Trần Hạo ý vị thâm trường ồ một tiếng, ngay cả Chu Quyết cũng nghĩ lời này của Lão Cửu nói có chút không đáng tin. Năm đó dùng làm hầm tránh nạn, sao có thể nói hủy là hủy ngay được? Cũng không phải công trình bã đậu.
Lão Cửu chỉ vào vết thương của mình nói: "Bên trong hiện tại đầy dầu, đi vào nữa chỉ cần một ánh lửa mỏng manh cũng có thể gây nổ mạnh, đến lúc đó người bên trong không một ai trốn thoát được. Hơn nữa đường vào mộ đều là dầu, các cậu ngay cả vào còn không thể vào được. Không tin thì cứ tha hồ."
Lúc này Khỉ Còi đột nhiên vỗ vai Lão Cửu, sau đó chỉ vào phía sau, nguyên lai Quách Mai đã thanh toán tiền xong vẫn chưa rời đi, mà vẫn đi theo phía sau bọn họ, cũng không biết đã nghe được nhiều ít, Lão Cửu lập tức không nói tiếp nữa.
Trần Hạo cau mày nhìn Quách Mai, Quách Mai thấy ánh mắt mọi người đều tràn ngập ghét bỏ và cảnh giác, cũng thật sự không nán lại nữa, hừ một tiếng vượt qua bên cạnh Trần Hạo rồi đi ra ngoài.
Trần Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, Chu Quyết nhìn điện thoại di động nói: "Quay về khách sạn rồi hãy nói, ở đây đông người lắm chuyện."
Vì vậy Trần Hạo dẫn đầu một đám người trở về khách sạn, mà Diệp Vỹ trong lúc đó không nói lời nào. Phảng phất như gã đã mất đi hứng thú với sự tình này, gã chỉ hữu ý vô ý quay đầu lại nhìn, như sau người có thứ gì đó đang nhìn chòng chọc vào bọn họ.
Trở lại khách sạn, Chu Quyết cắm thẻ mở cửa vào, Tam Béo lầm lũi đi pha một ấm trà lọc cho cả bọn giải rượu, một đám nam nhân cứ như tụ tập làm chuyện gì phi pháp mà vây quanh giường, chính giữa giường bày ra tất cả những thứ có liên quan đến vòng bảy người, có vài thứ được bọc rất chặt chẽ kín đáo, có thứ chỉ là một ít giấy A4. Mà sự tồn tại quyển sách cũ bìa màu vàng kia lại gai mắt nhất, hết thảy đều là do quyển sách này mà ra.
Lão Cửu ngồi trong góc, hắn không đặt cố hồn phách bên trong mấy thứ này, từ điểm đó đã nói lên rằng hắn dứt khoát lựa chọn bảo lưu nó với Trần Hạo.
Trần Hạo châm một điếu thuốc, anh nói: "Hiện tại có rất nhiều đồ vật tất cả mọi người đã biết, nhưng đó cũng chưa phải là đáp án. Mà những đồ vật trong tay chúng ta đây đã có thể tương đối phác họa ra một thứ đại khái, chờ đợi chúng ta chỉ là lựa chọn. Con đường cuối cùng phía sau đi như thế nào, có hai phần mộ cho chúng ta chọn, một chính là mộ phần ban đầu lánh nạn, hai là huyệt mộ thần bí cuối cùng Thúy Nương dẫn bọn họ tiến vào. Hai mộ phần này đều hung hiểm vạn phần, nói không chừng sau khi đi vào một lần sẽ không còn cơ hội trở ra."
Anh nói dứt lời, nhưng không ai đáp trả, ngay cả Chu Quyết cũng chỉ trầm mặc cúi đầu, trên mặt của mỗi người đều ẩn hiện sự suy nghĩ và cẩn thận. Dù sao thứ mạng này không phải hễ đầu nóng lên thì có thể bất chấp, bọn họ còn trẻ, đều sợ chết.
Ngoại trừ một người, Lão Cửu nhìn mọi người nói: "Tại sao các người không tiếp tục đọc sách? Nhìn xem tình hình của Lâm Húc bọn họ lúc đó, có lẽ sẽ có chi tiết về cổ mộ kia."
Mọi người dừng một chút, Trần Hạo nói: "Hiện tại câu chuyện đã đọc được xấp xỉ rồi, hơn nữa hiện tại gợi ý và trợ giúp của Như Lan cung cấp đã kết thúc. Nếu muốn đọc sách, tôi muốn nghe một chút ý kiến của mọi người."
Tam Béo hiểu được ý tứ của Trần Hạo, hắn không được tự nhiên nói: "Điều này cũng đúng, đọc sách chẳng khác nào cùng quỷ giao lưu, hiện tại BUG của chúng ta đã mất, chỉ với những trang bị hiện giờ có phải sẽ mất hết tác dụng hay không hả."
(Tiêu: "BUG" là 1 từ chỉ lỗi hệ thống, theo ta biết nó thường thấy chỉ lỗi của game, chẳng hạn như quái xuất hiện đó, khi nhân vật chơi đánh quái thì quái đó mặc định phải đánh bao nhiêu lần mới chết, hoặc theo hướng dẫn thì phải diệt quái bằng phương pháp nào đó, nhưng cuối cùng lại không phải làm vậy, quái xuất hiện có thể quá yếu hoặc quá mạnh, khác với hướng dẫn.... nói đơn giản thì BUG là từ chỉ lỗi trên 1 hệ thống nào đó, thường cũng không phải là lỗi lớn. Bọn Chu Quyết gọi những manh mối mà Như Lan để lại là BUG vì nó làm xáo trộn và gián đoạn con đường họ bị dẫn dắt đi qua, qua đó tạo cơ hội cho họ sống sót ---- "Theo Shi")
Lão Cửu hừ mũi một tiếng nói: "Hiện tại lo lắng những việc này còn nghĩa lý gì? Bị liên lụy đến sẽ không có đường lui. Xảy đến cũng đừng nghĩ thoát thân."
Chu Quyết nhìn tình huống lại sắp bế tắc, cậu vội nói: "Đích xác, không có đường lui nữa. Cứ tiếp tục đọc đi, nhưng trước khi đọc tôi muốn biết vài điểm mấu chốt, chí ít tôi không thể hồ đồ đi đọc theo. Đừng quên chúng ta ngay từ đầu đã cố gắng thay đổi kết cục trong sách dẫn dắt."
Tam Béo và Khỉ Còi đi theo gật đầu, Trần Hạo liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Vỹ vẫn đang vuốt ve con mèo, anh nói: "Cậu muốn biết gì?"
Chu Quyết nắm đấm tay nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ đem khái niệm của tôi đối với chuyện này nói với mọi người một chút, mọi người đừng chịu ảnh hưởng của tôi, bởi vì đây chỉ là vài cái nhìn của cá nhân tôi, phỏng đoán dễ sai hơn là suy luận.
Tam Béo cắt ngang lời cậu: "Lão Nhị, đừng dài dòng như bà thím nữa, mày cứ nói, bạn hiền đều ở đây mày sợ cái gì chứ."
Khỉ Còi cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, cho dù chết bạn bè cùng nhau lên đường, sợ cái mô a."
Tam Béo nghe được chữ chết bật người nói: "Mẹ nó, không chết! Chúng ta đều đại cát đại lợi sẽ không chết đâu!"
Chu Quyết thấy tất cả mọi người nói như vậy, vẻ mặt cũng thả lỏng, cậu phát hiện ngay cả Trần Hạo cũng cười cười với cậu, cậu nói: "Đầu tiên là về quyển sách này, quyển sách này là tìm được trong thư viện. Nhưng dựa theo tin tức Trần Như Lan cung cấp, sách này vốn là từ một nhóm quái nhân cầm đến, hơn nữa cùng giáo viên thần bí của Trần Như Lan có liên can, vì vậy tôi suy đoán bọn họ có thể nằm trong nhóm bảy người trước Trần Như Lan, thế thì đầu dây phỏng chừng có thể nối liền lại, nếu chúng ta đặt một vài số liệu, Lâm Húc giả thiết là 1, mà giáo sư thần bí là 2, Trần Như Lan là 3, còn chúng ta là 4. Các cậu nhìn xem, số liệu có thể nối liền lại, từ đó chưa từng gián đoạn, mà trên sự thật trước Lâm Húc cũng có vòng bảy người tương tự xuất hiện."
Chu Quyết nói: "Đúng vậy, vì thế trước chúng ta vẫn chưa từng gián đoạn, đây không phải là một tin tức tốt, vậy có nghĩa rằng chưa ai từng phá giải vòng bảy người. Ít nhất tất cả mọi người trước chúng ta đều đã thất bại. Đây là kết luận thứ nhất được rút ra."
Chu Quyết vừa nói xong, chính mình cũng nhịn không được mà run rẩy, bởi vì y theo suy tính của chính mình, một vòng cố định bảy người này là cái mà cổ nhân hay gọi là người trước ngã xuống người sau kế tục, mà cuối cùng cư nhiên cũng chưa thể phá tan cục diện này, đến cuối cùng vô luận là sống, hay chết, thậm chí ngay cả sống chết cũng không thể xác định, nhưng vẫn không có cách nào chạy thoát được hết thảy những thứ này.
Tam Béo run run nói: "Bạn hiền lời dạo đầu này của mày thật kinh khủng, bước tiếp theo không phải là kết luận tốt thì xin mày đừng nói nữa. . . . . . .Bằng không trong đầu ý niệm muốn tự tử cũng có luôn rồi đấy."
Chu Quyết nói: "Đương nhiên, chúng ta còn chưa đến lúc tuyệt vọng, đầu tiên Trần Như Lan cho chúng ta rất nhiều gợi ý, phân đoạn đem tất cả tin tức góp nhặt cho chúng ta, hơn nữa trong đó chị ấy cơ hồ đã nhiều lần thành công vượt mức hoặc đã phá tan quy luật của vòng bảy người rồi. Bất luận nói thế nào chúng ta trước hết phải kể một chút về các gợi ý chứ. Trần Như Lan tựa hồ đem tất cả đầu mối lưu lại trên người Thúy Nương. Hơn nữa trong sách Thúy Nương hai lần biến sắc mặt làm cho người ta cũng hiểu được là rất kỳ quặc. Bên cạnh đó chính là chị ấy đã gợi ý tín hiệu sợ hãi tử vong, việc này đại biểu cho cái gì? Ông cụ Mã giải thích về Tương tộc, khiến tôi cảm thấy bọn họ chính là một đám quái nhân nghiên cứu tử thi. Việc này cùng bọn họ có quan hệ gì, chẳng lẽ năm đó Thúy Nương bọn họ tiến vào phần mộ đã khởi động bí mật của Tương tộc, hết thảy những thứ hiện tại đây kể cả quyển sách Vòng Bảy Người này, đều là hậu di chứng của Tương tộc? Hết thảy đều phải bắt đầu từ lúc Hổ Tử cùng Thúy Nương tiến vào chỗ trú ẩn, nhưng đây không phải khởi đầu của vòng bảy người, hoàn toàn trái ngược, từ tin tức Lâm Húc, Phùng Lộc Hỷ và Khất Nhi lưu lại đến xem, bọn họ vào huyệt mộ thần bí sau cùng phảng phất như càng khiến người ta đáng dò sét sâu xa, tới cùng cái nào mới là đáp án của chúng ta? Hay ngay cả một cái hay hai cái đều không phải? (Tiêu: Mọi người bít vì sao nói Phùng Lộc Hỷ lưu lại đầu mối ko? Vì Phùng Lộc Hỷ chính là ông nội của Phùng Lão Cửu đó :D)
Mà về bảy người trong câu chuyện, tôi chung quy cảm thấy tự thân bọn họ đều cực kỳ quái dị, bọn họ ngay từ đầu luôn giấu giếm Lâm Húc là vì cái gì, mà chúng ta trước đó nhìn thấy mộ phần của Thúy Nương rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mấy vấn đề này tôi nghĩ chúng ta đều phải làm cho rõ ràng."
Lão Cửu gật đầu nói: "Đúng vậy, ông nội của tôi lúc đầu cũng nói trong bảy người đã có người không phải là người nữa."
Trần Hạo vẫn không tỏ thái độ gì, anh chỉ nhìn chằm chằm quyển sách kia cắm đầu hút thuốc.
Chu Quyết tiếp tục nói: "Nếu nói như vậy Thúy Nương chính là chỗ vấn đề lớn nhất, nhưng Thúy Nương tới cùng đã ra sao? Sống hay chết? Phần mộ vốn là của Thúy Nương cuối cùng thành nơi chôn cốt Trần Như Lan, là ai xây dựng cho Thúy Nương phần mộ cổ quái này chứ?"
Mọi người không tiếp lời, trên thực tế tất cả mọi người đều chờ Trần Hạo có thể giải thích việc này, Trần Hạo dụi tắt đầu lọc thuốc, anh nhìn Chu Quyết nói "Thúy Nương cuối cùng nhất định là đã chết, bởi vì người ra chỉ có Lâm Húc, Khất Nhi và Phùng Lộc Hỷ, nếu Thúy Nương còn đó cô ta sẽ không thể nào một chút tin tức cũng không có. Nhưng cuối cùng Thúy Nương chết ở đâu tôi không biết, là ra ngoài rồi mới chết, hay chết ở mật thất sau cùng này thật sự rất khó nói. Còn Như Lan vì cái gì cuối cùng lại chết trong thôn Âm Binh, tôi mặc dù không biết chi tiết, nhưng tôi có thể đoán ra Như Lan kỳ thật cuối cùng khả năng chưa tiến vào mộ thất kia. Bằng không theo cá tính của chị, chỉ cần có một tia hy vọng chị đều sẽ nỗ lực không bỏ cuộc. Có chuyện gì khiến cho chị hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng là. . . . . .Là cái gì đây? Cuối cùng tại sao lại thất bại?"
Chu Quyết đột nhiên hiểu được hàm nghĩa mịt mờ trong lời nói của Trần Hạo, cậu nói: "Chị ấy đã chọn sai? Cho nên cách thành công chỉ kém một bước, giữa A và B chị ấy đã chọn sai cái kia."
Lão Cửu đột nhiên đứng lên nói: "Tôi biết, Trần Như Lan vào mộ phần kia! Chị ta vào cái mà tôi vào! Cho nên đã thất bại."
Trần Hạo trái lại không giật mình như Lão Cửu, anh sờ sờ trong túi áo móc ra điếu thuốc châm hút rồi nói: "Tôi biết, thông tin mộ phần kia chúng ta cũng đã nhận được. Nhưng tại sao tiến vào phần mộ kia sẽ thất bại?" Trần Hạo ngẩng đầu nhìn Chu Quyết nói: "Cậu còn nhớ rõ trong nhật ký Như Lan viết đến huyệt mộ cổ quái kia không? Chị lúc ấy nhìn thấy chính là tình cảnh Hổ Tử và Thúy Nương vừa mới trốn ra được."
Chu Quyết gật đầu, Trần Hạo tiếp tục nói: "Chị ấy đến phần mộ kia. . . . . .Rốt cuộc chưa từng trở về. . . . . ."
Trong mắt Lão Cửu lóe ra cái gì đó, hắn nói: "Đích xác, phần mộ kia có dấu vết người đi vào, nhưng rất kỳ quái là bọn họ không hề đi đến cùng. . . . . .Đã lộn ngược trở về. . . . . ."
Trần Hạo thoáng sửng sốt, anh dừng lại nhìn Lão Cửu hỏi: "Có ý tứ gì?"
Lão Cửu nói: "Trước tôi có một nhóm người đi vào, bởi vì bên trong đường vào mộ từng có người sử dụng thiết bị, hơn nữa niên đại hẳn là chưa lâu. . . . . .Nhưng bọn họ không vào đến cuối cùng của mộ thất. Dám chắc rằng bọn họ chưa đi vào đến cùng."
Trần Hạo ấn trán nói: "Không đúng, thế này không phù hợp với cá tính của Như Lan, nếu chị đã tiếp cận rất gần chân tướng, tại sao lại lùi về? Chẳng lẽ chị biết bên trong có nguy hiểm."
Tam Béo chỉ vào Lão Cửu nói: "Hắn không phải đã tiến vào sao? Không có việc gì mà."
Lão Cửu thê lương hừ một tiếng, không trả lời. Tam Béo ý thức được mình đã nói bậy. Khỉ Còi âm thầm gõ Tam Béo. Trần Hạo nhìn Lão Cửu nói: "Cậu có thể nói tường tận về phần mộ kia một chút không?"
Lão Cửu nhìn chằm chằm Trần Hạo, hai người nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương, cuối cùng Lão Cửu cúi đầu chán nản nói: "Tôi đi vào để lấy đồ vật kia. . . . . ."
Lão Cửu dừng lại một chút, tiếp theo hắn mới chậm rãi nói: "Lúc ấy tôi đã lấy được tài liệu lịch sử liên quan đến cố hồn phách, phát hiện đầu mối ông nội để lại cho tôi chính là chỉ đồ vật này, mà đồ vật này trong tài liệu lịch sử vẫn như ẩn như hiện, cuối cùng tôi trong tài liệu cơ mật của phòng hồ sơ phát hiện một phần về Thanh mạt thời kỳ vận động Nghĩa Hòa Đoàn (tổ chức tự phát do nhân dân miền Bắc lập ra để phản đối chủ nghĩa đế quốc xâm lược), tấu chương Hình Bộ thượng tấu triều đình, nói cách khác, Cố Hồn Phách vào thời mạt Thanh từng xuất hiện một lần, hơn nữa gây nên phong ba rất lớn, kinh động đến Từ Hi thái hậu lúc đương thời.
Lúc này biến cố Canh Tỵ bộc phát, thời gian đó một trong các thủ lĩnh Nghĩa Hòa Đoàn do Lâm Hắc Nhi, là tên thuyền nữ tự xưng Hoàng Đăng Thánh Mẫu tuyên bố đã tìm được thần dược có thể đề kháng đại bác súng ống của người nước ngoài, kẻ khác đao thương bất nhập, chủ sự hình bộ vốn cương quyết muốn khuyên can Nghĩa Hòa Đoàn tập hợp dân binh, nhìn thấy thật có người trong Quyền đoàn dị sĩ trúng súng phương tây vẫn như cũ bất tử, cho nên liền cho rằng 'Sức mạnh lời nói Quyền Dân có thể dựa vào'.
(Bánh Tiêu: Bởi vì cường quốc ức hiếp quá đáng, kích thích bách tính Trung Quốc khắp nơi phẫn hận, tạo thành sự nổi dậy của Nghĩa Hòa Đoàn, lấy khẩu hiệu "phù Thanh diệt Dương", nhổ cột điện, hủy đường sắt, đốt giáo đường, giết người nước ngoài và giáo dân. Chính phủ Thanh tin Nghĩa Hòa Đoàn có thể đao thương bất nhập, giết sạch người nước ngoài, tiện bề ngày 25 tháng 5 năm 1900 (Quang Tự năm thứ 26) tuyên chiến với tám nước. Để dập tắt đấu tranh phản đế của Nghĩa Hòa Đoàn, mở rộng xâm lược Trung Quốc, Anh Mỹ Pháp Nga Đức Nhật Ý Áo tám nước tạo thành liên quân xâm lược, vào tháng 6 năm 1900, hải quân Anh quốc do trung tướng Seymour suất lĩnh, từ tô giới Thiên Tân xuất phát, hướng Bắc Kinh xâm lược. Cuối cùng dẫn Trung Quốc lâm vào tai vạ chưa từng có, suýt nữa bị chia cắt. Năm 1900, là năm canh tý Trung Quốc âm lịch, trận hỗn loạn bùng nổ hơn 100 năm trước này cũng được người Trung Quốc gọi là "Canh tỵ quốc biến", "Canh tỵ quốc nạn". Quyền Dân hay Quyền đoàn là tên gọi khác của Nghĩa Hòa Đoàn)
Nhưng cuối cùng sau toàn bộ những phong ba này, lại bởi vì một người tên là Kiều Tam Thất chiếm được Cố Hồn Phách. Mà gã sau khi lấy được đồ vật này liền biến mất dạng, một lần cuối cùng xuất hiện là ở núi Kê Lung, núi Kê Lung chính là cảnh nội thành Nam Kinh ngày nay, cho nên tôi phỏng đoán quái thi Lâm Húc bọn họ gặp phải chính là Kiều Tam Thất."
Khỉ Còi hỏi: "Kiều Tam Thất là ai? Thần thông quảng đại như vậy?"
Trần Hạo nói: "Kiều Tam Thất mặc dù chưa từng có tên trong sách vở, nhưng sư phụ của gã chính là tổ sư nam phái trộm mộ đại danh đỉnh đỉnh Tiêu Tư. Năng lực của bọn họ thật sự không thể khinh thường."
Lão Cửu tiếp tục nói: "Việc này tôi không biết, tôi chỉ cho rằng tài liệu lịch sử này có đề cập tới đầu mối khiến cho người chết sống lại, tôi liên hệ với tình huống của mình, nghĩ Cố Hồn Phách có lẽ là vật cuối cùng ông nội tôi lưu lại, cũng là hy vọng duy nhất. Tôi nhất định phải lấy được nó, vì thế tôi dựa theo đầu mối ông nội lưu lại tìm được phần mộ kia, kỳ thật phần mộ kia phi thường kín đáo, lại không hề xây bia. Nhìn qua bên ngoài chỉ là một gò đất bình thường, bốn phía lại vô cùng hoang vu cho nên chưa bị trộm khai quật. Tôi cũng không có kinh nghiệm khảo cổ đào bới gì, lúc tới đó cực kỳ mờ mịt. Tôi chỉ có thể dựa theo ấn tượng của ông nội mấy mươi năm trước lục lọi, nhưng cổ quái là tôi cư nhiên vừa đào liền đào được cửa mộ, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy thật trùng hợp. . . . . ."
Lúc này con hắc miêu trong ngực Diệp Vỹ phát ra một tiếng kêu chói tai. Thanh âm này quả thực giống như mài kim loại vậy, làm cho răng người nghe ê ẩm. Lão Cửu híp mắt nhìn chằm chằm con mèo nọ, con mèo như có linh tính mà dõi theo hắn, Chu Quyết phá tan loại giằng co này, cậu hỏi: "Vậy. . . . . .Cậu đã tiến vào đến cùng? Kiểu dáng bên trong thế nào? Cậu làm sao lấy được Cố Hồn Phách?"
Lão Cửu đảo mắt về, hắn tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy hết thảy đều đơn giản đến ngoài ý muốn của tôi, tôi rất thuận lợi tìm tới huyệt do bọn trộm mộ đào, dọc theo huyệt động tôi bò suốt tới một gian mộ thất, mặc dù tôi không phải sinh viên khoa khảo cổ, nhưng bên trong mộ thất này không hề có quan tài. Cho nên tôi kết luận chỉ là một nhĩ phòng. Tôi mở đèn pin lên, phát hiện đồ vật bên trong nhĩ phòng này vô cùng đơn giản, chỉ có một số ít dụng cụ chôn cùng, không vật phẩm đáng giá gì chôn theo. Nhưng bích họa lại vô cùng tinh mỹ, hơn nữa trong bích họa xuất hiện rất nhiều đồ án phượng hoàng. Cùng với rất nhiều văn tự đồ án cổ quái, qua giải thích của giáo sư Mã, tôi phát hiện văn tự này chính là bùa Tương tộc phương sĩ sử dụng."
Trần Hạo gật đầu nói: "Chỉ có nữ giới hoàng thất cổ đại mới có thể hưởng dụng vân sức đồ đằng hình phượng hoàng. Chủ nhân ngôi mộ này có lẽ là một vị công chúa hoặc hoàng hậu. Hơn nữa khẳng định có quan hệ với Tương tộc vô cùng mật thiết."
Lão Cửu nói: "Nhưng nếu như là công chúa, vật phẩm tùy táng của nàng có vẻ quá ít, việc này rất mâu thuẫn. Trong đường vào mộ vô cùng an tĩnh, tôi cơ hồ có thể nghe được tiếng tim mình đập. Đột nhiên tôi cảm giác không biết từ nơi nào có gió thổi vào mộ đạo, cửa vào mộ đạo phân biệt dựa theo bắc đẩu thất tinh xây thành bảy chân trụ đồng, cột này cực kỳ vững chắc, phía trên không có vân sức nào, nhưng từng trụ đồng đều có một rãnh lõm cỡ bàn tay. . . . . ."
Động tác hút thuốc của Trần Hạo ngừng lại, ngay cả Diệp Vỹ một mực vuốt ve con mèo cũng nheo mắt lại, mọi người phảng phất như nghĩ tới thứ đồ gì đó, chính là bản dập thần bí trong sách nọ. Chẳng lẽ bản dập này vốn chính là nằm bên trong bảy trụ đồng? Cầm đi bản dập bọn họ đã mở ra lời nguyền rủa của ngôi cổ mộ thần bí này?
Lão Cửu hiểu được suy nghĩ của bọn họ, hắn tiếp tục nói: "Lúc này đèn pin trong tay tôi lóe lên vài cái rồi tối sầm. Tôi mặc dù biết mình đã không thể xem như một người bình thường nữa, nhưng dù sao vẫn còn ôm loại cảm giác sợ hãi của nhân loại. Gió này quá kỳ quặc, tôi chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập và tiếng của luồng gió quái dị này, tiếp đó cảm giác bên trong gió ngửi được mùi máu, mặc dù rất nhạt, nhưng cỗ mùi nọ tôi rất quen thuộc. . . . . ." Nói xong hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Quyết, Chu Quyết hiểu được hắn muốn ám chỉ bộ dáng quái dị mà cậu nhìn thấy trong phòng hắn.
Chu Quyết chỉ hướng hắn gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói, cậu tin tưởng lời hắn.
Lão Cửu nói: "Đôi mắt của tôi đã hoàn toàn mất đi tác dụng, khi đó tôi ngửi được cỗ mùi này, chỉ có hai loại cảm giác, một là sự sợ hãi bản năng, mà một loại khác là cảm giác không có lời nào nói nổi, tôi chỉ có thể nói tôi muốn dung nhập vào trong loại mùi này. . . . . .Tôi hướng cỗ mùi vị kỳ quái nọ mà đi, đi trong hành lang không một tia sáng, mà cỗ mùi đó lại trở thành sự níu kéo duy nhất của tôi. Tôi không biết tại sao tôi lại cảm thấy cực kỳ kiên định. Trong trí nhớ tôi vẫn đi về phía trước, không hề có lối rẽ. Mặc dù tôi không hiểu khảo cổ, nhưng đi lâu như vậy vẫn chưa đi đến cùng, thật sự có chút quái, từ cấu trúc ngôi mộ trên mà nói hẳn không quá lớn, nhưng tôi cơ hồ cảm giác tôi đi thẳng tắp thật lâu. Tôi bắt đầu chậm rãi kéo ý thức trở về, tôi đưa tay vuốt vách tường, vách tường hành lang càng ngày càng bóng loáng, phảng phất như sờ trên mặt đá cẩm thạch. Giữa thạch bích và thạch bích không hề có lồi lõm, thực giống như một khối thạch bích hoàn chỉnh. Không biết qua bao lâu thình lình tôi mò được một chỗ lồi, đó là một thứ gì đó tương tự tay nắm cửa, cùng loại với một cái khuyên, nhưng phía trên có rất nhiều bánh răng gồ ghề. Tôi không dùng nhiều khí lực, phảng phất như sau khi tăng thêm lực đạo trên nắm cửa, lập tức đem tay tôi liền bắn ra ngoài, quả thực giống như tự động vậy. Cánh tay tôi vào lúc đó bị cửa đá khua bị thương như vậy, khi đó nửa cánh tay tôi thoáng cái đã không còn tri giác. Sau đó tôi chỉ cảm giác bên tai xẹt qua một trận gió, cánh cửa trong nháy mắt đã khép lại. Phải nói tôi may mắn, bởi vì tôi khi đó chỉ sờ bàn tay qua, nếu cả người tôi dán trước cửa đá, có lẽ trong nháy mắt đó tôi cũng đã bị lực trùng kích ngược cửa đá dày nặng đâm chết rồi. Tôi chịu đựng đau đớn tiếp tục thử, nguyên tưởng rằng đây là cùng một cửa ngầm. Nhưng tôi phát hiện thiết kế cửa đá cực kỳ xảo diệu, chỉ cần lực đạo trên cơ quan của khuyên cửa vừa biến mất, cửa đá này liền tự động 'bắn' trở về. Quả thực giống như nguyên lý dây thun vậy. Vì thế tôi lần thứ hai cực kỳ cẩn thận kéo khuyên đá ra, trong nháy mắt theo cửa đá cùng nhau lui về sau, nhưng đồng thời tôi cũng không buông tay, tay kia dò xét vào cửa đá, lúc này mới thành công. Sau đó kỳ quái chính là nơi này không gian cực kỳ nhỏ hẹp, người căn bản không cách nào tiến vào, chỉ cho phép tôi vói vào một tay. Vì vậy tôi chỉ có thể đưa tay vào sờ tìm, đột ngột cảm giác mò tới một thứ gì đó như lục lạc. Tôi nghe được có tiếng vang của lục lạc."
Trần Hạo hít ngược một hơi, anh nói: "Cậu mò được chính là quan tài!"
Lão Cửu nói: "Làm sao anh biết?"
Trần Hạo nói: "Còn nhớ trong nhật ký Như Lan đã viết ở bên trong huyệt kia nghe được thanh âm của lục lạc không, tôi vẫn kỳ quái tại sao là lục lạc, sau đó tôi mới ý thức được, đó là một cái quan tài! Trong phần mộ quý tộc cổ đại, các góc quan tài phân biệt treo lục lạc, nghe nói có thể triệu hồi linh hồn của chủ mộ, lục lạc có tác dụng chiêu hồn. Mà mỗi khi lục lạc vang lên chứng tỏ linh hồn đã tách khỏi thi thể. Cho nên lục lạc mới có thể vang, để triệu hồi hồn phách đã tán đi. Do đó chung quanh quan tài đặt chuông đồng có tác dụng trấn hồn."
Chu Quyết nói: "Nếu như vậy, thì chứng tỏ một màn Trần Như Lan chứng kiến kia. . . . . .Linh hồn của chủ mộ đã. . . . . ."
Lão Cửu không để cho Chu Quyết nói hết lời, hắn nói: "Không đơn giản như vậy, tôi phát hiện hóa ra căn bản không có mộ thất chính, quan tài đặt bên trong một thông đạo cực kỳ sâu. Tay căn bản không cách nào duỗi vào trong, chỉ có thể mò mặt ngoài cùng của quan tài. Không có mộ thất chính, quan tài bị khảm nạm bên trong mộ đạo. Tảng đá bên ngoài chắc chắn như sắt vậy, còn có cửa đá văng ra trong nháy mắt như vậy nữa."
Khỉ Còi hỏi: "Ông nội mày không phải đã từng đi vào một lần sao? Chẳng lẽ không có nhắc tới tình hình cụ thể quan tài chủ mộ trong thư sao?"
Lão Cửu nói: "Không, không hề nói gì. . . . . .Cho nên khi tôi mò tới quan tài cũng rất hoảng sợ, vì vậy tôi chỉ có thể xuôi theo nơi tôi có thể mò tới, tìm kiếm cố hồn phách ông nội lưu lại."
Trần Hạo nói: "Thiết kế như vậy quả thật quá lợi hại, phương thức phòng trộm của nó rất xảo diệu, đầu tiên là cửa đá cơ hồ có thể văng ra thậm chí đâm chết bọn trộm mộ, tiếp theo chính là cho dù phá giải sự huyền bí của cửa đá, bạn cũng chỉ có thể mò tới bên ngoài quan tài, căn bản không cách nào tiếp xúc được quan tài. Kỹ xảo như vậy thật giống sau thời hậu Đông Tấn, phương pháp phòng trộm mộ của thời Nam Bắc triều. Mà phòng tối bên trong thông đạo trên thực tế là từng chỉnh cả huyệt mộ đặt đúng ngay long huyệt. Mà tại cái gọi là mộ thất chính trái lại bên trong chỉ táng y quan mà thôi, rất nhiều người sẽ nhầm tưởng cho rằng loại mộ này chỉ là một chôn quần áo di vật, nhưng trên thực tế mộ chính cùng hậu nhân chúng ta chơi một trò bịp chuyển hóa ý thức.
Chu Quyết cảm thán nói: "Chẳng những dùng hết những xảo thuật quá đặc sắc, trong lòng còn cùng hậu nhân chơi cờ, kiểu cách của phần mộ này có thể thấy được là không đụng hàng."
Lão Cửu vuốt cánh tay nói: "Vốn tưởng rằng không còn hy vọng, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, từ sâu bên trong ám đạo nọ truyền đến thanh âm đá tảng đổ nhào, thanh âm vô cùng thanh thúy, ngay khi tôi không mục tiêu sờ loạn khắp nơi một trận, tôi cư nhiên mò tới được Cố Hồn Phách, Cố Hồn Phách là từ sâu bên trong ám đạo của quan tài lăn ra. Nhưng không gian nhỏ hẹp vậy chỉ cho phép tôi duỗi một tay vào, bên trong thông đạo sao lại sâu như vậy, quan tài rốt cuộc là cái dạng gì, tôi đều không thể biết."
Tam Béo nghe được không kiềm nổi trán toát mồ hôi lạnh, trên mặt của mọi người đều là hoảng sợ và khó bề tưởng nổi, mặt Lão Cửu cực độ vặn vẹo tự thuật tiếp: "Tôi khi ấy bị dọa đến thiếu chút nữa buông cơ quan cửa đá kia ra, nhưng tôi vẫn phải đem Cố Hồn Phách ra, mà tôi trăm triệu lần cũng không ngờ, lúc tôi cầm lấy vật kia, có một cánh tay phủ trên tay của tôi! Đó là một bàn tay của nữ nhân!"
Trần Hạo nói: "Làm sao cậu biết là tay nữ nhân?"
Trên mặt Lão Cửu xuất hiện biểu tình xấu hổ, hắn khó xử nói: "Bởi vì cái tay kia cực kỳ trơn mềm, mặc dù lạnh như băng, nhưng tôi nghĩ hẳn là tay của nữ nhân."
Tam Béo à ha một tiếng, Lão Cửu giả vờ ho khan tiếp tục nói: "Tôi lúc ấy cũng không có tà niệm gì, chỉ sợ hãi nhanh chóng rút tay về, cánh cửa bắn kia trong nháy mắt khép lại, tôi ngồi xổm trong hành lang nắm Cố Hồn Phách trong tay sợ đến cất bước không nổi nữa. Nhưng mà. . . . . ."
Sắc mặt Trần Hạo và Lão Cửu trắng bệch như nhau, anh nói: "Không phải cậu cảm giác được nữ nhân kia đang bên trong hành lang đó chứ?"
Lão Cửu gật đầu nói: "Đúng vậy. . . . . .Hướng tay giống nha. Giống như đồng dạng có một người cùng ngồi xổm với tôi trong hành lang, nàng cũng lấy tay sờ quan tài bên trong, vì vậy tay của tôi đụng phải tay nàng vậy. Nhưng tôi không cảm thấy có người thứ hai ở trong hành lang, tôi thoáng cái cảm thấy ngôi mộ này khắp nơi đều thấm đầy quỷ khí, chủ ngôi mộ này phảng phất như bản thân chính là một u linh, mà cái gọi là lăng tẩm này chỉ là để trấn thủ nàng mà thôi, tôi không biết tại sao lại có cảm giác này. Nhưng một khắc kia tôi nghĩ chủ nhân của bàn tay này cực kỳ khủng bố.
Tôi nghĩ đồ vật đã tới tay, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng trên tay tôi không còn dụng cụ chiếu sáng, tôi chỉ có thể bước từng bước lui về sau, không ngờ tôi thoáng cái đã bị trượt, trên mặt đất chẳng biết từ lúc nào chảy ra rất nhiều dầu, căn bản không có biện pháp để đi. Tôi cố gắng kìm giữ để tránh trượt chân. Tôi cảm giác vách tường bên trong thông đạo đều là dầu, cả hành lang tràn ngập một cỗ mùi dầu cực kỳ buồn nôn. Tôi không biết là mình đã chạm phải cơ quan gì hay bởi do cái tay kia. . . . . .Tóm lại tôi không có cách nào đi lại nữa, chỉ có thể giãy giụa bên trong đống dầu kia. Lúc này trong hành lang vang lên tiếng lục lạc, rất nhiều lục lạc cùng nhau vang động, gió cũng càng lúc càng lớn, tôi lại không có cách nào đi được, ngay cả bò cũng không được. Vì vậy tôi chợt nghe được một tiếng ầm ầm, sau đó từ sâu trong hành lang mãnh liệt phun ra ngọn lửa, cả hành lang bị cuộn đốt.
Tam Béo nhịn không được nói xen vào: "Vậy mày làm sao ra được?"
Lão Cửu thở dài nói: "Tôi. . . . . .Tôi làm sao ra được. . . . . ."
Lão Cửu giựt phần cổ áo của mình ra nói: "Tôi lúc ấy trực tiếp hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại bản thân đã cửa vào đạo động, trên người của tôi đều là vết thương, chật vật cực kỳ, nhưng vẫn còn chưa chết. Bất quá hoặc với tôi mà nói chết và không chết không có gì khác nhau. Tôi phát hiện Cố Hồn Phách đang vững vàng nằm trong tay tôi, lúc này tôi quay đầu lại lần nữa. . . . . . . Nơi đó đã bốc cháy, dầu đã được châm. Nhiệt độ cả mộ thất cực kỳ cao. Hơn nữa sâu bên trong mộ đạo tôi mơ hồ nghe được thanh âm của lục lạc, nhưng lại tựa như là tiếng thét chói tai của nữ nhân."
Khỉ Còi nói: "Vậy quan tài nọ thì thế nào? Cũng bị đốt rồi?"
Trần Hạo nói: "Không có khả năng lắm, tôi nghĩ thạch bích trong hành lang khẳng định sẽ có tác dụng phòng cháy, mà vật phẩm tùy táng khuyết thiếu rất khả năng chính là vì chạm phải cơ quan trong hành lang sẽ châm lửa nên đã bị đốt. Nhưng thạch bích bóng loáng lại có thể bảo vệ quan tài chân chính bên trong phòng tối miễn cho bị lửa thiêu đốt."
Chu Quyết nói: "Nói cách khác vốn có rất nhiều vật phẩm tùy táng, nhưng chỉ cần có người chạm đến khuyên bích, mộ đạo sẽ tự động chảy ra dầu hỏa, hợp với kẻ trộm mộ và vật phẩm tùy táng cùng bị thiêu cháy."
Tam Béo nhịn không được cảm thán nói: "Thật là lãng phí của trời nha. . . . . ."
Trần Hạo không cho là đúng nói: "Chưa chắc, rất nhiều thứ có giá trị chân chính đều đặt trong quan tài. Vật phẩm tùy táng bên trong mộ đạo chỉ là đồ vàng mã bình thường mà thôi."
Lão Cửu tiếp tục nói: "Nhưng Trần Như Lan hẳn là chưa tiến vào mật thất này, cũng giống như lời của tôi trước đó chỉ nhìn thấy những vật phẩm tùy táng bên trong mộ đạo, tiếp tục đi vào cũng không có phát hiện gì. Bên cạnh đó nếu năm năm trước Trần Như Lan tiến vào hành lang đồng thời dẫn đến đại hỏa, vậy chí ít phải có thi hài, nhưng tiến vào nhìn kỹ hành lang vô cùng nhỏ hẹp, tôi không hề phát hiện hài cốt cùng loại. Cho nên tôi nghĩ Trần Như Lan không vào hành lang."
Chu Quyết nghi vấn: "Vậy chị ấy nếu không tiến vào, làm sao lại chết chứ?"
Khỉ Còi lúc này nói: "Có chuyện chúng ta nên rõ ràng."
Mọi người đưa mắt tập trung trên người Khỉ Còi, Khỉ Còi nói: "Thân phận của chủ nhân phần mộ này rốt cuộc là ai?"
Trần Hạo ý vị thâm trường ồ một tiếng, ngay cả Chu Quyết cũng nghĩ lời này của Lão Cửu nói có chút không đáng tin. Năm đó dùng làm hầm tránh nạn, sao có thể nói hủy là hủy ngay được? Cũng không phải công trình bã đậu.
Lão Cửu chỉ vào vết thương của mình nói: "Bên trong hiện tại đầy dầu, đi vào nữa chỉ cần một ánh lửa mỏng manh cũng có thể gây nổ mạnh, đến lúc đó người bên trong không một ai trốn thoát được. Hơn nữa đường vào mộ đều là dầu, các cậu ngay cả vào còn không thể vào được. Không tin thì cứ tha hồ."
Lúc này Khỉ Còi đột nhiên vỗ vai Lão Cửu, sau đó chỉ vào phía sau, nguyên lai Quách Mai đã thanh toán tiền xong vẫn chưa rời đi, mà vẫn đi theo phía sau bọn họ, cũng không biết đã nghe được nhiều ít, Lão Cửu lập tức không nói tiếp nữa.
Trần Hạo cau mày nhìn Quách Mai, Quách Mai thấy ánh mắt mọi người đều tràn ngập ghét bỏ và cảnh giác, cũng thật sự không nán lại nữa, hừ một tiếng vượt qua bên cạnh Trần Hạo rồi đi ra ngoài.
Trần Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, Chu Quyết nhìn điện thoại di động nói: "Quay về khách sạn rồi hãy nói, ở đây đông người lắm chuyện."
Vì vậy Trần Hạo dẫn đầu một đám người trở về khách sạn, mà Diệp Vỹ trong lúc đó không nói lời nào. Phảng phất như gã đã mất đi hứng thú với sự tình này, gã chỉ hữu ý vô ý quay đầu lại nhìn, như sau người có thứ gì đó đang nhìn chòng chọc vào bọn họ.
Trở lại khách sạn, Chu Quyết cắm thẻ mở cửa vào, Tam Béo lầm lũi đi pha một ấm trà lọc cho cả bọn giải rượu, một đám nam nhân cứ như tụ tập làm chuyện gì phi pháp mà vây quanh giường, chính giữa giường bày ra tất cả những thứ có liên quan đến vòng bảy người, có vài thứ được bọc rất chặt chẽ kín đáo, có thứ chỉ là một ít giấy A. Mà sự tồn tại quyển sách cũ bìa màu vàng kia lại gai mắt nhất, hết thảy đều là do quyển sách này mà ra.
Lão Cửu ngồi trong góc, hắn không đặt cố hồn phách bên trong mấy thứ này, từ điểm đó đã nói lên rằng hắn dứt khoát lựa chọn bảo lưu nó với Trần Hạo.
Trần Hạo châm một điếu thuốc, anh nói: "Hiện tại có rất nhiều đồ vật tất cả mọi người đã biết, nhưng đó cũng chưa phải là đáp án. Mà những đồ vật trong tay chúng ta đây đã có thể tương đối phác họa ra một thứ đại khái, chờ đợi chúng ta chỉ là lựa chọn. Con đường cuối cùng phía sau đi như thế nào, có hai phần mộ cho chúng ta chọn, một chính là mộ phần ban đầu lánh nạn, hai là huyệt mộ thần bí cuối cùng Thúy Nương dẫn bọn họ tiến vào. Hai mộ phần này đều hung hiểm vạn phần, nói không chừng sau khi đi vào một lần sẽ không còn cơ hội trở ra."
Anh nói dứt lời, nhưng không ai đáp trả, ngay cả Chu Quyết cũng chỉ trầm mặc cúi đầu, trên mặt của mỗi người đều ẩn hiện sự suy nghĩ và cẩn thận. Dù sao thứ mạng này không phải hễ đầu nóng lên thì có thể bất chấp, bọn họ còn trẻ, đều sợ chết.
Ngoại trừ một người, Lão Cửu nhìn mọi người nói: "Tại sao các người không tiếp tục đọc sách? Nhìn xem tình hình của Lâm Húc bọn họ lúc đó, có lẽ sẽ có chi tiết về cổ mộ kia."
Mọi người dừng một chút, Trần Hạo nói: "Hiện tại câu chuyện đã đọc được xấp xỉ rồi, hơn nữa hiện tại gợi ý và trợ giúp của Như Lan cung cấp đã kết thúc. Nếu muốn đọc sách, tôi muốn nghe một chút ý kiến của mọi người."
Tam Béo hiểu được ý tứ của Trần Hạo, hắn không được tự nhiên nói: "Điều này cũng đúng, đọc sách chẳng khác nào cùng quỷ giao lưu, hiện tại BUG của chúng ta đã mất, chỉ với những trang bị hiện giờ có phải sẽ mất hết tác dụng hay không hả."
(Tiêu: "BUG" là từ chỉ lỗi hệ thống, theo ta biết nó thường thấy chỉ lỗi của game, chẳng hạn như quái xuất hiện đó, khi nhân vật chơi đánh quái thì quái đó mặc định phải đánh bao nhiêu lần mới chết, hoặc theo hướng dẫn thì phải diệt quái bằng phương pháp nào đó, nhưng cuối cùng lại không phải làm vậy, quái xuất hiện có thể quá yếu hoặc quá mạnh, khác với hướng dẫn.... nói đơn giản thì BUG là từ chỉ lỗi trên hệ thống nào đó, thường cũng không phải là lỗi lớn. Bọn Chu Quyết gọi những manh mối mà Như Lan để lại là BUG vì nó làm xáo trộn và gián đoạn con đường họ bị dẫn dắt đi qua, qua đó tạo cơ hội cho họ sống sót ---- "Theo Shi")
Lão Cửu hừ mũi một tiếng nói: "Hiện tại lo lắng những việc này còn nghĩa lý gì? Bị liên lụy đến sẽ không có đường lui. Xảy đến cũng đừng nghĩ thoát thân."
Chu Quyết nhìn tình huống lại sắp bế tắc, cậu vội nói: "Đích xác, không có đường lui nữa. Cứ tiếp tục đọc đi, nhưng trước khi đọc tôi muốn biết vài điểm mấu chốt, chí ít tôi không thể hồ đồ đi đọc theo. Đừng quên chúng ta ngay từ đầu đã cố gắng thay đổi kết cục trong sách dẫn dắt."
Tam Béo và Khỉ Còi đi theo gật đầu, Trần Hạo liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Vỹ vẫn đang vuốt ve con mèo, anh nói: "Cậu muốn biết gì?"
Chu Quyết nắm đấm tay nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ đem khái niệm của tôi đối với chuyện này nói với mọi người một chút, mọi người đừng chịu ảnh hưởng của tôi, bởi vì đây chỉ là vài cái nhìn của cá nhân tôi, phỏng đoán dễ sai hơn là suy luận.
Tam Béo cắt ngang lời cậu: "Lão Nhị, đừng dài dòng như bà thím nữa, mày cứ nói, bạn hiền đều ở đây mày sợ cái gì chứ."
Khỉ Còi cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, cho dù chết bạn bè cùng nhau lên đường, sợ cái mô a."
Tam Béo nghe được chữ chết bật người nói: "Mẹ nó, không chết! Chúng ta đều đại cát đại lợi sẽ không chết đâu!"
Chu Quyết thấy tất cả mọi người nói như vậy, vẻ mặt cũng thả lỏng, cậu phát hiện ngay cả Trần Hạo cũng cười cười với cậu, cậu nói: "Đầu tiên là về quyển sách này, quyển sách này là tìm được trong thư viện. Nhưng dựa theo tin tức Trần Như Lan cung cấp, sách này vốn là từ một nhóm quái nhân cầm đến, hơn nữa cùng giáo viên thần bí của Trần Như Lan có liên can, vì vậy tôi suy đoán bọn họ có thể nằm trong nhóm bảy người trước Trần Như Lan, thế thì đầu dây phỏng chừng có thể nối liền lại, nếu chúng ta đặt một vài số liệu, Lâm Húc giả thiết là , mà giáo sư thần bí là , Trần Như Lan là , còn chúng ta là . Các cậu nhìn xem, số liệu có thể nối liền lại, từ đó chưa từng gián đoạn, mà trên sự thật trước Lâm Húc cũng có vòng bảy người tương tự xuất hiện."
Chu Quyết nói: "Đúng vậy, vì thế trước chúng ta vẫn chưa từng gián đoạn, đây không phải là một tin tức tốt, vậy có nghĩa rằng chưa ai từng phá giải vòng bảy người. Ít nhất tất cả mọi người trước chúng ta đều đã thất bại. Đây là kết luận thứ nhất được rút ra."
Chu Quyết vừa nói xong, chính mình cũng nhịn không được mà run rẩy, bởi vì y theo suy tính của chính mình, một vòng cố định bảy người này là cái mà cổ nhân hay gọi là người trước ngã xuống người sau kế tục, mà cuối cùng cư nhiên cũng chưa thể phá tan cục diện này, đến cuối cùng vô luận là sống, hay chết, thậm chí ngay cả sống chết cũng không thể xác định, nhưng vẫn không có cách nào chạy thoát được hết thảy những thứ này.
Tam Béo run run nói: "Bạn hiền lời dạo đầu này của mày thật kinh khủng, bước tiếp theo không phải là kết luận tốt thì xin mày đừng nói nữa. . . . . . .Bằng không trong đầu ý niệm muốn tự tử cũng có luôn rồi đấy."
Chu Quyết nói: "Đương nhiên, chúng ta còn chưa đến lúc tuyệt vọng, đầu tiên Trần Như Lan cho chúng ta rất nhiều gợi ý, phân đoạn đem tất cả tin tức góp nhặt cho chúng ta, hơn nữa trong đó chị ấy cơ hồ đã nhiều lần thành công vượt mức hoặc đã phá tan quy luật của vòng bảy người rồi. Bất luận nói thế nào chúng ta trước hết phải kể một chút về các gợi ý chứ. Trần Như Lan tựa hồ đem tất cả đầu mối lưu lại trên người Thúy Nương. Hơn nữa trong sách Thúy Nương hai lần biến sắc mặt làm cho người ta cũng hiểu được là rất kỳ quặc. Bên cạnh đó chính là chị ấy đã gợi ý tín hiệu sợ hãi tử vong, việc này đại biểu cho cái gì? Ông cụ Mã giải thích về Tương tộc, khiến tôi cảm thấy bọn họ chính là một đám quái nhân nghiên cứu tử thi. Việc này cùng bọn họ có quan hệ gì, chẳng lẽ năm đó Thúy Nương bọn họ tiến vào phần mộ đã khởi động bí mật của Tương tộc, hết thảy những thứ hiện tại đây kể cả quyển sách Vòng Bảy Người này, đều là hậu di chứng của Tương tộc? Hết thảy đều phải bắt đầu từ lúc Hổ Tử cùng Thúy Nương tiến vào chỗ trú ẩn, nhưng đây không phải khởi đầu của vòng bảy người, hoàn toàn trái ngược, từ tin tức Lâm Húc, Phùng Lộc Hỷ và Khất Nhi lưu lại đến xem, bọn họ vào huyệt mộ thần bí sau cùng phảng phất như càng khiến người ta đáng dò sét sâu xa, tới cùng cái nào mới là đáp án của chúng ta? Hay ngay cả một cái hay hai cái đều không phải? (Tiêu: Mọi người bít vì sao nói Phùng Lộc Hỷ lưu lại đầu mối ko? Vì Phùng Lộc Hỷ chính là ông nội của Phùng Lão Cửu đó :D)
Mà về bảy người trong câu chuyện, tôi chung quy cảm thấy tự thân bọn họ đều cực kỳ quái dị, bọn họ ngay từ đầu luôn giấu giếm Lâm Húc là vì cái gì, mà chúng ta trước đó nhìn thấy mộ phần của Thúy Nương rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mấy vấn đề này tôi nghĩ chúng ta đều phải làm cho rõ ràng."
Lão Cửu gật đầu nói: "Đúng vậy, ông nội của tôi lúc đầu cũng nói trong bảy người đã có người không phải là người nữa."
Trần Hạo vẫn không tỏ thái độ gì, anh chỉ nhìn chằm chằm quyển sách kia cắm đầu hút thuốc.
Chu Quyết tiếp tục nói: "Nếu nói như vậy Thúy Nương chính là chỗ vấn đề lớn nhất, nhưng Thúy Nương tới cùng đã ra sao? Sống hay chết? Phần mộ vốn là của Thúy Nương cuối cùng thành nơi chôn cốt Trần Như Lan, là ai xây dựng cho Thúy Nương phần mộ cổ quái này chứ?"
Mọi người không tiếp lời, trên thực tế tất cả mọi người đều chờ Trần Hạo có thể giải thích việc này, Trần Hạo dụi tắt đầu lọc thuốc, anh nhìn Chu Quyết nói "Thúy Nương cuối cùng nhất định là đã chết, bởi vì người ra chỉ có Lâm Húc, Khất Nhi và Phùng Lộc Hỷ, nếu Thúy Nương còn đó cô ta sẽ không thể nào một chút tin tức cũng không có. Nhưng cuối cùng Thúy Nương chết ở đâu tôi không biết, là ra ngoài rồi mới chết, hay chết ở mật thất sau cùng này thật sự rất khó nói. Còn Như Lan vì cái gì cuối cùng lại chết trong thôn Âm Binh, tôi mặc dù không biết chi tiết, nhưng tôi có thể đoán ra Như Lan kỳ thật cuối cùng khả năng chưa tiến vào mộ thất kia. Bằng không theo cá tính của chị, chỉ cần có một tia hy vọng chị đều sẽ nỗ lực không bỏ cuộc. Có chuyện gì khiến cho chị hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng là. . . . . .Là cái gì đây? Cuối cùng tại sao lại thất bại?"
Chu Quyết đột nhiên hiểu được hàm nghĩa mịt mờ trong lời nói của Trần Hạo, cậu nói: "Chị ấy đã chọn sai? Cho nên cách thành công chỉ kém một bước, giữa A và B chị ấy đã chọn sai cái kia."
Lão Cửu đột nhiên đứng lên nói: "Tôi biết, Trần Như Lan vào mộ phần kia! Chị ta vào cái mà tôi vào! Cho nên đã thất bại."
Trần Hạo trái lại không giật mình như Lão Cửu, anh sờ sờ trong túi áo móc ra điếu thuốc châm hút rồi nói: "Tôi biết, thông tin mộ phần kia chúng ta cũng đã nhận được. Nhưng tại sao tiến vào phần mộ kia sẽ thất bại?" Trần Hạo ngẩng đầu nhìn Chu Quyết nói: "Cậu còn nhớ rõ trong nhật ký Như Lan viết đến huyệt mộ cổ quái kia không? Chị lúc ấy nhìn thấy chính là tình cảnh Hổ Tử và Thúy Nương vừa mới trốn ra được."
Chu Quyết gật đầu, Trần Hạo tiếp tục nói: "Chị ấy đến phần mộ kia. . . . . .Rốt cuộc chưa từng trở về. . . . . ."
Trong mắt Lão Cửu lóe ra cái gì đó, hắn nói: "Đích xác, phần mộ kia có dấu vết người đi vào, nhưng rất kỳ quái là bọn họ không hề đi đến cùng. . . . . .Đã lộn ngược trở về. . . . . ."
Trần Hạo thoáng sửng sốt, anh dừng lại nhìn Lão Cửu hỏi: "Có ý tứ gì?"
Lão Cửu nói: "Trước tôi có một nhóm người đi vào, bởi vì bên trong đường vào mộ từng có người sử dụng thiết bị, hơn nữa niên đại hẳn là chưa lâu. . . . . .Nhưng bọn họ không vào đến cuối cùng của mộ thất. Dám chắc rằng bọn họ chưa đi vào đến cùng."
Trần Hạo ấn trán nói: "Không đúng, thế này không phù hợp với cá tính của Như Lan, nếu chị đã tiếp cận rất gần chân tướng, tại sao lại lùi về? Chẳng lẽ chị biết bên trong có nguy hiểm."
Tam Béo chỉ vào Lão Cửu nói: "Hắn không phải đã tiến vào sao? Không có việc gì mà."
Lão Cửu thê lương hừ một tiếng, không trả lời. Tam Béo ý thức được mình đã nói bậy. Khỉ Còi âm thầm gõ Tam Béo. Trần Hạo nhìn Lão Cửu nói: "Cậu có thể nói tường tận về phần mộ kia một chút không?"
Lão Cửu nhìn chằm chằm Trần Hạo, hai người nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương, cuối cùng Lão Cửu cúi đầu chán nản nói: "Tôi đi vào để lấy đồ vật kia. . . . . ."
Lão Cửu dừng lại một chút, tiếp theo hắn mới chậm rãi nói: "Lúc ấy tôi đã lấy được tài liệu lịch sử liên quan đến cố hồn phách, phát hiện đầu mối ông nội để lại cho tôi chính là chỉ đồ vật này, mà đồ vật này trong tài liệu lịch sử vẫn như ẩn như hiện, cuối cùng tôi trong tài liệu cơ mật của phòng hồ sơ phát hiện một phần về Thanh mạt thời kỳ vận động Nghĩa Hòa Đoàn (tổ chức tự phát do nhân dân miền Bắc lập ra để phản đối chủ nghĩa đế quốc xâm lược), tấu chương Hình Bộ thượng tấu triều đình, nói cách khác, Cố Hồn Phách vào thời mạt Thanh từng xuất hiện một lần, hơn nữa gây nên phong ba rất lớn, kinh động đến Từ Hi thái hậu lúc đương thời.
Lúc này biến cố Canh Tỵ bộc phát, thời gian đó một trong các thủ lĩnh Nghĩa Hòa Đoàn do Lâm Hắc Nhi, là tên thuyền nữ tự xưng Hoàng Đăng Thánh Mẫu tuyên bố đã tìm được thần dược có thể đề kháng đại bác súng ống của người nước ngoài, kẻ khác đao thương bất nhập, chủ sự hình bộ vốn cương quyết muốn khuyên can Nghĩa Hòa Đoàn tập hợp dân binh, nhìn thấy thật có người trong Quyền đoàn dị sĩ trúng súng phương tây vẫn như cũ bất tử, cho nên liền cho rằng 'Sức mạnh lời nói Quyền Dân có thể dựa vào'.
(Bánh Tiêu: Bởi vì cường quốc ức hiếp quá đáng, kích thích bách tính Trung Quốc khắp nơi phẫn hận, tạo thành sự nổi dậy của Nghĩa Hòa Đoàn, lấy khẩu hiệu "phù Thanh diệt Dương", nhổ cột điện, hủy đường sắt, đốt giáo đường, giết người nước ngoài và giáo dân. Chính phủ Thanh tin Nghĩa Hòa Đoàn có thể đao thương bất nhập, giết sạch người nước ngoài, tiện bề ngày tháng năm (Quang Tự năm thứ ) tuyên chiến với tám nước. Để dập tắt đấu tranh phản đế của Nghĩa Hòa Đoàn, mở rộng xâm lược Trung Quốc, Anh Mỹ Pháp Nga Đức Nhật Ý Áo tám nước tạo thành liên quân xâm lược, vào tháng năm , hải quân Anh quốc do trung tướng Seymour suất lĩnh, từ tô giới Thiên Tân xuất phát, hướng Bắc Kinh xâm lược. Cuối cùng dẫn Trung Quốc lâm vào tai vạ chưa từng có, suýt nữa bị chia cắt. Năm , là năm canh tý Trung Quốc âm lịch, trận hỗn loạn bùng nổ hơn năm trước này cũng được người Trung Quốc gọi là "Canh tỵ quốc biến", "Canh tỵ quốc nạn". Quyền Dân hay Quyền đoàn là tên gọi khác của Nghĩa Hòa Đoàn)
Nhưng cuối cùng sau toàn bộ những phong ba này, lại bởi vì một người tên là Kiều Tam Thất chiếm được Cố Hồn Phách. Mà gã sau khi lấy được đồ vật này liền biến mất dạng, một lần cuối cùng xuất hiện là ở núi Kê Lung, núi Kê Lung chính là cảnh nội thành Nam Kinh ngày nay, cho nên tôi phỏng đoán quái thi Lâm Húc bọn họ gặp phải chính là Kiều Tam Thất."
Khỉ Còi hỏi: "Kiều Tam Thất là ai? Thần thông quảng đại như vậy?"
Trần Hạo nói: "Kiều Tam Thất mặc dù chưa từng có tên trong sách vở, nhưng sư phụ của gã chính là tổ sư nam phái trộm mộ đại danh đỉnh đỉnh Tiêu Tư. Năng lực của bọn họ thật sự không thể khinh thường."
Lão Cửu tiếp tục nói: "Việc này tôi không biết, tôi chỉ cho rằng tài liệu lịch sử này có đề cập tới đầu mối khiến cho người chết sống lại, tôi liên hệ với tình huống của mình, nghĩ Cố Hồn Phách có lẽ là vật cuối cùng ông nội tôi lưu lại, cũng là hy vọng duy nhất. Tôi nhất định phải lấy được nó, vì thế tôi dựa theo đầu mối ông nội lưu lại tìm được phần mộ kia, kỳ thật phần mộ kia phi thường kín đáo, lại không hề xây bia. Nhìn qua bên ngoài chỉ là một gò đất bình thường, bốn phía lại vô cùng hoang vu cho nên chưa bị trộm khai quật. Tôi cũng không có kinh nghiệm khảo cổ đào bới gì, lúc tới đó cực kỳ mờ mịt. Tôi chỉ có thể dựa theo ấn tượng của ông nội mấy mươi năm trước lục lọi, nhưng cổ quái là tôi cư nhiên vừa đào liền đào được cửa mộ, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy thật trùng hợp. . . . . ."
Lúc này con hắc miêu trong ngực Diệp Vỹ phát ra một tiếng kêu chói tai. Thanh âm này quả thực giống như mài kim loại vậy, làm cho răng người nghe ê ẩm. Lão Cửu híp mắt nhìn chằm chằm con mèo nọ, con mèo như có linh tính mà dõi theo hắn, Chu Quyết phá tan loại giằng co này, cậu hỏi: "Vậy. . . . . .Cậu đã tiến vào đến cùng? Kiểu dáng bên trong thế nào? Cậu làm sao lấy được Cố Hồn Phách?"
Lão Cửu đảo mắt về, hắn tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy hết thảy đều đơn giản đến ngoài ý muốn của tôi, tôi rất thuận lợi tìm tới huyệt do bọn trộm mộ đào, dọc theo huyệt động tôi bò suốt tới một gian mộ thất, mặc dù tôi không phải sinh viên khoa khảo cổ, nhưng bên trong mộ thất này không hề có quan tài. Cho nên tôi kết luận chỉ là một nhĩ phòng. Tôi mở đèn pin lên, phát hiện đồ vật bên trong nhĩ phòng này vô cùng đơn giản, chỉ có một số ít dụng cụ chôn cùng, không vật phẩm đáng giá gì chôn theo. Nhưng bích họa lại vô cùng tinh mỹ, hơn nữa trong bích họa xuất hiện rất nhiều đồ án phượng hoàng. Cùng với rất nhiều văn tự đồ án cổ quái, qua giải thích của giáo sư Mã, tôi phát hiện văn tự này chính là bùa Tương tộc phương sĩ sử dụng."
Trần Hạo gật đầu nói: "Chỉ có nữ giới hoàng thất cổ đại mới có thể hưởng dụng vân sức đồ đằng hình phượng hoàng. Chủ nhân ngôi mộ này có lẽ là một vị công chúa hoặc hoàng hậu. Hơn nữa khẳng định có quan hệ với Tương tộc vô cùng mật thiết."
Lão Cửu nói: "Nhưng nếu như là công chúa, vật phẩm tùy táng của nàng có vẻ quá ít, việc này rất mâu thuẫn. Trong đường vào mộ vô cùng an tĩnh, tôi cơ hồ có thể nghe được tiếng tim mình đập. Đột nhiên tôi cảm giác không biết từ nơi nào có gió thổi vào mộ đạo, cửa vào mộ đạo phân biệt dựa theo bắc đẩu thất tinh xây thành bảy chân trụ đồng, cột này cực kỳ vững chắc, phía trên không có vân sức nào, nhưng từng trụ đồng đều có một rãnh lõm cỡ bàn tay. . . . . ."
Động tác hút thuốc của Trần Hạo ngừng lại, ngay cả Diệp Vỹ một mực vuốt ve con mèo cũng nheo mắt lại, mọi người phảng phất như nghĩ tới thứ đồ gì đó, chính là bản dập thần bí trong sách nọ. Chẳng lẽ bản dập này vốn chính là nằm bên trong bảy trụ đồng? Cầm đi bản dập bọn họ đã mở ra lời nguyền rủa của ngôi cổ mộ thần bí này?
Lão Cửu hiểu được suy nghĩ của bọn họ, hắn tiếp tục nói: "Lúc này đèn pin trong tay tôi lóe lên vài cái rồi tối sầm. Tôi mặc dù biết mình đã không thể xem như một người bình thường nữa, nhưng dù sao vẫn còn ôm loại cảm giác sợ hãi của nhân loại. Gió này quá kỳ quặc, tôi chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập và tiếng của luồng gió quái dị này, tiếp đó cảm giác bên trong gió ngửi được mùi máu, mặc dù rất nhạt, nhưng cỗ mùi nọ tôi rất quen thuộc. . . . . ." Nói xong hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Quyết, Chu Quyết hiểu được hắn muốn ám chỉ bộ dáng quái dị mà cậu nhìn thấy trong phòng hắn.
Chu Quyết chỉ hướng hắn gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói, cậu tin tưởng lời hắn.
Lão Cửu nói: "Đôi mắt của tôi đã hoàn toàn mất đi tác dụng, khi đó tôi ngửi được cỗ mùi này, chỉ có hai loại cảm giác, một là sự sợ hãi bản năng, mà một loại khác là cảm giác không có lời nào nói nổi, tôi chỉ có thể nói tôi muốn dung nhập vào trong loại mùi này. . . . . .Tôi hướng cỗ mùi vị kỳ quái nọ mà đi, đi trong hành lang không một tia sáng, mà cỗ mùi đó lại trở thành sự níu kéo duy nhất của tôi. Tôi không biết tại sao tôi lại cảm thấy cực kỳ kiên định. Trong trí nhớ tôi vẫn đi về phía trước, không hề có lối rẽ. Mặc dù tôi không hiểu khảo cổ, nhưng đi lâu như vậy vẫn chưa đi đến cùng, thật sự có chút quái, từ cấu trúc ngôi mộ trên mà nói hẳn không quá lớn, nhưng tôi cơ hồ cảm giác tôi đi thẳng tắp thật lâu. Tôi bắt đầu chậm rãi kéo ý thức trở về, tôi đưa tay vuốt vách tường, vách tường hành lang càng ngày càng bóng loáng, phảng phất như sờ trên mặt đá cẩm thạch. Giữa thạch bích và thạch bích không hề có lồi lõm, thực giống như một khối thạch bích hoàn chỉnh. Không biết qua bao lâu thình lình tôi mò được một chỗ lồi, đó là một thứ gì đó tương tự tay nắm cửa, cùng loại với một cái khuyên, nhưng phía trên có rất nhiều bánh răng gồ ghề. Tôi không dùng nhiều khí lực, phảng phất như sau khi tăng thêm lực đạo trên nắm cửa, lập tức đem tay tôi liền bắn ra ngoài, quả thực giống như tự động vậy. Cánh tay tôi vào lúc đó bị cửa đá khua bị thương như vậy, khi đó nửa cánh tay tôi thoáng cái đã không còn tri giác. Sau đó tôi chỉ cảm giác bên tai xẹt qua một trận gió, cánh cửa trong nháy mắt đã khép lại. Phải nói tôi may mắn, bởi vì tôi khi đó chỉ sờ bàn tay qua, nếu cả người tôi dán trước cửa đá, có lẽ trong nháy mắt đó tôi cũng đã bị lực trùng kích ngược cửa đá dày nặng đâm chết rồi. Tôi chịu đựng đau đớn tiếp tục thử, nguyên tưởng rằng đây là cùng một cửa ngầm. Nhưng tôi phát hiện thiết kế cửa đá cực kỳ xảo diệu, chỉ cần lực đạo trên cơ quan của khuyên cửa vừa biến mất, cửa đá này liền tự động 'bắn' trở về. Quả thực giống như nguyên lý dây thun vậy. Vì thế tôi lần thứ hai cực kỳ cẩn thận kéo khuyên đá ra, trong nháy mắt theo cửa đá cùng nhau lui về sau, nhưng đồng thời tôi cũng không buông tay, tay kia dò xét vào cửa đá, lúc này mới thành công. Sau đó kỳ quái chính là nơi này không gian cực kỳ nhỏ hẹp, người căn bản không cách nào tiến vào, chỉ cho phép tôi vói vào một tay. Vì vậy tôi chỉ có thể đưa tay vào sờ tìm, đột ngột cảm giác mò tới một thứ gì đó như lục lạc. Tôi nghe được có tiếng vang của lục lạc."
Trần Hạo hít ngược một hơi, anh nói: "Cậu mò được chính là quan tài!"
Lão Cửu nói: "Làm sao anh biết?"
Trần Hạo nói: "Còn nhớ trong nhật ký Như Lan đã viết ở bên trong huyệt kia nghe được thanh âm của lục lạc không, tôi vẫn kỳ quái tại sao là lục lạc, sau đó tôi mới ý thức được, đó là một cái quan tài! Trong phần mộ quý tộc cổ đại, các góc quan tài phân biệt treo lục lạc, nghe nói có thể triệu hồi linh hồn của chủ mộ, lục lạc có tác dụng chiêu hồn. Mà mỗi khi lục lạc vang lên chứng tỏ linh hồn đã tách khỏi thi thể. Cho nên lục lạc mới có thể vang, để triệu hồi hồn phách đã tán đi. Do đó chung quanh quan tài đặt chuông đồng có tác dụng trấn hồn."
Chu Quyết nói: "Nếu như vậy, thì chứng tỏ một màn Trần Như Lan chứng kiến kia. . . . . .Linh hồn của chủ mộ đã. . . . . ."
Lão Cửu không để cho Chu Quyết nói hết lời, hắn nói: "Không đơn giản như vậy, tôi phát hiện hóa ra căn bản không có mộ thất chính, quan tài đặt bên trong một thông đạo cực kỳ sâu. Tay căn bản không cách nào duỗi vào trong, chỉ có thể mò mặt ngoài cùng của quan tài. Không có mộ thất chính, quan tài bị khảm nạm bên trong mộ đạo. Tảng đá bên ngoài chắc chắn như sắt vậy, còn có cửa đá văng ra trong nháy mắt như vậy nữa."
Khỉ Còi hỏi: "Ông nội mày không phải đã từng đi vào một lần sao? Chẳng lẽ không có nhắc tới tình hình cụ thể quan tài chủ mộ trong thư sao?"
Lão Cửu nói: "Không, không hề nói gì. . . . . .Cho nên khi tôi mò tới quan tài cũng rất hoảng sợ, vì vậy tôi chỉ có thể xuôi theo nơi tôi có thể mò tới, tìm kiếm cố hồn phách ông nội lưu lại."
Trần Hạo nói: "Thiết kế như vậy quả thật quá lợi hại, phương thức phòng trộm của nó rất xảo diệu, đầu tiên là cửa đá cơ hồ có thể văng ra thậm chí đâm chết bọn trộm mộ, tiếp theo chính là cho dù phá giải sự huyền bí của cửa đá, bạn cũng chỉ có thể mò tới bên ngoài quan tài, căn bản không cách nào tiếp xúc được quan tài. Kỹ xảo như vậy thật giống sau thời hậu Đông Tấn, phương pháp phòng trộm mộ của thời Nam Bắc triều. Mà phòng tối bên trong thông đạo trên thực tế là từng chỉnh cả huyệt mộ đặt đúng ngay long huyệt. Mà tại cái gọi là mộ thất chính trái lại bên trong chỉ táng y quan mà thôi, rất nhiều người sẽ nhầm tưởng cho rằng loại mộ này chỉ là một chôn quần áo di vật, nhưng trên thực tế mộ chính cùng hậu nhân chúng ta chơi một trò bịp chuyển hóa ý thức.
Chu Quyết cảm thán nói: "Chẳng những dùng hết những xảo thuật quá đặc sắc, trong lòng còn cùng hậu nhân chơi cờ, kiểu cách của phần mộ này có thể thấy được là không đụng hàng."
Lão Cửu vuốt cánh tay nói: "Vốn tưởng rằng không còn hy vọng, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, từ sâu bên trong ám đạo nọ truyền đến thanh âm đá tảng đổ nhào, thanh âm vô cùng thanh thúy, ngay khi tôi không mục tiêu sờ loạn khắp nơi một trận, tôi cư nhiên mò tới được Cố Hồn Phách, Cố Hồn Phách là từ sâu bên trong ám đạo của quan tài lăn ra. Nhưng không gian nhỏ hẹp vậy chỉ cho phép tôi duỗi một tay vào, bên trong thông đạo sao lại sâu như vậy, quan tài rốt cuộc là cái dạng gì, tôi đều không thể biết."
Tam Béo nghe được không kiềm nổi trán toát mồ hôi lạnh, trên mặt của mọi người đều là hoảng sợ và khó bề tưởng nổi, mặt Lão Cửu cực độ vặn vẹo tự thuật tiếp: "Tôi khi ấy bị dọa đến thiếu chút nữa buông cơ quan cửa đá kia ra, nhưng tôi vẫn phải đem Cố Hồn Phách ra, mà tôi trăm triệu lần cũng không ngờ, lúc tôi cầm lấy vật kia, có một cánh tay phủ trên tay của tôi! Đó là một bàn tay của nữ nhân!"
Trần Hạo nói: "Làm sao cậu biết là tay nữ nhân?"
Trên mặt Lão Cửu xuất hiện biểu tình xấu hổ, hắn khó xử nói: "Bởi vì cái tay kia cực kỳ trơn mềm, mặc dù lạnh như băng, nhưng tôi nghĩ hẳn là tay của nữ nhân."
Tam Béo à ha một tiếng, Lão Cửu giả vờ ho khan tiếp tục nói: "Tôi lúc ấy cũng không có tà niệm gì, chỉ sợ hãi nhanh chóng rút tay về, cánh cửa bắn kia trong nháy mắt khép lại, tôi ngồi xổm trong hành lang nắm Cố Hồn Phách trong tay sợ đến cất bước không nổi nữa. Nhưng mà. . . . . ."
Sắc mặt Trần Hạo và Lão Cửu trắng bệch như nhau, anh nói: "Không phải cậu cảm giác được nữ nhân kia đang bên trong hành lang đó chứ?"
Lão Cửu gật đầu nói: "Đúng vậy. . . . . .Hướng tay giống nha. Giống như đồng dạng có một người cùng ngồi xổm với tôi trong hành lang, nàng cũng lấy tay sờ quan tài bên trong, vì vậy tay của tôi đụng phải tay nàng vậy. Nhưng tôi không cảm thấy có người thứ hai ở trong hành lang, tôi thoáng cái cảm thấy ngôi mộ này khắp nơi đều thấm đầy quỷ khí, chủ ngôi mộ này phảng phất như bản thân chính là một u linh, mà cái gọi là lăng tẩm này chỉ là để trấn thủ nàng mà thôi, tôi không biết tại sao lại có cảm giác này. Nhưng một khắc kia tôi nghĩ chủ nhân của bàn tay này cực kỳ khủng bố.
Tôi nghĩ đồ vật đã tới tay, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng trên tay tôi không còn dụng cụ chiếu sáng, tôi chỉ có thể bước từng bước lui về sau, không ngờ tôi thoáng cái đã bị trượt, trên mặt đất chẳng biết từ lúc nào chảy ra rất nhiều dầu, căn bản không có biện pháp để đi. Tôi cố gắng kìm giữ để tránh trượt chân. Tôi cảm giác vách tường bên trong thông đạo đều là dầu, cả hành lang tràn ngập một cỗ mùi dầu cực kỳ buồn nôn. Tôi không biết là mình đã chạm phải cơ quan gì hay bởi do cái tay kia. . . . . .Tóm lại tôi không có cách nào đi lại nữa, chỉ có thể giãy giụa bên trong đống dầu kia. Lúc này trong hành lang vang lên tiếng lục lạc, rất nhiều lục lạc cùng nhau vang động, gió cũng càng lúc càng lớn, tôi lại không có cách nào đi được, ngay cả bò cũng không được. Vì vậy tôi chợt nghe được một tiếng ầm ầm, sau đó từ sâu trong hành lang mãnh liệt phun ra ngọn lửa, cả hành lang bị cuộn đốt.
Tam Béo nhịn không được nói xen vào: "Vậy mày làm sao ra được?"
Lão Cửu thở dài nói: "Tôi. . . . . .Tôi làm sao ra được. . . . . ."
Lão Cửu giựt phần cổ áo của mình ra nói: "Tôi lúc ấy trực tiếp hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại bản thân đã cửa vào đạo động, trên người của tôi đều là vết thương, chật vật cực kỳ, nhưng vẫn còn chưa chết. Bất quá hoặc với tôi mà nói chết và không chết không có gì khác nhau. Tôi phát hiện Cố Hồn Phách đang vững vàng nằm trong tay tôi, lúc này tôi quay đầu lại lần nữa. . . . . . . Nơi đó đã bốc cháy, dầu đã được châm. Nhiệt độ cả mộ thất cực kỳ cao. Hơn nữa sâu bên trong mộ đạo tôi mơ hồ nghe được thanh âm của lục lạc, nhưng lại tựa như là tiếng thét chói tai của nữ nhân."
Khỉ Còi nói: "Vậy quan tài nọ thì thế nào? Cũng bị đốt rồi?"
Trần Hạo nói: "Không có khả năng lắm, tôi nghĩ thạch bích trong hành lang khẳng định sẽ có tác dụng phòng cháy, mà vật phẩm tùy táng khuyết thiếu rất khả năng chính là vì chạm phải cơ quan trong hành lang sẽ châm lửa nên đã bị đốt. Nhưng thạch bích bóng loáng lại có thể bảo vệ quan tài chân chính bên trong phòng tối miễn cho bị lửa thiêu đốt."
Chu Quyết nói: "Nói cách khác vốn có rất nhiều vật phẩm tùy táng, nhưng chỉ cần có người chạm đến khuyên bích, mộ đạo sẽ tự động chảy ra dầu hỏa, hợp với kẻ trộm mộ và vật phẩm tùy táng cùng bị thiêu cháy."
Tam Béo nhịn không được cảm thán nói: "Thật là lãng phí của trời nha. . . . . ."
Trần Hạo không cho là đúng nói: "Chưa chắc, rất nhiều thứ có giá trị chân chính đều đặt trong quan tài. Vật phẩm tùy táng bên trong mộ đạo chỉ là đồ vàng mã bình thường mà thôi."
Lão Cửu tiếp tục nói: "Nhưng Trần Như Lan hẳn là chưa tiến vào mật thất này, cũng giống như lời của tôi trước đó chỉ nhìn thấy những vật phẩm tùy táng bên trong mộ đạo, tiếp tục đi vào cũng không có phát hiện gì. Bên cạnh đó nếu năm năm trước Trần Như Lan tiến vào hành lang đồng thời dẫn đến đại hỏa, vậy chí ít phải có thi hài, nhưng tiến vào nhìn kỹ hành lang vô cùng nhỏ hẹp, tôi không hề phát hiện hài cốt cùng loại. Cho nên tôi nghĩ Trần Như Lan không vào hành lang."
Chu Quyết nghi vấn: "Vậy chị ấy nếu không tiến vào, làm sao lại chết chứ?"
Khỉ Còi lúc này nói: "Có chuyện chúng ta nên rõ ràng."
Mọi người đưa mắt tập trung trên người Khỉ Còi, Khỉ Còi nói: "Thân phận của chủ nhân phần mộ này rốt cuộc là ai?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trần Hạo ý vị thâm trường ồ một tiếng, ngay cả Chu Quyết cũng nghĩ lời này của Lão Cửu nói có chút không đáng tin. Năm đó dùng làm hầm tránh nạn, sao có thể nói hủy là hủy ngay được? Cũng không phải công trình bã đậu.
Lão Cửu chỉ vào vết thương của mình nói: "Bên trong hiện tại đầy dầu, đi vào nữa chỉ cần một ánh lửa mỏng manh cũng có thể gây nổ mạnh, đến lúc đó người bên trong không một ai trốn thoát được. Hơn nữa đường vào mộ đều là dầu, các cậu ngay cả vào còn không thể vào được. Không tin thì cứ tha hồ."
Lúc này Khỉ Còi đột nhiên vỗ vai Lão Cửu, sau đó chỉ vào phía sau, nguyên lai Quách Mai đã thanh toán tiền xong vẫn chưa rời đi, mà vẫn đi theo phía sau bọn họ, cũng không biết đã nghe được nhiều ít, Lão Cửu lập tức không nói tiếp nữa.
Trần Hạo cau mày nhìn Quách Mai, Quách Mai thấy ánh mắt mọi người đều tràn ngập ghét bỏ và cảnh giác, cũng thật sự không nán lại nữa, hừ một tiếng vượt qua bên cạnh Trần Hạo rồi đi ra ngoài.
Trần Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, Chu Quyết nhìn điện thoại di động nói: "Quay về khách sạn rồi hãy nói, ở đây đông người lắm chuyện."
Vì vậy Trần Hạo dẫn đầu một đám người trở về khách sạn, mà Diệp Vỹ trong lúc đó không nói lời nào. Phảng phất như gã đã mất đi hứng thú với sự tình này, gã chỉ hữu ý vô ý quay đầu lại nhìn, như sau người có thứ gì đó đang nhìn chòng chọc vào bọn họ.
Trở lại khách sạn, Chu Quyết cắm thẻ mở cửa vào, Tam Béo lầm lũi đi pha một ấm trà lọc cho cả bọn giải rượu, một đám nam nhân cứ như tụ tập làm chuyện gì phi pháp mà vây quanh giường, chính giữa giường bày ra tất cả những thứ có liên quan đến vòng bảy người, có vài thứ được bọc rất chặt chẽ kín đáo, có thứ chỉ là một ít giấy A4. Mà sự tồn tại quyển sách cũ bìa màu vàng kia lại gai mắt nhất, hết thảy đều là do quyển sách này mà ra.
Lão Cửu ngồi trong góc, hắn không đặt cố hồn phách bên trong mấy thứ này, từ điểm đó đã nói lên rằng hắn dứt khoát lựa chọn bảo lưu nó với Trần Hạo.
Trần Hạo châm một điếu thuốc, anh nói: "Hiện tại có rất nhiều đồ vật tất cả mọi người đã biết, nhưng đó cũng chưa phải là đáp án. Mà những đồ vật trong tay chúng ta đây đã có thể tương đối phác họa ra một thứ đại khái, chờ đợi chúng ta chỉ là lựa chọn. Con đường cuối cùng phía sau đi như thế nào, có hai phần mộ cho chúng ta chọn, một chính là mộ phần ban đầu lánh nạn, hai là huyệt mộ thần bí cuối cùng Thúy Nương dẫn bọn họ tiến vào. Hai mộ phần này đều hung hiểm vạn phần, nói không chừng sau khi đi vào một lần sẽ không còn cơ hội trở ra."
Anh nói dứt lời, nhưng không ai đáp trả, ngay cả Chu Quyết cũng chỉ trầm mặc cúi đầu, trên mặt của mỗi người đều ẩn hiện sự suy nghĩ và cẩn thận. Dù sao thứ mạng này không phải hễ đầu nóng lên thì có thể bất chấp, bọn họ còn trẻ, đều sợ chết.
Ngoại trừ một người, Lão Cửu nhìn mọi người nói: "Tại sao các người không tiếp tục đọc sách? Nhìn xem tình hình của Lâm Húc bọn họ lúc đó, có lẽ sẽ có chi tiết về cổ mộ kia."
Mọi người dừng một chút, Trần Hạo nói: "Hiện tại câu chuyện đã đọc được xấp xỉ rồi, hơn nữa hiện tại gợi ý và trợ giúp của Như Lan cung cấp đã kết thúc. Nếu muốn đọc sách, tôi muốn nghe một chút ý kiến của mọi người."
Tam Béo hiểu được ý tứ của Trần Hạo, hắn không được tự nhiên nói: "Điều này cũng đúng, đọc sách chẳng khác nào cùng quỷ giao lưu, hiện tại BUG của chúng ta đã mất, chỉ với những trang bị hiện giờ có phải sẽ mất hết tác dụng hay không hả."
(Tiêu: "BUG" là 1 từ chỉ lỗi hệ thống, theo ta biết nó thường thấy chỉ lỗi của game, chẳng hạn như quái xuất hiện đó, khi nhân vật chơi đánh quái thì quái đó mặc định phải đánh bao nhiêu lần mới chết, hoặc theo hướng dẫn thì phải diệt quái bằng phương pháp nào đó, nhưng cuối cùng lại không phải làm vậy, quái xuất hiện có thể quá yếu hoặc quá mạnh, khác với hướng dẫn.... nói đơn giản thì BUG là từ chỉ lỗi trên 1 hệ thống nào đó, thường cũng không phải là lỗi lớn. Bọn Chu Quyết gọi những manh mối mà Như Lan để lại là BUG vì nó làm xáo trộn và gián đoạn con đường họ bị dẫn dắt đi qua, qua đó tạo cơ hội cho họ sống sót ---- "Theo Shi")
Lão Cửu hừ mũi một tiếng nói: "Hiện tại lo lắng những việc này còn nghĩa lý gì? Bị liên lụy đến sẽ không có đường lui. Xảy đến cũng đừng nghĩ thoát thân."
Chu Quyết nhìn tình huống lại sắp bế tắc, cậu vội nói: "Đích xác, không có đường lui nữa. Cứ tiếp tục đọc đi, nhưng trước khi đọc tôi muốn biết vài điểm mấu chốt, chí ít tôi không thể hồ đồ đi đọc theo. Đừng quên chúng ta ngay từ đầu đã cố gắng thay đổi kết cục trong sách dẫn dắt."
Tam Béo và Khỉ Còi đi theo gật đầu, Trần Hạo liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Vỹ vẫn đang vuốt ve con mèo, anh nói: "Cậu muốn biết gì?"
Chu Quyết nắm đấm tay nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ đem khái niệm của tôi đối với chuyện này nói với mọi người một chút, mọi người đừng chịu ảnh hưởng của tôi, bởi vì đây chỉ là vài cái nhìn của cá nhân tôi, phỏng đoán dễ sai hơn là suy luận.
Tam Béo cắt ngang lời cậu: "Lão Nhị, đừng dài dòng như bà thím nữa, mày cứ nói, bạn hiền đều ở đây mày sợ cái gì chứ."
Khỉ Còi cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, cho dù chết bạn bè cùng nhau lên đường, sợ cái mô a."
Tam Béo nghe được chữ chết bật người nói: "Mẹ nó, không chết! Chúng ta đều đại cát đại lợi sẽ không chết đâu!"
Chu Quyết thấy tất cả mọi người nói như vậy, vẻ mặt cũng thả lỏng, cậu phát hiện ngay cả Trần Hạo cũng cười cười với cậu, cậu nói: "Đầu tiên là về quyển sách này, quyển sách này là tìm được trong thư viện. Nhưng dựa theo tin tức Trần Như Lan cung cấp, sách này vốn là từ một nhóm quái nhân cầm đến, hơn nữa cùng giáo viên thần bí của Trần Như Lan có liên can, vì vậy tôi suy đoán bọn họ có thể nằm trong nhóm bảy người trước Trần Như Lan, thế thì đầu dây phỏng chừng có thể nối liền lại, nếu chúng ta đặt một vài số liệu, Lâm Húc giả thiết là 1, mà giáo sư thần bí là 2, Trần Như Lan là 3, còn chúng ta là 4. Các cậu nhìn xem, số liệu có thể nối liền lại, từ đó chưa từng gián đoạn, mà trên sự thật trước Lâm Húc cũng có vòng bảy người tương tự xuất hiện."
Chu Quyết nói: "Đúng vậy, vì thế trước chúng ta vẫn chưa từng gián đoạn, đây không phải là một tin tức tốt, vậy có nghĩa rằng chưa ai từng phá giải vòng bảy người. Ít nhất tất cả mọi người trước chúng ta đều đã thất bại. Đây là kết luận thứ nhất được rút ra."
Chu Quyết vừa nói xong, chính mình cũng nhịn không được mà run rẩy, bởi vì y theo suy tính của chính mình, một vòng cố định bảy người này là cái mà cổ nhân hay gọi là người trước ngã xuống người sau kế tục, mà cuối cùng cư nhiên cũng chưa thể phá tan cục diện này, đến cuối cùng vô luận là sống, hay chết, thậm chí ngay cả sống chết cũng không thể xác định, nhưng vẫn không có cách nào chạy thoát được hết thảy những thứ này.
Tam Béo run run nói: "Bạn hiền lời dạo đầu này của mày thật kinh khủng, bước tiếp theo không phải là kết luận tốt thì xin mày đừng nói nữa. . . . . . .Bằng không trong đầu ý niệm muốn tự tử cũng có luôn rồi đấy."
Chu Quyết nói: "Đương nhiên, chúng ta còn chưa đến lúc tuyệt vọng, đầu tiên Trần Như Lan cho chúng ta rất nhiều gợi ý, phân đoạn đem tất cả tin tức góp nhặt cho chúng ta, hơn nữa trong đó chị ấy cơ hồ đã nhiều lần thành công vượt mức hoặc đã phá tan quy luật của vòng bảy người rồi. Bất luận nói thế nào chúng ta trước hết phải kể một chút về các gợi ý chứ. Trần Như Lan tựa hồ đem tất cả đầu mối lưu lại trên người Thúy Nương. Hơn nữa trong sách Thúy Nương hai lần biến sắc mặt làm cho người ta cũng hiểu được là rất kỳ quặc. Bên cạnh đó chính là chị ấy đã gợi ý tín hiệu sợ hãi tử vong, việc này đại biểu cho cái gì? Ông cụ Mã giải thích về Tương tộc, khiến tôi cảm thấy bọn họ chính là một đám quái nhân nghiên cứu tử thi. Việc này cùng bọn họ có quan hệ gì, chẳng lẽ năm đó Thúy Nương bọn họ tiến vào phần mộ đã khởi động bí mật của Tương tộc, hết thảy những thứ hiện tại đây kể cả quyển sách Vòng Bảy Người này, đều là hậu di chứng của Tương tộc? Hết thảy đều phải bắt đầu từ lúc Hổ Tử cùng Thúy Nương tiến vào chỗ trú ẩn, nhưng đây không phải khởi đầu của vòng bảy người, hoàn toàn trái ngược, từ tin tức Lâm Húc, Phùng Lộc Hỷ và Khất Nhi lưu lại đến xem, bọn họ vào huyệt mộ thần bí sau cùng phảng phất như càng khiến người ta đáng dò sét sâu xa, tới cùng cái nào mới là đáp án của chúng ta? Hay ngay cả một cái hay hai cái đều không phải? (Tiêu: Mọi người bít vì sao nói Phùng Lộc Hỷ lưu lại đầu mối ko? Vì Phùng Lộc Hỷ chính là ông nội của Phùng Lão Cửu đó :D)
Mà về bảy người trong câu chuyện, tôi chung quy cảm thấy tự thân bọn họ đều cực kỳ quái dị, bọn họ ngay từ đầu luôn giấu giếm Lâm Húc là vì cái gì, mà chúng ta trước đó nhìn thấy mộ phần của Thúy Nương rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mấy vấn đề này tôi nghĩ chúng ta đều phải làm cho rõ ràng."
Lão Cửu gật đầu nói: "Đúng vậy, ông nội của tôi lúc đầu cũng nói trong bảy người đã có người không phải là người nữa."
Trần Hạo vẫn không tỏ thái độ gì, anh chỉ nhìn chằm chằm quyển sách kia cắm đầu hút thuốc.
Chu Quyết tiếp tục nói: "Nếu nói như vậy Thúy Nương chính là chỗ vấn đề lớn nhất, nhưng Thúy Nương tới cùng đã ra sao? Sống hay chết? Phần mộ vốn là của Thúy Nương cuối cùng thành nơi chôn cốt Trần Như Lan, là ai xây dựng cho Thúy Nương phần mộ cổ quái này chứ?"
Mọi người không tiếp lời, trên thực tế tất cả mọi người đều chờ Trần Hạo có thể giải thích việc này, Trần Hạo dụi tắt đầu lọc thuốc, anh nhìn Chu Quyết nói "Thúy Nương cuối cùng nhất định là đã chết, bởi vì người ra chỉ có Lâm Húc, Khất Nhi và Phùng Lộc Hỷ, nếu Thúy Nương còn đó cô ta sẽ không thể nào một chút tin tức cũng không có. Nhưng cuối cùng Thúy Nương chết ở đâu tôi không biết, là ra ngoài rồi mới chết, hay chết ở mật thất sau cùng này thật sự rất khó nói. Còn Như Lan vì cái gì cuối cùng lại chết trong thôn Âm Binh, tôi mặc dù không biết chi tiết, nhưng tôi có thể đoán ra Như Lan kỳ thật cuối cùng khả năng chưa tiến vào mộ thất kia. Bằng không theo cá tính của chị, chỉ cần có một tia hy vọng chị đều sẽ nỗ lực không bỏ cuộc. Có chuyện gì khiến cho chị hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng là. . . . . .Là cái gì đây? Cuối cùng tại sao lại thất bại?"
Chu Quyết đột nhiên hiểu được hàm nghĩa mịt mờ trong lời nói của Trần Hạo, cậu nói: "Chị ấy đã chọn sai? Cho nên cách thành công chỉ kém một bước, giữa A và B chị ấy đã chọn sai cái kia."
Lão Cửu đột nhiên đứng lên nói: "Tôi biết, Trần Như Lan vào mộ phần kia! Chị ta vào cái mà tôi vào! Cho nên đã thất bại."
Trần Hạo trái lại không giật mình như Lão Cửu, anh sờ sờ trong túi áo móc ra điếu thuốc châm hút rồi nói: "Tôi biết, thông tin mộ phần kia chúng ta cũng đã nhận được. Nhưng tại sao tiến vào phần mộ kia sẽ thất bại?" Trần Hạo ngẩng đầu nhìn Chu Quyết nói: "Cậu còn nhớ rõ trong nhật ký Như Lan viết đến huyệt mộ cổ quái kia không? Chị lúc ấy nhìn thấy chính là tình cảnh Hổ Tử và Thúy Nương vừa mới trốn ra được."
Chu Quyết gật đầu, Trần Hạo tiếp tục nói: "Chị ấy đến phần mộ kia. . . . . .Rốt cuộc chưa từng trở về. . . . . ."
Trong mắt Lão Cửu lóe ra cái gì đó, hắn nói: "Đích xác, phần mộ kia có dấu vết người đi vào, nhưng rất kỳ quái là bọn họ không hề đi đến cùng. . . . . .Đã lộn ngược trở về. . . . . ."
Trần Hạo thoáng sửng sốt, anh dừng lại nhìn Lão Cửu hỏi: "Có ý tứ gì?"
Lão Cửu nói: "Trước tôi có một nhóm người đi vào, bởi vì bên trong đường vào mộ từng có người sử dụng thiết bị, hơn nữa niên đại hẳn là chưa lâu. . . . . .Nhưng bọn họ không vào đến cuối cùng của mộ thất. Dám chắc rằng bọn họ chưa đi vào đến cùng."
Trần Hạo ấn trán nói: "Không đúng, thế này không phù hợp với cá tính của Như Lan, nếu chị đã tiếp cận rất gần chân tướng, tại sao lại lùi về? Chẳng lẽ chị biết bên trong có nguy hiểm."
Tam Béo chỉ vào Lão Cửu nói: "Hắn không phải đã tiến vào sao? Không có việc gì mà."
Lão Cửu thê lương hừ một tiếng, không trả lời. Tam Béo ý thức được mình đã nói bậy. Khỉ Còi âm thầm gõ Tam Béo. Trần Hạo nhìn Lão Cửu nói: "Cậu có thể nói tường tận về phần mộ kia một chút không?"
Lão Cửu nhìn chằm chằm Trần Hạo, hai người nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương, cuối cùng Lão Cửu cúi đầu chán nản nói: "Tôi đi vào để lấy đồ vật kia. . . . . ."
Lão Cửu dừng lại một chút, tiếp theo hắn mới chậm rãi nói: "Lúc ấy tôi đã lấy được tài liệu lịch sử liên quan đến cố hồn phách, phát hiện đầu mối ông nội để lại cho tôi chính là chỉ đồ vật này, mà đồ vật này trong tài liệu lịch sử vẫn như ẩn như hiện, cuối cùng tôi trong tài liệu cơ mật của phòng hồ sơ phát hiện một phần về Thanh mạt thời kỳ vận động Nghĩa Hòa Đoàn (tổ chức tự phát do nhân dân miền Bắc lập ra để phản đối chủ nghĩa đế quốc xâm lược), tấu chương Hình Bộ thượng tấu triều đình, nói cách khác, Cố Hồn Phách vào thời mạt Thanh từng xuất hiện một lần, hơn nữa gây nên phong ba rất lớn, kinh động đến Từ Hi thái hậu lúc đương thời.
Lúc này biến cố Canh Tỵ bộc phát, thời gian đó một trong các thủ lĩnh Nghĩa Hòa Đoàn do Lâm Hắc Nhi, là tên thuyền nữ tự xưng Hoàng Đăng Thánh Mẫu tuyên bố đã tìm được thần dược có thể đề kháng đại bác súng ống của người nước ngoài, kẻ khác đao thương bất nhập, chủ sự hình bộ vốn cương quyết muốn khuyên can Nghĩa Hòa Đoàn tập hợp dân binh, nhìn thấy thật có người trong Quyền đoàn dị sĩ trúng súng phương tây vẫn như cũ bất tử, cho nên liền cho rằng 'Sức mạnh lời nói Quyền Dân có thể dựa vào'.
(Bánh Tiêu: Bởi vì cường quốc ức hiếp quá đáng, kích thích bách tính Trung Quốc khắp nơi phẫn hận, tạo thành sự nổi dậy của Nghĩa Hòa Đoàn, lấy khẩu hiệu "phù Thanh diệt Dương", nhổ cột điện, hủy đường sắt, đốt giáo đường, giết người nước ngoài và giáo dân. Chính phủ Thanh tin Nghĩa Hòa Đoàn có thể đao thương bất nhập, giết sạch người nước ngoài, tiện bề ngày 25 tháng 5 năm 1900 (Quang Tự năm thứ 26) tuyên chiến với tám nước. Để dập tắt đấu tranh phản đế của Nghĩa Hòa Đoàn, mở rộng xâm lược Trung Quốc, Anh Mỹ Pháp Nga Đức Nhật Ý Áo tám nước tạo thành liên quân xâm lược, vào tháng 6 năm 1900, hải quân Anh quốc do trung tướng Seymour suất lĩnh, từ tô giới Thiên Tân xuất phát, hướng Bắc Kinh xâm lược. Cuối cùng dẫn Trung Quốc lâm vào tai vạ chưa từng có, suýt nữa bị chia cắt. Năm 1900, là năm canh tý Trung Quốc âm lịch, trận hỗn loạn bùng nổ hơn 100 năm trước này cũng được người Trung Quốc gọi là "Canh tỵ quốc biến", "Canh tỵ quốc nạn". Quyền Dân hay Quyền đoàn là tên gọi khác của Nghĩa Hòa Đoàn)
Nhưng cuối cùng sau toàn bộ những phong ba này, lại bởi vì một người tên là Kiều Tam Thất chiếm được Cố Hồn Phách. Mà gã sau khi lấy được đồ vật này liền biến mất dạng, một lần cuối cùng xuất hiện là ở núi Kê Lung, núi Kê Lung chính là cảnh nội thành Nam Kinh ngày nay, cho nên tôi phỏng đoán quái thi Lâm Húc bọn họ gặp phải chính là Kiều Tam Thất."
Khỉ Còi hỏi: "Kiều Tam Thất là ai? Thần thông quảng đại như vậy?"
Trần Hạo nói: "Kiều Tam Thất mặc dù chưa từng có tên trong sách vở, nhưng sư phụ của gã chính là tổ sư nam phái trộm mộ đại danh đỉnh đỉnh Tiêu Tư. Năng lực của bọn họ thật sự không thể khinh thường."
Lão Cửu tiếp tục nói: "Việc này tôi không biết, tôi chỉ cho rằng tài liệu lịch sử này có đề cập tới đầu mối khiến cho người chết sống lại, tôi liên hệ với tình huống của mình, nghĩ Cố Hồn Phách có lẽ là vật cuối cùng ông nội tôi lưu lại, cũng là hy vọng duy nhất. Tôi nhất định phải lấy được nó, vì thế tôi dựa theo đầu mối ông nội lưu lại tìm được phần mộ kia, kỳ thật phần mộ kia phi thường kín đáo, lại không hề xây bia. Nhìn qua bên ngoài chỉ là một gò đất bình thường, bốn phía lại vô cùng hoang vu cho nên chưa bị trộm khai quật. Tôi cũng không có kinh nghiệm khảo cổ đào bới gì, lúc tới đó cực kỳ mờ mịt. Tôi chỉ có thể dựa theo ấn tượng của ông nội mấy mươi năm trước lục lọi, nhưng cổ quái là tôi cư nhiên vừa đào liền đào được cửa mộ, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy thật trùng hợp. . . . . ."
Lúc này con hắc miêu trong ngực Diệp Vỹ phát ra một tiếng kêu chói tai. Thanh âm này quả thực giống như mài kim loại vậy, làm cho răng người nghe ê ẩm. Lão Cửu híp mắt nhìn chằm chằm con mèo nọ, con mèo như có linh tính mà dõi theo hắn, Chu Quyết phá tan loại giằng co này, cậu hỏi: "Vậy. . . . . .Cậu đã tiến vào đến cùng? Kiểu dáng bên trong thế nào? Cậu làm sao lấy được Cố Hồn Phách?"
Lão Cửu đảo mắt về, hắn tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy hết thảy đều đơn giản đến ngoài ý muốn của tôi, tôi rất thuận lợi tìm tới huyệt do bọn trộm mộ đào, dọc theo huyệt động tôi bò suốt tới một gian mộ thất, mặc dù tôi không phải sinh viên khoa khảo cổ, nhưng bên trong mộ thất này không hề có quan tài. Cho nên tôi kết luận chỉ là một nhĩ phòng. Tôi mở đèn pin lên, phát hiện đồ vật bên trong nhĩ phòng này vô cùng đơn giản, chỉ có một số ít dụng cụ chôn cùng, không vật phẩm đáng giá gì chôn theo. Nhưng bích họa lại vô cùng tinh mỹ, hơn nữa trong bích họa xuất hiện rất nhiều đồ án phượng hoàng. Cùng với rất nhiều văn tự đồ án cổ quái, qua giải thích của giáo sư Mã, tôi phát hiện văn tự này chính là bùa Tương tộc phương sĩ sử dụng."
Trần Hạo gật đầu nói: "Chỉ có nữ giới hoàng thất cổ đại mới có thể hưởng dụng vân sức đồ đằng hình phượng hoàng. Chủ nhân ngôi mộ này có lẽ là một vị công chúa hoặc hoàng hậu. Hơn nữa khẳng định có quan hệ với Tương tộc vô cùng mật thiết."
Lão Cửu nói: "Nhưng nếu như là công chúa, vật phẩm tùy táng của nàng có vẻ quá ít, việc này rất mâu thuẫn. Trong đường vào mộ vô cùng an tĩnh, tôi cơ hồ có thể nghe được tiếng tim mình đập. Đột nhiên tôi cảm giác không biết từ nơi nào có gió thổi vào mộ đạo, cửa vào mộ đạo phân biệt dựa theo bắc đẩu thất tinh xây thành bảy chân trụ đồng, cột này cực kỳ vững chắc, phía trên không có vân sức nào, nhưng từng trụ đồng đều có một rãnh lõm cỡ bàn tay. . . . . ."
Động tác hút thuốc của Trần Hạo ngừng lại, ngay cả Diệp Vỹ một mực vuốt ve con mèo cũng nheo mắt lại, mọi người phảng phất như nghĩ tới thứ đồ gì đó, chính là bản dập thần bí trong sách nọ. Chẳng lẽ bản dập này vốn chính là nằm bên trong bảy trụ đồng? Cầm đi bản dập bọn họ đã mở ra lời nguyền rủa của ngôi cổ mộ thần bí này?
Lão Cửu hiểu được suy nghĩ của bọn họ, hắn tiếp tục nói: "Lúc này đèn pin trong tay tôi lóe lên vài cái rồi tối sầm. Tôi mặc dù biết mình đã không thể xem như một người bình thường nữa, nhưng dù sao vẫn còn ôm loại cảm giác sợ hãi của nhân loại. Gió này quá kỳ quặc, tôi chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập và tiếng của luồng gió quái dị này, tiếp đó cảm giác bên trong gió ngửi được mùi máu, mặc dù rất nhạt, nhưng cỗ mùi nọ tôi rất quen thuộc. . . . . ." Nói xong hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Quyết, Chu Quyết hiểu được hắn muốn ám chỉ bộ dáng quái dị mà cậu nhìn thấy trong phòng hắn.
Chu Quyết chỉ hướng hắn gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói, cậu tin tưởng lời hắn.
Lão Cửu nói: "Đôi mắt của tôi đã hoàn toàn mất đi tác dụng, khi đó tôi ngửi được cỗ mùi này, chỉ có hai loại cảm giác, một là sự sợ hãi bản năng, mà một loại khác là cảm giác không có lời nào nói nổi, tôi chỉ có thể nói tôi muốn dung nhập vào trong loại mùi này. . . . . .Tôi hướng cỗ mùi vị kỳ quái nọ mà đi, đi trong hành lang không một tia sáng, mà cỗ mùi đó lại trở thành sự níu kéo duy nhất của tôi. Tôi không biết tại sao tôi lại cảm thấy cực kỳ kiên định. Trong trí nhớ tôi vẫn đi về phía trước, không hề có lối rẽ. Mặc dù tôi không hiểu khảo cổ, nhưng đi lâu như vậy vẫn chưa đi đến cùng, thật sự có chút quái, từ cấu trúc ngôi mộ trên mà nói hẳn không quá lớn, nhưng tôi cơ hồ cảm giác tôi đi thẳng tắp thật lâu. Tôi bắt đầu chậm rãi kéo ý thức trở về, tôi đưa tay vuốt vách tường, vách tường hành lang càng ngày càng bóng loáng, phảng phất như sờ trên mặt đá cẩm thạch. Giữa thạch bích và thạch bích không hề có lồi lõm, thực giống như một khối thạch bích hoàn chỉnh. Không biết qua bao lâu thình lình tôi mò được một chỗ lồi, đó là một thứ gì đó tương tự tay nắm cửa, cùng loại với một cái khuyên, nhưng phía trên có rất nhiều bánh răng gồ ghề. Tôi không dùng nhiều khí lực, phảng phất như sau khi tăng thêm lực đạo trên nắm cửa, lập tức đem tay tôi liền bắn ra ngoài, quả thực giống như tự động vậy. Cánh tay tôi vào lúc đó bị cửa đá khua bị thương như vậy, khi đó nửa cánh tay tôi thoáng cái đã không còn tri giác. Sau đó tôi chỉ cảm giác bên tai xẹt qua một trận gió, cánh cửa trong nháy mắt đã khép lại. Phải nói tôi may mắn, bởi vì tôi khi đó chỉ sờ bàn tay qua, nếu cả người tôi dán trước cửa đá, có lẽ trong nháy mắt đó tôi cũng đã bị lực trùng kích ngược cửa đá dày nặng đâm chết rồi. Tôi chịu đựng đau đớn tiếp tục thử, nguyên tưởng rằng đây là cùng một cửa ngầm. Nhưng tôi phát hiện thiết kế cửa đá cực kỳ xảo diệu, chỉ cần lực đạo trên cơ quan của khuyên cửa vừa biến mất, cửa đá này liền tự động 'bắn' trở về. Quả thực giống như nguyên lý dây thun vậy. Vì thế tôi lần thứ hai cực kỳ cẩn thận kéo khuyên đá ra, trong nháy mắt theo cửa đá cùng nhau lui về sau, nhưng đồng thời tôi cũng không buông tay, tay kia dò xét vào cửa đá, lúc này mới thành công. Sau đó kỳ quái chính là nơi này không gian cực kỳ nhỏ hẹp, người căn bản không cách nào tiến vào, chỉ cho phép tôi vói vào một tay. Vì vậy tôi chỉ có thể đưa tay vào sờ tìm, đột ngột cảm giác mò tới một thứ gì đó như lục lạc. Tôi nghe được có tiếng vang của lục lạc."
Trần Hạo hít ngược một hơi, anh nói: "Cậu mò được chính là quan tài!"
Lão Cửu nói: "Làm sao anh biết?"
Trần Hạo nói: "Còn nhớ trong nhật ký Như Lan đã viết ở bên trong huyệt kia nghe được thanh âm của lục lạc không, tôi vẫn kỳ quái tại sao là lục lạc, sau đó tôi mới ý thức được, đó là một cái quan tài! Trong phần mộ quý tộc cổ đại, các góc quan tài phân biệt treo lục lạc, nghe nói có thể triệu hồi linh hồn của chủ mộ, lục lạc có tác dụng chiêu hồn. Mà mỗi khi lục lạc vang lên chứng tỏ linh hồn đã tách khỏi thi thể. Cho nên lục lạc mới có thể vang, để triệu hồi hồn phách đã tán đi. Do đó chung quanh quan tài đặt chuông đồng có tác dụng trấn hồn."
Chu Quyết nói: "Nếu như vậy, thì chứng tỏ một màn Trần Như Lan chứng kiến kia. . . . . .Linh hồn của chủ mộ đã. . . . . ."
Lão Cửu không để cho Chu Quyết nói hết lời, hắn nói: "Không đơn giản như vậy, tôi phát hiện hóa ra căn bản không có mộ thất chính, quan tài đặt bên trong một thông đạo cực kỳ sâu. Tay căn bản không cách nào duỗi vào trong, chỉ có thể mò mặt ngoài cùng của quan tài. Không có mộ thất chính, quan tài bị khảm nạm bên trong mộ đạo. Tảng đá bên ngoài chắc chắn như sắt vậy, còn có cửa đá văng ra trong nháy mắt như vậy nữa."
Khỉ Còi hỏi: "Ông nội mày không phải đã từng đi vào một lần sao? Chẳng lẽ không có nhắc tới tình hình cụ thể quan tài chủ mộ trong thư sao?"
Lão Cửu nói: "Không, không hề nói gì. . . . . .Cho nên khi tôi mò tới quan tài cũng rất hoảng sợ, vì vậy tôi chỉ có thể xuôi theo nơi tôi có thể mò tới, tìm kiếm cố hồn phách ông nội lưu lại."
Trần Hạo nói: "Thiết kế như vậy quả thật quá lợi hại, phương thức phòng trộm của nó rất xảo diệu, đầu tiên là cửa đá cơ hồ có thể văng ra thậm chí đâm chết bọn trộm mộ, tiếp theo chính là cho dù phá giải sự huyền bí của cửa đá, bạn cũng chỉ có thể mò tới bên ngoài quan tài, căn bản không cách nào tiếp xúc được quan tài. Kỹ xảo như vậy thật giống sau thời hậu Đông Tấn, phương pháp phòng trộm mộ của thời Nam Bắc triều. Mà phòng tối bên trong thông đạo trên thực tế là từng chỉnh cả huyệt mộ đặt đúng ngay long huyệt. Mà tại cái gọi là mộ thất chính trái lại bên trong chỉ táng y quan mà thôi, rất nhiều người sẽ nhầm tưởng cho rằng loại mộ này chỉ là một chôn quần áo di vật, nhưng trên thực tế mộ chính cùng hậu nhân chúng ta chơi một trò bịp chuyển hóa ý thức.
Chu Quyết cảm thán nói: "Chẳng những dùng hết những xảo thuật quá đặc sắc, trong lòng còn cùng hậu nhân chơi cờ, kiểu cách của phần mộ này có thể thấy được là không đụng hàng."
Lão Cửu vuốt cánh tay nói: "Vốn tưởng rằng không còn hy vọng, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, từ sâu bên trong ám đạo nọ truyền đến thanh âm đá tảng đổ nhào, thanh âm vô cùng thanh thúy, ngay khi tôi không mục tiêu sờ loạn khắp nơi một trận, tôi cư nhiên mò tới được Cố Hồn Phách, Cố Hồn Phách là từ sâu bên trong ám đạo của quan tài lăn ra. Nhưng không gian nhỏ hẹp vậy chỉ cho phép tôi duỗi một tay vào, bên trong thông đạo sao lại sâu như vậy, quan tài rốt cuộc là cái dạng gì, tôi đều không thể biết."
Tam Béo nghe được không kiềm nổi trán toát mồ hôi lạnh, trên mặt của mọi người đều là hoảng sợ và khó bề tưởng nổi, mặt Lão Cửu cực độ vặn vẹo tự thuật tiếp: "Tôi khi ấy bị dọa đến thiếu chút nữa buông cơ quan cửa đá kia ra, nhưng tôi vẫn phải đem Cố Hồn Phách ra, mà tôi trăm triệu lần cũng không ngờ, lúc tôi cầm lấy vật kia, có một cánh tay phủ trên tay của tôi! Đó là một bàn tay của nữ nhân!"
Trần Hạo nói: "Làm sao cậu biết là tay nữ nhân?"
Trên mặt Lão Cửu xuất hiện biểu tình xấu hổ, hắn khó xử nói: "Bởi vì cái tay kia cực kỳ trơn mềm, mặc dù lạnh như băng, nhưng tôi nghĩ hẳn là tay của nữ nhân."
Tam Béo à ha một tiếng, Lão Cửu giả vờ ho khan tiếp tục nói: "Tôi lúc ấy cũng không có tà niệm gì, chỉ sợ hãi nhanh chóng rút tay về, cánh cửa bắn kia trong nháy mắt khép lại, tôi ngồi xổm trong hành lang nắm Cố Hồn Phách trong tay sợ đến cất bước không nổi nữa. Nhưng mà. . . . . ."
Sắc mặt Trần Hạo và Lão Cửu trắng bệch như nhau, anh nói: "Không phải cậu cảm giác được nữ nhân kia đang bên trong hành lang đó chứ?"
Lão Cửu gật đầu nói: "Đúng vậy. . . . . .Hướng tay giống nha. Giống như đồng dạng có một người cùng ngồi xổm với tôi trong hành lang, nàng cũng lấy tay sờ quan tài bên trong, vì vậy tay của tôi đụng phải tay nàng vậy. Nhưng tôi không cảm thấy có người thứ hai ở trong hành lang, tôi thoáng cái cảm thấy ngôi mộ này khắp nơi đều thấm đầy quỷ khí, chủ ngôi mộ này phảng phất như bản thân chính là một u linh, mà cái gọi là lăng tẩm này chỉ là để trấn thủ nàng mà thôi, tôi không biết tại sao lại có cảm giác này. Nhưng một khắc kia tôi nghĩ chủ nhân của bàn tay này cực kỳ khủng bố.
Tôi nghĩ đồ vật đã tới tay, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng trên tay tôi không còn dụng cụ chiếu sáng, tôi chỉ có thể bước từng bước lui về sau, không ngờ tôi thoáng cái đã bị trượt, trên mặt đất chẳng biết từ lúc nào chảy ra rất nhiều dầu, căn bản không có biện pháp để đi. Tôi cố gắng kìm giữ để tránh trượt chân. Tôi cảm giác vách tường bên trong thông đạo đều là dầu, cả hành lang tràn ngập một cỗ mùi dầu cực kỳ buồn nôn. Tôi không biết là mình đã chạm phải cơ quan gì hay bởi do cái tay kia. . . . . .Tóm lại tôi không có cách nào đi lại nữa, chỉ có thể giãy giụa bên trong đống dầu kia. Lúc này trong hành lang vang lên tiếng lục lạc, rất nhiều lục lạc cùng nhau vang động, gió cũng càng lúc càng lớn, tôi lại không có cách nào đi được, ngay cả bò cũng không được. Vì vậy tôi chợt nghe được một tiếng ầm ầm, sau đó từ sâu trong hành lang mãnh liệt phun ra ngọn lửa, cả hành lang bị cuộn đốt.
Tam Béo nhịn không được nói xen vào: "Vậy mày làm sao ra được?"
Lão Cửu thở dài nói: "Tôi. . . . . .Tôi làm sao ra được. . . . . ."
Lão Cửu giựt phần cổ áo của mình ra nói: "Tôi lúc ấy trực tiếp hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại bản thân đã cửa vào đạo động, trên người của tôi đều là vết thương, chật vật cực kỳ, nhưng vẫn còn chưa chết. Bất quá hoặc với tôi mà nói chết và không chết không có gì khác nhau. Tôi phát hiện Cố Hồn Phách đang vững vàng nằm trong tay tôi, lúc này tôi quay đầu lại lần nữa. . . . . . . Nơi đó đã bốc cháy, dầu đã được châm. Nhiệt độ cả mộ thất cực kỳ cao. Hơn nữa sâu bên trong mộ đạo tôi mơ hồ nghe được thanh âm của lục lạc, nhưng lại tựa như là tiếng thét chói tai của nữ nhân."
Khỉ Còi nói: "Vậy quan tài nọ thì thế nào? Cũng bị đốt rồi?"
Trần Hạo nói: "Không có khả năng lắm, tôi nghĩ thạch bích trong hành lang khẳng định sẽ có tác dụng phòng cháy, mà vật phẩm tùy táng khuyết thiếu rất khả năng chính là vì chạm phải cơ quan trong hành lang sẽ châm lửa nên đã bị đốt. Nhưng thạch bích bóng loáng lại có thể bảo vệ quan tài chân chính bên trong phòng tối miễn cho bị lửa thiêu đốt."
Chu Quyết nói: "Nói cách khác vốn có rất nhiều vật phẩm tùy táng, nhưng chỉ cần có người chạm đến khuyên bích, mộ đạo sẽ tự động chảy ra dầu hỏa, hợp với kẻ trộm mộ và vật phẩm tùy táng cùng bị thiêu cháy."
Tam Béo nhịn không được cảm thán nói: "Thật là lãng phí của trời nha. . . . . ."
Trần Hạo không cho là đúng nói: "Chưa chắc, rất nhiều thứ có giá trị chân chính đều đặt trong quan tài. Vật phẩm tùy táng bên trong mộ đạo chỉ là đồ vàng mã bình thường mà thôi."
Lão Cửu tiếp tục nói: "Nhưng Trần Như Lan hẳn là chưa tiến vào mật thất này, cũng giống như lời của tôi trước đó chỉ nhìn thấy những vật phẩm tùy táng bên trong mộ đạo, tiếp tục đi vào cũng không có phát hiện gì. Bên cạnh đó nếu năm năm trước Trần Như Lan tiến vào hành lang đồng thời dẫn đến đại hỏa, vậy chí ít phải có thi hài, nhưng tiến vào nhìn kỹ hành lang vô cùng nhỏ hẹp, tôi không hề phát hiện hài cốt cùng loại. Cho nên tôi nghĩ Trần Như Lan không vào hành lang."
Chu Quyết nghi vấn: "Vậy chị ấy nếu không tiến vào, làm sao lại chết chứ?"
Khỉ Còi lúc này nói: "Có chuyện chúng ta nên rõ ràng."
Mọi người đưa mắt tập trung trên người Khỉ Còi, Khỉ Còi nói: "Thân phận của chủ nhân phần mộ này rốt cuộc là ai?"