnh đất hoang vu, lúc này cậu một cái ba lô cũng không có, không có thức ăn nước uống, nếu đột nhiên nhảy ra một dã thú, cậu ngay cả vật phòng thân cũng không có. Người đến trình độ này liền có vẻ cực kỳ yếu ớt, nhưng kỳ quái chính là độ nhạy lại tốt như một con khỉ.
Lỗ tai Chu Quyết dưới loại tình huống cực độ tĩnh mịch này, quả thực có thể nghe được cả thanh âm nhỏ nhất. Cứ như vậy cậu vẫn cảm thấy bốn phía như đang ngưng kết, ngay cả thanh âm nhỏ nhất cũng không có. Cậu đang rối rắm có nên ra khỏi đoàn tàu này hay không, trực giác của cậu cho rằng đi ra ngoài nói không chừng sẽ không còn trở lại được nữa. Đến lúc đó có thể thất lạc với bọn Trần Hạo, cậu sẽ biến mất trong hiện thực cuộc sống. Ngay khi cậu lùi bước xoay người, phía sau đột ngột bị người đẩy mạnh một cái, Chu Quyết vốn không đứng vững, thoắt cái liền từ trên xe lửa ngã nhào xuống. Ngay khi mặt Chu Quyết sắp va vào mặt đất, cậu dưới tình thế cấp bách lấy tay chống đỡ thân thể, liền cảm giác khớp xương đau buốt muốn chết. Cậu gian nan bò dậy, xoay xoay hai tay, có thể gân cốt đã bị thương, đau đến ót ứa ra mồ hôi lạnh.
Cậu khó hiểu rốt cuộc là ai cố ý đẩy cậu xuống xe. Nhưng quay đầu lại bên trong xe vẫn tĩnh mịch như trước, cậu đang đứng tại chỗ. Lúc này cậu thật sự nóng nảy rồi, lần đầu tiên như một đứa trẻ bất lực nhìn bốn phía. Bên trong toa xe ngay cả một tí ti sinh khí cũng không có, giống như bị quẳng vào một cái hũ vò thật lớn. Chu Quyết cảm thấy nơi nơi đều có nguy hiểm, thật có thể nói là tiến thoái lưỡng nan. Ngay khi đầu óc cậu chậm rãi bị sự yên tĩnh này làm cho chết lặng, đột ngột cậu nghe được từ trong rừng cách đó không xa truyền đến tiếng vang soàn soạt, như túi nhựa ma sát phát ra tiếng vang. Cậu bị loại xôn xao bất ổn này hấp dẫn, trong lòng vừa mâu thuẫn, rồi lại bất giác xoải bước đầu tiên, đi về hướng khu rừng kia.
Cậu giẫm lên sườn đá dốc bò ra khỏi đường sắt, lảo đảo đi về phía trước. Hiện tại trời vừa vào thu, nhưng cậu cảm giác vô cùng lạnh, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, mờ mịt đến nỗi như sắp có bụi tro rơi xuống, cậu chợt nhớ tới trò chơi Silent Hill, đến giờ cậu đều không thể hiểu nổi người bên trong trò chơi này rốt cuộc là đã chết hay còn sống, tựa như cậu hiện tại cũng bắt đầu hoài nghi về sinh tử của mình vậy.
Sâu bên trong cánh rừng nổi lên từng đợt gió lạnh, tựa như đối diện có một cây quạt liên tục thổi ra. Cậu quấn chặt áo khoác trên người, nhưng tóc vẫn bị thổi đến cực kỳ hỗn độn. Cậu cảm thấy mùa này như là trời đông giá rét chứ chẳng phải mùa thu. Cậu cắn răng, đẩy ra cỏ dại khô héo hai bên, lại phát hiện vẫn như cũ một bóng người cũng không có, nhưng nơi này lại chất rất nhiều thứ, có xẻng, có dây thừng, thậm chí có cả thuốc nổ.
Bên cạnh mấy thứ này còn có vài túi du lịch, cậu đi qua, phát hiện bên trong có một vài hộp thức ăn, còn có một ít giấy, cậu nhận ra mấy thứ kia cùng tư liệu khó hiểu gửi đến nhà Trần Hạo giống nhau như đúc. Cậu phát hiện giữa mấy thứ này có một bản vẽ đầy đủ, thứ này trong tư liệu không có. Đó là một tấm bản đồ, phía trên là chữ Hán, số liệu còn có một chút ký tự tiếng Anh. Mấy thứ này tạo thành một tổ hợp như thông tin bản đồ và giải mã ám hiệu, nhưng cậu không tài nào hiểu được. Vì vậy Chu Quyết rất thông minh mà thực tế lựa chọn đem tấm bản đồ này bỏ thẳng vào trong ngực. Ngay khi cậu sợ có người phát hiện ra, quả nhiên liền nghe thấy một tiếng kêu kịch liệt, tiếp theo đó là tiếng cãi vã.
Chu Quyết tưởng rằng hành vi của cậu đã bị người phát hiện, lại không biết thân phận của những người đó. Trong lúc bối rối liền chọn trốn trong một góc khuất. Trong tay của cậu không có vũ khí phản kháng, suy nghĩ trong đầu cậu chính là làm thế nào xử lý và chống cự. Thế nhưng, vẫn không có nhân ảnh tiến vào tầm mắt của cậu, mà thanh âm lại càng ngày càng rõ ràng, giống như chỉ có thanh âm từ từ tiến đến, người thì tàng hình. Chu Quyết nghe được trong tiếng ồn ào cư nhiên có thanh âm mà cậu quen thuộc, đó là lão Triệu và Cố Lão, thanh âm của bọn họ cực kỳ kích động, trong đó thỉnh thoảng sẽ truyền đến vài câu có tiếng của nữ nhân, thanh âm nữ nhân vô cùng lạnh lùng, thậm chí có thể dùng băng lãnh để hình dung, không mang theo mảy may cảm tình.
"Con tới cùng muốn thế nào? Chúng ta cho con tư liệu, cho con phương tiện. Con cuối cùng lại giỡn với chúng ta? Con từ đầu đến cuối đều không định nói!"
"Con sẽ nói, chẳng qua không phải bây giờ, hiện tại thứ kia còn đó."
"Chẳng phải con đã nói thứ kia không thể uy hiếp được chúng ta nữa sao? Sao xe lửa kia còn có thể bị lật? Còn nữa con tới cùng còn có chuyện gì không giấu giếm không dấm dúi?"
"Chúng ta vẫn luôn đi cùng nhau, việc lạ gặp phải một lần so với một lần đều nguy hiểm hơn, mặc dù con nói không có việc gì, nhưng thứ trên tay con kia, con tới cùng có từng lo lắng đến cảm thụ của chúng ta không? Như Lan. . . . . ."
"Lão Cố, đừng nói nữa, chúng ta đi. Dù sao chúng ta đã biết biện pháp làm thế nào để tránh né thứ kia rồi. Không cần phải vì con bé này mà mạo hiểm nữa, mạng là của chúng ta, để cho đứa điên này tự mình làm khổ mình đi."
"Ê, Kiến Quốc, cậu cùng đi với chúng tôi không? Ở lại sẽ mất mạng đó. Cậu thật sự tin tưởng có cái mộ kia sao?"
"Không, tôi ở lại, tôi nhìn con bé lớn lên, tôi tin nó."
"Chú Ân, chú cũng đi đi. . . . . .Con đường phía trước có lẽ con thật sự không thể khống chế được đâu."
"Con bé này, không cần nói nữa, đi thôi, đưa đồ đây ta mang cho."
"Chú Ân, chú đi đi. . . . . ."
"Đừng nói nữa, đi, Tiểu Diệp đã chết. Lão Cao không biết còn sống không, ta nếu không kéo con theo, một đứa con gái như con không đi tiếp được đâu."
"Chú Ân, chú vẫn nên đi thôi. Bằng không cứ tiếp tục, sẽ không còn cơ hội nữa."
"Đúng vậy, chúng ta đi thôi, hiện tại không đi sẽ mất mạng. Chúng ta tội gì chứ."
"Lão Cố, kệ thôi, còn không đi sẽ muộn mất!"
"Ê! Hai người các cậu . . . . . .Ê!"
"Nhóc con, bọn họ thật sự đi rồi, chúng ta nên làm gì đây?"
"Chúng ta đã đến rất gần rồi, nhưng hiện tại chỉ có hai người. . . . . .Mà hắn còn đang chờ chúng ta. Nếu chúng ta không qua được sẽ không kịp gì nữa, lúc ấy Cố Lão và lão Triệu còn có Cao Vỹ đều có khả năng sẽ lập tức bị chú ý tới."
"Vậy nhóc con, con muốn làm gì đây?"
"Đánh cược một lần, nhưng nếu thua. . . . . .Chú Ân chú chớ có trách con. Con nhất định phải tạo ra một cơ hội. Thậm chí vì thế con có thể phải đền bằng tất cả mọi người các chú, kể cả bản thân con."
"Nhóc con, con không cần nói ta cũng biết, giờ thì nói xem nên làm sao đây?"
"Chú Ân. . . . . .Được, vậy nói thôi. Lúc đầu vì tránh né thứ kia, chúng ta lựa chọn làm cùng cách với người trong sách, đó chính là mô phỏng tử vong. Thứ kia có mối liên hệ đặc biệt với tử vong. Nhưng chúng ta từng thử mặc áo liệm, vẫn không có tác dụng. Con phát hiện cái gọi là sợ hãi tử vong, cùng từng biến động của thời đại có sự khác nhau rất lớn, trước giải phóng cơ bản đều là thổ táng, người chết mặc áo liệm nhập quan, nằm trong quan tài đặt ở linh đường suốt thời gian dài, nên kiêng kỵ nhiều hơn so với người hiện đại. Bởi thế con lựa chọn di ảnh, nó là môi giới không thể tách rời với cái chết hiện nay. Con bảo chú chụp di ảnh của mỗi người chúng ta sau khi chết, quả nhiên những bức ảnh này thật sự có tác dụng. Nhưng con nghĩ vấn đề không phải dựa vào hình thức."
"Vậy vấn đề nọ là gì?"
"Là tư duy sợ hãi với tử vong."
"Thứ kia chỉ có khi tư duy của chúng ta đạt tới sợ hãi nhất định mới có thể ngừng hoạt động, hắn muốn chúng ta chịu hành hạ trong nỗi sợ hãi cái chết, nói cách khác chỉ cần tinh thần chúng ta thả lỏng, hoặc nói cho rằng mình đã an toàn, thì nó sẽ xuất hiện. Con lấy một ví dụ khác, chính là lúc chú mỏi mệt cực độ, thì có thứ gì đó không cho chú ngủ, chú chỉ có thể miễn cưỡng mà duy trì thanh tỉnh. Như vậy rất thống khổ. . . . . ."
"Hiểu rồi, đây là lý do chúng ta mặc áo liệm không được, mà nhìn thấy di ảnh của mình sẽ hiệu quả, bởi vì, áo liệm đối với chúng ta mà nói kỳ thật đã không còn tác dụng gì nữa. Nhưng hình ảnh tử vong lại khiến chúng ta nghĩ đến dáng vẻ của bản thân lúc chết. Cho nên chúng ta liền sợ. Chúng ta sợ chết!"
"Đúng."
"Nhóc dự định thế nào?"
"Con muốn phá giải vòng này, nếu thất bại con sẽ thay đổi ngược lại quy luật của vòng này, khiến thứ kia tạo ra lực cản đầu tiên lớn nhất chính là muốn thay đổi thêm vào khuôn mẫu của loại sợ hãi đối với tử vong này. Còn nữa chính là. . . . . ."
Chu Quyết không cách nào nghe được thanh âm cuối cùng, Trần Như Lan cũng không nói ra thanh âm nào nữa. Tiếp đó, Chu Quyết chỉ nghe được tiếng bước chân thưa thớt. Cậu liền xông ra ngoài, chỉ nhìn thấy xa xa có hai nhân ảnh mơ hồ, cậu nhìn thấy một bóng người trong đó đột nhiên quay đầu lại, hướng cậu làm một động tác rất cổ quái, như đang cấm Chu Quyết đi tới. Hoặc như muốn chỉ dẫn cậu nhìn thứ gì đó. Tiếp đó nó nghiêng đầu, lấy tay chỉ vào một đỉnh núi xa xa.
Lại chớp mắt một cái, hai người kia đã biến mất bên trong cánh rừng. Chu Quyết nhìn con đường nhỏ bọn họ rời đi, dùng sức quấn chặt áo mùa thu đơn bạc trên người, cậu cảm thấy thứ cuối cùng Trần Như Lan gặp được nhất định cực kỳ đáng sợ, cậu chợt cảm giác rét lạnh vô cùng, không khí bỗng chốc hầu như rơi xuống điểm đóng băng, cậu cảm thấy phía sau luôn có một thứ đang theo dõi cậu, tựa như lần đầu tiên cậu nhìn thấy quyển sách kia.
Hiện tại một mình cậu ở trong một không gian không biết tên, cậu không biết nên làm cái gì bây giờ, cậu muốn trở lại xe lửa, nhưng cậu cảm thấy toa xe tràn ngập yêu dị kia nói không chừng sẽ một lần nữa phát sinh biến hóa gì đó, còn những thi thể khủng bố kia.
Chu Quyết lại một lần nữa nhìn thoáng qua tình cảnh xung quanh, cậu nhặt tất cả những trang giấy rơi tản mát trên mặt đất lên, tiếp đó cậu ở giữa những mảnh giấy phát hiện một khối đồ dùng vải bố vàng bọc quanh, Chu Quyết cầm trên tay, đang muốn mở gói đồ ra, cậu đột nhiên cảm thấy cổ mình bị thứ gì đó thoáng sờ vào, nhất thời sau lưng một mảnh âm hàn, cậu nghe được phía sau dường như có thứ gì đó đang thì thầm.
Đó là một loại ngữ điệu rất cổ quái, như là một loại tiếng nói địa phương rất cổ xưa, Chu Quyết không rõ, cậu vội vứt bọc vải trong tay, mạnh quay đầu lại, phát hiện phía sau không hề có gì cả, chỉ là cành cây vốn yên tĩnh bất động lại lắc lư xào xạc. Chu Quyết nhìn bóng của mình, cậu dần dần ý thức được phải rời khỏi đây. Cậu đem mọi thứ hữu dụng xếp vào một cái bao, cậu đeo bao trên lưng hướng đường nhỏ đi đến, tóm lại cậu hiện tại đợi ở chỗ này cũng vô ích. Không bằng ra ngoài nhìn xem.
Càng an tĩnh, thì cảm giác khủng bố càng sâu, cậu đi càng lâu, ngược lại càng cảm thấy tuyệt vọng. Chu Quyết ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, cậu phảng phất như cảm thấy có viên tuyết rơi vào trên mặt mình, chỉ là khi cậu vuốt mặt lại không cảm giác được gì.
Cậu đi một mạch, không biết xuyên qua bao nhiêu lối rẽ, cách mỗi hai bước sẽ nhìn thấy một trản đèn đường, cột đèn màu xám trắng như một cây nến thật lớn cắm ven đường, bầu trời không có ánh trăng, nó âm thầm lan tràn một mảnh sáng xám trắng, phân không rõ nguồn sáng là màu của ngọn đèn hay của bầu trời kia. Ven đường có rất nhiều cỏ dại, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một hai tòa nông trại bỏ hoang, bên trong không người, cửa sổ loang lổ rơi dưới góc tường, dựa vào chút đinh ốc đã gỉ sét khổ cực chống đỡ, gió thổi qua phát ra tiếng vang cọt kẹt. Chu Quyết không dừng lại vào nhà nghỉ ngơi, cậu thà tiếp tục đi, ở nơi như vậy cùng một khối mộ phần cắm trại dã ngoại rất giật gân.
Cậu tìm gần một giờ, ra khỏi cánh rừng hoang vu, thấy được quốc lộ. Nhưng trên quốc lộ trống trải ngay cả một chiếc xe cũng không có. Sau đó cậu cảm giác đi càng lâu, cảnh vật xung quanh trở nên càng ngày càng mờ, ánh sáng màu xám trắng nọ cũng đã không cách nào xuyên thấu qua đám mây đen nữa. Cậu có chút do dự, nghĩ thầm có lẽ nên quay trở về, nhưng hai chân vẫn không dừng lại. Lý trí khiến cậu không thể bỏ đi.
Trong miệng Chu Quyết thì thầm nói: "Mệt chết đi được, còn đi nữa chân cũng hỏng mất."
Chung quanh chính là những thứ đơn điệu, bảng hiệu xe chạy, đèn đường, nhà tranh bỏ hoang, nhiệt độ càng ngày càng thấp, Chu Quyết nhịn không được hít hít mũi. Cậu vội chà xát tay, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, trong lòng cậu rõ ràng, phải tiếp tục chạy đi.
Lại qua thật lâu sau, có lẽ là một giờ, cũng có khi là hai giờ. Mãi đến lúc cậu không còn suy nghĩ được nữa, cũng không cảm giác được những biến hóa quanh mình. Rốt cuộc cậu cũng cảm giác được ở xa xa dường như có thứ gì đó phát ra ánh sáng yếu ớt mỏng manh, cậu dừng lại, hơi thu liễm tâm tư và tinh thần, xa xa bên trái đường quốc lộ, quả thật có chút điểm sáng màu nâu vàng yếu ớt mỏng manh. Ánh sáng này cùng bầu không khí trước mắt thật sự quá mất cân đối. Như một loại cảnh cáo, lần này cậu thật sự cân nhắc có nên dừng lại hay không, đi tới hiện tại ngay cả một người cũng không có, trên quốc lộ ngay cả một chiếc xe cũng chưa từng chạy qua. Cư nhiên đột nhiên hiện ra ánh sáng như vậy, điểm này một chút cũng không thể làm cho người ta cảm thấy tin cậy. Nhưng có thể trở về thế nào? Trốn vào căn nhà nát ngay cả gió cũng chắn không nổi kia? Hay trở lại toa xe nhồi đầy người chết? Có lẽ lúc cậu gặp gỡ đám người Trần Như Lan, chính là lúc bọn họ còn là người sao? Cậu cau mày, cắn răng nói: "Mình không được đến thứ tà ma đó. . . . . ."
Cậu tiếp thêm dũng khí cho mình, tiếp tục đi về phía trước, cậu phát hiện mình đi tới một chợ nhỏ, nơi này tựa như khu phố bình thường của thôn trấn miền nam, phòng ốc màu than chì, mái ngói đen ngòm. Từng khối từng khối lớn đá tảng lót đường, gồ ghề nhấp nhô, cực kỳ khó đi. Ven đường còn dựng thẳng thật nhiều dụng cụ làm nông hư hỏng không dùng đến, chung quanh có cửa hàng nhỏ bán tạp hóa, còn có bán bánh ngọt và rượu. Cửa chất đống rất nhiều hộp giấy, nhìn không rõ bọn họ bán gì.
Người không nhiều lắm, nhưng vẫn như cũ có người đi lại ở khu phố, nhưng người này xem ra không nhìn thấy Chu Quyết, Chu Quyết đi sát bên cạnh những người đó, nhưng không ai chủ động hỏi, cậu cảm thấy những người này nhìn rất quen mắt, dường như đã gặp ở nơi nào, chỉ là hồi tưởng lại cũng không biết được, mà trên thực tế, bọn họ đích xác cũng chưa từng quen biết. Chỉ là loại cảm giác quen thuộc đến khó hiểu này khiến trong lòng Chu Quyết rét run, cậu cảm thấy cậu đã tới nơi này, uống qua rượu lâu năm ở đây, tại trong quán nhỏ người qua lại không ngớt đây, đã từng dừng chân. Mà trên thực tế, cậu khẳng định chưa từng. Bên trong đại đa số quán nhỏ này đều trống không, một chút sinh ý cũng không có, nhưng thật ra từ trong những bình rượu đầy tro bụi này tản mát ra một cỗ mùi rượu Cao Lương quen thuộc, Chu Quyết cảm giác được nơi này từng có nhân khí, từng tràn ngập khí tức thanh lãnh.
Cậu không biết tại sao cậu lại từ cánh rừng hoang đến thôn nhỏ như vậy, loại thôn này kỳ thật ở ven đường cũng rất bình thường, khắp các ngoại ô miền nam đều có thể thấy được, ở một vài lao động nhập cư làm vài việc vặt hoặc duy tu quốc lộ, còn có một số nông dân địa phương, ở phía sau thôn bình thường đều là lô đất nông nghiệp nhỏ, phục vụ một số thức ăn theo thời vụ. Chẳng qua, giờ phút này cảm thấy thôn nọ sao có chút quá đột ngột.
Thình lình cậu nghe được từ trong một căn nhà của thôn xuất hiện tiếng khóc hô, gào đến khản cả giọng, hơn nữa thanh âm cũng có chút quen thuộc, kỳ thật cậu chung quy cảm thấy người nơi này thật sự dường như đã thấy qua đâu đó. Cậu muốn đi đến nhìn đến cùng, thì bất ngờ có người kéo cánh tay cậu lại, cậu quay đầu nhìn phát hiện cư nhiên là Trần Hạo.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không đợi có người trả lời, trong phút chốc liền cảm giác được một tiếng vang thật lớn, lập tức toa xe bắt đầu đong đưa kịch liệt. Hơn nữa còn bắt đầu cấp tốc xiêu vẹo. Năm người còn chưa kịp đeo hành lý lên, hành lý đặt hai bên giá đã bắt đầu không ngừng từ trên kệ trượt xuống. Hết thảy phát sinh quá nhanh, năm người còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, bên trong toa xe lại đột nhiên tối đen như mực, tiếp theo là chấn động kịch liệt. Tiếp theo là thanh âm lượng lớn hành lý rơi xuống, chung quanh bọn họ tiếng kêu thảm không dứt, giữa một mảnh đen nghịt không phân rõ tới cùng có bao nhiêu người bị thương, Chu Quyết chỉ có thể nghe được trong bóng đêm có tiếng khóc của trẻ em, tiếng rên rỉ của nữ nhân, còn có tiếng kêu thê lương của con mèo đen nọ. Có lẽ con mèo này bị vật gì đó đè trụ, Diệp Vỹ nhanh chóng ném mấy ba lô cho đám người Chu Quyết, tự mình túm con mèo nọ lên hô: "Chạy mau!"
Chu Quyết hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong bóng đêm có người lôi kéo mình, cậu trực tiếp xông thẳng về phía trước. Tiếp đó chính là tiếng ầm ầm vang lên, chung quanh hình như lại có lượng lớn thứ gì đó rơi xuống. Cậu chỉ nghe bên cạnh truyền đến tiếng hừ nhẹ của Trần Hạo, Chu Quyết biết Trần Hạo bị đập trúng rồi, cậu lo lắng hỏi một tiếng: "Anh Trần, anh không sao chứ."
Trần Hạo chỉ có thể miễn cưỡng nặn một câu: "Chết tiệt, trong hành lý ai còn nhét thêm cây sắt vào vậy. . . . . ."
Chu Quyết thấy Trần Hạo coi như còn sức nói chuyện, cũng không lo anh đã bị đập chết nữa.
Ngay trong nháy mắt đó, bọn họ cảm thấy đột ngột bừng sáng, chung quanh lại khôi phục toa xe lửa như bình thường, bốn phía hành khách đều đang vững vững vàng vàng ngồi đó, còn năm người bọn họ vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hổm quỷ dị, nhưng Diệp Vỹ phản ứng trước tiên, gã nói: "Mau! Rời khỏi đây, không gian có thể lại thay đổi, giờ là hiện tại!"
Chu Quyết nâng Trần Hạo có thể đã bị thương dậy, cậu hỏi: "Anh Trần, anh không sao chứ. Trước đó cám ơn anh."
Trần Hạo gật đầu tỏ vẻ không bị thương, chỉ là bả vai có khả năng đã bị đập trúng. Anh liếc Chu Quyết một cái nói: "Có thời gian nói loại lời thừa này, còn không bằng dùng sức lực chạy thoát thân."
Bọn họ khom thắt lưng vịn ghế nhỏ bên cạnh di chuyển hướng một đầu toa xe khác. Còn chưa đi được vài bước, liền cảm thấy ngọn đèn cọt kẹt rung động, cảnh vật cư nhiên lần nữa biến hóa. Trần Hạo bụm vai nói: "Bằng ký ức, tận lực hướng nơi không có chướng ngại vật mà đi. Hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa vào không gian lần lượt thay đổi mới có thể ra ngoài. Mọi người đi theo tôi."
Mọi người hiểu ngầm trong lòng, thế nhưng vẫn như cũ có thứ gì đó từ trên giá rơi xuống, còn có ghế trong lúc bất ngờ gãy đoạn, mỗi bước đi đều vạn phần nguy hiểm. Thình lình một túi du lịch thật to từ trên giá rơi xuống, nhưng Tam Béo căn bản không kịp chắn, mắt nhìn thấy sẽ rơi vào đầu hắn, ngay lúc hắn rụt đầu nhắm mắt, hắn lại cảm giác được không hề có vật gì cả, túi nọ cũng tiêu thất vào hư không, nhìn nhìn lại bốn phía, vẫn là xe lửa an tĩnh, chỉ có năm người bọn họ quỳ rạp trên mặt đất.
Lúc này các hành khách như đang xem nghệ thuật biểu diễn mà nhìn bọn họ, khó hiểu chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí có người còn nhạo báng bọn họ bệnh thần kinh. Chu Quyết xấu hổ muốn thẳng người dậy bước đi. Nhưng mới vừa đứng lên, cậu phát hiện bên cạnh cậu liền rớt xuống một túi du lịch. Xẹt qua bả vai cậu nặng nề rơi trên mặt đất, Trần Hạo thở hồng hộc kéo cậu nói: "Kệ đi, mau tiến lên phía trước."
Thân thể Tam Béo vốn mập mạp, hiện tại khiến hắn co thành một đống còn phải cầm hành lý, hiển nhiên là làm khó hắn quá rồi. Hắn thở hổn hển nói: "Rốt cuộc muốn chạy đi đâu hả? Ông anh cho một mục tiêu đi, chí ít học tập Tào Tháo ấy, nhìn mơ giải khát (ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi. Do tích: quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn), lừa cái thân mập mạp này của tôi cũng tốt mà."
Trần Hạo vất vả túm Chu Quyết, đề phòng đầu cậu bị hàng hóa đập trúng, anh không nhịn được nói: "Còn Tào Tháo cái búa, Diêm Vương đang chờ chúng ta phía trước kìa! Hiện tại chính là thời điểm chiếc xe kia phát sinh sự cố, chúng ta vận khí tốt, kẹt vào giữa khe hở của thời gian, hiện tại tận lực hướng một đầu xe khác chạy đi. Xe lửa không có khả năng bị lật toàn bộ, tôi đã điều tra, xe lửa lần đó, tới gần đầu xe thì không có việc gì. Ngàn vạn lần đừng quay đầu lại, bằng không sẽ không kịp nữa! Bị nện chết là game over ngay."
Mọi người gian nan di chuyển giữa khe hở của xe lửa, đôi khi là xe lửa bình thường, nhưng đôi khi lại là địa ngục nhân gian vô cùng thê thảm, có hành khách nửa người bị đè dưới ghế, có người bị thương đang liều mạng giãy dụa, Khỉ Còi muốn đi cứu người, Diệp Vỹ ôm hắn lại nói: "Bọn họ đã chết từ năm năm trước rồi, cậu còn muốn làm gì?"
Khỉ Còi hô tôi hồi lâu, Diệp Vỹ túm một cái lôi Khỉ Còi đến bên cạnh mình nói: "Mau, hiện tại không phải lúc biểu đạt thiện tâm, không muốn chết thì tiếp tục chạy." Nói xong kéo Khỉ Còi xông về phía trước.
Dần dần bọn họ cũng đã hiểu rõ tập quán, chính là lúc đèn phát sáng, chứng tỏ là xe lửa của năm 2008, nhưng bọn họ biết tình huống như vậy nhiều nhất cũng chỉ duy trì vài giây đồng hồ, quá lắm cũng chỉ hơn mười giây. Bọn họ cấp tốc chạy trốn, dần dần bọn họ nắm được bí quyết, chính là mỗi khi đèn phát ra thanh âm cọt kẹt, sau đó tắt ngúm, đó là khi xe lửa phát sinh vượt rào, lúc này chính là khoảnh khắc hai thời không luân chuyển. Bọn họ chỉ có thể dựa vào ghi nhớ này để duy trì không để bị va trúng hoặc vùi lấp.
Có lẽ nhờ vận khí, có lẽ là ông trời đã an bài, tóm lại năm người ngoại trừ Trần Hạo và Tam Béo hơi trầy xước một chút ra thì không còn ai khác bị thương, mỗi lần sắp xuất hiện mối nguy, đều xảy ra thời không biến hóa, dường như có người không muốn để bọn họ dễ dàng chết như vậy. Cứ thế bọn họ một mạch chạy ra khỏi toa xe xảy ra sự cố nọ, nhưng không ngờ tới chính là một đầu toa xe khác cũng một mảnh hắc ám. Không có chút đèn đóm nào. Tất cả bọn họ đều choáng váng, căn bản đã không còn rõ ràng nơi này rốt cuộc là chỗ nào nữa.
Tiếng hít thở nặng nề, không ai đặt vấn đề nữa, mọi người đều hụt hơi kiệt lực. Trong bóng tối nhìn không thấy bất luật kẻ nào, Chu Quyết theo bản năng muốn xác nhận đồng bạn, nhưng khi bọn họ tiến vào toa xe này đã không còn nhìn thấy đường quay đầu lại. Cậu lo lắng nhìn xung quanh, nhưng vẫn không dám phát ra mảy may thanh âm nào, ngay cả hô hấp đều phải vô cùng cẩn thận. Cậu cảm giác bốn phía tràn ngập uy hiếp. Cậu không thể tùy tiện lên tiếng, không thể để cho thứ nguy hiểm chưa rõ kia biết được vị trí của mình, nhưng rồi lại không thể cứ mãi như vậy.
Mà trong bóng tối vẫn đều đều truyền đến tiếng tí tách cực kỳ rõ ràng, như có vật gì đó không ngừng khua gõ vào mặt đất. Trừ thứ đó ra không còn thanh âm nào, những người khác đều không dám tùy tiện lên tiếng, bọn họ cứ như vậy lắng nghe tiếng gõ cổ quái chẳng biết đã qua bao lâu. Trong lúc hốt nhiên tiếng gõ im bặt. Tim mọi người đều ở một khắc kia mà đột ngột ngừng đập. Tiếp đó cả không gian lại trở về một mảnh tĩnh mịch, không còn thanh âm nào khác.
Nội tâm Chu Quyết vô cùng sợ hãi, cậu cảm thấy mảng hắc ám này có chút bất thường, dường như bản thân nhìn không thấy đồ vật gì chứ không phải bốn phía không có ánh sáng. Cậu lập tức loại bỏ ý nghĩ điên cuồng này, nếu mù thì cậu hoàn toàn xong rồi. Cố lấy hết dũng khí cuối cùng, cậu thấp giọng hô một tiếng: "Trần, Trần Hạo. . . . . . ? Anh có đó không?"
Nhưng trong bóng tối không hề có hồi đáp, Chu Quyết có chút luống cuống, cậu vội vàng hô: "Tam Béo? Khỉ Còi? Diệp Vỹ? Mọi người có đó không?"
Vẫn không hề có tiếng động.
Chu Quyết gắt gao nhìn chằm chằm vào mảng tối đen, trong đầu đột nhiên nhớ tới phân tích cuối cùng của Trần Hạo, trong năm người rất có thể có một người sẽ mất tích. Cậu hiểu được bản thân xem như đã trúng mánh rồi. Khi cậu ý thức được điểm này, tảng đá trong ngực rơi xuống, nhưng theo đến lại là tầng tầng khủng hoảng càng sâu hơn.
Cậu không biết mình nên làm gì bây giờ, chỉ có thể theo bản năng lui về phía sau, ngay sau khi lùi lại mấy bước, cậu phát hiện không biết chuyện gì xảy ra, cư nhiên thật sự có lối ra, một hơi còn chưa kịp thở xong, cậu phát hiện cậu về tới toa xe lửa, song vẫn là cái của năm năm trước, chỉ là hiện tại sự nhảy thời không kinh khủng đã chấm dứt. Hiện trường cơ hồ không còn cái ghế nào nguyên vẹn, đồ bày biện bên trong xe lửa đều bị đè bẹp dúm. Bên dưới một đống lớn gì đó còn có thể thấy tóc người, hoặc là tứ chi tái nhợt. Chúng nó không hề nhúc nhích, tựa như mô hình nhựa dẻo.
Chu Quyết không dám nhìn kỹ, cậu sợ nhìn mặt của người chết. Dù sao không phải pháp y khám nghiệm tử thi gì, đối mặt với thi thể, Chu Quyết có cùng nỗi sợ hãi và bài xích như người bình thường.
Cậu cẩn thận đi về phía trước, trong lòng cậu ôm một sự may rủi, có lẽ đi qua một toa xe khác, cậu sẽ trở lại năm năm sau, lúc ấy bọn Trần Hạo đều sẽ có ở đó.
Bất quá hiện tại cậu phải đơn độc anh dũng chiến đấu, chí ít hiện tại không ai có thể túm cậu kéo đi nữa.
Nhưng ngoài dự liệu, cậu cư nhiên ra khỏi toa xe, bên ngoài là một mảnh đất hoang vu, lúc này cậu một cái ba lô cũng không có, không có thức ăn nước uống, nếu đột nhiên nhảy ra một dã thú, cậu ngay cả vật phòng thân cũng không có. Người đến trình độ này liền có vẻ cực kỳ yếu ớt, nhưng kỳ quái chính là độ nhạy lại tốt như một con khỉ.
Lỗ tai Chu Quyết dưới loại tình huống cực độ tĩnh mịch này, quả thực có thể nghe được cả thanh âm nhỏ nhất. Cứ như vậy cậu vẫn cảm thấy bốn phía như đang ngưng kết, ngay cả thanh âm nhỏ nhất cũng không có. Cậu đang rối rắm có nên ra khỏi đoàn tàu này hay không, trực giác của cậu cho rằng đi ra ngoài nói không chừng sẽ không còn trở lại được nữa. Đến lúc đó có thể thất lạc với bọn Trần Hạo, cậu sẽ biến mất trong hiện thực cuộc sống. Ngay khi cậu lùi bước xoay người, phía sau đột ngột bị người đẩy mạnh một cái, Chu Quyết vốn không đứng vững, thoắt cái liền từ trên xe lửa ngã nhào xuống. Ngay khi mặt Chu Quyết sắp va vào mặt đất, cậu dưới tình thế cấp bách lấy tay chống đỡ thân thể, liền cảm giác khớp xương đau buốt muốn chết. Cậu gian nan bò dậy, xoay xoay hai tay, có thể gân cốt đã bị thương, đau đến ót ứa ra mồ hôi lạnh.
Cậu khó hiểu rốt cuộc là ai cố ý đẩy cậu xuống xe. Nhưng quay đầu lại bên trong xe vẫn tĩnh mịch như trước, cậu đang đứng tại chỗ. Lúc này cậu thật sự nóng nảy rồi, lần đầu tiên như một đứa trẻ bất lực nhìn bốn phía. Bên trong toa xe ngay cả một tí ti sinh khí cũng không có, giống như bị quẳng vào một cái hũ vò thật lớn. Chu Quyết cảm thấy nơi nơi đều có nguy hiểm, thật có thể nói là tiến thoái lưỡng nan. Ngay khi đầu óc cậu chậm rãi bị sự yên tĩnh này làm cho chết lặng, đột ngột cậu nghe được từ trong rừng cách đó không xa truyền đến tiếng vang soàn soạt, như túi nhựa ma sát phát ra tiếng vang. Cậu bị loại xôn xao bất ổn này hấp dẫn, trong lòng vừa mâu thuẫn, rồi lại bất giác xoải bước đầu tiên, đi về hướng khu rừng kia.
Cậu giẫm lên sườn đá dốc bò ra khỏi đường sắt, lảo đảo đi về phía trước. Hiện tại trời vừa vào thu, nhưng cậu cảm giác vô cùng lạnh, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, mờ mịt đến nỗi như sắp có bụi tro rơi xuống, cậu chợt nhớ tới trò chơi Silent Hill, đến giờ cậu đều không thể hiểu nổi người bên trong trò chơi này rốt cuộc là đã chết hay còn sống, tựa như cậu hiện tại cũng bắt đầu hoài nghi về sinh tử của mình vậy.
Sâu bên trong cánh rừng nổi lên từng đợt gió lạnh, tựa như đối diện có một cây quạt liên tục thổi ra. Cậu quấn chặt áo khoác trên người, nhưng tóc vẫn bị thổi đến cực kỳ hỗn độn. Cậu cảm thấy mùa này như là trời đông giá rét chứ chẳng phải mùa thu. Cậu cắn răng, đẩy ra cỏ dại khô héo hai bên, lại phát hiện vẫn như cũ một bóng người cũng không có, nhưng nơi này lại chất rất nhiều thứ, có xẻng, có dây thừng, thậm chí có cả thuốc nổ.
Bên cạnh mấy thứ này còn có vài túi du lịch, cậu đi qua, phát hiện bên trong có một vài hộp thức ăn, còn có một ít giấy, cậu nhận ra mấy thứ kia cùng tư liệu khó hiểu gửi đến nhà Trần Hạo giống nhau như đúc. Cậu phát hiện giữa mấy thứ này có một bản vẽ đầy đủ, thứ này trong tư liệu không có. Đó là một tấm bản đồ, phía trên là chữ Hán, số liệu còn có một chút ký tự tiếng Anh. Mấy thứ này tạo thành một tổ hợp như thông tin bản đồ và giải mã ám hiệu, nhưng cậu không tài nào hiểu được. Vì vậy Chu Quyết rất thông minh mà thực tế lựa chọn đem tấm bản đồ này bỏ thẳng vào trong ngực. Ngay khi cậu sợ có người phát hiện ra, quả nhiên liền nghe thấy một tiếng kêu kịch liệt, tiếp theo đó là tiếng cãi vã.
Chu Quyết tưởng rằng hành vi của cậu đã bị người phát hiện, lại không biết thân phận của những người đó. Trong lúc bối rối liền chọn trốn trong một góc khuất. Trong tay của cậu không có vũ khí phản kháng, suy nghĩ trong đầu cậu chính là làm thế nào xử lý và chống cự. Thế nhưng, vẫn không có nhân ảnh tiến vào tầm mắt của cậu, mà thanh âm lại càng ngày càng rõ ràng, giống như chỉ có thanh âm từ từ tiến đến, người thì tàng hình. Chu Quyết nghe được trong tiếng ồn ào cư nhiên có thanh âm mà cậu quen thuộc, đó là lão Triệu và Cố Lão, thanh âm của bọn họ cực kỳ kích động, trong đó thỉnh thoảng sẽ truyền đến vài câu có tiếng của nữ nhân, thanh âm nữ nhân vô cùng lạnh lùng, thậm chí có thể dùng băng lãnh để hình dung, không mang theo mảy may cảm tình.
"Con tới cùng muốn thế nào? Chúng ta cho con tư liệu, cho con phương tiện. Con cuối cùng lại giỡn với chúng ta? Con từ đầu đến cuối đều không định nói!"
"Con sẽ nói, chẳng qua không phải bây giờ, hiện tại thứ kia còn đó."
"Chẳng phải con đã nói thứ kia không thể uy hiếp được chúng ta nữa sao? Sao xe lửa kia còn có thể bị lật? Còn nữa con tới cùng còn có chuyện gì không giấu giếm không dấm dúi?"
"Chúng ta vẫn luôn đi cùng nhau, việc lạ gặp phải một lần so với một lần đều nguy hiểm hơn, mặc dù con nói không có việc gì, nhưng thứ trên tay con kia, con tới cùng có từng lo lắng đến cảm thụ của chúng ta không? Như Lan. . . . . ."
"Lão Cố, đừng nói nữa, chúng ta đi. Dù sao chúng ta đã biết biện pháp làm thế nào để tránh né thứ kia rồi. Không cần phải vì con bé này mà mạo hiểm nữa, mạng là của chúng ta, để cho đứa điên này tự mình làm khổ mình đi."
"Ê, Kiến Quốc, cậu cùng đi với chúng tôi không? Ở lại sẽ mất mạng đó. Cậu thật sự tin tưởng có cái mộ kia sao?"
"Không, tôi ở lại, tôi nhìn con bé lớn lên, tôi tin nó."
"Chú Ân, chú cũng đi đi. . . . . .Con đường phía trước có lẽ con thật sự không thể khống chế được đâu."
"Con bé này, không cần nói nữa, đi thôi, đưa đồ đây ta mang cho."
"Chú Ân, chú đi đi. . . . . ."
"Đừng nói nữa, đi, Tiểu Diệp đã chết. Lão Cao không biết còn sống không, ta nếu không kéo con theo, một đứa con gái như con không đi tiếp được đâu."
"Chú Ân, chú vẫn nên đi thôi. Bằng không cứ tiếp tục, sẽ không còn cơ hội nữa."
"Đúng vậy, chúng ta đi thôi, hiện tại không đi sẽ mất mạng. Chúng ta tội gì chứ."
"Lão Cố, kệ thôi, còn không đi sẽ muộn mất!"
"Ê! Hai người các cậu . . . . . .Ê!"
"Nhóc con, bọn họ thật sự đi rồi, chúng ta nên làm gì đây?"
"Chúng ta đã đến rất gần rồi, nhưng hiện tại chỉ có hai người. . . . . .Mà hắn còn đang chờ chúng ta. Nếu chúng ta không qua được sẽ không kịp gì nữa, lúc ấy Cố Lão và lão Triệu còn có Cao Vỹ đều có khả năng sẽ lập tức bị chú ý tới."
"Vậy nhóc con, con muốn làm gì đây?"
"Đánh cược một lần, nhưng nếu thua. . . . . .Chú Ân chú chớ có trách con. Con nhất định phải tạo ra một cơ hội. Thậm chí vì thế con có thể phải đền bằng tất cả mọi người các chú, kể cả bản thân con."
"Nhóc con, con không cần nói ta cũng biết, giờ thì nói xem nên làm sao đây?"
"Chú Ân. . . . . .Được, vậy nói thôi. Lúc đầu vì tránh né thứ kia, chúng ta lựa chọn làm cùng cách với người trong sách, đó chính là mô phỏng tử vong. Thứ kia có mối liên hệ đặc biệt với tử vong. Nhưng chúng ta từng thử mặc áo liệm, vẫn không có tác dụng. Con phát hiện cái gọi là sợ hãi tử vong, cùng từng biến động của thời đại có sự khác nhau rất lớn, trước giải phóng cơ bản đều là thổ táng, người chết mặc áo liệm nhập quan, nằm trong quan tài đặt ở linh đường suốt thời gian dài, nên kiêng kỵ nhiều hơn so với người hiện đại. Bởi thế con lựa chọn di ảnh, nó là môi giới không thể tách rời với cái chết hiện nay. Con bảo chú chụp di ảnh của mỗi người chúng ta sau khi chết, quả nhiên những bức ảnh này thật sự có tác dụng. Nhưng con nghĩ vấn đề không phải dựa vào hình thức."
"Vậy vấn đề nọ là gì?"
"Là tư duy sợ hãi với tử vong."
"Thứ kia chỉ có khi tư duy của chúng ta đạt tới sợ hãi nhất định mới có thể ngừng hoạt động, hắn muốn chúng ta chịu hành hạ trong nỗi sợ hãi cái chết, nói cách khác chỉ cần tinh thần chúng ta thả lỏng, hoặc nói cho rằng mình đã an toàn, thì nó sẽ xuất hiện. Con lấy một ví dụ khác, chính là lúc chú mỏi mệt cực độ, thì có thứ gì đó không cho chú ngủ, chú chỉ có thể miễn cưỡng mà duy trì thanh tỉnh. Như vậy rất thống khổ. . . . . ."
"Hiểu rồi, đây là lý do chúng ta mặc áo liệm không được, mà nhìn thấy di ảnh của mình sẽ hiệu quả, bởi vì, áo liệm đối với chúng ta mà nói kỳ thật đã không còn tác dụng gì nữa. Nhưng hình ảnh tử vong lại khiến chúng ta nghĩ đến dáng vẻ của bản thân lúc chết. Cho nên chúng ta liền sợ. Chúng ta sợ chết!"
"Đúng."
"Nhóc dự định thế nào?"
"Con muốn phá giải vòng này, nếu thất bại con sẽ thay đổi ngược lại quy luật của vòng này, khiến thứ kia tạo ra lực cản đầu tiên lớn nhất chính là muốn thay đổi thêm vào khuôn mẫu của loại sợ hãi đối với tử vong này. Còn nữa chính là. . . . . ."
Chu Quyết không cách nào nghe được thanh âm cuối cùng, Trần Như Lan cũng không nói ra thanh âm nào nữa. Tiếp đó, Chu Quyết chỉ nghe được tiếng bước chân thưa thớt. Cậu liền xông ra ngoài, chỉ nhìn thấy xa xa có hai nhân ảnh mơ hồ, cậu nhìn thấy một bóng người trong đó đột nhiên quay đầu lại, hướng cậu làm một động tác rất cổ quái, như đang cấm Chu Quyết đi tới. Hoặc như muốn chỉ dẫn cậu nhìn thứ gì đó. Tiếp đó nó nghiêng đầu, lấy tay chỉ vào một đỉnh núi xa xa.
Lại chớp mắt một cái, hai người kia đã biến mất bên trong cánh rừng. Chu Quyết nhìn con đường nhỏ bọn họ rời đi, dùng sức quấn chặt áo mùa thu đơn bạc trên người, cậu cảm thấy thứ cuối cùng Trần Như Lan gặp được nhất định cực kỳ đáng sợ, cậu chợt cảm giác rét lạnh vô cùng, không khí bỗng chốc hầu như rơi xuống điểm đóng băng, cậu cảm thấy phía sau luôn có một thứ đang theo dõi cậu, tựa như lần đầu tiên cậu nhìn thấy quyển sách kia.
Hiện tại một mình cậu ở trong một không gian không biết tên, cậu không biết nên làm cái gì bây giờ, cậu muốn trở lại xe lửa, nhưng cậu cảm thấy toa xe tràn ngập yêu dị kia nói không chừng sẽ một lần nữa phát sinh biến hóa gì đó, còn những thi thể khủng bố kia.
Chu Quyết lại một lần nữa nhìn thoáng qua tình cảnh xung quanh, cậu nhặt tất cả những trang giấy rơi tản mát trên mặt đất lên, tiếp đó cậu ở giữa những mảnh giấy phát hiện một khối đồ dùng vải bố vàng bọc quanh, Chu Quyết cầm trên tay, đang muốn mở gói đồ ra, cậu đột nhiên cảm thấy cổ mình bị thứ gì đó thoáng sờ vào, nhất thời sau lưng một mảnh âm hàn, cậu nghe được phía sau dường như có thứ gì đó đang thì thầm.
Đó là một loại ngữ điệu rất cổ quái, như là một loại tiếng nói địa phương rất cổ xưa, Chu Quyết không rõ, cậu vội vứt bọc vải trong tay, mạnh quay đầu lại, phát hiện phía sau không hề có gì cả, chỉ là cành cây vốn yên tĩnh bất động lại lắc lư xào xạc. Chu Quyết nhìn bóng của mình, cậu dần dần ý thức được phải rời khỏi đây. Cậu đem mọi thứ hữu dụng xếp vào một cái bao, cậu đeo bao trên lưng hướng đường nhỏ đi đến, tóm lại cậu hiện tại đợi ở chỗ này cũng vô ích. Không bằng ra ngoài nhìn xem.
Càng an tĩnh, thì cảm giác khủng bố càng sâu, cậu đi càng lâu, ngược lại càng cảm thấy tuyệt vọng. Chu Quyết ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, cậu phảng phất như cảm thấy có viên tuyết rơi vào trên mặt mình, chỉ là khi cậu vuốt mặt lại không cảm giác được gì.
Cậu đi một mạch, không biết xuyên qua bao nhiêu lối rẽ, cách mỗi hai bước sẽ nhìn thấy một trản đèn đường, cột đèn màu xám trắng như một cây nến thật lớn cắm ven đường, bầu trời không có ánh trăng, nó âm thầm lan tràn một mảnh sáng xám trắng, phân không rõ nguồn sáng là màu của ngọn đèn hay của bầu trời kia. Ven đường có rất nhiều cỏ dại, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một hai tòa nông trại bỏ hoang, bên trong không người, cửa sổ loang lổ rơi dưới góc tường, dựa vào chút đinh ốc đã gỉ sét khổ cực chống đỡ, gió thổi qua phát ra tiếng vang cọt kẹt. Chu Quyết không dừng lại vào nhà nghỉ ngơi, cậu thà tiếp tục đi, ở nơi như vậy cùng một khối mộ phần cắm trại dã ngoại rất giật gân.
Cậu tìm gần một giờ, ra khỏi cánh rừng hoang vu, thấy được quốc lộ. Nhưng trên quốc lộ trống trải ngay cả một chiếc xe cũng không có. Sau đó cậu cảm giác đi càng lâu, cảnh vật xung quanh trở nên càng ngày càng mờ, ánh sáng màu xám trắng nọ cũng đã không cách nào xuyên thấu qua đám mây đen nữa. Cậu có chút do dự, nghĩ thầm có lẽ nên quay trở về, nhưng hai chân vẫn không dừng lại. Lý trí khiến cậu không thể bỏ đi.
Trong miệng Chu Quyết thì thầm nói: "Mệt chết đi được, còn đi nữa chân cũng hỏng mất."
Chung quanh chính là những thứ đơn điệu, bảng hiệu xe chạy, đèn đường, nhà tranh bỏ hoang, nhiệt độ càng ngày càng thấp, Chu Quyết nhịn không được hít hít mũi. Cậu vội chà xát tay, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, trong lòng cậu rõ ràng, phải tiếp tục chạy đi.
Lại qua thật lâu sau, có lẽ là một giờ, cũng có khi là hai giờ. Mãi đến lúc cậu không còn suy nghĩ được nữa, cũng không cảm giác được những biến hóa quanh mình. Rốt cuộc cậu cũng cảm giác được ở xa xa dường như có thứ gì đó phát ra ánh sáng yếu ớt mỏng manh, cậu dừng lại, hơi thu liễm tâm tư và tinh thần, xa xa bên trái đường quốc lộ, quả thật có chút điểm sáng màu nâu vàng yếu ớt mỏng manh. Ánh sáng này cùng bầu không khí trước mắt thật sự quá mất cân đối. Như một loại cảnh cáo, lần này cậu thật sự cân nhắc có nên dừng lại hay không, đi tới hiện tại ngay cả một người cũng không có, trên quốc lộ ngay cả một chiếc xe cũng chưa từng chạy qua. Cư nhiên đột nhiên hiện ra ánh sáng như vậy, điểm này một chút cũng không thể làm cho người ta cảm thấy tin cậy. Nhưng có thể trở về thế nào? Trốn vào căn nhà nát ngay cả gió cũng chắn không nổi kia? Hay trở lại toa xe nhồi đầy người chết? Có lẽ lúc cậu gặp gỡ đám người Trần Như Lan, chính là lúc bọn họ còn là người sao? Cậu cau mày, cắn răng nói: "Mình không được đến thứ tà ma đó. . . . . ."
Cậu tiếp thêm dũng khí cho mình, tiếp tục đi về phía trước, cậu phát hiện mình đi tới một chợ nhỏ, nơi này tựa như khu phố bình thường của thôn trấn miền nam, phòng ốc màu than chì, mái ngói đen ngòm. Từng khối từng khối lớn đá tảng lót đường, gồ ghề nhấp nhô, cực kỳ khó đi. Ven đường còn dựng thẳng thật nhiều dụng cụ làm nông hư hỏng không dùng đến, chung quanh có cửa hàng nhỏ bán tạp hóa, còn có bán bánh ngọt và rượu. Cửa chất đống rất nhiều hộp giấy, nhìn không rõ bọn họ bán gì.
Người không nhiều lắm, nhưng vẫn như cũ có người đi lại ở khu phố, nhưng người này xem ra không nhìn thấy Chu Quyết, Chu Quyết đi sát bên cạnh những người đó, nhưng không ai chủ động hỏi, cậu cảm thấy những người này nhìn rất quen mắt, dường như đã gặp ở nơi nào, chỉ là hồi tưởng lại cũng không biết được, mà trên thực tế, bọn họ đích xác cũng chưa từng quen biết. Chỉ là loại cảm giác quen thuộc đến khó hiểu này khiến trong lòng Chu Quyết rét run, cậu cảm thấy cậu đã tới nơi này, uống qua rượu lâu năm ở đây, tại trong quán nhỏ người qua lại không ngớt đây, đã từng dừng chân. Mà trên thực tế, cậu khẳng định chưa từng. Bên trong đại đa số quán nhỏ này đều trống không, một chút sinh ý cũng không có, nhưng thật ra từ trong những bình rượu đầy tro bụi này tản mát ra một cỗ mùi rượu Cao Lương quen thuộc, Chu Quyết cảm giác được nơi này từng có nhân khí, từng tràn ngập khí tức thanh lãnh.
Cậu không biết tại sao cậu lại từ cánh rừng hoang đến thôn nhỏ như vậy, loại thôn này kỳ thật ở ven đường cũng rất bình thường, khắp các ngoại ô miền nam đều có thể thấy được, ở một vài lao động nhập cư làm vài việc vặt hoặc duy tu quốc lộ, còn có một số nông dân địa phương, ở phía sau thôn bình thường đều là lô đất nông nghiệp nhỏ, phục vụ một số thức ăn theo thời vụ. Chẳng qua, giờ phút này cảm thấy thôn nọ sao có chút quá đột ngột.
Thình lình cậu nghe được từ trong một căn nhà của thôn xuất hiện tiếng khóc hô, gào đến khản cả giọng, hơn nữa thanh âm cũng có chút quen thuộc, kỳ thật cậu chung quy cảm thấy người nơi này thật sự dường như đã thấy qua đâu đó. Cậu muốn đi đến nhìn đến cùng, thì bất ngờ có người kéo cánh tay cậu lại, cậu quay đầu nhìn phát hiện cư nhiên là Trần Hạo.